Chương 1010: Trạm tiếp theo | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
“Đúng vậy, ca.” Kim Nguyên Huân lên tiếng, “Hắn thoạt nhìn như đang cố ý châm ngòi quan hệ, ngươi có suy tính gì chăng?”
“Chuyện này đáng để cân nhắc.” Sở Thiên Thu duỗi một ngón tay chạm lên trán, “Trần Tuấn Nam lại muốn trước mặt đám người thông minh này, sử dụng một cái chiến thuật thấp kém như vậy sao?”
“Thấp kém…?” Kim Nguyên Huân trong lòng khẽ lẩm bẩm.
Bởi vì hắn thấy, thủ đoạn này xem như cao siêu, nhưng trong mắt Sở Thiên Thu lại thành chiến thuật thấp kém.
“Ca… Nói không chừng Trần Tuấn Nam chính là một người như vậy? Ý nghĩ của hắn tương đối trực tiếp, không có mục tiêu tính gì đó.”
“Không…” Sở Thiên Thu cau mày nói, “Trần Tuấn Nam tuyệt đối không tùy tâm sở dục như vẻ bề ngoài… Hắn có thể dẫn theo đám “Chữ” đứng trước mặt mọi người, rõ ràng là đã chuẩn bị đủ, huống hồ theo như lời ngươi… Hắn từ đầu đã ra tay với bác sĩ Triệu, nói rõ hắn sớm đã suy tính xong nên làm thế nào.”
“Ta không hiểu… Ca…” Kim Nguyên Huân nói, “Hắn rốt cuộc muốn làm gì?”
Sở Thiên Thu suy tư hồi lâu không nói gì, hắn hiểu Trần Tuấn Nam, nhưng lại đoán không ra ý đồ của đối phương.
Chẳng lẽ…
“Họa thủy đông dẫn, ám độ trần thương.” Sở Thiên Thu bỗng nhiên nhíu mày, “Điều này nói rõ trong đội ngũ chúng ta có ‘Châm’, nhưng người này không phải là Triệu Hải Bác.”
“‘Châm’?” Kim Nguyên Huân ngẩn người.
“Đúng vậy… Như vậy mới đúng.” Sở Thiên Thu chậm rãi lộ ra nụ cười, “Dùng chiến thuật vụng về che giấu chân tướng dễ bị xem nhẹ nhất… Như vậy mới giống với cách giải quyết của Trần Tuấn Nam. Chúng ta càng khinh thường và hoài nghi chiến thuật của hắn, thì chiến thuật đó càng thành công… Bởi vì hắn đang mượn ‘giả châm’ là bác sĩ Triệu để nói ‘nói thật’.”
“Ca! ‘Châm’ ý là ‘gian tế’ sao?” Kim Nguyên Huân hỏi lại, “Ngươi biết là ai…?”
“Ta khó mà nói.” Sở Thiên Thu cau mày, “Hai quân giao chiến, sao có thể không có ‘gian tế’…”
Sở Thiên Thu cảm giác trong đội ngũ, trừ Kim Nguyên Huân, ai cũng có thể phản bội, bao gồm cả Văn Xảo Vân.
Lần này Văn Xảo Vân là Tề Hạ dùng ý niệm bản thân sáng tạo ra, hắn không dám chắc chắn Văn Xảo Vân có cùng ý nghĩ với năm xưa hay không, cũng không xác định Văn Xảo Vân có nguyện ý hoàn toàn đứng về phía mình hay không.
Lại thêm Yến Tri Xuân, người xem ra có giao tình rất sâu với Tề Hạ, còn có Hứa Lưu Niên do Tề Hạ tự mình chọn lựa, cùng Trương Sơn, người một mực hoài nghi mình…
Ai cũng có thể là “Châm” do đối diện cài vào.
“Hiện tại khó mà nói, nhưng chẳng mấy chốc sẽ biết.” Sở Thiên Thu nói, “Việc cấp bách là biết được tin tức ‘tiền tuyến’, Kim Nguyên Huân, ngươi cần đứng sát vách bọn hắn tìm hiểu một phen, nhớ kỹ đừng để bản thân lâm vào trò chơi.”
“Có thể như vậy ngươi sẽ rất nguy hiểm sao…?” Kim Nguyên Huân hỏi lại, “Ca, có cần ta ở đây bảo hộ ngươi không?”
“Yên tâm.” Sở Thiên Thu nói, “Nếu ta đoán không sai, đối diện cũng có ‘Châm’ của chúng ta, ‘chủ soái’ cũng nguy hiểm tương tự, chỉ tiếc đội ngũ đối diện quá ổn định, ‘Châm’ này lộ ra không hợp với những người khác, sẽ bại lộ rất sớm.”
“Tốt… Đã như vậy…” Kim Nguyên Huân nói, “Ta đi ‘tiền tuyến’ nhìn một chút, ta sẽ bảo đảm ‘Chữ’ an toàn.”
“Tốt.” Sở Thiên Thu nói, “Mặt khác… Ngươi còn cần nghiên cứu xem ở nơi này làm thế nào mới có thể ‘tiếng vọng’.”
“Ta đã biết.”
…
Thanh Long ngồi xếp bằng trên nền gạch đen tuyền, sắc mặt nặng nề chống má.
Địa Long đứng sau lưng Thanh Long một bước, không dám nói lời nào.
“Ngươi nguyên lai… Cũng là một người yên tĩnh như vậy sao?” Thanh Long hỏi.
“Ân…?”
Âm thanh của Địa Long rất nhỏ, bởi vì nàng cảm giác Thanh Long tựa như đang lầm bầm.
“Màn trò chơi này kết thúc ngươi muốn đi đâu?” Thanh Long lại nhìn xuống dưới, khẽ hỏi.
Địa Long không chắc Thanh Long có đang nói chuyện với mình hay không, chỉ có thể thấp giọng hỏi lại: “Ngài đang nói chuyện với ta sao…?”
“Bằng không thì sao?”
“A… Ta…” Địa Long vội trả lời, “Màn trò chơi này kết thúc, ta có thể sẽ đi tuần tra gian phòng, xem ‘Địa cấp’ khác gần đây có giấu hàng cấm trong phòng hay không… Ngoài ra, ta còn nhận được mấy phần đơn xin hợp đồng, có thể cần tìm ‘Thiên Long’…”
Địa Long cảm giác mình nói sai gì đó, giọng càng nhỏ dần.
Thanh Long vẫn chỉ nhìn xuống dưới, im lặng.
“Thanh Long… Ngài sao đột nhiên hỏi vậy?” Địa Long hỏi.
“Ta từ rất lâu trước đã biết ngươi là người của Tề Hạ.” Thanh Long nói, “‘Thiên Long’ cũng vậy.”
Địa Long nghe xong biến sắc, mất tự nhiên lùi lại nửa bước.
“Nhưng ta thật tò mò.” Thanh Long nói thêm, “Các ngươi làm xong tất cả những thứ này… Rốt cuộc muốn đi đâu?”
“Ta…” Địa Long chỉ biết nhịp tim mình tăng nhanh, đại não dần trống rỗng.
Nàng không hiểu câu hỏi của Thanh Long có ý gì, nàng cũng chưa từng thấy Thanh Long lộ ra vẻ này.
Hắn vừa nguy hiểm vừa cô đơn.
“Giả thiết theo hướng tốt nhất…” Thanh Long nói không cảm xúc, “‘Thiên cấp’ đều bị giết, ‘Thần thú’ bị giết, coi như tất cả ‘Cầm tinh’ đều bị giết… Vậy thì có thể làm gì?”
Địa Long im lặng hồi lâu, chỉ có thể chậm rãi nói: “Ta… Không biết.”
“Đúng rồi, ngươi biết không?” Thanh Long nói thêm, “‘Đoàn tàu’ không ra được đâu.”
“Cái gì…?”
“‘Đoàn tàu’ chỉ có ba trạm.” Thanh Long nói, “Trừ ‘Đào Nguyên’ ra, còn có hai Không Gian Hư Vô đen kịt, ở đó không có gì cả.”
Địa Long nghe xong nhíu mày, căn bản không cách nào phán đoán lời này là thật hay giả.
“Có điều kỳ lạ là…” Thanh Long nói thêm, “Tề Hạ dường như dùng thủ đoạn gì đó, mở ra một ‘Trạm tàu’ hoàn toàn mới.”
“Ngươi nói… Cái ‘Cửa’ hiện ra hồng quang…?”
“Đúng vậy.” Thanh Long gật đầu, “Sáng nay khi trò chơi của ngươi mở ra, may mắn tất cả ‘Cầm tinh’ đã rời ‘Đoàn tàu’ đi làm… Nếu không lúc đó chỉ cần có người mở cửa, sẽ thẳng tới trạm tàu quỷ dị kia.”
Thanh Long ngồi dưới đất, chậm rãi quay đầu lại, gần như ngước nhìn Địa Long, khẽ nói: “Ngươi có nghe thấy không…? Âm thanh từ ‘Cửa’ đó truyền ra.”
“Ta… Nghe thấy.” Địa Long thành thật trả lời.
“Quỷ khóc sói gào đáng sợ… Ánh sáng đỏ thẫm làm người ta sợ hãi…” Thanh Long nói, “Nếu ta không đoán sai, nếu Tề Hạ thật sự nắm giữ phương pháp vận hành ‘Đoàn tàu’, hắn sẽ mang tất cả mọi người đến thế giới đỏ máu đó.”
Địa Long nghe xong nao nao, cảm giác sau lưng lạnh lẽo.
Bởi vì nàng nhớ rõ Tề Hạ từng nói, cánh cửa kia thông tới “thế giới mới”.
“Cho nên ta thật sự không biết phải làm sao.” Thanh Long nói, “Tề Hạ rốt cuộc muốn làm gì…? Lại muốn mang các ngươi đi đâu?”