Chương: Thần kiếm trở về | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025

Năm đó, khi Dạ Vô Thương đại chiến cùng Ma Thần Hoàng rồi hy sinh, tất cả chiến sĩ của Thánh Điện liên minh đều chít khăn trắng, để tang. Cũng bởi trận chiến ấy mà địa vị của Chiến Sĩ Thánh Điện trong liên minh được nâng cao. Đáng tiếc, trăm năm qua, Chiến Sĩ Thánh Điện không xuất hiện thêm một thiên tài nào như Dạ Vô Thương nữa.

Đây là lần đầu tiên Long Hạo Thần nhìn thấy pho tượng Dạ Vô Thương. Dung mạo của y không hề nổi bật như danh tiếng, nhìn qua chỉ như một người bình thường. Pho tượng điêu khắc Dạ Vô Thương giơ kiếm trước ngực, toát ra khí thế tung hoành.

Chẳng qua, sau một thoáng quan sát, Long Hạo Thần khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Từ Trung Lượng liền biến đổi.

“Long đoàn trưởng, cậu…”

Long Hạo Thần cảm khái nói:

“Pho tượng này thật đáng tiếc, không điêu khắc ra được kiếm ý của Dạ Vô Thương tiền bối, khiến bức tượng chỉ như vật chết mà thôi.”

Kỳ thật, pho tượng Dạ Vô Thương là tác phẩm của một đại sư, nhưng sao có thể sánh được với thứ mà Long Hạo Thần từng thấy! Ở tận cùng tầng một tháp Vĩnh Hằng, bức tượng Tử Linh Thánh Thần Y Lai Khắc Tư đã mang đến cho hắn chấn động quá lớn, hoàn mỹ tái hiện khí thế cường đại của vị pháp thần đó, thậm chí cả thần thái, ý niệm cũng hiện ra, tựa như người thật. So với nó, pho tượng Dạ Vô Thương kém xa.

Hảo cảm của Từ Trung Lượng sau khi nghe Long Hạo Thần nói thì hoàn toàn biến mất.

“Long đoàn trưởng, xin đừng bình phẩm về pho tượng anh hùng của Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta. Nếu không, cho dù người là Liệp Ma giả, ta cũng sẽ khiêu chiến với người, để bảo vệ tôn nghiêm của Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Long Hạo Thần ngẩn ra, mới phát hiện lời mình nói có chút đường đột.

“Xin lỗi, ta xin lỗi người, là ta lỗ mãng. Chỉ là tiền bối Dạ Vô Thương là ngàn năm nhất kiếm, không thông qua bức tượng mà thể hiện ra kiếm ý thì thật sự quá đáng tiếc. Nếu có thể làm được, nói không chừng thật sự có người từ đó mà lĩnh ngộ được điều gì.”

Từ Trung Lượng nghiêm túc nhìn Long Hạo Thần, trong lòng thầm nghĩ, thanh niên này không giống đang giả bộ. Gã thở dài một tiếng, nói:

“Muốn thông qua pho tượng mà đem kiếm ý biểu lộ ra thật sự quá khó khăn. Cho dù là những người năm đó đi theo Dạ Suất, cũng không ai có thể mô phỏng ra kiếm ý của Dạ Suất, huống chi là hiện tại.”

“Dạ Suất?” Long Hạo Thần tò mò hỏi.

Từ Trung Lượng đáp:

“Dạ Suất không chỉ là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta, mà còn là thống soái tam quân biên quan đông nam. Các tiền bối đều dùng tên đó để xưng hô với lão nhân gia.”

Long Hạo Thần gật đầu nói:

“Từ đường chủ, không biết ta có thể gặp điện chủ của quý thánh điện không?”

Từ Trung Lượng ngẩn ra một chút, trong lòng thầm nghĩ: Thằng nhóc này còn muốn gặp điện chủ sao! Hình như cũng quá vọng tưởng, cho rằng mình là đại nhân vật.

Long Hạo Thần đương nhiên nhìn ra gã đang nghĩ gì, tha thiết nói:

“Từ đường chủ, lần này ta đến Chiến Sĩ Thánh Điện có ba việc, trong đó hai việc ta có thể nhờ người hỗ trợ, nhưng việc quan trọng nhất thì nhất định phải gặp điện chủ mới được.”

Từ Trung Lượng chau mày, lên tiếng:

“Chỉ e là có chút khó khăn, Điện chủ đại nhân bận rộn trăm công nghìn việc.”

Long Hạo Thần hướng pho tượng, giọng bình thản:

“Nếu là việc liên quan đến tiền bối Dạ Vô Thương thì sao?”

“Hửm?” Từ Trung Lượng kinh ngạc. “Liên quan đến Dạ Soái? Long đoàn trưởng, có thể tiết lộ cho ta biết trước được chăng?”

Long Hạo Thần không giấu giếm, gật đầu:

“Vừa rồi ta có nhắc tới một đề nghị, ta nghĩ bản thân có thể làm được. Ta có thể khiến pho tượng này mang kiếm ý của Dạ Soái.”

Từ Trung Lượng hít sâu một hơi, dù trong lòng không thể tin nổi, nhưng gã không hề lên tiếng chất vấn Long Hạo Thần. Bởi gã hiểu rõ, cho dù là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn cấp Đế, ở tại Chiến Sĩ Thánh Điện này cũng không dám đem chuyện như vậy ra đùa cợt. Nếu thật sự chỉ là một trò đùa, đó sẽ là sự xúc phạm cực lớn đến Chiến Sĩ Thánh Điện, không ai có thể gánh vác nổi hậu quả.

“Long đoàn trưởng, người, người…” Từ Trung Lượng có chút không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này thế nào. Đương nhiên gã hy vọng tất cả là sự thật, nhưng vị Long đoàn trưởng trước mặt thực sự tuổi còn quá trẻ.

Long Hạo Thần giơ tay phải lên, tha thiết nói:

“Ta vừa dẫn theo đồng bạn trong đội từ Thánh Thành đến. Không biết Chiến Sĩ Thánh Điện các người đã nhận được tin tức hay chưa. Khoảng vài tháng trước, Thánh Thành từng xuất hiện tin Thần kiếm năm xưa Dạ tiền bối sử dụng đã thức tỉnh.”

Từ Trung Lượng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Đương nhiên họ đã nghe nói qua chuyện này, hơn nữa Chiến Sĩ Thánh Điện còn phái Phó điện chủ đích thân đi điều tra. Nhưng tìm đến hậu nhân của Dạ Soái là Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương lại kiên quyết không chịu tiết lộ ai là người có được trọng kiếm của Dạ Soái. Chỉ nói nếu người đó muốn, tất sẽ liên hệ với Chiến Sĩ Thánh Điện. Hơn nữa Thần kiếm đã nhận người đó làm chủ, bởi vì người kia là Kỵ sĩ, nên không có khả năng trở về Chiến Sĩ Thánh Điện.

Việc này khiến cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện chấn động, nhưng Dạ Vị Ương là hậu nhân của Dạ Soái, họ không thể cưỡng ép nàng, chỉ có thể ngầm tìm kiếm vị Kỵ sĩ sở hữu Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, thậm chí còn nhờ đến sự trợ giúp của Kỵ Sĩ Thánh Điện.

Nhưng mấy tháng trôi qua, từ đầu đến cuối vị kia vẫn bặt vô âm tín.

Giờ khắc này, nghe Long Hạo Thần nhắc tới chuyện đó, Từ Trung Lượng kinh ngạc đến mức nào có thể tưởng tượng được. Càng làm gã chấn kinh hơn nữa là ở phía sau.

Từ Trung Lượng nhìn đến tay phải của Long Hạo Thần, bàn tay sáng lạn ánh vàng, quang mang vàng nhu hòa khuếch tán, ngay sau đó, kiếm khí uy nghiêm bộc phát.

Trọng kiếm vàng cao quá đầu, viên bảo thạch nơi mũi kiếm tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Kiếm ý không chỉ phát ra từ Thần kiếm, mà còn khuếch tán từ trên người Long Hạo Thần. Giây phút này, sự trùng kích mà Long Hạo Thần mang đến cho gã thực sự quá lớn. Vốn đứng yên đó, Long Hạo Thần đem đến cho gã cảm giác nhân kiếm hợp nhất, không ai địch nổi.

Nên biết, là Phó đường chủ Cuồng Chiến Đường, nội linh lực của Từ Trung Lượng đã vượt qua chín vạn, là cường giả đỉnh cấp bát giai. Nhưng giờ khắc này, đối diện với Long Hạo Thần, gã lại cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Không chỉ riêng gã, tất cả những người đang có mặt tại đại sảnh Chiến Sĩ Thánh Điện đều bởi vì quang mang đột ngột xuất hiện mà dừng bước. Đương nhiên họ sẽ không có địch ý, bởi vì…

Vì thuộc tính quang minh, hắn không thể nào là địch nhân. Tiếp đó, kiếm ý ngập trời tựa hồ muốn xé toạc không gian, khiến lòng người chấn động, ngơ ngẩn.

Giờ phút này, bọn họ thậm chí còn sinh ra ảo giác, dường như tất cả quang hoa rực rỡ kia đều phát ra từ pho tượng Dạ Suất, còn vật khổng lồ bên kia chỉ là một tử vật mà thôi.

Sự so sánh này thật quá khắc sâu, kiếm ý cường đại tựa như muốn phá tan nóc điện Chiến Sĩ Thánh Điện, thân ảnh nhân kiếm hợp nhất càng thêm cao lớn vĩ ngạn.

Bế quan gần một năm, thu hoạch của Long Hạo Thần có thể tưởng tượng được. Hắn kế thừa không chỉ là thanh Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, mà còn là kiếm ý của nó. Đồng thời, hắn còn đem kiếm ý này dung hợp với một phần lĩnh ngộ từ một kiếm khi thức tỉnh thần quyến giả đánh lui A Bảo, hình thành nên kiếm ý độc nhất vô nhị của riêng mình.

Không thể nghi ngờ, thiên phú cường đại của thần quyến giả đã mang đến cho hắn sự trợ giúp cực lớn. Nói chính xác, kiếm ý mà Long Hạo Thần thi triển lúc này có chút khác biệt so với Dạ Vô Thương năm đó, cũng vĩnh viễn không thể sánh bằng lĩnh ngộ của Dạ Vô Thương khi hoàn toàn ký thác tình cảm vào trong kiếm. Nhưng trong tay hắn đang nắm giữ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, lại có thêm kiếm ý phụ trợ, làm sao không khiến toàn bộ Chiến Sĩ Thánh Điện rung động?

Từ Trung Lượng là người đầu tiên hướng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán hành lễ chiến sĩ cao cấp nhất. Ngay sau đó, tất cả chiến sĩ có mặt đều đồng loạt cung kính hành lễ.

Ánh vàng thu liễm, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán biến mất trong tay Long Hạo Thần, kiếm ý cường đại cũng theo đó mà tan biến. Nhìn thấy ánh mắt rực rỡ của Long Hạo Thần, Từ Trung Lượng mạnh mẽ gật đầu.

“Long đoàn trưởng, xin chờ một lát, ta lập tức bẩm báo với điện chủ.”

Nói xong, gã lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.

Long Hạo Thần vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn chăm chú pho tượng trước mắt. Mặc dù pho tượng không có kiếm ý của Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương, nhưng khí thế tung hoành chiến trường kia lại chạm đến tâm can Long Hạo Thần. Mơ hồ, hắn tựa hồ lĩnh ngộ được chút gì đó về kiếm ý.

Hành trình đến Chiến Sĩ Thánh Điện lần này hiển nhiên không chỉ vì tổng trưởng quân sự Tinh Tầm Thành. Đó chỉ là một việc nhỏ tiện thể mà thôi. Việc quan trọng hơn là đưa kiếm ý của Dạ Vô Thương đến Chiến Sĩ Thánh Điện. Đây cũng là nguyên nhân hắn khăng khăng muốn gặp mặt điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện.

Thời gian không lâu sau, từ trên cầu thang phía đại sảnh có hơn mười người bước xuống. Đi đầu là một lão giả mặc áo choàng màu vàng. Lão giả này tóc bạc trắng xóa, nhưng bước đi lại mạnh mẽ như rồng như hổ, mang đến cho người ta một cảm giác áp bách cường đại tựa núi cao sừng sững.

Từ Trung Lượng và một số cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện khí thế hùng hậu đi theo sau lưng lão giả, trực tiếp tiến về phía Long Hạo Thần.

Lão giả áo vàng vẻ mặt kích động bước tới bên cạnh Long Hạo Thần. Nhưng Long Hạo Thần tựa như không hề hay biết, vẫn như cũ mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào pho tượng ngàn năm nhất kiếm.

Từ Trung Lượng muốn mở miệng, nhưng lại bị lão giả áo vàng giơ tay ngăn cản. Đáy mắt lão giả xẹt qua một tia sáng kỳ dị, xoay người ra hiệu cho mọi người im lặng, không được quấy rầy Long Hạo Thần. Còn bản thân lão thì đứng yên bên cạnh Long Hạo Thần, lặng lẽ đánh giá vị thanh niên tuấn tú này.

Khoảng chừng một canh giờ sau, quang mang trong mắt Long Hạo Thần càng thêm sáng ngời.

Chân trái hắn tiến lên một bước, tay phải vung ra trước mặt nhanh như chớp, mơ hồ có một luồng sáng vàng nhạt vụt qua.

Một tiếng thét dài tràn ngập vui sướng bật ra từ miệng hắn. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đại điện đột nhiên vang lên tiếng kêu sắc bén. Tiếng kêu vừa dứt, các cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện đứng một bên lại lộ vẻ kinh hãi. Bọn họ đều cảm nhận được một luồng kiếm ý sắc bén từ cú chém của Long Hạo Thần. Không chỉ là dao động linh lực, mà còn là kiếm ý thuần túy. Rốt cuộc thanh niên này là ai?

“Ngươi là Long Hạo Thần?” Ông lão áo vàng rốt cuộc lên tiếng, giọng nói có chút run rẩy.

Long Hạo Thần giật mình, lúc này mới phát hiện xung quanh mình đã đứng đầy người. Hắn vội vàng xoay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt tràn ngập cảm xúc của ông lão áo vàng.

“Tiền bối, ngài là…”

Từ Trung Lượng đứng bên cạnh cắt ngang:

“Vị này chính là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện của chúng ta, Khâu Vĩnh Hạo điện chủ.”

Long Hạo Thần chân trái giẫm xuống đất, nắm đấm tay phải giơ ngang ngực, đập mạnh vào ***g ngực.

“Đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, Long Hạo Thần, ra mắt điện chủ!”

Khâu Vĩnh Hạo đã quan sát hắn gần một canh giờ.

“Ngươi chính là con của Tinh Vũ lão đệ. Quả nhiên là thiếu niên anh hùng! Thật không ngờ, thần kiếm của Dạ Suất lại nhận ngươi làm chủ. Có thể cho ta xem Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán của Dạ Suất được không?” Ông ta thực sự có chút nôn nóng.

“Được.” Long Hạo Thần một lần nữa nâng tay phải lên.

Khi ánh sáng vàng rực rỡ xuất hiện trước mặt các lãnh đạo Chiến Sĩ Thánh Điện, tất cả đều ngây ngốc. Đặc biệt là các cường giả lớn tuổi của Chiến Sĩ Thánh Điện, không kìm được nước mắt. Trong đó, người có cảm xúc dao động mạnh nhất chính là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện, Khâu Vĩnh Hạo.

“Đại ca, đại ca, cuối cùng đệ cũng được gặp lại thần kiếm của huynh, cuối cùng cũng được thấy nó tỏa sáng. Đại ca, sao năm đó huynh không nghe lời đệ khuyên? Huynh đã trở thành anh hùng của nhân loại, anh hùng của Chiến Sĩ Thánh Điện, nhưng huynh có biết không? Đệ đã vĩnh viễn mất đi một người anh trai tốt như huynh!”

Khâu Vĩnh Hạo nhào tới một bước, hai tay nắm chặt Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, khóc rống lên.

Các cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện một lần nữa, giống như lúc trước, hướng thần kiếm trong tay Long Hạo Thần hành lễ chiến sĩ cao cấp nhất.

Cảm nhận được sự bi thương và hoài niệm của họ, đôi mắt Long Hạo Thần cũng dần đỏ hoe.

Điều khiến người ta rung động hơn nữa là, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán trong tay hắn dường như hiểu được lời Khâu Vĩnh Hạo, lại phát ra tiếng kêu ù ù khe khẽ, tựa như thần kiếm đang khóc than.

Rất lâu sau, Khâu Vĩnh Hạo mới dần tỉnh táo lại. Lau khô nước mắt trên mặt, ông lão tóc bạc với đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Long Hạo Thần.

“Chàng trai, ngươi cố ý mang thần kiếm của Dạ Suất trở về sao? Ta thay mặt Chiến Sĩ Thánh Điện cảm tạ ngươi.”

Long Hạo Thần khẽ gật đầu, đáp:

“Điện chủ, xin ngài nén bi thương. Cũng bởi cơ duyên trùng hợp, thần kiếm mới lại được tỏa sáng. Nhưng vật ấy đối với Chiến Sĩ Thánh Điện mà nói thực sự quá trân quý. Bởi vậy, tuy ta được thần kiếm nhận chủ, nhưng nhất định phải được chư vị tiền bối Chiến Sĩ Thánh Điện cho phép, mới có thể lấy nó làm vũ khí riêng. Ta xin hứa với mỗi vị có mặt tại đây, quyết không để thần kiếm của Dạ Soái tiền bối phải phủ bụi trong tay ta.”

Khâu Vĩnh Hạo khựng lại, tuy cảm xúc của lão rất kích động, nhưng lời nói ẩn tàng huyền cơ. Lão nói là Long Hạo Thần đưa thần kiếm trở lại, chứ không phải đem tới ngắm. Nhưng Long Hạo Thần nói lời tiếp theo, ngược lại chém đinh chặt sắt biểu lộ thái độ của mình đối với thần kiếm, và sự thật thần kiếm nhận chủ.

“Hạo Thần! Vậy hôm nay ngươi đến là vì sao?” Khâu Vĩnh Hạo lạnh nhạt hỏi.

Long Hạo Thần cung kính đáp:

“Hôm nay ta đến có ba việc, trong đó việc quan trọng nhất là cần người của Chiến Sĩ Thánh Điện đồng ý mới được. Tuy ta không thể để thần kiếm lại, nhưng ta hy vọng có thể để kiếm ý của Dạ tiền bối ở tại Chiến Sĩ Thánh Điện. Bởi vì đây vốn nên thuộc về Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Khâu Vĩnh Hạo ngẩn ra.

“Kiếm ý của Dạ Soái? Ngươi muốn làm sao?”

Đối với người thanh niên này, lão ngày càng tò mò. Đương nhiên, sâu trong lòng lão vẫn hy vọng có thể giữ lại Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán. Nhưng lão rất rõ ràng địa vị của Long Hạo Thần trong Kỵ Sĩ Thánh Điện. Hàn Khiếm đã nói thằng nhóc này là người thừa kế duy nhất của Kỵ Sĩ Thánh Điện, cũng chính là điện chủ tương lai Kỵ Sĩ Thánh Điện, cưỡng ép hắn để lại thần kiếm là không thể nào. Khác không nói, phụ thân hắn không dễ ứng phó.

Ánh mắt Long Hạo Thần chuyển hướng pho tượng Dạ Vô Thương, trầm giọng nói:

“Điện chủ, nếu ngài đồng ý, ta hy vọng đem kiếm ý để lại trên pho tượng này, khiến sắp tới mỗi cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện đều có thể nhìn thấy, thậm chí là từ đó lĩnh ngộ ra. Đây cũng là điều duy nhất ta có thể làm cho Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Nếu chỉ mới thấy mặt mà Long Hạo Thần đã nói lời như vậy, Khâu Vĩnh Hạo nhất định sẽ không có cái nhìn tốt với người thanh niên này, nói lời quá đao to búa lớn. Năm đó Chiến Sĩ Thánh Điện có nhiều cường giả như vậy, đều không thể khắc ra kiếm ý của Dạ Soái, chỉ bằng thanh niên như hắn? Tuy Khâu Vĩnh Hạo không biết tuổi thật của Long Hạo Thần, nhưng có thể mơ hồ đoán được hắn nhất định không đến hai mươi tuổi.

Nhưng vừa rồi, Long Hạo Thần tay phải chém ra luồng kiếm ý chấn kinh Khâu Vĩnh Hạo. Lão chắc chắn, cho dù là Dạ Soái, ở tuổi cỡ hắn cũng không thể có kiếm pháp siêu việt như vậy. Thanh niên này, quả nhiên là được trời ưu ái!

Hơi suy nghĩ một lát, Khâu Vĩnh Hạo chậm rãi xoay người, đối diện các cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện, trầm giọng nói:

“Các ngươi thấy sao?”

Một lão giả thoạt nhìn tuổi gần bằng Khâu Vĩnh Hạo trầm giọng nói:

“Không ổn, pho tượng Dạ Soái đã sừng sững trăm năm, sao có thể động đậy? Đây không phải việc chúng ta có thể quyết định, lỡ đâu phá hủy bức tượng, chúng ta…”

“Mỗ không còn mặt mũi nào đối diện với hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ Thánh Điện.”

Từ Trung Lượng lại lên tiếng.

“Điện chủ, phó điện chủ, mỗ thấy nên để hắn thử một phen. Long Hạo Thần có thể kế thừa thần kiếm của Dạ Suất, chứng tỏ thần kiếm đã thừa nhận hắn, cũng chỉ có hắn mới lĩnh ngộ được kiếm ý của Dạ Suất. Nếu như…”

“Không được.” Lão giả được gọi là phó điện chủ kiên quyết quát lớn. “Nếu hắn thất bại thì sao? Chúng ta có thể chịu được tổn thất lớn như vậy sao? Làm bất cứ chuyện gì đều phải suy tính đến hậu quả tệ nhất. Nếu ngay cả kết cục tệ hại nhất cũng có thể chấp nhận, thì mới được phép hành động.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, lão giả này thuộc phái bảo thủ của Chiến Sĩ Thánh Điện.

Tiếp đó, các cường giả của Chiến Sĩ Thánh Điện đều lần lượt bày tỏ quan điểm, đa số đều không chấp nhận việc để Long Hạo Thần dễ dàng sửa chữa pho tượng Dạ Vô Thương.

Đương nhiên bọn họ không phải không muốn kiếm ý của Dạ Suất tái hiện, chỉ là tuổi tác của Long Hạo Thần thật sự quá nhỏ. Trong mắt bọn họ, người thừa kế thần kiếm của Dạ Suất chỉ là một đứa trẻ. Đem sự việc quan trọng như vậy giao cho một tiểu tử hoàn thành, làm sao bọn họ có thể an tâm?

Nhìn bọn họ tranh luận, Long Hạo Thần thầm than trong lòng, bèn nói với Khâu Vĩnh Hạo.

“Điện chủ, nếu không ngài xem thế này có được không. Ta không trực tiếp ra tay trên bức tượng Dạ tiền bối, xin ngài hãy tìm cho ta một khối đá lớn, ta sẽ thử lưu lại kiếm ý của Dạ Suất trên khối đá đó. Chẳng qua ta cũng chỉ có thể ra tay một lần duy nhất. Bởi vì chúng ta phải lập tức rời khỏi liên minh, tiến vào lãnh địa ma tộc để chấp hành nhiệm vụ.”

Hắn có thể không làm như vậy, mục đích Long Hạo Thần tới đây căn bản là muốn Chiến Sĩ Thánh Điện thừa nhận hắn có được Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, đồng thời cho Chiến Sĩ Thánh Điện chút lợi ích. Dù sao, nếu thần kiếm đã ở trong tay hắn, mà không ra mặt với Chiến Sĩ Thánh Điện, tương lai sẽ có rất nhiều phiền phức. Hắn đem kiếm ý để lại Chiến Sĩ Thánh Điện, chính là vì chứng minh bản thân có tư cách nắm giữ thần kiếm.

Khâu Vĩnh Hạo gật đầu, nói.

“Nếu đã vậy thì chỉ còn cách đó. Nhưng mà Hạo Thần, ta có một yêu cầu có lẽ hơi quá đáng. Chắc hẳn ngươi cũng biết, thần kiếm Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đối với Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta thật sự vô cùng quan trọng. Nếu có khả năng, chúng ta vẫn hy vọng thần kiếm được lưu lại Chiến Sĩ Thánh Điện, điều kiện ngươi có thể tùy ý đưa ra, chỉ cần làm được thì chúng ta nhất định sẽ thỏa mãn.”

Khâu Vĩnh Hạo đã nhìn ra, nếu mình không nói thẳng thắn, Long Hạo Thần tuyệt đối sẽ không để lại thần kiếm. Nhưng như vậy cũng khó trách, đổi lại là ai e rằng cũng sẽ như thế. Đây dù sao cũng là một thanh thần kiếm cường đại! Cho dù Khâu Vĩnh Hạo nhận thấy, thần kiếm trong tay Long Hạo Thần còn chưa thể khôi phục lại phong thái năm xưa, nhưng đây vẫn là vũ khí cấp truyền thuyết, bất kỳ ai có được thần kiếm này, muốn hắn từ bỏ thật không phải chuyện dễ dàng.

Long Hạo Thần nhìn Khâu Vĩnh Hạo, lắc đầu nói.

“Điện chủ, ta không thể. Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đã nhận ta làm chủ, chỉ có ta mới có thể sử dụng nó. Ta nghĩ, Dạ tiền bối cũng không hy vọng nhìn thấy thần kiếm bị cất giữ trong phòng tối. Ta sẽ mang nó tung hoành ngang dọc ma tộc, chém giết cường địch. Chỉ có uống máu ma tộc, mới khiến thần kiếm chân chính tỏa sáng, ngưng tụ lại kiếm hồn. Cho nên, ta chỉ có thể từ chối ngài.”

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương: Thức tỉnh thần quyến giả, lưỡi hái tử thần!

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 5, 2025

Chương 885: Ngọc Chỉ Phong

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 5, 2025

Chương: Thức tỉnh không hợp thời cơ

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 5, 2025