Chương: Thực lực của Linh Hồn Thánh Nữ | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
Vào thời khắc này, sau lưng Trần Anh Nhi chợt hiện ra từng đạo quang môn. Mỗi cánh cửa ánh sáng đều cao năm trượng, rộng ba trượng, hoa lệ mà lấp lánh dị quang. Sáu cánh cửa xếp thành hình cung, uy nghiêm sau lưng nàng.
Thân thể Trần Anh Nhi nhẹ nhàng bay lên, lơ lửng giữa không trung. Một trăm lẻ tám viên linh đan trên Linh Hồn Thánh Y tỏa ra vầng sáng nhu hòa như ánh trăng, khiến Trần Anh Nhi vốn đã mỹ lệ, nay lại càng thêm thoát tục, tựa như tiên tử hạ phàm. Linh lực cường đại từ trong cơ thể nàng tuôn trào, khí thế uy nhiếp khủng bố lan tỏa, bao trùm cả sân đấu, khiến không gian như ngưng trọng.
“Quả nhiên có chút thú vị!” Lâm Hâm kinh ngạc thốt lên, nhưng chú ngữ vẫn không ngừng ngâm xướng, đã hoàn thành.
Hỏa Tinh pháp trượng chỉ về phía trước, một đoàn hỏa diễm màu xanh ngưng tụ, bắn thẳng về phía Trần Anh Nhi. Sau khi rời khỏi pháp trượng, hỏa diễm chợt biến đổi, giữa không trung dần hóa thành một cự chưởng.
So với những hỏa cầu trước đó, quang mang của hỏa chưởng này không quá chói mắt, thậm chí không có hỏa diễm bập bùng, nhưng bản thân nó lại mang một màu xanh thẫm quỷ dị. Bay đến trước màn sáng do cự hùng biến thành, cự chưởng bỗng nắm lại, hóa thành quyền, hung hãn đánh thẳng vào băng tráo.
“Oanh!” một tiếng nổ vang, băng tráo vỡ nát, hóa thành vô số mảnh băng vụn bay tán loạn. Hỏa chưởng lại mở ra, lần này nhắm thẳng vào cự hùng do Mạch Đâu biến thành.
Mạch Đâu gầm lên một tiếng, thân hình cao lớn đột nhiên nhào tới, linh lực băng thuộc tính nồng đậm bùng phát, tựa như một cơn lốc xoáy quét thẳng về phía hỏa chưởng.
Lúc này, khả năng khống chế ma pháp siêu phàm của Lâm Hâm được thể hiện rõ ràng. Chỉ thấy hỏa chưởng giữa không trung khẽ lay động, đột ngột hạ xuống, sau đó vươn ra ngón giữa, đâm thẳng vào Mạch Đâu đang ẩn mình trong bão tuyết.
Trên khán đài, Vương Nguyên Nguyên tức giận nói:
“Cái tên dược ca đáng ghét, dám khi dễ cả Mạch Đâu!”
Long Hạo Thần mỉm cười đáp:
“Đừng vội, ai khi dễ ai còn chưa biết đâu. Bộ áo choàng xinh đẹp trên người Anh Nhi không phải chỉ để ngắm. Thần khí duy nhất của Linh Hồn Thánh Điện há lại dễ đối phó như vậy.”
Mạch Đâu từng rèn luyện trong Tháp Vĩnh Hằng, khi hỏa chưởng ép xuống, thân thể cự hùng bỗng lật ngang, sau đó thân hình bành trướng, không ngờ lại biến thân lần thứ hai.
Lần này, Mạch Đâu vẫn biến thành ma thú băng hệ, nhưng là Băng Tuyết Địa Long. Cái đuôi thô to quét ngang, hung hãn quật vào hỏa chưởng.
Băng Tuyết Địa Long có thể nói là loài hiếm có nhất trong Địa Long, bản thân là ma thú cấp tám. Băng Tuyết Địa Long Vương mạnh nhất thậm chí còn là ma thú cấp chín. Nhưng chúng dù sao cũng không phải chân long, cho nên không thể tiến hóa đến cấp mười.
Lúc này, Mạch Đâu biến thành Băng Tuyết Địa Long dài hơn mười trượng, cái đuôi tựa như cự chùy, quét ngang với uy lực kinh người. Uy thế này rõ ràng đã đạt tới tiêu chuẩn của ma thú cấp chín. Lâm Hâm trước đó đoán không sai, biến hóa cực hạn của Mạch Đâu hiện tại đã có thể đạt tới ma thú cấp chín.
Hỏa chưởng lần nữa bị chặn đứng, công kích của Lâm Hâm vẫn tiếp tục. Ma pháp triệu hoán của Trần Anh Nhi khiến y cảm nhận được uy hiếp cực lớn, nhất định không để nàng hoàn thành chú ngữ.
Bởi vậy, sau hỏa chưởng, từng đoàn bạo liệt hỏa cầu liên tiếp ngưng tụ, nối đuôi nhau bay ra, tựa như trên chiến trường, hung hãn lao thẳng về phía Mạch Đâu.
Mạch Đâu cũng cực kỳ dũng mãnh. Nếu Lâm Hâm khống chế ma pháp tinh diệu, thì Mạch Đâu lại là bức tường thành vững chãi, ngăn cản tất cả.
Tuyệt diệu! Thân thể khổng lồ của Băng Tuyết Địa Long, dưới sự điều khiển của Mạch Đâu, lại trở nên cực kỳ linh hoạt.
Băng khắc hỏa. Tâm Diễm Hỏa Diễm của Lâm Hâm tuy mạnh mẽ, nhưng trước băng vẫn bị khắc chế phần nào. Thêm vào đó, linh lực của Mạch Đâu dường như vô tận, thân thể không chỉ tráng kiện mà còn liên tục phóng thích ma pháp băng hệ, quấy nhiễu công kích của Lâm Hâm.
Chứng kiến Mạch Đâu thoắt ẩn thoắt hiện, chặn đứng mọi ma pháp công kích của mình, trong mắt Lâm Hâm tràn ngập vẻ kinh ngạc. Mạch Đâu có năng lực kháng cự cực cao, hơn nữa lại nắm bắt vị trí thi triển ma pháp của y rất chuẩn xác. Y định điều khiển hỏa cầu từ xa vòng qua, liền kinh hãi phát hiện, vài cánh cửa ánh sáng như chướng ngại vật tự nhiên chặn lại, hỏa cầu vừa đến gần liền bị dập tắt.
Chẳng lẽ đây là Sinh Linh Môn phiên bản cường hóa? Tim Lâm Hâm đập liên hồi. Sinh Linh Môn vốn là ma pháp của triệu hoán sư cấp bảy, nhưng đồng thời triệu hồi ra sáu Sinh Linh Môn thì y chưa từng nghe nói qua. Vừa rồi tuy Lâm Hâm trêu chọc Trần Anh Nhi, nhưng y rất nhạy bén, tu vi Trần Anh Nhi đã đột phá cấp bảy, nghĩa là cô có năng lực khống chế Sinh Linh Môn.
Không ổn rồi! Lâm Hâm có chút do dự, không phải y sợ thua, mà dưới tình huống này, nếu y không thi triển một vài ma pháp cường đại, chỉ sợ khó lòng cắt đứt ma pháp của Trần Anh Nhi. Nhưng dùng ma pháp mạnh thì sẽ làm cô bị thương! Đừng nhìn y đấu khẩu với Trần Anh Nhi, nhưng sao có thể vì thắng lợi mà tổn thương đồng bạn?
Lâm Hâm ở bên này còn đang do dự, bên kia Trần Anh Nhi đã hoàn thành chú ngữ.
Khi âm tiết cuối cùng vừa dứt, một tầng sáng trắng ngà kỳ dị chợt lóe lên từ người cô. Trần Anh Nhi nhắm nghiền mắt, chậm rãi giơ thủy tinh cầu lên đỉnh đầu.
Sáu cánh cửa ánh sáng đồng loạt phát ra ánh sáng chói lòa, mỗi cánh cửa một vẻ khác nhau.
Đỏ, lam, vàng chanh, thanh, vàng, đen. Không ngờ lại là màu sắc của sáu nguyên tố.
Ngay sau đó, từng tiếng gầm rú vang lên trong các cánh cửa, ma thú do Trần Anh Nhi triệu hồi bắt đầu xuất hiện.
Khi ma pháp vừa hoàn thành, dù là đám người Long Hạo Thần đang quan sát trận chiến hay Lâm Hâm đều lập tức nhận ra đó không phải là Sinh Linh Môn.
Sinh Linh Môn thuộc tính tự nhiên, dù có thể khống chế ma pháp này cũng chỉ khống chế được ma thú triệu hồi cùng cấp, không thể khống chế số lượng và thuộc tính ma thú, hoàn toàn dựa vào tu vi bản thân mà quyết định.
Nhưng sáu cánh cửa Trần Anh Nhi triệu hồi này hiển nhiên đã định trước thuộc tính ma thú triệu hồi. Vậy nên nó không phải Sinh Linh Môn, mà chỉ là một loại ma pháp tương tự mà thôi.
Từ mỗi cánh cửa chỉ có một ma thú đi ra, nhưng khi chúng xuất hiện hoàn toàn, Lâm Hâm hít sâu một hơi, suýt chút nữa buột miệng thốt lên ba chữ “Ta chịu thua”.
Hình dạng sáu ma thú đều giống nhau, là địa long. Thân thể mỗi con có thể so sánh với Băng Tuyết Địa Long mà Mạch Đâu huyễn hóa ra, hơn nữa chúng còn đại diện cho sáu thuộc tính.
Sáu địa long này thật sự tồn tại trong hiện thực sao? Dù có địa long cùng thuộc tính nhưng hình dạng không thể nào giống hệt nhau. Điều này có nghĩa là sáu địa long này do Trần Anh Nhi dựa vào ma pháp triệu hồi mà sáng tạo ra.
Lâm Hâm vốn là ma pháp sư, lẽ đương nhiên trước kia y từng nghe qua, cảnh giới cao nhất của triệu hoán sư chính là triệu hoán ra ma thú theo tưởng tượng của bản thân, từ đó phát huy được trình độ cao nhất.
Giờ phút này, dường như Trần Anh Nhi đã hoàn thành loại ma pháp đó. Xét khí thế của sáu con địa long này, chắc hẳn chúng là ma thú cấp tám, nhưng so với ma thú đỉnh cấp tám mà Mạch Đâu huyễn hóa ra lúc trước thì kém xa. Chúng nó chỉ tương đương với thực lực của cường giả cấp bảy mà thôi.
Nhưng bản thân Lâm Hâm cũng chỉ là cấp bảy! Tuy y tự nhận mình mạnh hơn cấp bảy bình thường rất nhiều, nhưng đối mặt với sáu ma pháp cấp bảy có đủ thuộc tính của sáu nguyên tố, y muốn thắng lợi thì quả thực xa vời. Hơn nữa, điều khiến y rung động hơn cả là sáu con địa long vừa mới xuất hiện đã lập tức bày trận, chia nhau chiếm sáu vị trí, hợp thành đồ án ma pháp sao sáu cánh màu xanh lam.
Chúng nó định làm gì? Liên hợp thi pháp sao?
Trần Anh Nhi không hề ngâm xướng chú ngữ tiếp, nàng ta lơ lửng giữa không trung, mặt tràn đầy nụ cười xấu xa nhìn Lâm Hâm.
Thân hình chợt lóe, Trần Anh Nhi đã ngồi trên đầu một con địa long, giơ cao quả cầu thủy tinh, thì thào ngâm xướng câu chú gì đó. Chỉ thấy sáu con địa long cùng ngửa đầu phun ra long tức mang thuộc tính riêng, sáu luồng sáng tập trung vào quả cầu thủy tinh, hội tụ thành một lồng chụp màu xanh.
Lâm Hâm ở phương xa hét thảm:
“Anh Nhi, cùng là người một nhà, xin đừng đánh vào mặt!”
Ngay lúc đó, một luồng sáng sáu màu từ quả cầu thủy tinh của Trần Anh Nhi bắn ra. Lâm Hâm theo phản xạ phóng ra bạo liệt hỏa cầu định ngăn cản, nhưng hỏa cầu vừa chạm phải ánh sáng sáu màu đã lập tức bị phân giải, thậm chí còn không có cả hiệu quả nổ tung. Luồng sáng sáu sắc kia cứ thế rơi thẳng vào người Lâm Hâm.
Nếu không phải khẳng định Trần Anh Nhi sẽ không tổn thương Lâm Hâm, Long Hạo Thần nhất định đã ngăn cản cuộc so tài này tiếp tục.
Trong ánh sáng sáu sắc, hình dạng Lâm Hâm biến đổi quái dị. Toàn thân y lấp lánh ánh sáng sáu màu, không còn nhìn thấy làn da nữa mà chỉ có sáu sắc màu không ngừng dao động. Thân thể y đông cứng tại chỗ, tựa như một pho tượng điêu khắc.
“Trở về đi.” Trần Anh Nhi vẫy tay. Lúc này sáu con địa long mới ngoan ngoãn trở về cánh cửa của mình. Cánh cửa ánh sáng khép lại, ma pháp kết thúc.
Trần Anh Nhi hướng về phía Mạch Đâu bĩu môi:
“Vừa rồi hắn ta khi dễ mi thế nào thì giờ đáp trả lại đi.”
Mạch Đâu nhếch miệng cười, thân thể lại biến hóa, lần này hóa thành một con ma thú giống như chuột túi, nhảy nhót tới trước mặt Lâm Hâm.
Chuột túi giỏi nhất là gì? Quyền kích chứ còn gì nữa. Kết quả là, kẻ nào đó lúc trước còn cực kỳ vênh váo giờ lại biến thành bộ dạng thê thảm.
Nhưng Mạch Đâu vẫn nể mặt Lâm Hâm, tuy đánh y suốt năm phút đồng hồ nhưng lại thật sự không hề đánh vào mặt. Tuy nhiên, nó đã hoàn thành đúng như lời Trần Anh Nhi từng nói, đánh y thành đầu heo.
“Ui da, đau chết mất. Ta không phục, không phục!” Ánh sáng sáu màu trên người Lâm Hâm kéo dài tới tận mười phút mới dần dần tan đi. Vừa khôi phục lại năng lực hành động, y liền gào lên đầy vẻ không cam lòng.
Trần Anh Nhi hừ một tiếng:
“Không phục thì lại đây, bổn cô nương chuyên trị các loại không phục.”
Long Hạo Thần cười lớn:
“Thôi, đủ rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Lâm Hâm quả thực đã thua, nhưng Anh Nhi, trước đó hắn nể tình không muốn làm muội bị thương nên chưa xuất hết toàn lực, bằng không muội cũng gặp nguy hiểm. Ma pháp triệu hồi mới này chắc là do muội tự nghĩ ra? Ta chưa từng nghe qua.”
Trần Anh Nhi đắc ý nói:
“Đúng vậy! Là do ta tự sáng chế, linh cảm đến từ Hỗn Loạn Nguyên Tố Bác Ly của Hạo Nguyệt. Ta không thể sử dụng loại ma pháp đó, nhưng lại nghĩ, có thể nhờ vào triệu hoán thú để hoàn thành ma pháp tổ hợp không? Ta đã thí nghiệm rất nhiều lần, cuối cùng cũng thành công. Mấy con địa long vừa rồi chính là nhóm vật thí nghiệm đầu tiên. Chúng được tạo ra từ ma tinh, khi ta cần thì có thể tùy thời triệu hồi. Thời gian ngâm xướng hơi dài là bởi vì ta tạo ra địa long có thể tiến hóa. Khuyết điểm của chúng là không có nhiều bản năng chiến đấu, nhưng ta đã luyện chế chúng thành vật triệu hồi giống như con rối. Tựa như Mạch Đâu, thực lực của ta tăng lên thì chúng cũng sẽ không ngừng tiến hóa.”
Trần Anh Nhi nói đơn giản, nhưng mọi người nghe xong đều chấn kinh tột độ. Đây chính là địa long sáu nguyên tố thuộc tính, sáng tạo ra ma pháp triệu hồi nhờ vào ma tinh, có thể tưởng tượng được sự khó khăn đó. Điều này có nghĩa là, Trần Anh Nhi không chỉ có thể triệu hồi ma thú, mà còn có thể sáng tạo ra chúng.
“Ta là Linh Hồn Thánh Nữ mà, đây là năng lực đặc biệt sau khi ta trở thành Thần Quyến Giả, Ban Linh Hồn. Chỉ cần ta muốn, thậm chí có thể ban linh hồn cho đất đá, chẳng qua số lượng Ban Linh Hồn có hạn chế. Thi triển cần tiêu hao lực lượng linh hồn của bản thân, nên không thể dùng quá nhiều. Điểm tốt là, triệu hoán thú được ta ban cho linh hồn sẽ theo tu vi của ta mà tiến hóa.”
Nghe nàng giải thích, mọi người đều ngây người. Năng lực Linh Hồn Thánh Nữ của Trần Anh Nhi có chút khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ lại khiến người ta phải biến sắc kinh sợ.
Sáng tạo ma thú, hơn nữa còn ban cho chúng tiềm năng tiến hóa. Có lẽ lúc mới bắt đầu tác dụng không rõ ràng, nhưng khi tu vi của Trần Anh Nhi tăng lên, ma thú do nàng sáng tạo sẽ ngày càng trở nên hùng mạnh. Đợi sau này nàng đạt đến cấp chín, chẳng phải sẽ có một đám ma thú cường đại, không cần tiêu hao linh lực triệu hồi liền có thể sử dụng sao?
Hơn nữa, bởi vì bản thân ma thú là do Trần Anh Nhi sáng tạo, nên độ phù hợp và khống chế của nàng với chúng vượt xa so với triệu hoán thú bình thường. Ma thú cùng loại sáu thuộc tính, ma pháp hỗn hợp, Trần Anh Nhi là Linh Hồn Thánh Nữ, không thể nghi ngờ đã vượt xa các triệu hoán sư bình thường.
Long Hạo Thần trầm ngâm một lát, rồi nói:
“Anh Nhi, ta có thể hiểu rằng năng lực Linh Hồn Thánh Nữ của muội tương đương với việc có thêm một đám bổn mệnh triệu hoán thú không?”
Trần Anh Nhi cười hì hì:
“Đại khái là như vậy. Thời gian ta thức tỉnh còn ngắn, hiện tại vẫn chưa quen tay sử dụng năng lực này. Dùng Ban Linh Hồn tối đa chỉ khống chế được sáu ma thú này mà thôi.”
Long Hạo Thần nói tiếp:
“Khi muội triệu hồi chúng, tốc độ ngâm xướng hơi chậm, nếu có thể giải quyết được vấn đề này thì càng tốt. Còn nữa, nếu chúng chết trận thì sao? Muội có thể làm chúng sống lại không? Nếu sống lại thì chúng có còn tiếp tục tiến hóa được không?”