Chương 1012: Lộn xộn đến | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025

“Thuyết pháp này quả thật cực kỳ mới mẻ.” Thanh Long chậm rãi nói, “Các ngươi vốn là một đám người muốn đào tẩu, kết quả sau này lại tự mình từ bỏ?”

“Chính là ý tứ đó.” Địa Long đáp lời, “Ta ở ‘Chung Yên chi địa’ đợi thời gian còn nhiều hơn cả thời gian ta ở thế giới hiện thực… Ngươi biết không, ác mộng của ta, ngoài việc ngươi giết ta ra, còn có việc ta thật sự quay trở lại hiện thực.”

“Đối với các ngươi mà nói, ‘Trở lại hiện thực’ cũng tính là ác mộng sao?”

“Đương nhiên tính.” Địa Long cúi đầu, nhìn bàn tay mọc đầy lân phiến của mình, “Bây giờ mà bảo ta trở lại thế giới hiện thực, tìm một công việc, mỗi ngày gõ máy tính kiếm chút tiền, nghe có vẻ vô cùng hấp dẫn. Nhưng ta thậm chí đã quên mất cách sắp xếp bàn phím. Ta quên cả cách mở khóa điện thoại, cũng quên luôn cả gương mặt người thân cùng số điện thoại của họ… Ta thậm chí không chắc chắn đèn đỏ hay đèn vàng mới được phép đi trên đường. Như vậy thì… làm sao chúng ta có thể trở lại ‘thế giới hiện thực’ để sinh sống đây…?”

“Nói như vậy…” Thanh Long gật gù, “‘Phàm nhân’ quả nhiên gặp phải nhiều phiền toái.”

“Vào thời đại của ta, người ngồi tù ba năm ra ngoài cũng đã bị xã hội đào thải rồi, bởi vì mỗi ngày đều có những điều mới mẻ xuất hiện.” Địa Long vừa cười vừa nói tiếp, “Xu hướng thịnh hành, trào lưu mạng, những chuyện giật gân, sự phát triển của AI… Có những thứ chỉ cần không tiếp xúc ba tuần thôi là đã tụt hậu rồi, còn ta thì đã ở đây mấy chục năm. Ngươi nói việc chúng ta ra ngoài còn có ý nghĩa gì?”

“Vậy ngươi đem nơi này… so sánh với ngục giam sao?”

“Giống, nhưng không hoàn toàn giống.” Địa Long đáp, “Ngay cả phạm nhân trong ngục giam cũng được xem báo chí, đọc sách, định kỳ tìm hiểu những sự việc liên quan đến ‘bên ngoài’, còn chúng ta thì vĩnh viễn không thể. Mỗi ngày ta đều nghĩ xem trong tòa kiến trúc nào có thể tìm thấy củi khô để đốt, nơi nào có thể tìm được chút đồ hộp còn sót lại, ‘Tiếng vọng’ cụ thể có hiệu quả gì, trò chơi nào có thể kiếm được nhiều ‘Đạo’ hơn… Ta thậm chí còn suy nghĩ xem bị thương như thế nào thì có thể lập tức tự sát.”

Địa Long nói xong lại cúi đầu nhìn bộ âu phục của mình: “Cách sinh hoạt bây giờ cũng khác trước kia. Trước kia quần áo của ta bị bẩn, ta sẽ không lập tức giặt, mà sẽ tính toán xem còn bao nhiêu ngày nữa thì đến ‘Yên diệt’ rồi quần áo sẽ được thay mới. Bây giờ mỗi ngày về phòng, đều có đồ ăn và quần áo sạch từ trên trời rơi xuống. Công việc mỗi ngày của ta là ‘Quản lý cầm tinh’, mà công việc của ‘Cầm tinh’ là giết người. Tất cả những điều này hoàn toàn không phải là những thứ mà cuộc sống bình thường có thể tiếp xúc đến… Thanh Long, ngươi nói rốt cuộc ta phải làm sao để quay về đây?”

“Vậy ta càng tò mò hơn.” Thanh Long chống cằm hỏi, “Nếu như ai trong các ngươi cũng có ý nghĩ này, vậy thì ‘Đào Nguyên’ hẳn là thích hợp với các ngươi hơn chứ, dù sao các ngươi ở đây bất lão bất tử, lại quen thuộc với cuộc sống nơi này hơn. Vậy tại sao các ngươi lại giúp Tề Hạ một mực hoàn thành ‘Kế hoạch’ của hắn?”

“Có lẽ chúng ta đã thấy được ‘Thần tính’ trên người hắn.” Địa Long đáp, “Có lẽ đó là lý do duy nhất.”

“‘Thần tính’…” Thanh Long chưa từng nghe qua từ này, chỉ khẽ nhíu mày.

“Trong ký ức của ta, bất cứ việc gì Tề Hạ làm đều không hề cân nhắc cho bản thân.” Địa Long cười lắc đầu, nói, “Hắn giống như những người mà thời đại của chúng ta hay mắng là ‘Thánh mẫu’, nhưng hắn lại thật sự làm được… Hắn vì đánh vỡ ‘Đào Nguyên’ mà các ngươi đã tạo ra, để tất cả mọi người có thể trở về thế giới hiện thực, từng bước một tự bức mình thành bộ dạng hiện tại. Bây giờ hắn sắp đến ‘Điểm cuối cùng’, chúng ta có thể có chút cảm xúc, cũng có thể phàn nàn vì thời gian quá lâu, nhưng không ai có thể phản bội hắn, đó là ranh giới của chúng ta.”

“Ngay cả chết cũng không sao?” Thanh Long hỏi lại, “Sắp đến ‘Điểm cuối cùng’ rồi, các ngươi cam tâm chết trước ‘Điểm cuối cùng’ sao?”

“Ngươi quên rồi sao?” Địa Long cười nói, “Chúng ta đã sớm chết già rồi! Hiện tại chúng ta chỉ là một chút tàn hơi kéo dài mạng sống, ai chết trước ‘Điểm cuối cùng’ cũng không sao cả. Giống như việc ta biết rất nhiều hậu nhân sẽ du hành trong vũ trụ, đến vô số thế giới hoàn toàn mới, nhưng tuổi thọ của ta không cho phép ta đợi đến lúc đó, nên ta sẽ không cảm thấy đáng tiếc.”

Thanh Long giờ mới hiểu vì sao đồng đội của Tề Hạ cam tâm trở thành ‘Cầm tinh’, đồng thời qua bao nhiêu năm như vậy vẫn thủy chung một lòng với cái ‘Kế hoạch’ phiêu diêu buồn cười kia.

Bởi vì những người này không thể ra ngoài.

Nhân sinh của bọn họ được tạo thành từ hai phần, một phần nhỏ đến từ thế giới chân thật, một phần lớn đến từ ‘Đào Nguyên’.

Lúc này nếu để bọn họ rời khỏi ‘Đào Nguyên’, trở lại thế giới hiện thực… Bọn họ sẽ còn thống khổ hơn bây giờ.

Cho nên bọn họ ở cái tuổi xấp xỉ có thể chết già, chủ động ‘kết thúc’ sinh mệnh của mình, dấn thân vào ‘Thần tính’ của Tề Hạ.

Bọn họ vứt bỏ tên mình, diện mạo và tất cả những thông tin liên quan đến ‘Nhân’, trở thành ‘Cầm tinh’, cũng chẳng khác gì đã chết.

“Quả thực giống như ‘Hiệu ứng bầy cừu’…” Thanh Long nói, “Cũng bởi vì Tề Hạ mang ‘Thần tính’ mà các ngươi đi theo hắn cùng nhau bảo trì phần ‘Thần tính’ này…”

“Mấy chục năm đủ để chúng ta hiểu rõ một người.” Địa Long nói, “Chúng ta biết Tề Hạ, đồng dạng biết ngươi và Thiên Long. Nếu để tất cả mọi người ở ‘Chung Yên chi địa’ lựa chọn, nhất định Tề Hạ sẽ được nhiều phiếu nhất. Nếu hắn có thể trở thành ‘Thần’, vậy chúng ta sẽ cùng nhau bị hắn thống trị. Nếu hắn trở thành ‘Ma’, vậy chúng ta cũng nguyện ý làm quỷ dưới tay hắn. Cho nên cánh cửa màu đỏ kia không có vấn đề gì cả… Hắn nguyện ý dẫn bọn ta đi, chứng tỏ sau khi cân nhắc, nơi địa ngục đó thích hợp để sinh tồn hơn nơi này.”

Thanh Long nghe xong im lặng một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Đây chính là cái mà ‘Phàm nhân’ các ngươi gọi là ‘Tẩy não’ sao? Tề Hạ thông qua ba tấc lưỡi không nát của mình, chiêu mộ được một đám thủ hạ trung thành.”

“Sai rồi.” Địa Long đáp, “Thứ nhất, chúng ta không phải ‘thủ hạ’. Thứ hai, Tề Hạ chưa từng yêu cầu chúng ta bất cứ điều gì. Ngay cả con đường trở thành ‘Cầm tinh’, hắn cũng cho chúng ta vô số cơ hội để phản bội. Tất cả chúng ta đều tự nguyện lựa chọn con đường này, không ai ép buộc hay uy hiếp chúng ta, đó là sự khác biệt lớn nhất giữa hắn và các ngươi.”

“Có ý tứ.” Thanh Long trầm giọng nói, “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng trong đời mình sẽ nghe được những lời khiến ta cảm động nhất, lại đến từ một con ‘Cầm tinh’.”

“Cảm ơn.” Địa Long cười nói, “Ngươi thích một con bướm, sẽ tìm cách bắt nó, giữ nó trong tay cho đến khi nó không thể động đậy. Còn Tề Hạ cũng thích bướm, hắn chọn cách cúi đầu trồng hoa, cho đến khi hoa nở rộ, đầy trời bướm lượn lờ bay xa ngàn dặm.”

Thanh Long nghe xong lại một lần nữa cúi đầu xuống, nhìn đám người phía dưới đang bắt đầu di chuyển, khẽ nói: “Địa Long, ta và ngươi đánh cược một ván.”

“Cược?”

“Ngươi cảm thấy trong trò chơi này, cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng?” Thanh Long hỏi.

“Ta cảm thấy…” Địa Long cũng cúi đầu nhìn xuống, nàng nhìn Sở Thiên Thu, rồi lại nhìn Tề Hạ, vừa cười vừa nói, “Ta cảm thấy cuối cùng người chiến thắng sẽ là tất cả ‘Người tham dự’.”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1283: Xảo vật tiểu đội

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2194: Thất Tinh Vũ Trụ Thể

Chương 1282: Bách chiến chi long

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025