Chương: Ranh giới cấp bảy | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025

Liên minh Thánh Điện, Thánh Thành, đại phòng đấu giá.

Tại hậu viện đại phòng đấu giá Thánh Minh, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, ăn vận có phần phóng khoáng, đang ngồi đó. Chiếc váy dài màu trắng tôn lên dáng người kiều diễm của nàng. Gương mặt nàng tựa tranh vẽ, toát lên vẻ dịu dàng thuần khiết, đẹp tựa tinh linh, khiến mọi cảnh sắc trong vườn dường như đều vì nàng mà sinh ra.

Một thiếu nữ váy đỏ bất ngờ tiến đến sau lưng nàng, lớn tiếng:

“Đóa hoa nhỏ, muội đang nghĩ gì vậy?”

“A!” Thiếu nữ váy trắng giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn thiếu nữ váy đỏ, trách móc: “Vị Ương tỷ tỷ, tỷ thật là… Đã bảo đừng gọi muội là hoa nhỏ nữa mà, cái tên đáng ghét đó, hừ.”

Thiếu nữ này chính là Phong Linh Nhi, thiếu chủ nhân của đại phòng đấu giá Thánh Minh. Còn người vừa hù dọa nàng, tất nhiên là Dạ Vị Ương, chủ tịch kiêm người đấu giá phong tình vạn chủng của đại phòng đấu giá Thánh Minh.

Dạ Vị Ương cười khúc khích:

“Đúng vậy! Không nên gọi muội là đóa hoa nhỏ, phải gọi là quả ớt nhỏ mới đúng. Lúc nào cũng hung dữ với người ta, không mắng cho người ta bỏ đi thì không cam lòng. Chỉ có tên ngốc đó mới ngày ngày chạy tới đây. Chẳng qua, giờ muội vừa lòng rồi chứ gì? Người ta đi rồi, sẽ không đến làm phiền muội nữa.”

Sau khi Lâm Hâm dẫn Tư Mã Tiên đến làm quen với Phong Linh Nhi, Tư Mã Tiên đã thể hiện sự si tình đến cố chấp. Mỗi ngày, miễn là không ảnh hưởng đến việc tu luyện, gã nhất định sẽ có mặt ở đại phòng đấu giá Thánh Minh. Dạ Vị Ương cũng giúp đỡ không ít, mỗi lần đều cố gắng để gã được gặp Phong Linh Nhi một mặt. Sau đó, đúng như Dạ Vị Ương nói, gã lại bị mắng cho bỏ chạy.

Còn về biệt danh “đóa hoa nhỏ”, tất nhiên là do tên bạn xấu Lâm Hâm “bán đứng” vị mục sư đầu trọc kia, và nó đã trở thành trò cười để Dạ Vị Ương trêu chọc Phong Linh Nhi.

Đương nhiên, Lâm Hâm cũng ngầm giúp Tư Mã Tiên không ít. Ví dụ như việc Tư Mã Tiên mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn ngon cho Phong Linh Nhi chính là do y chỉ dẫn. Sở thích này là Dạ Vị Ương đã lén tiết lộ cho họ.

Cái hôm trước khi xuất phát, Tư Mã Tiên đã mang theo rất nhiều đồ ăn ngon cho Phong Linh Nhi. Đến tận bây giờ, Phong Linh Nhi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó.

Tên ngốc ấy, gã xách đồ ăn phải đến cả trăm cân, toàn thân đều là những bao đồ ăn. Nàng mắng gã, gã chỉ ngây ngô cười, chưa từng cãi lại. Sau đó, gã cứ đứng đó nghe nàng mắng, đến khi nàng mắng mệt thì gã mới rời đi.

“Nghỉ chút đi, uống miếng nước, cứ lớn tiếng nói như vậy cổ họng sẽ đau đấy.”

“Bắt đầu từ ngày mai, ta không thể đến đây được nữa, lần này không biết phải đi bao lâu. Cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Ta biết, cô không có khả năng thích ta. Nhưng không sao, ít nhất thì cô đã cho ta biết cảm giác yêu là như thế nào. Cô có thể coi ta là người thầm mến, đơn phương tương tư cũng được, ít nhất cô không thể ngăn cản ta thầm thích cô.”

“Thật sự cảm ơn cô, khoảng thời gian này ta rất vui vẻ. Thì ra mỗi ngày chờ đợi người mình muốn gặp lại khiến lòng người ta vui đến thế. Mỗi ngày có thể nghe được giọng nói của cô là ta đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Kỳ thật, cô nói đúng. Ta không xứng với cô, hơn nữa ta lại là Liệp Ma giả. Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều phải đối mặt với nguy hiểm tính mạng. Người đàn ông như ta sao có thể đem đến cảm giác an toàn cho cô? Những điều này ta đều hiểu rõ, chỉ là, ta không thể kiềm chế được tình yêu của mình đối với cô.”

“Cô đừng đuổi ta, để ta nói hết những lời này rồi ta sẽ đi ngay. Có lẽ, lần từ biệt này sẽ là vĩnh biệt. Ta không biết mình có thể sống sót trở về hay không. Tâm nguyện duy nhất của ta là được nói ra hết những lời trong lòng, để không phải hối tiếc khi rời đi, để lòng được thanh thản mà giết địch, có được không?”

“Mấy món đồ ăn này cô đừng vứt đi được không? Đừng lãng phí. Kỳ thật, người nói cho ta biết cô thích đồ ăn vặt là Lâm Hâm. Có phải ta rất ngốc không? Cô xem, mới nói với cô có mấy câu mà ta đã toát hết cả mồ hôi rồi. Hôm nay ta nói còn nhiều hơn cả mấy lần trước cộng lại.”

“Cô, cô cứ coi như ta là người qua đường trong cuộc đời cô, đi qua rồi sẽ quên. Hy vọng khoảng thời gian quấy rầy này không đem đến phiền nhiễu cho cô. Ta chỉ hy vọng cô sống thật tốt.”

“Cảm ơn cô đã cho ta nói nhiều như vậy, ta đi đây. Tuy cô đối với ta rất dữ, nhưng ta biết, đó là bởi vì ta không tốt. Trong lòng ta, cô vĩnh viễn là đóa hoa trắng thuần khiết.”

“Tạm biệt.”

“Ta… ta yêu cô.”

Dù đã trôi qua nhiều ngày, Phong Linh Nhi vẫn có thể nhớ rõ tình cảnh hôm đó. Tư Mã Tiên sắp đi ra khỏi vườn, đột nhiên quay đầu lại, thốt ra ba chữ kia rồi bỏ chạy mất. Bộ dáng vừa chạy trốn vừa thỏa mãn của gã, lần đầu tiên đã khiến trong lòng Phong Linh Nhi dấy lên một cảm xúc rung động.

“Này, muội đang nghĩ gì vậy? Sao lại ngây người ra thế? Chẳng lẽ muội thật sự thích tên mục sư đầu trọc đó?” Dạ Vị Ương trêu chọc.

“Ai mà thèm thích hắn chứ?” Phong Linh Nhi cáu kỉnh.

Dạ Vị Ương cười hì hì:

“Đúng vậy, hắn làm sao xứng với công chúa nhỏ của chúng ta! Người theo đuổi muội có thể xếp hàng dài từ đây đến tận cổng thành. Hắn ta chẳng dịu dàng chút nào, cũng không biết nịnh nọt, mỗi ngày mang đồ ăn ngon đến đều là do ta bày cho. Đúng rồi, trước khi đi hắn có đưa cho muội ít cá khô, muội không ăn thì để lại cho ta nhé, đừng lãng phí, giống như lần trước ấy, hì hì, ta sẽ giúp muội ăn hết.”

Phong Linh Nhi liếc Dạ Vị Ương:

“Vị Ương tỷ, tỷ thật xấu tính. Rõ ràng là tỷ muốn ăn, lại còn tính toán đổ lên đầu muội. Chẳng lẽ tỷ muốn mà không có người mua cho sao?”

Dạ Vị Ương đột nhiên khẽ thở dài:

“Có phải muội rất thắc mắc, vì sao ta lại giúp đỡ tên mục sư đầu trọc kia tiếp cận muội? Trong khi trước đây ta lại giúp muội đuổi hết đám ong bướm?”

Phong Linh Nhi theo bản năng gật đầu.

Dạ Vị Ương nói:

“Bởi vì ta rất có hứng thú với đoàn trưởng của bọn họ, muốn được gặp lại hắn, giao lưu với hắn. Cho nên, ta đã định tiếp cận những người bên cạnh hắn, để hiểu rõ hơn về hắn. Hắn kế thừa thần kiếm của tổ tiên, ta rất muốn biết hắn là người như thế nào.”

“Nhưng mà, bất kể là Lâm Hâm hay tên mục sư đầu trọc kia đều không chịu nói nhiều, chỉ nói là đoàn trưởng của họ đang bế quan, ta luôn thất bại. Linh Nhi, tỷ tỷ đã lợi dụng muội, muội có trách ta không? Nhưng Lâm Hâm và Tư Mã Tiên đều không phải người xấu, làm bạn bè bình thường cũng tốt mà.”

Phong Linh Nhi đáp:

“Hắn bế quan thì tỷ không thể trực tiếp tìm đến sao? Vì sao lại phải kéo muội vào?” Trong giọng nói của nàng ẩn chứa sự tức giận, xen lẫn chút bực dọc và xấu hổ.

Dạ Vị Ương cười khổ:

“Bởi vì ta đã mất đi sự tự tin. Ta vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi đó, ánh mắt của một người đàn ông lại có thể trong suốt đến như vậy.”

“Có phải tỷ đã động lòng với hắn rồi không?” Phong Linh Nhi kinh ngạc.

Dạ Vị Ương không hề giấu giếm, gật đầu thừa nhận:

“Là động lòng. Nhưng chỉ sợ ta không có chút cơ hội nào. Lâm Hâm đã từng nói, hắn có một hồng nhan tri kỷ, chính là phó đoàn trưởng của bọn họ.”

Phong Linh Nhi thắc mắc:

“Vậy thì có sao đâu, bọn họ đã thành thân đâu? Với ba mươi sáu kế của Vị Ương tỷ, chẳng phải chuyện này quá dễ dàng sao?”

Dạ Vị Ương lắc đầu:

“Không thể nào. Ta có cảm giác rất rõ ràng rằng người đàn ông này không phải là người ta có thể nắm giữ. Hơn nữa, ta không phải là thích hắn. Ta nói động lòng, phần nhiều là vì tò mò. Hơn nữa, thông qua khoảng thời gian tiếp xúc, chắc hẳn muội cũng cảm nhận được, dù là Lâm Hâm hay Tư Mã Tiên, đều cực kỳ ưu tú. Trong đám người trẻ tuổi của liên minh, hai người họ đều là tinh anh trong số các tinh anh. Ta chưa hiểu rõ về Tư Mã Tiên, nhưng ta đã quen biết Lâm Hâm từ lâu. Ông nội hắn là phó điện chủ Ma Pháp Thánh Điện, bản thân hắn lại là Đại Ma Đạo Sư trẻ tuổi nhất, hiện tại còn là Liệp Ma giả. Ta đã từng lén dò xét tu vi của hắn, không ngờ đã đạt đến cấp sáu.”

“Nhưng dù vậy, không biết muội có để ý thấy không, mỗi lần ta nhắc đến Long Hạo Thần đoàn trưởng trước mặt họ, sắc mặt trung lập của họ đều thay đổi, trở nên tôn kính, không sai, chính là tôn kính. Thời gian họ trở thành Liệp Ma giả không lâu, có thể nói, tuổi của Long Hạo Thần chắc chắn không chênh lệch nhiều so với họ. Một người trẻ tuổi như vậy, lại có thể khiến hai nhân vật tinh anh trẻ tuổi nhất liên minh sinh ra cảm xúc tôn kính, có thể tưởng tượng được, bản thân Long Hạo Thần ưu tú đến mức nào. Cho nên, ta càng thêm tò mò. Không giấu gì muội, mỗi khi ta nhớ đến ánh mắt của hắn lúc nâng lên thần kiếm, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác hổ thẹn, dường như ta không xứng với hắn.”

Một hơi nói nhiều như vậy, Phong Linh Nhi nghe xong đã ngây người. Dạ Vị Ương, một người cao ngạo đến tận xương tủy, điều này Phong Linh Nhi hiểu rõ hơn ai hết. Vậy mà một Dạ Vị Ương cao ngạo như thế, lại đối với một người đàn ông sinh ra cảm giác hổ thẹn, đây quả thật là một điều khó tin!

“Vị Ương tỷ, tỷ nói xem, liệu bọn họ có thể sống sót trở về không?” Phong Linh Nhi nhỏ giọng hỏi.

Dạ Vị Ương khẽ lắc đầu:

“Ta cũng không biết.”

Phong Linh Nhi nhíu mày:

“Chẳng phải tỷ đã nói bọn họ rất lợi hại sao? Còn có vị đoàn trưởng thần bí kia nữa, người đó thoạt nhìn đúng là không tầm thường.”

Dạ Vị Ương đáp:

“Lực lượng mạnh mẽ là con dao hai lưỡi. Chính bởi vì bọn họ mạnh, cho nên nhiệm vụ mà họ phải nhận có lẽ cũng không tầm thường. Lâm Hâm chẳng qua mới hai mươi tuổi, nếu những người khác cũng trạc tuổi hắn, vậy thì toàn đội chắc chắn không quá hai mươi lăm tuổi. Nhưng ta lại nghe Lâm Hâm nói, bọn họ đã là Liệp Ma Đoàn cấp suất. Điều này có nghĩa là thực lực tổng thể của họ đã vượt qua cấp sáu, mà nhiệm vụ họ phải nhận cũng chính là cấp suất.”

Không biết vì sao, nghe Dạ Vị Ương nói vậy, Phong Linh Nhi đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, buột miệng nói:

“Vị Ương tỷ, tỷ đừng ăn đồ mà tên kia tặng cho muội nữa, để lại cho muội ăn.”

“A?” Dạ Vị Ương nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.

Phong Linh Nhi dường như không hề hay biết, lẩm bẩm:

“Hy vọng bọn họ đều có thể sống sót trở về.”

Chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ. Hai đội Liệp Ma Đoàn sau một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi đều đã tạm thời hồi phục. Đặc biệt là Liệp Ma Đoàn cấp vương, bộ dạng có phần chật vật.

“Xin chào, ta là đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương, Thủ Hộ kỵ sĩ Thiên Kình, cảm tạ các vị đã ra tay tương trợ.” Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ đã tháo mũ giáp xuống, để lộ ra một khuôn mặt có phần từng trải nhưng đường nét lại rất cương nghị. Thoạt nhìn, gã khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, bàn tay to lớn và mạnh mẽ.

Long Hạo Thần bắt tay với gã, dùng kính ngữ đáp:

“Chào ngài, chúng tôi là Liệp Ma Đoàn số sáu mươi tư cấp suất, tôi là đoàn trưởng Long Hạo Thần, rất vinh hạnh được cùng các vị chiến đấu.”

“Cấp suất?” Thiên Kình ngạc nhiên. “Anh bạn, chắc không phải đang nói đùa chứ?”

Trong lúc nói chuyện, Long Hạo Thần đã nâng tay tháo mũ trùm đầu ra, đồng thời kéo xuống cả chiếc khăn che mặt màu vàng.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung và tuấn tú của Long Hạo Thần, Thiên Kình không nói nên lời.

Không chỉ riêng gã, mà các đồng đội của gã cũng đều có biểu cảm tương tự. Mới rồi, Long Hạo Thần đã bộc phát ra thực lực vô cùng mạnh mẽ, khiến cho bọn họ cực kỳ chấn động. Chỉ có điều, bọn họ không hiểu vì sao Long Hạo Thần lại không mặc Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp khi chiến đấu. Với thực lực có thể dùng hai kiếm trọng thương Nhã Khắc Ma cấp tám như hắn, trở thành kỵ sĩ Bí Ngân Cơ Tòa chắc chắn không phải là vấn đề! Trừ phi bản thân hắn có trang bị tốt hơn.

“Thật không thể tin nổi, cậu lại trẻ tuổi đến vậy. Nhưng dù sao đi nữa, ta xin thay mặt bản thân và các đồng đội, gửi lời cảm tạ chân thành nhất đến các vị vì đã kịp thời cứu viện. Nếu không có các vị xuất hiện, chỉ sợ hôm nay chúng ta khó tránh khỏi kiếp nạn này.”

Long Hạo Thần có chút khó hiểu, hỏi:

“Tiền bối, với thực lực của quý đoàn, đối phó với hai Nhã Khắc Ma chắc hẳn không phải là vấn đề, vì sao…”

Liệp Ma Đoàn từ cấp suất thăng lên cấp vương có thể nói là một bước nhảy vọt. Không những phải nộp đủ một trăm vạn công huân, mà mỗi thành viên còn phải có tu vi đạt đến cấp bảy. Dám thanh toán một lượng công huân lớn như vậy, chứng tỏ đội Liệp Ma Đoàn này phải có trang bị vô cùng mạnh mẽ. Tuy chỉ là cấp bảy, nhưng một đội Liệp Ma Đoàn toàn do cường giả cấp bảy tạo thành, lại có trang bị hoàn mỹ, thì việc đối phó với hai ma tộc cấp tám hẳn là không quá khó khăn. Đặc biệt là Nhã Khắc Ma lại không phải là chủng tộc được ma thần truyền thừa. Còn về những Nhã Khắc Ma cấp thấp thì càng không cần phải nói, chỉ cần nhìn vào trận chiến trước đó của đám người Long Hạo Thần là có thể thấy rõ.

Thiên Kình cười khổ:

“Đừng nhắc nữa, lần này thật sự quá xui xẻo. Nhiệm vụ của chúng ta vốn là tiến vào Nhã Khắc hành tỉnh, ám sát hai Nhã Khắc Thủ Lĩnh cấp tám. Ai ngờ, khi đang phục kích Nhã Khắc Thủ Lĩnh thì lại bị tổ Trừ Liệp Ma của ma tộc mai phục. Tuy chúng ta đã trọng thương đối thủ, nhưng linh lực lại bị tiêu hao quá nhiều. Dù đã dùng dược vật để hồi phục một chút, nhưng vẫn bị đám Nhã Khắc Ma bao vây. Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi vòng vây, nhưng lại bị đám Bệnh Ma đáng ghét trên không trung bám theo, không thể nào dứt bỏ được. Chuyện sau đó thì các vị đều đã biết rồi.”

“Trừ Liệp Ma? Đó là gì vậy?” Long Hạo Thần nghi hoặc.

Thiên Kình giải thích:

“Trừ Liệp Ma, nói một cách chính xác thì khá giống với Liệp Ma Đoàn của chúng ta, là một tổ chức mới được ma tộc thành lập, chuyên để đối phó với chúng ta.”

“Thời gian thành lập chắc khoảng hơn một năm. Liên minh càng ngày càng mạnh, sức chiến đấu của Liệp Ma Đoàn chúng ta cũng không ngừng tăng lên. Ma tộc càng ý thức được rõ ràng về sức phá hoại của chúng ta đối với bọn chúng, cho nên chúng không thể không tìm ra biện pháp đối phó. Trừ Liệp Ma chính là như vậy. Trừ Liệp Ma là do ma tộc chọn lựa ra một số tinh anh để lập thành đội ngũ. Mỗi đội Trừ Liệp Ma đều có mười thành viên. Đoàn trưởng dẫn đầu nhất định phải là cường giả cấp tám. Một số đội có đoàn trưởng là Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nguyệt Ma tộc và Tinh Ma tộc là mạnh nhất. Thực lực tổng thể của các đoàn viên đều vào khoảng cấp bảy. Thậm chí, có những Trừ Liệp Ma đặc biệt mạnh, hoàn toàn do cường giả ma tộc cấp chín tạo thành. Phân loại cụ thể của Trừ Liệp Ma thì chúng ta vẫn đang trong quá trình điều tra.”

“Liệp Ma Đoàn của chúng ta sở dĩ dám hoạt động trong lãnh địa của ma tộc để chấp hành các loại nhiệm vụ, chủ yếu là bởi vì nội bộ ma tộc có sự phân tán. Mà Trừ Liệp Ma thì không thể tiến vào lãnh địa của liên minh chúng ta, bọn chúng không dám. Dù sao thì ngoại hình và hơi thở của ma tộc cũng rất khác biệt so với nhân loại chúng ta. Chỉ có một số ít ma tộc cao đẳng mới có được hình thái giống với nhân loại, bọn chúng không dám mạo hiểm. Bởi vậy, Trừ Liệp Ma dồn toàn bộ tinh lực để đối phó với chúng ta khi ở trong lãnh địa của ma tộc. Trong hơn một năm qua, ít nhất đã có mười đội Liệp Ma Đoàn phải bỏ mạng dưới tay bọn chúng. Lần này, suýt chút nữa thì chúng ta cũng bị thương vong thảm trọng.”

Long Hạo Thần hít sâu một hơi:

“Hiện tại Trừ Liệp Ma có bao nhiêu tổ, ngài có biết không?”

Thiên Kình đáp:

“Căn cứ theo những thông tin mà chúng ta có được, khi Trừ Liệp Ma mới được thành lập thì có khoảng một trăm tổ, do Ma Thần Hoàng trực tiếp chỉ huy, cũng chỉ nghe theo sự điều khiển của Ma Thần Hoàng. Sau này, khi hành động trong lãnh thổ của ma tộc, các vị phải hết sức cẩn thận. Trừ Liệp Ma rất khó đối phó, bọn chúng thậm chí còn mang theo một số trang bị vô cùng mạnh mẽ. Tuy nói là mô phỏng theo Liệp Ma Đoàn của chúng ta, nhưng ma tộc lại có ưu thế bẩm sinh, ma tộc cao đẳng không cần phải bồi dưỡng nhiều cũng đã có thực lực trên cấp bảy rồi.”

Long Hạo Thần nói:

“Nếu đã vậy thì chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi. Đám Nhã Khắc Ma chạy tán loạn kia thể nào cũng sẽ tiết lộ hành tung của chúng ta cho Trừ Liệp Ma.”

Thiên Kình gật đầu:

“Đúng vậy, như vậy đi, các vị hãy đi cùng chúng ta, chúng ta sẽ đến đoàn bộ gần nhất.”

Long Hạo Thần do dự:

“Như vậy có vẻ không hợp quy tắc cho lắm. Cấp bậc như chúng tôi còn chưa có quyền lợi được tiến vào đoàn bộ.”

Cái gọi là đoàn bộ, chính là những cứ điểm bí mật được xây dựng trong lãnh địa của ma tộc, dành riêng cho các Liệp Ma Đoàn từ cấp vương trở lên, cung cấp chỗ ở và bổ sung thể lực.

Đây không phải là sự kỳ thị đối với các Liệp Ma Đoàn cấp thấp, mà là bởi vì các Liệp Ma Đoàn cấp thấp thường chấp hành những nhiệm vụ không quá khó khăn. Việc thành lập đoàn bộ trong lãnh thổ của ma tộc đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực, vật lực và tài nguyên của liên minh. Bởi vậy, đương nhiên là phải ưu tiên cung cấp cho các Liệp Ma Đoàn mạnh mẽ sử dụng.

Nếu ví dụ một cách đơn giản, thì Liệp Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn ẩn nấp trong Ma Đô Tâm Thành, chính là đang ở trong một đoàn bộ.

Ma Thần Hoàng đã từng ra lệnh điều tra kỹ lưỡng Tâm Thành, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào tìm ra được đoàn bộ này. Do đó, có thể thấy được tác dụng của đoàn bộ mạnh mẽ đến mức nào.

Thiên Kình vỗ vai Long Hạo Thần:

“Đừng nói những lời khách sáo đó nữa. Quy tắc là do con người đặt ra, có thể thay đổi được. Chẳng lẽ đoàn bộ lại không thể cung cấp cho các Liệp Ma Đoàn cấp hiệu, cấp suất sử dụng hay sao? Chỉ cần có đội từ cấp vương trở lên dẫn dắt thì sẽ không có vấn đề gì. Đi thôi, đoàn bộ gần nhất nằm ở Nhã Khắc đại thành. Chẳng phải bọn chúng muốn truy sát chúng ta sao? Vậy thì chúng ta sẽ dùng gậy ông đập lưng ông, quay trở lại đó. Cứ bỏ đi như vậy, ta thật sự không cam lòng. Đợi đến khi chúng ta nghỉ ngơi hồi phục, nhất định phải lật tung cả Nhã Khắc đại thành lên.”

Nói xong, vị Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ mạnh mẽ này ánh mắt sáng ngời.

Có thể trở thành Liệp Ma giả cấp vương, ai mà không phải trải qua vô số trận chiến sinh tử với ma tộc? Trên tay bọn họ không biết đã nhuốm bao nhiêu máu của cường giả ma tộc.

Thiên Kình và đội của gã rõ ràng là rất quen thuộc với địa hình xung quanh. Dưới sự dẫn đường của gã, hai đội Liệp Ma Đoàn đã đi vòng một vòng lớn, mất cả một ngày trời, với tốc độ cao nhất mới có thể đến được Nhã Khắc đại thành.

Khác với đám người Long Hạo Thần hóa trang thành Nguyệt Ma tộc, Liệp Ma Đoàn số mười bảy cấp vương lại có cách riêng của mình. Bọn họ sử dụng một loại bảo thạch tên là Ảo Hình, có thể biến hóa bản thân thành hình dáng giống như Nhã Khắc Ma, sau đó bao vây lấy đám người Long Hạo Thần, cùng nhau tiến vào Nhã Khắc đại thành.

Nhã Khắc đại thành có vẻ hơi hỗn loạn, phòng ngự không được nghiêm ngặt cho lắm, ít nhất là bọn họ không hề kiểm tra đám người Long Hạo Thần mà đã cho vào trong thành.

Thiên Kình nói cho Long Hạo Thần biết, bảo thạch Ảo Hình nếu được duy trì bằng linh lực thì có thể biến ảo thành ảo giác đã được lưu trữ từ trước.

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương: Khiêu chiến

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 5, 2025

Chương 940: Dẫn Hồn luyện cờ

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 5, 2025

Chương: Phong Thần

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 5, 2025