Chương: Trở về | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
Long Hạo Thần chau mày, trầm ngâm giây lát rồi mới lên tiếng:
“Nếu bọn ta muốn mua tin tức từ cô thì sao?”
Quả thực hắn không muốn ép buộc Nguyệt Dạ. Từ khi họ trở thành Liệp Ma Đoàn, có thể nói Nguyệt Dạ là người có công lớn nhất giúp họ tung hoành trong lãnh địa ma tộc. Nếu mất đi nguồn tin tình báo của nàng, Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất chắc chắn sẽ không còn được thuận lợi như bây giờ.
Đáy mắt Nguyệt Dạ thoáng hiện vẻ u buồn, thầm nghĩ: Hóa ra trong lòng hắn, mình chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Phải rồi! Mình là ma tộc, là con gái của Nguyệt Ma Thần, ngoài lợi dụng ra thì còn có thể là gì khác chứ?
“Có thể, nhưng giá tin tức của ta không rẻ đâu.” Nguyệt Dạ lạnh lùng đáp.
Long Hạo Thần gật đầu, không nói gì thêm. Hiện tại tâm trí hắn đều dồn cả vào Thải Nhi.
Nguyệt Dạ đột nhiên lên tiếng:
“Là A Bảo ra lệnh tấn công các ngươi?” Ánh mắt nàng lóe lên tia phức tạp.
Long Hạo Thần gật đầu.
Nguyệt Dạ nói tiếp:
“Ta muốn biết chi tiết chuyện lúc đó, ta sẽ dùng tin tức các ngươi muốn để trao đổi.”
Long Hạo Thần cuối cùng cũng nhận ra cảm xúc của Nguyệt Dạ có gì đó không ổn.
“Cô sao vậy? Trong lòng khó chịu à?”
“Không cần ngươi quan tâm!” Nguyệt Dạ có chút mất kiểm soát cảm xúc, giọng nói nghẹn ngào.
Long Hạo Thần khẽ thở dài, nhỏ giọng an ủi:
“Cô đừng nghĩ nhiều. Y không giống ta. Là thái tử ma tộc, người thừa kế của Ma Thần Hoàng, rất nhiều khi y phải suy nghĩ cho ma tộc. Lúc ấy Thải Nhi thức tỉnh thể chất thần quyến giả, khiến y cảm thấy bất an, nên mới tấn công chúng ta.”
Nguyệt Dạ ngây người nhìn Long Hạo Thần:
“Ngươi đang giải thích thay cho kẻ thù không đội trời chung của mình sao?”
Long Hạo Thần cũng ngẩn ra, cười khổ lắc đầu, nói:
“Y là tử địch của ta, nhưng cô là bằng hữu của ta. Ta chỉ hy vọng cô có thể thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng ta thật hổ thẹn, từ trước đến nay đều dùng cấm chế để uy hiếp cô. Hiện tại giải trừ cấm chế cũng tốt, ít nhất giữa chúng ta không còn ngăn cách nữa.”
“Ngươi thật sự xem ta là bằng hữu?” Nguyệt Dạ nhìn chăm chú vào đôi mắt Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần gật đầu:
“Chỉ cần cô không tham gia vào việc tàn sát nhân loại, ta sẽ coi cô là bằng hữu.”
Trong lòng Nguyệt Dạ, sự mờ mịt đột nhiên tan biến bớt, trên mặt nàng lại xuất hiện nụ cười ngọt ngào.
“Tốt, chúng ta là bằng hữu. Về sau ta bán tình báo cho các ngươi sẽ giảm giá.”
Thấy nàng đã lấy lại được chút tinh thần, Long Hạo Thần cũng mỉm cười:
“Là giảm giá chân trái ta hay là đùi phải?”
Nguyệt Dạ bật cười:
“Thì ra ngươi cũng có lúc không đứng đắn. Kỳ thật, ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.”
Long Hạo Thần ngẩn người:
“Chỗ nào không tốt?”
Nguyệt Dạ hừ một tiếng.
“Không nói cho ngươi biết, mau chóng tu luyện đi.”
Long Hạo Thần mỉm cười, nhắm mắt, cảm nhận tình trạng cơ thể, lựa chọn phương pháp an toàn nhất để tu luyện.
Nguyệt Dạ ngẩn ngơ nhìn sắc mặt hắn dần trở nên bình ổn. Nàng thầm nghĩ: Ngươi không có khuyết điểm mới chính là khuyết điểm lớn nhất! Nếu không, sao ta lại dần bị ngươi thu hút chứ?
“Cái gì? Áo Tư Đinh Cách Lý ở cùng Long Hạo Thần? Còn là tọa kỵ của hắn?” Ma Thần Hoàng ngồi trên ngai vàng, trước mặt là A Bảo sắc mặt tái nhợt đang đứng.
*Bùm*
Tay vịn hình đầu rồng bị Ma Thần Hoàng bóp nát, bắn ra một mảnh bột phấn.
Hơi thở của Ma Thần Hoàng trở nên dồn dập, khuôn mặt tuấn tú thậm chí có chút vặn vẹo, sát khí lạnh lẽo như thủy triều tuôn trào.
Dù A Bảo có thể chất cường hãn cũng không chịu nổi sát khí khủng bố của Ma Thần Hoàng. Y rên lên một tiếng, lùi lại vài bước, phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Ma Thần Hoàng mới nhận ra mình mất khống chế, một luồng sáng tím đen nhập vào người A Bảo. Sắc mặt y nhờ vậy mà tốt hơn nhiều.
Nỗi kinh hãi trong lòng A Bảo lúc này không hề thua kém phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên y thấy phụ hoàng mất kiểm soát như vậy. Kỳ thực, chính y cũng không biết Áo Tư Đinh Cách Lý là gì, bí mật này dường như chỉ có các ma thần mới biết.
Ma Thần Hoàng bước xuống khỏi ngai vàng, đi tới đi lui trong đại sảnh rộng lớn. Đôi mắt đen bất giác biến thành màu đỏ, hô hấp nặng nề hơn bình thường rất nhiều. Linh lực trên người dao động bất ổn. Sắc mặt âm trầm khó đoán tựa như núi lửa tùy thời có thể bùng nổ dung nham.
A Bảo không dám mở miệng, càng không dám đưa ra ý kiến gì. Ma Thần Hoàng lúc này, ngay cả ma thần trong mười hạng đầu chắc chắn cũng không dám thở mạnh. Khí thế cường đại thậm chí khiến toàn bộ Ma Đô Tâm Thành phải run rẩy.
Đi lại gần một canh giờ, Ma Thần Hoàng mới dừng bước, trầm giọng quát:
“Hoàng Thước!”
“Có thuộc hạ!”
Trong bóng đêm, Hoàng Thước với dáng người cao lớn đột nhiên xuất hiện, quỳ một chân xuống đất.
Ma Thần Hoàng lạnh giọng ra lệnh:
“Truyền lệnh của ta, triệu Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, Tinh Ma Thần Ngoã Sa Khắc, Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ đến ma hoàng cung nghị sự.”
“Tuân lệnh bệ hạ.” Hoàng Thước cung kính đáp, lập tức xoay người rời đi.
A Bảo đã hoàn toàn bị uy áp khủng khiếp của phụ hoàng làm cho quỳ rạp xuống đất, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Ma Thần Hoàng triệu tập Trụ Ma Thần đệ nhị, đệ tam, đệ tứ, đệ ngũ của ma tộc cùng nhau nghị sự, việc này cực kỳ hiếm thấy. Tuy thực lực của Áo Tư Đinh Cách Lý không tệ, nhưng có đáng để phụ hoàng phải làm như vậy không? Chẳng qua y không dám hỏi, Ma Thần Hoàng lúc này thật sự quá đáng sợ.
Long Hạo Thần tu luyện rất gian nan, đúng như Dạ Tiểu Lệ đã nói, trước đó hắn bị thương quá nặng, tổn thương đến căn nguyên. Tuy đã được Dạ Tiểu Lệ…
Dốc sức chữa trị, vết thương tuy đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng nguyên khí hao tổn tự thân lại không thể mau chóng khôi phục, ắt phải trải qua một thời gian dài tĩnh dưỡng mới được.
Nhưng Long Hạo Thần há dám cho phép bản thân nghỉ ngơi. Thải Nhi gặp phải chuyện lớn như vậy, trong lòng hắn tràn ngập áy náy, hắn phải dốc toàn lực chăm sóc cho nàng!
Cảm giác toàn thân mềm nhũn, đối với bất kỳ ai mà nói đều không dễ chịu. Long Hạo Thần có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể, nhưng linh lực lại hoàn toàn tán loạn, hắn chỉ có thể từng chút một triệu hồi chúng lại.
Trước giờ chưa từng gặp phải khó khăn, đến thời khắc mấu chốt, cảm giác yếu ớt mãnh liệt kia thực sự khiến hắn khó mà tập trung tinh thần. Tuy nhiên, Long Hạo Thần dù sao cũng là Thần Quyến Giả, khả năng khống chế thuộc tính vượt xa những chức nghiệp giả cùng cấp. Sau một thời gian thử nghiệm, phát hiện bản thân rất khó tụ tập linh lực, hắn bèn nghĩ ra một phương pháp khác.
Hắn không thử điều động linh lực nữa, mà chuyển sang kích phát. Hắn cẩn thận kích phát từng điểm quang nguyên tố trong cơ thể, khiến cho bản thân quang nguyên tố tự phát ra hơi thở. Cứ như vậy, hơi thở của quang nguyên tố càng thêm tràn ngập khắp cơ thể hắn.
Lúc mới bắt đầu, hiệu quả không rõ rệt, quang nguyên tố chịu tinh thần lực của hắn kích phát, so với nguyên bản chỉ sáng hơn một chút. Nhưng theo thời gian Long Hạo Thần kích thích càng nhiều quang nguyên tố, trên người hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác ấm áp. Cơ bắp, mạch máu, nội tạng, xương cốt, trong hơi thở ấm áp ngày càng tăng kia, bắt đầu tỏa sáng sinh cơ. Đây không thể nghi ngờ là gia tăng đáng kể tốc độ hồi phục của hắn.
Long Hạo Thần thông minh cỡ nào. Trong lúc vô tình, phát hiện này đã khiến hắn rất nhanh lĩnh ngộ. Tuy đây không thể xem là ma pháp, nhưng có thể coi là một cách tự mình chữa thương, có khả năng tăng tốc độ chữa trị và hồi phục thân thể. Đương nhiên, cách này tuyệt đối không thích hợp với tất cả mọi người. Muốn thi triển cần phải có hai điều kiện, thứ nhất là tinh thần lực phải đủ mạnh, có thể tinh tế khống chế từng điểm quang nguyên tố. Thứ hai là vấn đề thuộc tính. Đổi lại là Lâm Hâm, hỏa nguyên tố nếu bị kích thích thì chẳng phải là tự thiêu hay sao?
Dường như chỉ có quang thuộc tính và thủy thuộc tính là thích hợp với loại trị liệu này. Còn về cái tên, Long Hạo Thần không có tâm trí nghĩ nhiều, liền đặt tên là Quang Liệu Thuật.
Dưới tác dụng của Quang Liệu Thuật, trên người Long Hạo Thần dần dần tỏa ra quang mang màu vàng nhạt, thân thể mau chóng hồi phục, khiến cho tốc độ hấp thu quang nguyên tố tăng lên đáng kể.
Theo như lời Dạ Tiểu Lệ, chỉ riêng việc hồi phục cơ năng thân thể, Long Hạo Thần đã cần đến hai mươi bốn canh giờ. Nhưng khi hắn chân chính tu luyện hai mươi bốn canh giờ, chẳng những cơ năng thân thể hồi phục, mà ngay cả linh lực cũng khôi phục được hơn bảy phần.
Thông qua tu luyện, Long Hạo Thần phát hiện, khi bản thân hấp thu quang nguyên tố để tu luyện linh lực, đầu tiên là linh khiếu ở ngực tụ tập, còn ở trán và bụng đều không có động tĩnh. Thoạt nhìn thì phải đợi linh khiếu ở ngực hấp thu đầy linh lực rồi mới có thể tụ tập linh lực ở hai linh khiếu còn lại.
Nhưng mà, không thể trữ tồn không có nghĩa là không trợ giúp hắn hấp thu tinh hoa.
Hai linh khiếu còn lại, trong lúc Long Hạo Thần đang tu luyện, cũng đồng thời vận hành tương tự như linh khiếu ở ngực. Chẳng qua, tốc độ hấp thu quang nguyên tố, tinh luyện linh lực của chúng chậm hơn linh khiếu ngực rất nhiều.
Về việc vận chuyển linh khiếu cụ thể, vẫn cần phải thông qua quá trình tu luyện không ngừng để tìm hiểu. Nhưng lúc này, Long Hạo Thần không có nhiều thời gian như vậy, bởi vì Thải Nhi đã dần tỉnh lại.
Tuy Long Hạo Thần luôn trong trạng thái tu luyện, nhưng tâm trí hắn vẫn luôn đặt trên người Thải Nhi. Ngay khi Thải Nhi vừa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lập tức thoát khỏi trạng thái tu luyện.
“Thải Nhi.” Long Hạo Thần khẽ gọi, vội vàng đến bên cạnh nàng.
Thải Nhi chậm rãi mở đôi mắt mông lung, có chút ngơ ngác nhìn Long Hạo Thần, rồi lại nhìn xung quanh, đột nhiên nắm chặt tay Long Hạo Thần, nói:
“Vì sao, vì sao ta không nhớ gì hết? Rốt cuộc ta là ai? Nơi đây là chỗ nào?”
Long Hạo Thần dịu dàng nói:
“Nàng là Thải Nhi, ta là Long Hạo Thần. Nàng vì thức tỉnh năng lực nên bị một chút kích thích, dẫn đến tạm thời mất đi trí nhớ. Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Ta nhất định sẽ giúp nàng tìm lại ký ức.”
Thải Nhi lắc đầu nguầy nguậy, hai tay ôm lấy mái tóc dài màu xám bóng mượt, khuôn mặt tuyệt sắc tràn ngập vẻ thống khổ.
“Ta, ta thật sự không thể nhớ lại bất cứ điều gì. Thật khổ sở, rất khổ sở…”
(Đánh chiết: Vốn có nghĩa là giảm giá, nhưng vì đây là cách chơi chữ của người Trung Quốc, nếu dịch là “giảm giá” thì sẽ không phù hợp với vế sau khi Long Hạo Thần nói đùa. Vì vậy, từ Hán Việt này vẫn được giữ nguyên.)
Lòng Long Hạo Thần đau nhói, không kìm được muốn ôm nàng vào lòng.
Thải Nhi giật mình, mạnh mẽ đẩy hắn ra, hai tay ôm lấy ngực.
“Huynh, huynh muốn làm gì?”
Long Hạo Thần vội vàng nói:
“Thải Nhi đừng sợ, ta sẽ không làm gì cả, chỉ ở bên cạnh nàng thôi, được không? Nàng trước hết hãy bình tĩnh lại. Nàng càng lo lắng thì càng khó hồi phục ký ức. Nàng có muốn nghe ta kể lại mọi chuyện không?”
Long Hạo Thần liên tục khuyên nhủ, vẻ kinh hoàng trong mắt Thải Nhi dần dần dịu xuống, nhưng ánh mắt nhìn Long Hạo Thần vẫn giữ vẻ cảnh giác.
“Huynh đừng đến gần, cứ đứng đó nói.”
“Được.” Long Hạo Thần đồng ý, dùng giọng nói dịu dàng nhất kể lại: “Nàng tên là Thải Nhi, là một thích khách thuộc Thích Khách Thánh Điện của Liên Minh Thánh Điện.”
“Liên Minh Thánh Điện? Đó là gì? Thích Khách Thánh Điện là gì?” Thải Nhi ngây ngốc nhìn Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần cũng ngẩn người, hắn không ngờ rằng Thải Nhi lại mất trí nhớ triệt để đến như vậy.
“Thải Nhi, nàng trước tiên ngồi xuống đi, ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”
“Ừm.”
Dường như Thải Nhi đã bớt kháng cự hơn, nghe vậy thì chậm rãi ngồi xuống, nhưng vừa ngồi xuống, nàng lại nhíu mày.
“Ta đói, đói quá.”
Đúng vậy, ba người họ đã một ngày một đêm không ăn gì.
Long Hạo Thần vội vàng lấy thức ăn và nước từ trong Giai Điệu Vĩnh Hằng ra.
Y chia nước cho hai cô gái, ân cần chăm sóc Thải Nhi, bón cho nàng từng chút, thậm chí còn cố ý đốt Quang Minh Thánh Hỏa để hâm nóng lương khô, ân cần hết mực.
Nguyệt Dạ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát. Nàng thấy Long Hạo Thần vừa giúp Thải Nhi lấy lương khô, vừa bắt đầu kể cho nàng nghe về tình hình Thánh Ma đại lục, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Không hiểu vì sao, sống mũi nàng chợt cay cay, đôi mắt đẹp mông lung hơi nước.
“Nếu có một ngày, có một nam nhân cũng đối xử với ta như vậy, dù có phải chết ngay lập tức, ta cũng cam lòng.” Nàng thầm nghĩ.
Sự sợ hãi và bài xích ban đầu của Thải Nhi dần tan biến khi nghe Long Hạo Thần kể chuyện và cảm nhận sự ân cần của hắn. Tựa như lữ khách khát nước giữa sa mạc bỗng tìm thấy ốc đảo, nàng cẩn thận ghi nhớ từng lời hắn nói, cố gắng lấp đầy khoảng trống trong ký ức.
Long Hạo Thần kể chuyện chừng một canh giờ thì dừng lại để Thải Nhi nghỉ ngơi, giúp nàng hấp thu những gì vừa nghe, sau đó mới tiếp tục. Riêng bối cảnh đại lục và tình hình hiện tại, hắn đã kể suốt bốn canh giờ.
“…Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta còn rất nhỏ. Khi ấy nàng mạnh hơn ta nhiều, ta mới chín tuổi, đang chuẩn bị hái rau dại về nhà, đột nhiên thấy nàng chỉ mới bảy, tám tuổi, thân hình gầy yếu ngã trên mặt đất.”
“Nàng còn nhớ lúc chúng ta trùng phùng không? Khi đó ta không nhận ra nàng, nàng dựa vào chiếc nhẫn Mạc Vong Ngã mới biết ta, còn không nói cho ta biết, thật quá xấu. Nhưng đoạn thời gian đó, ta thật sự rất vui, dường như cả cuộc thi tuyển chọn Liệp Ma Đoàn cũng không còn quan trọng nữa.”
“Ở Khu Ma quan, khi chúng ta ở trong lều, nàng không thèm để ý ánh mắt của người khác, dựng lên một ngôi nhà nhỏ thuộc về chúng ta. Lần đó ta xúc động vô cùng, trong lòng thầm thề, sau này nhất định sẽ cho nàng một mái ấm thực sự. Đều là ta không tốt, không chăm sóc tốt cho nàng, khiến nàng bị thương nặng như vậy…”
Long Hạo Thần chậm rãi kể, thanh âm dịu dàng như dòng suối mát thanh tẩy tâm hồn Thải Nhi. Mãi đến khi nàng tựa vào vai hắn thiếp đi.
Bên kia, Nguyệt Dạ đã nghe đến ngây ngẩn, thậm chí còn chăm chú hơn cả Thải Nhi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã ba ngày. Mỗi ngày, Long Hạo Thần đều không ngừng kể chuyện, đút cho Thải Nhi ăn uống. Còn về những vấn đề sinh lý tế nhị của nữ tử, đương nhiên là do Nguyệt Dạ tận tình chỉ bảo Thải Nhi.
Long Hạo Thần kể rất tỉ mỉ, hơn nữa không ngại lặp đi lặp lại. Trải qua ba ngày tiếp xúc, cuối cùng Thải Nhi đã không còn bài xích hắn nữa, ngược lại có chút ỷ lại. Chỉ là nàng vẫn không nhớ ra được gì, chỉ miễn cưỡng ghi nhớ những lời Long Hạo Thần kể.
Thực lực của Thải Nhi không hề mất đi, ngược lại còn tăng tiến vượt bậc. Tin tức tốt nhất là nàng vẫn còn bản năng chiến đấu, có thể nhớ được các kỹ năng thích khách. Hơn nữa, theo lời Thải Nhi, dường như nàng còn nắm giữ một năng lực mới, nhưng cụ thể là gì thì nàng không rõ. Theo Long Hạo Thần phán đoán, có lẽ nàng còn thiếu một bước lĩnh ngộ mới có thể sử dụng được. Mà năng lực mới này, hiển nhiên có liên quan đến thân phận thần quyến giả Tử Thần của nàng.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, Long Hạo Thần dần chấp nhận việc Thải Nhi mất đi ký ức. Nhưng hiện tại, nàng tựa như tờ giấy trắng, hoàn toàn không biết gì, cũng chỉ xem hắn như một người bạn có thể dựa vào, thiếu đi tình cảm sâu đậm trước đây. Không ít lần, Nguyệt Dạ bắt gặp Long Hạo Thần lộ vẻ mặt bi thương, cô đơn khi Thải Nhi đã ngủ say hoặc đang tu luyện.
Muốn đối phó với y, trước tiên phải trừ khử bốn Mỹ Đô Toa bên cạnh. Tuyệt đối không được nhìn vào mắt chúng, nếu bị ánh mắt ấy chiếu trúng, nhất định phải trước khi bị hóa đá mà giết chết chúng, bằng không sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục. Mỹ Đô Toa là ma tộc cấp sáu, còn Xà Ma bình thường phần lớn chỉ ở cấp ba đến cấp năm mà thôi.”
Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Nguyệt Dạ.
“Cô…”
Nguyệt Dạ cười nhạt, lộ vẻ tự giễu.
“Không có gì, coi như đây là thù lao ngươi đã an ủi ta. Sau này muốn có được tin tức từ ta, ngươi phải trả giá cao đấy. Ta đi trước.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi. Nhưng đi được vài bước, nàng lại dừng chân, đột nhiên quay đầu, khiêu khích liếc nhìn Thải Nhi một cái, rồi nói với Long Hạo Thần:
“Nếu như người ngươi gặp đầu tiên là ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi thích ta chứ không phải nàng ta.”
Ánh tím lấp lánh, Nguyệt Dạ xoay người bay vút lên, khóe mắt ngập nước, dường như sắp tuôn trào.
Long Hạo Thần ngơ ngác nhìn theo bóng nàng khuất dần, trong chốc lát không thốt nên lời. Kỳ thực hắn không phải kẻ chậm hiểu, chỉ là mấy ngày nay, tâm trí hắn đều đặt trên người Thải Nhi, không chú ý nhiều đến Nguyệt Dạ.
Lời nói của Nguyệt Dạ lọt vào tai hắn chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến hắn nhất thời ngây ra như phỗng.
“Hừ, có gì ghê gớm chứ.” Thải Nhi bĩu môi về phía Nguyệt Dạ vừa rời đi. “Sớm đã nhìn ra ả ta chẳng có ý tốt gì. Long Hạo Thần, anh nói xem, anh thích ả hay là thích ta?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh, Long Hạo Thần dở khóc dở cười. Nhưng trong lòng hắn lại nổi sóng, trước đây Thải Nhi tuyệt đối sẽ không hỏi hắn những lời như vậy.
Vốn tính cách Thải Nhi hướng nội, sau khi mất đi ký ức lại trở nên hoạt bát hơn nhiều. Lúc này chẳng phải rất giống một cô bé đang hờn dỗi hay sao?
“Đương nhiên là thích nàng rồi. Cả đời này, ta chỉ thích một mình nàng mà thôi.” Long Hạo Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói.
Thải Nhi có chút hoảng hốt, vội né tránh ánh mắt hắn, cũng rụt tay về.
“Anh… Anh đừng như vậy, ta thấy là lạ. Không phải anh nói sẽ đưa ta đi tìm đồng đội sao? Mau đi thôi.”
…
Thành Nhã Khắc, đoàn bộ.
Mấy ngày nay, không khí trong đoàn bộ luôn ảm đạm, u uất. Bất kể là Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, hay là Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, mỗi thành viên đều lộ vẻ ủ rũ, chán chường. Đặc biệt là năm người của Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, càng cố gắng đè nén cảm xúc của mình. Nếu không phải nhờ Linh Hồn Xiềng Xích cảm ứng được Long Hạo Thần và Thải Nhi vẫn còn sống, chỉ sợ bọn họ đã sớm không thể khống chế nổi tâm tình.
Mấy ngày nay, bọn họ đã không kìm được mà ra ngoài hai lần, tìm kiếm tin tức của Long Hạo Thần và Thải Nhi, nhưng đều không thu hoạch được gì. Thiên Kình sau khi dẫn đồng đội nghỉ ngơi xong cũng luôn đi tìm Long Hạo Thần và Thải Nhi. Tuy Thiên Kình không nói gì, nhưng từ đôi mắt hằn đầy tơ máu kia, có thể thấy tâm tình gã bất ổn đến mức nào.