Chương: Thiên Phú áp chế cộng hưởng | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025

Chao ôi… đây quả là thiên phú áp chế cộng hưởng của chủ kỵ sĩ đối với Phụ Trợ kỵ sĩ. Không thể nào. Hàn Khiếm trừng lớn mắt nhìn Long Hạo Thần, tựa như đang nhìn một quái vật, đáy mắt không giấu nổi sự rung động đến khó tin.

Hít sâu một hơi, Hàn Khiếm chuyển ánh mắt về phía cháu trai mình, sắc mặt ông cũng trở nên nghiêm trọng, tay phải hư không chỉ về phía Hàn Vũ. Trong khoảnh khắc, Long Hạo Thần thấy tay Hàn Khiếm biến thành ánh sáng vàng trong suốt, Quang Diệu Thể, kỹ năng cấp bảy của kỵ sĩ.

Bàn tay sáng chuyển động, năm ngón tay vung lên, từng đạo quang văn tràn ngập quỹ tích huyền ảo từ trong bàn tay ông tràn ra. Giây lát sau biến thành quang văn phức tạp, lạc ấn vào vị trí ngực của Hàn Vũ.

Bỗng chốc thân thể Hàn Vũ run lên, ngực lóe ra một luồng ánh sáng vàng chậm rãi dựng thẳng lên không trung, trở thành cột sáng màu vàng, từ từ dâng cao.

Ánh mắt Hàn Khiếm nhìn chằm chằm tốc độ dâng cao của cột sáng, sắc mặt càng lúc càng kích động.

Dạ Hoa và Long Hạo Thần không hiểu mô tê gì. Hàn Khiếm vừa mới sử dụng năng lực gì hai người đều không biết, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, cột sáng vàng rốt cuộc dừng lại, không dâng lên cao nữa. Hai tay Hàn Khiếm không tự giác siết chặt thành nắm đấm.

“Không, không ngờ lại như vậy. Tám mươi, tám mươi a!”

Chợt quay đầu lại, Hàn Khiếm lần nữa nhìn Long Hạo Thần, ánh mắt đã biến thành vô cùng kỳ quái, từ trên xuống dưới nhìn hắn tựa như đang xem một báu vật vô giá, hiếm có trên đời.

Long Hạo Thần bị ông nhìn đến phát ngượng, nhịn không được cất tiếng hỏi:

“Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hàn Khiếm hít sâu một hơi, tay phải vung lên, một tầng sắc vàng bao bọc lấy gian phòng, ngay cả dưới chân bọn họ cũng bị bao phủ. Câu nói sau đó của ông khiến hai thầy trò Dạ Hoa, Long Hạo Thần đều kinh ngạc.

“Tiểu Hạo Thần a tiểu Hạo Thần, ngươi thật đúng là luôn khiến ta giật mình. Tiên thiên nội linh lực chín mươi bảy, con trai quang minh. Không nghĩ tới hắc ám thời kỳ sáu ngàn năm nay, Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta rốt cuộc lại xuất hiện một vị con trai quang minh. Ha ha, ha ha ha ha.”

Long Hạo Thần và Dạ Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn người đang nói. Nếu là người khác nói câu này, có lẽ hai thầy trò đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Nhưng trước mặt họ, chính là thánh kỵ sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Đây chính là người chỉ cần nhấc tay một cái đã dễ dàng hủy diệt bọn họ, một siêu cấp cường giả. Hơn nữa, hai người không cho rằng Hàn Khiếm sẽ làm chuyện gì bất lợi với họ.

“Làm, làm sao ngài biết?” Long Hạo Thần ngây ngốc hỏi. Người ta đã nói rõ ràng con số cụ thể, có che giấu thêm cũng chẳng ích gì, chi bằng thẳng thắn hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Hàn Khiếm tâm tình không cách nào bình tĩnh, trong mắt ngọn lửa hưng phấn bùng cháy.

“Chính là trong khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ, ngươi đã lộ ra sơ hở. Quan hệ giữa Phụ Trợ kỵ sĩ và chủ kỵ sĩ rất thân thiết. Ký kết khế ước cần huyết mạch của song phương để duy trì liên hệ. Cho nên mới cần một giọt máu của ngươi. Khi khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ hoàn thành, nếu như thiên phú của chủ kỵ sĩ vượt xa Phụ Trợ kỵ sĩ, như vậy thiên phú của Phụ Trợ kỵ sĩ sẽ tăng cao theo thiên phú của chủ kỵ sĩ. Sau khi khế ước kết thúc, thiên phú tăng cao này sẽ biến mất.”

“Cái gọi là vượt xa cũng có giới hạn của nó, chính là thiên phú áp chế cộng hưởng mà ta vừa nói. Giới hạn này là khi Tiên Thiên Nội Linh Lực chênh lệch vượt quá ba mươi. Nghĩa là, nếu Tiên Thiên Nội Linh Lực của Chủ Kỵ Sĩ cao hơn Phụ Trợ Kỵ Sĩ ba mươi điểm, thiên phú của Phụ Trợ Kỵ Sĩ sẽ được tăng cường. Mức độ tăng này bằng một nửa hiệu số Tiên Thiên Nội Linh Lực của hai bên.”

“Tiểu Vũ có Tiên Thiên Nội Linh Lực là sáu mươi ba, coi như không tệ. Nhưng hiện tại, Tiên Thiên Nội Linh Lực của nó đã đạt tới tám mươi. Điều này có nghĩa là đã tăng thêm mười bảy điểm nội linh lực. Mười bảy nhân đôi là ba mươi tư, cộng thêm sáu mươi ba, ta tính ra được Tiên Thiên Nội Linh Lực của ngươi là chín mươi bảy! Chín mươi bảy điểm Tiên Thiên Nội Linh Lực! Thật không ngờ, ta lại có thể tận mắt chứng kiến một cường giả sở hữu thể chất Quang Minh Chi Tử khi còn sống.”

Long Hạo Thần ngây người, Dạ Hoa cũng ngẩn ra, còn Hàn Vũ thì cười ngây ngô…

Dạ Hoa lẩm bẩm:

“Ta… Sao ta chưa từng nghe nói Phụ Trợ Kỵ Sĩ lại có lợi ích như vậy?”

Hàn Khiếm đáp: “Phụ Trợ Kỵ Sĩ vốn không nhiều, hơn nữa khế ước của mỗi Phụ Trợ Kỵ Sĩ cũng khác nhau. Loại thiên phú áp chế cộng hưởng này chỉ có thể được tạo ra bởi khế ước mà ta thi triển, dựa trên nghiên cứu cổ văn tinh linh. Đừng nói là ngươi chưa từng nghe qua, ngay cả trong Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng không có mấy kỵ sĩ biết đến. Hơn nữa, nó không có tác dụng với phần lớn mọi người, nên Thánh Điện cũng không cần phải lan truyền.”

Dạ Hoa không kìm được run giọng hỏi:

“Thánh Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, khế ước này… Chủ Kỵ Sĩ có thể có được bao nhiêu Phụ Trợ?”

Hàn Khiếm không chút do dự trả lời:

“Chắc là hai. Bởi vì khế ước sẽ tạo ra liên kết tinh thần, nếu có quá nhiều Phụ Trợ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực của kỵ sĩ, gây bất lợi. Cho nên chúng ta cho rằng, Chủ Kỵ Sĩ có tối đa hai Phụ Trợ là thích hợp nhất.”

Bụp một tiếng, Long Hạo Thần quỳ xuống đất.

“Thánh Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, ta cầu xin ngài, hãy ban cho lão sư một khế ước phù văn. Lão sư mới là thiên tài chân chính!”

Hàn Khiếm nghe hắn nói, giật mình ngơ ngẩn.

Dạ Hoa kích động nhìn Long Hạo Thần.

“Không, Hạo Thần, như vậy ngươi sẽ không thể có thêm Phụ Trợ Kỵ Sĩ.”

Long Hạo Thần thành khẩn lắc đầu:

“Lão sư, bản thân cường đại mới là quan trọng nhất, đệ tử có Hàn huynh làm Phụ Trợ là đủ rồi. Có thể giúp người khác về mặt thiên phú, đệ tử sẽ làm mọi cách!”

“Khoan đã, khoan đã, ta không hiểu các ngươi đang nói gì?” Hàn Khiếm nghi hoặc nhìn hai thầy trò.

Dạ Hoa thở dài một tiếng, cúi đầu nói:

“Thánh Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, Tiên Thiên Nội Linh Lực của thuộc hạ chỉ có tám điểm.”

“Cái gì?” Hàn Khiếm kinh hô, thanh âm lớn đến mức khiến hai thầy trò Long Hạo Thần ù cả tai. May mắn thay, ông đã bố trí Thánh Quang Minh nội linh lực ngăn cản, không sợ làm kinh động đến người khác.

Âm thanh vang vọng lan ra xung quanh.

Hàn Khiếm chấn động không hề nhỏ, chẳng kém gì khi hay tin Long Hạo Thần có tiên thiên nội linh lực cao tới chín mươi bảy. Tiên thiên nội linh lực chỉ có tám điểm, điều này có nghĩa gì? Lẽ ra, điều này có nghĩa là y vĩnh viễn không thể đột phá cấp hai. Thế nhưng, y không những đã đột phá, mà còn là một Đại Địa Kỵ Sĩ!

Giờ khắc này, Hàn Khiếm coi như đã hiểu vì sao Long Hạo Thần lại nói Dạ Hoa mới là thiên tài chân chính. Thiên tài không chỉ dựa vào thiên phú. Một người có tiên thiên nội linh lực chỉ có tám điểm lại có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Địa Kỵ Sĩ, sự cố chấp, kiên trì và trí tuệ này, há có thể dùng hai chữ “thiên tài” mà khái quát hết được? Hít sâu một hơi, Hàn Khiếm nhìn Dạ Hoa chằm chằm.

“Vì sao ngươi không sớm bẩm báo chuyện này lên trên?”

Dạ Hoa cười khổ đáp:

“Tiên thiên nội linh lực tám điểm không phải là chuyện gì vẻ vang, chỉ khiến người ta chê cười mà thôi.”

“Chê cười cái khỉ! Ngu ngốc! Ngươi có từng nghĩ, trong nhân loại chúng ta có bao nhiêu người có nội linh lực thấp hơn mười điểm? Chiếm đa số! Nếu như bọn họ có thể tu luyện thành cường giả cấp năm giống như ngươi, vậy thì đối với nhân loại chúng ta sẽ có ý nghĩa như thế nào?” Hàn Khiếm gần như hét lên.

Lần này Dạ Hoa chấn động. Cả đời y chỉ biết nỗ lực và chiến đấu, những lời chê cười của người đời dần dần khiến tính cách y trở nên cô độc, nói khó nghe thì là chỉ biết đến mình, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân.

Lúc này nghe xong lời Hàn Khiếm, y mới đột nhiên hiểu ra, thì ra bao nhiêu năm khổ tâm tu luyện không chỉ giúp ích cho chính mình. Những phương pháp tu luyện mà y tự mình nghiên cứu ra tuy không thích hợp với tiểu quái vật Long Hạo Thần, nhưng lại thích hợp với đa số những người không đủ thiên phú!

Hàn Khiếm giơ tay lên, một luồng sáng vàng từ người Long Hạo Thần dâng cao.

“Ta chấp nhận thỉnh cầu của ngươi. Hiện tại ta còn muốn xem trên người lão sư của ngươi có thể xuất hiện kỳ tích cỡ nào hơn cả ngươi. Dạ Hoa, đưa tay trái ra.”

“Vâng.” Dạ Hoa hưng phấn vô cùng, tựa như thuở ban đầu nhận Long Hạo Thần làm đệ tử. Thiên phú vây khốn y một đời rốt cuộc có thể thay đổi!

Mười phút sau, một phù văn giống hệt lúc nãy trong tay Hàn Khiếm nay xuất hiện ở lòng bàn tay Dạ Hoa.

Dạ Hoa và Long Hạo Thần không hề thảo luận vấn đề liên quan đến khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ. Hai người họ là thầy trò, thân như cha con. Cứ cho rằng Dạ Hoa trở thành Phụ Trợ kỵ sĩ của Long Hạo Thần thì sao? Chẳng lẽ Long Hạo Thần sẽ yêu cầu y làm gì? Giữa thầy trò, sự tín nhiệm tuyệt đối khiến họ không cần trao đổi bất cứ điều gì mà vẫn đưa ra quyết định.

Lại một giọt máu tươi nhỏ xuống.

Cảm nhận của Dạ Hoa so với Hàn Khiếm còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Khi vầng sáng vàng xuất hiện trên người y, do thân thể quá mức căng cứng mà xuất hiện co giật, suýt chút nữa thì hôn mê.

Linh lực giữa y và Long Hạo Thần chênh lệch tới tám mươi chín, khi nhận được thiên phú áp chế cộng hưởng, tiên thiên nội linh lực của y từ tám điểm tăng lên năm mươi hai điểm. Tuy rằng như cũ không được tính là thiên tài, nhưng đối với

Đối với Dạ Hoa mà nói, sự tăng tiến thiên phú này đủ để thay đổi vận mệnh tương lai của y!

Cảm nhận được quang nguyên tố tăng lên gấp mấy chục lần, cảm nhận được nội linh lực trong cơ thể biến chuyển do thiên phú cải biến, Dạ Hoa nhịn không được mà rơi lệ. Y ôm chặt lấy Long Hạo Thần, khóc lớn thành tiếng.

Mấy chục năm qua, y đã chịu đựng vô vàn lời chê cười, chịu đựng nỗi thống khổ bị lão sư ruồng bỏ, chịu đựng tất cả mọi thứ. Hoàn toàn nhờ vào tinh thần bất khuất chống đỡ, y mới có thể từng bước đi đến ngày hôm nay. Giờ khắc này, nan đề lớn nhất đã vây khốn y suốt mấy chục năm rốt cuộc cũng được giải quyết. Áp lực cảm xúc trong lòng y bỗng chốc vỡ òa như nước lũ tràn bờ.

Nhìn Dạ Hoa khóc lớn, Hàn Khiếm đứng bên cạnh cũng không ngăn cản. Ông từng trải nhiều, lẽ nào lại không nhìn ra những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay của Dạ Hoa? Để y phóng thích ra lúc này chính là lựa chọn tốt nhất.

Nội tâm trong sáng, sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của y. Tuy tuổi y không còn nhỏ, nhưng với phương pháp tu luyện này, e rằng tiền đồ tương lai sẽ vô cùng xán lạn.

Con trai quang minh dù có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ có một mình, mà tác dụng Dạ Hoa mang đến, lại có thể trợ giúp cho toàn bộ Lục Đại Thánh Điện!

Dạ Hoa khóc ròng rã suốt mười mấy phút, khóc đến hai mắt đỏ hoe, thấm ướt cả vai áo của Long Hạo Thần. Khó khăn lắm y mới dần ổn định lại được cảm xúc.

Xoay người, y “bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hàn Khiếm, dập đầu nói:

“Thánh kỵ sĩ trưởng, cảm tạ ngài.”

Hàn Khiếm mỉm cười, lắc đầu nói:

“Không cần đa tạ. Nếu ngươi không chê, cũng không cần trở về Hạo Nguyệt thành nữa, sau này hãy đi theo ta. Lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của ta.”

Dạ Hoa thông minh lanh lợi, là thiên tài một đời, liền vội vàng dập đầu lần nữa, nói:

“Đệ tử bái kiến sư phụ.”

Hàn Khiếm ha hả cười, hai tay đỡ y dậy:

“Là lão phu được lợi mới đúng. Tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng chói của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, e rằng thành tựu còn không thua kém gì đồ đệ bảo bối của ngươi.”

Long Hạo Thần thấy lão sư đã bái sư xong, cũng vội vàng tiến lên cung kính nói:

“Đệ tử Long Hạo Thần bái kiến sư tổ.”

Hàn Khiếm cười đến đắc ý. Tính cách ông vốn hào sảng, nhất thời bất nhã cười vang. Hàn Vũ đứng một bên chứng kiến cảnh này, những mịt mờ trong lòng trước đó đã hoàn toàn tan biến. Trước không nói đến việc chủ kỵ sĩ của mình là đồ tôn của ông nội, thiên phú áp chế cộng hưởng của Long Hạo Thần đã giúp y tăng vọt lên tới tám mươi điểm. Y đang suy tính xem có nên bàn bạc lại với ông nội, kéo dài thời gian làm Phụ Trợ kỵ sĩ hay không.

Thoạt nhìn tiên thiên nội linh lực của Dạ Hoa tăng lên hơn bốn mươi, nhận được lợi ích nhiều nhất. Nhưng trên thực tế, lợi ích Hàn Vũ nhận được thậm chí còn vượt qua cả Dạ Hoa.

Nguyên bản tiên thiên nội linh lực của Hàn Vũ là sáu mươi ba, tuy đã là thiên tài nhưng tương lai muốn trở thành Thần Ấn kỵ sĩ vẫn còn đôi chút khó khăn. Theo ghi chép của Kỵ Sĩ Thánh Điện, những cường giả có thể trở thành Thần Ấn kỵ sĩ, tiên thiên nội linh lực hầu như đều vượt qua bảy mươi. Nếu không có thiên phú như vậy, thì phải nỗ lực gấp nhiều lần mới có thể đạt được.

Bẩm sinh nội linh lực bảy mươi điểm, tư chất Quang Thiên Sứ, bẩm sinh nội linh lực tám mươi điểm ắt là tư chất Thần Phù Hộ. Cũng chính là, nhờ vào thiên phú áp chế cộng hưởng, trực tiếp nâng thiên phú của y lên hai cấp. Chỉ cần còn sống, đột phá cấp chín chỉ là vấn đề thời gian! Hàn Vũ sao có thể không hưng phấn? Trở thành Phụ Trợ kỵ sĩ thì đã sao? Thiên phú tăng cao như vậy, dẫu có làm Phụ Trợ kỵ sĩ hai mươi năm cũng đáng!

“Không ngờ việc này lại thu hoạch lớn đến vậy. Ha ha.” Hàn Khiếm đắc ý nói. “Thôi được, nói chuyện chính sự. Hạo Thần, ở vòng loại ngươi đã lọt vào mười hạng đầu. Theo quy tắc, thánh điện phải thưởng cho ngươi một món vũ khí. Ta nghe người giám sát tổ ba của Kỵ Sĩ Thánh Điện nói, vũ khí của ngươi tổn hại nghiêm trọng. Nếu đã vậy, ngươi hãy đi lãnh thưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện đi.”

“Vũ khí thánh điện thưởng cho phải xem vận khí của ngươi. Sáng sớm mai Hàn Vũ sẽ đưa ngươi tới thánh điện tàng bảo các, nó sẽ chỉ cho ngươi biết phải làm gì. Dù sao đã xác định ngươi đứng đầu tổ ba, thi đấu ngày mai không cần tham dự. Sư phụ ngươi đã bái ta làm thầy, ngươi nghiễm nhiên thành đồ tôn của ta, lão phu sẽ về chuẩn bị cho các ngươi một phần lễ gặp mặt, mai sẽ sai người mang tới. Đồ tôn của Hàn Khiếm ta sao có thể trên người không có nổi một món trang bị? Tiểu Vũ, từ giờ con chính là Phụ Trợ của Hạo Thần, chắc hẳn đã biết phải làm gì rồi chứ.”

Hàn Vũ vội vàng cung kính đáp.

“Vâng, gia gia. Con sẽ nghiêm túc học hỏi chủ nhân, không để gia gia phải thất vọng.”

Hàn Khiếm rời đi, Dạ Hoa không nhịn được vội vàng tu luyện ngay trong phòng. Long Hạo Thần đưa Hàn Vũ về phòng mình.

“Hàn huynh, huynh thấy thế này có được không, sau này cứ gọi thẳng tên ta. Cứ gọi chủ nhân làm ta thấy hơi kỳ quặc.” Long Hạo Thần khẩn thiết nói với Hàn Vũ.

Hàn Vũ lập tức lắc đầu nguầy nguậy, nói.

“Như vậy sao được. Lễ nghĩa không thể bỏ, ta là Phụ Trợ kỵ sĩ của ngài, đương nhiên phải xưng hô ngài là chủ nhân.” Hiện tại y đã quyết tâm đi theo Long Hạo Thần. Con trai quang minh nha! Theo hắn mới có tiền đồ. Giờ phút này Hàn Vũ rất bội phục gia gia, ánh mắt quả thực quá sắc bén. Trở thành Phụ Trợ của con trai quang minh, đây là vinh diệu chứ không phải sỉ nhục.

Long Hạo Thần khuyên bảo nửa ngày, Hàn Vũ nhất quyết không chịu đồng ý. Hết cách, đành phải tìm một chỗ, tạm thời cho y ở lại.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ đưa Long Hạo Thần tới thánh điện tàng bảo các. Trước khi xuất phát, Long Hạo Thần nhờ Lý Hinh nhắn với Thải Nhi hôm nay hắn sẽ về trễ, bảo Thải Nhi không cần chờ.

Thánh điện tàng bảo các nằm trong khuôn viên Thánh Minh, do Lục Đại Thánh Điện cùng nhau quản lý.

Tàng bảo các nằm ở phía sau Thánh Minh, một nơi không hề bắt mắt.

Từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một tòa kiến trúc lục giác bình thường, diện tích khoảng vài trăm mét vuông mà thôi. Cùng lắm thì có vẻ hơi xa hoa một chút.

Trước cửa, hai lão già mặc đồ vải ngồi trên ghế trò chuyện, thoạt nhìn rất nhàn nhã.

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương 845: Rời đảo

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 4, 2025

Chương: Mộng huyễn thiên đường (1 + 2+3)

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 4, 2025

Chương 844: Việt tiên cô

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 4, 2025