Chương: Ứng chiến | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Tuy Long Hạo Thần bản tính thiện lương, nhưng không hề cố chấp. Kẻ địch đã khiêu khích đến tận cửa, lẽ nào lại buông tha?
“Ta không có nắm chắc tuyệt đối, bởi vì giao tranh vốn dĩ luôn tồn tại biến số. Đối phương dù sao cũng là cường giả cấp năm, tu vi hẳn đã đạt tới đỉnh phong, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu tuyệt đối không hề thua kém ta.” Long Hạo Thần bình thản đáp.
Vương Nguyên Nguyên liền hỏi:
“Đoàn trưởng, vậy người có mấy phần thắng?”
Long Hạo Thần mỉm cười, nụ cười rạng rỡ khiến Vương Nguyên Nguyên thoáng chốc ngây ngẩn.
“Chín phần.”
“Chín phần?” Lục Hi trừng lớn hai mắt nhìn Long Hạo Thần. “Hạo Thần, ta mạn phép hỏi một câu, hiện tại tu vi của người đã đạt cấp năm bậc mấy?” Lục Hi tin tưởng Long Hạo Thần chủ yếu dựa vào tọa kỵ cường đại Hạo Nguyệt và Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình.
Long Hạo Thần đưa mắt nhìn về phía lão Ngũ đang đứng ở cửa trung tâm giao dịch.
“Chắc là tương đương với hắn.”
“Đỉnh cấp năm?” Lục Hi hít sâu một hơi.
Đừng nói là gã, ngay cả các thành viên của Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu cũng đồng loạt nhìn Long Hạo Thần với ánh mắt kinh ngạc. Mới đầu khi họ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ tại Sợ Hãi Bi Khiếu Động, nội linh lực của Long Hạo Thần chỉ mới hơn ba ngàn, còn cách cấp năm bậc chín một khoảng rất xa. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn… hắn lại đạt tới cảnh giới đỉnh cấp năm? Rốt cuộc là ảo thuật gì đây?
Tư Mã Tiên xoa xoa hai tay, cái đầu trọc lóc tiến lại gần Long Hạo Thần.
“Đại ca, vậy còn chần chờ gì nữa? Có người dâng đại lễ tận cửa, phải thu gom một mẻ lớn chứ. Một trăm vạn công huân thì không dám chắc, nhưng nếu đã là Săn Ma Đoàn tư thâm cấp hiệu, ta nghĩ giới hạn của bọn chúng cũng phải đến mười vạn công huân. Chúng ta chỉ cần đặt cược một vạn công huân là đủ, coi như thua cũng chẳng hề gì.”
“Thua cái đầu ông ấy, đại ca làm sao có thể thua? Bọn chúng dám cả gan khiêu khích, phải nghiền chết hắn!” Lâm Hâm hung hăng đáp.
Lúc này y đang cực kỳ hưng phấn, cho nên bản tính tự kỷ vốn có càng thêm phần huênh hoang.
Long Hạo Thần chớp chớp mắt.
“Công huân gấp mười, đúng là có hơi cao quá, như vậy không hay cho lắm. Lâm Hâm, ta sẽ đem toàn bộ công huân giao cho huynh, ta chỉ giữ lại một vạn công huân là được.”
Là người phụ trách tài vụ của toàn đội, đương nhiên công huân đều do Lâm Hâm quản lý. Tên này không chỉ tham tiền, mà còn là một tay giữ của có tiếng, khả năng mặc cả cũng không tồi, rất thích hợp làm thần tài trong đội.
Trần Anh Nhi bật cười thành tiếng.
“Đoàn trưởng, huynh cũng học theo thói xấu rồi.”
Long Hạo Thần đã nói giữ lại một vạn công huân, hiển nhiên là đã quyết định nhận lời thách đấu này.
Lâm Hâm đảo tròn đôi mắt, trong lòng thầm tính toán, thu về hơn mười vạn công huân, vẻ mặt kích động xen lẫn vài phần gian xảo.
Long Hạo Thần nhanh chân bước tới cửa trung tâm giao dịch, đi thẳng đến trước mặt lão Ngũ.
Hắn căn bản không cần phải ngụy trang, khuôn mặt non nớt đã đủ để tạo lòng tin. Cho nên lão Tam vốn đang lo lắng và lão Lục ra vẻ mưu mô đều thầm yên tâm. Một tiểu tử trẻ tuổi như vậy thì tu vi có thể cao đến đâu? Cho dù hắn có xuất sắc đến mấy, cùng lắm cũng chỉ vừa mới đột phá…
Đột phá cấp năm. Lão Ngũ đã lăn lộn trong giới săn ma giả suốt năm năm, không biết bao phen vào sinh ra tử.
“Lão Ngũ tiền bối, vãn bối đồng ý nhận nhiệm vụ của tháp. Xin hỏi tiền bối, vãn bối nên đặt cược bao nhiêu thì hợp lý?” Long Hạo Thần cung kính nói.
Lão Ngũ mỉm cười:
“Tùy ý, xem các ngươi có bao nhiêu công huân.”
Long Hạo Thần có chút do dự:
“Đội của vãn bối vừa hoàn thành nhiệm vụ, cộng thêm công huân tích lũy từ trước, đại khái khoảng một vạn, vãn bối có thể đặt cược toàn bộ không?” Nói xong, hắn hơi ngượng ngùng cúi đầu.
May mắn thay, các thành viên của Săn Ma Đoàn số 21 cấp hiệu và Săn Ma Đoàn số 4 cấp sĩ không đi cùng. Nếu không, ấn tượng của họ về Long Hạo Thần sẽ thay đổi rất nhiều. Lương thiện không có nghĩa là chất phác, hiển nhiên, hiện tại hắn đang rất không thành thật.
Lão Ngũ mắt sáng lên, nhưng có chút cảnh giác, theo bản năng liếc nhìn lão Lục đứng bên cạnh.
Lão Lục khẽ gật đầu với lão Ngũ, ra hiệu.
Lão Ngũ trong lòng an tâm, xúc động nói:
“Tốt, một vạn thì một vạn. Nếu cậu thắng, chúng ta sẽ thanh toán mười vạn công huân. Cậu hãy đến sân lớn chờ trước, chúng ta sẽ tỷ thí ở sân chiến sĩ.”
Long Hạo Thần lắc đầu:
“Sân chiến sĩ không được, vãn bối quen sân kỵ sĩ hơn.”
Lão Ngũ ngẩn ra, bật cười:
“Sao nào? Còn sợ ta lừa cậu? Được, sân kỵ sĩ cũng được.”
“Đa tạ tiền bối.” Long Hạo Thần lại lần nữa hành lễ rồi xoay người rời đi. Lúc quay người, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, lão Tam nhịn không được nói:
“Lão Ngũ, thằng nhóc đó e là không đơn giản. Một vạn công huân, đối với Tân Săn Ma Đoàn là cả gia tài. Năm đó chúng ta thua có năm ngàn công huân mà cả đội suýt chút nữa tan rã. Hắn dám lấy ra công huân, nhất định là có nắm chắc, chúng ta có nên hỏi thăm hắn thuộc đội nào không?”
Lão Ngũ ngạo nghễ đáp:
“Tam ca, anh càng lăn lộn giang hồ lâu thì lá gan càng nhỏ lại. Chẳng lẽ hắn có thể giả mạo tuổi tác? Lục muội, lấy ra.” Nói xong, gã vươn tay về phía lão Lục.
Cô gái lật tay, một bức tượng điêu khắc tinh xảo tỏa ra ma lực dao động nồng đậm bay vào lòng bàn tay gã.
Lão Ngũ lung lay trước mặt lão Tam:
“Có thứ này rồi, lẽ nào ta lại thua? Đi thôi Tam ca, chúng ta đi mượn công huân, trước gom đủ mười vạn công huân rồi tính tiếp.”
Long Hạo Thần nói cho đồng đội địa điểm ước chiến.
“Đi thôi, chúng ta qua đó chờ bọn họ trước.”
Lâm Hâm cười gian:
“Đại ca, các huynh đi trước đi, đệ và Lục Hi đoàn trưởng dạo quanh trung tâm giao dịch một vòng đã.”
Long Hạo Thần chỉ cho là y muốn mua lễ vật cho Lý Hinh, liền đồng ý, dẫn đầu mọi người rời đi.
Lâm Hâm và Lục Hi đưa mắt nhìn nhau, rồi cả hai cùng phóng mình vào trung tâm giao dịch. Chẳng bao lâu sau, tin đồn lan truyền khắp tầng một và tầng hai trung tâm. Rằng có một Tân Săn Ma Đoàn muốn khiêu chiến với lão Ngũ của Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu.
Tin tức ban đầu còn mơ hồ, nhưng chẳng mấy chốc đã đến tai các săn ma giả đang bày hàng ở tầng một và tầng hai. Thậm chí, nghe nói còn có kẻ mở sòng cá cược.
Long Hạo Thần theo người khác đến sân kỵ sĩ, trình bày ý định xong, nhân viên công tác mang vẻ mặt kỳ quái dẫn hắn vào trong. Đương nhiên, nhân viên sẽ không hé răng nửa lời, đây là chuyện riêng của các săn ma giả, không phải việc họ có thể xen vào.
Hàn Vũ khẽ nhắc nhở:
“Chủ nhân, vạn sự phải cẩn trọng. Dù sao đối phương cũng là săn ma giả từng trải qua nhiều nhiệm vụ, kinh nghiệm chiến đấu ắt hẳn không tầm thường.”
Long Hạo Thần gật đầu:
“Ta hiểu.”
Tư Mã Tiên nhàn nhã nói:
“Hì hì, lão Vũ, đừng căng thẳng, chúng ta cứ việc chờ thu công huân thôi. Lần này kiếm đủ rồi, chúng ta tạm thời không nhận nhiệm vụ nữa, đợi phó đoàn trưởng khôi phục rồi tính tiếp.”
Tư Mã Tiên và Hàn Vũ giờ đây đã một lòng tin phục Long Hạo Thần, xem hắn như đại ca. Chẳng nói đâu xa, chỉ riêng việc tăng lên nội linh lực bẩm sinh, giúp tốc độ tu luyện của bản thân tăng lên vượt bậc, đã khiến Tư Mã Tiên tràn ngập kính nể đối với Long Hạo Thần. Phải biết rằng gã là Phụ Trợ kỵ sĩ thứ ba của Long Hạo Thần, hắn đã phải mạo hiểm không ít.
Đám người Long Hạo Thần ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đợi. Nhưng đợi mãi một lúc lâu, lão Ngũ còn chưa thấy đâu thì đã có không ít người từ bên ngoài tiến vào. Những người này tuổi tác không lớn, nhiều nhất cũng chỉ cỡ trung niên. Họ đi vào sân, tìm chỗ ngồi xuống. Trong đám người, Long Hạo Thần thậm chí còn nhận ra vài gương mặt quen thuộc, ví dụ như Dương Văn Chiêu dẫn đầu Săn Ma Đoàn số hai cấp sĩ, hay Đoạn Ức dẫn Săn Ma Đoàn số ba cấp sĩ, mang theo các đội viên cùng đến.
Hai vị đoàn trưởng tiến thẳng đến bên cạnh Long Hạo Thần, ngồi xuống.
“Long huynh đệ, nghe nói lần này các ngươi gây ra chuyện không nhỏ!” Dương Văn Chiêu liếc nhìn Trần Anh Nhi ngồi cách đó không xa, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói.
Long Hạo Thần đương nhiên hiểu ý gã, nhún vai đáp:
“Tháp nhiệm vụ xuất hiện sai sót lớn như vậy, đâu chỉ liên quan đến mỗi đội chúng ta.”
Dương Văn Chiêu gật gù đồng ý:
“Liên minh xử lý việc này coi như kịp thời, nếu không sẽ khiến tất cả các Săn Ma Đoàn bất mãn. Mà này, sao cậu lại dây dưa với Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu vậy? Đây rõ ràng là âm mưu, đám lão già đó muốn lừa gạt công huân của các Tân Săn Ma Đoàn chúng ta. Lúc trước chúng ta cũng từng gặp phải, nhưng ta đã từ chối. Cậu có nắm chắc không?”
Long Hạo Thần mỉm cười đáp:
“Tuyệt đối nắm chắc thì không dám nói, nhưng bọn ta không thể cứ để kẻ khác ức hiếp mãi được.”
Dương Văn Chiêu kinh ngạc:
“Vậy cũng tốt, coi như rèn luyện thực chiến. Thôi không nói nữa. Chúng ta là đồng chí cùng đợt thi, ta ủng hộ các ngươi. Bàn bên kia ta đã đặt một trăm công huân cho các ngươi.”
Long Hạo Thần vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “Cá cược?”
Dương Văn Chiêu kinh ngạc nói:
“Bàn đó không phải người của cậu mở sao? Lâm Hâm đó! Còn có Lục Hi của Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ. Đúng rồi, Lâm Hâm và Lục Hi sao lại đi chung vậy? Tuy hắn mở kèo tỷ lệ lớn, nhưng nếu cậu thua thì bồi thường không ít công huân đâu.”
Long Hạo Thần dở khóc dở cười:
“Tên hám lợi này, ta còn thắc mắc sao hắn chạy đi trung tâm giao dịch. Các người cũng là do hắn thông báo?”
Dương Văn Chiêu cười hì hì:
“Chẳng những nghe hắn còn phụ trách giúp tung tin. Đám gà già cấp hiệu luôn muốn khi dễ chúng ta, có chuyện lần này, dù chúng ta không kháng nghị với liên minh, các đoàn đội cùng đợt cũng nhận được tin tức, đỡ phải sau này bị lừa. Cậu yên tâm, Lâm Hâm cực kỳ gian xảo, hắn mở cá cược là một so ba mươi. Chính là nói, nếu cậu thua, đặt ba mươi công huân có thể thắng một công huân. Cho nên các người cũng sẽ không lỗ quá nhiều.”
Long Hạo Thần bình tĩnh hỏi:
“Có bao nhiêu người đặt cược?”
Dương Văn Chiêu đáp:
“Không ít. Mấy người chưa gặp cậu thì đa số đặt cược lão Ngũ của Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu. Lão Ngũ đang mượn công huân, chắc lát nữa sẽ lại đây. Rốt cuộc cậu đặt bao nhiêu công huân? Sao hắn ta phải đi mượn?”
Long Hạo Thần mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng:
“Một vạn.”
“Cái gì?” Không chỉ Dương Văn Chiêu, bên kia Đoạn Ức trầm ổn cũng nhịn không được kêu lên:
“Cậu điên rồi! Một vạn công huân chúng ta phải tốn bao nhiêu sức lực mới kiếm được. Cậu không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đồng bạn chứ!”
Trong lời nói của Dương Văn Chiêu có vài phần trách cứ.
“Đoàn trưởng chúng tôi đặt nhiều ít liên quan gì đến anh? Chúng tôi cam nguyện, thua cũng không sao.” Thanh âm mỉa mai của Trần Anh Nhi vang lên.
Dương Văn Chiêu nhìn cô, trầm giọng nói:
“Anh Nhi, đừng bướng bỉnh, ta đang cùng Long huynh đệ nói chính sự.”
Trần Anh Nhi làm mặt quỷ:
“Chính sự cái gì? Nhìn anh nghèo kiết xác, đặt có một trăm công huân, ra tay không biết ngượng?”
Long Hạo Thần thấy Dương Văn Chiêu sắc mặt khó coi, nháy mắt ra hiệu cho Trần Anh Nhi.
“Dương huynh yên tâm, ta dám đặt cược nhiều như vậy đương nhiên là có chút tin tưởng.”
Bên kia, Đoạn Ức đột nhiên đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.
Dương Văn Chiêu nghi hoặc hỏi:
“Đoạn huynh, huynh định đi đâu vậy? Lão Ngũ sắp đến rồi, chúng ta nên cổ vũ cho Hạo Thần chứ.”
Đoạn Ức liếc gã một cái, đáp:
“Ta đi đặt cược cho Hạo Thần.” Nói xong, gã xoay người bước đi.
Dương Văn Chiêu kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng kịp, nhìn chằm chằm Long Hạo Thần một lát rồi cũng bật dậy, chạy ra ngoài. Động tác so với Đoạn Ức còn nhanh hơn vài phần.
Bọn họ đều là người thông minh. Việc mà Đoạn Ức hiểu, lẽ nào gã lại không hiểu? Long Hạo Thần là ai chứ? Trong thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn đã trấn áp bọn họ, trong thi đấu đoàn đội lại bày mưu tính kế, cuối cùng dẫn dắt Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đoạt quán quân. Hắn há lại làm việc không có nắm chắc? Dám đặt cược một vạn công huân, điều này có ý nghĩa gì?
Tiền bồi một so với ba mươi! Nếu Long Hạo Thần thắng…
Người trong sân kỵ sĩ ngày càng đông, mới một lát mà ít nhất đã có hơn năm mươi người tràn vào, hơn nữa số lượng vẫn còn đang tăng lên. Đám người này không ngoài dự đoán, đều là săn ma giả.
Săn Ma Đoàn số tám cấp hiệu lão Tam, lão Ngũ, lão Lục cùng nhau kết bạn mà đến. Bọn họ cũng biết có người mở sòng cá cược, nhưng không hề để ý. Kiếm chút công huân, để mọi người chia nhau chút lợi tức cũng tốt.
Lâm Hâm và Lục Hi hầu như theo sát phía sau bọn họ, đi thẳng tới bên cạnh Long Hạo Thần. Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức đi sau lưng hai người, sắc mặt có chút khó coi.
“Huynh mở sòng cá cược?” Long Hạo Thần ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Hâm.
Lâm Hâm cười hì hì nói:
“Mọi người yên tâm, ta biết chừng mực, không thu quá nhiều công huân. Mỗi người chỉ được đặt cược tối đa một vạn mà thôi.”
Long Hạo Thần sắc mặt trầm xuống. Nếu lần này bọn họ khiến đa số Săn Ma Đoàn cấp sĩ, cấp hiệu tán gia bại sản, vậy chẳng phải sẽ trở thành đối tượng bị người người truy đánh sao? Vốn dĩ ở thế yếu, nay lại càng bị người ta thù hận.
“Hạo Thần, đệ nói Lâm Hâm đi, thật không có đạo đức. Chúng ta muốn đặt thêm mà hắn không chịu nhận này.” Thanh âm cáu kỉnh của Dương Văn Chiêu truyền đến.
Bởi vì Lâm Hâm và Lục Hi đều ngồi cạnh Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức chỉ có thể ngồi ở phía xa hơn một chút.
Lâm Hâm vẻ mặt oan uổng nói:
“Không phải ta không nhận! Là các ngươi đến chậm. Bàn của chúng ta đã kết sổ rồi các ngươi mới tới, ta cũng không còn cách nào khác. Đúng không lão Lục?”
Lục Hi dường như trong chốc lát đã trở nên thân thiết với Lâm Hâm, liên tục gật đầu nói:
“Đúng đúng, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Còn phải tìm nhân viên công tác của trung tâm giao dịch đến công chứng cho lần cá cược này, thời gian có hạn, mong hai vị lần sau đến sớm hơn.”
Long Hạo Thần và Lâm Hâm nhìn nhau, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lâm Hâm vẻ mặt khinh thường, khẽ nói:
“Hai tên này đặt một trăm công huân vào chúng ta là thật, nhưng lại tự mình áp một vạn công huân vào đám kia. Lúc này muốn đổi ý? Sớm biết vậy thì lúc trước sao lại làm thế.”
Long Hạo Thần câm nín. Có những kẻ, công huân đối với họ thật không đáng để đau lòng!
Vừa nghĩ, hắn vừa khẽ vỗ tay Thải Nhi. Nàng gật đầu. Hắn đứng dậy, tiến về phía sân đấu. Chẳng cần hắn động thủ, nhân viên sân kỵ sĩ đã mời một vị Thánh Kỵ Sĩ cấp bảy của Kỵ Sĩ Thánh Điện làm trọng tài cho trận đấu này. Đương nhiên, không phải mời suông, năm trăm công huân được xem là thù lao cho vị Thánh Kỵ Sĩ kia, đồng thời cũng là một săn ma giả. Số công huân này sẽ do người thắng cuộc chi trả.
Lão Ngũ cũng bước vào sân, vẻ mặt thản nhiên. Long Hạo Thần đã đổi sang Thánh Linh giáp, nhưng ít nhiều vẫn lộ vẻ bất an.
Gã mỉm cười nói:
“Tiểu huynh đệ, đã suy nghĩ kỹ chưa? Hiện tại giảm bớt một ít công huân vẫn còn kịp.”
Long Hạo Thần lắc đầu:
“Không cần, nếu đã tới đây, vậy ta cược một phen.”
Vị Thánh Kỵ Sĩ cấp bảy của Kỵ Sĩ Thánh Điện nhìn Long Hạo Thần, sắc mặt chợt biến đổi kỳ quái, nhưng sau đó liền khôi phục như thường, gật đầu với hai người, nói:
“Tốt lắm, hãy chuyển giá trị công huân mà hai người đặt cược cho ta.”
Hai người lần lượt chuyển công huân.
Vị Thánh Kỵ Sĩ kia nói:
“Đây là một trận so tài. Một bên nhận thua hoặc mất đi năng lực chiến đấu thì xem như thua, không được đánh đối thủ đến tàn phế, càng không được giết chết. Một khi ta phát hiện có một bên không thể chống đỡ được công kích của đối phương, ta sẽ lập tức dừng trận đấu. Trận này có rất nhiều săn ma giả đang quan sát, bọn họ chính là những trọng tài công bằng nhất.”
Long Hạo Thần tay chợt lóe sáng, Thánh Linh kiếm đã xuất hiện, mũi kiếm đặt ở vai trái, hướng về phía vị Thánh Kỵ Sĩ thi lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn.
Lão Ngũ cũng thi lễ với vị Thánh Kỵ Sĩ. Thánh Kỵ Sĩ ra hiệu, hai bên từ từ giãn ra.
“Bắt đầu!” Thánh Kỵ Sĩ hô lớn một tiếng.
Long Hạo Thần không phóng ra thêm vũ khí nào khác, chỉ cầm Thánh Linh kiếm trong tay, làm tư thế kỵ sĩ tiêu chuẩn, chân đạp mạnh xuống đất, xông thẳng về phía lão Ngũ.
Lúc này lão Ngũ cũng đã khoác lên mình một bộ áo giáp. Giáp của gã rõ ràng nặng hơn Thánh Linh giáp của Long Hạo Thần rất nhiều, tuy chỉ là trang bị ma pháp, nhưng lực phòng ngự được tăng cường đáng kể.
Vũ khí của gã là một đôi búa, hóa ra là Phủ chiến sĩ.
Búa của lão Ngũ khá to, lưỡi búa tựa như bánh xe, tản ra ánh sáng lạnh lẽo, còn có dao động ma pháp nồng đậm. Bên mặt búa khảm một viên bảo thạch màu xanh lam hình thoi.
Đối mặt với Long Hạo Thần đang xông tới, lão Ngũ cười lớn, sải bước nghênh đón. Dáng người gã cao lớn cường tráng, lại thêm bộ áo giáp nặng nề, quả thật tựa như tường đồng vách sắt. Trước mặt gã, Long Hạo Thần có vẻ hơi gầy yếu.
Mắt thấy hai bên sắp va chạm, chiếc búa to bên trái của lão Ngũ từ trên đỉnh đầu chậm rãi chém về phía Long Hạo Thần, búa bên tay phải thì không xuất kích, đặt ở bên người.
Đối diện với chiếc búa to mang lực lượng hùng hồn, còn có dao động linh lực, Long Hạo Thần đột ngột dừng bước. Thánh Linh kiếm trong tay làm ra tư thế phòng ngự tiêu chuẩn.
Đinh! Một tiếng vang thật lớn, ánh sáng vàng lấp lánh. Long Hạo Thần không hề di động, chiếc búa lớn của lão Ngũ lại bị chấn ngược ra. Trong khoảnh khắc này, Thánh Linh kiếm trong tay phải Long Hạo Thần như tia chớp đâm ra, huyễn hóa ra vô số bóng kiếm, đích thị là Thiểm Điện Thứ.
Long Hạo Thần hiện tại chỉ dùng một kiếm, lão Ngũ không thể nhìn ra hắn là Thủ Hộ kỵ sĩ hay Trừng Giới kỵ sĩ. Thần Ngự Thuẫn là kỹ năng của Thủ Hộ kỵ sĩ.