Chương: Phục Minh, Luân Hồi của Thải Nhi | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Con trai quang minh, Luân Hồi Thánh Nữ, Trần Cuồng mới vừa nhắc tới! Năm người rốt cuộc hiểu vì sao Trần Cuồng chọn Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ bọn họ, hơn nữa lại kỳ vọng lớn như vậy. Hai cái ngàn năm khó gặp đều tụ tập trong đội họ. Sáu vị truyền kỳ kia tuy rằng mạnh, nhưng nói đến thiên phú, chỉ sợ không bằng hai người trước mặt.
Thể chất quang minh chưa từng xuất hiện, Luân Hồi thì từng có, khi ấy đã cùng Ma Thần Hoàng đồng quy vu tận! Mặc dù Ma Thần Hoàng đã tiến vào thời kỳ suy nhược, nhưng vẫn là Ma Thần Hoàng.
Hai người này cùng một Săn Ma Đoàn, tương lai trưởng thành ra sao, có thể tưởng tượng được…
Mấy phút sau, vẫn là Hàn Vũ trước tiên phản ứng kịp, hít sâu một hơi rồi nói.
“Gia gia của ta là Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm. Nội linh lực bẩm sinh nguyên bản của ta là sáu mươi chín, nhưng sau khi cùng chủ nhân hoàn thành khế ước phụ trợ, chịu ảnh hưởng thiên phú áp chế cộng hưởng, nội linh lực bẩm sinh tăng lên tới tám mươi, miễn cưỡng đạt thể chất Thần Bảo Hộ.”
“Như vậy cũng được sao?” Tư Mã Tiên đứng cạnh lập tức nhảy dựng lên, sau đó xông tới chỗ Long Hạo Thần, nắm chặt tay hắn nói: “Đại ca, đoàn trưởng, huynh còn thu Phụ Trợ kỵ sĩ không, cho ta một suất đi. Ta… nội linh lực bẩm sinh cũng là sáu mươi chín… Bà nội nó, chỉ cần thêm một điểm là được bảy mươi rồi!”
Nội linh lực bẩm sinh sáu mươi chín và bảy mươi là khoảng cách một bước, nhưng lại là ranh giới tiềm năng cấp tám và cấp chín. Nội linh lực bẩm sinh trên bảy mươi, chỉ cần nỗ lực học tập, có khả năng đạt được cấp chín. Ngược lại thì dù có nỗ lực gấp nhiều lần, xác suất thành công vẫn rất ít. Tuy nhiên, sau này cũng cần dựa vào vận may.
Người có nội linh lực bẩm sinh trên bảy mươi quá ít, đừng nói tới tám mươi. Nếu nội linh lực bẩm sinh đạt tám mươi, hầu như là chắc chắn có thể đột phá cấp chín, cho nên khó trách Tư Mã Tiên lại kích động như vậy.
Long Hạo Thần cười khổ nói.
“Chờ mọi người giới thiệu xong rồi nói tiếp, chắc là không có vấn đề gì.”
“Chủ nhân, ngài đã có hai Phụ Trợ, lại thêm một chỉ sợ…” Hàn Vũ vội vàng nói. Không phải y không muốn giúp Tư Mã Tiên, nhưng quan trọng nhất vẫn là tình trạng của Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần lắc đầu nói.
“Không sao, ta cũng không định khống chế các ngươi. Hơn nữa tinh thần của ta khác với người bình thường, thu thêm một Phụ Trợ chắc không có vấn đề lớn.”
Nghe hắn nói vậy, Hàn Vũ không lên tiếng nữa. Long Hạo Thần là con trai quang minh, tình huống của hắn đúng là không thể dùng lẽ thường mà phán đoán.
Tư Mã Tiên kích động suýt nhảy cẫng lên, cho người làm Phụ Trợ không phải vinh quang gì, nhưng còn phải xem chủ nhân là ai. Mấy ngày nay mọi người càng lúc càng hiểu rõ tính cách của Long Hạo Thần. Quang nguyên tố tinh linh mang đến lợi ích lớn đều là bị tấm lòng nhân hậu của Long Hạo Thần cảm động, huống chi bọn họ là đồng bạn. Chẳng phải Hàn Vũ vẫn sống rất tốt đó sao?
“Ta cũng tự giới thiệu. Ta không có bối cảnh gì lớn lao. Phụ thân là cuồng chiến sĩ của Chiến Sĩ Thánh Điện, mẫu thân là Đại Giáo Chủ cấp sáu của Mục Sư Thánh Điện. Lúc ta còn nhỏ thì phụ thân qua đời trong cuộc chiến với ma tộc, là anh hùng của Chiến Sĩ Thánh Điện. Thuộc tính của ta là quang minh, nhưng đồng thời có năng lực cuồng hóa của phụ thân, xem như hiếm có. Mẫu thân không hy vọng ta giống như phụ thân chết trận sa trường, bởi vậy muốn bồi dưỡng ta thành mục sư. Nhưng ta không cách nào học được kỹ năng trị liệu của mục sư, ngược lại mau chóng học giỏi kỹ năng chiến đấu, cho nên mới có loại tình huống này. Bởi vậy từ đầu không có sư phụ chỉ điểm, một đường tự mày mò, thực lực so với các ngươi kém hơn chút. Về sau ta sẽ nỗ lực, cố gắng trở thành Giới Luật mục sư.”
Gã nói đơn giản, nhưng thiên phú nội linh lực bẩm sinh sáu mươi chín trong toàn bộ liên minh thánh điện cũng coi như cực kỳ ưu tú. Chỉ dựa vào chính mình tự học đã đạt tới đỉnh cấp bốn khi mới hai mươi tuổi, hiện tại tiến vào cấp năm, không phải chuyện dễ dàng.
Lâm Hâm vẻ mặt buồn bực nói.
“Vì sao ta không có quang thuộc tính! Còn có thiên phú áp chế cộng hưởng tốt như vậy chứ? Gia gia của ta là phó điện chủ Ma Pháp Thánh Điện, Thánh Ma đạo sư, đoàn trưởng Ma Đạo Đoàn Lâm Thần, nhưng ông ấy không thích ta. Ta khác với Tư Mã Tiên, hắn không học được ma pháp trị liệu, ta thì không thể học ma pháp công kích. Nhưng về phương diện ma dược và tu luyện linh lực thì thiên phú cũng không tệ. Linh lực bẩm sinh là bảy mươi bốn. Nếu không phải không học được ma pháp công kích, ca ca cũng là thiên tài rồi. Nhưng dù chỉ là bào chế dược, ca ca cũng rất lợi hại.”
Y nói khôi hài khiến mọi người bật cười. Nhưng Long Hạo Thần mơ hồ nhận ra, khi Lâm Hâm nói những lời này, đáy mắt xẹt qua một tia u buồn. Long Hạo Thần thầm nghĩ, Lâm Hâm không thể học được ma pháp công kích chỉ sợ không đơn giản như Tư Mã Tiên. Nhưng đây là việc riêng tư, dĩ nhiên Long Hạo Thần sẽ không hỏi.
Vương Nguyên Nguyên nói.
“Tới lượt ta. Ta không có dược nhưng có lực lượng. Ta là người thừa kế huyết mạch Cự Linh Thần, dòng máu chúng ta là lực lượng chủ đạo trong Chiến Sĩ Thánh Điện. Tằng tổ phụ của ta từng là cuồng chiến sĩ cấp chín, sau đó chết dưới tay ma tộc. Gia gia của ta từng là điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện, cũng cấp chín, chết vào tay Ma Thần thứ năm. Phụ thân ta đi theo gia gia chết trận sa trường. Hiện tại huyết mạch chỉ còn một mình ta thừa kế.”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt mọi người biến trầm trọng. Tằng tổ phụ, gia gia, phụ thân, tất cả đều chết trong tay ma tộc. Khó trách khi chiến đấu với ma tộc thì Vương Nguyên Nguyên lại liều mạng đến vậy. Đây là huyết hải thâm cừu! Tuy bây giờ vẻ mặt cô bình thản, nhưng trong giọng nói tràn ngập sự thị huyết không chút che giấu.
“Ta kính nể các tiền bối Ma Thần Chi Vẫn. Mục tiêu cả đời ta là giống như bọn họ, bổn cô nương phải cùng ma tộc tử chiến đến cùng. Lão nương nói cho các ngươi biết trước, lão nương không thích đàn ông, tuyệt đối không dính tới chuyện tình cảm. Ngoại trừ giết ma tộc ra không có mục tiêu nào khác.” Nói xong câu cuối, cô lườm Tư Mã Tiên đang trong trạng thái hưng phấn.
Nghe cô nói xong, Tư Mã Tiên ngẩn người, lập tức từ trong vui mừng được thiên phú áp chế cộng hưởng thoát ra, ỉu xìu nhíu mày, nhưng mau chóng hồi phục bình thường.
“Nguyên Nguyên tỷ, không thích đàn ông cũng không sao, còn có ta mà. Ta cũng không thích đàn ông.” Trần Anh Nhi cười hì hì. “Bà nội của ta thì các ngươi thấy rồi đó. Phó điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, đường chủ Linh Huyễn đường, Triệu Hoán Sư cấp Linh Đế Tam Thủy. Gia gia của ta là điện chủ Linh Hồn Thánh Điện. Bọn họ nhất quyết cho ta đính hôn với Dương Văn Chiêu, nên ta mới bỏ trốn. Không nghĩ tới trong thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn vận khí không tệ. Ngoại trừ trận thứ nhất triệu hoán ra ma thú cấp tám, kết quả không ai dám cùng ta đối diện trực tiếp. Việc sau này thì các ngươi biết rồi đó. Lén nói cho các ngươi nghe, Dương Văn Chiêu là cháu của minh chủ Dương Hạo Hàm. Minh chủ Dương Hạo Hàm thì các ngươi cũng gặp qua rồi, điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, đương nhiệm minh chủ liên minh thánh điện, sở hữu Thủ Hộ và Từ Bi Thần Ấn vương tọa, Kỵ Sĩ Thánh Điện Phòng Ngự và Thống Trù Thần Ấn kỵ sĩ.”
Mọi người sớm đoán được Trần Anh Nhi xuất thân không tầm thường, nhưng nghe cô nói ra vẫn là thầm giật mình. Linh Hồn Thánh Điện thần bí nhất trong Lục Đại Thánh Điện, cô còn là cháu gái của điện chủ.
Lâm Hâm hiếu kỳ hỏi.
“Sinh Linh Môn của cô rốt cuộc ra sao vậy? Đó là ma pháp triệu hoán cấp tám đó.”
Trần Anh Nhi bất đắc dĩ nói.
“Nội linh lực bẩm sinh của ta khá kỳ quái, bất cứ đạo cụ ma pháp nào đều không thể hiện lên trị số. Gia gia nói ta trời sinh có thể chất hỗn độn, là tình huống đặc thù. Thể chất hỗn độn mạnh nhưng tính chất không xác định, trước cấp bảy thì khó học được bất cứ ma pháp triệu hoán nào. Nhưng nếu như có thể từ đây đến cấp bảy lĩnh ngộ ra hỗn độn, vậy có thể trong nháy mắt triệu hoán một loạt ma pháp cùng cấp. Hơn nữa có thể đột phá cấp chín, còn có thể tinh thông năng lực khác. Thể hỗn độn từng xuất hiện, nghe nói ma tộc rất sợ loại thể chất như ta. Cho nên một khi chúng phát hiện Triệu Hoán Sư có thể hỗn độn, nhất định sẽ xuất ra số lớn cường giả truy sát. Đó là lý do vì sao gia gia và bà nội nhất quyết ghép ta với Dương Văn Chiêu. Hừ, người ta mới không sợ. Ta không cần Dương Văn Chiêu che chở, ta không cần gia gia và bà nội cầu người.”
Thể chất ngay cả ma tộc cũng sợ? Tuy không biết ma tộc sợ cái gì, nhưng không cần nói, thể hỗn độn dù không sánh bằng con trai quang minh và Luân Hồi Thánh Nữ, ít nhất cũng không xê xích bao nhiêu. Vậy là trong đội bảy người, đã xuất hiện ba dị bẩm thiên phú.
Trần Anh Nhi giới thiệu mình xong, Vương Nguyên Nguyên cười khổ nói.
“Ta cảm thấy, nếu chúng ta có thể sống đến ngày đặt tên đoàn, gọi là đoàn quái dị cũng không tồi…”
Sáng sớm hôm sau, lĩnh đội mười đội Tân Săn Ma Đoàn ra lệnh, tất cả thành viên Tân Săn Ma Đoàn gói ghém hành lý, chuẩn bị trở về thánh thành.
Nhiệm vụ rèn luyện ba tháng bởi vì đại quân ma tộc rút lui mà kết thúc. Tổng thể thì lần này thử thách thành công, ít nhất không Săn Ma Đoàn nào bị tổn hao gì, cũng cống hiến cho Khu Ma quan, được quân đội Khu Ma quan và Thích Khách Thánh Điện thừa nhận.
Thời gian tuổi trẻ không thể lãng phí, đương nhiên họ không thể tiếp tục dừng lại ở đây. Lần này kết thúc rèn luyện, cũng đại biểu hành trình chân chính của mười đội Tân Săn Ma Đoàn bắt đầu. Ma Thần Chi Vẫn tung hoành đại lục ba trăm năm chính là mục tiêu chung của họ.
Thánh Linh Tâm và Lam Nghiên Vũ đích thân đưa tiễn mười đội Tân Săn Ma Đoàn rời thành. Khi đến thì xe ngựa đã chuẩn bị xong, chỉ cần ngồi lên.
Nhìn con gái đứng cạnh Long Hạo Thần, mắt Lam Nghiên Vũ đã sớm đẫm lệ. Bởi vì trượng phu dùng Đồng Quy Linh Lô phản lão hoàn đồng, không dễ dàng cùng con gái hòa hoãn quan hệ, nhưng giờ lại phải biệt ly. Bà làm mẹ, trong lòng thống khổ có thể hiểu được.
Thánh Linh Tâm cũng đồng dạng đứng đó nhìn Thải Nhi. Miệng y mím chặt, y đã hồi phục tất cả ký ức, ghi nhớ rõ Thải Nhi nhìn mình mấy lần.
Các thành viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đã theo Cao Anh Kiệt lên xe, chỉ có Long Hạo Thần và Thải Nhi còn đứng ở đây.
“Thánh thúc, Lam di, hai người bảo trọng.” Long Hạo Thần cung kính hướng Thánh Linh Tâm và Lam Nghiên Vũ hành lễ. Không phải lễ kỵ sĩ mà là vãn bối cúi chào.
Thánh Linh Tâm ánh mắt chuyển hướng thanh niên từng cùng mình sống chết có nhau, y đi tới trước mặt hắn, giang hai tay ôm lấy.
“Hạo Thần, cảm ơn con.”
Đơn giản năm chữ đã nói hết tình cảm. Thánh Linh Tâm hiểu rõ Thải Nhi vì sao thay đổi, nếu không có thiếu niên này, nội tâm Thải Nhi sẽ không rộng mở.
Mặc dù thời gian chân chính tiếp xúc rất ngắn, nhưng Long Hạo Thần đã dùng hành vi thuyết phục Thánh Linh Tâm. Thanh niên lương thiện mà có độ lượng như vậy, người có thể chất quang minh cùng Thải Nhi làm bạn, họ còn có gì không hài lòng? Dù tuổi họ còn nhỏ thì sao chứ?
Thánh Linh Tâm tin tưởng, mặc kệ lúc nào, Long Hạo Thần sẽ cố gắng toàn lực bảo vệ Thải Nhi.
Lam Nghiên Vũ cũng theo Thánh Linh Tâm đi tới. Thánh Linh Tâm ôm Long Hạo Thần, Lam Nghiên Vũ thì nhìn chằm chằm Thải Nhi, thanh âm bà có chút run rẩy nghẹn ngào.
“Thải Nhi, mẹ, mẹ có thể ôm con không?”
Trên mặt Thải Nhi như cũ bình tĩnh, nhưng Long Hạo Thần cảm giác nhạy bén rõ ràng phát hiện, lúc này thân thể nàng đang run rẩy. Hiển nhiên cảm xúc của nàng không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Thải Nhi nhẹ gật đầu.
Trong chớp mắt, Lam Nghiên Vũ trào nước mắt, bước lên ôm chầm Thải Nhi, lớn tiếng khóc.
Trong giây phút này, Thải Nhi cảm thấy lòng mình có gì đó vỡ nát. Gông xiềng luôn trói buộc mình rốt cuộc vỡ tan. Luồng năng lượng kỳ dị trong cơ thể bỗng dâng lên. Trên trán nàng, mơ hồ thoáng hiện một chuỗi phù văn đen.
Ong…
Dưới ánh mắt chấn kinh của Long Hạo Thần và Thánh Linh Tâm, gậy trúc trong tay Thải Nhi rơi xuống đất. Khí lưu màu xám vô hình bỗng thực chất hóa. Ngay sau đó, đôi mắt vô thần bỗng trở thành màu đen sâu thẳm, dường như có vô số hào quang dâng lên.
Thải Nhi cứng ngắc mặc kệ mẫu thân ôm, hai tay chậm rãi nâng lên, nhẹ ôm lấy bà. Vốn thế giới chỉ có màu đen dần sáng lên, các loại màu sắc mơ hồ biến rõ ràng.
Đúng vậy, khoảnh khắc Thải Nhi nhận cái ôm của mẫu thân, gông xiềng Luân Hồi Linh Lô luôn trói buộc nàng rốt cuộc mở ra, nàng cuối cùng chân chính có được uy lực của Luân Hồi Linh Lô. Cùng lúc đó, nàng hồi phục thị giác.
Từ giờ khắc này trở đi, nàng không còn là cô gái mù, mà là chân chính Luân Hồi Thánh Nữ có thể tùy ý lựa chọn mất đi lục cảm.
Hình ảnh bên người rõ ràng, Thải Nhi bị mẫu thân ôm, nên chỉ có thể nhìn sang bên cạnh. Nàng nhìn thấy hắn, cũng nhìn thấy phụ thân. Giây phút đó, Thải Nhi ánh mắt ngẩn ra, nguyên bản hai mắt lạnh lùng biến ướt nước.
“Mẹ…”
“Cha…”