Q.6 - Chương 2590: Manh mối | Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch] - Cập nhật ngày 27/12/2024
Cẩn thận lý do, bọn họ cũng không hề rời khỏi lâm thời không gian.
“Tại đây có Hợp Thể kỳ quỷ vật, muốn đường vòng mới được.”
Uông Như Yên đề nghị.
Vương Trường Sinh nhẹ gật đầu. Bọn họ đã ngây người trong lâm thời không gian hơn nửa tháng vẫn chưa thấy Hợp Thể kỳ quỷ vật trở về.
“Ta sẽ ra ngoài tìm kiếm tình hình trước, phu nhân hãy ở lại đây.”
Vương Trường Sinh dặn dò một cách rõ ràng. Không gian trống trải bỗng xuất hiện một cỗ gợn sóng, mở ra một chiếc lỗ lớn. Vương Trường Sinh lập tức bay ra ngoài.
Tâm trí hắn mở rộng, nhưng không phát hiện bất cứ quỷ vật nào.
Hắn khẽ gật đầu với hư không, Uông Như Yên cùng Liệt Không Thú lúc này mới cùng nhau rời khỏi lâm thời không gian.
Cẩn thận lý do, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cùng độn địa rời khỏi nơi này.
·····
Trên một sườn đồi đen cao chót vót, âm thanh Phạn vang vọng, một tượng Phật lớn màu vàng kim xuất hiện trên không, bên cạnh là một cái mõ lớn màu vàng lơ lửng.
Một cái bát màu vàng lớn cũng trôi nổi trên không trung, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ bao trùm lên một thiếu phụ xinh đẹp trong chiếc váy đen. Cô ta liên tục kêu rên, làn khói xanh bốc lên từ cơ thể.
Diệu Đức Đại sư đứng tại đỉnh núi, chắp tay trước ngực, trên tay cầm một chuỗi phật châu màu vàng, âm thanh Phạn vẫn vang vọng.
Thời gian trôi qua, thiếu phụ trong chiếc váy đen không thể thoát khỏi vòng vây và cuối cùng biến thành một viên hắc sắc Âm châu.
“A Di Đà Phật! Ngài Phật từ bi!”
Diệu Đức Đại sư để hư ảnh của Phật tượng tan biến, bấm pháp quyết, chiếc bát màu vàng và mõ lớn hạ xuống, thu nhỏ lại và bay vào tay áo của hắn.
Hắn khẽ lắc tay áo, viên Âm châu bay tới và rơi vào tay hắn.
Hắn hóa thành một vệt sáng vàng bay đi biến mất trong chân trời.
·····
Tại một vùng đất trống trải, một thanh niên ngũ quan anh tuấn trong chiếc áo đỏ và một thiếu phụ dáng người uyển chuyển trong chiếc váy trắng đang kịch đấu với quỷ vật.
Một đầu khô lâu to lớn hơn trăm trượng cầm một cái cốt mâu màu trắng. Khi nó vận động, một đám quỷ hỏa màu trắng lớn tỏa ra. Một đầu cốt ưng khổng lồ bay lượn trên không, trong khi một con cóc màu đen nhỏ phun ra sóng âm màu đen.
Cả hai người, thanh niên áo đỏ và thiếu phụ váy trắng đều là tu sĩ Luyện Hư, nhưng bất lực trong việc tiêu diệt ba con quỷ vật Luyện Hư kỳ.
“Dung muội, ta sẽ cầm chân, ngươi mau đi đi.”
Thanh niên áo đỏ thúc giục, mặt tỏ ra quyết tâm.
“Không, Phong ca, sống chết đều phải cùng nhau.”
Thiếu phụ váy trắng cũng tỏ vẻ kiên định.
Một đám quỷ hỏa màu trắng ập đến, lập tức nhiệt độ hạ xuống.
Thanh niên áo đỏ lắc cổ tay, phi kiếm đỏ trong tay tỏa ra một mảnh kiếm khí ảm đạm, đánh tan quỷ hỏa màu trắng. Nhưng ngay lúc ấy, sóng âm màu đen lại ùa đến, khiến kiếm khí bị tan rã.
Sóng âm đen đánh vào Linh quang hộ thể của thanh niên, tạo nên một cú đánh mạnh khiến hắn bay ra, phun ra một ngụm máu tươi.
Cốt ưng khổng lồ đột ngột xuất hiện trên đầu thiếu phụ váy trắng, đôi móng vuốt sắc bén xuyên thủng Linh quang hộ thể của nàng. Thiếu phụ liền cầm một chuỗi xích trắng chống lại, nhưng cũng bị hất bay ra, ngã xuống đất và phun ra máu tươi.
Khô lâu to lớn lao tới, tay cầm cốt mâu màu trắng, phóng ra quỷ hỏa màu trắng, trong khi con cóc đen nhảy lên tấn công.
Hai người lộ ra vẻ tuyệt vọng. Ba con quỷ vật bám vào thi hài và yêu thú trên thân, Thông Thiên linh bảo cũng khó có thể tiêu diệt chúng, vì chúng phun ra quỷ hỏa có ô uế sát thương.
Đúng lúc này, một tiếng đàn vang lên từ phía sau, một lượng sóng âm xanh biếc cuộn tới, đánh tan quỷ hỏa màu trắng, vỡ nát cốt mâu màu trắng.
Kim quang chợt lóe lên, một chiếc chuông vàng lớn xuất hiện phía trên đầu ngực cốt ưng khổng lồ, chuông vàng bọc bên ngoài có nhiều hình tượng Phật sống động như thật.
Những hình tượng này dường như sống dậy, tụng niệm chú phật, âm thanh Phạn vang vọng không ngừng.
Chiếc chuông lớn rơi xuống, bao bọc cốt ưng khổng lồ lại, tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất.
Hai vệt kim quang bay tới, rõ ràng là hai chiếc Phệ Hồn Kim thiền.
Chúng phát ra những âm thanh vui tươi lảnh lót, bay vút lên tận trời, hai bóng dáng của Kim thiền lớn xuất hiện trên không.
Hai bóng Kim thiền phun ra ngọn lửa vàng, tấn công vào cốt ưng và con cóc màu đen.
Chúng muốn trốn thoát, nhưng dưới áp lực của hàng vạn sợi dây thừng vàng, cơ thể của chúng bị bao vây chặt chẽ, đồng thời mặt đất xuất hiện một lực đè nén mạnh mẽ, không gian biến dạng.
Con cóc màu đen và khô lâu lớn không thể thoát khỏi, hỏa diễm màu vàng rơi xuống, trùm lên cả người chúng.
Âm thanh Phạn vang vọng, chuông lớn lắc lư không ngừng.
Một đạo lục quang và một đạo ánh sáng xám bay ra từ cơ thể cốt ưng và con cóc màu đen, bên ngoài chuông lớn, hình tượng Phật phát sáng, âm thanh vang vọng mười vạn dặm xung quanh.
Lục quang và ánh sáng xám chậm lại, hàng loạt kim quang tinh tế tỏa ra, xuyên thủng lục quang và ánh sáng xám, kéo chúng vào trong miệng của hai chiếc Phệ Hồn Kim thiền.
Hai vệt độn quang từ xa bay tới, không lâu sau, hai vệt sáng hạ cánh xuống đất, chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
“Tại hạ là Trần Diễm, đa tạ hai vị đạo hữu đã cứu giúp.”
Thanh niên áo đỏ báo tên mình, cảm kích nói.
“Chỉ là tiện tay mà thôi, Trần đạo hữu đừng quá khách khí. À, các người có biết nơi nào có thuộc tính âm hàn Linh thủy không?”
Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi, hắn không nói thẳng về Minh Hà chi thủy, không phải vì không muốn, mà lo rằng Trần Diễm sẽ lừa hắn.
Dù Trần Diễm có chỉ cho họ một địa điểm rằng có Minh Hà chi thủy đi chăng nữa thì họ cũng không thể lập tức tới đó!
“Thuộc tính âm hàn Linh thủy? Chúng ta tìm thấy một chỗ hang động có loại nước đó, tuy nhiên có hai con Lục giai Thượng phẩm Huyền Âm bảo vệ, lực lượng chúng ta không đủ. Còn có một cái đầm nước, cũng có một loại thuộc tính âm hàn Linh thủy, nhưng có một đầu Thất giai Bích Đồng Kim thiềm canh gác, ngoài ra còn một vài nơi khác…”
Trần Diễm lấy ra một mảnh da thú, ghi lại vài địa điểm quen biết.
Thiên Ma động thiên có nhiều thuộc tính âm hàn Linh thủy, hắn không rõ Vương Trường Sinh muốn tìm loại nào nên đành phải liệt kê những nơi có thuộc tính đó cho Vương Trường Sinh.
Không phải Trường Sinh và Uông Như Yên cứu họ thì có lẽ họ đã gặp nạn rồi.
“Đa tạ, Trần đạo hữu.”
Vương Trường Sinh cảm ơn, nhận lấy mảnh da thú.
“Chỉ là tiện tay mà thôi, chúng ta bị thương, có lẽ không thể giúp các ngươi.”
Trần Diễm nói với giọng thận trọng, tâm lý đề phòng vẫn không thể lơi lỏng. Hắn không muốn trở thành vật hy sinh cho đối phương.
Thực lực của những người này quá mạnh, còn có bảo vật của Phật môn, nếu tìm thấy bảo vật quý giá gì đó, vì đảm bảo an toàn, không chừng họ sẽ xuống tay giết người diệt khẩu.
Vì vậy, Trần Diễm chỉ có thể khéo léo nói rằng bọn họ không thể dẫn đường.
“Vậy các người hãy cẩn thận một chút, có Hợp Thể kỳ quỷ vật ở đây. Nếu không nhờ chúng ta chạy nhanh thì cũng không giữ được mạng.”
Vương Trường Sinh nhắc nhở Trần Diễm, mong hắn cẩn thận hơn khi tiếp xúc với quỷ vật.
“Đa tạ, núi xanh còn đó, nước biếc vẫn chảy. Hy vọng hữu duyên gặp lại.”
Trần Diễm cảm ơn một lần nữa, rồi cùng đạo lữ rời đi.
Uông Như Yên vừa thu lại pháp quyết, chiếc chuông vàng lớn bay lên, cốt ưng hóa thành đống xương trắng, bên trong có một viên Âm châu màu đen.
Nàng cũng thu hồi Phệ Hồn Kim thiền, phun ra ánh sáng vàng, thu lấy viên Âm châu đen.
“Đi thôi! Chúng ta phải đi tìm kiếm, hy vọng có thể tìm thấy những thứ mà chúng ta mong muốn.”
Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên thu hồi Phệ Hồn Kim thiền, bay về hướng tây bắc, tiêu thất trong chân trời.