Chương: Trật Tự và Phép Tắc Thần Ấn vương tọa | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025

Cùng lúc đó, từ thân thể vị kỵ sĩ cao lớn kia bỗng trỗi dậy một luồng sáng vàng kỳ dị. Long Hạo Thần cảm giác như bị núi cao đè nặng, hoàn toàn không thể chống cự lại áp lực từ đối phương. Uy thế này xuất hiện khiến linh lực xung quanh đều thu liễm, ngay cả Thập Tự Trảm đang dung hợp cũng khựng lại trong khoảnh khắc.

Ngay sau đó, Long Hạo Thần cảm nhận được luồng sáng xanh vàng đậm đặc phóng thẳng lên cao.

Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khiến cả Ngự Long quan rung chuyển. Ánh mắt mọi người hầu như đều đổ dồn về hướng phát ra tiếng động.

Trong tiếng động khủng bố ấy, đầu tiên là một đoàn sáng ám lam bắn thẳng lên, nhập vào tầng mây. Linh lực tràn ngập sự hủy diệt khiến sắc mặt mọi người kịch biến.

Ngay sau đó, một luồng sáng xanh vàng bay vút lên trời, trong nháy mắt đánh tan quang mang ám lam kia. Quang mang xanh vàng cũng theo đó lơ lửng giữa không trung, hơi thở quang thuộc tính nồng đậm khuếch tán ra xung quanh.

Nhìn thấy quang mang xanh vàng xuất hiện, binh sĩ Ngự Long quan không kìm được phát ra tiếng hoan hô rung trời. Bởi vì quang mang xanh vàng kia, rõ ràng là một chiếc vương tọa khổng lồ.

Vương tọa cao hơn mười mét, trên thân vàng ròng khảm vô số bảo thạch mỹ lệ. Những viên ngọc có màu sắc đậm nhạt khác nhau, có trong suốt, có thâm sâu. Nhưng tất cả đều tỏa ra hơi thở của trật tự và quy luật. Một vầng trăng xanh được khắc ở đỉnh lưng vương tọa, từng luồng sáng xanh theo quy luật khuếch tán ra ngoài. Linh lực nhu hòa khiến mỗi người đều có cảm giác muốn quỳ lạy.

Đúng vậy, đây chính là Trật Tự và Phép Tắc Thần Ấn vương tọa trong Lục Đại Thần Ấn Vương Tọa của Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Dù là sân đấu luyện, hay trên sân tổng điện của Kỵ Sĩ Thánh Điện, lúc này đều đã biến thành một mảnh đổ nát. Nhưng kỳ lạ là không hề có khói bụi mịt mù, những chỗ hư hại bóng loáng như bị cắt gọt.

Vị kỵ sĩ cao lớn vẫn đứng sừng sững trước mặt hắn, mặt nạ đã vỡ nát, lộ ra khuôn mặt cương nghị, khắc khổ. Trên trán y còn có một vệt máu mỏng, rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn không thể thấy, hơn nữa đang khép lại với tốc độ cực nhanh.

Vị kỵ sĩ cao lớn này không ai khác, chính là người sở hữu Trật Tự và Phép Tắc Thần Ấn vương tọa trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, Chưởng Quản và Ước Thúc Thần Ấn kỵ sĩ, Long Thiên Ấn.

Lúc này, lão nhìn chằm chằm vào luồng sáng da cam nằm trong đống đổ nát, khóe miệng khẽ co giật.

Quang mang vàng chợt lóe, Dương Hạo Hàm xuất hiện bên cạnh Long Thiên Ấn, biểu tình tươi cười có chút quái dị.

“Thế nào rồi? Lão Long!”

Long Thiên Ấn bực bội nói:

“Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, ngươi còn hỏi ta?”

Dương Hạo Hàm đáp:

“Tiểu tử này một mình có tới ba trang bị cấp sử thi, ngươi bảo ta nói gì đây? May mắn là cuối cùng hắn không thắng nổi ngươi. Ngươi mau đi đi, nếu không ta khó mà lừa được hắn.”

Nhưng Long Thiên Ấn lắc đầu nói:

“Ta là Chưởng Quản Trật Tự và Chế Ước Thần Ấn kỵ sĩ, chẳng lẽ ngươi để ta đi lừa gạt người khác? Con đường của hắn, chúng ta không thể quyết định thay. Nếu không thì chưa chắc đã là chuyện tốt cho hắn. Nói công bằng thì hắn đã có tư cách khống chế…”

“Kim Tinh Cơ Tọa quả nhiên xứng danh cấp sử thi. Nếu không phải vào phút cuối, ta dùng uy lực của Thần Ấn Vương Tọa dẫn dắt lực lượng lên không trung, thì chỉ e rằng Kỵ Sĩ Thánh Điện của chúng ta đã bị hủy mất một nửa. Nhưng dù vậy, kiếm ý dung hợp trong đó vẫn phá tan phòng ngự của ta, để lại một vết thương nhỏ. Nếu kẻ đó là kỵ sĩ chân chính của Kim Tinh Cơ Tọa, kết cục cuối cùng rất có thể là lưỡng bại câu thương.”

Dương Hạo Hàm biến sắc:

“Ý ngươi là, coi như hắn đã vượt qua thử thách?”

Long Thiên Ấn gật đầu:

“Không phải coi như, mà thực lực của hắn đích xác đã vượt qua thử thách.” Nói đến đây, trên gương mặt nghiêm nghị của vị Thần Ấn Kỵ Sĩ này chợt lộ ra ý cười: “Lão Dương, ngươi nói xem, họ Long chúng ta một nhà có ba Thần Ấn, có phải là đã sáng tạo nên lịch sử trong thánh điện rồi không?”

Dương Hạo Hàm đảo mắt:

“Ngươi cố tình khiêu khích ta chứ gì? Huống chi, thằng nhóc này còn chưa chính thức trở thành Thần Ấn Kỵ Sĩ.”

Long Thiên Ấn cười hắc hắc:

“Đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Phụt!

Xa xa, một đoàn sáng cam lăn lông lốc, cùng lăn ra còn có Long Hạo Thần mặt mày xám tro.

Va chạm kinh khủng sinh ra chấn động vùi hắn vào đống đất đổ. May thay, lực phòng ngự mạnh mẽ của Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn đủ để bảo vệ hắn không bị thương tổn.

Nhưng sau khi thi triển Thần Giáng Thuật, cảm giác suy yếu cực độ ập đến, vô cùng thống khổ. Lúc này, hắn không thể sử dụng được chút sức lực nào.

Một cột sáng vàng óng nhu hòa từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Long Hạo Thần. Trong cột sáng, một thiên sứ với sáu cánh vàng óng từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể hắn.

Trong khoảnh khắc, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy từng đợt linh lực ấm áp đang tẩy rửa cơ thể, bổ sung cho sự suy yếu của hắn. Dù là cảm giác rã rời hay linh lực trống rỗng đều nhanh chóng tan biến.

Đại Thiên Sứ Chi Ủng, kỹ năng cấp chín của Thủ Hộ Kỵ Sĩ, có uy lực trị liệu và hồi phục cực mạnh. Người sắp chết, chỉ còn bộ xương, chỉ cần còn hơi thở, kỹ năng này cũng có thể hồi sinh, huống chi Long Hạo Thần hiện tại chỉ đang suy yếu.

Trên không trung, quang mang xanh vàng hóa thành tia chớp giáng xuống, dung nhập vào người Long Thiên Ấn.

Bây giờ, nếu Long Hạo Thần còn không nhận ra lão giả đang đứng sóng vai cùng Dương Hạo Hàm có thân phận gì, thì hắn không xứng đáng là một kỵ sĩ. Hắn vội quỳ một gối xuống đất:

“Long Hạo Thần xin ra mắt Thần Ấn Kỵ Sĩ đại nhân.”

Long Thiên Ấn cáu kỉnh:

“Quỳ cả hai gối xuống, dập đầu mấy cái cho ta.”

“A?” Long Hạo Thần ngây người.

Long Thiên Ấn và Dương Hạo Hàm đã đi tới trước mặt hắn.

Long Thiên Ấn giả vờ giận dữ:

“Sao hả? Không muốn? Thằng nhóc hỗn xược, ta là ông nội của ngươi. Không có lão…”

“Thứ quả loại này thì có ngươi ra đời sao?”

“Gia gia?” Long Hạo Thần ngây người như phỗng.

Vốn dĩ hắn không hiểu nổi vì sao đối tượng thí luyện của Kim Tinh Cơ Tọa kỵ sĩ như mình lại biến thành một vị Thần Ấn kỵ sĩ, một trong tam đại điện chủ của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Giờ đây, vị Thần Ấn kỵ sĩ lớn tuổi này lại cho hắn biết, ông ta chính là gia gia của hắn. Điều này khiến đầu óc Long Hạo Thần trong phút chốc trở nên hỗn loạn.

Ánh mắt Long Thiên Ấn chợt tối sầm lại, không nhất quyết ép Long Hạo Thần lạy nữa, mà hai tay đỡ hắn đứng dậy, tự giễu nói:

“Đúng vậy! Cũng là gia gia vô trách nhiệm nhất trên đời.”

Long Hạo Thần ngơ ngác nhìn Dương Hạo Hàm đứng bên cạnh.

Dương Hạo Hàm gật đầu với hắn, nói:

“Đúng vậy, gia gia của ngươi là Long Thiên Ấn, cũng là một Thần Ấn kỵ sĩ khác của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Nhà các ngươi có quy tắc, hậu bối đều phải tự mình cố gắng. Phụ thân ngươi là thế, ngươi cũng như vậy. Xem ra họ Long các ngươi thật là một nhà có ba Thần Ấn.”

“Gia gia.” Trong lòng Long Hạo Thần cảm thấy là lạ, nhìn Long Thiên Ấn với ánh mắt ngày càng hiền hòa, không hiểu sao mũi hắn lại hơi cay.

Thì ra mình còn có người thân, không chỉ có phụ thân, mà còn có gia gia nữa.

“Gia gia.”

Long Hạo Thần lùi lại một bước, lại quỳ gối cung kính dập đầu lạy Long Thiên Ấn ba cái.

Long Thiên Ấn vẻ mặt phức tạp, lần nữa nâng Long Hạo Thần đứng dậy.

“Nếu như không có ma tộc thì tốt biết bao. Nếu như không có ma tộc, lão tử đã sớm bỏ thứ gia quy chết tiệt này. Đời sau họ Long ta dù có hơi ăn chơi vô dụng một chút thì sao chứ? Nhưng hiện tại không được! Thiên phú quyết định trách nhiệm và nghĩa vụ. Hài tử, nhận cái lạy của con, gia gia trong lòng rất khó chịu. Ta chưa từng cho con cái gì, ta không xứng làm gia gia, sau này cũng không giúp được gì cho con.”

Long Hạo Thần cúi đầu, không mở miệng. Máu mủ ruột rà, đó là lý do hắn bái lạy Long Thiên Ấn. Nhưng nếu nói trong lòng hắn không chút oán trách thì sao có thể chứ?

Trước khi được phụ thân tìm thấy, hắn và mẫu thân đã trải qua những ngày tháng thế nào? Chịu bao nhiêu khổ sở. Dù hôm nay hắn có được sức mạnh, tất cả đều do tự hắn làm ra. Gia gia, hai chữ này đối với hắn xa lạ biết bao. Không nói tới hận, nhưng cũng không có bao nhiêu thân tình.

Dương Hạo Hàm ấn vai Long Thiên Ấn, lắc đầu với ông.

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Hạo Thần, gia gia ngươi là muốn tự mình kiểm tra thực lực của ngươi, nên mới trở thành đối tượng thí luyện. Sau khi chúng ta thảo luận, đã quyết định đồng ý cho ngươi vượt qua thí luyện lần này.”

Long Hạo Thần ngây ra, ngẩng đầu nói:

“Nhưng ta thua mà.”

Dương Hạo Hàm mỉm cười.

“Thua một vị Thần Ấn kỵ sĩ có mất mặt không? Tất cả những gì ngươi biểu hiện đủ khiến chúng ta chấn kinh. Từ giờ trở đi, ngươi chính là một Kim Tinh Cơ Tọa kỵ sĩ. Sau khi ngươi tới Kỵ Sĩ Thánh Sơn tìm được tọa kỵ mới, có thể bắt đầu nhiệm vụ ngàn vạn công huân.”

Long Hạo Thần chấn chỉnh tinh thần, ưỡn ngực nghiêm trang nghe lệnh.

Dương Hạo Hàm sắc mặt nghiêm túc nói:

“Nhưng ta muốn ngươi phải hứa với ta điều này. Ngươi nhiều lần giao chiến cùng ma tộc, hẳn là có không ít cường giả ma tộc nhận ra ngươi, một số năng lực của ngươi đã bị ma tộc nắm rõ. Cho nên ngươi nhất định phải tận lực ẩn giấu thực lực bản thân. Trước hết, song kiếm của ngươi không được tùy tiện sử dụng, linh lô cũng vậy, mấy thứ này đều quá mức bắt mắt. Đồng thời, trên chiến trường ngươi phải luôn mặc áo giáp che kín mặt. Khi sử dụng kỹ năng thì phải tránh những thứ mà kẻ địch đã quen thuộc. Đã rõ chưa?”

Long Hạo Thần nghiêm túc gật đầu.

Dương Hạo Hàm tiếp lời:

“Ngươi nên biết, nếu thân phận của ngươi bị bại lộ, rất có khả năng sẽ dẫn tới Ma Thần Hoàng, Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần. Đến khi đó, chính là thời khắc Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta diệt vong. Nếu ngươi còn muốn có ngày đoàn tụ cùng đồng bạn, vậy hết thảy mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

Long Hạo Thần chăm chú ghi nhớ.

Dương Hạo Hàm nói:

“Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Từ nay về sau, ngươi chính là Kim Tinh Cơ Tọa kỵ sĩ thứ mười hai. Trong Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, Kim Tinh Cơ Tọa chiến giáp cấp sử thi tổng cộng chỉ có mười hai bộ. Sáng sớm mai ngươi tới tìm ta nhận lấy chiến giáp, sau đó ta sẽ sắp xếp cho ngươi tới Kỵ Sĩ Thánh Sơn. Giờ đi đi.”

Dương Hạo Hàm nhìn quanh một mảnh đổ nát, có chút bất đắc dĩ nói:

“Ta sẽ sai người dọn dẹp nơi này.”

“Hẹn gặp lại Dương gia gia, ông… nội.” Long Hạo Thần hành lễ với hai vị Thần Ấn kỵ sĩ, xoay người nhanh chóng rời đi.

Nhìn bước chân có phần không vững của hắn, Long Thiên Ấn chậm rãi nhắm mắt, rõ ràng hơi thở của lão có chút rối loạn.

“Ông bạn già, hãy cho thằng bé chút thời gian đi. Nó có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện này đã là không dễ dàng rồi.” Dương Hạo Hàm có chút cảm thán nói.

Long Thiên Ấn thở dài một tiếng, nói:

“Ngươi không hiểu. Nó giống hệt cha nó, càng không nói ra thì trong lòng càng để ý. Đứa cháu này thật không dễ nhận!”

Long Hạo Thần trở lại phòng mình lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng. Khi biết ông nội mình còn sống, trong lòng hắn nảy sinh cảm xúc phản nghịch vượt xa cảm giác tích cực. Một năm rưỡi minh tưởng giúp hắn nhận ra tầm quan trọng của việc giữ cho nội tâm thuần khiết. Cho nên hắn phải thông qua tu luyện, nhờ Quang nguyên tố tẩy rửa để tâm tình được bình ổn trở lại.

Rất nhanh, hắn chìm đắm trong biển Quang nguyên tố, đồng thời tiêu hóa những ưu khuyết điểm trong trận chiến vừa rồi. Đây là lần đầu tiên hắn chân chính đối mặt với một cường giả cấp chín cường đại. Mặc dù Long Thiên Ấn không dốc toàn lực, nhưng trận chiến này vẫn có ảnh hưởng rất lớn đến Long Hạo Thần.

Năm đoàn sáng dần dần bay lên từ người Long Hạo Thần, ở giữa trán, ngực, bụng và hai vai.

Trong quá trình không ngừng học tập kỹ năng kỵ sĩ, cuối cùng hắn đã phá tan bình cảnh.

Cảnh giới cấp bảy. Từ cấp bảy lên cấp tám, cần liên tục tiến hành đột phá linh lực. Mỗi khi đả thông thêm một linh khiếu, linh lực của hắn sẽ tăng thêm một vạn. Nhưng khai mở linh khiếu há lại dễ dàng? Cần có cơ duyên, lĩnh ngộ, thấu hiểu bản thân và một chút vận may.

Do đó, từ cấp tám lên cấp chín có thể nói là quá trình không ngừng phá vỡ bình cảnh. Đây là lý do vì sao số lượng cường giả cấp tám luôn vượt trội hơn hẳn cấp chín.

Chín là cực hạn. Khi đã tu luyện tới chín linh khiếu, muốn đột phá lên mười linh khiếu thì khó tựa lên trời. Cái khó này cũng chính là điểm then chốt, gian khổ nhất mà một cường giả cấp tám phải vượt qua nếu muốn tấn thăng cấp chín.

Bởi vậy, rất nhiều kỵ sĩ đỉnh cấp tám bị giới hạn ở ngưỡng chín vạn linh lực, mà không thể đạt tới mười vạn để đột phá lên cấp chín. Chỉ cần nội linh lực vượt qua chín vạn, sở hữu mười linh khiếu, ắt sẽ dễ dàng đột phá cấp chín.

Long Hạo Thần, nhờ vào năng lực lĩnh ngộ kinh người, đã thành công đột phá. Hơn nữa, hắn còn một lần đả thông hai linh khiếu, tốc độ tu luyện so với trước kia chỉ có tăng chứ không hề giảm. Hắn lại mơ hồ tìm ra chút bí quyết đột phá linh khiếu, thậm chí lĩnh ngộ càng thêm sâu sắc.

Tâm thuần khiết giúp hắn minh tưởng sâu, có thể hoàn toàn tập trung cảm nhận Quang nguyên tố và chính bản thân mình. Hắn phát hiện, cùng với số lượng linh khiếu tăng lên, những linh khiếu này tựa như những điểm tựa trong cơ thể.

Ngực, giữa trán và bụng, ba điểm này tựa như trụ cột, cũng là ba vị trí mà bất cứ cường giả nhân loại nào khi tu luyện đều phải xây dựng. Việc khai mở các linh khiếu tiếp theo tuy có thể ở bất cứ nơi nào mạch máu giao nhau, nhưng khi đã đột phá cấp bảy, tiến vào cấp tám, vị trí linh khiếu sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến việc tu luyện sau này. Chỉ có trước tiên dựng xong điểm tựa ở vị trí quan trọng, mới có thể tiếp tục phát triển, khai mở càng nhiều linh khiếu mà không rơi vào bế tắc.

Có được khái niệm này, con đường tu luyện tương lai của Long Hạo Thần sẽ rộng mở thênh thang. Nếu đã là xây dựng điểm tựa, linh khiếu giữa trán đại diện cho đầu, linh khiếu ở ngực và bụng đại diện cho thân thể. Vậy thì điểm quan trọng tiếp theo đương nhiên là tứ chi. Cơ thể con người do đầu, thân và tứ chi hợp thành. Bởi vậy, Long Hạo Thần không chút do dự lựa chọn khai mở linh khiếu mới trên đôi vai, cuối cùng đã thành công.

Sự thật chứng minh hắn đã đúng. Khai mở linh khiếu ở hai vai, năm đại linh khiếu hỗ trợ lẫn nhau. Cũng nhờ có linh khiếu ở hai vai, khi hắn thúc đẩy linh lực càng thêm thuận lợi, nhiều kỹ năng có thể phát động nhanh hơn. Chỗ tốt của thể chất Thần Quyến Giả ngay lúc này hiển lộ rõ ràng. Ví dụ như kỹ năng Quang Tốc Thiểm rất thực dụng, đối với kỵ sĩ cấp tám khác thì cần phải Súc Thế mới có thể thi triển. Còn hắn, nhờ vào lực thân thiết với Quang nguyên tố, có thể trực tiếp phát động. Đây chính là chênh lệch! Cũng chính nhờ chênh lệch này, hắn mới có gan khiêu chiến Kim Tinh Cơ Tọa kỵ sĩ.

Lúc này, Long Hạo Thần đang lĩnh ngộ, không phải về linh khiếu, mà là về biến đổi kỳ lạ xảy ra trong trận chiến với Long Thiên Ấn trước đó, vào giây phút cuối cùng.

Lam Vũ, Quang Phù Dung tiến vào trạng thái cấp sử thi, cùng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán thi triển Thập Tự Trảm, lực lượng có dấu hiệu dung hợp. Quang mang ám lam kia rốt cuộc là gì, Long Hạo Thần không rõ. Nhưng hắn có thể cảm nhận được hơi thở khủng bố tràn ngập hủy diệt từ nó.

Đoạn văn sau khi được viết lại theo cú pháp ngữ pháp tiếng Việt, giữ đại từ nhân xưng và văn phong truyện tiên hiệp:

Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán vốn thuần túy Quang thuộc tính. Lam Vũ, Quang Phù Dung khi đạt tới cấp Sử Thi, lại phát ra tổ hợp Quang và Sinh Mệnh. Sinh Mệnh thuộc tính cớ sao lại có Hủy Diệt? Không, đó không phải Hủy Diệt, tuyệt đối không.

Tuy rằng khoảnh khắc quang mang ám lam kia bùng phát lực lượng khủng bố vô biên, tràn ngập tính phá hoại, Long Hạo Thần mơ hồ cảm thấy, đây hẳn là một loại sức mạnh khác, không phải Hủy Diệt.

Chỉ là quá trình dung hợp quá ngắn ngủi, hơn nữa lại chưa hoàn toàn hợp nhất, cho nên ký ức lưu lại trong hắn cũng cực kỳ ít ỏi. Long Hạo Thần không dám chắc, nếu có cơ hội tương tự, liệu bản thân có thể tái hiện năng lực ấy. Nhưng đồng thời, hắn mơ hồ cảm thấy, nếu nắm bắt được năng lực này, biết đâu sẽ chạm tới cảnh giới cao hơn.

Điều duy nhất khiến Long Hạo Thần khắc sâu ấn tượng là, sau khi thi triển một kích kia, Lam Vũ, Quang Phù Dung run rẩy, còn Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán khẽ ngâm. Nói cách khác, về phẩm chất, Lam Vũ, Quang Phù Dung kém Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán một bậc, cần thêm nhiều tiến hóa. Nhưng hắn cảm thấy, dựa theo tài liệu và đặc tính của Lam Vũ, Quang Phù Dung, nó đã tiến hóa gần tới cực hạn, muốn tiến hóa thêm nữa e rằng không dễ.

Chậm rãi mở mắt, Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối sầm. Ngự Long quan dựa núi mà xây, không có nhiều phòng có thể thấy ngoại giới. Hiển nhiên, Long Hạo Thần được ưu đãi cực lớn.

“Nhã Đình.” Long Hạo Thần khẽ gọi.

Quang mang vàng óng ánh lấp lánh, Nhã Đình xinh đẹp hiện ra trước mặt Long Hạo Thần. Nhìn tay chân nàng lộ ra da thịt, Long Hạo Thần có chút bất đắc dĩ. Bộ y phục trên người Nhã Đình là tự động sinh ra, may mắn hắn đã quen thuộc. Huống chi, trong lòng hắn sớm đã tràn ngập hình bóng Thải Nhi.

“Chủ nhân.” Nhã Đình ngoan ngoãn đáp lời.

Long Hạo Thần nói:

“Chắc hẳn nàng cũng cảm nhận được trận chiến vừa rồi. Dường như Lam Vũ, Quang Phù Dung khó lòng chịu đựng được lực lượng cấp Sử Thi. Tuy có Thần Giáng Thuật của chúng ta, nó miễn cưỡng đạt tới Sử Thi, nhưng vẫn còn khiếm khuyết. Xem ra Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cũng có chỗ thiếu sót. Có thể nói Lam Vũ, Quang Phù Dung luôn được nuôi dưỡng trong người nàng, cảm giác về nó chắc hẳn rõ ràng hơn ta, có cách nào giúp nó tiến hóa thêm chăng?”

Nhã Đình mỉm cười ngọt ngào, đáp:

“Có chứ.”

“A?” Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn nàng.

Vốn hắn chỉ muốn nghe Nhã Đình chỉ điểm đôi chút, không ngờ nàng lại trực tiếp khẳng định.

“Chủ nhân, người quên khối thiên thạch lấy được từ Chiến Sĩ Thánh Điện rồi sao? Lam Vũ, Quang Phù Dung bị hạn chế tiến hóa là bởi bản thân nó vốn không tốt, tài liệu không đủ để dung hợp Quang thuộc tính của chúng ta, nên mới không thể tiến hóa thêm. Tình huống của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cũng gần giống Lam Vũ, Quang Phù Dung. Chẳng qua bản thân nó có kiếm ý mà Lam Vũ, Quang Phù Dung không có, nên phẩm chất cao hơn một chút. Hiện giờ ta có thể làm Kiếm Linh cho hai thanh kiếm này, nhưng không thể đồng thời làm hai việc, chỉ có thể chọn một. Tùy theo thực lực của ta và tu vi của chủ nhân tiến bộ…”

Được thôi, đây là đoạn văn được viết lại theo phong cách tiên hiệp, giữ nguyên đại từ nhân xưng và tuân thủ ngữ pháp tiếng Việt:

“Số lượng người tăng lên, hai thanh kiếm này e rằng sắp không chịu nổi ta làm kiếm linh nữa. Cho nên hôm nay ta mới không dung nhập vào thanh nào, sợ tổn thương chúng. Ta cảm thấy kết cấu của thiên thạch này đặc biệt, nếu có thể dùng để luyện chế hai thanh kiếm, ắt sẽ tăng mạnh phẩm chất của chúng. Nếu sau này chủ nhân tiếp tục sử dụng, chắc chắn có thể thúc đẩy chúng tiến hóa. Thậm chí tiến hóa thành thần khí, cũng không phải là chuyện không tưởng.”

Nghe Nhã Đình nói, mắt Long Hạo Thần chợt sáng ngời: “Đúng rồi! Thiên thạch!” Hắn suýt chút nữa đã quên mất khối thiên thạch vẫn đang cất giữ trong Giai Điệu Vĩnh Hằng.

“Vậy… Làm sao dùng thiên thạch để luyện chế? Chẳng lẽ phải tìm một vị luyện kim đại sư hỗ trợ ư?” Long Hạo Thần hỏi.

Nhã Đình lắc đầu, nói:

“Với phẩm chất hiện giờ của hai thanh kiếm, e rằng sức người không thể thay đổi được chúng. Kỳ thực, việc luyện chế rất đơn giản, chỉ cần thời gian mà thôi. Hai thanh kiếm này đều có linh tính riêng, nếu cắm chúng vào thiên thạch, chúng sẽ tự mình tu luyện, chỉ là cần một khoảng thời gian mà thôi.”

Nghe Nhã Đình nói vậy, Long Hạo Thần đương nhiên vui mừng khôn xiết. Vốn dĩ Dương Hạo Hàm đã ước định với hắn, trong lúc hoàn thành nhiệm vụ ngàn vạn công huân thì không được sử dụng hai thanh thần kiếm. Nếu đã vậy, chi bằng nhân cơ hội này để chúng tu luyện cùng thiên thạch.

Nghĩ đoạn, hắn liền lấy thiên thạch ra khỏi Giai Điệu Vĩnh Hằng.

Thể tích thiên thạch không hề nhỏ, năm đó Long Hạo Thần ở Chiến Sĩ Thánh Điện chém ra một kiếm kia, không chút nương tay cắt hơn một phần ba nguyên khối!

Long Hạo Thần nói:

“Dù là Lam Vũ, Quang Phù Dung hay Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, dường như đều không muốn vào Giai Điệu Vĩnh Hằng, ta cũng không thể để chúng lại đây.”

Nhã Đình mỉm cười, nói:

“Đợi đến khi chúng hấp thu thiên thạch rồi, còn lựa chọn thích hay không? Chuyện này rất khó nói. Hơn nữa, ai bảo phải bỏ chúng vào Giai Điệu Vĩnh Hằng? Giai Điệu Vĩnh Hằng đâu có năng lực dựng dục?”

Long Hạo Thần trong lòng chợt động. Đúng vậy! Trong thiên thạch có thành phần sắt thép kỳ lạ, nói không chừng có thể che giấu cảm xúc không muốn vào Giai Điệu Vĩnh Hằng của hai thần kiếm. Lui một bước, dù chúng không muốn vào, mình cũng có thể nhờ Dương gia gia hỗ trợ, tạm thời cất chúng vào trong Tàng Bảo Động của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Dù sao trừ hắn ra, không ai có thể sử dụng hai thần kiếm này.

Trải qua lần minh tưởng trước, tu vi của hắn đã hoàn toàn hồi phục. Quang mang chợt lóe, Nhã Đình ôm Lam Vũ, Quang Phù Dung đưa tới trước mặt Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần nhận lấy hai thanh trọng kiếm đã trải qua không ngừng tiến hóa ngày càng trở nên mạnh mẽ. Quang nguyên tố nhu hòa từ từ rót vào, quang mang vàng và xanh gần như cùng lúc dâng lên, trong chớp mắt đã tăng tới trạng thái thánh kiếm.

Tiếng ù ù khẽ vang lên, Quang Chi Đãng Dạng phát động, Long Hạo Thần dần tiến vào trạng thái kiếm tâm sáng tỏ, kiếm ý nội liễm. Lam Vũ, Quang Phù Dung bắt đầu tỏa ra quang mang trắng tinh thuần, trong suốt.

Phụt!

Thần kiếm chĩa thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã đâm ngập đến tận cán. Thiên thạch tuy cứng rắn, nhưng không thể chống lại.

Đoạn văn được viết lại theo cú pháp và ngữ pháp tiếng Việt, giữ văn phong tiên hiệp:

Rắn chắc বটে, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vật chất mà thôi. Trước linh lực cấp tám hùng mạnh của Long Hạo Thần, lại thêm sự sắc bén của Lam Vũ, Quang Phù Dung, khối thiên thạch kia trong chớp mắt đã bị xuyên thủng.

Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán từ hướng khác cũng đâm vào. Long Hạo Thần hai tay nắm chặt chuôi kiếm, lặng lẽ cảm nhận sự biến hóa của thần kiếm.

Hơi nóng mơ hồ tỏa ra từ hai thanh thần kiếm, ngoài ra Long Hạo Thần không cảm nhận được gì khác.

“Chủ nhân cứ yên tâm, cảm giác của ta không thể sai.” Nhã Đình vừa nói vừa dang tay ôm vào không trung.

Sáu cánh sau lưng nàng xòe rộng, quang mang trắng nhu hòa lan tỏa, bao trùm lấy khối thiên thạch. Ảo ảnh đỉnh lô lờ mờ hiện ra sau lưng Nhã Đình.

Quang mang lóe lên, thiên thạch biến mất trong vầng sáng trắng.

Sắc mặt Nhã Đình trở nên tái nhợt.

“Chủ nhân, trong thời gian tới ta không thể giúp người được nữa. Ta phải dốc toàn lực thúc đẩy năng lực dựng dục của Thánh Dẫn Linh Lô, giúp hai thanh kiếm hấp thu khối thiên thạch này.”

Nói đoạn, nàng hóa thành một luồng sáng vàng, dung nhập vào trong cơ thể Long Hạo Thần, biến mất không còn bóng dáng.

Sáng sớm.

Long Hạo Thần đã tới chờ sẵn trước cửa phòng làm việc của Dương Hạo Hàm ở tầng cao nhất của Kỵ Sĩ Thánh Điện tổng điện. Hôm nay hắn vận bạch y, mái tóc dài màu vàng xõa ngang vai, cách ăn vận giản dị đến mức không thể giản dị hơn. Nhưng dù cho hắn có mặc gì đi nữa, chỉ cần đứng đó, Long Hạo Thần đã toát lên một khí chất riêng biệt, khiến người khác không thể không chú ý.

Quang mang trong suốt, bất kỳ ai khi nhìn vào đôi mắt trong veo không chút vẩn đục, cảm nhận Quang nguyên tố tinh khiết quanh người hắn, đều sẽ bất giác bị hắn hấp dẫn.

Sáng sớm đã đến chờ, không phải vì Long Hạo Thần nóng lòng muốn có được Kim Tinh Cơ Tọa chiến giáp, mà quan trọng hơn, hắn muốn sớm ngày bắt đầu nhiệm vụ ngàn vạn công huân kia. Một ngàn vạn công huân! Không biết bao nhiêu ma tộc sẽ trở thành vật tế dưới tay hắn. Hơn nữa, nhiệm vụ này cần thời gian. Muốn sớm đoàn tụ cùng đồng bạn, cùng Thải Nhi, hắn nhất định phải nhanh chóng hoàn thành.

Dương Hạo Hàm không để Long Hạo Thần phải chờ lâu. Dù hiện tại ma tộc công kích đã yếu đi nhiều, nhưng với cương vị điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, ông vẫn còn rất nhiều việc phải lo toan.

Trong thánh chiến, Dương Hạo Hàm và Long Thiên Ấn phân công rất có trật tự. Dương Hạo Hàm phụ trách hậu cần, điều động binh lính, trị liệu thương binh, cùng các công tác phức tạp khác. Long Thiên Ấn chỉ tập trung dẫn dắt các cường giả Kỵ Sĩ Thánh Điện chiến đấu nơi tiền tuyến.

Nếu có Long Tinh Vũ, với thân phận Trừng Giới kỵ sĩ, y sẽ thích hợp hơn để đảm nhận những việc này. Đáng tiếc, vị Trừng Giới kỵ sĩ duy nhất trong ba đại Thần Ấn kỵ sĩ đã mất tích, đương nhiên phải có người thay thế. Long Thiên Ấn không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù sao Dương Hạo Hàm cũng là minh chủ Liên Minh Thánh Điện, còn rất nhiều vụ việc phía Liên Minh cần giải quyết.

“Đến sớm vậy sao?” Dương Hạo Hàm nhìn Long Hạo Thần đang chờ trước cửa, mỉm cười. “Theo ta vào.” Nói rồi, ông đẩy cửa, tiến vào phòng làm việc.

Long Hạo Thần cung kính hành lễ với lão giả rồi mới bước vào theo.

Dương Hạo Hàm chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Long Hạo Thần ngồi xuống.

Long Hạo Thần lắc đầu:

“Dương gia gia, ta không ngồi. Xin người hãy kiểm tra trị số công huân của ta, để ta có thể bắt đầu nhận nhiệm vụ tiếp theo.”

Dương Hạo Hàm mỉm cười:

“Ngươi vội vàng cái gì? Hạo Thần, trong lòng ngươi có phải đang trách ông nội mình?”

Long Hạo Thần ngẩn ra, nhưng không đáp lời. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng không rõ có trách hay không. Chỉ là, hắn không cách nào sinh ra cảm giác thân thiết với ông nội. Dù sao, hiện tại hắn đã khác xa so với năm đó gặp Long Tinh Vũ.

Khi gặp phụ thân, hắn còn nhỏ, mới chỉ mười tuổi. Có thể nói, Long Tinh Vũ xuất hiện vào thời điểm quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành của hắn. Hơn nữa, phụ thân lại hết lòng dạy dỗ, ở bên hắn hơn hai năm. Nhờ vậy mới có thể vun đắp nên tình cảm cha con.

Long Thiên Ấn thì lại ở trong một tình huống khác. Khi Long Hạo Thần gặp ông nội mình, hắn đã trải qua nhiều năm chiến đấu với ma tộc, vào sinh ra tử. Không biết hắn đã gặp bao nhiêu khó khăn, bao phen tu luyện, quanh quẩn giữa ranh giới sinh tử. Nhưng ông nội hắn khi ấy đang ở đâu? Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng một lần gặp mặt ông nội. Giống như Long Thiên Ấn đã nói, ông quả thực không phải một người ông nội đúng nghĩa. Tuy Long Hạo Thần không có ý trách móc, nhưng để hắn sinh ra cảm giác thân thiết, đó không phải là chuyện dễ dàng.

Dương Hạo Hàm thở dài một tiếng, nói:

“Tất cả đều là do chiến tranh! Hài tử, đừng trách ông nội ngươi. Kỳ thật hắn cũng có nỗi khổ riêng. Có lẽ ngươi không biết, quan hệ giữa ông nội và cha ngươi cũng không tốt đẹp, tất cả đều bởi vì quy tắc của Long gia. Tổ tiên Long gia các ngươi từng thề, ngày nào ma tộc chưa bị diệt vong, hậu duệ gia tộc không được phép hưởng thụ quyền lực. Dù là ông nội ngươi hay cha ngươi đều không thể thay đổi điều này. Nói một cách khác, ông nội ngươi là một trong tam đại Thần Ấn Kỵ Sĩ của Kỵ Sĩ Thánh Điện, hắn gánh vác trách nhiệm nặng nề đến nhường nào, ngươi có từng nghĩ tới? Phụ thân ngươi mới trở thành Thần Ấn Kỵ Sĩ mười mấy năm, trước đó chỉ có ta và ông nội ngươi là Thần Ấn. Mà ta lại dốc phần lớn sức lực cho toàn Liên Minh. Có thể nói, Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta hoàn toàn do một tay ông nội ngươi chống đỡ. Tại đây, uy vọng của ông nội ngươi còn cao hơn ta rất nhiều. Làm Thần Ấn Kỵ Sĩ, phải gánh vác rất nhiều thứ, quá nhiều là đằng khác. Hắn không còn tâm trí đâu để lo lắng đến chuyện thân tình. Năm đó, bà nội ngươi mất tại Ngự Long quan, nhưng ông nội ngươi chỉ canh giữ bên linh cữu một ngày rồi lại tiếp tục leo lên tường thành Ngự Long quan. Từ lúc đó, ta không còn thấy ông nội ngươi cười nữa.”

“Làm một trang nam tử, không biểu lộ cảm xúc không có nghĩa là bản thân hắn vô tình. Ông nội ngươi cũng rất đau khổ. Ta biết, để ngươi đột ngột nhận hắn là điều vô cùng khó khăn. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể hiểu cho hắn. Cả đời ông nội ngươi gần như đã dâng hiến cho Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Hắn là một anh hùng chân chính. Làm anh hùng, cái giá hắn phải trả, người bình thường không thể nào tưởng tượng được. Ngươi nên tự hào vì có một người ông nội như vậy, thay vì trách móc hắn, ngươi hiểu không?”

Long Hạo Thần im lặng lắng nghe Dương Hạo Hàm, chậm rãi gật đầu.

“Dương gia gia, ta hiểu những lời người nói, cho nên ta không trách ông nội.”

Chỉ là, sự xuất hiện của ông ấy quá đột ngột. Trước kia phụ thân chưa từng nói ta có một vị gia gia, ta cần thời gian. Xin ngài hãy cho ta chút thời gian được không?”

Dương Hạo Hàm mỉm cười đáp:

“Đó là điều đương nhiên. Chỉ cần trong lòng ngươi không trách hắn là tốt rồi, đây là việc riêng của hai ông cháu các ngươi. Ngươi đã gia nhập trận chiến này, gia gia ngươi lại là cấp trên của ngươi, ngươi sẽ sớm biết được hắn là loại anh hùng nào trên chiến trường. Có hắn trấn thủ đầu tường Ngự Long quan, ngay cả Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp cũng không dám tùy tiện tấn công.”

Long Hạo Thần nói tiếp:

“Dương gia gia, xin ngài hãy ghi lại trị số công huân của ta.” Nói đoạn, hắn đưa ra cánh tay khảm lệnh bài công huân.

Dương Hạo Hàm gật đầu, lấy ra một linh khí loại nhỏ, ghi chép lại. Khi nhìn thấy con số, ông thoáng ngây người.

Trị số công huân lưu trữ trong lệnh bài công huân của Long Hạo Thần không ngờ lại cao tới bảy chữ số.

Hơn một trăm vạn!

“Ngươi… Sao ngươi lại có nhiều công huân như vậy?” Dương Hạo Hàm kinh ngạc hỏi.

Long Hạo Thần mỉm cười đáp:

“Xin ngài đừng quên, chính ta đã giết chết Xà Ma Thần An Độ Ma Li! Hơn nữa, công lao đánh chết ma tộc của Hạo Nguyệt và Nhã Đình đều tính cho ta. Nhưng ta muốn đề nghị với ngài, với tư cách là Liệp Ma Giả thứ nhất đánh vỡ Trụ Ma Thần, công huân này không tính trong lúc chiến đấu. Ta thỉnh cầu Liên Minh ban thưởng, mấy trăm vạn công huân chắc không tính là nhiều chứ, tốt nhất là tính vào số ngàn vạn công huân luôn.”

Dương Hạo Hàm bực mình nói:

“Thằng nhóc ranh ma, ngươi đang tống tiền đấy à?”

Long Hạo Thần đáp:

“Dương gia gia, chuyện này chắc không thể tính là tống tiền được.”

Trước ánh mắt đáng thương của hắn, Dương Hạo Hàm bất đắc dĩ lắc đầu:

“Thôi được rồi, việc này Liên Minh đã sớm bàn bạc. Các ngươi phá hủy Trụ Ma Thần, lập đại công cho Liên Minh, nhưng không có phần thưởng công huân.”

“A? Vì sao vậy?” Long Hạo Thần giật mình hỏi.

Dương Hạo Hàm mỉm cười đáp:

“Nếu ngươi thật sự muốn công huân thì cũng được, cho ngươi hai, ba trăm vạn cũng không thành vấn đề. Đương nhiên không thể tính vào nhiệm vụ ngàn vạn công huân, nhưng phần thưởng Liên Minh vốn muốn ban cho ngươi cũng sẽ không còn.”

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương 488: Cái này tương đối khó dây dưa

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025

Chương 1610: Nơi phi thăng

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025

Chương 487: Không được đến gần

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025