Chương 1035: Trời cùng đất nước mắt | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
“Lão nhân chỉ lớn.”
Kiều Gia Kính một câu cắt đứt ý nghĩ của Trương Sơn, “Ngươi căm hận thân thể của mình, cho nên đến nay còn thu lực lượng sao?”
“Ân…?”
“Bởi vì thất thủ đánh chết người, cho nên từ đó về sau mỗi một quyền đánh ra đều cảm thấy áp lực.” Kiều Gia Kính nói, “Loại thuyết pháp này không ổn, ta không hy vọng khi ngươi ngã trên mặt đất, lại giống như đang tự bào chữa mà nói với ta ‘Thật ra vừa rồi ta không đem hết toàn lực’, như vậy ta thắng không thoải mái, ngươi thua không cam tâm.”
Trương Sơn chậm rãi đứng lên: “Ngươi thật đúng là một người kỳ quái, nếu ta liều mạng xuất thủ, ngươi gánh không được thì sao?”
“Gánh được.” Kiều Gia Kính nói.
“Ta dùng man lực phá giải “Tam giác khóa” của ngươi, ngươi cũng gánh được?”
“Gánh được.” Kiều Gia Kính lập lại.
“Tốt.”
Trương Sơn hoạt động tứ chi đau nhức trên không trung, trên mặt đất, cúi đầu nhìn cánh tay vừa bị Kiều Gia Kính chà xát đến rách da. Vì liên tục xuất mồ hôi, huyết dịch thủy chung không thể ngưng kết, cả cánh tay dính đầy thứ canh thể màu đỏ, sền sệt.
Kiều Gia Kính cũng chống đầu gối đứng lên, phản ứng đầu tiên là xoay người, lưng quay về phía Trương Sơn, mở miệng hỏi: “Lão nhân chỉ lớn, mau giúp ta xem xem, chữ sau lưng ta có rớt không?”
Trương Sơn tập trung nhìn vào, phía sau lưng Kiều Gia Kính bị tổn thương diện tích lớn, hình xăm chữ tuy vẫn còn, nhưng nhiều chỗ đã bắt đầu chảy máu.
Từng hàng huyết dịch giống như lợi nhận, xuyên qua mấy chữ “Thiên địa bản rộng, mà bỉ giả tự ải”.
“Chữ vẫn còn.” Trương Sơn đáp.
“Vậy thì tốt quá.” Kiều Gia Kính cười, “Chỉ cần hàng chữ này vẫn còn, thiên địa rộng lớn ta liền có thể nhìn thấy.”
Trương Sơn ngừng lại mấy giây, trầm giọng nói: “Nhưng ngươi ra không ít máu, sắp che khuất hàng chữ kia, thật còn thấy được thiên địa này sao?”
“Nói không chừng đây không phải là ta chảy máu.” Kiều Gia Kính quay lưng nói, “Mà là hôm nay cùng trời đất rơi lệ.”
Trương Sơn nhìn lưng Kiều Gia Kính, quả nhiên như hắn nói, mỗi một chữ sau lưng hắn đều mang huyết lệ chi hoa, hợp với hình xăm long phi phượng vũ, phảng phất thiên địa rơi xuống huyết vũ.
Trương Sơn nghe xong thở dài: “Đúng vậy… Mặc kệ thiên địa này rộng bao nhiêu, chúng ta vẫn bị vây ở trong thế giới huyết hồng này.”
“Sẽ không mãi vây khốn.” Kiều Gia Kính quay người lại, nghiêm túc nhìn Trương Sơn, “Chữ vẫn còn, chắc chắn sẽ có người lau đi huyết lệ, mang bọn ta đi xem thiên địa rộng lớn này.”
“Nhưng chúng ta hai người… Có lẽ chỉ một người có thể nhìn thấy thiên địa rộng lớn kia.” Trương Sơn nói.
“Đều sẽ nhìn thấy.” Kiều Gia Kính một mặt tin tưởng vững chắc nói, “Chúng ta mỗi người đều sẽ nhìn thấy thiên địa rộng lớn, bởi vì có người đã bảo đảm với ta. Đến lúc đó trời và đất sẽ không hoàn toàn đỏ ngầu như bây giờ.”
Trương Sơn nghe xong yên tĩnh, dường như do dự cực lớn về chuyện “phải chăng ra ngoài”.
“Lưu manh… Ngươi từng ngồi tù sao?” Trương Sơn lại hỏi, “Người từng ngồi tù, làm sao dám nhìn trộm trời đất rộng lớn?”
“Ta ngồi qua, chuyện đó không ảnh hưởng.” Kiều Gia Kính đáp, “Sao vậy, ngươi cũng từng ngồi tù?”
Trương Sơn không nói, coi như chấp nhận đáp án này.
“Vậy thì thật kỳ quái.” Kiều Gia Kính cười nói, “Ngươi từng ngồi tù, ta cũng từng ngồi tù, sao ta không gặp ngươi trong ngục? Nếu không thấy ngươi bi quan như vậy, ta nhất định sẽ vỗ vai ngươi.”
“A…” Trương Sơn nhíu mày lắc đầu, “Ta mà có được một nửa lạc quan của ngươi thì tốt.”
Hai người dang rộng tứ chi, chuẩn bị cho hiệp đấu sau.
Giao thủ vài phút, thể lực hai người tổn thất hơn nửa, đều mang thương tích, nhưng không ai cho họ một ngụm nước, cũng không nhân viên y tế nào quan tâm thương thế. Họ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhất định phải phân thắng bại trước khi thể lực hoàn toàn hao hết.
“Lưu manh, đã vậy, ta coi như bật hết hỏa lực.” Trương Sơn nói, “Nếu gánh không được thì có thể nhận thua.”
“Khéo a.” Kiều Gia Kính đáp, “Ta cũng còn giữ đòn sát thủ, ngươi cũng có thể nhận thua.”
Chỉ thấy Trương Sơn cởi áo, lộ ra thân trên như đá tảng.
Bình thường, người cao lớn như Trương Sơn cần hao phí rất nhiều năng lượng mỗi ngày, thu nạp lượng lớn thức ăn, tỷ lệ mỡ trong cơ thể cũng tăng cao, rất khó có thân hình cao lớn đồng thời có cơ bắp rõ ràng.
Nhưng thân thể Trương Sơn như được đao khắc, mỗi tấc cơ bắp đều rõ rãnh.
Để đạt được trình độ này, hoặc phải rèn luyện mỗi ngày với cường độ lớn, hoặc…
Kiều Gia Kính đoán Trương Sơn thuộc về trường hợp sau, vì hắn nói “căm hận thân thể này”, nên rất khó có khả năng hắn cường kiện thân thể mỗi ngày.
Vậy nên thân thể cường hãn này là trời sinh.
Trương Sơn thậm chí không cần cố gắng, không cần siêng năng rèn luyện hay giữ dáng, cơ bắp trên người sẽ mọc lên với tư thái hoàn mỹ.
Nhưng với hắn, thân thể như vậy rốt cuộc là ban ân hay trừng phạt?
“Thứ quỷ gì vậy…” Kiều Gia Kính hâm mộ nỉ non, “Mỗi ngày chỉ ăn cơm mà có thể đạt đến trình độ này sao?”
Trương Sơn khí định thần nhàn hoạt động thân thể, phảng phất đánh thức những cơ bắp đang ngủ say.
Còn Kiều Gia Kính giơ hai tay lên trước mặt, một chân từ từ nhấc lên, bày ra tư thế Thái quyền.
Lấy cương khắc cương.
Có lẽ chỉ cần một thời gian ngắn để phân thắng bại, có lẽ cũng chỉ cần một thời gian ngắn để cáo biệt thế giới này.
Thanh Long giữa không trung chống má nhìn xuống trận đấu, dường như chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã tiến vào quyết chiến.
Đặc sắc, nhưng chưa đủ tàn nhẫn.
“Địa Long.” Thanh Long lại gọi, “Ngươi nói hai người này nếu thật sự thành ‘Thiên’… không, dù là trở thành ‘Địa’, còn ai làm gì được bọn họ sao?”
“Ngươi sợ đánh không lại bọn hắn?” Địa Long cười hỏi.
“Khó nói.” Thanh Long cũng cười, “Hai người này quá ỷ lại phương thức chiến đấu của phàm nhân, chuyên chú vào trọng tâm và kỹ xảo… Một cơn ‘Kình phong’ bình thường cũng có thể lấy mạng bọn họ.”
“Vậy sao không nói ngươi quá ỷ lại ‘Tiên pháp’?” Địa Long nói, “Thể phách của họ là của riêng họ, còn ‘Tiên pháp’ của ngươi có phải không?”
Thanh Long nghe xong yên tĩnh, biểu lộ tự nhiên khó coi.
“‘Tiên pháp’ là thứ chỉ tồn tại trong không gian này…” Địa Long nói, “Các ngươi chỉ muốn rời khỏi nơi này, vậy thì cái gì cũng không làm được… Không chỉ ‘Tiên pháp’ biến mất, mà ‘Thần lực’ cũng không còn… Đây mới là lý do các ngươi luôn muốn quản lý tốt mảnh đất này.”
“Tuy nói vậy không sai…” Thanh Long nheo mắt, “Nhưng ta luôn cảm giác ‘Thiên Long’ không quan tâm…”
“Ân?”
Thanh Long dừng một chút, suy tư rồi nói thêm: “Hắn dường như không quan tâm việc mất đi những thứ này… Chẳng lẽ đã tìm được phương pháp ‘giữ lại’ sao?”