Chương 1024: Thủ | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
“Ta đoán vậy.” Sở Thiên Thu gật đầu nói.
“Sao có thể…?” Yến Tri Xuân không hiểu, “Ngươi nói ta sau khi thắng Trần Tuấn Nam đem ‘Chữ’ đưa tới, hắn tiếp tục giả làm Hứa Lưu Niên đi theo qua?”
“Nếu không ta nói ‘Hoang đường’ làm gì.” Sở Thiên Thu cười, “Chiến thuật này không giống phong cách Tề Hạ, càng giống phong cách Trần Tuấn Nam.”
Yến Tri Xuân luôn cảm thấy chuyện này lộ ra một cỗ cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Trần Tuấn Nam cứ vậy đóng vai Hứa Lưu Niên, nghênh ngang đi tới…?
“Tiểu Niên so với bọn họ vẫn còn non nớt.” Sở Thiên Thu nói, “Nàng đóng vai Trần Tuấn Nam có lẽ hơi khó, nhưng Trần Tuấn Nam muốn đóng vai nàng thực sự quá đơn giản…”
“Lần này có thể phiền toái rồi.” Yến Tri Xuân cau mày nói, “Thoạt nhìn Tề Hạ cho ngươi lựa chọn ‘Hoá hình’ nhưng kỳ thật ‘Hoá hình’ đồng thời tồn tại ở hai đội chúng ta… Hứa Lưu Niên hóa người khác, người khác hóa nàng…”
“Chiêu này của Tề Hạ không tệ.” Sở Thiên Thu nói, “Hắn chiếm một chỗ trong đội chúng ta, thay hai đội cùng lúc phát huy công hiệu.”
“Hiện tại chúng ta ai cũng không thể tin…” Yến Tri Xuân lại chần chờ.
“Không sao, ta từ đầu đã nói rồi, không cần các ngươi đoàn kết, chỉ cần các ngươi phát huy năng lực cá nhân.”
“Đợi chút, nhưng mà cái này không đúng…” Yến Tri Xuân chợt nghĩ ra điều gì, “Trong tay Trần Tuấn Nam chỉ có một chữ ‘Bao’, hiện tại hắn lấy ‘Bao’ qua sông sao? Vậy chẳng phải trái quy tắc?”
“Quy tắc ‘Không thể qua sông’ cũng chỉ là suy đoán.” Sở Thiên Thu nói, “Nếu một người có thể cầm nửa chữ ở khu vực đối phương hành động, chỉ có thể nói rõ quy tắc không phải ‘Không thể qua sông’, mà giống ‘Qua sông sẽ xảy ra một số chuyện’ hơn.”
“Nhưng nhìn Trần Tuấn Nam có vẻ như không có gì xảy ra…” Yến Tri Xuân cau mày nhìn về phía hướng Trần Tuấn Nam vừa rời đi.
“Không chỉ vậy, hắn còn như gặp may mắn, trên đường đi tránh mặt tất cả chúng ta.” Sở Thiên Thu nói, “Ta chỉ có thể đánh lạc hướng hắn, ngươi giúp ta tìm Trương Sơn và Kim Nguyên Huân về, bọn họ dễ bị lừa, chuyện này phải báo cho hai người.”
Yến Tri Xuân nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái.
“Sở Thiên Thu… Cái này nên tính là sai sót lãnh đạo của ngươi chứ?” Nàng nói, “Nên nói ngươi là mã hậu pháo hay là…”
“Sao?”
“Ngươi biết rõ đối phương là Trần Tuấn Nam, vẫn cho hắn một chữ?” Yến Tri Xuân hơi nhíu mày, thở dài, “Ta vất vả lắm mới đoạt được chữ từ tay đối phương, ngươi lại dễ dàng nộp ra như vậy, còn giao cho chính hắn, lời nói này mâu thuẫn với ngươi, chẳng phải ngươi đã nhìn thấu thân phận hắn trước khi cho hắn chữ sao?”
Sở Thiên Thu nghe xong không tức giận, chỉ mỉm cười, bình tĩnh hỏi: “Yến Tri Xuân, ngươi biết tai hoạ ngầm lớn nhất trong ván này ở đâu không?”
“Tai hoạ ngầm lớn nhất…?”
Sở Thiên Thu không chờ nàng trả lời, đưa tay gõ vào màn hình sau lưng, phát ra âm thanh trong trẻo.
“Ở cái màn hình yếu ớt này.”
Yến Tri Xuân nhìn chằm chằm màn hình sau lưng Sở Thiên Thu, phảng phất nghĩ ra điều gì.
“Vừa rồi Trần Tuấn Nam hỏi ta vì sao không gom tất cả mọi người lại đây, ta đã thấy không đúng, hắn đang thăm dò ta.” Sở Thiên Thu nói, “Nên ta phải đánh lạc hướng hắn ngay lập tức, vốn còn muốn moi thêm thông tin, nhưng giờ chỉ có thể đâm lao phải theo lao, cho hắn chữ ‘Khăn’ ít tác dụng nhất. Dù sao hắn lần đầu làm chuyện to gan như vậy, trong lòng cũng khẩn trương, cầm chữ xong sẽ nhanh chóng rời đi.”
“Ý ngươi là…” Yến Tri Xuân trầm tư gật đầu, “Một khi đối phương xông vào ‘Chuẩn bị chiến đấu khu’ của chúng ta, bọn họ không cần cướp chữ, chỉ cần ai đó phá nát màn hình, chúng ta thua chắc. Nếu ngươi để hắn ở lại đây… Hắn có thể bất ngờ đấm nát màn hình…”
“Vừa rồi Trần Tuấn Nam cũng đang thăm dò xem ta có nghĩ đến điểm ‘Màn hình’ không…” Sở Thiên Thu nói, “Dù sao Hứa Lưu Niên thật sẽ không nhìn chằm chằm màn hình, nàng không quan tâm thắng thua trong ván này, cũng không quan tâm ta ghép chữ gì, chỉ có Trần Tuấn Nam mới làm vậy.”
“Khó trách.” Yến Tri Xuân gật đầu, xâu chuỗi sự kiện lại, “Khó trách cả ngươi và Tề Hạ đều không tụ tập người trong phòng ngay từ đầu để tổ chữ… Mà lại cố gắng phái người ra ngoài, ban đầu ta còn không hiểu…”
“Không sai.” Sở Thiên Thu nói, “Quy tắc trò chơi này có cái bẫy khó nhận ra, là ‘Chuẩn bị chiến đấu khu không thể chứa chữ’, nói cách khác, muốn cầm tất cả chữ để sáng tạo, phải có đủ người ở ‘Chuẩn bị chiến đấu khu’. Điều này khiến ‘Tiền tuyến’ thất thủ, cửa nhà mở rộng, đối phương có thể xâm lấn toàn diện khu vực của chúng ta, từ đó tấn công màn hình. Nên ta và Tề Hạ nghĩ đến việc ‘Thủ’ giữ địa bàn trước, sau đó mới triệu tập đồng đội về ‘Tạo chữ’, trong thời gian này dù mất chữ cũng không được lùi bước.”
“Ván này ‘Tướng soái’ đều có thể bỏ.” Yến Tri Xuân nói, “Chỉ không thể để đối phương xông vào ‘Chuẩn bị chiến đấu khu’…’Màn hình’ như thủ cấp của hai đội.”
Sở Thiên Thu gật đầu, nhìn Yến Tri Xuân: “Xem ra đội xâm lấn của chúng ta có thành bại, Văn Xảo Vân thế nào?”
“Văn Xảo Vân… Ta không biết.” Yến Tri Xuân lắc đầu nói, “Các cửa phòng đều đóng, không cách nào nhìn thấu.”
“Cũng được, ngươi đi tìm Trương Sơn và Kim Nguyên Huân giúp ta trước.” Sở Thiên Thu nói.
…
Kiều Gia Kính đứng ở đường sông tập thể thao, chẳng bao lâu thấy Trần Tuấn Nam từ phe mình xuyên qua đường sông vội vã chạy sang đối diện.
“Ê! Tuấn nam tử! Ngươi đi đâu vậy?!” Kiều Gia Kính gọi, nhưng đối phương không đáp, “Ta nhổ… Đây chẳng phải là đối diện sao? Ngươi ‘Qua sông’ mau quay lại!”
Chỉ thấy hắn ngẩn người ba giây, lại nghe sau lưng cửa mở, Trần Tuấn Nam từ khu vực đối phương xuyên qua đường sông vội vã trở lại khu vực của mình.
“Hả…?” Kiều Gia Kính chớp mắt, cảm thấy tình huống khá quái dị.
Trần Tuấn Nam sau khi vào cửa nghĩ ra điều gì, quay người lại mở cửa nói: “Lão Kiều, tiểu gia lại phải phân rồi! Tự ngươi cẩn thận, tuyệt đối đừng tin ta!”
“À…?” Kiều Gia Kính không ngờ trong mấy giây ngắn ngủi mình không hiểu nhiều chuyện đến vậy, “Tuấn nam tử ngươi chẳng phải vừa… Giờ lại…”
Trần Tuấn Nam mỉm cười nháy mắt với Kiều Gia Kính: “Không kỳ quái, ‘Tiếng vọng’ của tiểu gia là ‘Xuyên tường’ đó!”
“Tuấn nam tử ngươi thật biết!”