Chương: Tổng thể tăng thực lực | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Có thể nói, hiện tại tổ đội của Long Hạo Thần sợ nhất chính là thích khách, bởi vì trong bọn họ không có một mục sư chân chính nào có thể thi triển Chân Ác Nhãn, đương nhiên sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của thích khách. Không có Hạo Nguyệt, bọn họ căn bản không thể phá giải thuật ẩn thân của thích khách.
Long Hạo Thần vội vàng phóng xuất Thánh Quang Tráo, bao phủ toàn bộ đồng đội vào bên trong.
Lần đầu tiên hắn tới nơi này, chỉ mơ hồ hiểu được khảo nghiệm sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của hắn. Nhưng hắn mang theo đồng đội, liệu có còn được ưu đãi này không thì khó mà nói được. Long Hạo Thần vốn tưởng rằng khảo nghiệm tiếp theo sẽ gia tăng số lượng khô lâu, ai ngờ được lại là thích khách.
“Bảo vệ tốt Lâm Hâm và Anh Nhi.” Long Hạo Thần hét lớn một tiếng.
Cùng lúc đó, Thánh Quang Tráo hắn phóng ra tựa như khí cầu bị đâm thủng, dễ dàng biến mất.
Tổ đội của Long Hạo Thần có rất nhiều sở trường, nhưng khuyết điểm cũng không ít. Một điểm là không có mục sư chân chính, một điểm khác là không có công kích phạm vi lớn. Lâm Hâm, ma pháp sư, chỉ có thể dùng để phòng ngự!
Một tầng sáng đỏ từ trong tay Lâm Hâm khuếch tán ra, không ngờ y liên tục thi triển bốn hỏa nguyên tố lá chắn vây quanh mình và Trần Anh Nhi ở bên trong. Liên tiếp vang lên hai tiếng kêu rên, Tư Mã Tiên và Hàn Vũ cũng trước sau bị công kích.
Tư Mã Tiên còn đỡ được chút ít, gã đổi áo giáp khá cứng cáp, nhưng Hàn Vũ thì không may mắn như vậy. Áo giáp giữ nguyên như cũ, miễn cưỡng xem như cấp linh ma. Bỗng chốc bị thích khách không nhìn thấy đâm xuyên, máu tươi từ trước ngực bắn ra. Một kích kia cực kỳ sắc bén. Hàn Vũ kêu rên, thân thể đung đưa suýt ngã ngửa. May mắn còn có Linh Hồn Xiềng Xích, mọi người có thể cùng nhau gánh vác uy lực của một kích kia.
Mọi người đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, vội vàng lưng tựa vào nhau, hướng không khí phóng thích kỹ năng, định bức lui kẻ địch.
Mà hai tên thích khách không nhìn thấy kia lại lần nữa biến mất.
“Linh lực thật mạnh, tập trung vào một điểm.” Thanh âm Hàn Vũ có chút khàn khàn.
Linh lực sắc bén tựa như châm đồng ở trong thân thể y chui tới chui lui. Cho dù có Linh Hồn Xiềng Xích sinh mệnh cùng chung gánh vác giùm y, thống khổ y thừa nhận vẫn vô cùng lớn, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã đẫm mồ hôi lạnh.
Làm sao đây? Trong lòng mỗi người đồng thời hiện ra ba chữ này. Bọn họ căn bản không có khả năng cùng hai thích khách đối kháng. Đến vô ảnh, đi vô tung. Năng lực né tránh thì siêu cường, ngay cả Diệt Ma Thiểm của Long Hạo Thần đều không thể chạm trúng thân thể bọn chúng. Giải thích duy nhất chính là, tu vi của hai tên thích khách này cũng trên cấp sáu.
Đang lúc Long Hạo Thần định quát bảo lui ra sau thì đột nhiên, một bóng đen từ đằng sau xông tới.
Đinh! Một tiếng vang nhỏ. Bóng đen xuất hiện bên cạnh Long Hạo Thần. Ngay sau đó, một chùm khói trắng từ thân thể bóng đen tuôn ra. Không gian trước mặt bỗng xuất hiện một hình bóng khác. Hình bóng này dường như không có thực thể, hơi giống oán linh bên ngoài, nhưng bộ dáng là hình người.
Cơ hội tốt như vậy Long Hạo Thần sao có thể bỏ qua. Ánh sáng trắng chợt lóe, Thánh Dẫn Linh Lô đã đem hắn và đối thủ liên kết cùng một chỗ, đồng thời phát động Khiên Dẫn, trực tiếp kéo về hướng chính mình.
Bóng đen đột nhiên xuất hiện, thân hình lại lóe lên, lần này là hiện ra trước mặt Hàn Vũ, lại một chùm khói trắng phun ra, thân hình một thích khách khác hiện ra.
Bóng đen xuất hiện đúng lúc kia, đương nhiên là Thải Nhi.
Trước đó, nàng đang tu luyện ở lối vào, đột nhiên cảm nhận được nguy cơ ở phía này, lập tức ra tay tương trợ.
Tuy đã mất đi tứ cảm, nhưng Thải Nhi từ nhỏ đã tu luyện trong trạng thái tuần hoàn mất đi lục cảm. Bởi vậy, xúc giác và cảm giác của nàng cực kỳ nhạy bén. Mất đi tứ cảm, ngược lại tăng cường hai cảm giác còn lại, giúp nàng kịp thời ngăn chặn công kích của hai tên thích khách khi tai nạn sắp xảy ra.
Cho đến nay, Long Hạo Thần là người lãnh đạo đoàn đội, mọi ánh sáng đều tập trung vào hắn. Nhưng Thải Nhi, với tư cách là Luân Hồi Thánh Nữ, thiên phú ngang hàng với hắn, sao có thể kém thông minh? Bằng lòng ẩn giấu hào quang phía sau Long Hạo Thần không có nghĩa là Thải Nhi không thông tuệ.
Cảm giác được đồng bạn gặp nguy, nàng đoán được tình huống mà đồng bạn đang đối mặt. Hai luồng khói trắng kia chính là hiện hình phấn, chuyên dùng để đối phó thích khách. Kỳ thật, đó là một loại bột phấn trắng, có công dụng phá giải thuật ẩn thân của thích khách. Trong tình huống này, nó đã phát huy tác dụng.
Bên phía Long Hạo Thần, một cái lôi kéo, chính là thích khách thứ hai vừa hiện hình, đương nhiên cũng xuất hiện công kích.
Hàn Vũ bởi vì vừa bị đánh lén, thân thể không thoải mái, y theo bản năng lùi lại một bước, giơ tấm thuẫn lên trước mặt. Cự Linh Thần thuẫn của Vương Nguyên Nguyên mang theo tiếng rít chói tai. Quang Chi Đại Lực Hoàn của Tư Mã Tiên cũng theo đó mà đến.
Lần này, bọn họ rốt cuộc có thể thấy rõ hành động của thích khách. Đối diện với hai người giáp công, thân thể thích khách kia đột nhiên nhanh như chớp lùi ra sau. Động tác của nó rất nhẹ nhàng, tựa như thân thể không có trọng lượng. Trước khi Tư Mã Tiên và Thải Nhi kịp công kích, nó đã né tránh. Thân thể ở trên không trung rất tự nhiên biến chuyển, nhào về phía Thải Nhi.
Công kích không theo kịp tốc độ né tránh, đây là tình huống gì?
Oán linh thích khách xuất hiện trong tháp Vĩnh Hằng không phải dễ dàng đối phó. Đáng tiếc, người khác có lẽ không công kích được, nhưng đừng quên còn có Long Hạo Thần.
Oán linh đích thực không có trọng lượng, đối với công kích vật lý có lực miễn dịch cường đại. Nhưng đối với Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô, chúng nó sẽ bị hạn chế rất lớn. Không có năng lực công kích vật lý trở thành khuyết điểm của chúng.
Oán linh trúng Khiên Dẫn phát ra tiếng thét, bị cưỡng chế kéo về hướng Long Hạo Thần. Không còn cách nào khác, nó chỉ có thể thuận thế tấn công Long Hạo Thần. Hai tay nó tựa như hai mũi nhọn, bộc phát ra mười điểm sáng bao phủ thân thể Long Hạo Thần. Mà nghênh đón nó, chính là một nhát chém cực mạnh của Long Hạo Thần.
Lam Vũ, Quang Phù Dung bộc phát Tu La Trảm.
Trong tiếng kêu to chói tai, Tu La Trảm phát ra, quang nguyên tố nồng đậm trên không trung hình thành lưỡi kiếm to lớn. Đây không chỉ là công kích vật lý, mà là Lam Vũ, Quang Phù Dung phối hợp với nguyên tố dung hợp, ma pháp và đấu khí hợp nhất.
Không chút bất ngờ, oán linh thích khách nháy mắt bị chém làm hai nửa, Dịch Thái Linh Lực mạnh mẽ trực tiếp nghiền nát thân thể nó.
Mà Long Hạo Thần vừa lúc hoàn thành lần phóng Thánh Dẫn Linh Lô thứ hai.
Vào ngay lúc oán linh thích khách nhào tới Thải Nhi.
Thân thể bị lôi kéo cưỡng ép, oán linh thích khách kia liền đối diện với Diệu Nhật Trảm do Lam Vũ và Quang Phù Dung chém ra.
Sự thật đã chứng minh, Tu La Trảm là dư thừa. Dù chỉ là hai chiêu liên tiếp Diệu Nhật Trảm và Diệt Ma Thiểm, loại oán linh thích khách này cũng không thể thừa nhận, trực tiếp tan biến thành hư vô trước mặt Long Hạo Thần.
Tất nhiên, cái chết của hai oán linh thích khách cũng mang đến cho Long Hạo Thần hai đoàn bạch quang, nhưng vẫn không thấy xuất hiện đoàn kim quang.
Tuy rằng đã giải quyết được hai oán linh thích khách, nhưng lưng mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đặc biệt là Hàn Vũ. Y vừa vất vả xua tan được linh lực sắc bén xâm nhập cơ thể. Suốt quá trình này, kim quang từ Linh Hồn Xiềng Xích, thứ liên kết sinh mệnh bảy người, vẫn không hề biến mất.
Điều đó có nghĩa là mọi người đều đã cùng y gánh chịu năng lực gây sát thương liên tục của đòn công kích sắc bén kia.
Hàn Vũ, lòng vẫn còn kinh hãi, nói:
“Nếu không có Linh Hồn Xiềng Xích, một kích vừa rồi e rằng ta đã mất đi năng lực chiến đấu. Bị chém thêm một nhát nữa, chắc chắn sẽ chết ngay. Lực công kích thật quá khủng khiếp.”
Long Hạo Thần gật đầu:
“Loại oán linh thích khách này cũng giống như khô lâu trước đó, đều có lực công kích mạnh, nhưng phòng ngự lại yếu kém. Đặc điểm lớn nhất của oán linh thích khách có lẽ là tốc độ. Nếu không có Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô, e rằng sẽ rất khó đối phó.”
Tư Mã Tiên vuốt trọc đầu:
“Hay là, trở về ta thử cố gắng học Chân Ác Nhãn xem sao?”
Ánh mắt mọi người nhìn gã bỗng trở nên kỳ quái.
Lâm Hâm vỗ lưng gã, nói:
“Này, nếu ông học được, còn phải chờ đến bây giờ sao? Chẳng lẽ đến giờ ông mới nhận ra tính thực dụng của Chân Ác Nhãn à?”
Tư Mã Tiên vẻ mặt đau khổ nói:
“Không học được không phải lỗi của ta, là do thiên phú, thiên phú cả đấy.”
Long Hạo Thần nhìn các đồng bạn, hỏi:
“Còn muốn tiếp tục tiến lên không?”
Sắc mặt mọi người hơi thay đổi, rõ ràng là, nếu không có Long Hạo Thần và Thải Nhi, năm người bọn họ đối diện với hai oán linh thích khách kia sẽ chết ngay lập tức. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là khảo nghiệm thứ hai. Mà hiện tại, bọn họ còn chưa nhìn thấy tận cùng tầng một của tháp Vĩnh Hằng là gì. Trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm giác suy sụp.
“Chỉ mới có vậy mà các người đã mất hết tự tin rồi sao? Vậy thì các người đừng hòng đi tới Mộng Huyễn Thần Điện.” Long Hạo Thần trầm giọng nói. “Ở nơi đây, ít nhất chúng ta còn có thể khống chế được từng đạo khảo nghiệm mà mình phải đối mặt, còn có thể rút lui. Nhưng trong Mộng Huyễn Thần Điện, nguy hiểm mà chúng ta phải đối diện là không thể biết trước. Chúng ta không thể nào vĩnh viễn chỉ đối mặt với những kẻ địch yếu hơn mình. Chỉ có nghênh đón khó khăn, chúng ta mới có thể trở thành cường giả chân chính.”
“Đi tiếp thôi, đại ca. Cùng lắm thì xem ai cứng đầu hơn ai, có Linh Hồn Xiềng Xích, sợ quái gì!” Tư Mã Tiên lần nữa chấn hưng tinh thần, nâng Quang Chi Đại Lực Hoàn của gã lên.
Ánh mắt những người khác cũng trở nên kiên định. Còn Thải Nhi, lúc này đã quay lại bên cạnh Long Hạo Thần. Nàng không nghe được đồng bạn đang nói gì, nhưng hành động đã chứng minh ý của nàng. Ôm cổ Long Hạo Thần, hai chân quấn quanh thắt lưng hắn. Bọn họ đây là chân chính Kỵ Sĩ nhất thể.
Long Hạo Thần hít sâu một hơi, nói:
“Khảo nghiệm tầng thứ nhất nếu đã đều là kẻ địch cấp sáu, như vậy chúng ta sắp đối mặt có thể là biến hóa chủng loại và số lượng sinh vật tử linh, mọi người không cần lo lắng. Tư Mã Tiên nói đúng, chúng ta có Linh Hồn Xiềng Xích cùng chung sinh mệnh, sợ cái gì? Tiếp tục tiến lên thôi.”
Nói xong, hắn mang theo đồng bạn bước lên ba bước. Không có phản ứng. Lại bước lên vài bước.
Lại xuất hiện bóng người. Hai bóng dáng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở không xa. Như cũ là khô lâu, nhưng so với lúc đầu gặp thì khác biệt, bởi vì chúng có tọa kỵ.
Khô Lâu Kỵ Sĩ.
Hai khô lâu thân dưới cưỡi ngựa khô lâu. Vũ khí trong tay chúng cũng không phải tấm thuẫn và đao, mà là trường mâu, cũng chỉ có trường mâu.
Tiếng vó ngựa trầm trọng bỗng vang lên. Hai Khô Lâu Kỵ Sĩ tựa điện xẹt xông thẳng hướng nhóm Long Hạo Thần.
Khô Lâu Kỵ Sĩ thoạt nhìn tuy rằng mạnh, nhưng mọi người đều thở phào. Ít nhất so với oán linh lúc trước thì đỡ hơn, dù sao đối thủ cũng hiện ra trước mặt.
Long Hạo Thần đứng nguyên tại chỗ không động đậy, bởi vì hắn sợ chính mình xung phong sẽ lại phát động khảo nghiệm phía sau.
Lam Vũ, Quang Phù Dung vung hướng về phía trước, Quang Trảm Kiếm.
Quang Trảm Kiếm có Quang Chi Đãng Dạng, lực công kích không thể nghi ngờ tăng lên một bậc thang. Lưỡi kiếm ánh sáng vàng trên không trung huyễn hóa ra hai đạo, chia nhau chém hướng hai Khô Lâu Kỵ Sĩ.
Lấy tu vi hiện tại của Long Hạo Thần, sử dụng Quang Trảm Kiếm không cần chú ngữ gì, dù cho thêm vào Quang Chi Đãng Dạng thì cũng giống nhau.
Trong mắt Khô Lâu Kỵ Sĩ đều lóe tia sáng vàng. Trường mâu trong tay cùng chỉa hướng về phía trước. Hình ảnh kỳ dị xuất hiện. Mũi nhọn trường mâu bắn ra tơ vàng dài chừng ba thước, vừa lúc đâm vào điểm trung tâm lưỡi kiếm Quang Trảm Kiếm.
Trong tiếng kêu chói tai, hai Quang Trảm Kiếm của Long Hạo Thần không ngờ bị phá toái. Mà hai kỵ sĩ lúc này đã tới gần Long Hạo Thần. Nhưng chúng không cùng lúc tới. Mắt thấy sắp xông tới trước mặt Long Hạo Thần, một kỵ sĩ tốc độ đột nhiên giảm bớt, một kỵ sĩ xông lên đồng thời ngựa khô lâu dưới thân không ngờ che giấu thân hình kỵ sĩ trước đó, biến thành tư thế hai người trước sau xông lên.
Đằng sau Long Hạo Thần là đồng bạn, đương nhiên hắn không thể tránh. Vung Huy Hoàng Thánh Thuẫn, Thánh Thuẫn Thuật, Thánh Quang Thấm Thuẫn, Thần Ngự Thuẫn, cùng lúc phát ra. Hai hỏa nguyên tố hộ thuẫn của Lâm Hâm cũng mau chóng phóng ra.
Kítttt!
Không phải tiếng va chạm kịch liệt mà là tiếng ma sát chói tai.
Khô Lâu Kỵ Sĩ xông tới gần Long Hạo Thần, không ngờ lướt qua người hắn, trường mâu xẹt qua Huy Hoàng Thánh Thuẫn. Ngay lúc này, trường mâu của Khô Lâu Kỵ Sĩ…
Tên kỵ sĩ thứ hai ẩn nấp đã xuất hiện.
Khác với tên thứ nhất, trường mâu trong tay Khô Lâu Kỵ Sĩ đã hoàn toàn biến thành sắc vàng rực rỡ, quang mang ba thước lúc trước nay đã ngưng tụ thành thực chất. Không khí co rút lại kịch liệt. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy thân thể bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại trói buộc, buộc hắn phải ngạnh kháng một kích này.
Cảm giác của Long Hạo Thần vốn nhạy bén hơn người thường rất nhiều. Hắn lại có tinh thần lực siêu việt. Hắn lập tức nhận ra, một kích này dù có dùng Huy Hoàng Thánh Thuẫn kèm theo Thần Ngự Thuẫn cũng không thể ngăn cản.
Khô Lâu Kỵ Sĩ mang đến cho hắn cảm giác vô cùng chấn động, thân thể nó, chiến mã khô lâu dưới thân, cùng trường mâu trong tay dường như đã hợp nhất thành một thể. Toàn bộ lực công kích đều tập trung ở mũi trường mâu, uy lực cường đại tuyệt đối không thể dùng lẽ thường để đong đếm.
Trong tình huống này, năng lực ứng biến của Long Hạo Thần được thể hiện rõ ràng. Phòng ngự hoàn do Lâm Hâm rót trên người hắn vẫn còn, nhưng hắn lại thu hồi Huy Hoàng Thánh Thuẫn, chính xác mà nói, trực tiếp buông tay, mặc kệ Huy Hoàng Thánh Thuẫn rơi xuống đất. Cùng lúc đó, hai tay nắm chặt Lam Vũ, Quang Phù Dung, Tu La Trảm bỗng bộc phát.
Lam Vũ, Quang Phù Dung phát ra tiếng ù ù quái dị, ánh sáng vàng nồng đậm tựa như gió lốc bộc phát, sức chiến đấu khủng bố phóng ra.
Mũi kiếm và mũi trường mâu trên không trung chạm trán, tạo nên một màn hoa lệ.
Một tiếng nổ vang tựa như không gian bị xé rách. Âm thanh chói tai khiến người ta muốn bịt chặt lấy đôi tai.
Long Hạo Thần chỉ cảm thấy bản thân dường như bị một ngọn núi đập trúng, toàn thân theo đó bay ngược về phía sau, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Ánh sáng vàng chói mắt nở rộ trên thân bảy người, mỗi người đều kêu lên một tiếng, lùi lại ba bước.
Vương Nguyên Nguyên phản ứng cực nhanh. Khoảnh khắc Long Hạo Thần bị đánh bay, nàng đã chắn sau lưng hắn, Cự Linh Thần Thuẫn trực tiếp chắn trước người Thải Nhi phía sau Long Hạo Thần. Nhưng lực xung kích mạnh mẽ vẫn khiến ba người đụng phải hỏa nguyên tố lá chắn do Lâm Hâm phóng ra.
Lúc này, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy hai tay mình hoàn toàn tê dại, cánh tay mất đi tri giác, thậm chí ngay cả ánh sáng của Lam Vũ, Quang Phù Dung cũng ảm đạm đi nhiều. Kỹ năng Thánh Linh Hộ Thể trên Huy Hoàng Thánh Giáp đều bị một kích này chấn nát.
Tuy Long Hạo Thần có chút chật vật, nhưng đối thủ của hắn cũng chẳng khá hơn. Trường mâu trong tay Khô Lâu Kỵ Sĩ hóa thành bột phấn bay lả tả trong không trung, ngay cả đầu ngựa khô lâu cũng bị Tu La Trảm của Long Hạo Thần đánh nát. Khô Lâu Kỵ Sĩ ngã xuống đất, lăn một vòng mới miễn cưỡng đứng dậy.
Nhưng nó không có cơ hội ra tay lần nữa. Một đoàn sáng vàng cực lớn tựa như tia chớp ngang nhiên lao tới, sức bật khủng bố trọng thương sinh mệnh của nó.
Phấn Toái gia tăng thêm Quang Chi Đãng Dạng, Quang Chi Đại Lực Hoàn cùng Khô Lâu Kỵ Sĩ ngã ngựa tiến hành tiếp xúc thân mật.
Kẻ địch xuất hiện trong khảo nghiệm của tháp Vĩnh Hằng đều có một nhược điểm chung, chính là phòng ngự cực kém. Long Hạo Thần tuy bị lực công kích cường đại của đối phương đẩy lui, nhưng cùng lúc đó, Khô Lâu Kỵ Sĩ không chỉ trường