Chương: Thức tỉnh không hợp thời cơ | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
“Ngươi muốn gì?” A Bảo nghiến răng ken két, gần như thốt ra từng chữ. Dưới tình thế áp đảo tuyệt đối, vậy mà đối phương lại bắt giữ được vị hôn thê của y, nỗi sỉ nhục to lớn này chẳng khác nào cái sừng bị Long Hạo Thần đánh nát.
Sừng bị đánh nát, có thể nhờ sinh mệnh lực cường đại của Nghịch Thiên Ma Long mà mọc lại. Nhưng nếu Nguyệt Dạ xảy ra chuyện, y biết ăn nói thế nào với Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư? Biết giải thích thế nào với phụ thân? Nghiêm trọng hơn, nếu Nguyệt Dạ không còn, thái độ của A Gia Lôi Tư đối với y chắc chắn sẽ thay đổi, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc kế thừa ngôi vị Ma Thần Hoàng sau này.
Trước khi rời khỏi Ma Đô Tâm Thành, Ma Thần Hoàng Phong Tú từng nói chuyện riêng với y, hơn nữa còn nói rõ, tuy hiện tại y là người thừa kế thứ nhất, nhưng Ma Thần Hoàng đã tìm được người thừa kế thứ hai, tiềm năng không hề thua kém y. Cho nên, nếu y đi sai một bước, rất có thể sẽ mất đi quyền lực kế thừa trong tương lai.
Trong lòng A Bảo, quyền lực và địa vị đương nhiên là quan trọng nhất, nhưng y thật sự yêu Nguyệt Dạ. Có thể nói, Nguyệt Dạ thậm chí còn quan trọng ngang với ngôi vị Ma Thần Hoàng, chỉ điều này cũng đủ thấy vị trí của nàng trong lòng y.
Long Hạo Thần trầm giọng nói:
“Ngươi hẳn phải biết ta muốn gì.”
Mắt A Bảo lóe lên tia hung ác, lúc này y tức giận đến mức muốn thổ huyết. Trận chiến với Long Hạo Thần trước đó, có thể nói là lưỡng bại câu thương. Bởi vì có giáp trụ ngăn cách, y không nhìn thấy tình trạng thực tế của Long Hạo Thần, nhưng có thể khẳng định, vết thương của Long Hạo Thần tuyệt đối không nhẹ hơn mình. Nếu tiếp tục chiến đấu, dựa vào thực lực bản thân, y có nắm chắc đánh chết Long Hạo Thần.
Nhưng từ trước đến nay, Long Hạo Thần luôn có thể bộc phát ra sức chiến đấu vượt xa thực lực của mình. A Bảo không có tự tin đánh chết Long Hạo Thần mà bản thân không bị trọng thương. Y sợ nhất là loại hậu quả không thể cứu vãn này. Bởi vì quang thuộc tính của Long Hạo Thần thật sự quá tinh thuần. Quang thuộc tính tinh thuần như vậy nếu xâm nhập vào cơ thể y thì rất khó hóa giải.
Căn nguyên của ma tộc đến từ ma tinh. Cho dù là Nghịch Thiên Ma Long tộc hùng mạnh, một khi căn nguyên bị tổn hại, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện và tăng cường lực lượng. A Bảo tuyệt đối không thể chấp nhận điều đó. Mục tiêu của y chính là một ngày kia có thể cường đại như phụ thân, thậm chí vượt qua cả phụ thân. Vậy nên sao y có thể mạo hiểm tổn thương căn nguyên để liều mạng với Long Hạo Thần?
Nhưng năng lực của Long Hạo Thần cũng khiến y sinh ra cảnh giác lớn. Như y đã nói, Long Hạo Thần khiến y cảm thấy nguy hiểm cực lớn. Thần quyến giả, không biết đã bao nhiêu năm không xuất hiện trong nhân loại, không ngờ Long Hạo Thần lại có được thực lực của Quang Minh Nữ Thần. Hơn nữa, hiện tại hắn còn trẻ như vậy, một khi để hắn trưởng thành, tương lai sẽ đem đến uy hiếp lớn đến mức nào cho ma tộc, thật khó mà lường trước được.
A Bảo chính là người thừa kế của Ma Thần Hoàng! Chính y còn cảm thấy tương lai không tự tin chiến thắng Long Hạo Thần, thì càng không cần nói đến những ma tộc khác. Nếu để nhân loại này trưởng thành đến cấp chín, hậu quả thật quá đáng sợ. Ít nhất thì trước mắt, không có cường giả cấp chín nào của nhân loại có thể sánh được với hắn, tuyệt đối sẽ hình thành xu hướng khó lòng kiềm chế, thậm chí còn phiền phức hơn cả Ma Thần Chi Vẫn có thể uy hiếp đến Ma Thần Hoàng.
Bởi vậy, dù trong lòng A Bảo không muốn cứ như vậy giết chết Long Hạo Thần, nhưng vì tương lai ma tộc và sự thống trị sau này của mình, y buộc phải làm như vậy. Tuy y có chút kiêu ngạo, không nghe theo ý kiến của người khác, nhưng tuyệt đối thông minh. Có thể trở thành người thừa kế Ma Thần Hoàng không chỉ dựa vào vũ lực là đủ.
Nhưng ai ngờ, ngay thời khắc mấu chốt lại xảy ra vấn đề. Hiện tại y rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hoặc là thả hổ về rừng, hoặc là mất đi người con gái mình yêu nhất, khiến Nguyệt Ma Thần sinh ra hiềm khích với mình.
Phải làm sao đây? A Bảo biết thời gian lựa chọn rất ngắn, một khi y do dự quá lâu, cho dù cuối cùng có cứu được Nguyệt Dạ, chỉ sợ cô cũng sẽ hận y.
Có thể thấy, hai má A Bảo hiện rõ đường cơ bắp đang không ngừng co giật. Có thể thấy lúc này y oán hận và bực mình đến mức nào.
“Được, ta tha cho các ngươi. Thả Nguyệt Dạ ra.” A Bảo gần như hét lên.
Long Hạo Thần rốt cuộc cũng thở phào một hơi, quay đầu nhìn Thải Nhi, nháy mắt ra hiệu.
Nhưng trong chớp mắt, người rơi vào tình thế khó xử lại là Long Hạo Thần. Bởi vì, khi ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt tràn ngập sát khí và lạnh lùng của Thải Nhi, hắn hoảng sợ phát hiện, Thải Nhi hoàn toàn không để ý đến mình.
Thải Nhi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, Luân Hồi kiếm trong tay gác trên cổ Nguyệt Dạ. Nhưng cả người nàng như pho tượng, hơn nữa bởi vì nàng ôm Nguyệt Dạ, cho nên lúc này nhìn như nàng và Nguyệt Dạ hòa làm một.
Không ổn rồi.
Long Hạo Thần đã từng trải qua trạng thái tương tự, trong lòng bỗng chốc hoảng sợ. Hắn đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Cưỡng ép đè nén sự chấn kinh và khủng hoảng trong lòng, Long Hạo Thần cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế trạng thái suy yếu, giữ cho tâm tình bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Ngươi đã nuốt lời một lần, lần này làm sao ta tin ngươi được? Hiện tại không thể thả hôn thê của ngươi ra.”
Nói xong, Long Hạo Thần như không thấy ánh mắt của A Bảo, chậm rãi bước về phía Thải Nhi và công chúa Nguyệt Dạ. Bước chân của hắn rất chậm, thậm chí còn cần Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán làm gậy chống đỡ thân thể. Nhưng trong mắt đám Trừ Liệp Ma lại bất giác lộ ra tia sợ hãi.
Long Hạo Thần và A Bảo chiến đấu, chấn nhiếp không chỉ mình A Bảo, mà đám Trừ Liệp Ma cũng cảm nhận sâu sắc. Cường độ linh lực của Long Hạo Thần trong mắt chúng không đáng kể. Nhưng chiến ý và kỹ xảo chiến đấu kinh khủng đến mức có thể gây tổn thương cho cả Nghịch Thiên Ma Long, thật khiến chúng e sợ.
Vô số Trừ Liệp Ma nhanh chóng xông lên, bao vây Thải Nhi và Nguyệt Dạ, không cho Long Hạo Thần đến gần.
Long Hạo Thần dừng bước, xoay người về phía A Bảo.
“Xem ra, ngươi không có chút thành ý nào. Thải Nhi, giết cô ta.”
“Đừng!” A Bảo đột nhiên bước lên một bước, hét lớn. “Tránh ra, để hắn qua!”
Lúc này đám Trừ Liệp Ma mới tránh ra một con đường. Nhưng bây giờ Long Hạo Thần không vội đi qua, mỉm cười nói:
“Xem ra, thái tử điện hạ rất coi trọng hôn thê của mình. Sai thuộc hạ của ngươi tránh ra một con đường, để đồng bạn của ta có thể rời đi trước. Ta và Thải Nhi sẽ ở lại đây, đợi đến khi họ rời khỏi chiến trường, đương nhiên sẽ trả lại Nguyệt Dạ cho các ngươi.”
Ngay lúc này, lựa chọn tốt nhất hiển nhiên là Long Hạo Thần và Thải Nhi kèm Nguyệt Dạ mang theo đồng bạn nhanh chóng rời đi. Dựa theo biểu hiện quan tâm Nguyệt Dạ của A Bảo, chắc chắn y chỉ còn cách chấp nhận.
Nhưng hiện tại Long Hạo Thần không thể mang Thải Nhi đi! Chỉ có chính hắn mới biết tình hình thân thể mình tệ đến mức nào. Dù chỉ là một Trừ Liệp Ma bình thường xông lên ***ng vào người hắn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức ngã xuống đất ngay.
Cứng rắn chống đỡ A Bảo cấp tám, đâu có dễ dàng như vậy. Từ chiêu thức đầu tiên hai bên va chạm, Long Hạo Thần dựa vào kiếm ý chặn đứng công kích của A Bảo thì hắn đã bị thương. Mà một kích cuối cùng va chạm, càng khiến hắn trọng thương. Giờ khắc này, hắn có thể đứng tại đây, hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đỡ. Ngay cả hắn cũng không biết mình có thể giữ được bao lâu.
Nghe lời Long Hạo Thần, A Bảo hơi ngẩn ra. Y làm việc luôn dứt khoát, nếu đã quyết định sẽ không do dự nhiều nữa. Y bỗng vung tay lên, ý bảo mọi người tránh đường, để hai đội Liệp Ma Đoàn rời đi.
Thiên Kình vẫn còn ngây ngốc đứng đó. Gã không nghĩ tới mình và đồng bạn có thể còn sống rời khỏi đây.
Long Hạo Thần và A Bảo một trận chiến, đúng là chấn nhiếp tất cả Trừ Liệp Ma, nhưng sao không khiến bọn họ chấn kinh được? Thiên Kình mơ hồ cảm giác được, nếu dốc sức chiến đấu, chính mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Long Hạo Thần. Nhưng gã chính là một Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ!
Đồng thời, biểu hiện của Long Hạo Thần khiến Thiên Kình cảm nhận được vị trí của hắn trong Kỵ Sĩ Thánh Điện không hề tầm thường. Tuổi tác này, tu vi như vậy, thực lực như thế, sao một kỵ sĩ bình thường có thể làm được?
Lúc ấy Thiên Kình đã ra quyết định, bất kể thế nào cũng quyết tâm yểm trợ Long Hạo Thần sống sót rời khỏi đây. Lấy tu vi và thực lực của Long Hạo Thần, thật sự quá quan trọng với Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Cục diện trước mắt lại thay đổi bất ngờ, nguyên bản tình thế xấu chớp mắt xoay chuyển. Khi gã thấy Thải Nhi xuất hiện, một kiếm chém ngang, không ngờ giết chết bốn cường giả ma tộc cấp bảy, thì gã đã hoàn toàn chết lặng. Thích khách cấp sáu giết chết bốn cường giả cấp bảy. Khó trách, khó trách lúc trước nàng từng giết một Tinh Ma tộc cấp tám. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nữ thích khách trẻ tuổi này, thực lực tuyệt không dưới Long Hạo Thần. Chẳng qua nàng luôn ẩn sau ánh hào quang rực rỡ mà Long Hạo Thần tỏa ra.
“Thiên Kình đoàn trưởng, mau đi thôi.” Hàn Vũ đi tới bên cạnh Thiên Kình, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà, Long Hạo Thần thì sao?” Thiên Kình khẽ nói.
Giọng Hàn Vũ trở nên lạnh lẽo.
“Nếu Thiên Kình đoàn trưởng thật sự muốn trợ giúp đoàn trưởng của chúng ta, vậy mau chóng rời khỏi đây chính là lựa chọn tốt nhất.”
Nói xong câu này, y lập tức xoay người, kêu gọi đồng bạn đi trên con đường mà đám Trừ Liệp Ma đã tránh sang một bên.
Thiên Kình hơi ngẩn ra, gã đương nhiên cảm nhận được sự bất mãn trong lời Hàn Vũ, nỗi xấu hổ dâng lên từ tận đáy lòng. Gã nhìn sâu Long Hạo Thần đang ở phía xa đi về phía Thải Nhi và Nguyệt Dạ, vung tay lên.
“Chúng ta đi.”
Hai đội Liệp Ma Đoàn, trừ Long Hạo Thần và Thải Nhi, mười một người nhanh chóng rời đi. Bóng dáng họ dần biến mất trong tầm mắt của đám Trừ Liệp Ma.
Không có Trừ Liệp Ma nào dám cãi lệnh A Bảo, nhưng từ trong mắt chúng có thể thấy rõ sự không cam lòng. Đúng vậy! Nếu có thể tiêu diệt hai đội Liệp Ma Đoàn cường đại như vậy, chúng sẽ đạt được phần thưởng có thể tưởng tượng được. Hơn nữa lần này là sáu tổ Trừ Liệp Ma cùng nhau hành động, đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Ngay lúc đồng đội rời đi, Long Hạo Thần đã đi tới bên cạnh Thải Nhi. Khoảng cách chỉ ngắn ngủi không đến trăm mét, thân thể dưới Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp đã ướt đẫm mồ hôi.
Thải Nhi vẫn không động đậy, sắc mặt Nguyệt Dạ trắng bệch. Hiện tại vị trí duy nhất cô có thể cử động là đôi mắt. Đôi mắt mất đi tia sáng nhìn chăm chú Long Hạo Thần bước tới trước mặt mình. Long Hạo Thần ánh mắt chạm vào mắt cô, sau đó xoay người đứng bên cạnh Thải Nhi.
Hắn không ***ng vào Thải Nhi. Khoảng cách càng gần, Long Hạo Thần càng cảm nhận sâu sắc. Không sai, giống như hắn đã suy đoán, ở giây phút quan trọng này, Thải Nhi lại thức tỉnh. Thể chất thần quyến giả của nàng rốt cuộc đã thức tỉnh.
Lần trước cảm nhận một kích của Luân Hồi kiếm, khiến Thải Nhi rơi vào trạng thái gần với thức tỉnh. Chỉ là lúc ấy trên chiến trường phải nhanh chóng rời đi, cho nên Long Hạo Thần mới sử dụng Giai Điệu Vĩnh Hằng truyền tống Thải Nhi vào Tháp Vĩnh Hằng. Việc này đã làm gián đoạn quá trình lĩnh ngộ của Thải Nhi. Tuy chỉ là ảnh hưởng nhỏ, nhưng cũng đã làm chậm quá trình thức tỉnh của Thải Nhi. Bởi vậy, khi Thải Nhi từ bế quan tỉnh lại, vẫn không thể tiến vào trạng thái thức tỉnh đặc biệt.
Thức tỉnh thể chất thần quyến giả tuyệt đối không phải chỉ cần nỗ lực là có thể làm được. Sau này Thải Nhi luôn bế quan, định đột phá ranh giới này. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể thành công, luôn thiếu một chút.
Long Hạo Thần phán đoán rất chính xác. Thải Nhi là truyền nhân của Luân Hồi kiếm, thể chất thần quyến giả của nàng là truyền thừa của Tử Thần. Cho nên, chỉ có trên chiến trường mới là nơi thức tỉnh tốt nhất.
Vốn dĩ Thải Nhi không thức tỉnh nhanh như vậy. Nhưng lần này đối mặt với sáu tổ Trừ Liệp Ma mạnh mẽ bao vây, cục diện càng nguy hiểm thì chiến ý trong lòng Thải Nhi càng tăng lên, rốt cuộc khi lấy ra Luân Hồi kiếm, đã chạm đến ranh giới thức tỉnh, hơn nữa, tới đây nàng không cách nào khống chế nó. Chém ra một kiếm kia giết chết bốn Trừ Liệp Ma cấp bảy, hơn nữa sau khi khống chế Nguyệt Dạ, nàng đã tiến nhập trạng thái thức tỉnh. Cả người mất đi ý thức, rơi vào dao động hơi thở đặc biệt.
Lúc Long Hạo Thần thức tỉnh thì rất phiền phức. Lần này Thải Nhi thức tỉnh thì càng không đúng thời điểm. Họ còn đang trong vòng vây của kẻ địch, Long Hạo Thần lại đang trọng thương.
Không thể di chuyển Thải Nhi. Long Hạo Thần từng trải qua thức tỉnh, nên hắn càng hiểu rõ, lúc này di chuyển nàng, rất có thể tạo thành hậu quả không thể lường trước. Hắn truyền thừa Quang Minh Nữ Thần chính là thần lực hòa bình, cường đại, chính nghĩa. Thể chất Luân Hồi của Thải Nhi thì không biết bá đạo hơn bao nhiêu. Một khi xuất hiện phản phệ, như vậy, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của Thải Nhi.
Long Hạo Thần chưa từng gặp phải tình huống khó khăn như vậy. Với trạng thái yếu ớt hiện tại, cho dù hắn muốn phát động Giai Điệu Vĩnh Hằng để truyền tống cũng cực kỳ khó khăn, hơn nữa quá trình Thải Nhi thức tỉnh thể chất thần quyến giả sao có thể truyền tống rời đi?
Phải làm sao đây? Mình phải làm thế nào đây? Dưới ánh mắt chăm chú của A Bảo, Long Hạo Thần đứng thẳng người, trong lòng suy tư.
“Người của ngươi đã đi rồi, nên thả Nguyệt Dạ ra chứ?” Đúng lúc này, giọng A Bảo vang lên, bây giờ tất cả Trừ Liệp Ma đã siết chặt vòng vây, bao quanh Thải Nhi và Long Hạo Thần ở chính giữa.