Chương: Võ công từ thời viễn cổ [1-3] | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Vương Nguyên Nguyên gật đầu:
“Không sai, hẳn là kỹ xảo. Nếu thực lực của nó chỉ ở cấp sáu, vậy chúng ta không lý nào lại thua. Dù là cường giả cấp bảy, chúng ta còn có thể thắng! Sao có thể thua một tên cấp sáu? Chẳng lẽ đây là kỹ xảo chiến đấu lưu truyền từ thời viễn cổ vạn năm trước? Chỉ là đến nay đã thất truyền.”
Hàn Vũ nói:
“Rất có khả năng. Cũng chỉ có như vậy mới giải thích được. Nhưng kỹ xảo của Khô Lâu Huyết Sắc quả thực quá mạnh, đặc biệt là năng lực phân thân. Ngay cả tuyệt chiêu của đoàn trưởng cũng không làm gì được nó.”
Long Hạo Thần tiếp lời:
“Không sai, Long Hạo Thần ta đích thực đã ra tuyệt chiêu. Không chỉ Thánh Dẫn Linh Lô bị kỹ năng phân thân của Khô Lâu Huyết Sắc triệt tiêu, ngay cả khi ta phát động Quang Vũ Phù Dung Thứ, cũng đều như vậy. Thậm chí, kỹ năng Tỏa Định cũng bị năng lực phân thân của nó kiềm chế. Chính bởi vì có kỹ năng đó, sức chiến đấu của Khô Lâu Huyết Sắc mới phát huy đến cực độ, khiến toàn quân chúng ta bị diệt.”
Rồi Long Hạo Thần nói tiếp:
“Chắc là vậy. Ví dụ như chúng ta học kỹ năng Tu La Trảm và Tu La Thứ, các ngươi có ai từng nghe nói qua không? Hoặc có từng thấy trong Thánh Minh tàng bảo các?”
Mọi người đều lắc đầu.
Long Hạo Thần lại nói:
“Như vậy, chúng ta học được kỹ năng từ nơi này, rất có thể là võ công truyền thừa từ thời viễn cổ. Tu La Trảm, Tu La Thứ đều là như vậy. Mới nãy, Khô Lâu Huyết Sắc có được Cường Giả Chi Hồn, cách chiến đấu chắc hẳn cũng tương tự. Kỹ năng thì có thể học tập, nhưng kỹ xảo chiến đấu thì phải tự mình lĩnh ngộ. Xem ra, chúng ta phải ở lại chỗ tiền bối Khô Lâu Huyết Sắc này một thời gian. Từ giờ trở đi, bao gồm cả Lâm Hâm và Trần Anh Nhi, chúng ta phải đơn độc khiêu chiến vị tiền bối này, không sử dụng lối đánh hội đồng nữa.”
“A?” Trừ Thải Nhi không thể mở miệng, không nghe được thanh âm, những người khác đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Long Hạo Thần.
Lúc trước bảy người bọn họ liên thủ còn không phải là đối thủ Khô Lâu Huyết Sắc, hiện tại Long Hạo Thần lại muốn bọn họ đơn độc xông lên, liệu có thể chống cự được vài giây?
Long Hạo Thần thản nhiên nói:
“Việc này có gì lạ đâu. Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng không trải qua đủ áp lực và khảo nghiệm, thì có thể dễ dàng đột phá cấp sáu sao? Giống như lúc trước các ngươi đã nói, chúng ta tăng linh lực quá dễ dàng. Vậy nên khi gặp bình cảnh, muốn đột phá càng thêm khó khăn. Ai còn linh lực thì lần lượt lên thỉnh giáo. Vị tiền bối Khô Lâu Huyết Sắc này tuyệt đối sẽ không thật sự làm tổn thương chúng ta, có một lão sư tốt như vậy không dễ dàng tìm được! Đặc biệt là với những chức nghiệp cận chiến như chúng ta. Nếu có thể học được cách đánh liền mạch lưu loát đó, thực lực có thể tăng lên tới mức nào? Chỉ sợ đấu một mình cũng không hề e ngại đối thủ hơn mình một cấp.”
Hàn Vũ gật đầu nói:
“Đoàn trưởng nói đúng. Hơn nữa, lúc chúng ta thông qua cửa thứ tư, khảo nghiệm ba cửa trước đã biến mất. Vậy mà khi chúng ta thông qua hai cửa thứ tư và thứ năm rồi, vì sao lại không biến mất? Đây chính là mỗi ngày có thể cung cấp cho chúng ta mấy trăm linh lực. Sau khi chúng ta đột phá cấp sáu, sẽ giống như đoàn trưởng tăng lên.”
“… Lên tới năm ngàn linh lực. Cơ hội này có lẽ không còn lần nữa, chúng ta nhất định không thể bỏ lỡ. Mọi người hãy cố gắng lên!”
Mười ngày tiếp theo, bọn họ bị Khô Lâu Huyết Sắc hành hạ đến mức vừa đau đớn vừa sung sướng…
Chữ “sung sướng” có lẽ chỉ thích hợp với một mình Long Hạo Thần.
Dù là khi theo Long Tinh Vũ tu luyện, hay là theo Dạ Hoa, hắn đều trải qua những đợt huấn luyện gian khổ tựa địa ngục. Vì vậy, dù mỗi ngày hắn là người tìm đến Khô Lâu Huyết Sắc nhiều nhất, nhưng cũng là kẻ kiên định nhất.
Thải Nhi cũng không hề than khổ, nàng căn bản không thể nói, làm sao có thể than khổ?
Còn những người khác, vui sướng thì ít, bị hành hạ thì nhiều, từng người một đều thê thảm.
Kẻ tiện nhất vẫn là Lâm Hâm. Mỗi lần bị Khô Lâu Huyết Sắc đá bay, y còn kêu lên một tiếng “sướng quá”, sau đó lại nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
Nhưng trong quá trình bị hành hạ, bọn họ tiến bộ rất rõ rệt. Đương nhiên, điều này không thể hiện ở linh lực, mà là ở kỹ xảo chiến đấu.
Mỗi ngày bị một bộ khô lâu có kỹ xảo chiến đấu gần như hoàn mỹ hành hạ, muốn không tiến bộ cũng khó! Hiện tại bọn họ so kè xem ai có thể dưới tay Khô Lâu Huyết Sắc trụ được lâu hơn một chút.
Ví dụ như Lâm Hâm, từ ba giây ban đầu hiện tại đã trụ được hơn mười giây, biến hóa khá rõ ràng. Người có thời gian chịu đựng ngắn nhất vẫn là Trần Anh Nhi. Cô cũng là người vô tội nhất, mỗi lần xông lên đều là heo con Mạch Đâu đã ăn ma tinh. Nhưng sau khi Mạch Đâu bị hành hạ, cuối cùng Trần Anh Nhi cũng phải chịu khổ. Ít nhất cho tới bây giờ, trong quá trình Mạch Đâu giao đấu với Khô Lâu Huyết Sắc, cô chưa từng hoàn thành được việc ngâm xướng Sinh Linh Môn. Nhưng Mạch Đâu vận dụng các loại kỹ năng chiến đấu đều tiến bộ rõ rệt.
Người có thời gian chịu đựng lâu nhất vẫn là Long Hạo Thần. Trước sự công kích của Khô Lâu Huyết Sắc, hiện tại hắn đã dần kéo dài tới một phút đồng hồ. Hơn nữa, kỹ xảo chiến đấu của hắn cho người ta cảm giác ngày càng lưu loát, thuần thục.
Mười ngày sau, Long Hạo Thần và đám bạn thảo luận, quyết định tạm thời nghỉ ngơi hồi phục, không tiếp tục chịu ngược nữa. Một là bởi vì họ cần thời gian để lĩnh hội những gì đã học, hai là bởi vì ngày Mộng Huyễn Thiên Đường mở ra đã cận kề. Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đến tìm bọn họ. Cũng nhân cơ hội cuối cùng này, Long Hạo Thần rốt cuộc đã dùng viên Thánh Linh Đan, tăng linh lực lên tới sáu ngàn.
Ngày ngày tu luyện tuy rằng khô khan nhưng cũng khá bình yên. Đặc biệt là cảm giác được tu vi của mình không ngừng tăng lên, bên cạnh lại có Thải Nhi làm bạn, Long Hạo Thần không hề cảm thấy cô độc.
Có thể nói, gần một năm nay là khoảng thời gian tu vi của hắn tăng tiến nhanh nhất, thậm chí còn nhiều hơn so với mấy năm trước cộng lại.
“Cha, mẹ, chờ con, con sẽ sớm đi tìm hai người.”
Chậm rãi mở mắt ra, trong phòng tĩnh lặng như tờ. Long Hạo Thần nhìn Thải Nhi nằm bên cạnh, nàng cũng đang tu luyện. Không còn vào tháp Vĩnh Hằng nữa, mấy ngày nay Thải Nhi thậm chí rất ít khi giao tiếp với Long Hạo Thần, toàn tâm toàn ý tập trung tu luyện. Long Hạo Thần mơ hồ cảm thấy, dường như Thải Nhi sắp đột phá đến nơi rồi.
“Hạo Thần, có đó không?” Bên ngoài chợt vọng vào tiếng gõ cửa khe khẽ.
“Ừm?” Long Hạo Thần khẽ khàng xuống đất, cố không gây tiếng động làm kinh động đến Thải Nhi, mở cửa lách mình ra ngoài.
Kẻ đến, không ngờ lại là Hàn Khiếm.
“Sư tổ, sao người lại đích thân tới đây? Thải Nhi đang tu luyện, e rằng không tiện mời người vào trong.” Long Hạo Thần áy náy nói.
Hàn Khiếm mỉm cười.
“Không sao, tu luyện là việc hệ trọng. Ừm, xem bộ dạng của ngươi, dường như thời gian này lại có tiến bộ.”
Nhìn đồ tôn trước mặt, Hàn Khiếm không giấu được vẻ kinh ngạc.
Long Hạo Thần dường như cao thêm một chút. Năm nay hắn mười lăm tuổi, thân cao đã gần một mét tám. Dáng người không biến hóa rõ rệt, thay đổi nhiều nhất là khí chất và ánh mắt.
Hắn vẫn tuấn tú khiến nữ nhân phải ghen tị, nhưng bớt đi vài phần trẻ con, thêm mấy phần trưởng thành. Tay dài lưng ong, mái tóc đen xõa trên vai. Nếu chỉ nhìn ánh mắt, Hàn Khiếm không bao giờ tin đứa trẻ này mới mười lăm tuổi. Hai mắt Long Hạo Thần vẫn trong suốt như cũ, con ngươi màu vàng không chút tạp chất. Nhưng ánh mắt hắn lại rất trầm ổn, nội liễm, tựa như người trung niên. Linh lực nội liễm, Hàn Khiếm không cách nào biết được tu vi hiện tại của hắn đạt tới cảnh giới nào. Nhưng ông có thể cảm nhận rõ ràng, so với hai mươi ngày trước, đồ tôn của mình đã có bước tiến lớn.
Con trai quang minh, quả không hổ danh con trai quang minh! Đứa trẻ này đã cấp sáu rồi, có lẽ không đến ba mươi tuổi sẽ đạt tới tu vi của mình.
Là con trai quang minh duy nhất của Kỵ Sĩ Thánh Điện, hắn nhất định sẽ viết nên trang sử mới. Trong lịch sử Kỵ Sĩ Thánh Điện, Thần Ấn kỵ sĩ trẻ tuổi nhất là ba mươi bảy tuổi. Hiển nhiên, Long Hạo Thần sẽ không cần nhiều thời gian đến vậy.
“Hạo Thần, lần này ta tìm ngươi là vì có chút thay đổi về việc tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường.”
“A?” Long Hạo Thần kinh ngạc. Phải biết mấy ngày nay hắn và đồng bạn chuẩn bị mọi thứ đều là để tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường. Đột nhiên nghe tin có biến, khiến hắn khó lòng chấp nhận.
Hàn Khiếm trầm giọng nói.
“Ngươi đừng vội, biến hóa chủ yếu là do người đông mà của ít! Lần này đến Trấn Nam quan tổng cộng có bốn mươi hai đội Săn Ma Đoàn. Trừ đội Săn Ma Đoàn cấp đế và cấp vương, còn lại đều là cấp suất và dưới cấp suất. Đa số Săn Ma Đoàn cấp suất đều có tu vi cấp sáu. Bởi vậy khi tuyển chọn người tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường thì nảy sinh vấn đề.”
“Dù sao đây cũng là cơ hội trăm năm khó gặp, ai cũng muốn tranh thủ tiến vào. Mà danh ngạch tổng cộng chỉ có mười. Số người có thể tham dự cạnh tranh lại vượt quá trăm người. Cho nên, việc đặc cách danh ngạch cho ngươi và Thải Nhi, e rằng có chút vấn đề.”
Nghe Hàn Khiếm nói, Long Hạo Thần gật đầu.
“Đúng vậy, như thế đối với những người khác là không công bằng. Sư tổ, vậy bây giờ liên minh quyết định phân phối mười danh ngạch này ra sao?”
Hàn Khiếm lên tiếng:
“Không còn cách nào khác, vì để đảm bảo công bằng, chỉ có thể thông qua thi đấu tuyển chọn. Ai…” Nói đến đây, lão có chút bất đắc dĩ. Tuy lần này lão đại diện cho Thánh Minh mà đến, nhưng Liên Minh Thánh Điện vốn nổi danh khắp nơi bởi sự công bằng, rất nhiều chuyện không phải do lão quyết định. Huống chi còn có người của Tổng Điện Mục Sư Thánh Điện Trấn Nam Quan, Săn Ma Đoàn cấp Đế quan sát. Vốn dĩ đã định sẵn hai danh ngạch, nay lại xảy ra vấn đề.
“Sư tổ, người đừng lo lắng. Chúng con tham gia thi đấu tuyển chọn là được, con có lòng tin.” Trái lại, Long Hạo Thần an ủi Hàn Khiếm.
Hàn Khiếm cười khổ đáp:
“Ngốc, đâu có dễ dàng như vậy! Có thể trở thành Săn Ma Đoàn cấp Soái, ai mà không phải từ trong đám người bò ra. Hơn nữa, giới hạn linh lực cao nhất để tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường là một vạn, con chỉ mới đột phá cấp sáu, trong đám Săn Ma Đoàn cấp Soái, không thiếu những kẻ đã đạt đỉnh cấp sáu.”
Long Hạo Thần mỉm cười:
“Sư tổ, hết thảy đều có số phận, không thử sao biết được. Lần thi đấu tuyển chọn này có yêu cầu gì về việc báo danh không ạ?”
Hàn Khiếm lắc đầu:
“Là tuyển chọn trực tiếp từ Săn Ma Đoàn. Chỉ cần nội linh lực không vượt quá một vạn đều có thể tham gia. Còn năm ngày nữa là đến thời điểm tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường, ngày mai sẽ bắt đầu thi đấu tuyển chọn. Bởi vì thời gian gấp gáp nên sẽ áp dụng phương thức đấu loại trực tiếp. Rất đơn giản, nhưng cũng vô cùng tàn khốc.”
Long Hạo Thần gật đầu:
“Sư tổ, vậy con xin phép cùng người báo danh trước. Toàn bộ thành viên Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp Hiệu đều sẽ tham gia. Cho dù không thể đoạt được bảy danh ngạch thì cũng xem như một lần rèn luyện.”
Hàn Khiếm vỗ vai hắn, nói:
“Tiểu tử như con luôn khiến người khác yên tâm. Sư tổ cũng sẽ không để các con chịu thiệt. Vậy đi, lần này dù các con không thể tiến vào mười hạng đầu, sư tổ cũng sẽ nghĩ cách, từ phía thánh điện chúng ta, bồi thường cho các con một chút.”
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, đột nhiên một luồng linh lực nồng đậm từ căn phòng phía sau lưng Long Hạo Thần truyền ra. Ngay sau đó, một luồng sát khí lạnh lẽo, mãnh liệt bỗng chốc bùng phát. Bất kể là Long Hạo Thần hay Hàn Khiếm, trong khoảnh khắc này đều cảm thấy da đầu tê dại, đáy lòng dâng lên hàn ý.
Hai ông cháu nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
Hàn Khiếm lẩm bẩm:
“Đây, đây là…”
Long Hạo Thần, sau thoáng chốc kinh ngạc, lại tràn ngập vui sướng:
“Thải Nhi, là Thải Nhi, nàng đã đột phá!” Nói xong, hắn lập tức mở cửa phòng, xông vào.
Cửa vừa mở, sát khí càng thêm sắc bén ập vào Long Hạo Thần, khiến hắn cảm thấy mỗi bước đi đều khó khăn. Nhưng hắn và Thải Nhi là quan hệ gì chứ, đó tuyệt đối là tín nhiệm lẫn nhau. Đương nhiên hắn không sợ Thải Nhi sẽ làm tổn thương mình, vẫn không hề do dự tiến vào.
Trên giường, Thải Nhi khoanh chân ngồi, hai tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trời.
Tay nàng mở ra, trên trán mơ hồ thấy luồng sáng xám lấp lóe. Sau lưng nàng, một đôi cánh đen tuyền khổng lồ giang rộng.
Phải, linh dực của Thải Nhi là một màu đen tuyền. Tương phản hoàn toàn với đôi linh dực hoàng kim rực rỡ tựa ánh dương của Long Hạo Thần, đôi cánh đen của nàng dường như muốn thôn phệ hết thảy ánh sáng. Long Hạo Thần và Hàn Khiếm vừa bước vào, lập tức cảm giác được đôi cánh đen của Thải Nhi như muốn hút cạn linh hồn của bọn họ.
Hàn Khiếm chấn động không thôi. Không ngờ Thải Nhi đã đột phá tới cấp sáu. Bọn tiểu bối thời nay quả thực không thể dùng lẽ thường mà suy đoán! Dựa theo tốc độ này, nàng, hình như nàng so với Long Hạo Thần tiến vào cấp sáu còn trẻ tuổi hơn. Hiện tại nàng còn thiếu chút nữa mới tròn mười lăm tuổi!
Trong lúc Hàn Khiếm còn đang kinh hãi, Thải Nhi cũng chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt ra.
Đôi mắt nguyên bản màu xám tro không chút ánh sáng nay lại lần nữa tỏa ra quang mang. Đôi mắt đen láy sáng ngời đến khiếp người. Khi ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt Long Hạo Thần, giữa căn phòng ngập tràn sát khí, nàng lại khẽ mỉm cười.
Nụ cười này chỉ thuộc về một mình Long Hạo Thần. Nàng dường như không hề nhìn thấy Hàn Khiếm đang đứng đó.
Nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, Long Hạo Thần căn bản không thể kiềm chế nổi tình cảm trong lòng, nước mắt tuôn rơi.
“Thải Nhi, Thải Nhi…”
Hàn Khiếm không ở lại lâu, lặng lẽ lui ra ngoài, trả lại căn phòng tràn ngập sát khí nhưng cũng đầy ấm áp này cho đôi thanh niên trẻ tuổi. Ông còn phải mau chóng báo tin tốt này cho Ảnh Tùy Phong. Từ sau khi chứng kiến Long Hạo Thần đột phá cấp sáu, không biết Ảnh Tùy Phong đã lải nhải bao nhiêu lần rồi.
Nhìn Thải Nhi, trong nồng đậm sát khí, Long Hạo Thần từng bước tiến về phía nàng. Không biết có phải do linh dực của Thải Nhi kích thích hay không, sau lưng Long Hạo Thần ánh sáng vàng chợt lóe. Hai cánh hoàng kim to lớn cũng phóng ra. Một màu đen, một màu vàng, hai luồng sáng giao nhau trong căn phòng. Linh lực nồng đậm dao động khiến bọn họ như đang được ngâm mình trong suối nước nóng.
Hai cánh sau lưng khẽ vỗ, Thải Nhi mỉm cười đứng trên mặt đất.
Gần sáu tháng, sáu tháng trời! Long Hạo Thần luôn chỉ có thể viết chữ lên tay nàng để trao đổi. Giờ phút này, khi hắn thấy được biến hóa trong mắt nàng, hắn biết, Thải Nhi đã trở lại, tứ giác của Thải Nhi đã hoàn toàn hồi phục.
Mạnh mẽ bước lên một bước, bất chấp quanh thân Thải Nhi tràn ngập sát khí và lãnh liệt, hắn kéo nàng vào lòng, ôm chặt. Nước mắt không thể khống chế tiếp tục tuôn rơi, tựa như trước đó hắn đã vĩnh viễn mất đi nàng.
Thải Nhi mặc hắn ôm, trở tay nhẹ nhàng ôm lại hắn, thì thầm:
“Đồ ngốc.”
Long Hạo Thần ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú đôi mắt nhu hòa gần trong gang tấc.
“Gọi thêm lần nữa, ta thích nghe nàng gọi ta là đồ ngốc.”
“Ngốc.” Thải Nhi hai mắt có chút mê ly, lại khẽ gọi.
Ngay sau đó, đôi môi nóng bỏng của Long Hạo Thần đã đặt lên bờ môi lạnh lẽo của nàng. Nhiệt tình cuồng dã chưa từng có xâm chiếm lấy toàn thân nàng.
Hai đôi cánh, một vàng một đen, trở thành tấm bình phong tốt nhất. Đúng vậy, Thải Nhi đã trở lại, Luân Hồi Thánh Nữ cường đại rốt cuộc đã hồi phục toàn bộ năng lực. Thải Nhi của Long Hạo Thần đã trở lại, thống khổ trong lòng hắn rốt cuộc cũng tiêu tan.
Môi rời, hai người thở hổn hển. Nụ hôn vừa rồi kéo dài quá lâu, phóng thích hết thảy thống khổ trong lòng hắn. Ngắm nhìn đôi mắt lấp lánh của Thải Nhi, hắn nhìn thế nào cũng thấy chưa đủ.
Thải Nhi dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, đôi môi ửng đỏ vì nụ hôn vừa rồi khẽ mấp máy:
“Đồ ngốc, chẳng phải ta không có việc gì sao?”
Hắn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của nàng:
“Đều tại ta, khi ấy nếu ta sớm trở về…”
Thải Nhi lắc đầu:
“Đừng nói ngốc nghếch như vậy, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể khống chế. Vào lúc ấy, ta chỉ có thể làm như vậy, nếu không, ngay cả cơ hội gặp chàng cũng không có. Lại nói, lần này thật cảm ơn chàng đã dẫn chúng ta đến tháp Vĩnh Hằng. Kỳ quái là, dường như Luân Hồi Linh Lô của ta có thể hấp thu năng lượng tử vong của tháp Vĩnh Hằng để tiến hóa. Cho nên thời gian mất đi tứ cảm cũng được giảm bớt.”
“A? Nói vậy, chẳng phải nàng nên luôn ở trong đó tu luyện sao? Nếu Luân Hồi Linh Lô của nàng tiến hóa, sẽ xuất hiện hiệu quả gì?”
Thải Nhi đáp:
“Trừ uy lực tăng lên, còn có tăng cường ở những phương diện khác, nhưng cụ thể là gì thì hiện tại ta còn chưa rõ. Nhưng ta có thể khẳng định, năng lượng tử vong trong tháp Vĩnh Hằng có thể bổ sung cho Luân Hồi Linh Lô. Luân Hồi Linh Lô thông qua thân thể ta hấp thu năng lượng bên ngoài, trong đó quan trọng nhất dường như là năng lượng tử vong. Bình thường chúng ta rất ít khi tiếp xúc với năng lượng tử vong, lại càng không có năng lượng tử vong tinh thuần giống như trong tháp Vĩnh Hằng. Cho nên khi sử dụng Luân Hồi Linh Lô, ta mới bị linh lô phản phệ, hấp thu lực lượng lục cảm để phát huy uy lực. Nếu có thể thường xuyên hấp thu năng lượng tử vong trong tháp Vĩnh Hằng, có lẽ sẽ giảm bớt được phản phệ khi ta thi triển Luân Hồi Linh Lô.”
Long Hạo Thần mừng rỡ:
“Thật sao? Nếu như vậy thì tốt quá rồi. Luân Hồi Linh Lô của nàng quả thực rất mạnh, nhưng phản phệ cũng cực kỳ lợi hại. Mấy tháng nay, mỗi ngày ta đều lo lắng cho tình huống của nàng. Nàng có biết không? Nghe được giọng nói của nàng, thật tốt quá.”
Thải Nhi mỉm cười, nói:
“Đồ ngốc, kỳ thật hiện tại ta không sợ mất đi lục cảm, bởi vì có chàng ở bên cạnh. Cho dù mất hết lục cảm, bởi vì có chàng bên ta, ta sẽ kiên cường đợi tới ngày hồi phục.”
Long Hạo Thần xoa đầu nàng:
“Đừng nói như vậy, mất đi lục cảm thì nàng sẽ chết. Sau này trừ phi bất đắc dĩ, tuyệt đối không được sử dụng Luân Hồi Linh Lô. Lần này chúng ta tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường, nhất định phải tìm cho nàng một linh lô tốt mới được. Cứ dựa vào Luân Hồi Linh Lô thì quá nguy hiểm.”
Sát khí trong không khí giảm bớt đi nhiều, đôi linh dực màu đen của Thải Nhi cũng theo đó thu lại, nàng nép vào ngực Long Hạo Thần:
“Không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, cho dù chết cũng không đáng sợ.”