Chương 1040: Không một chút vận | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025

Hàn Nhất Mặc không ngờ rằng bản thân chủ động tìm Văn Xảo Vân nói chuyện phiếm, vốn định chiêu hàng đối phương một phen, kết quả dăm ba câu sau, người bị chiêu hàng lại thành bản thân.

Hắn vốn định phản bác đôi câu, nhưng không thể không nói, lời Văn Xảo Vân thực sự quá có đạo lý.

Mình ở trận đấu này chỉ có thua mới hợp lý, nếu không bản thân giải thích thế nào về việc thắng được Văn Xảo Vân?

Trên đời này luôn có người hỏi ngươi đã thắng như thế nào, lại rất ít người hỏi ngươi đã thua như thế nào.

“Xảo Vân tỷ… ta vốn chính là hướng các ngươi biểu trung tâm.” Hàn Nhất Mặc nói, “Nếu làm vậy mới khiến tỷ tin lời ta, ta cũng không có ý kiến gì.”

“Tốt.” Văn Xảo Vân gật đầu, “Ngươi cũng biết ta có năng lực thắng được trận đấu này, hiện tại khuyên ngươi nhận thua chỉ là không muốn làm sự tình quá tuyệt.”

“Là…”

Hàn Nhất Mặc vừa muốn đáp ứng, chợt nghĩ tới điều gì.

Mặc dù vừa rồi Văn Xảo Vân liên tiếp ba lần đoán được nội dung trên tiền xu, nhưng có khả năng nào nàng thực sự có vận khí vô cùng tốt?

Nàng vận khí cực tốt để mình thua liền năm ván, lại vận khí vô cùng tốt đoán đúng ba lần liên tiếp.

Tất cả những thứ này chẳng lẽ không phải chỉ là một loại phô trương thanh thế…?

Mặc dù tỷ lệ phi thường thấp… nhưng nếu thật xảy ra thì sao?

“Không được… ta lại muốn nghiệm chứng một lần.” Hàn Nhất Mặc thầm nghĩ.

Chỉ khi mọi thứ đều tính toán rõ ràng, mình mới có thể ngồi vững vàng vị trí nhân vật chính.

Dù sao, trong rất nhiều thứ, trí đấu cũng là đấu.

“Xảo Vân tỷ.” Hàn Nhất Mặc cầm lấy tiền xu trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ta cần làm một lần nghiệm chứng cuối cùng, chỉ cần lần này tỷ đoán đúng, ta sẽ trực tiếp cho tỷ ‘Chữ’.”

Văn Xảo Vân nghe xong khựng lại, gật đầu nói: “Có thể.”

Chỉ thấy Hàn Nhất Mặc giữ tiền xu trong lòng bàn tay, tùy ý ném lên trời, tiền xu trên không trung gần như không chuyển động, chỉ thẳng từ trên xuống dưới rồi rơi trở về tay hắn.

“Đoán đi!”

Biểu hiện trên mặt Văn Xảo Vân giảm đi, nhìn chằm chằm vào tay Hàn Nhất Mặc mấy giây, rồi mở miệng nói: “Hàn Nhất Mặc, ngươi ném thẳng từ trên xuống dưới thế này… có hiệu quả gì sao?”

“Hả?”

“Tiền xu thậm chí còn không xoay chuyển.” Văn Xảo Vân không một chút sơ hở lắc đầu nói, “Ném lại đi, ta cho ngươi thêm một cơ hội.”

“À à!” Hàn Nhất Mặc lúc này mới hiểu Văn Xảo Vân đang nghĩ cho mình, vội vàng học theo động tác vừa rồi của đối phương, kẹp tiền xu giữa ngón cái và ngón trỏ, sau đó hất mạnh lên giữa không trung.

Chỉ trong thoáng chốc, tiền xu xoay tròn không ngừng, lộn mấy vòng trên không trung, rồi rơi xuống tay Hàn Nhất Mặc.

Văn Xảo Vân luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên không trung, khi tiền xu rơi xuống, nàng chậm rãi lộ ra nụ cười.

“Xảo Vân tỷ, lần này chỉ cần tỷ đoán đúng, ta không nói hai lời liền nhận thua.” Hàn Nhất Mặc nói.

“Ta đoán nó là…”

“Khoan đã!” Hàn Nhất Mặc nói xong đưa tay chụp mạnh xuống, đập lên mặt bàn, “Bây giờ đoán đi.”

“Là mặt trái.” Văn Xảo Vân nói.

Hàn Nhất Mặc nghe xong khựng lại, vén tay lên, tiền xu quả nhiên là “Ất”.

“Thực sự là lợi hại…” Hàn Nhất Mặc nói, “Không hổ là viễn cổ đại năng.”

Văn Xảo Vân cũng triệt để thở phào nhẹ nhõm.

Nàng không ngờ rằng thân là tác giả, Hàn Nhất Mặc lại có thể ngu ngốc đến vậy.

Tất cả chuyện này phải bắt đầu từ đâu?

Từ cái đồng tiền đặc chế này mà ra.

Đồng tiền đặc chế này một mặt cực kỳ bóng loáng, mặt còn lại thô ráp vô cùng.

Mà giữa phòng lại có một ngọn đèn.

Khi đồng tiền được tung lên dưới ánh đèn, mặt bóng loáng sẽ liên tục phản xạ ánh sáng, khiến trong phòng nhanh chóng xuất hiện những vệt sáng loang loáng, chỉ cần nhìn chằm chằm vào những vệt sáng đó, tự nhiên có thể biết đồng tiền xoay bao nhiêu vòng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải biết trước khi tung lên thì mặt nào của đồng tiền đang ở trên, nếu không thì dù biết số vòng xoay cũng vẫn cần phải đoán.

Cho nên, khi Hàn Nhất Mặc nắm đồng tiền trong tay rồi tung lên, Văn Xảo Vân vô tình hay cố ý dẫn dắt đối phương ném lại một lần nữa.

Mặc dù lúc đó đồng tiền rơi thẳng từ trên xuống, nhưng Văn Xảo Vân vẫn không chắc chắn đoán đúng, chỉ khi hắn kẹp đồng tiền giữa ngón cái và ngón trỏ, nàng mới có thể căn cứ vào số vòng xoay để xác định mặt trái hay phải.

Quy tắc rõ ràng như vậy, Hàn Nhất Mặc lại không hề chú ý tới.

Chẳng lẽ thật sự là vì hắn mắc hội chứng sợ không gian kín, nên rất khó chú ý tới những điểm sáng loé lên nhanh chóng trong bóng tối sao?

Mà Văn Xảo Vân biết, bản thân sở dĩ khuyên Hàn Nhất Mặc nhận thua, còn có một nguyên nhân cực kỳ quan trọng.

Đó là nàng hoài nghi nếu trận đấu này tiếp tục, sẽ không có người thắng.

Đây là một loại trực giác rất kỳ quái.

Loại trực giác này đến từ hiệp thứ tư, khi cả hai cùng đoán sai.

Nàng nhìn rõ ràng con lợn rừng cầm đồng tiền mặt “chính diện” hướng lên trên tung lên trời, đồng tiền xoay mười hai vòng rưỡi, lẽ ra phải là “mặt trái”, nhưng khi nàng đoán “mặt trái”, Hàn Nhất Mặc cũng đi theo chọn “mặt trái”, và trò chơi thua.

Ngay cả con lợn rừng sau khi lật tay lên thấy là “chính diện” cũng chần chừ mấy giây.

Hiệp sau, nàng lại một lần nữa để ý trọng tài cầm đồng tiền “chính diện” hướng lên trên bắt đầu xoay, tổng cộng 19 vòng, đáp án là “chính diện”.

Nhưng khi Văn Xảo Vân đưa ra lựa chọn mà nàng cho là chính xác, Hàn Nhất Mặc cũng đi theo nàng chọn “chính diện”, nàng lập tức cảm thấy không đúng, thế là sử dụng “Thẻ trao đổi” để đổi kết quả dự đoán.

Thắng, đáp án là “mặt trái”.

Quả nhiên, chỉ có tránh xa lựa chọn của Hàn Nhất Mặc, mình mới có thể thực sự thắng trận đấu này.

Đây là một kết quả cực kỳ trừu tượng, không phải mình đoán cái nào thì cái đó đúng. Mà là Hàn Nhất Mặc đoán cái nào, cái đó sai.

Hàn Nhất Mặc dường như có một cỗ lực lượng kỳ quái, coi như đáp án là chính xác, nhưng khi hắn đưa ra lựa chọn, đáp án chính xác sẽ lập tức biến thành sai lầm.

Dường như có một thế lực siêu nhiên nào đó đang tham dự vào ván cược này.

Thế nhưng, vì sao ở đây lại có lực lượng siêu nhiên? Đây chẳng phải là “Tiếng vọng” mà họ nói tới sao?

Rõ ràng Sở Thiên Thu đã nói ở đây không dễ dàng thu được “Tiếng vọng”…

Văn Xảo Vân chợt hiểu ra, bọn họ hiện tại không còn ở trong cái không gian màu đen cổ quái kia nữa, mà đã ra ngoài sân chơi.

Nói cách khác… ở đây ai có năng lực gì đều có thể tùy ý phát huy.

Mà lần can thiệp siêu nhiên này, rất có thể chính là “Tiếng vọng” của Hàn Nhất Mặc.

Văn Xảo Vân chỉ dùng hai hiệp đã nhìn thấu điều này, nàng biết thời gian tới Hàn Nhất Mặc nhất định sẽ hoàn toàn dựa theo lựa chọn của mình để đặt cược, trong tay nàng không có “Thẻ trao đổi”, cho nên cả hai chỉ có thể đi thẳng đến thất bại, ai cũng khó có thể giành được 7 điểm. Nói cách khác, màn trò chơi này ai cũng không thắng được.

Nếu muốn lấy đi “Chữ” trên người đối phương, đương nhiên cần một cách khác.

Cho nên, Văn Xảo Vân quyết định thật nhanh, khi Hàn Nhất Mặc kêu dừng trận đấu, nàng quyết đoán đồng ý, đồng thời biểu diễn cho đối phương xem ba lần đoán tiền xu, ám chỉ Hàn Nhất Mặc rằng mình đã hoàn toàn hiểu bí quyết của màn trò chơi này, lợi dụng lúc tâm cảnh hắn dao động để thừa cơ chiêu hàng, thao tác trọn vẹn như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Vốn cho rằng Hàn Nhất Mặc sẽ đưa ra câu hỏi trí mạng nào đó, nhưng đối phương chỉ đơn giản chọn việc tự mình ném lại một lần nữa.

Vậy, việc thắng được cái trò “Đoán tiền xu” này đến cùng phần nào là nhờ vận khí?

Nếu thực sự là một trò chơi “vận khí”, vậy vì sao hai người lại phải nắm trong tay ba tấm thẻ bài?

Đáng tiếc, Hàn Nhất Mặc vĩnh viễn cũng không nghĩ đến tầng này, chỉ ảo não thở dài, đưa “Ngựa” trong túi áo cho Văn Xảo Vân.

“Ta nhận thua, Xảo Vân tỷ.”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2212: Lại dự mà về

Chương 2211: Lang hổ chi chiến

Chương 1300: Chúng thù

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025