Chương 1003: Toàn diện công tâm | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025

“Trên người ngươi… hơn tám mươi cái chữ ư?” Kim Nguyên Huân một mặt không hiểu nhìn Trần Tuấn Nam.

“Nói thế nào?” Trần Tuấn Nam nhiệt tình nói, “Tiểu gia ban thưởng ngươi một cái?”

“Ban thưởng ta…” Kim Nguyên Huân nhắc lại, luôn cảm thấy có gì đó là lạ.

“Đúng vậy!” Trần Tuấn Nam nói, “Ngươi tay không đến đây, tiểu gia không thể để ngươi tay không đi a, tới tới tới, tới chỗ ta đây cầm một cái!”

Nói rồi, hắn tiến lên một bước, Kim Nguyên Huân lại vô ý thức lùi về sau.

“Khách khí cái gì a! Cho hài tử!” Trần Tuấn Nam nói.

Kim Nguyên Huân cảm thấy mình có chút lâm vào tiết tấu của Trần Tuấn Nam, vội vàng đổi giọng hỏi: “Nha! Ngươi làm sao có thể có nhiều chữ như vậy? Song phương chúng ta tổng cộng mới có mười bốn cái chữ thôi mà!”

“Tiểu gia chữ bản thân sẽ sinh ra hài tử.” Trần Tuấn Nam nói, “Thật khiến ngài chê cười, cái này ‘chữ’ mất một lúc không thấy, tự mình ở đó sinh ra một ổ.”

Kim Nguyên Huân trấn tĩnh lại, rất nhanh cảm thấy chuyện này có kỳ quặc, trên người đối phương dù không có mười mấy cái “chữ”, nhưng cũng phải có sáu bảy cái.

Nếu như đối phương thật sự mang toàn bộ số “chữ” của đội ngũ…

Hắn sao lại nghênh ngang đứng ở “Sở Hà hán giới” này?

“Có trá…” Kim Nguyên Huân nheo mắt lại, “Uy… Ngươi…”

Trần Tuấn Nam thấy Kim Nguyên Huân do dự, căn bản không cho đối phương thời gian nói chuyện, trực tiếp lùi về sau một bước đi vào trong phòng, rồi quay đầu vẫy tay: “Tiểu Kim! Tiến vào chơi a!”

“Tiến vào… chơi…?”

“Đừng ngại ngùng a!” Trần Tuấn Nam cười nói, “Đều về đến cửa nhà rồi, tiến vào ăn cơm thì có sao, đều không phải người ngoài mà!”

Kim Nguyên Huân tiến lên hai bước, nhìn gian phòng sau lưng Trần Tuấn Nam, bên trong dựng một cái “cửa” viết chữ “tử”, nhưng nhìn kỹ lại thì ngoài “cửa” ra dường như không có vật gì khác.

Nhưng cỗ nhiệt tình này của đối phương là sao… ?

“Tới nha! Ít nhất cũng vào ngồi một chút a!” Trần Tuấn Nam một mực đưa tay “dụ dỗ” Kim Nguyên Huân, khiến trên người đối phương nổi không ít da gà.

“Nha tây tám…”

Kim Nguyên Huân thật sự có chút không hiểu rõ Trần Tuấn Nam chuẩn bị làm gì, nhưng lúc này đi theo đối phương vào phòng rất có thể sẽ rơi vào bẫy rập.

Mặc dù “trọng tài” nói hai người đi vào phòng sẽ cưỡng chế mở trò chơi, nhưng nếu trong phòng giấu rất nhiều người của đối phương thì sao?

Nếu như đi vào phòng không phải “hai người” thì có còn cưỡng chế mở trò chơi được không?

Kim Nguyên Huân có thể nghĩ đến kết quả duy nhất chính là bị một đám người đè xuống đất, bị đoạt hết “chữ” trên người khi hoàn toàn không thể phát động “Tiếng Vọng”.

Nghĩ đến đây, Kim Nguyên Huân chỉ có thể tận lực cẩn thận, dù sao ai cũng không muốn là người đầu tiên mất “chữ”.

“Nha! Ngươi đi ra!” Kim Nguyên Huân kêu lên, “Có bản lĩnh đi ra nói chuyện với ta.”

“Ta không ra, bên ngoài lạnh.” Trần Tuấn Nam khoát tay áo, “Ngươi vào nhà không? Không vào ta đóng cửa đó.”

“Đóng… đóng cửa?”

Kim Nguyên Huân thực sự không hiểu cách làm của Trần Tuấn Nam, hắn chần chờ hồi lâu, cho đến khi Trần Tuấn Nam mặt dày đóng cửa phòng lại, hắn vẫn không có bất kỳ động tác gì.

Hắn và Trần Tuấn Nam gặp nhau mấy lần, dù sao cũng coi như có chút hiểu biết về đối phương, nếu lời Trần Tuấn Nam có thể tin thì lời quảng cáo trên tivi cũng đáng tin.

Không lâu sau, Hứa Lưu Niên từ sau lưng Kim Nguyên Huân đi ra, phát hiện Kim Nguyên Huân đang ngơ ngác đứng ở “Sở Hà hán giới”, không khỏi hơi nghi ngờ.

“Sao vậy?” Hứa Lưu Niên hỏi, “Sao lại bộ dáng này? Trông thấy cái gì?”

“Nha!” Kim Nguyên Huân dùng tiếng Hán sứt sẹo, chỉ vào cánh cửa bên phải ngoài cùng, “Tỷ! Vừa rồi có người!”

“Ai?”

“Tỷ!” Kim Nguyên Huân giống như nhìn thấy cứu tinh, “Nha! Vừa rồi ta nhìn thấy Trần Tuấn Nam… Hắn mang tất cả ‘chữ’ trên người như vậy!”

“Mang tất cả ‘chữ’ trên người? Ngươi nói chính hắn…?” Hứa Lưu Niên lắc đầu bất đắc dĩ, “Tiểu Kim, tiếng Hán của ngươi không tốt, có thể không nghe rõ quy tắc, vừa rồi Địa Long đã nói, một người không thể mang nhiều…”

Lời còn chưa dứt, nàng tại chỗ sững sờ.

Khoan đã, trong quy tắc có đề cập đến điều này sao?

Trong quy tắc chỉ nói người không có “chữ” phải đến “khu chuẩn bị chiến đấu” chờ đợi, cho đến khi có “chữ” trên người mới có thể tiếp tục hành động, lại không nói một người có thể mang nhiều “chữ” hay không.

Nói như vậy, đối phương to gan đến vậy sao…?

Trong đội ngũ của bọn họ, tất cả thành viên đều tháo “chữ” xuống và bất động trong “khu chuẩn bị chiến đấu”, chỉ có Trần Tuấn Nam mang tất cả “chữ” đến đây…

“Quá hoang đường.” Hứa Lưu Niên nói, “Sao lại có chiến thuật như vậy… Dù Tề Hạ chế định chiến thuật cũng quá hoang đường.”

Một giây sau, cánh cửa phòng trung ương trước mặt Hứa Lưu Niên “két” một tiếng mở ra, Trần Tuấn Nam thò đầu ra.

“Nha, Hứa đại tỷ cũng tới.” Trần Tuấn Nam nói, “Có muốn vào chơi không? Gian phòng này của ta xem ra phong thủy không tệ, chuyên môn cải thiện ‘Thời giờ bất lợi’.”

Nói rồi, hắn mở toang cửa, lộ ra gian phòng dường như không có gì cả.

“‘Thời giờ bất lợi’… Ngươi…”

Hứa Lưu Niên cau mày, cúi đầu nhìn quần Trần Tuấn Nam, phát hiện đúng như Kim Nguyên Huân nói, túi hắn nhét căng phồng, cả dây xích cũng lộ ra, đếm kỹ thì ít nhất có năm sáu sợi.

Nhưng Hứa Lưu Niên cũng cẩn thận như Kim Nguyên Huân, căn bản không dám tùy tiện đi theo Trần Tuấn Nam vào nhà.

Nếu lời Trần Tuấn Nam có thể tin, thì miếng quảng cáo dán trên cột điện cũng đáng tin.

“Uy!” Kim Nguyên Huân chỉ vào cánh cửa bên phải ngoài cùng trước mặt, “Không phải vừa rồi ngươi ở đó sao… Sao lại ra giữa…?”

“Bởi vì ‘Tiếng vọng’ của tiểu gia là ‘Xuyên tường’ mà!” Trần Tuấn Nam nói, “Vào ngồi một chút không? Tiểu gia cho các ngươi biểu diễn cái gì là ‘Xuyên tường’.”

Hứa Lưu Niên và Kim Nguyên Huân nghe xong đều không ai mở miệng nói gì.

“Tình huống thế nào vậy?” Trần Tuấn Nam một mặt không hiểu nói, “Sao một hai người đều khách khí vậy? Trong phòng chỉ có mình ta, thật đó.”

Hứa Lưu Niên suy tư mấy giây, vẫn quyết định tìm hiểu hư thực của đối phương, chỉ có thể đứng ngoài cửa hỏi: “Trần Tuấn Nam, vì sao ngươi có nhiều ‘chữ’ như vậy?”

“Bây giờ ta không thể nói.” Trần Tuấn Nam cười nói, “Ta phải chờ bác sĩ Triệu đến rồi mới có thể nói.”

“Bác sĩ Triệu…?”

Bởi vì động tĩnh mấy người gây ra khá lớn, người của Sở Thiên Thu bắt đầu dần dần tụ tập về phía “Sở Hà hán giới”.

Khi mọi người đều tới, Trần Tuấn Nam nhìn sáu người trước mặt, lộ ra nụ cười hài lòng.

Đây chính là “Toàn diện công tâm”.

“Chuyện gì xảy ra…?” Văn Xảo Vân cũng ở bên cạnh hỏi, “Người này là…?”

“Bác sĩ Triệu a, ngươi không sao chứ?” Trần Tuấn Nam hỏi.

“Ta…?” Bác sĩ Triệu sững sờ, “Cái gì gọi là ‘ngươi không sao chứ’?”

“Không có gì.” Trần Tuấn Nam lắc đầu, “Lão Tề bảo ta tìm cách nói với ngươi một tiếng, kế hoạch bắt đầu rồi.”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1281: Một con đường khác

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2192: Huỳnh Hỏa trở về

Chương 1280: Ngọc nát

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025