Chương 1013: Thối viết sách | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
“Viết chữ tử!”
Từ khi rời khỏi “Chuẩn bị chiến đấu khu”, Kiều Gia Kính thủy chung cùng Hàn Nhất Mặc ở cùng nhau. Bọn hắn tiến vào gian phòng ngoài cùng bên phải nhất từ “Chuẩn bị chiến đấu khu”, hắn tự tay ôm Hàn Nhất Mặc, tựa như là anh em vô cùng tốt.
“Làm sao vậy…?” Hàn Nhất Mặc đáp lời.
“Không có việc gì.” Kiều Gia Kính cười nói, “Ta xem ngươi thật giống như cực kỳ sợ hãi a.”
“Không, không có a…” Hàn Nhất Mặc chen ra một nụ cười khổ trên khuôn mặt trắng bệch, “Ta sợ hãi chỗ nào…”
Kiều Gia Kính quan sát Hàn Nhất Mặc một lượt, thờ ơ nói: “Viết chữ tử, ngươi thoạt nhìn rất khẩn trương… Chúng ta có nên cùng nhau ca hát để động viên đối phương một chút không?”
Hàn Nhất Mặc nghe xong hít sâu mấy lần, mở miệng: “Đến lúc nào rồi ngươi còn có tâm tư ca hát, loại phối hợp diễn như ngươi sống không quá ba tập đâu.”
“Vậy sao?” Kiều Gia Kính mỉm cười, “Ta quen diễn viên quần chúng rồi, cũng không quan trọng lúc nào chết.”
“Ngươi…”
Lời Kiều Gia Kính khiến Hàn Nhất Mặc cứng họng một trận, nhưng cũng xua tan bớt cảm giác khẩn trương của hắn.
“Ta nói, chúng ta vẫn nên cẩn thận nhìn xung quanh một chút đi.” Hàn Nhất Mặc ổn định tâm thần nói, “Chẳng phải nói người đối diện muốn đánh tới sao?”
“Sợ gì chứ.” Kiều Gia Kính nói, “Mặc kệ ai tới, có ta ở đây, trực tiếp thưởng bọn họ mấy quyền.”
“Chỉ mong ngươi nói được thì làm được.” Hàn Nhất Mặc tiến lên mấy bước, đưa tay mở cửa phòng chính diện.
Không mở thì thôi, vừa đối mắt, Hàn Nhất Mặc cùng Kiều Gia Kính đều ngây tại chỗ.
Văn Xảo Vân đang đứng ở căn phòng đối diện, nàng tò mò quan sát “Cửa” đang đứng ở trung ương phòng.
Cả ba người ai cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
“Uy…” Hàn Nhất Mặc nhỏ giọng quay đầu lại, “Cái này ngươi cũng phải đánh mấy quyền sao?”
“Ách…” Kiều Gia Kính nuốt nước miếng, cảm thấy mình có hơi đường đột.
Hắn nhớ lại lời Tề Hạ về danh sách “Người xâm nhập”, trừ bỏ bác sĩ Triệu, tựa hồ ai cũng không dễ đánh cả.
Vài giây sau, Kiều Gia Kính chậm rãi tiến lên một bước, ý đồ chào hỏi đối phương: “Mỹ nhân, muốn đi đâu vậy?”
Văn Xảo Vân khẽ cười: “”Quân cờ” qua sông, chuẩn bị tới giết các ngươi.”
“Giết chúng ta…” Kiều Gia Kính nghe xong lắc đầu, “Nguy hiểm lắm.”
“Vật lộn xác thực rất nguy hiểm.” Văn Xảo Vân nói, “Nhưng chúng ta có thể vào “Cửa” để đọ sức một phen.”
“Qua sông “Quân cờ”…” Kiều Gia Kính gật đầu, “Nói đến… Ta nhớ trong “Cờ tướng” muốn ăn quân cờ của đối phương, cần ngươi chủ động chuyển một bước, đi tới ô của chúng ta, bằng không ngươi qua đây?”
Văn Xảo Vân nghe xong nhìn hình xăm của Kiều Gia Kính, lại liếc nhìn Hàn Nhất Mặc bên cạnh. Nàng tự biết không hiểu rõ hai người này, chỉ nghe những người khác giới thiệu vài câu, hiện tại chỉ có thể phán đoán năng lực đối phương qua vẻ bề ngoài.
Một tên lưu manh cùng một gã tác giả thấp bé.
Suy đoán hợp lý nhất là một người đại diện cho “Võ”, người còn lại đại diện cho “Trí”.
Nếu là “Trí đấu” thì mục tiêu của mình dĩ nhiên là…
“Tác giả.” Văn Xảo Vân hướng phía trong cửa kêu lên.
“Ai…? Ai?” Hàn Nhất Mặc ngẩn người, “Ta…?”
“Sao vậy?” Văn Xảo Vân có chút không hiểu, “Ngươi không phải tác giả sao?”
“Cái này…” Hàn Nhất Mặc cười khổ, “Loại người viết sách dở tệ như chúng ta, nhiều nhất chỉ được coi là một “Tác giả”, sao tính được là “Tác giả” chứ.”
“Trong mắt những người ngoài nghề như chúng ta đều vậy cả.” Văn Xảo Vân nói, “Ngươi có muốn đến chỗ của ta không? Hai chúng ta vào “Cửa” để quyết thắng thua.”
Văn Xảo Vân chỉ vào “Cửa” đang đứng thẳng bên cạnh, phía trên viết chữ “Hợi”.
“Đi vào “Cửa”…” Hàn Nhất Mặc nhíu mày, quay đầu nhỏ giọng nói, “Kiều Gia Kính, cơ hội tốt đây, hai ta cùng nhau đánh bất tỉnh ả đàn bà kia, sau đó đoạt lấy “Chữ” trong tay nàng!”
“Ách…” Kiều Gia Kính nghe xong gãi đầu, “Viết chữ tử, mặc dù chiến thuật của chúng ta đúng là như vậy, nhưng có một tình huống nho nhỏ…”
“Tình huống gì?”
“Ta bái Quan Nhị gia rồi.”
“Quan Nhị…” Hàn Nhất Mặc bó tay, “Ngươi… Con mẹ nó ngươi trang thanh cao gì hả? ! Chẳng lẽ bọn lưu manh các ngươi không đánh phụ nữ sao? Phim Hồng Kông không phải diễn như vậy, tâm ngoan thủ lạt đầy một bó!”
“Ta không thể đại diện cho tất cả mọi người, nhưng ít ra ta là như vậy.” Kiều Gia Kính hơi xấu hổ nói, “Nhưng từ khi đến đây ta xác thực đã động thủ với một đại tỷ, đó không còn là vấn đề có đánh hay không, đối phương quá lợi hại, đồng thời muốn đoạt mạng ta, ta vì bảo mệnh chỉ có thể nghiêm túc ứng đối, nhưng bây giờ rõ ràng không phải tình huống đó.”
“Không phải… Vậy ngươi mặc kệ ta sao?” Hàn Nhất Mặc nói, “Ả đàn bà kia xem ra quá tự tin, nàng muốn cùng ta quyết thắng thua trong “Cửa”… Thật không cùng xông lên đánh bất tỉnh nàng sao? ! Ngươi không suy tính theo lời ta nói sao?”
“Ta sống đến giờ chưa từng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Kiều Gia Kính nói, “Ta mỗi lần đều chuẩn bị ở sau xuất kích, coi như đối phương ra quyền trước, ta cũng có thể đường đường chính chính đánh thắng. Nhưng bây giờ bỗng nhiên xông lên cướp đoạt một mỹ nhân tay không tấc sắt, ta thẹn với Quan Nhị ca. Nhưng ngươi cứ yên tâm, nếu mỹ nhân kia thật muốn giết ngươi, ta sẽ cứu ngươi.”
“Ngươi… Ngươi…” Hàn Nhất Mặc có vẻ không kiềm chế được, nghiến răng nói, “Loại phối hợp diễn như ngươi đáng đời đóng vai phụ…! Một phối hợp diễn… Tại sao có thể có nguyên tắc và ý nghĩ riêng? Ngươi phải nghe theo sự sắp đặt của nhân vật chính! ! Phối hợp diễn nhiều lời độc giả sẽ mắng đấy! ! Ai mẹ nó muốn biết phối hợp diễn nghĩ gì chứ? !”
Kiều Gia Kính nghe xong bất đắc dĩ thở dài: “Tốt tốt tốt… Bây giờ đối phương đã đường đường chính chính điểm danh muốn cùng ngươi trí đấu, ngươi không những không đồng ý, còn chuẩn bị gọi ta cùng đi giúp ngươi đánh nàng, đây là nhân vật chính sao?”
“Ta…” Hàn Nhất Mặc ngẩn người, suy tư vài giây rồi chậm rãi nói, “Nhân vật chính xấu bụng cũng là nhân vật chính mà…”
“Mặc kệ ngươi bụng dạ đen tối hay không, hiện tại làm nhanh lên ra quyết định đi.” Kiều Gia Kính nói, “Nếu đối phương điểm danh muốn đấu với ta, ta cũng sẽ đáp ứng. Ngươi cảm thấy mình là nhân vật chính, chẳng lẽ nhân vật chính lại bị chuyện nhỏ này làm khó sao?”
“Ta…” Hàn Nhất Mặc lại một lần nữa bị Kiều Gia Kính nói đến sửng sốt, hiện tại hắn tựa hồ bị giữ chặt.
Tiến lên một bước là cùng Văn Xảo Vân một đối một vào “Cửa”, lùi lại một bước bản thân không còn là nhân vật chính.
“Mẹ… Thôi…” Hàn Nhất Mặc nói, “Không chấp nhặt… Dù sao nhân vật chính không thể thua được… Mặc kệ tình tiết phát triển thế nào, cuối cùng vẫn có lợi cho ta…”
Chỉ thấy Hàn Nhất Mặc hít sâu vài hơi, nhấc chân bước vào phòng đối phương.
Còn chưa đợi Kiều Gia Kính nói gì, “Cửa” bốn phương tám hướng phòng đối diện cùng lúc đóng lại, không chỉ không nhìn thấy gì, mà còn ngăn cách tất cả âm thanh…