Chương: Tuyệt cảnh, cấm chú | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
“Kẻ địch đến?”
Nghe Long Hạo Thần ra lệnh, đám người Liệp Ma Đoàn số bốn cấp sĩ có chút nghi hoặc. Sáu người Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu thì theo lệnh Long Hạo Thần, lập tức bày sẵn tư thế.
Long Hạo Thần, Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên dàn hàng trước, Lâm Hâm, Trần Anh Nhi ở giữa, Hàn Vũ chặn hậu. Thải Nhi thì ẩn thân vào bóng tối.
“Tuân theo lệnh của Long Hạo Thần.” Lý Hinh rút thanh kiếm thương đội phát cho. Mỗi tạp vụ đều được trang bị một thanh Tinh Cương kiếm bình thường.
Đúng lúc này, phía đầu thương đội, một luồng bạch quang đột ngột phóng lên cao, nháy mắt bùng nổ, hóa thành quang mang khổng lồ khuếch tán giữa không trung.
Bạch quang xuất hiện khiến cả thương đội khẩn trương, tất cả người đánh xe lập tức điều khiển xe ngựa vào các vị trí khác nhau.
Hiển nhiên, đám người đánh xe đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, từng chiếc xe hành động, chỉ trong chốc lát, hơn hai trăm chiếc xe ngựa đã bố trí thành một vòng tròn lớn.
Đội hộ vệ khoảng năm trăm người, mặc giáp trụ xuất hiện quanh đội xe. Điều khiến người ta kinh ngạc là giáp trụ của họ tản ra ma pháp quang mang, ít nhất cũng phải là trang bị cấp Ma Pháp.
Không cần nghi ngờ, lời của Long Hạo Thần đã được chứng thực. Đám tạp vụ bọn họ lánh vào trong xe trận.
Mặt đất khẽ rung chuyển, thanh âm không ngừng lớn dần, chẳng mấy chốc hóa thành tiếng gầm rú điếc tai. Trời rất tối, dù có cố gắng nhìn về phía xa cũng chỉ nhờ vào chút ánh trăng lờ mờ mà thấy đường chân trời xuất hiện một mảng tối đen, đang ào ạt tiến về phía họ.
Nguyệt Dạ đứng trên mui xe, ánh mắt lạnh lẽo. Váy trắng của nàng nổi bật trong xe trận.
Nàng giơ tay lên, một đoàn bạch quang lại phóng vút lên cao. Lần này, bạch quang bùng nổ giữa không trung, hóa thành một vầng trăng khuyết màu trắng.
Nhưng bóng đen phương xa dường như không hề nhìn thấy ký hiệu của thương đoàn Nguyệt Dạ, thế xung phong không hề giảm bớt.
“Ma tộc, là Ma tộc!” Vương Nguyên Nguyên khẽ thốt lên.
Long Hạo Thần liếc nhìn nàng, trầm giọng nói:
“Mọi người chớ hành động thiếu suy nghĩ. Trừ khi bị dồn vào đường cùng, bằng không không ai được ra tay.”
Lúc này, đại quân Ma tộc phương xa càng lúc càng đến gần. Đám hộ vệ bên thương đội sắc mặt biến đổi. Chỉ bằng mắt thường phán đoán cũng thấy số lượng đại quân Ma tộc không dưới một vạn. Dẫn đầu là khoảng năm ngàn Song Đao Ma, dưới sự chỉ huy của mười con Bích Lục Song Đao Ma, điên cuồng lao tới. Theo sau chúng là Địa Miễn tộc Ẩn Hình Giả. Không cần phải nói, chúng có lực uy hiếp cực lớn đối với đội xe. Một khi để bọn chúng từ dưới đất chui lên xe trận phát động công kích, tổn thất không thể tưởng tượng nổi.
Đáng sợ hơn, ngoài hai chủng tộc này, phía sau lờ mờ còn có số lượng lớn Ma tộc khác. Thậm chí còn có hàng trăm không quân. Bởi trời quá tối nên không thể nhìn rõ.
Đại quân Ma tộc không có ý định dây dưa, trực tiếp xông thẳng vào, xung phong liều chết tại đây. Sát khí nồng đậm hòa lẫn mùi máu tanh tưởi ập tới.
Long Hạo Thần vẫn luôn quan sát thiếu nữ váy trắng đứng trên mui xe. Mắt thấy đại…
Quân Ma tộc áp sát, thiếu nữ váy trắng bất ngờ vung ra đôi kỳ, một trắng, một đỏ, phần phật trong tay nàng.
Năm trăm hộ vệ vốn đã xông ra, dưới hiệu lệnh của lá cờ, lại tức tốc quay về xe trận. Ngay sau đó, Long Hạo Thần nghe thấy một chuỗi âm thanh leng keng. Đám người đánh xe đều trở nên bận rộn.
Thành xe ngựa hướng ra ngoài, cửa gỗ bật mở, hàng loạt mũi tên lạnh lẽo, tỏa hàn quang liên tiếp bắn ra. Mười ba người Long Hạo Thần cực kỳ nhạy bén, đồng tử mỗi người đều co rút lại. Bởi vì, trên những mũi tên kia, bọn họ cảm nhận được một luồng khí tức ma pháp nhàn nhạt, đây rõ ràng là tên ma pháp!
Phải biết, dù chỉ là mũi tên được phụ trợ ma pháp bình thường, giá trị cũng đã lên tới hai mươi kim tệ. Hơn nữa, đây lại là vật phẩm tiêu hao một lần. Với số lượng xe ngựa nhiều như vậy, chỉ một đợt công kích e rằng đã tiêu tốn hơn vạn kim tệ. Thật là một thủ bút quá lớn!
Nguyệt Dạ tĩnh lặng đứng trên xe ngựa, khuôn mặt dung hợp giữa thánh khiết và yêu dị đã tràn ngập sát khí. Đôi mắt tím lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo. Nàng hạ cờ trắng, giơ cao cờ đỏ quá đỉnh đầu, chăm chú nhìn đại quân Ma tộc đang ngày càng tiến gần.
Nguyệt Dạ có thể trở thành đại thương nhân du mục, tất nhiên phải có cách tự bảo vệ mình. Không thể thuê cường giả lục giai trở lên là điểm yếu của họ, nhưng có thể dùng phương thức khác để giải quyết. Ví dụ như, trang bị.
Xoẹt!
Cờ đỏ trong tay Nguyệt Dạ từ giơ cao chuyển sang chỉ về phía trước, trong nháy mắt, một cảnh tượng chấn động xuất hiện.
Cùng với một chuỗi âm thanh va chạm và tiếng tên xé gió vù vù, mấy ngàn tia chớp phóng ra, mang theo quang mang đủ màu sắc. Mỗi chiếc xe ngựa phóng ra mười một mũi tên, mười nhỏ một lớn. Khoảnh khắc chúng xuất hiện, Long Hạo Thần lập tức cảm nhận được, đây không chỉ là tên ma pháp, mà ngay cả nỏ bắn cũng được gia trì ma pháp. Hơn nữa, những mũi tên ma pháp này không phải loại vật phẩm tiêu hao một lần. Chúng tản ra dao động ma pháp cực mạnh, đủ sức sánh ngang với ma pháp công kích nhị, tam cấp! Đặc biệt là mũi tên lớn, dài hơn một mét, thô cỡ cổ tay trẻ con. Khoảnh khắc bắn ra, thậm chí có thể thấy rõ vầng sáng ma văn lưu chuyển quanh thân.
Nếu nhìn từ trên cao xuống, xe trận của thương đoàn Nguyệt Dạ tựa như một tổ ong bị chọc thủng. Quân tiên phong của đại quân Ma tộc cách năm trăm mét, nhưng vô số tên ma pháp đã được bắn ra.
Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ. Quân tiên phong của đại quân Ma tộc cứ như vậy bị xuyên thủng.
Mặc kệ là Song Đao Ma bình thường hay Bích Lục Song Đao Ma, dưới trận mưa tên dày đặc, chúng đều yếu ớt như bùn đất, tay chân đứt đoạn, máu thịt văng tung tóe. Đây là một cơn lốc xoáy được tạo thành từ sắt thép và ma pháp, là cấm chú khủng bố được đúc nên từ kim tiền. Cho dù là cường giả thất giai, đối mặt với nhiều tên ma pháp như vậy, cũng chỉ có thể ôm hận mà chết.
Xe trận do toàn bộ xe ngựa tạo thành, dưới sự điều khiển của những người đánh xe, bắt đầu di chuyển. Chỉ cần xe ngựa chuyển tới chính diện, lập tức mười một mũi tên ma pháp lại được bắn ra.
Cảnh tượng này thực sự quá chấn động. Tuy đám Long Hạo Thần có thể di chuyển theo những chiếc xe ngựa mà mình bảo hộ, nhưng mỗi người đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Vạn quân Ma tộc, sau một vòng xoay chuyển của xa trận, không còn một tên Song Đao Ma nào sống sót. Phía sau, đám Ẩn Hình Giả của Địa Miễn tộc thấy biến, vội vàng độn thổ may mắn thoát thân. Nhưng Ma tộc trên không trung và phía sau không theo kịp, cùng chịu đả kích mãnh liệt. Máu thịt tung tóe, cảnh tượng thảm khốc không hề giảm bớt. Mùi máu tanh nồng nặc theo gió đêm thổi tới, khiến người ta buồn nôn.
Chỉ duy nhất một chiếc xe không di chuyển, chính là chiếc mà Nguyệt Dạ đang đứng. Lá cờ trong tay nàng không ngừng huy vũ, phía xa Ma tộc liên tục bị nghiền nát, sắc mặt nàng vẫn không mảy may thay đổi. Chẳng biết từ khi nào, nàng đã mang ma đồng, đôi mắt lại trở về màu đen. Nhưng trong đêm tối mịt mùng, ai hơi đâu chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt ấy?
Lá cờ rũ xuống, xa trận ngừng xoay tròn. Long Hạo Thần cẩn thận quan sát, phát hiện tên ma pháp trong xe không phải vô hạn. Mỗi xe hàng chỉ có thể xoay chuyển chừng hai vòng. Nhưng mấy trăm chiếc xe ngựa kia, chính là mấy trăm cỗ vũ khí ma pháp cường đại. Dù chỉ có hai vòng, nhưng mưa tên tràn ngập lực lượng cũng đủ khiến đại quân Ma tộc hóa thành thịt nát.
Ngay lúc này, Nguyệt Dạ đứng trên mũi xe nâng cao tay phải. Một quyển trục trắng mở ra giữa không trung. Bỗng chốc, luồng sáng trắng phóng lên cao, lại lần nữa chiếu rọi toàn bộ xa trận. Ngay sau đó, quang mang khuếch tán, bao phủ toàn bộ đội xe. Ánh sáng rơi xuống đất, khoảnh khắc biến mặt đất dưới chân mọi người thành màu trắng.
Lá cờ đỏ trong tay Nguyệt Dạ chỉ thẳng xuống mặt đất, Long Hạo Thần nghe thấy người đánh xe bên cạnh hô lớn:
“Dùng vũ khí đâm xuống đất, giết chết đám Ẩn Hình Giả Địa Miễn tộc dưới lòng đất!”
Long Hạo Thần đã sớm cảm nhận được đám Ẩn Hình Giả Địa Miễn tộc đang tiếp cận. Thiếu nữ váy trắng phụ trách chỉ huy vẫn thong dong ứng phó. Quyển trục tuy màu trắng nhưng không phải quang thuộc tính. Phạm vi phòng ngự và lực phòng ngự cực kỳ kinh khủng. Mặc cho đám Ẩn Hình Giả Địa Miễn tộc dưới đất giãy giụa thế nào cũng không thể ngăn cản được bạch quang. Khi đám Long Hạo Thần đâm trường kiếm xuống đất, không hề gặp chút lực cản nào.
Cơ hội tốt như vậy, hai Liệp Ma Đoàn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Trực giác của bọn họ mạnh hơn người thường, dễ dàng tìm đúng vị trí của đám Ẩn Hình Giả Địa Miễn tộc, liên tục đâm xuống. Nội linh lực phủ trên tinh cương kiếm khiến lực phá hoại tăng lên gấp mười. Đám Ẩn Hình Giả Địa Miễn tộc ở bên phía bọn họ đều bị quét sạch.
Phía xa, đại quân Ma tộc còn lại không tới một phần ba. Ma tộc bay trên không trung còn lại không đến một nửa. Bọn chúng tạm dừng xung phong, tỏ vẻ chần chừ. Hiển nhiên, chúng không ngờ tới thương đoàn Nguyệt Dạ lại phản kích dữ dội đến vậy.
Ma tộc cũng có sinh mệnh. Chứng kiến tộc nhân chết thảm như thế, bọn chúng có chút nhát gan. Nhưng số Ma tộc còn sống sót không hề rút lui, mà dừng lại ở ngoài ngàn mét, nơi mà tên ma pháp không thể công kích tới.
Nguyệt Dạ đứng trên xe hơi nhíu mày. Dù sao thương đội của nàng không phải quân đội. Uy lực của mấy trăm chiếc xe ngựa đã phát huy gần hết, tên ma pháp còn lại không nhiều. Nếu Ma tộc kiên trì tấn công, chỉ sợ thương đội sẽ tổn thất. Không chỉ tổn thất kim tiền mà còn cả nhân mạng.
Một bóng hình đỏ rực lặng lẽ nhảy lên mui xe, đi tới bên cạnh Nguyệt Dạ.
“Nguyệt tỷ, có chuyện gì vậy? Đám người kia còn chưa rút lui sao?”
Lãnh Tiêu, cũng giống như Nguyệt Dạ, đã mang lên ma đồng, khiến màu mắt biến đổi.
Nguyệt Dạ trầm giọng đáp:
“Ta có dự cảm chẳng lành, e rằng lần này chúng ta gặp phiền phức lớn rồi. Trước kia, dù bộ tộc nào có gan gây sự với chúng ta cũng đều trao đổi trước, đôi khi chỉ cần cho chút đồ tốt là họ sẽ bỏ qua. Nhưng hôm nay bọn chúng lại trực tiếp phát động công kích, điều động cả vạn quân. Ở hành tỉnh Nạp Lý Khắc này, chỉ có tam đại bộ tộc mới làm được như vậy. Nếu đã phái đại quân đối phó chúng ta, vậy thì sự việc đã định rồi. Chúng ta có thể xử lý được đợt tấn công này, nhưng e rằng không chống nổi đợt sau.”
Lãnh Tiêu có chút sốt ruột:
“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Đám khốn kiếp này, dám vi phạm mệnh lệnh, cưỡng bức tấn công. Đợi ta trở về, nhất định không tha cho bọn chúng!”
Nguyệt Dạ không để ý đến sự phẫn nộ của Lãnh Tiêu, nàng trầm giọng nói:
“Hiện tại, chúng ta chỉ còn cách ra tay trước khi tam đại bộ tộc kịp phản ứng. Giải quyết đám địch trước mặt, thu thập lại tên ma pháp trang bị rồi lui về liên minh thánh điện. Giải quyết xong vấn đề của tam đại bộ tộc rồi hẵng tính tiếp.”
Tính cách nàng quyết đoán, vừa dứt lời, lá cờ trong tay đã động. Xe trận, dưới sự chỉ huy của lá cờ, nhanh chóng phản ứng, biến thành trận hình vuông, chậm rãi tiến về phía ma tộc.
Long Hạo Thần cảm thấy kỳ quái trước việc Nguyệt Dạ chủ động ra tay. Thương đội này định làm gì? Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn và Thải Nhi đồng loạt biến đổi. Hai người nhìn nhau, trong mắt đối phương đều lộ rõ vẻ kinh hãi.
“Mọi người thay trang bị, chúng ta chuẩn bị phá vòng vây!” Long Hạo Thần khẽ quát, ném đi trọng kiếm. Ánh sáng trắng lấp lánh, dưới ánh mắt kinh ngạc của những người đánh xe, hắn cởi bỏ áo bông, bắt đầu mặc vào Thánh Linh giáp.
Điển Yên giận dữ:
“Long Hạo Thần, ngươi làm cái gì vậy? Như vậy sẽ bại lộ thân phận của chúng ta!”
Long Hạo Thần lạnh lùng liếc hắn:
“Nếu ngươi muốn chết ở đây thì cứ tiếp tục lo lắng ánh mắt của người khác.” Nói xong, hắn vung tay ra hiệu cho đồng đội.
Đối với mệnh lệnh của Long Hạo Thần, các thành viên Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đương nhiên không chút do dự. Mỗi người nhanh chóng thay đổi trang bị, đồng thời giữ vững trận hình chiến đấu.
Lý Hinh nhìn Điển Yên, có chút do dự. Dù sao nàng cũng không phải là lãnh đạo chân chính của Liệp Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, ánh mắt nàng hướng về phía Lục Hi.
Lúc này Lục Hi vô cùng rối rắm, lập tức hét lên:
“Còn chờ cái gì nữa? Không nghe thấy mệnh lệnh của Long đoàn trưởng sao? Mau thay đồ!”
Hiện tại, đội xe đã tiến lên được vài trăm mét, tiến vào khu vực đầy xác chết của ma tộc. Theo hiệu lệnh của lá cờ, những người đánh xe nhặt những mũi tên ma pháp dưới đất, lau qua loa rồi bỏ lại vào xe ngựa, đó chính là sức chiến đấu của bọn họ.
Điều khiến Nguyệt Dạ giật mình là đại quân ma tộc còn sống sót, khi thấy đội xe tiến đến, lại giữ nguyên khoảng cách, chậm rãi lùi về, không hề có ý định nghênh chiến.
Giây lát sau, sắc mặt Nguyệt Dạ biến đổi:
“Đây là cạm bẫy.”
Màn đêm bị xé toạc bởi mười tiếng gào thê lương. Âm thanh sắc nhọn vang lên từ hai bên và phía sau, hòa cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc. Ít nhất ba vạn đại quân từ ba phương hướng điên cuồng xung phong, tấn công đội xe.
Lãnh Tiêu ngây người đứng cạnh Nguyệt Dạ, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng.
“Bọn chúng… bọn chúng lại điều động nhiều quân đội đến vậy. Bọn chúng muốn…”
“Giết… người… diệt… khẩu.” Bốn chữ lạnh lẽo rít qua kẽ răng Nguyệt Dạ.
Nàng biết rõ, tam đại bộ tộc của Nạp Lý Khắc hành tỉnh xuất động nhiều quân như vậy là quyết không để cho bọn họ đường sống. Thậm chí, một người cũng đừng hòng sống sót. Trừ ba hướng đang bao vây, chính diện, một vạn đại quân chậm rãi hiện ra trước mắt. Bọn chúng không vội vàng tấn công, lạnh lùng nhìn thương đoàn Nguyệt Dạ bị vây khốn bốn bề.
Thương đội hơn hai ngàn người đối mặt với đại quân ma tộc hơn bốn vạn, kết cục đã có thể tưởng tượng ra.
Giữ được toàn thây đã là may mắn tột cùng.
Lãnh Tiêu trong khoảnh khắc này, ngược lại, lại bình tĩnh đến lạ.
“Nguyệt tỷ, ta sẽ ra mặt, biểu minh thân phận. Ta không tin bọn chúng dám ra tay với ta.”
Nguyệt Dạ cười khổ một tiếng, lắc đầu.
“Vô dụng. Tính tình của mấy bộ tộc cấp thấp đó, ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều. Sẽ không ai tin lời ngươi, thậm chí còn không cho chúng ta cơ hội mở miệng. Dù có tin thì sao? Nếu sự việc bại lộ, tất cả đều phải chết. Dù sao cũng chết, bọn chúng chỉ cần giết sạch chúng ta, ít nhất sẽ hủy diệt được chứng cứ. Xem ra bọn chúng đã mưu đồ từ lâu, ngay cả việc chúng ta vận chuyển thứ gì cũng biết rõ.”
Lá cờ không ngừng lại, ngược lại, trong lúc nói chuyện, càng mau chóng được vẫy lên. Đội xe dừng lại, tập kết thành trận, cố gắng nhặt những mũi tên ma pháp trên mặt đất nhét vào. Nhưng rõ ràng, sức chiến đấu của đội xe không thể so sánh với lúc ban đầu.
Vì thương đội mấy ngàn người này, ma tộc lại xuất động tới năm vạn đại quân, đủ thấy chúng coi trọng đến mức nào. Mặc dù tổn thất không nhỏ, nhưng thế cục hiện giờ đã định, thương đoàn Nguyệt Dạ có chắp cánh cũng khó thoát.
Điển Yên đứng cạnh Lục Hi, tâm tình lúc này vô cùng tệ hại. Không chỉ vì Long Hạo Thần đã biết trước được kẻ địch, mà còn vì tuyệt cảnh trước mắt. Kiến nghị của gã khiến mọi người chọn thương nhân du ly, cục diện trước mắt đã chứng minh đề nghị của gã là sai lầm.
Lục Hi vỗ vai Điển Yên, nói:
“Việc này không thể trách cậu.” Nói xong, gã đi đến bên cạnh Long Hạo Thần, tha thiết nói: “Long đoàn trưởng, chúng ta nên làm thế nào đây? Tất cả đều do cậu chỉ huy.”
Long Hạo Thần phất tay, nói:
“Đợi hỗn chiến bắt đầu, chúng ta từ chính diện phá vòng vây. Xin Lục đoàn trưởng chú ý trị liệu cho cả đoàn. Đoàn chúng ta xông lên trước, các người đi theo sau. Nhớ kỹ, không được cướp ngựa. Trên lưng ngựa, mục tiêu quá rõ ràng. Đây có thể là một trận đánh kéo dài, mọi người cố gắng tiết kiệm linh lực.”
“Tốt.” Lục Hi đáp một tiếng rõ to, cùng đồng bạn hoàn thành việc tổ hợp trận hình.
Sắc mặt Long Hạo Thần không được tốt cho lắm. Vừa mới tiến vào lãnh địa ma tộc không lâu đã gặp phải tình cảnh này.
Sự việc diễn ra như vậy đã khiến kế hoạch ban đầu hoàn toàn đổ bể. Con đường phía trước còn rất dài, chớ nói tới việc hoàn thành nhiệm vụ, trước mắt bảo toàn tính mạng mới là điều trọng yếu.
Thấy Lục Hi quay về cùng đồng đội bày trận, Long Hạo Thần liếc nhìn Lý Hinh, thấp giọng nói với các đồng bạn:
“Nếu không đến bước đường cùng thì đừng dùng Bạo Linh Đan. Cố gắng thu hẹp trận hình lại. Anh Nhi, lát nữa có lẽ phải dựa vào cô rồi.”
Nói xong, Long Hạo Thần đi tới bên cạnh Trần Anh Nhi, ghé tai cô thì thầm vài câu.
Trần Anh Nhi liên tục gật đầu.
“Không thành vấn đề.” Dứt lời, tay nàng khẽ điểm vào không trung, quang mang chợt lóe, heo nhỏ Mạch Đâu đã xuất hiện trong lòng nàng.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Long Hạo Thần khẽ quát.
Hàn Vũ vẫn như cũ đoạn hậu, hiển nhiên Long Hạo Thần không có ý định giao phó phía sau cho Liệp Ma Đoàn số bốn cấp sĩ. Trong đám người đó, kẻ hắn có thể tin tưởng chỉ có một mình Lý Hinh.
Trên mui chiếc xe sang trọng, Nguyệt Dạ sau một hồi điều khiển đã hoàn thành xong xe trận. Lúc này sắc mặt nàng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, giao hai lá cờ cho Lãnh Tiêu.
“Lãnh Tiêu, ta biết ngươi có thể chạy thoát. Nếu không thể chống đỡ được nữa thì hãy trốn đi, giao chiếc nhẫn này cho bệ hạ. Xin bệ hạ hãy đòi lại công bằng cho chúng ta.” Nói đoạn, nàng tháo chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay xuống, đặt vào tay Lãnh Tiêu.
Lãnh Tiêu nhìn chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên giơ tay phải lên, gỡ bỏ vật che mắt, đoạn kéo tay Nguyệt Dạ, trả lại chiếc nhẫn cho nàng.
“Nguyệt tỷ, coi như ta chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi. Nhưng xin tỷ đừng làm ô uế tôn nghiêm của huyết mạch Nghịch Thiên Ma Long nữa.”
Nguyệt Dạ khẽ run rẩy, trong mắt lộ vẻ xúc động nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hiện tại không phải là lúc để nói những lời cảm kích.
Hít sâu một hơi, nàng đeo lại chiếc nhẫn, trầm giọng nói:
“Được, vậy chúng ta quyết tử chiến đến cùng.”
Dứt lời, nàng lật cổ tay, một chiếc hộp gỗ dài mảnh mai xuất hiện trong lòng bàn tay.
Chiếc hộp gỗ dài chừng nửa mét, toàn thân màu đen, vân gỗ màu vàng, khảm nạm bảo thạch năm màu đỏ, vàng, xanh lam, trắng, kim. Những viên bảo thạch này được sắp xếp theo một trình tự đặc biệt, tạo thành một trận pháp. Chỉ riêng chiếc hộp đã là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, đó còn chưa kể đến tính thực dụng của nó.
Nguyệt Dạ khẽ ấn vào hai bên hộp.
“Cách” một tiếng, nắp hộp bật mở, bên trong lộ ra một quyển trục màu tím đậm.
Khoảnh khắc hộp mở ra, đôi mắt đỏ của Lãnh Tiêu co rút lại.
Nguyệt Dạ nhàn nhạt nói:
“Nếu chúng đã muốn giết ta, vậy ta cũng nên tặng cho chúng một món đại lễ. Tiêu Tiêu, ta cần thời gian nửa nén nhang không bị quấy rầy, ngươi có thể làm được không?”
Lãnh Tiêu gật đầu.
“Ta có thể.”
Nguyệt Dạ giơ tay, giao lá cờ cho Lãnh Tiêu, còn bản thân thì khoanh chân ngồi trên mui xe.
Nàng không lấy quyển trục ra mà đặt chiếc hộp lên chân, tháo ma đồng trong mắt xuống. Trong phút chốc, quang mang tím đậm từ đôi mắt mị hoặc của nàng tuôn trào.
…bắn ra. Tức thì, từ ngực nàng, một luồng sáng tím đậm phát tán.
Cảnh tượng ấy tựa như một hố sâu tím ngắt, hiện ra vẻ quái dị giữa màn đêm. Ánh sáng lấp lánh, một chiếc đỉnh lô ba chân màu tím đậm phiêu diêu trong luồng sáng ấy.
Đỉnh lô hình tròn, khi xuất hiện, ba chân của nó ngưng tụ thành vầng trăng tròn tím biếc. Sau lưng Nguyệt Dạ, một vầng trăng khuyết màu bạc cũng lóe sáng. Ma lực nồng đậm từ người nàng dâng trào.
Vòng tay bạc trên cổ tay phải Nguyệt Dạ nay lấp lánh quang mang. Một viên bảo thạch trắng ngà to cỡ nắm tay hiện ra trong lòng bàn tay nàng. Khi viên bảo thạch xuất hiện, nguyên tố ma pháp quanh mui xe trở nên đặc quánh, khiến thân hình hai người trên xe vặn vẹo theo luồng sáng.
Nguyệt Dạ khẽ động ngón tay, viên bảo thạch trắng kỳ dị kia bay lên, rơi chính xác vào chiếc đỉnh lô tím vừa phóng ra từ người nàng. Bỗng chốc, đỉnh lô sáng ngời màu tím, hóa thành một cột sáng tím phóng thẳng lên cao. Trên đỉnh cầu, vầng trăng tròn tím biếc của Nguyệt Dạ lóe sáng, chiếu rọi toàn bộ xe trận.
Thanh âm ngâm xướng trầm thấp thoát ra từ miệng Nguyệt Dạ, quyển trục trong hộp gỗ từ từ bay lên. Đắm mình trong ánh trăng tím, lúc này nàng không còn vẻ thánh khiết mà tràn ngập yêu mị. Mái tóc dài nháy mắt chuyển từ đen thành tím. Mỗi âm phù từ miệng Nguyệt Dạ phun ra đều rất chậm, nhưng kiên quyết dứt khoát, ẩn chứa một tiết tấu đặc biệt. Trong không khí, nguyên tố ma lực thuộc tính đều trở nên cuồng bạo. Ngay cả đám người thương đoàn Nguyệt Dạ bên dưới xe trận, máu trong thân thể cũng như đang sôi trào.
“Nàng ta đang làm gì?” Long Hạo Thần quay sang hỏi Lâm Hâm.
Lâm Hâm, vẻ mặt tràn đầy chấn động, đáp:
“Dường như nàng ta muốn dẫn động lực lượng của quyển trục. Cảm giác tu vi của nàng ấy không mạnh hơn ta bao nhiêu. Nhưng sao nàng ấy có thể dẫn động quyển trục cường đại như vậy? Chiếc đỉnh lô kia chắc là linh lô của nàng, thứ nhập vào trong linh lô hẳn là ma tinh cấp bậc cao. Chẳng lẽ nàng ta muốn dùng ma tinh trợ giúp dẫn động quyển trục? Đó là liều mạng a!”
Trần Anh Nhi cũng trợn to mắt:
“Quyển trục đó, chắc không phải là cấm chú chứ…?”
Trên Thánh Ma đại lục, tất cả ma pháp cửu giai đều được gọi chung là cấm chú, là tồn tại cấm kỵ, đại diện cho sự hủy diệt. Trên chiến trường, lực phá hoại của nó còn vượt xa ma thần. Bởi vì nó có thể dẫn động uy lực thiên địa không gì sánh kịp, quan trọng là chú ngữ có thể hoàn thành hay không.
Lâm Hâm lẩm bẩm:
“Nếu là cấm chú, vậy viên ma tinh đó chỉ sợ là của ma thú cấp mười! Hai thứ này không thể dùng kim tiền để tính toán. Cô gái này điên thật rồi.”
Bốn phía đại quân Ma tộc hiển nhiên cũng thấy được vầng trăng tím, vốn đang hành động chậm rãi bức ép, bỗng nhiên biến đổi, tốc độ nháy mắt tăng vọt, từ bốn phương tám hướng ùa tới.
Long Hạo Thần trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu nói:
“Cô gái thương đoàn Nguyệt Dạ kia sử dụng quyển trục chắc chắn cần thời gian. Tuy chúng ta không biết uy lực của nó, nhưng nếu nàng ta hoàn thành ma pháp này, tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể ngăn cản. Kế hoạch thay đổi một chút. Khi bắt đầu chiến đấu, chúng ta cố gắng tiếp cận cô gái đó, bảo vệ nàng ta hoàn thành ma pháp. Đồng thời, vị trí gần nàng ta chắc chắn sẽ an toàn hơn. Khi bắt đầu cận chiến…”
Nguyên văn: “ta lập tức hành động.”
Viết lại: “Bản tọa lập tức ra tay.”
Giải thích:
* **Ta:** Thay bằng “Bản tọa” (từ xưng hô thường dùng trong truyện tiên hiệp, thể hiện sự uy nghiêm, bề trên).
* **Hành động:** Thay bằng “ra tay” (cách nói trong truyện tiên hiệp, thể hiện sự dứt khoát, nhanh gọn, mang tính võ thuật).
* **Lập tức:** Giữ nguyên, vì từ này đã phù hợp với văn phong.
Phần còn lại viết lại như sau:
Đại quân Ma tộc đã ùa tới, chỉ còn cách xa trận chừng năm trăm mét. Tiếng ù ù lại một lần nữa vang vọng. Tuy mỗi chiếc xe hàng không có được sức công kích hoàn chỉnh, nhưng khi những mũi tên ma pháp nhuốm máu bắn ra, vẫn bộc phát lực sát thương cực kỳ cường đại. Đặc biệt là những mũi tên ma pháp thô to kia, hầu như mỗi một cây có thể xuyên thấu qua mười thân thể của đám Song Đao Ma dẫn đầu.
Máu tươi từ bốn phương tám hướng bắn ra tung tóe, khiến cho thế tấn công của đại quân Ma tộc khựng lại.
Cùng lúc đó, quang mang ma pháp dày đặc bắt đầu lấp lánh trong vòng xa trận. Bầu trời đột ngột chuyển sang một màu đỏ rực. Ngay sau đó, hỏa nguyên tố nồng đậm bạo phát. Từng đoàn hỏa cầu từ trên trời giáng xuống, hung hãn nện về phía đại quân Ma tộc.
Long Hạo Thần nhìn thấy rõ, những kẻ phát ra ma pháp chính là đám ma pháp sư ở trong xa trận. Nhân số bọn chúng không nhiều, chỉ chừng mười ba người, tu vi khoảng ngũ giai, linh lực cũng không chênh lệch so với Lâm Hâm là bao. Nhưng đám ma pháp sư này lại không dựa vào tu vi bản thân để phóng thích ma pháp.
Lưu Tinh Hỏa Vũ, ma pháp lục giai, hoàn toàn dựa vào quyển trục phóng ra. Mười ba quyển trục Lưu Tinh Hỏa Vũ, nói là sử dụng ma pháp chi bằng nói là đang đốt tiền thì đúng hơn. Loại quyển trục ma pháp đạt tới đẳng cấp này, giá rẻ nhất cũng phải cỡ một vạn kim tệ một quyển, quả thực là có giá trên trời.
Lâm Hâm nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.
“Giàu, thật quá giàu có. Đây là mười ba vạn kim tệ a…”
Tiêu hao số lượng lớn kim tệ, nhưng hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng.
Mười ba đạo Lưu Tinh Hỏa Vũ tạo thành một phạm vi công kích quá lớn. Trong phút chốc, mặt đất biến thành một biển lửa địa ngục. Trong tiếng gầm rú kịch liệt, mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập chiến trường. Có thể nhìn thấy rõ ràng từng tên Ma tộc dữ tợn bị Lưu Tinh Hỏa Vũ nổ thành tro bụi. Mua mười ba quyển trục này quả thực không uổng phí chút nào, hầu như chỉ trong nháy mắt, đám Song Đao Ma xung phong từ bốn phía đã bị quét sạch không còn một mảnh. Ngay cả Ma tộc tứ giai, ngũ giai cũng bị thương không ít. Thế công của đại quân Ma tộc hoàn toàn bị áp chế.
Tuy Song Đao Ma yếu ớt, nhưng số lượng của chúng lại vô cùng đông đảo. Trong bốn vạn đại quân, có tới một phần ba là do chúng hợp thành. Từng mảnh Lưu Tinh Hỏa Vũ không ngừng bắn ra, đám Ma tộc cấp thấp căn bản không có đường sống.
Mười ba tên ma pháp sư không hề dừng lại, trong khi Lưu Tinh Hỏa Vũ còn đang phóng ra, bọn chúng đã xé toạc một quyển trục màu vàng khác, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ. Khi từng đạo quang mang màu vàng kim nở rộ trên bầu trời, đám ma pháp sư đều nhất loạt ngồi bệt xuống đất, khoanh chân minh tưởng.
Chỉ phóng thích quyển trục mà đã khiến bọn chúng tiêu hao lớn như vậy, điều này chứng tỏ một vấn đề, quyển trục này ít nhất cũng phải là thất giai. Chỉ có sử dụng quyển trục vượt qua hai cấp, mới khiến linh lực của người thi pháp tiêu hao nhiều đến thế.
Kim sắc quang văn trên không trung khuếch tán, ngay sau đó giáng xuống, hình thành một màn hào quang màu vàng khổng lồ bao phủ lấy xa trận. Chỉ có trên đỉnh đầu Nguyệt Dạ, quang mang màu tím do tử nguyệt phóng ra là có thể dễ dàng xuyên qua màn hào quang này. Thanh âm ngâm xướng của Nguyệt Dạ vẫn tiếp tục, không hề bị quấy nhiễu.
Con ngươi Long Hạo Thần co rút lại. Hắn tuy không phải ma pháp sư, nhưng lại có thể sử dụng ma pháp quang hệ. Lần này hắn đã thấy rõ ràng, những quyển trục này hẳn là ma…
Tuyệt vời! Đây là bản viết lại theo phong cách tiên hiệp, giữ nguyên đại từ nhân xưng và thêm một chút gia vị cho văn phong:
Pháp quang thất giai: Thánh Quang Linh Trận. Mười ba tầng Thánh Quang Linh Trận hợp lại, mới tạo nên được màn phòng ngự khổng lồ đến vậy. Thứ ma pháp mà Nguyệt Dạ sử dụng tràn ngập hơi thở hắc ám, rõ ràng là quyển trục ma pháp hắc ám. Trong ma pháp quang hệ lại dám sử dụng quyển trục hắc ám mà không hề bị phản phệ, đây chính là điển hình của áp chế cấp bậc.
Xem ra Lâm Hâm và Trần Anh Nhi đã đoán không sai, chỉ e đó là quyển trục ma pháp cấp bậc cấm chú!
Đại quân ma tộc chẳng những không thối lui trước Lưu Tinh Hỏa Vũ, ngược lại càng thêm hung hãn, liều chết xông lên. Mấy ngàn đạo tử sắc quang mang từ Ma Nhãn Thuật Sĩ oanh tạc lên màn hào quang vàng, tạo thành từng vòng gợn sóng lan tỏa. Chân chính chủ lực của đại quân ma tộc đã dâng lên. Ma Nhãn Thuật Sĩ từ phía sau phát động công kích tầm xa, còn xông lên trước là những ma tộc có hình dáng giống người. Bọn chúng cao chừng một trượng tám thước, thoạt nhìn rất giống nhân loại, nhưng khuôn mặt lại hẹp dài, đôi mắt xanh biếc đến khiếp người. Thay vì bàn tay như nhân loại, phần cuối cánh tay chúng là những chiếc trùy nhọn hoắt, mũi nhọn dài chừng hai thước. Khi chúng nhảy lên, bất kể là tốc độ hay lực lượng đều linh hoạt hơn Song Đao Ma rất nhiều, cách chiến đấu cũng hoàn toàn khác biệt.
Đó chính là Cuồng Ma, binh chủng bộ binh chủ lực của ma tộc. Sức chiến đấu vượt xa Song Đao Ma, hung hãn không sợ chết, thân thể cứng cỏi, lại thêm công kích điên cuồng. Chúng đủ sức đối kháng với chiến sĩ tam giai của nhân loại. Mũi nhọn dài trên tay chúng cũng có lực xuyên thấu cực mạnh, chính là khắc tinh của bộ binh nhân loại.
Số lượng Cuồng Ma tuy không nhiều bằng Song Đao Ma, nhưng trong chiến tranh, ma tộc rất ít khi phái chúng công thành, bởi vì không nỡ tiêu hao.
Lúc này, Cuồng Ma xuất hiện trên chiến trường khoảng năm ngàn tên. Nguyên nhân rất đơn giản, Cuồng Ma lệ thuộc vào một trong tam đại bộ tộc của Nạp Lý Khắc hành tỉnh.
Thánh Quang Linh Trận là kỹ năng phòng ngự quần thể, lực phòng ngự cực mạnh. Mấy ngàn tên Cuồng Ma từ bốn phương tám hướng xông tới đều bị chặn đứng ở bên ngoài. Chúng chỉ có thể liều mạng công kích Thánh Quang Linh Trận, hòng tiêu hao uy lực ma pháp.
Hào quang của Thánh Quang Linh Trận, dưới sự công kích của vô số Cuồng Ma và Ma Nhãn Thuật Sĩ, đang nhanh chóng ảm đạm. Giữa không trung, vô số Song Đầu Ma Thứu lượn vòng, thỉnh thoảng lại bắn ra những viên hắc ám ma đạn oanh tạc vào Thánh Quang Linh Trận.
Ngoài Song Đầu Ma Thứu, còn có một loại ma tộc hình người biết bay. Bọn chúng số lượng không ít, trong tay mỗi tên đều cầm trường thương màu đen, sau lưng là đôi cánh lớn không ngừng vỗ đập. Trên thân thể xanh đậm của chúng có những hoa văn kỳ quái lấp lánh. Tuy chúng bay lượn trên không, nhưng cách chiến đấu lại giống như cận chiến, chỉ chờ Thánh Quang Linh Trận tan vỡ.
Đó chính là Khổ Ly tộc Cầm Ma của ma tộc, sức chiến đấu khoảng tứ giai, am hiểu trên không trung tru sát mục tiêu dưới mặt đất. Khổ Ly tộc là một đại tộc khác trong Nạp Lý Khắc hành tỉnh. Chúng cùng với Nộ Ba tộc và Song Đao Ma, đều thuộc Tây Xương tộc, cùng nhau thống trị hành tỉnh này.
Trong thương đoàn Nguyệt Dạ, bất kể là hộ vệ, phu xe hay tạp vụ, tất cả đều cầm chắc vũ khí trong tay. Trên khuôn mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ khẩn trương. Mặc dù thương đội hơn hai ngàn người đã sát thương phần lớn đại quân ma tộc, nhưng bên ngoài, chủ lực tam tộc của Nạp Lý Khắc hành tỉnh vẫn còn hoàn chỉnh. Một khi…
Thánh Quang Linh Trận vỡ nát, chẳng ai dám chắc bọn họ có thể cầm cự được bao lâu.
Long Hạo Thần khẽ quát, mắt liếc nhìn đồng đội phía sau đã trang bị chỉnh tề:
“Hành động!”
Lúc này, Thánh Quang Linh Trận vẫn còn trụ vững, mọi người trong xe trận đều dồn sức chống đỡ ngoại lực, nên chẳng ai mảy may chú ý đến biến hóa của nhóm Long Hạo Thần, chỉ coi họ như đám hộ vệ bình thường. Long Hạo Thần dẫn theo mười hai người, thừa dịp đại chiến chưa bùng nổ, lặng lẽ tiếp cận xe ngựa của Nguyệt Dạ và Lãnh Tiêu.
Trên xe, Lãnh Tiêu đã vứt bỏ lá cờ, tay phải nắm chặt một cây quyền trượng. Quyền trượng đen tuyền, đỉnh trượng khảm một viên bảo thạch đỏ rực, tựa như có dòng máu cuộn chảy bên trong. Mái tóc đen tung bay sau đầu, đôi mắt phấn hồng dưới ánh sáng của bảo thạch cũng hóa thành màu đỏ rực. Dáng người ma mị dưới gió đêm càng thêm rung động lòng người. Làn da trên tay nàng, mơ hồ thấy được những đường vân đen nhàn nhạt chuyển động.
Rốt cuộc, sau khoảng năm phút chống đỡ, hào quang vàng rạn nứt, vỡ tan thành vô số điểm sáng, bay lả tả trong màn đêm. Đại quân ma tộc điên cuồng tràn vào trong xe trận. Gió tanh mưa máu, trận chiến cận chiến tàn khốc cuối cùng cũng bùng nổ. Sát khí dày đặc hòa lẫn máu tươi nhuộm đỏ cả thương đội.