Chương: Vì Thải Nhi mà đấu! | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Một thân ảnh vặn vẹo dần hiện rõ trước mặt Hàn Khiếm. Nếu Long Hạo Thần có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra lão giả ốm yếu như từ hư không bước ra này chính là người hôm đó ngồi trước cửa Thánh Minh tàng bảo các.
Sắc mặt Hàn Khiếm biến đổi, nhăn nhó nói:
“Thánh lão, ta sai rồi. Ngài đại nhân đại lượng, xin đừng so đo với ta!”
Lão giả ốm yếu hừ lạnh một tiếng:
“Bớt nói nhảm đi, theo ta tới sân thích khách. Nếu ngươi không đi, ta sẽ tìm cháu ngươi dẫn nó đi.”
Hàn Khiếm thở dài một tiếng, làm ra vẻ thấy chết không sờn:
“Ta… ta đi là được chứ gì? Xin ngài nương tay!”
Lão giả ốm yếu bước vào hư không, nháy mắt biến mất, trong không khí chỉ còn lại tiếng hừ lạnh của lão.
Hàn Khiếm liếc nhìn Ảnh Tùy Phong, Ảnh Tùy Phong vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
“Sau này giữ mồm giữ miệng, các huynh đệ sẽ cầu nguyện cho ngươi.”
Hàn Khiếm vẻ mặt như đưa đám nói:
“Thánh lão đã lớn tuổi như vậy mà tính tình vẫn nóng nảy như xưa, các huynh đệ, ta đi đây…”
…
Long Hạo Thần cuối cùng vẫn không đuổi kịp Thải Nhi, đành bất đắc dĩ một mình quay về nhà trọ.
Đang đi, hắn đột nhiên sực tỉnh, đôi mắt to trợn tròn. Thải Nhi cuối cùng “ừ” một tiếng, chẳng lẽ đã đồng ý thỉnh cầu của mình? Nàng… nàng chịu để mình ôm?
Đúng rồi, chắc chắn là tại mình ngốc quá, đến giờ mới nghĩ ra. Nếu không phải như vậy, vì sao Thải Nhi lại bỏ chạy chứ?
Long Hạo Thần chỉ cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, lòng nóng như lửa đốt, tay trái nhúc nhích, không kìm được nhớ lại cảm giác ôm eo Thải Nhi ngày đó, thật vô cùng tuyệt diệu.
Khi trở về phải cố gắng tu luyện, mình nhất định phải đứng đầu. Tín niệm mạnh mẽ thôi thúc thiếu niên sải bước tiến thẳng về nơi ở.
Ven đường, ở một góc khuất, Thải Nhi lắng nghe tiếng bước chân thay đổi của hắn, khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng cong lên nụ cười động lòng người.
Vòng đấu loại tiến vào ngày thứ hai, không khí càng thêm căng thẳng. Hôm nay sẽ diễn ra các trận đấu tứ kết. Người chiến thắng ngày hôm nay sẽ có bảy mươi lăm phần trăm cơ hội đạt được linh lô. Không cần nói, bất cứ thí sinh nào cũng sẽ dốc hết sức trong trận đấu này.
Long Hạo Thần đã sớm cùng Lý Hinh đi tới sân kỵ sĩ. Thải Nhi ngồi ở vị trí ngày hôm qua, Long Hạo Thần đến gần, lặng lẽ nắm lấy tay nàng. Nàng hơi cúi đầu, không nói lời nào.
Bởi vì Lý Hinh hôm qua đã chịu thua, bị loại, nên chỉ có thể ngồi ở khu vực nghỉ ngơi phía sau.
Long Hạo Thần đặc biệt thích cảm giác chỉ có hai người này. Chỉ cần nắm tay nàng, trên mặt hắn đã hiện lên nụ cười thỏa mãn.
“Tám chọn bốn, bắt đầu rút thăm. Tám thí sinh vào sân.”
Long Hạo Thần kéo Thải Nhi đứng dậy, điều khiến hắn vui mừng là lần này Thải Nhi không rút tay ra, ngược lại còn nắm chặt tay hắn, cứ như vậy để hắn dắt tay đi vào sân đấu.
Thải Nhi là một cô gái thông minh, lại có chủ kiến. Ngày hôm qua khi tựa vào vai Long Hạo Thần, nàng đã không còn sợ bất cứ ai dị nghị. Trong khoảnh khắc đó, nàng đã thẳng thắn nhìn nhận mối quan hệ giữa mình và Long Hạo Thần.
Sáu thí sinh khác vẻ mặt khác thường nhìn đôi tình nhân này. Thực lực của Long Hạo Thần có người đã tự mình trải nghiệm, có người không biết. Nhưng hôm qua Thải Nhi đã thể hiện sức mạnh vượt trội, ai nấy đều thấy rõ.
Rất nhanh, tám thí sinh đã tiến vào giữa sân. Cách thức rút thăm không khác gì ngày hôm qua, chỉ là số lượng người ít hơn mà thôi.
Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện hôm nay sắc mặt sư tổ có chút khó coi. Nói chính xác hơn là đôi mắt vô thần, mệt mỏi, cơ mặt thỉnh thoảng co giật, không rõ có chuyện gì xảy ra.
“Bắt đầu rút thăm.” Hàn Khiếm thều thào nói, trong lòng thầm than. Lão phu đã lớn tuổi như vậy mà còn bị đánh cho một trận, thật bi thương.
Long Hạo Thần một tay nắm tay Thải Nhi, nâng cánh tay còn lại đặt lên quang hoàn. Cùng lúc đó, hắn ngẩng đầu lên, nhìn các đối thủ cạnh tranh.
Trong sáu người lọt vào vòng bát cường, hắn chỉ nhận ra hai người: Dương Văn Chiêu và Hoàng Nghị. Bốn người còn lại, Long Hạo Thần chỉ có chút ấn tượng với vị kỵ sĩ cấp năm.
Từng luồng ánh sáng vàng lấp lánh, việc rút thăm hoàn thành trong chớp mắt.
Trong quá trình rút thăm, ánh mắt Long Hạo Thần không rời khỏi Thải Nhi. Đương nhiên, hắn không mong muốn sẽ rút trúng nàng.
Dường như vận may của hắn không tệ. Màu sắc trên người hai người đậm nhạt khác biệt rõ ràng, hôm nay chắc chắn sẽ không đụng độ nhau. Long Hạo Thần lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn những người khác.
Sơ đồ các trận đấu vòng bát cường đã hiện ra, có người vui, có kẻ buồn. Hoàng Nghị là người bực bội nhất, bởi vì đối thủ của y ở vòng tứ kết chính là Thải Nhi. Khi nhìn thấy ánh sáng vàng trên người Thải Nhi giống hệt mình, Hoàng Nghị cảm thấy đắng chát trong miệng. Gã biết, có lẽ con đường của mình sẽ chấm dứt tại đây.
Tuy nhiên, trong lòng y lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Hoàng Nghị hiểu rõ, hôm nay trong số những người này, dù y đối đầu với ai thì cơ hội thắng cũng không lớn. Chẳng qua là đã rút trúng một đối thủ không có khả năng thắng nhất mà thôi.
Long Hạo Thần cũng đã nhìn thấy đối thủ của mình. Hôm nay hắn phải đối đầu với khống thú sư cấp năm của Linh Hồn Thánh Điện. Hiển nhiên, hắn sẽ phải vượt qua không ít khó khăn.
Kỵ Sĩ Thánh Điện một lần nữa thể hiện bản sắc “đen đủi”. Dương Văn Chiêu và một kỵ sĩ cấp năm khác rút trúng cùng một bảng đấu. Cuối cùng, gã không thể tránh khỏi việc phải đối đầu với đồng môn. Nhưng Dương Văn Chiêu lại tỏ ra thoải mái, gã cảm thấy vận may của mình rất tốt, ít nhất là không đụng phải Thải Nhi.
Cuối cùng, đương nhiên là một thích khách cấp bốn bậc cao nhất của Thích Khách Thánh Điện đối đầu với kẻ thách đấu duy nhất của Chiến Sĩ Thánh Điện. Cả hai người này đều lộ vẻ vui mừng. Không cần nói, trong số các thí sinh lọt vào vòng bát cường, thực lực của hai người họ là yếu nhất, tiếp theo là Hoàng Nghị. Chỉ cần dốc sức chiến đấu, vẫn còn cơ hội tiến vào vòng bán kết.
Hàn Khiếm cơ mặt co rút. Vận may của ông quá kém, lại rút trúng người nhà.
Nhưng hôm nay không ai cười nhạo ông. Trận chiến này đối với Lục Đại Thánh Điện vô cùng quan trọng. Có thể tiến vào vòng bán kết hay không, vào được vòng bán kết coi như đã đặt một chân vào ngưỡng cửa của ba vị trí đầu. Không chỉ có thể giành được linh lô, mà đối với Lục Đại Thánh Điện, đó còn là biểu tượng của vinh quang.
Ảnh Tùy Phong có vẻ khá hơn những người khác, ông tuyệt đối tin tưởng vào Thải Nhi, hơn nữa bản thân Thích Khách Thánh Điện có hai người lọt vào vòng bát cường, cơ hội sẽ lớn hơn một chút. Còn các phó điện chủ của ba đại thánh điện khác (trừ thánh điện không có thí sinh tham dự), đều nhìn chằm chằm đệ tử của thánh điện mình, dùng ánh mắt truyền đạt điều gì đó.
“Người có sắc độ nhạt nhất ở lại, những người khác quay về khu vực nghỉ ngơi chờ thi đấu.” Hàn Khiếm uể oải nói.
Hai mắt Long Hạo Thần chợt sáng ngời. Hôm nay, ánh sáng vàng trên người hắn mờ nhạt nhất, rõ ràng người xuất chiến chính là hắn và vị khống thú sư kia.
“Thải Nhi, đối thủ của cô là Hoàng Nghị, ma pháp sư thổ hệ, cấp năm. Có được Thổ nguyên tố tinh linh, am hiểu Thổ Lãng Thuật, có thể hỗ trợ bản thân thay đổi vị trí. Cô sẽ xuất chiến ở trận thứ tư, còn ta sẽ ở trận đầu tiên. Cô hãy trở lại nghỉ ngơi trước đi.”
Sai lầm ngày hôm qua hắn quyết không lặp lại. Hắn không những cho nàng biết đối thủ, mà còn nói qua về những đặc điểm của Hoàng Nghị.
Long Hạo Thần không hề che giấu giọng nói, Hoàng Nghị sắc mặt bỗng trở nên càng nhăn nhó hơn. Tương tự, sắc mặt của Thánh Ma đạo sư Lâm Thần của Ma Pháp Thánh Điện cũng méo mó. Gã nhìn Thải Nhi rồi lại nhìn Hoàng Nghị, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Những người khác chậm rãi rời khỏi sân đấu, chỉ còn lại Long Hạo Thần và vị khống thú sư. Vòng bảo hộ ở mép sân đấu từ từ dâng lên.
“Kỵ Sĩ Thánh Điện, Long Hạo Thần đấu với Linh Hồn Thánh Điện, Liêu Vũ. Hai bên cách nhau năm mươi mét.”
Long Hạo Thần chậm rãi lùi về sau, đồng thời cẩn thận quan sát đối thủ.
Liêu Vũ là một thanh niên có dáng người mảnh khảnh, chiều cao không quá Long Hạo Thần (mười bốn tuổi), chắc chắn tuổi tác không vượt quá hai mươi. Tướng mạo chỉ thuộc hàng trung bình, sắc mặt hơi tái nhợt. Nhưng gã có một đôi mắt đặc biệt sáng, thu hút ánh nhìn. Trong lúc lùi về phía sau, đôi mắt ấy luôn nhìn chằm chằm Long Hạo Thần.
Khoảng cách giữa hai bên dần được nới rộng, nhưng khí thế thì đã bắt đầu giao tranh.
Liêu Vũ cầm một cây pháp trượng màu trắng trong tay. Pháp trượng có màu sắc này rất hiếm thấy, nhìn không ra được làm bằng chất liệu gì, phần đỉnh khảm một viên bảo thạch cũng màu trắng. Thuần khiết như ngọc, trắng như tuyết. Viên bảo thạch có hình lục giác, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ.
“Trận đấu bắt đầu.” Khoảnh khắc kéo dài đúng năm mươi mét, trọng tài cao giọng tuyên bố, đồng thời thân hình chợt lóe, nhanh chóng lùi về sau, nhường lại sân đấu cho hai người.
Liêu Vũ đã sớm có sự chuẩn bị. Ngay khi tiếng tuyên bố bắt đầu trận đấu vang lên, gã lập tức đọc chú ngữ, cùng lúc đó, một vầng sáng trắng tỏa ra từ người gã.
Có cảm giác gã ngâm xướng chú ngữ không nhanh bằng Bạch Hiểu Mạc hay Phương Trúc, nhưng lại nhấn nhá từng từ rõ ràng, hơn nữa còn có một tiết tấu kỳ dị. Điều kỳ lạ hơn nữa là, cùng với việc ngâm xướng chú ngữ, cây pháp trượng trong tay gã không ngừng vung vẩy. Theo tiết tấu đó, một phù văn màu trắng ngà nhanh chóng thành hình trước mặt gã. Chỉ trong ba giây, một cánh cửa lớn màu trắng phát sáng đã xuất hiện trước mặt gã, một con ma thú nhanh như chớp nhảy ra.
Đó là một con báo toàn thân trắng như tuyết, có những vằn màu xanh đậm pha sắc vàng. Nó chỉ dài khoảng hai thước, thoạt nhìn không quá to lớn, nhưng lại mang đến cảm giác vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp.
Liêu Vũ bước lên một bước, vầng sáng trắng quanh thân gã nháy mắt dung hợp với con báo tuyết. Ngay sau đó, gã xuất hiện trên lưng báo tuyết.
Tuyết Ảnh Báo, nhanh như điện xẹt, lướt như gió, am hiểu ma pháp hệ băng. Mỗi con Tuyết Ảnh Báo khác nhau lại có thiên phú ma pháp khác nhau. Trong số các ma thú cấp năm, chúng thuộc vào loại có tốc độ cao nhất.
Khi nhìn thấy đối phương triệu hồi ma thú, Long Hạo Thần lập tức đưa ra phán đoán. Phụ thân và lão sư của hắn đều đã từng dạy hắn về phần lớn các loại ma thú, đương nhiên Tuyết Ảnh Báo cũng nằm trong số đó. Không cần đoán cũng biết, Liêu Vũ không dùng Tuyết Ảnh Báo để tấn công hắn, mà là muốn dùng nó làm vật cưỡi thay cho việc đi bộ. Dựa vào tốc độ của Tuyết Ảnh Báo để giằng co với hắn.
Trong khi Liêu Vũ đang tiến hành triệu hồi, Long Hạo Thần không hề xông về phía gã. Trên trán hắn, phù văn màu tím hóa thành ánh sáng tĩnh lặng chiếu rọi mặt đất trước mặt. Chín đoạn văn tự màu tím lóe sáng. Thân hình to lớn của Hạo Nguyệt đã xuất hiện trước mắt hắn. Nếu so sánh về tốc độ triệu hồi, thực sự còn nhanh hơn Liêu Vũ mấy phần.
Vật cưỡi? Hắn có vật cưỡi? Dương Văn Chiêu ngồi ở hàng đầu khu vực nghỉ ngơi giật mình, không kìm được chăm chú nhìn Hạo Nguyệt đang đứng trước mặt Long Hạo Thần.
Lúc này, Hạo Nguyệt không còn là Hỏa Tích với bộ dạng thảm hại như lúc ban đầu Long Hạo Thần triệu hồi. Thân hình dài tới bốn mét của nó có thể so sánh với địa long. Tuy thân thể không cao bằng địa long, nhưng tứ chi to khỏe, lưng rộng lớn tạo cảm giác vững chãi.
Ba cái đầu ngẩng cao, từ đầu kéo dài xuống lưng dường như lóe lên vầng sáng tím, lưng nhô ra hai bên tựa như yên ngựa cho kỵ sĩ ngồi. Ba cái đầu, sáu con mắt sáng ngời. Thoạt nhìn, ba cái đầu của nó có vẻ hung dữ, nhưng nhìn kỹ lại, có thể cảm nhận được khí thế uy nghiêm toát ra. Tuyệt đối là bá khí lộ rõ ra ngoài.
Long Hạo Thần thân hình chợt lóe, đã ngồi trên lưng Hạo Nguyệt. Một hình ảnh kỳ lạ xuất hiện. Những chiếc gai trên lưng Hạo Nguyệt tự mình tách ra, đem thân thể hắn đặt vào bên trong, phần nhô ra trên lưng nhích lên trên, giữ chặt lấy thân thể hắn, gai khép lại, cố định chắc chắn cả người hắn. Một người, một thú hoàn toàn hòa hợp.
Trước khi bước vào sân đấu, Long Hạo Thần đã mặc toàn thân giáp trụ. Thánh Linh giáp màu bạc lóe lên ánh sáng nhạt, khuôn mặt ẩn sau mũ giáp. Lúc này, hai tay hắn nắm Thánh Linh kiếm và Thánh Linh thuẫn, tổ hợp đầy đủ Thánh Linh sáo trang.
Quang hoàn màu bạc từ người hắn tỏa ra, bao phủ cả bản thân và Hạo Nguyệt, khiến thân thể họ mờ ảo trong một tầng ánh sáng mỏng. Đó chính là Thánh Linh hộ thể, kỹ năng phụ của sáo trang.
Thoạt nhìn, với toàn thân giáp bạc, kiếm bạc, thuẫn bạc, thêm vào đó là vật cưỡi ba đầu Hạo Nguyệt, Long Hạo Thần so với Liêu Vũ càng thêm mạnh mẽ.
Hạo Nguyệt ba đầu đồng thời phát ra một tiếng gầm, bốn chân phóng lên, ngang nhiên lao về phía đối thủ. Trên ba cái đầu lấp lánh ba loại ánh sáng khác nhau.
Long Hạo Thần ngồi trên lưng nó tỏ ra trầm tĩnh. Thân thể hắn tỏa ra vòng tròn ánh sáng màu vàng, Súc Thế.
Không sai, ngồi trên lưng Hạo Nguyệt, hắn không cần phải làm bất cứ động tác thừa thãi nào, sử dụng kỹ năng Súc Thế là vừa vặn. Nếu nói lúc trước Long Hạo Thần tham gia thi đấu là để rèn luyện thực lực bản thân, tăng cường kinh nghiệm thực chiến, kích thích tiềm năng, thì bắt đầu từ trận chiến hôm nay trở đi, hắn hoàn toàn chiến đấu vì thắng lợi. Nguyên nhân chỉ có một, vì Thải Nhi.
Dương Văn Chiêu ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Gã đã từng đấu với Long Hạo Thần một trận đại chiến. Trận chiến đó gã đã thắng, hơn nữa còn thắng trong tình huống giữ lại thực lực. Thế nhưng, lúc này khi nhìn lại Long Hạo Thần, gã bất ngờ phát hiện thiếu niên ít tuổi hơn mình rất nhiều này dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác.
Cấp năm, vật cưỡi. Những ưu thế mà bản thân gã từng có đã nhanh chóng bị rút ngắn.
Thời gian không đến một tháng, hắn đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Dương Văn Chiêu không kinh ngạc trước thực lực mà hắn thể hiện lúc này, mà kinh ngạc trước tốc độ tiến bộ của hắn.
“Hú hú hú!!!” Hạo Nguyệt ba đầu lại rống lên, ba loại hào quang có màu sắc khác nhau đồng thời lóe sáng, trận chiến bùng nổ trong khoảnh khắc.