Q.3 - Chương 1625: Nhật Nguyệt Song Thánh vs Thanh Liên tiên lữ | Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]
Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch] - Cập nhật ngày 23/12/2024
Lưu Nghiệp, Liễu Như Ý cùng Nhật Nguyệt Song Thánh bốn người đều ngạc nhiên, nhìn nhau không hẹn mà gặp. Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ mà đã sớm ngã xuống, thật khó tin.
“Được đấy, Đông Phương đạo hữu. Cùng tiểu bối bàn về chuyện này. Ngươi xuất thân từ gia tộc tu tiên, có lẽ không hiểu tình hình của Vương đạo hữu. Ta có thể thông cảm cho hắn, dù sao hắn cũng là một nửa của Trấn Hải tông. Nếu như hắn không dám yêu cầu một lời giải thích hợp lý cho cái chết của đồng môn, thì không xứng đáng đứng chung với Trấn Hải tông. Vì vậy, mọi người đều cần nhượng bộ một chút. Nhật Nguyệt cung có thể nhượng lại một phần địa bàn và bồi thường, đồng thời giao ra một ít tu sĩ của Nhật Nguyệt cung liên quan đến cái chết của Trấn Hải tông cho Vương tiểu hữu xử lý.”
Liễu Như Ý gật đầu, nàng rất tán thành quan điểm của Vương Trường Sinh, kiên quyết đòi công lý cho cái chết của đệ tử Trấn Hải tông. Nếu chỉ đơn thuần nhượng lại địa bàn, những người đã chết sẽ trở nên vô nghĩa. Dù Vương Trường Sinh có tìm lại được Trấn Hải tông, nhưng mà rất khó để thu phục lòng người.
Vương gia và Nhật Nguyệt cung có thể gặp mâu thuẫn, và việc Vương gia ủng hộ Vạn Kiếm Môn cũng là điều dễ hiểu. Về công lẫn tư, nàng đều ủng hộ Vương Trường Sinh.
“Đúng vậy! Đông Phương đạo hữu, ngươi có thể không thấu hiểu lắm. Vương tiểu hữu và Uông tiểu hữu tu luyện chính là công pháp trấn tông của Trấn Hải tông. Nếu họ không đứng lên đòi lại công đạo cho những đệ tử gặp nạn, làm sao có thể phục hưng Trấn Hải tông? Như vậy sẽ không thể tạo dựng một tông môn vững mạnh.”
Lưu Nghiệp hỗ trợ thêm, hắn vui mừng khi thấy Vương gia ngày càng mạnh lên.
“Chúng ta có thể chấp nhận yêu cầu này, tuy nhiên, chúng ta cũng có một điều kiện.” Đỗ Húc trầm giọng nói.
Bị kẹp giữa ba vị Hóa Thần tu sĩ, họ cũng thực sự gặp khó khăn.
“Yêu cầu gì? Đỗ tiểu hữu, xin cứ nói, nếu không phải yêu cầu quá đáng, ta tin rằng Vương tiểu hữu sẽ không từ chối.”
Liễu Như Ý bình tĩnh nói, nàng đang giúp Vương Trường Sinh nói chuyện. Nếu Đỗ Húc đưa ra yêu cầu quá cao, có thể Vương Trường Sinh sẽ từ chối thẳng thừng.
“Gia đình chúng ta đã nghe đồn rằng Thanh Liên tiên lữ rất mạnh, chúng ta muốn có một trận so tài với họ. Nếu họ thắng, chúng ta sẽ nhượng bộ một số tu sĩ của Nhật Nguyệt cung cho họ xử lý. Nếu như họ thua, thì mọi việc sẽ kết thúc tại đây. Hơn nữa, họ còn phải cùng chúng ta viết trên Vạn Quỷ Cấm Thư một lời thề, cam kết không xâm phạm lẫn nhau suốt đời.”
Đỗ Húc nói, tay cầm một cuốn sách màu đen, trên bìa sách có rất nhiều hình mặt quỷ dọa người, như ẩn như hiện.
Vạn Quỷ Cấm Thư là một bảo bối của Vạn Quỷ tông, một khi đã thề xong, tu tiên giả sẽ không được vi phạm; nếu không, sẽ bị Vạn Quỷ phản phệ. Cho dù không chết thì tu vi cũng khó có thể tiến thêm.
Ngàn lời nói không bằng một tờ Vạn Quỷ Cấm Thư, lời hứa qua miệng có thể thay đổi, nhưng thề trên Vạn Quỷ Cấm Thư thì không thể.
Nếu Vương Trường Sinh thuận theo, đáp ứng hòa giải, thì Nhật Nguyệt Song Thánh sẽ không tin tưởng vào lời hứa này.
Nói suông thì ai cũng có thể, nhưng chỉ có những thứ như Vạn Quỷ Cấm Thư mới đáng tin cậy.
Với tiềm lực của Thanh Liên tiên lữ, họ có khả năng rất lớn để tiến vào Hóa Thần kỳ sau này. Đỗ Húc cũng nghĩ cho tương lai, bởi bởi thọ nguyên của họ không còn nhiều.
“Ý tưởng này thật tốt, không cần bàn cãi thêm, các ngươi chỉ cần so tài thôi, ai thắng sẽ nghe theo.”
Đông Phương Ngọc Lân rất đồng thuận.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhíu mày, việc so tài không có vấn đề gì, nhưng việc thề trên Vạn Quỷ Cấm Thư thì chắc chắn họ không thể vi phạm.
“Tỷ thí được, nhưng với điều kiện công bằng, các ngươi không được sử dụng Linh bảo.”
Liễu Như Ý đặt ra yêu cầu, Nhật Nguyệt Song Thánh đã nổi danh từ sớm, lại là người đứng đầu một phái. Dù Thanh Liên tiên lữ có nhận được truyền thừa từ Trấn Hải tông, họ cũng không thể so bì với Nhật Nguyệt Song Thánh, vì thế việc không sử dụng Linh bảo là điều công bằng.
“Có thể không sử dụng Linh bảo, nhưng cũng không được dùng Linh thú hay Linh cầm.”
Đông Phương Ngọc Lân cò kè mặc cả, bởi vì Vương Trường Sinh đang có Trấn Hải viên trong tay, Nhật Nguyệt Song Thánh không dùng Linh bảo, thì Vương Trường Sinh cũng không thể dùng Trấn Hải viên.
Liễu Như Ý và Lưu Nghiệp không phản đối, đồng ý với điều kiện này.
Khi mọi việc đã đi đến mức này, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không còn cơ hội lùi bước, đồng ý.
Lưu Nghiệp và ba người khác bay đến Thanh Liên đảo, tiến vào một khu vực hoang vắng trên biển. Vương gia và Nhật Nguyệt cung phái người bắt đầu phong tỏa khu vực mười vạn dặm để không ai có thể lại gần.
Lưu Nghiệp, Liễu Như Ý và Đông Phương Ngọc Lân đứng trên một đám mây lớn cách Vương Trường Sinh cùng bốn người khoảng mười dặm.
Thanh Liên tiên lữ và Nhật Nguyệt Song Thánh đều thông thạo chiến thuật hợp kích, khó mà biết ai mạnh hơn.
Một cột nước biển cao hơn trăm trượng dâng lên, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên đứng trên cột nước, sắc mặt nghiêm túc.
Nhật Nguyệt Song Thánh đã nổi danh nhiều năm trong hàng ngũ Nguyên Anh tu sĩ, họ không dám khinh thường.
Đỗ Húc và Phương Nguyệt đứng lơ lửng trên không, ánh mắt của họ nghiêm túc. Thanh Liên tiên lữ rất giỏi về hợp kích, đơn thuần về Pháp lực, Nhật Nguyệt Song Thánh lại dày dạn kinh nghiệm hơn, ai mạnh ai yếu thì thật sự khó mà nói, chỉ có đánh mới biết được.
“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, chúng ta sẽ không lưu thủ, hy vọng các ngươi cũng vậy. Chúng ta cũng muốn học hỏi một chút về chiến thuật hợp kích mà Trấn Hải tông đã nghiên cứu suốt ngàn năm qua có sức mạnh thế nào.”
Đỗ Húc trầm giọng nói, mặt hiện lên vẻ quyết chiến.
“Chúng ta cũng sẽ không để lại chút nào, mong Đỗ đạo hữu và Phương đạo hữu chỉ giáo.” Vương Trường Sinh nói với giọng nghiêm trang.
Đỗ Húc và Phương Nguyệt đồng thời phát động, ánh sáng vàng kim và ánh sáng bạc lập tức tỏa ra xung quanh họ, hai luồng ánh sáng hòa quyện vào nhau, tạo thành một mặt trời hai màu, một nửa vàng kim, một nửa bạc.
Trước đối thủ là Thanh Liên tiên lữ, hai người không dám giữ lại mà chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Một tiếng vỗ lớn vang lên, sóng biển dâng cao và cuộn trào, tạo ra một cơn sóng thần lớn như hải khiếu.
Trong phạm vi vài dặm nước biển chia thành hai, cuốn ngược lên, hình thành hai bức tường nước lớn màu lam, che phủ bầu trời.
Hai bức tường nước xanh lớn biến thành hai bàn tay khổng lồ, chụp về phía Đỗ Húc và Phương Nguyệt.
Khi bàn tay khổng lồ màu lam chưa chạm đến người, một tiếng nổ vang lên, như vạn mã bôn đằng, khí thế thật khủng khiếp.
Đỗ Húc lật tay lấy ra một cái chiếc đĩa vàng kim đơn giản nhưng đầy nghệ thuật, trên bề mặt có khắc hình của mặt trời kim sắc. Phương Nguyệt cũng lấy ra một vũ khí hình lưỡi liềm bán nguyệt, Nhật Nguyệt luân – bảo bối trọng yếu của Nhật Nguyệt cung, có thể tách ra thành hai bảo bối đơn lẻ hoặc hợp nhất thành một bảo bối tối thượng với uy lực đáng sợ.
“Trở lại nào!”
Theo tiếng quát lớn của Đỗ Húc và Phương Nguyệt, chiếc đĩa vàng kim và lưỡi liềm ánh bạc nhanh chóng bay ra ngoài, chúng gia tốc tăng vọt, chiếc đĩa kim sắc quay tròn cắt không khí, phát ra âm thanh chói tai. Ánh sáng vàng kim tỏa ra, chiếc đĩa vàng kim lóe lên ánh sáng rực rỡ, lưỡi liềm bạc buông ra một đường sáng dài hơn ngàn trượng, đón lấy bàn tay khổng lồ xanh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn tay khổng lồ màu lam bị chói mắt kim quang đánh vỡ, ánh sáng bạc cũng lập tức phá vỡ bàn tay khổng lồ, khiến hàng ngàn giọt nước màu lam bay tứ phía.
Một tiếng nổ chấn động vang lên, một cơn lốc có đường kính hai mươi dặm xuất hiện, lốc xoáy này nhanh chóng xoay tròn, tạo ra một lực hút mạnh mẽ, giống như một bàn tay vô hình hút Nhật Nguyệt Song Thánh vào vòng xoáy khổng lồ.
Trên đỉnh đầu Nhật Nguyệt Song Thánh xuất hiện vô số ánh sáng kim và bạc, hòa thành một mặt trời vàng trói mắt và mặt trăng bạc ánh lạnh, mặt trời vàng bao bọc lấy một tầng hồng sắc lửa, phát ra một độ nóng kinh khủng, còn mặt trăng bạc tỏa ra hơi lạnh đến thấu xương.
“Đi.”
Đỗ Húc và Phương Nguyệt gần như đồng thời cất tiếng, chỉ nhẹ xuống vòng xoáy khổng lồ.
Mặt trăng bạc lao vào vòng xoáy khổng lồ, lập tức bị xoáy vỡ tan, nhưng không lâu sau, vòng xoáy khổng lồ đã ngừng lại, nhanh chóng kết băng, hơn mười dặm biển bị đóng băng.
Mặt trời vàng vàng tông mạnh vào mặt băng, trong nháy mắt, mặt băng vỡ vụn, bùng phát ra một làn sương mù trắng xóa.
Âm thanh đứt quãng vang lên, một luồng sóng âm lam sắc cuộn đến, nơi đi qua, sương mù trắng tan ra, mặt băng vỡ nát, hóa thành nước biển.
Sóng âm lam sắc nhanh chóng ào ạt qua mặt biển, dâng lên một cơn sóng thần to lớn, cơn sóng dịch chuyển theo tiếng sóng âm mà thay đổi hình dạng.