Chương 1047: Phù hợp đường đi | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
Ngay hai khắc trước, Trần Tuấn Nam vừa lướt qua gian phòng đề chữ “Tị” kia.
Sau khi vào cửa, xác định bốn bề vắng lặng, hắn đang suy tính làm sao đột nhập “Chuẩn bị chiến đấu khu” của đối phương, thì một màn hắn vạn lần không ngờ tới đã xảy ra.
“Cửa” phòng tự mình mở ra.
Một kẻ đầu rắn, mặt mang mặt nạ rác rưởi thò đầu ra thăm dò, vài hơi thở sau ánh mắt liền chạm nhau với Trần Tuấn Nam.
Trần Tuấn Nam chỉ nhớ Tề Hạ dặn hắn, sau khi qua sông phải dùng cách thức trái quy tắc để mở cửa, dò xét đồ vật bên trong, nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không ngờ “Cửa” lại tự động mở.
Ngẫm kỹ lại, chuyện này tựa như lại đi vào ngõ cụt, “Cửa” bên kia cũng là người sống sờ sờ, cớ sao không thể từ bên trong mở ra?
Chỉ là nhân sinh của hắn dường như vẫn luôn quấn quýt lấy “Rắn”, không biết con rắn trước mắt có tính tình, bản tính ra sao?
Nhân Xà nhìn chằm chằm Trần Tuấn Nam một hồi, sau đó chớp mắt.
“Thấy quen mắt lắm đúng không?” Trần Tuấn Nam hỏi.
“Quen.”
“Vậy có khi nào chúng ta từng gặp nhau không?”
“Có.”
Nhân Xà gật đầu, rồi đảo mắt nhìn xung quanh: “Khiến người ta còn tưởng đây là một trò chơi chính quy, đây là chơi cái quái gì vậy?”
Trần Tuấn Nam nghe xong liền câm nín.
Trọng tài trò chơi lại đi hỏi người tham gia “Đây là chơi cái gì”, vậy hắn nên biết hay không biết đây?
Lẽ nào màn trò chơi này còn cần hắn giảng giải lại quy tắc một lần?
“Có thể là do thằng nhóc nào đó không biết chữ bày ra trò đánh vần.” Trần Tuấn Nam nói.
“Đánh vần?” Nhân Xà phát hiện mình đang ở trong một căn phòng trống trơn, không hiểu rõ “Đánh vần” là ý gì.
“Cũng không sai lệch lắm đâu, cũng có thể nó biết chữ, nhưng cố tình giả vờ không biết thôi.”
“Vậy có ý gì?” Nhân Xà lại hỏi.
“Không phải sao…” Trần Tuấn Nam suýt chút nữa bị Nhân Xà này làm cho choáng váng, “Xà ca, chuyện có ý hay không cứ bỏ qua đi, ngài là ngủ đông xong chui ra kiếm ăn hả? Sao còn chủ động mở cửa?”
“Kiếm ăn? Cũng không hẳn, trước khi đến đã ăn người no bụng rồi.” Nhân Xà đáp, “Còn ngươi? Một mình thôi à?”
“Sao có thể, sau lưng ta có cả vạn người đấy.” Trần Tuấn Nam đáp.
Hai người nói chuyện qua loa vài câu, liền phát hiện ai cũng chẳng nói câu nào thật.
Tuy Nhân Xà không vội, nhưng Trần Tuấn Nam thì cuống lắm rồi.
Nhân Xà có thể thò đầu ra từ trong cửa nói chuyện với Trần Tuấn Nam cả ngày, còn Trần Tuấn Nam mà dây dưa nữa thì xong đời.
Hiện giờ Hứa Lưu Niên đã mất “Chữ”, ả chắc chắn sẽ lập tức chạy về “Chuẩn bị chiến đấu khu”, hắn cần phải ngăn ả lại trước đó, nếu không lần “Xuyên tim” này coi như thất bại.
Hắn cần lập tức giả dạng thành Hứa Lưu Niên.
Bề ngoài và tính cách thì còn dễ nói, nhưng trên người hắn lại mang theo “Bao” với “Khăn”, nom nghiêm chỉnh như cái sạp hàng vỉa hè bán đồ nữ trang, sao mà qua mắt được đối phương?
Lẽ nào thật sự phải ngậm “Chữ” trong miệng? Nhưng cái “Chữ” này trông dơ dáy quá…
Hắn chợt lóe sáng, nghĩ ra một ý cực hay.
Nếu không thể ngậm trong miệng mình, vậy ngậm trong miệng người khác thì sao?
“Xà ca, có thể thương lượng chút không?” Trần Tuấn Nam nói.
“Không hay đâu.” Nhân Xà đáp, “Ta còn định ăn ngươi, thương lượng xong rồi sao ta nuốt cho trôi?”
“Ngài đừng mạnh miệng nữa.” Trần Tuấn Nam nói, “Ngài giúp ta chuyện nhỏ này, có yêu cầu gì ngài cứ việc nói.”
Nghe xong, mắt Nhân Xà hơi lóe lên, vì hắn luôn đeo mặt nạ nên Trần Tuấn Nam không nhìn ra biểu lộ.
“Ta muốn đưa ra yêu cầu ngay bây giờ.” Nhân Xà nói.
“À, ngài cũng là người trong nghề mặc cả.” Trần Tuấn Nam tính toán thời gian trong lòng, nom như không hề nao núng, kỳ thực tay đã ướt đẫm mồ hôi, “Ngài có yêu cầu gì?”
“Cái người tên Tề Hạ có đi cùng ngươi không?” Nhân Xà hỏi.
“Ngài thật là quý nhân hay quên chuyện.” Trần Tuấn Nam nói, “Lúc đó chẳng phải ngài đã mở cửa cho chúng ta hay sao?”
“Ta muốn gặp hắn.” Nhân Xà nói, “Ta sẽ ở trong phiến “Cửa” này chờ hắn, bảo hắn đến tìm ta.”
Trần Tuấn Nam nghe xong liền ngây người ra một hồi, nói: “Này… Hiện tại ta hơi kẹt thời gian, không rảnh giới thiệu cho ngài chi tiết về cách chơi trò này, nhưng Tề Hạ mà vào phòng ngài thì quả thật hơi khó. Ngài hay là đổi điều kiện khác đi? Hoặc là sau khi trò chơi kết thúc, ngài hẹn địa điểm, ta bảo Lão Tề đến tìm ngài, ta với lão ta lâu lắm không gặp, uống vài chén hàn huyên cho đã.”
“Chỉ có một điều kiện này thôi, hiện tại ta có nỗi khổ tâm, không lừa ngươi đâu.” Nhân Xà nói, “Ngươi có yêu cầu gì?”
“Ta… muốn nhờ ngài giúp tiểu gia bảo tồn một lần “Chữ” thôi.”
“”Chữ”?”
Trần Tuấn Nam gật đầu: “Chính là “Thẻ đánh bạc” trong màn trò chơi này của chúng ta, hiện tại vì một vài nguyên nhân đặc biệt, ta cần tạm thời chuyển “Chữ” ra ngoài.”
“”Chữ” cho ta.” Nhân Xà không chút do dự nói.
“Xà ca ngài đừng đùa… Ta đang gấp lắm đây.” Trần Tuấn Nam nói.
“Ta cũng đang gấp.” Nhân Xà nói, “Ta không có sân chơi, sau khi màn trò chơi này kết thúc thì ta sẽ không gặp được hắn nữa, nên chỉ có thể thừa cơ hội này gặp nhau.”
“Không có sân chơi?” Trần Tuấn Nam khựng lại một chút, lúc này mới nhớ ra đối phương dường như là “Cầm tinh” phụ trách mở cửa.
“”Chữ” của ngươi ta lấy cũng chẳng dùng làm gì, nhưng ta có việc cầu ngươi, nên hy vọng ngươi giúp ta một tay.” Ánh mắt Nhân Xà phức tạp nói, “Ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm Tề Hạ xác nhận.”
Trần Tuấn Nam chớp mắt: “Ngươi mỗi lần luân hồi không phải sẽ gặp Lão Tề sao…?”
“Tình huống có biến, ta sợ chúng ta không đến được luân hồi.” Nhân Xà nói, “Cho ta “Chữ”.”
Trần Tuấn Nam còn đang do dự, lại nghe thấy tiếng tay nắm cửa phòng bị vặn, thế là không kịp nghĩ nhiều, lập tức móc hai cái “Chữ” trong túi áo ra kín đáo đưa cho Nhân Xà, nói:
“Xà ca, ta tin ngài một lần… Nếu trong vòng năm khắc ta không trở lại, ngài hãy giúp ta hủy hai cái “Chữ” này đi, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Nhân Xà: “Được, biết rồi.”
Hắn đóng cửa lại rời đi, để lại Trần Tuấn Nam không có “Chữ” đứng tại chỗ, hắn biết làm vậy là vô cùng mạo hiểm, nhưng hắn có khi nào không liều lĩnh đâu?
Sau lưng, cửa phòng “Két két” một tiếng mở ra, Trần Tuấn Nam cầu nguyện vài giây trong lòng, quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy người đến là bác sĩ Triệu và Kim Nguyên Huân.
Nếu lúc này người đến là một trong hai người, kế hoạch của hắn đã thất bại, nhưng họ hết lần này tới lần khác lại đi cùng nhau.
Còn chưa đợi hắn lên tiếng, cửa phòng bên trái lại mở ra, một Trần Tuấn Nam khác cũng bước ra.
Đây gọi là gì? Đây gọi là của ta thì sẽ là của ta, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Mọi thứ đều chật vật đến không chịu nổi nhưng lại vừa vặn phù hợp.
“Phù hợp đường đi của tiểu gia.”
Tiếp đó Trần Tuấn Nam cất giọng mắng to Trần Tuấn Nam.
Hắn mắng Trần Tuấn Nam kia lại còn đóng vai Trần Tuấn Nam, quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu, có bản lĩnh đừng giả bộ Trần Tuấn Nam, để mọi người xem ai mới là Trần Tuấn Nam.
Trần Tuấn Nam kia mặt mày ngơ ngác, vội vàng giải thích mình không phải Trần Tuấn Nam.
Trần Tuấn Nam này cười thầm, nói hắn chính là Trần Tuấn Nam.
Bởi vì cái gọi là đánh phía nam tới một Trần Tuấn Nam, đánh phía bắc tới một Hứa Lưu Niên.
Kẻ giả dạng Hứa Lưu Niên Trần Tuấn Nam nói mình không phải Trần Tuấn Nam, còn kẻ giả dạng Trần Tuấn Nam Hứa Lưu Niên nói hắn chính là Trần Tuấn Nam.
Cũng không biết là Trần Tuấn Nam giả dạng Hứa Lưu Niên, hay là Hứa Lưu Niên giả dạng Trần Tuấn Nam.
Trần Tuấn Nam tính toán trong lòng cái đoạn nhiễu khẩu lệnh vừa nãy, trong lúc lỡ miệng nói vài câu “Mẹ hắn” và “Tiểu gia”, cũng may mọi người đều ngơ ngác chẳng ai để ý, hắn đành vội vàng chối bay chối biến nói vừa rồi là đối phương nói.
Tình huống nhất thời lâm vào bế tắc, cho đến khi Hứa Lưu Niên thật sự đưa ra ý kiến.
Trần Tuấn Nam cảm thấy thế nào cũng được, bọn họ không nghĩ ra biện pháp thì hắn sẽ kéo chết Hứa Lưu Niên, nghĩ ra biện pháp thì tranh thủ lấy lại một “Chữ”.
Dù sao xe đến trước núi ắt có đường.
Chỉ tiếc Hứa Lưu Niên nói chuyện thực sự quá nhạt nhẽo, hắn vừa mới nghĩ ra một đoạn nhiễu khẩu lệnh hay ho mà chẳng ai nói…