Q.5 - Chương 2257: Ngẫu nhiên gặp Lý Thanh Hoan, Vương Anh Kiệt lên đường về nhà | Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch] - Cập nhật ngày 26/12/2024
Man Hoang chi địa, nơi có một ngọn núi dốc đứng xanh biếc.
Một đoàn mây lôi khổng lồ lơ lửng trên không trung, vô số những con rắn lôi màu vàng bay lượn không ngừng, gió cuồng thét gào.
Một đạo thiểm điện màu vàng thô to từ trên trời giáng xuống, bổ về phía mặt đất, tạo ra một làn bụi mù cuồn cuộn, lôi quang chớp lóe không ngừng.
Vương Anh Kiệt ngồi trên mặt đất, sắc mặt có phần tái nhợt.
Mỗi hơn trăm năm, hắn đều phải đối mặt với Lôi kiếp, và lần Lôi kiếp này còn mạnh mẽ hơn cả những lần trước, khiến Vương Anh Kiệt khổ sở không tả.
Hắn hiện tại vẫn chỉ là Hóa Thần trung kỳ, không thể nào bế quan tu luyện trong thời gian dài. Tuy nhiên, với Pháp lực thâm hậu của mình, hắn có thể ngăn cản phần nào Lôi kiếp, đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu giúp hắn còn sống sót.
Âm thanh sấm vang lên ầm ầm, mây lôi kịch liệt quấn lấy nhau, biến thành một con Lôi Hổ lớn hơn mười trượng, từ trên không lao xuống.
Sắc mặt Vương Anh Kiệt cứng lại, tay áo phất nhẹ một cái, một đạo hoàng quang bay ra, rõ ràng là một con nhím vàng sáng, bên ngoài bao bọc lớp vảy vàng, với phần đuôi dài.
Đó chính là một con Giáp Long Thú, thuộc Ngũ giai Hạ phẩm Linh thú. Vương Anh Kiệt cùng Vương Thanh Linh đã học được không ít Ngự thú thuật, và hắn đã hàng phục được con thú này.
Hắn vận pháp quyết, Linh quang chợt bùng phát, hòa quyện cùng Giáp Long Thú. Linh khí của nó bỗng tăng vọt, lớp hoàng quang chói lòa bao phủ quanh người.
Con cự hổ màu vàng lao vào cơ thể Giáp Long Thú, ngay lập tức tạo ra một vụ nổ lớn, phát tán thành một vòng ánh sáng kim sắc, che khuất cả một vùng hơn mười dặm.
Một lát sau, ánh sáng tan biến, sơn phong cũng lập tức biến mất, chỉ còn lại một cái hố to đường kính vài vạn trượng. Giáp Long Thú nằm trong hố, lân phiến rạn nứt, máu thịt bê bết.
Linh quang lóe lên, Vương Anh Kiệt hủy bỏ Phụ Linh thuật, bên ngoài cơ thể đầy thương tích, máu không ngừng chảy ra, nhìn rất nhếch nhác.
Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp từ trên trời giáng xuống, đáp ngay trước mặt Vương Anh Kiệt. Đó chính là một cô gái dáng người thướt tha trong bộ váy đỏ.
Cô gái váy đỏ sở hữu làn da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp, bên khóe miệng có một nốt ruồi duyên dáng. Rõ ràng, nàng cũng là một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ.
Liễu Hồng Tuyết, xuất thân từ Thiên Lan giới, là một vị Luyện Đan sư. Nàng cũng lén lút qua đây, rơi vào Man Hoang chi địa, bị trọng thương. May mắn thay, nàng gặp được Vương Anh Kiệt và được hắn cứu.
Nàng lấy ra một viên dược hoàn màu vàng kim, đưa cho Vương Anh Kiệt.
Không chút do dự, Vương Anh Kiệt đã dùng ngay, vận công chữa thương.
Hai người đã sống bên nhau hơn hai trăm năm, giúp đỡ lẫn nhau, nhờ đó mà có thể tồn tại đến bây giờ.
Liễu Hồng Tuyết cùng với ba vị đồng môn cũng đã lén lút đi qua, nhưng những người khác đều đã bỏ mạng trong cơn phong bạo. Nếu không có sự cứu giúp của Vương Anh Kiệt, nàng e rằng đã sớm mất mạng trong miệng Yêu thú.
Nơi này có rất nhiều Linh dược và Linh quả, nếu không có chúng, Liễu Hồng Tuyết cũng không thể luyện chế ra Liệu Thương đan.
Một chén trà sau đó, Vương Anh Kiệt dừng lại, thở dài một hơi.
“Chúng ta nhất định phải nghĩ cách rời khỏi cái nơi quái quỷ này, không chết dưới Lôi kiếp thì cũng sẽ chết trong tay Yêu thú.”
Vương Anh Kiệt nói một cách nghiêm túc. Nơi đây có nhiều Yêu thú, hắn đã nhiều lần bị thương do chúng, nếu không phải nhờ Liễu Hồng Tuyết chăm sóc, hắn đã khó mà sống sót.
Liễu Hồng Tuyết cũng không khá hơn, nàng vừa trải qua Lôi kiếp nên cần thời gian để hồi phục. Nếu không có Vương Anh Kiệt hộ pháp, nàng đã sớm bỏ mạng.
Hai người cùng chung hoạn nạn, trong lòng đều có chút cảm mến dành cho nhau, nhưng với tình thế hiện tại, cả hai đều không có tâm trí để nghĩ về những điều khác.
“Không biết nơi này rốt cuộc là chốn quái quỷ gì, Linh dược thì nhiều, Yêu thú cũng chẳng thiếu.”
Liễu Hồng Tuyết thở dài, trong mắt nàng hiện rõ vẻ u sầu.
Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất chấn động kịch liệt, từ xa xuất hiện những đám mây xích sắc hình nấm khổng lồ.
“Không tốt, lại gặp phải Cao giai Yêu thú chiến đấu, mau chạy!”
Vương Anh Kiệt hoảng sợ nói. Mỗi khi gặp phải Cao giai Yêu thú chiến đấu, bọn họ luôn tránh xa để không bị liên lụy.
Chưa kịp chạy thoát, một con cự kiêu toàn thân đỏ rực từ trên trời giáng xuống, đập mạnh xuống đất, tạo ra một cái hố to.
Cánh trái của con cự kiêu không ngừng chảy máu, nhiều chỗ trên thân lộ ra cả xương trắng.
Một luồng gió xé mạnh vang lên, một cự kiếm hơi nước từ trên cao lao xuống, nhằm thẳng vào con cự kiêu đỏ.
Con cự kiêu phun ra một cột lửa màu đỏ, đối đầu với cự kiếm.
Cự kiếm với khí thế như rồng, dễ dàng bẻ gãy ngọn lửa và chém xuống đầu con cự kiêu đỏ.
Tiếng kêu vang vọng lại, từ chân trời xuất hiện một đám mây màu lam khổng lồ.
Đám mây xanh ấy nâng một cung điện khổng lồ màu lam, có mái cong tuyệt đẹp, cột trụ chạm trổ tinh xảo, cửa chính cung điện mở toan, cho thấy mười mấy thiếu nữ tu sĩ xinh đẹp đang nhảy múa bên trong.
Vương Anh Kiệt thăm dò thần thức, trong lòng thầm giật mình. Các tu sĩ Hóa Thần có rất nhiều, trong đó còn có hơn mười vị Nguyên Anh.
Một thanh niên áo lam dáng người khôi ngô từ trong cung điện bước ra, eo thắt đai ngọc, tay áo thêu kim ti tường vân, chân mang đôi giày bạch ngọc, bên hông treo một chiếc ngọc bội thanh khiết.
Thanh niên áo lam có đôi lông mày thanh tú, mắt phượng sáng ngời, phong thái cao quý, nhưng lại lộ vẻ kiêu ngạo.
Hai nữ tu sĩ Nguyên Anh bay xuống phía dưới, thu lại thi thể con cự kiêu đỏ.
Ánh mắt thanh niên áo lam dừng lại trên Vương Anh Kiệt, hắn bắt đầu nói chuyện.
Vương Anh Kiệt không hiểu lời của đối phương, nên thử giới thiệu về bản thân, nhưng đối phương cũng không hiểu hắn.
Thanh niên áo lam phất tay áo, một viên ngọc thạch màu lam nhạt bay ra, rơi ngay trước mặt Vương Anh Kiệt.
Vương Anh Kiệt không chút do dự, cầm lấy ngọc thạch, đặt lên mi tâm và nhíu mày.
Sau một lát, hắn gỡ ngọc thạch xuống, đưa cho Liễu Hồng Tuyết và nói: “Liễu tiên tử, chúng ta đã đến Huyền Dương giới.”
“Vãn bối Vương Anh Kiệt, bái kiến tiền bối.”
Vương Anh Kiệt cúi người hành lễ, thần sắc cung kính.
“Vương Anh Kiệt? Ngươi có quan hệ thế nào với Thanh Liên Vương gia?”
Thanh niên áo lam hỏi, ánh mắt hắn dừng lại trên những họa tiết liên hoa xanh trên trang phục của Vương Anh Kiệt.
Vương Anh Kiệt ngây người, Thanh Liên Vương gia tất nhiên là từ hạ giới tu sĩ rõ rệt, không lẽ nơi Huyền Dương giới này cũng có một Thanh Liên Vương gia khác?
“Mạo muội hỏi một câu, không biết tiền bối tên gì? Tiền bối đang nói về Thanh Liên Vương gia do ai sáng lập?”
Vương Anh Kiệt thận trọng hỏi.
“Bản công tử là Lý Thanh Hoan, Thanh Liên Vương gia tự nhiên do Thái Hạo Chân Nhân sáng lập, còn có cái thứ hai nào khác trên Huyền Linh đại lục không?”
Thanh niên áo lam nghi ngờ nói.
Vương Anh Kiệt ngây người, trong lòng vô cùng phấn khích.
Hắn cẩn thận quan sát Lý Thanh Hoan, muốn xem thái độ của Lý với gia tộc mình, nếu như là kẻ thù thì thật là tai họa.
“Được rồi, nếu ngươi không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng. Tôi đang muốn rời khỏi Man Hoang chi địa, có thể tiễn các ngươi một đoạn đường, các ngươi muốn ở lại nơi này cũng không sao.”
Một lời vừa dứt, Lý Thanh Hoan quay người trở vào cung điện.
Hơn ba trăm năm trước, Thái Hạo Chân Nhân đã lập nên tiếng tăm lừng lẫy, diệt sát ba con Lục giai Yêu thú trong cuộc chiến, làm rạng rơi tên tuổi Thanh Liên Vương gia.
Tất nhiên, ngoài lý do đó, với tư cách là Nhân tộc, Lý Thanh Hoan cũng không ngại đưa bọn họ đi một đoạn.
Vương Anh Kiệt và Liễu Hồng Tuyết vô cùng cảm kích, hai người cùng nhau bay vào trong cung điện màu lam.
Với thực lực của Lý Thanh Hoan, muốn tiêu diệt họ cũng dễ như trở bàn tay.
Cung điện màu lam từ từ bay đi, tốc độ nhanh đến mức chóng mặt, lướt khỏi chân trời.