Chương: Vua Cứ Kình | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
Vòi rồng nước thình lình phóng lên, cuốn phăng mấy con Cự Kình đang say giấc nồng. Lốc xoáy xanh lam chìm sâu xuống đáy nước, tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa, cuốn vạn vật xung quanh vào vòng xoáy cuồn cuộn.
Thánh Vệ số mười chẳng những không rời đi, ngược lại còn gầm lên một tiếng vang dội, song kiếm ngắn trong tay lại vung lên. Hai luồng sáng xanh biếc lấp lánh giữa không trung, quang mang va chạm, lại thêm một cơn lốc xoáy nữa ập xuống mặt hồ.
Lần này quả thực là chọc giận tổ kiến lửa. Mười luồng sáng bạc gần bờ hồ nhất bỗng nhiên phóng vút lên, tựa như tia chớp bạc lao thẳng về phía Thánh Vệ số mười.
Trong đáy mắt Thánh Vệ số mười lóe lên ngọn lửa xanh, thân hình chợt lui về phía sau, chỉ một động tác xoay người xảo diệu đã dễ dàng tránh được luồng sáng bạc đầu tiên. Ngay sau đó, nó dùng hành động để cho đám Cự Kình kia thấy rõ thực lực của bá chủ bầu trời.
Thân thể màu xanh của nó tựa hồ không hề bị lực hút ảnh hưởng, liên tục chuyển hướng chín lần giữa không trung, mỗi lần đều hiểm nguy tránh thoát công kích của Cự Kình trong gang tấc. Hơn nữa, nó chỉ bay lượn ở độ cao cách mặt nước chừng ba thước.
Quang mang xanh chói mắt lóe lên liên hồi, Cự Kình lúc này đã vượt qua con số hàng trăm, điên cuồng đuổi theo bóng dáng xanh lam kia. Nhưng dù chúng có số lượng khổng lồ, tốc độ nhanh như chớp, vẫn không thể làm gì được Thánh Vệ số mười.
So về tốc độ, Thánh Vệ số mười tuyệt đối không ngán bất kỳ ai. Trừ phi gặp phải cường giả cấp chín khống chế toàn bộ không gian, nếu không, tốc độ của nó chính là vô địch. Đối mặt với Cự Kình kết hợp hai thuộc tính phong và không gian, nó ở trên không trung vẫn nhàn nhã tựa như dạo chơi. Nó không ngừng thực hiện những động tác tránh né cực kỳ khó khăn, thường thường chỉ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thoát khỏi vòng vây, chậm rãi dẫn dụ chúng rời đi càng lúc càng xa. Tốc độ di chuyển không nhanh, nhưng số lượng Cự Kình bị hấp dẫn lại không hề nhỏ.
Trong không khí, linh lực phong và không gian dao động kịch liệt, ngay cả khói độc trong đầm lầy cũng bị xé toạc. Năng lực thanh tẩy tất cả tạp chất của Cự Kình lúc này phát huy tác dụng, khói độc căn bản không thể tới gần chúng. Mỗi khi chúng vây ép, tưởng chừng sắp cắn nát Thánh Vệ số mười, nhưng cuối cùng vẫn bị tia chớp xanh kia phá tan vòng vây.
Cự Kình nổi giận lôi đình, hành vi khiêu khích như vậy là lần đầu tiên chúng gặp phải. Quan trọng hơn cả, kẻ khiêu khích kia lại có thể liên tục thoát khỏi vòng vây của chúng.
Quang mang xanh nhạt đột ngột đổi hướng, từ không ngừng trốn tránh chuyển sang bay thẳng. Lúc này, Thánh Vệ số mười mới hoàn toàn bộc lộ tốc độ kinh hoàng của mình. Nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã kéo giãn khoảng cách với bầy Cự Kình phía sau.
Quang mang xanh vụt qua, thoáng chốc đã biến mất hút.
Bầy Cự Kình điên cuồng đuổi theo, nhưng chúng không thể làm gì được quang mang xanh đang ngày càng xa dần.
Vì sao tình huống này lại giống hệt buổi chiều? Cự Kình không gào rống, nhưng sát khí tỏa ra từ thân thể chúng lại ngưng tụ thành thực chất, không biết bao nhiêu dây mây đã gặp phải tai ương.
Sau một hồi tàn phá, thấy không thể đuổi kịp quang mang xanh, chúng mới không cam lòng lui trở về sào huyệt.
Tốc độ lui lại đương nhiên không nhanh bằng lúc truy đuổi kẻ địch. Khi phần lớn Cự Kình đã vượt qua, một số ở phía sau bắt đầu giảm tốc độ.
Ngay lúc này, đột nhiên, hai sợi xích tựa như ánh nắng từ trên trời giáng xuống,
Hạ xuống! Giữa không trung, một bóng hình rực rỡ sắc vàng tựa pháo hoa khai nở, đáp xuống phía sau Cự Kình. Một vầng sáng nhu hòa hiện ra, bao trùm lấy bóng ảnh cao đến mười trượng, hình thù khó phân biệt. Nhưng ngay khoảnh khắc nàng xuất hiện, dường như mọi âm u nơi Thâm Uyên đầm lầy đều tan biến, chỉ còn lại thánh khiết và quang minh vô tận. Tựa như mặt trời đột ngột sa xuống vùng đất Tử Vong Vực này, tẩy sạch mọi ô uế chốn đây.
Bóng vàng dẫn đầu lao xuống, xoay tròn như cối xay nghiền nát, ít nhất mười con Cự Kình trong nháy mắt bị cuốn vào vệt sáng vàng chói lọi ấy.
Tất cả diễn ra quá đột ngột, Cự Kình tuy lực công kích mạnh mẽ, nhưng cảm quan lại tầm thường. Đến khi chúng phát hiện dị thường, thân thể đã bị vầng sáng vàng kia cuốn vào.
Ngay sau đó, một quả cầu vàng rực bay vút lên, tỏa sáng khắp xung quanh. Cùng lúc, hai bóng người từ hai bên đồng loạt lao xuống, tạo nên tiếng chấn động kinh hoàng.
Một bên là quang mang bạc chói lòa, một tấm thuẫn khổng lồ cùng bốn khối Vô Ngân Thủy Tinh từ trên trời giáng xuống. Trong ánh bạc chói mắt, tấm thuẫn xoay tròn cấp tốc, phóng ra quang mang bạc kinh khủng đường kính tới mười trượng, hất tung đám Cự Kình đang lùi lại. Mà luồng sáng còn lại càng thêm đáng sợ.
Quang mang vàng rực rỡ hỗn loạn với những tia điện tím khủng bố, tựa sấm sét giáng trần, trực diện đánh thẳng vào Cự Kình.
Quả cầu sắt khổng lồ gần như ngay lập tức đập bẹp Cự Kình xuống mặt đất. Tiếng chấn động kịch liệt bùng nổ. Cự Kình mất đi sinh cơ.
Mãi đến lúc này, đám Cự Kình phía trước mới kịp phản ứng, từng đợt sáng bạc điên cuồng xông tới phản công.
Nhưng cũng ngay lúc đó, quả cầu vàng vừa bay lên không trung giờ lại giáng xuống, nghênh đón đám Cự Kình vừa quay trở lại.
Quang mang vàng chói mắt trở thành chủ đạo. Trong tiếng chấn động điếc tai, mặt đất rung chuyển, dây mây lắc lư, đám Cự Kình bị lực chấn khủng bố từ quang nguyên tố nồng đậm bộc phát đánh bay tứ tán.
Vì thế hình thành một cục diện đặc biệt, quả cầu lớn rơi xuống đánh bay ít nhất ba mươi con Cự Kình. Mà đám Cự Kình bị tập kích trước đó cùng đám Cự Kình chậm chạp quay lại cứu viện cũng trong chớp mắt này bị quả cầu lớn ngăn cách thành hai phần, thành công chặn đứng đám ánh bạc muốn chi viện.
Từng luồng sáng bạc trên không trung lập lòe. Lúc này Long Hạo Thần tựa Quang Minh Nữ Thần giáng thế, hắn đã đem linh lực của mình phát huy đến cực hạn. Bóng sáng vàng khổng lồ phiêu đãng giữa không trung chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Mỗi một kiếm vung ra đều mang theo chúc phúc của Quang Minh Nữ Thần, uy lực kinh khủng biết nhường nào. Bất ngờ không kịp phòng bị, Cự Kình chỉ có thể dựa vào không gian thuộc tính miễn cưỡng chống đỡ, không kịp nhìn rõ kẻ địch là ai.
Sắc lam và sắc đỏ cũng đồng thời rơi xuống, hóa thành những đòn công kích đơn giản, trực tiếp mà uy lực kinh người.
Những con Cự Kình bị lốc xoáy vàng hút vào, khi bị bắn ra đều mình đầy thương tích, trở thành miếng mồi ngon cho bọn họ.
Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên ngay từ đợt tấn công đầu tiên đã không hề che giấu thực lực, bộc phát toàn bộ sức mạnh.
Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô phối hợp cùng Quang Chi Đại Lực Hoàn, điên cuồng oanh kích, tạo nên lực công phá kinh thiên động địa của Tư Mã Tiên. Đáng sợ nhất ở Quang Chi Đại Lực Hoàn chính là khả năng bám dính, một khi áp sát đối phương, nó không bị đánh bật mà ngược lại, hút chặt lấy, buộc đối thủ phải đối đầu trực diện với gã.
Cứ Kình lực công kích tuy mạnh, nhưng Quang Chi Đại Lực Hoàn lại quá mức khổng lồ, hơn nữa còn là trang bị cấp truyền kỳ. Trước ba đợt bạo phá liên tiếp, trước kỹ năng Phấn Toái, thân thể chúng làm sao chịu nổi? Phá hủy Quang Chi Đại Lực Hoàn lại càng là chuyện viển vông. Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô cùng Quang Chi Đại Lực Hoàn hỗ trợ lẫn nhau. Con nào bị tia chớp tím bao phủ sẽ lâm vào trạng thái tê liệt tạm thời. Cứ Kình tuy là ma thú cấp tám, nhưng khi tê liệt mà gặp phải Quang Chi Đại Lực Hoàn không nói đạo lý, kết cục chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: thê thảm.
Cứ Kình cường đại chủ yếu nhờ vào số lượng, ma thú cấp tám sống quần cư thì khủng bố biết bao. Nhưng xét về sức mạnh đơn lẻ, chúng chỉ mạnh về công kích. Phòng ngự cùng kỹ năng không có gì đặc biệt. Đám Long Hạo Thần súc thế tập kích, chỉ trong chốc lát, hơn mười con Cứ Kình đã lần lượt bỏ mạng.
Nhưng đúng lúc này, Quang Chi Vẫn do Nhã Đình thi triển bắt đầu mất đi hiệu lực, càng nhiều Cứ Kình xông tới.
Trên người Long Hạo Thần, Tư Mã Tiên, Vương Nguyên Nguyên, mấy lần lóe lên kim quang. Đây là khi bị tấn công, Linh Hồn Xiềng Xích sẽ chia sẻ tổn thương. Không phải bọn họ thật sự bị Cứ Kình làm bị thương, mà là do va chạm với Cứ Kình mà phát ra quang mang đó. Một khi đối diện với Cứ Kình tấn công, dù là Long Hạo Thần có Quang Minh Nữ Thần hộ thể cũng không dễ chịu.
“Rút lui!” Long Hạo Thần quyết định nhanh chóng, quát lớn một tiếng.
Cùng lúc đó, từng luồng bạch quang không ngừng từ không trung lóe lên, hút lấy thi thể từng con Cứ Kình lên trời. Ba người Long Hạo Thần đồng loạt mở linh dực, bay vút lên cao. Hai đại Thánh Vệ, lúc này đã trở thành những người đoạn hậu tốt nhất.
Khi ba người Long Hạo Thần thành công bay vào không trung, chúng cũng hóa thành hai luồng sáng, nhập vào Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Không chút dừng lại, ba người Long Hạo Thần gần như điên cuồng bay về phương xa, hơn nữa còn cố gắng tăng tốc độ bay.
Cùng lúc đó, dường như cảm nhận được tình hình bên này, mặt hồ phía xa đột nhiên sôi trào, nổi sóng dữ dội. Ngay sau đó, một luồng ngân quang bắn ra, tốc độ cực nhanh, đuổi theo Thánh Vệ số mười. Hơn nữa, trong khoảnh khắc bay ra, thân thể nó chợt biến mất, chỉ chớp mắt đã xuất hiện ở ngoài vài trăm mét, chính là thuấn gian di động.
Khi luồng ngân quang này xuất hiện, trong không khí rõ ràng phát ra tiếng đứt gãy. Khi nó hoàn thành không gian truyền tống, trong không khí lại vang lên một chuỗi tiếng nổ.
Kinh khủng hơn, khói độc xung quanh đều biến thành ngân quang. Trong vùng đất Thâm Uyên đầm lầy này, dường như trừ linh lực thuộc tính không gian ra, không còn thuộc tính nào khác.
Điều tồi tệ nhất mà đám Long Hạo Thần dự đoán đã xảy ra. Trong bầy Cứ Kình quả nhiên có Vua Cứ Kình.
Đám Long Hạo Thần tuy tập kích đánh chết hơn mười con Cứ Kình, nhưng cũng đã thành công chọc giận Vua Cứ Kình. Giờ đây, nó bắt đầu trả thù.
Chẳng sai, Cự Kình tuy không thể phi hành, nhưng lại có năng lực truyền tống không gian. Cự Kình Vương trực tiếp thuấn di lên giữa không trung, sau đó vung vẩy cái đuôi khổng lồ, tựa như tên rời cung lao vút về phương xa. Là ma thú cấp mười cường đại, một trong những chúa tể đầm lầy, dĩ nhiên nó có cách xác định phương hướng của ba người Long Hạo Thần. Hơn nữa, gần như chỉ trong ba cái chớp mắt đã thấy bóng dáng chạy trốn phía xa của đám người Long Hạo Thần.
Nhưng, cũng chính trong khoảnh khắc này, thế xông lên của Cự Kình Vương đột nhiên khựng lại, bất chợt xoay mình nhìn về hướng sào huyệt.
Bởi vì tạm dừng nên có thể thấy rõ hình dáng của Cự Kình Vương.
Bộ dạng của nó không khác gì Cự Kình bình thường, thân cá, sừng dài, hai bên lưỡi sừng sắc bén lấp lánh ánh bạc. Điểm khác biệt với Cự Kình thường là toàn thân nó mang một màu bạc sáng lóng lánh, quang mang chói lòa tựa như bảo vật quý giá. Quang mang ấy thậm chí còn thâm trầm hơn bí ngân, rực rỡ hơn tinh kim. Đồng thời, từ thân nó tỏa ra quang mang hỗn hợp giữa sắc bạc và màu xanh nhạt. Dưới bụng nó, hai bên có hai phiến tựa như cánh. Cánh tuy không thể giúp nó bay lượn, nhưng vẫn có thể giúp nó nhảy lên.
Là một ma thú cường đại, trong quá trình không ngừng tiến hóa, bởi vì ngoại cảnh biến đổi và nhược điểm của bản thân, Cự Kình đã bắt đầu cải biến gien. Cự Kình Vương đã có thể lướt trên không trung, trăm năm sau, ai dám chắc chúng không mọc ra cánh?
Sau chiếc sừng của Cự Kình Vương là đôi mắt vừa nhỏ vừa dài, lấp lánh quang mang xanh u ám. Lúc này đôi mắt đang nheo lại, nhưng lại lộ ra tia nghi hoặc. Ma thú đạt đến cấp bậc như nó thì đã có trí tuệ tương đối cao. Đối mặt với sự khiêu khích từ đám người Long Hạo Thần, Cự Kình Vương dĩ nhiên phải ra tay lấy lại oai phong cho thuộc hạ. Nhưng mắt thấy sắp đuổi kịp đám người Long Hạo Thần, nó lại bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm to lớn.
Mối nguy hiểm này không nhắm vào nó, mà là ở nơi nó và tộc nhân sinh sống.
Tiếng phượng hoàng thánh thót vang vọng trên không trung. Ngọn lửa xanh khổng lồ đã từ chân trời sà xuống. Cự Kình Vương chính là bởi vì trông thấy nó mới đột ngột dừng lại.
Trong phút chốc, không gian truyền tống lại xuất hiện, nhưng không phải để truy đuổi đám người Long Hạo Thần, mà là dốc toàn lực quay trở về sào huyệt.
Đám người Long Hạo Thần tuy đáng ghét, nhưng so với nơi sinh sống trăm ngàn năm qua, bọn họ chẳng còn quan trọng.
Quang mang xanh chói mắt khiến Cự Kình Vương cảm nhận được nguy hiểm cực lớn. Nếu để cho hỏa phượng hoàng kinh khủng này rơi xuống hồ nước, nó không dám tưởng tượng hậu quả.
Nhưng hành động của nó vẫn chậm một bước. Khi Cự Kình Vương tiến vào phạm vi hồ nước, cũng chính là giây phút phượng hoàng xanh đã rơi vào hồ nước nhỏ trong vắt.
Từ miệng Cự Kình Vương phát ra tiếng thét dài sắc nhọn, vặn mình muốn chui vào trong hồ. Nhưng cũng chính lúc này, nước hồ sôi trào.
Vô số Cự Kình hoảng loạn chui ra từ hồ nước, ngay sau đó cả mặt hồ biến thành màu xanh.
Hồ nước bốc hơi với tốc độ kinh người. Vốn dĩ hồ nước nhỏ không tính là lớn, khi nước hồ nhanh chóng bốc hơi, xung quanh bắt đầu lộ ra mảnh đất bị nước bao phủ.
Vạn tiếng gào rú thảm thiết không ngừng vang vọng, Cự Kình Vương lúc này đã giận dữ đến tột cùng. Nhưng hiện tại, nó chẳng thể làm gì được. Nó vốn là ma thú mang thuộc tính phong và không gian, không phải băng! Sao có thể khiến nước hồ đang sôi sùng sục kia giảm nhiệt độ?
May mắn thay, nhiệt độ cao không kéo dài quá lâu. Khi mặt nước rút xuống còn một phần ba, rốt cuộc cũng ngừng lại. Việc này có liên quan đến độ ẩm trong không khí nơi đây. Nếu là ở bên ngoài, chỉ e rằng còn thảm khốc hơn nhiều. Nhưng dù vậy, hồ nước mất đi một phần ba, đối với tộc đàn Cự Kình mà nói, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Bọn chúng muốn ngưng tụ đủ lượng nước lấp đầy lại, chẳng biết phải tốn bao nhiêu thời gian.
Hồ nước trong vắt kia, tác dụng không chỉ là nơi dừng chân cho chúng, mà còn có thể dựng dục số lượng lớn cỏ nước. Thứ cỏ nước này, kẻ được hưởng lợi đầu tiên chính là Cự Kình Vương!
Nước trong hồ vẫn còn đang rất nóng, đám Cự Kình tuyệt không muốn bơi lội trong đó. Cỏ nước dưới đáy hồ, chỉ sợ đã bị nấu chín thành nước mất rồi.
Thân thể Cự Kình Vương không ngừng vặn vẹo, từng luồng sáng bạc bắn thẳng lên không trung, đan xen thành tấm võng ánh sáng bạc khổng lồ, điên cuồng xé toạc không khí.
Nhưng dù chúng có mạnh mẽ đến đâu, thì làm gì được không khí chứ? Chẳng qua cũng chỉ là phí công vô ích trút giận mà thôi.
Lơ lửng trên không trung, Lâm Hâm được Hàn Vũ mang theo, với tốc độ cực nhanh bay về phương xa. Hạo Nguyệt đã ở trên cao chờ đợi bọn họ. Hạo Nguyệt chính là át chủ bài cuối cùng mà Long Hạo Thần giữ lại, cũng là kẻ chân chính đoạn hậu. Đồng thời, nhờ vào huyết khế, Long Hạo Thần có thể dễ dàng cảm nhận được vị trí của nó. Cho nên, Hạo Nguyệt cũng chính là nơi bọn họ tụ họp.
Lúc này sắc mặt Lâm Hâm đã trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt tuấn tú, nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập vẻ phấn khích.
Suốt buổi chiều hôm nay, bọn họ bị Cự Kình truy đuổi như chó nhà có tang, nỗi bực dọc đó không cần phải nói, lần này coi như đã báo được mối thù.
Tất cả đều là kế hoạch mà mọi người cùng nhau bàn bạc. Điểm mấu chốt trong kế hoạch hoàn toàn là do Long Hạo Thần đề xuất, sau đó được mọi người hoàn thiện.
Long Hạo Thần, Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên, ba kẻ có lực công kích mạnh mẽ, bạo phát cao làm chủ công, thêm vào Thánh Vệ số mười một, Thánh Vệ số mười hai. Mục đích của bọn họ chính là có thể đánh chết được bao nhiêu Cự Kình thì hay bấy nhiêu.
Có Thánh Vệ số mười hấp dẫn, quả nhiên Cự Kình đã xuất kích. Long Hạo Thần ở trên không trung chờ chúng quay trở về nơi sinh sống, lúc này, độ cảnh giác của chúng sẽ giảm đi rất nhiều. Đám Long Hạo Thần đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tung ra kỹ năng mạnh nhất của mình. Ba người thêm vào hai đại Thánh Vệ và Nhã Đình, công kích mạnh nhất toàn lực bộc phát, Cự Kình chỉ có thực lực tương đương cường giả cấp bảy, lực phòng ngự không có gì đặc biệt, trong chớp mắt liền thương vong.
Quang Chi Vẫn của Nhã Đình đã mang đến tác dụng quyết định, thành công chia cắt bầy Cự Kình, hơn nữa còn đánh bay phần lớn Cự Kình, cho đám Long Hạo Thần có đủ thời gian. Mà tiếp theo, chính là màn cao trào nhất.
Long Hạo Thần để Lâm Hâm và Hàn Vũ rời đi trước, là vì từ phía bên vòng qua mặt hồ, đi tới phía bên kia. Từ một bên chuẩn bị sẵn sàng phóng thích Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô. Bất kể có Cự Kình Vương hay không, khi Long Hạo Thần phát ra tín hiệu, bên phía Lâm Hâm phải hành động ngay lập tức, đây gọi là hai mặt giáp công. Mà việc truyền tin,
Kẻ dụ Cự Kình, chính là Thánh Vệ số mười năm xưa. Nhờ có Giai Điệu Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần dễ dàng giao tiếp với nó. Sau khi nhử địch, Thánh Vệ số mười liền tìm đến nhóm Lâm Hâm.
Cự Kình Vương quả nhiên xuất hiện. Khoảnh khắc Lâm Hâm thấy luồng sáng bạc phóng lên, y lập tức biết điềm chẳng lành, không chút do dự thi triển Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô, dốc toàn lực, không hề giữ lại chút nào.
Lam Hỏa Phượng Hoàng khủng bố giáng xuống, nhắm thẳng nơi Cự Kình cư ngụ. Uy lực của nó kinh thiên động địa, ngay cả Cự Kình Vương cũng không dám nghênh chiến trực diện. Kết quả mỹ mãn ngoài dự liệu, ít nhất Cự Kình Vương đã không truy sát bọn họ.
Chẳng mấy chốc, mọi người tụ họp trên lưng Hạo Nguyệt. Nó giang rộng đôi cánh, đưa cả bọn xuyên qua màn độc chướng của đầm lầy, hướng về phương xa.
Đến tận lúc này, không ai dám lơ là. Năng lực không gian truyền tống của Cự Kình quá mức đáng sợ, nếu nó đuổi kịp, e rằng một trận tử chiến khó mà tránh khỏi.
Thải Nhi từ đầu đến cuối không hề ra tay, đây chính là át chủ bài mà Long Hạo Thần giữ lại. Một là vì Thải Nhi chưa thể hoàn toàn phát huy năng lực, hai là vì tác dụng chấn nhiếp của Tử Thần Thất Tuyệt. Nếu Cự Kình Vương thật sự truy đuổi, có lẽ chỉ có Long Hạo Thần và Thải Nhi dốc toàn lực ngăn cản, tranh thủ thời gian cho đồng đội tháo chạy.
Đó đều là phòng bị cho tình huống xấu nhất, may mắn thay, lúc này chưa cần dùng đến.
Hạo Nguyệt dần bay xa, mọi người rốt cuộc cũng trút được gánh nặng trong lòng.
Lâm Hâm hướng Long Hạo Thần giơ ngón cái tán thưởng, rồi nhắm mắt điều tức, y cũng như Tư Mã Tiên, đang chịu đựng linh lô phản phệ.
Hàn Vũ mỉm cười nói:
“Đoàn trưởng quả nhiên liệu sự như thần. Bị Lam Hỏa Phượng Hoàng oanh tạc sào huyệt, đám Cự Kình kia quả nhiên không dám truy đuổi, chỉ có thể lo bảo vệ lãnh địa.”
Long Hạo Thần lắc đầu, đáp:
“Lần này thực sự quá mạo hiểm. Sự khủng bố của Cự Kình Vương vượt xa tưởng tượng của chúng ta.”
Ba người bọn họ từng bị Cự Kình Vương truy đuổi, tuy chưa giao chiến trực diện nhưng Long Hạo Thần đã cảm nhận được sự đáng sợ của nó.
Linh lực trong không khí hoàn toàn chuyển hóa thành thuộc tính không gian, ngay cả hắn, một thần quyến giả, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của quang nguyên tố. Điều này cho thấy linh lực của Cự Kình Vương e rằng đã vượt quá hai mươi vạn, không phải ma thú cấp mười tầm thường. Nếu thực sự bị một cường giả như vậy để mắt tới, bọn họ khó lòng thoát thân. Đến tận giờ khắc này, lưng áo Long Hạo Thần vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.
Hàn Vũ gật đầu tán đồng:
“Lần này quả thực mạo hiểm. Đoàn trưởng, hay là chúng ta quay về tháp Vĩnh Hằng nghỉ ngơi một phen?”
Long Hạo Thần gật đầu, không chút do dự ngâm xướng chú ngữ.
Ánh sáng vàng nhu hòa dần lan tỏa, bao phủ lấy mọi người. Để đảm bảo an toàn, Hàn Vũ thậm chí còn phóng thích năng lực, dùng linh lực bao bọc xung quanh đồng đội.
Đột nhiên, con ngươi Long Hạo Thần co rút, chú ngữ trong miệng hắn chợt biến đổi, trở nên gấp gáp. Cùng lúc đó, Hạo Nguyệt phát ra tiếng gầm rung chuyển, vài luồng sáng lấp…
Được rồi, đây là phiên bản đã được viết lại theo văn phong tiên hiệp và ngữ pháp tiếng Việt chuẩn:
Lá cây rơi rụng, lả tả đáp xuống thân thể mỗi người. Ngay sau đó, năm cái thủ cấp to lớn cùng ngửa lên trời rống vang, một vòng sáng ngũ sắc kỳ dị từ thân nó bắn ra.
“Là hỗn loạn nguyên tố bác ly ngũ thuộc tính!”
Một luồng ngân quang lặng lẽ hiện ra giữa không trung, bị hỗn loạn nguyên tố bác ly đánh trúng, hơi khựng lại. Trong khoảnh khắc này, Long Hạo Thần và đồng bạn đã biến mất trong kim quang truyền tống.
Luồng ngân quang khựng lại giây lát, sau đó dùng sức vung vẩy chiếc sừng trên đầu, trong mắt không ngừng lóe lên tia tàn nhẫn. Vô số luồng ngân quang xuất hiện tại vị trí đám Long Hạo Thần vừa đứng, không khí bị xé nát điên cuồng.
Bóng dáng màu bạc sau một giây đã ẩn vào hư không, ba giây sau lại hiện ra. Nó muốn vượt qua không gian truy đuổi đám Long Hạo Thần, nhưng đáng tiếc không thành công.
Không sai, kẻ truy đuổi chính là Cứ Kình Vương.
Với tư cách là ma thú cấp mười, cảm giác của nó so với Long Hạo Thần dự đoán còn đáng sợ hơn. Khi không khí xung quanh đều biến thành không gian thuộc tính, tất cả đều nằm trong tầm khống chế của nó.
Nơi ở bị tập kích tuy khiến Cứ Kình Vương ném chuột sợ vỡ đồ, nhưng khi bọn chúng rút lui vẫn khiến Cứ Kình Vương cảm nhận được. Sau khi cẩn thận dò xét không thấy nguy hiểm nào khác, Cứ Kình Vương trong lòng tràn ngập hận ý đuổi theo. Khi tới chỗ bọn họ đứng, nó dựa vào không gian truyền tống phóng lên trời.
Nếu Hàn Vũ đề nghị chậm một chút, nói không chừng bọn họ phải đối mặt với công kích khủng bố của Cứ Kình Vương. Cảm giác của Long Hạo Thần nếu chậm một giây cũng sẽ có kết quả như vậy. Hơn nữa, quan trọng là trước khi Hạo Nguyệt tiếp đón bọn họ đã chuẩn bị sẵn hỗn loạn nguyên tố bác ly ngũ thuộc tính. Ma pháp này Hạo Nguyệt đã chuẩn bị từ lâu, lúc này bộc phát trong nháy mắt, mới cho Long Hạo Thần thêm thời gian.
Khi Long Hạo Thần mang theo đồng bạn lần nữa xuất hiện trong tầng một Vĩnh Hằng Tháp, hắn phát hiện y phục bên trong giáp trụ đều ướt đẫm mồ hôi.
Một khắc vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, hắn cảm thấy nguy hiểm sinh tử còn gần hơn cả lúc đối mặt A Bảo.
A Bảo dù mạnh cũng chưa đột phá tới cấp chín, Trừ Liệp Ma cũng giống vậy. Cứ Kình Vương thì không chỉ tương đương với cường giả nhân loại cấp chín, mà còn mạnh hơn cả cấp chín bình thường, am hiểu công kích. Nếu thật sự bị nó tấn công, chỉ sợ bọn họ không ai trốn thoát. Trước mặt thực lực cách biệt tuyệt đối, cho dù là thần khí cũng không cứu được bọn họ.
Sắc mặt mọi người đều khó coi, đặc biệt là Long Hạo Thần. Hắn suýt nữa phạm phải sai lầm trí mạng khiến toàn đội diệt vong!
Ai cũng không nói lời nào, mồ hôi tuôn ra như mưa. Không ai không sợ chết, đặc biệt là khi cận kề tử vong như vậy.
Long Hạo Thần nghiến chặt răng, nửa ngày không nói nên lời.
Hạo Nguyệt có chút ủ rũ nằm sấp xuống. May mắn lúc nó sử dụng hỗn loạn nguyên tố bác ly thì Hàn Vũ đã phóng thích Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô, giúp mọi người tăng tốc độ hồi phục. Nếu không, thi triển ma pháp cường đại này nó sẽ tiêu hao cực lớn.
Hỗn loạn nguyên tố bác ly chính là ma pháp thiên phú của Hạo Nguyệt.
Pháp quyết này quả thực không thể chê vào đâu được, nhưng nhược điểm cũng lồ lộ ra đó. Dù cho thực lực của Hạo Nguyệt có cường đại đến đâu, việc thi triển ma pháp này cũng ngốn gần như toàn bộ linh lực của nó.
Tuy nhiên, một kích vừa rồi đã phô diễn thực lực chân chính của Hạo Nguyệt sau khi tiến hóa. Hỗn loạn nguyên tố bác ly ngũ thuộc tính, ngay cả cường giả cấp chín cũng phải khựng lại ít nhất năm giây. Cứ Kình Vương vốn là kẻ khống chế không gian cũng không thể phá vỡ ma pháp phong tỏa, tối đa chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mà thôi.
“Xin lỗi, ta xin lỗi mọi người, là ta lo lắng không chu toàn, đẩy mọi người vào hiểm cảnh. Là đoàn trưởng, ta không thể chối bỏ trách nhiệm.” Long Hạo Thần nhìn đồng đội trước mặt, chậm rãi cúi người.
“Đại ca, huynh đừng như vậy, ai mà ngờ được Cứ Kình Vương lại mạnh đến thế?” Tư Mã Tiên vừa chịu đựng linh lô phản phệ vừa vội vàng lên tiếng.
Hàn Vũ cũng liên tục gật đầu.
“Đúng vậy! Tất cả đều quá bất ngờ, không phải chúng ta không suy tính kỹ càng.”
Long Hạo Thần cười khổ, lắc đầu.
“Không, làm đoàn trưởng, khi biết rõ có thể gặp phải đối thủ mạnh như Cứ Kình Vương mà vẫn đưa mọi người đi mạo hiểm, đó là sai lầm của ta. Nếu trong các ngươi có ai thật sự bị thương, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân. Ta sai rồi nên phải xin lỗi. Để trừng phạt lỗi lầm này, bất kể là nội đan Sâm Chu hay Cứ Kình thu hoạch được lần này, tất cả lợi ích đều không có phần của ta.”
“Đoàn trưởng, người sai là ta mới đúng. Nếu không phải vì ta ích kỷ, thì đã không…” Vương Nguyên Nguyên dù kiên cường nhưng lúc này cũng không kìm được mà đỏ hoe hốc mắt.
Săn bắt Cứ Kình, người thu lợi lớn nhất không ai khác chính là cô. Cũng bởi vì trang bị không gian thuộc tính rất khó kiếm, nên Long Hạo Thần mới quyết định thực hiện kế hoạch này.
Long Hạo Thần mỉm cười, giơ tay ngăn Vương Nguyên Nguyên nói tiếp.
“Thôi được rồi, dù sao chúng ta cũng đã bình an vô sự. Sau này chúng ta sẽ lên kế hoạch hành động cẩn thận hơn.”
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi. Liên tiếp truyền tống hai lần, chúng ta cần ở lại đây một thời gian. Như vậy cũng tốt, cứ để Cứ Kình Vương ôm cây đợi thỏ.”
Bất kể là Lâm Hâm và Tư Mã Tiên bị linh lô phản phệ, hay Hạo Nguyệt sử dụng hỗn loạn nguyên tố bác ly, cùng với chính Long Hạo Thần, đều cần thời gian hồi phục. Nên nhớ, lúc Long Hạo Thần thi triển Kiếm Nhận Phong Bạo là dùng kỹ năng súc thế. Tuy không dùng kiếm ý, nhưng linh lực tiêu hao cực lớn. Công hiệu Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô của Hàn Vũ trong quá trình truyền tống đã ngừng lại, nên hiện tại mọi người đều rất mệt mỏi.
Tuy đến nay vẫn chưa phát hiện tung tích Xà Ma tộc, nhưng thu hoạch cũng không hề tệ. Bất kể là Sâm Chu hay Cứ Kình đều là bảo vật hiếm có. Long Hạo Thần nghĩ, Xà Ma Thần An Độ Mã Lý nếu đã ở Thâm Uyên đầm lầy lâu như vậy, thì chắc chắn trong đầm lầy phải có thứ gì đó hấp dẫn hắn. Hắn không thể nào cứ ở trong này mà không vì lợi ích gì. Cứ Kình ngay cả hắn còn không dám đụng vào đã bị mình và đồng đội bắt được, tuy quá trình có chút nguy hiểm.
Kết quả thu được cực kỳ khả quan. Bọn họ thu hoạch tổng cộng mười một đầu Cự Kình. Đừng nói chi, chỉ riêng đám Cự Kình này, e rằng đủ cho mỗi đồng bạn đổi một bộ trang bị truyền kỳ cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.
Bởi vậy, hiện tại Long Hạo Thần một chút cũng không vội vàng. Thu hoạch của bọn họ đã vượt xa dự tính ban đầu, nếu có thể vơ vét thêm chút gì từ chỗ Xà Ma tộc thì càng tuyệt diệu. Bằng không, nếu kẻ địch đông đảo, thế lực mạnh mẽ, khó lòng chiến thắng, thì kết thúc hành trình tàn sát này cũng chẳng sao.
Lần này rời khỏi Thánh Minh, duy chỉ có Thải Nhi mất đi ký ức là một vết xước, còn lại đa phần mục tiêu đều đã hoàn thành, thể chất thần quyến giả của Thải Nhi cũng đã thức tỉnh mỹ mãn.
Trong tháp Vĩnh Hằng rất nhanh liền tĩnh lặng trở lại, mỗi người đều chìm vào trạng thái tu luyện.
Vua Cự Kình truy đuổi đã cho Long Hạo Thần một bài học nhớ đời, khiến hắn càng thêm cẩn trọng hơn trước. Lần này nghỉ ngơi kéo dài tới ba ngày, mãi đến khi hiệu quả phản phệ của linh lô Tư Mã Tiên và Lâm Hâm qua đi, bọn họ mới truyền tống trở lại đầm lầy.
Chính Long Hạo Thần dẫn đầu xuất hiện trong đầm lầy. Hắn có thể coi là trận pháp định vị của đồng bạn. Hắn ở đâu thì đồng bạn mới có thể truyền tống đến đó.
Trở lại Thâm Uyên đầm lầy, Long Hạo Thần ngăn cản khói độc, cố gắng thu liễm hơi thở của bản thân, tốc độ phi hành cực nhanh hướng về phía ngược lại nơi Cự Kình sinh sống.
Có Hạo Nguyệt ở lại trong tháp Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần tùy thời có thể tiến hành huyết khế truyền tống đến bên cạnh nó, tốc độ còn nhanh hơn cả thông qua Giai Điệu Vĩnh Hằng. Cho dù có lần nữa phát hiện ra Vua Cự Kình thì hắn cũng có đủ thời gian tháo chạy.
Hiển nhiên Vua Cự Kình không có đủ kiên nhẫn ở lại nơi đây ôm cây đợi thỏ, Long Hạo Thần thuận lợi phi hành rời đi.
Khói độc trong không khí ăn mòn linh lực hộ thể của hắn, không ngừng phát ra thanh âm “xèo xèo”. Tuy nguyên tố quang minh trong đầm lầy không nồng đậm nhưng cũng đủ để hắn dùng vào việc tiêu trừ khói độc, giảm bớt tiêu hao linh lực.
Một mình hành động bao giờ cũng tiện lợi hơn cả đám. Rút kinh nghiệm từ lần đụng độ Cự Kình, Long Hạo Thần một mình tiến lên trước. Phi hành chừng một canh giờ, rời xa lãnh địa của Cự Kình, hắn mới triệu hoán đồng bạn.
Khi thân thể cao lớn của Hạo Nguyệt xuất hiện trong Thâm Uyên đầm lầy, tầm mắt Long Hạo Thần rốt cuộc trở nên rõ ràng. Tiểu Tử tựa như một cỗ máy hút nước, hút đi đám khói độc nồng đậm. Đám khói độc kia dường như có linh tính, vội vàng tản ra xung quanh.
“Mọi người trước tiên hồi phục linh lực đi đã.” Long Hạo Thần phóng xuất Quang Chi Liên Y, canh giữ tại đó.
Dù sao tháp Vĩnh Hằng cũng không thể giúp đa số bọn họ hồi phục linh lực, nơi này hoàn cảnh tuy rằng tệ hại nhưng vẫn có đầy đủ các loại thuộc tính.
Mỗi người đều ngồi trên lưng Hạo Nguyệt hồi phục linh lực. Tiểu Quang và Tiểu Hỏa tự mình phóng xuất kỹ năng tương tự như Tụ Linh quang hoàn, trừ Vương Nguyên Nguyên ra, tốc độ hồi phục của những người khác đều rất nhanh. Còn về phần Trần Anh Nhi, từ đầu đến giờ nàng ta không hề ra tay, đương nhiên không cần phải hồi phục gì cả.
“Ủa!” Trần Anh Nhi thốt lên một tiếng, khiến Long Hạo Thần chú ý.
“Sao vậy, Anh Nhi?”
Trần Anh Nhi nâng Kính Tượng Bảo Thần Trư trong ngực lên, nói:
“Đại ca, huynh xem.”
Tính tình nàng vốn kiêu ngạo, thuở mới gia nhập đội ngũ, nàng thường gọi thẳng tên Long Hạo Thần, hoặc xưng hô bằng chức danh đoàn trưởng. Nhưng cùng cả đội trải qua bao phen sinh tử, tận mắt chứng kiến những hy sinh, cống hiến của Long Hạo Thần cho đoàn đội, nay tiếng “đại ca” này nàng gọi ra là hoàn toàn tâm phục khẩu phục, dẫu cho tuổi của Long Hạo Thần còn nhỏ hơn nàng.
Long Hạo Thần lúc này mới phát hiện, Kính Tượng Bảo Thần Trư trong lòng Trần Anh Nhi đã bắt đầu tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Vầng sáng này mang sắc vàng kim, khi ẩn khi hiện, khi tỏ khi mờ.
“Đây là…” Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn Trần Anh Nhi.
Trần Anh Nhi đưa tay trái sờ lên trán, một luồng sáng vặn vẹo hư ảo bao phủ lấy Kính Tượng Bảo Thần Trư. Trong khoảnh khắc, heo con Mạch Đâu đôi mắt sáng ngời, toàn thân tỏa ra thứ ánh sáng tương tự.
“Nó nói với ta, nó phát hiện ra bảo vật, ở phía kia.” Vừa nói, Trần Anh Nhi vừa giơ tay chỉ về một hướng.
Bấy giờ Long Hạo Thần mới nhớ ra, Kính Tượng Bảo Thần Trư vốn có năng lực tìm kiếm bảo vật. Chẳng qua trong lòng hắn vẫn có chút do dự, bởi lẽ lần trước ở Mộng Huyễn Thiên Đường, con heo này nào có biểu hiện gì đặc biệt.