Chương: Ôm Thải Nhi (1+2) | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
Giống như các kỵ sĩ Thần Thánh, mười một cường giả của Thích Khách Thánh Điện đều là thích khách cấp Hiệp Giả, đồng thời cũng là lực lượng trụ cột của nơi này.
“Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện, Kim Tinh số mười hai xin được chào các vị tiền bối. Xin thứ lỗi cho tại hạ, vì một vài lý do, tại hạ không thể nói ra tên thật của mình.” Long Hạo Thần cung kính hành lễ kỵ sĩ với các Hiệp Giả.
Bao gồm cả Thánh Nguyệt, mười hai vị Hiệp Giả đồng loạt đáp lễ, hơn nữa còn là lễ ngang hàng, tôn quý nhất của Thích Khách Thánh Điện.
Thánh Nguyệt chân thành nói:
“Hoan nghênh ngươi, Thánh kỵ sĩ trưởng cường đại. Tất cả những gì ngươi đã làm cho Khu Ma quan, Thích Khách Thánh Điện sẽ không bao giờ quên, nguyện cho tình hữu nghị giữa hai thánh điện chúng ta mãi bền vững. Nếu tương lai ngươi có bất cứ điều gì cần hỗ trợ, trong khả năng của Thích Khách Thánh Điện, chúng ta sẽ không từ chối.”
Thánh Nguyệt nói những lời này rất nặng, ngay cả Dương Hạo Hàm cũng chưa từng nhận được lời hứa như vậy. Ý nghĩa của những câu nói này rất đơn giản, sau này chỉ cần Long Hạo Thần muốn, Thích Khách Thánh Điện sẽ dốc toàn lực hỗ trợ hắn.
Việc Thánh Nguyệt chấp nhận Long Hạo Thần đến mức này, thực sự là bởi vì hắn đã xuất ra Thần Thánh Cam Lâm đúng lúc.
Trong Khu Ma quan có rất nhiều bệnh nhân, họ không chỉ chịu đựng nỗi đau về thể xác, mà cả tinh thần cũng vậy. Hơn nữa, đại quân ma tộc liên tục bao vây, khiến Khu Ma quan luôn chìm trong một bầu không khí u ám.
Thần Thánh Cam Lâm giáng xuống, tẩy đi sự mệt mỏi của các chiến sĩ, đồng thời thắp lên niềm tin, chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân, mang đến sức sống mới cho Khu Ma quan. Có thể nói, cấm chú cường đại này đã xoay chuyển phần lớn cục diện bất lợi trước mắt của Khu Ma quan. Nếu ban đầu Thánh Nguyệt cho rằng Khu Ma quan tối đa chỉ có thể chống đỡ được một tháng, thì giờ đây ông tin rằng có thể liều mạng với ma tộc trong một năm. Hơn nữa, trong mắt Thánh Nguyệt, điểm quan trọng nhất của Thần Thánh Cam Lâm không phải là hiệu quả trị liệu mà là khả năng chữa trị về mặt tinh thần, tác dụng cường đại của nó đã quét đi sự mịt mờ trong lòng các tướng sĩ.
Thế nên Thánh Nguyệt mới trịnh trọng hứa hẹn như vậy. Với lời hứa này, Thích Khách Thánh Điện ít nhất sẽ vô điều kiện làm một việc cho Long Hạo Thần, đây chính là một phần sáu lực lượng của Liên Minh Thánh Điện!
Long Hạo Thần có chút ngây người, nhưng hắn không từ chối, mà lại một lần nữa hành lễ kỵ sĩ với Thánh Nguyệt.
Nguyên nhân hắn không từ chối có phần phức tạp, nói đơn giản là vì một số vấn đề trong nội bộ Liên Minh Thánh Điện.
Ai cũng có thể nhận ra rằng, nếu có thể kết hợp hoàn hảo sáu chức nghiệp của Lục Đại Thánh Điện, mỗi quan ải có sáu chức nghiệp được phân phối đồng đều, thì sẽ càng dễ dàng kháng cự lại thế tấn công của ma tộc.
Nhưng tại sao đến tận bây giờ vẫn không thể làm được điều này?
Trong lịch sử Liên Minh Thánh Điện, không biết có bao nhiêu tiền bối đã định thực hiện phương pháp này, nhưng cuối cùng đều thất bại. Đó là bởi vì chủ nghĩa tự bảo vệ mình của Lục Đại Thánh Điện.
Không còn cách nào khác, nếu Lục Đại Thánh Điện dung hợp lại, vậy tài sản mà mỗi thánh điện tích lũy bao năm qua sẽ ra sao? Nhân lực, vật lực, tất cả đều cần phải phối hợp. Tuy Lục Đại Thánh Điện không phải là sáu quốc gia trong Liên Minh Thánh Điện, nhưng trên thực tế, mỗi thánh điện đều tự trị.
Săn Ma Đoàn đã sớm chứng minh được hiệu quả của việc dung hợp sáu chức nghiệp của Lục Đại Thánh Điện, nhưng cho đến nay, Lục Đại Thánh Điện vẫn làm theo ý mình, tự giữ lãnh địa, tự canh chừng quan ải.
Về việc này, Long Thiên Ấn đã từng dành riêng nửa ngày để giảng dạy cho Long Hạo Thần. Khi thúc đẩy sự hòa hợp giữa sáu chức nghiệp, Mục Sư Thánh Điện là nơi ủng hộ nhiệt liệt nhất, nguyên nhân là bởi vì năng lực tự bảo vệ của mục sư quá kém. Trừ Mục Sư Thánh Điện, gần như năm thánh điện còn lại đều giữ thái độ phản đối. Kỵ Sĩ Thánh Điện có mức độ phản đối ít nhất. Phản đối kịch liệt nhất chính là Thích Khách Thánh Điện, Ma Pháp Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện.
Tuy rằng khi thánh chiến bắt đầu, Liên Minh Thánh Điện đã cố gắng hết sức để điều chỉnh các chức nghiệp giữa Lục Đại Thánh Điện phối hợp với nhau, nhưng kỳ thực, Lục Đại Thánh Điện chống cự ma tộc chủ yếu vẫn dựa vào lực lượng của phe mình.
Long Thiên Ấn nói rõ với Long Hạo Thần rằng, ít nhất hiện tại vẫn chưa thể giải quyết được vấn đề này, nhưng điều đó không có nghĩa là vĩnh viễn không thể. Muốn Lục Đại Thánh Điện chân chính dung hợp, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là khiến nhân loại có lại được một quốc gia, một đế quốc cường đại tập trung quyền lực. Chỉ có như vậy mới có thể phá vỡ sự tự phong bế của Lục Đại Thánh Điện, dung hợp toàn bộ thực lực.
Đương nhiên, việc thành lập quốc gia này khó khăn đến mức nào thì ai cũng có thể tưởng tượng được. Muốn thống nhất ý kiến của Lục Đại Thánh Điện gần như là một giấc mơ.
Cuối cùng, Long Thiên Ấn thấm thía nói với Long Hạo Thần, nếu có một ngày hắn trưởng thành đủ mạnh, hơn nữa xây dựng được lực ảnh hưởng đủ lớn trong Liên Minh, hắn sẽ có cơ hội hoàn thành hành động vĩ đại này. Đây cũng là điều mà Kỵ Sĩ Thánh Điện hy vọng được chứng kiến. Đó là lý do Long Thiên Ấn quyết định để hắn đi tới mỗi một thánh điện. Không phải muốn hắn lập tức nhận được sự ủng hộ của các thánh điện, mà là muốn hắn tìm hiểu về Lục Đại Thánh Điện.
Long Hạo Thần không muốn làm vua, nhưng hắn biết tầm quan trọng của việc dung hợp lực lượng của Lục Đại Thánh Điện đối với nhân loại. Trận thánh chiến này đã gây tổn thương rất lớn cho Liên Minh. Tuy ma tộc cũng chịu tổn thất nặng nề, nhưng tất cả những điều chỉnh đều do Ma Thần Hoàng thực hiện, tốc độ sinh sản của chúng cũng vô cùng khủng khiếp. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, nhân loại sẽ tiếp tục bị ma tộc chèn ép. Có được một góc trú thân đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cho nên Long Hạo Thần không từ chối lời hứa của Thánh Nguyệt. Có lẽ ở một thời điểm đặc biệt nào đó, lời hứa này sẽ phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng.
Long Thiên Ấn đã cẩn thận phân tích tình hình trước mắt của Lục Đại Thánh Điện cho Long Hạo Thần nghe. Thực lực của Kỵ Sĩ Thánh Điện là mạnh nhất, điều này không cần phải nghi ngờ. Gần Kỵ Sĩ Thánh Điện nhất là Thích Khách Thánh Điện. Ma Pháp Thánh Điện và Chiến Sĩ Thánh Điện có mối quan hệ tốt hơn. Hai thế lực này là mạnh nhất Liên Minh. Mục Sư Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện thì yếu hơn một chút.
Bởi vậy, trong tương lai, muốn chân chính thống nhất toàn Liên Minh, tập trung quyền lực, trước tiên phải có minh hữu, nhận được sự ủng hộ của Thích Khách Thánh Điện, sau đó mới có thể gây ảnh hưởng đến bốn thánh điện còn lại.
Bây giờ nói những điều này thì có vẻ hơi sớm, nhưng Long Thiên Ấn cho Long Hạo Thần biết là vì muốn hắn tính đến tương lai. Đây không phải là âm mưu gì cả, mà là để nhân loại cuối cùng có thể đánh bại ma tộc.
Lực lượng cá nhân vĩnh viễn nhỏ bé. Dù cho Long Hạo Thần được Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa chấp nhận, liệu hắn có thể dựa vào sức một người để đối phó với cả ma tộc hay không? Đáp án đương nhiên là không. Hắn cần cả Liên Minh ủng hộ, hắn cũng phải có quyền lực thống soái Liên Minh, thì mới có cơ hội phát động phản công.
Điểm này, Dương Hạo Hàm, với tư cách là minh chủ Liên Minh Thánh Điện, không thể làm được. Long Thiên Ấn cũng không thể. Nhưng Long Hạo Thần có cơ hội. Thân phận Thần Quyến Giả, con trai của quang minh, khiến hắn có được sức hiệu triệu to lớn. Huống chi còn có Mục Sư Thánh Điện ủng hộ Liên Minh liên hợp.
Đang lúc Long Hạo Thần đáp lễ với nhóm Hiệp Giả của Thánh Nguyệt, trong lòng nhớ lại những lời sâu sắc mà ông nội đã nói, một bóng người chen vào đám người, các Hiệp Giả còn chưa kịp ngăn cản.
Bóng dáng đó nhào vào ngực Long Hạo Thần, ôm chặt lấy hắn.
Trông thấy người này, tất cả Hiệp Giả có mặt đều ngây ngẩn. Thánh Nguyệt ban đầu kinh ngạc, sau đó ánh mắt trở nên kỳ lạ. Ông rốt cuộc cũng biết Thánh kỵ sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện đã tạo nên kỳ tích này là ai. Ông rất hiểu cháu gái mình, trừ thằng nhóc kia ra, còn ai có thể khiến con bé kích động, chủ động ôm ấp như vậy? Dù là sau khi mất trí nhớ, chắt gái bảo bối của ông cũng không thể nào thương người khác được.
Nhưng khi đã biết Kim Tinh Cơ Tọa kỵ sĩ trước mắt là ai, Thánh Nguyệt càng thêm giật mình và chấn động.
Hơn một năm rưỡi qua, ông luôn dốc sức dạy dỗ Thải Nhi. Thải Nhi cũng không khiến ông thất vọng, trưởng thành với tốc độ kinh người, hiện giờ tu vi đã đạt tới cấp bảy bậc sáu. Theo Thánh Nguyệt thấy, tốc độ tu luyện như vậy chắc hẳn đã đuổi kịp thằng nhóc kia, vì thế mà ông đã đắc ý một thời gian dài.
Nhưng sự thật lại tàn khốc. Khi thằng nhóc đó một lần nữa xuất hiện trước mặt ông, đã trở thành kỵ sĩ cấp tám, hơn nữa còn là kỵ sĩ cấp tám có Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp. Lẽ nào Kỵ Sĩ Thánh Điện đã lấy việc công làm việc tư để giúp đỡ hắn? Tuy Thánh Nguyệt đã hơn một trăm tuổi, nhưng đầu óc ông vẫn chưa đến nỗi lú lẫn. Dùng việc công làm việc tư ư? Ma pháp mà người kia vừa phóng ra đã chứng minh tất cả. Dù cho cấm chú đó là do hắn trộm lấy quyển trục ra để thi triển, nếu không có đủ sức mạnh thì không thể nào phát huy ra uy lực như vậy. Huống chi, chính tai ông đã nghe thấy Long Hạo Thần ngâm xướng chú ngữ.
Thằng nhóc này chắc chắn chưa tới cấp chín! Đây mới là vấn đề khiến Thánh Nguyệt bối rối. Nhưng ông chấn kinh rồi lại thở phào nhẹ nhõm.
Ông không thể nuốt lời hứa vừa rồi, trong lòng thì không muốn thiếu Kỵ Sĩ Thánh Điện một món nợ nhân tình lớn như vậy. Hiện giờ thì khác, Thích Khách Thánh Điện nợ nhân tình cháu rể tương lai của mình, rốt cuộc cũng là người một nhà!
Nhưng các Hiệp Giả khác không biết chuyện gì đang xảy ra. Dĩ nhiên họ biết thân phận của Thải Nhi, Luân Hồi Thánh Nữ, nhân tài ngàn năm có một của Thích Khách Thánh Điện, người thừa kế tương lai, cường giả mạnh nhất. Trước đây, Thải Nhi dùng thực lực cấp bảy sống sót trốn thoát khỏi bàn tay của ma thần đã một lần nữa chứng minh thực lực của mình với các cường giả của Thích Khách Thánh Điện. Hơn nữa, cho đến nay, trong mắt nhóm Hiệp Giả, tuy Thải Nhi là hậu bối, nhưng nàng lại lạnh lùng đến mức không ai có thể đến gần. Đây là tố chất mà một thích khách cần phải có.
Nhưng giờ phút này, nàng lại nhào vào vòng tay của một kỵ sĩ. Chẳng lẽ kỵ sĩ lại hấp dẫn đến mức Luân Hồi Thánh Nữ cũng không thể cưỡng lại được? Chuyện này… chuyện này sao có thể xảy ra!
Tuy nhiên, các Hiệp Giả đều là những người lão luyện, tung hoành trên đại lục nhiều năm. Họ thấy rõ vẻ mặt của Thánh Nguyệt từ chấn kinh chuyển sang vui mừng. Điện chủ đã cho rằng đây là chuyện bình thường, vậy thì chắc chắn không có gì lạ cả. Thế nên họ không suy nghĩ nhiều nữa. Người ta vừa mới giúp đỡ Thích Khách Thánh Điện, họ không thể nào tiến lên kéo Thải Nhi ra được.
Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp không thể ngăn cản cảm giác thân thể mềm mại của Thải Nhi. Hắn ôm lấy nàng. Đôi tay có thể thi triển cấm chú, giúp Hiệp Giả Thánh Nguyệt giết chết Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên, lại run rẩy.
“Thải Nhi, Thải Nhi…” Long Hạo Thần khẽ gọi tên nàng, thanh âm hắn run rẩy, cảm xúc không ổn định khiến cho ánh sáng màu da cam tỏa ra từ Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp cũng dao động bất quy tắc.
“Khụ, khụ…” Thánh Nguyệt ho khan một tiếng. “Thánh kỵ sĩ trưởng, ngươi vừa mới thi triển cấm chú xong, không bằng trước hết hãy đến Thích Khách Thánh Điện nghỉ ngơi một lát.” Ông đang nhắc nhở đôi thanh niên này rằng nơi đây là đầu tường Khu Ma quan, mọi người đều đang nhìn.
Kỳ thực, người rung động lớn nhất là ở tầng hai của Khu Ma quan, Thánh Linh Tâm suýt chút nữa thì rơi cả tròng mắt. Thấy con gái lao vào vòng tay người khác, y suýt nữa thì rơi khỏi tầng hai.
Y tuyệt đối không thể ngờ rằng người đó lại là Long Hạo Thần. Trong lòng y, chỉ có Long Hạo Thần mới là con rể của mình! Hơn nữa, y tiềm thức cho rằng Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ ít nhất cũng phải trên năm mươi tuổi. Thải Nhi làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng có tính cách tiềm ẩn là sùng bái anh hùng?
Nhưng với tư cách là tổng trưởng quân sự của Khu Ma quan, ngoài việc trừng mắt ra thì y không thể làm gì khác. May mắn thay, mẹ của Thải Nhi, đoàn trưởng ma pháp Lam Nghiên Vũ, vì bị thương nên vẫn đang ở nhà dưỡng bệnh, nếu không thì vợ chồng họ sẽ cùng nhau chứng kiến cảnh tượng rối rắm này.
Thánh Linh Tâm thầm nghĩ: “Thải Nhi à Thải Nhi, con đừng có thay lòng đổi dạ nhé! Nếu không thì cha biết ăn nói thế nào với Long đại ca đây. Làm sao có thể đối mặt với Hạo Thần.”
Nhưng vị Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng này cũng mạnh thật, sao trước đây chưa từng nghe nói đến hắn nhỉ?
Thải Nhi và Long Hạo Thần có nghe lời Thánh Nguyệt mà tách ra không? Đáp án là không. Điều khiến Thánh Nguyệt và các Hiệp Giả dở khóc dở cười là thân thể Thải Nhi đã biến mất.
Ẩn Thân! Kỹ năng cường đại của thích khách. Chẳng qua, lúc này nó lại được dùng vào chuyện tình cảm nam nữ nồng nhiệt.
Nhìn Thải Nhi biến mất nhưng xúc cảm vẫn còn đó, Long Hạo Thần sao nỡ buông nàng ra, cứ thế ôm nàng, trước sự vây quanh của đám Hiệp Giả và ánh mắt gần như cuồng nhiệt của các tướng sĩ Khu Ma quan, Long Hạo Thần cùng Tinh Vương đi xuống khỏi đầu tường Khu Ma quan.
Thích Khách Thánh Điện.
“Thật sự là thằng nhóc xấu xa nhà ngươi!” Khi Thánh Nguyệt nhìn Long Hạo Thần đã cất đi Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp, ông vẫn không dám tin vào mắt mình.
Gian phòng này là nơi Thánh Nguyệt thường ngày tu luyện, đương nhiên sẽ không có ai đến quấy rầy. Trở về Thích Khách Thánh Điện, Thánh Nguyệt trực tiếp dẫn Long Hạo Thần và Thải Nhi trở lại phòng kín của mình.
Bây giờ Thải Nhi đang nép bên cạnh Long Hạo Thần, so với trước khi chia tay vào một năm rưỡi trước, giờ đây nàng vô cùng lưu luyến hắn. Dù nàng vẫn chưa hồi phục ký ức, nhưng đã hoàn toàn nhìn thẳng vào tình cảm giữa mình và Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần quỳ xuống hành lễ với Thánh Nguyệt. Tại đây, hắn chỉ là người yêu của Thải Nhi. Thánh Nguyệt là trưởng bối, đủ tư cách nhận cái lạy này của hắn. Bên ngoài, hắn đại diện cho Kỵ Sĩ Thánh Điện, còn lúc này, trong phòng kín, hắn đại diện cho chính mình.
“Được rồi, nếu ngươi đã là Thánh kỵ sĩ trưởng thì không cần phải hành đại lễ như vậy. Ngươi đã tu luyện như thế nào? Chẳng lẽ Dương Hạo Hàm và Long Thiên Ấn đã cho ngươi dùng thuốc kích thích tăng trưởng? Nếu không thì làm sao ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy?”
Nhìn Long Hạo Thần, dù Thánh Nguyệt có tính cách khắc nghiệt đến mấy cũng không kiềm chế được mà hết lời khen ngợi. Chàng trai này mới bao nhiêu tuổi! Chắc còn chưa đến sinh nhật hai mươi tuổi, nhưng hắn đã trở thành một kỵ sĩ cấp tám chân chính. Khó trách Ma Thần Hoàng lại lấy hắn làm cái cớ để phát động thánh chiến. Dù hắn không có năng lực phá hủy Trụ Ma Thần, nhưng với tốc độ trưởng thành như vậy, tương lai hắn nhất định có thể trở thành trụ cột vững chắc để đối kháng với ma tộc.
Long Hạo Thần cung kính nói:
“Thưa ông cố, con đã minh tưởng sâu một thời gian, sau đó tu luyện kỹ năng trong nửa năm.”
Thánh Nguyệt bất đắc dĩ nói với Thải Nhi:
“Con thấy chưa. Con vẫn không thể so sánh được với nó! Xem ra thằng nhóc này đã nỗ lực hơn con rất nhiều. Không phải ai cũng có thể chịu đựng được sự khô khan của việc minh tưởng sâu. Nhóc con, chắc không phải ngươi đã minh tưởng sâu suốt một năm đấy chứ? Ha ha.”
Vị Hiệp Giả mới cười chưa được mấy tiếng thì chợt ngừng lại, vì Long Hạo Thần đã nghiêm túc gật đầu.
“A? Ngươi thật sự đã minh tưởng sâu suốt một năm? Ngươi…” Trên khuôn mặt gầy gò của Thánh Nguyệt, nếp nhăn mấp máy. “Được rồi, hai đứa nói chuyện đi, ta không ở đây để chịu kích thích nữa.”
Nói xong, ông vẫy tay, bước ra một bước, biến mất ngay trong phòng.
Thải Nhi bật cười:
“Ông cố đang ghen tỵ kìa.”
Nhìn nụ cười trên mặt nàng, đáy mắt Long Hạo Thần xẹt qua một tia buồn bã. Hắn rất quen thuộc với Thải Nhi, cũng chính vì thế mà từ biểu cảm của nàng, hắn liền đoán ra rằng nàng vẫn chưa hồi phục ký ức, nàng vẫn là Thải Nhi đã mất trí nhớ.
Thải Nhi lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của hắn, cúi đầu:
“Xin lỗi, em…”
Nàng còn chưa nói hết lời thì Long Hạo Thần đã ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:
“Không, người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng. Tại anh đã không bảo vệ được em. Dù thế nào đi nữa, có thể gặp lại em thật tốt quá rồi.”
Thải Nhi ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói:
“Em không biết trước đây thích anh sẽ có cảm giác gì, nhưng em có thể khẳng định rằng bây giờ em vẫn thích anh. Ngày ấy anh rời đi, em như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Anh đã làm đủ nhiều vì em rồi. Lần nữa gặp lại anh, em đã suy nghĩ kỹ. Anh đi đâu thì em sẽ theo đó, em nhất định có thể thuyết phục được ông cố. Em không muốn nhìn thấy bóng lưng khuất xa của anh nữa.”
Long Hạo Thần nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng:
“Yên tâm đi, lần này anh không những phải mang em đi, mà chúng ta còn phải hội họp lại các đồng đội, xây dựng lại Săn Ma Đoàn số sáu mươi tư cấp suất của chúng ta.”
Thải Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, buột miệng hỏi:
“Liên Minh đã cho phép rồi sao?”
Long Hạo Thần mỉm cười nói:
“Có thể coi là ngầm chấp nhận. Nhưng chúng ta phải kiếm đủ công huân ở mỗi tòa quan ải. Anh nghĩ ở Khu Ma quan chắc cũng đủ rồi, nếu không đủ thì chúng ta có thể ở lại đây một thời gian.”
“Chắc chắn là không đủ.” Đúng lúc này, ánh sáng chợt lóe lên, Thánh Nguyệt đã trở lại.
Thải Nhi nhìn ông cố, vội vàng buông tay đang ôm Long Hạo Thần ra, mặt đỏ bừng trách móc:
“Sao ông cố lại trở lại rồi?”
Giờ không phải là lúc mới gặp lại Long Hạo Thần, sao nàng có thể không xấu hổ cho được?
Thánh Nguyệt hừ hừ nói:
“Không trở lại không được! Ta vừa đi chợt nghĩ, hai đứa một nam một nữ ở chung một phòng, lại còn là sau bao lâu mới gặp lại, lỡ đâu kích động quá mà làm ra chuyện gì, chẳng phải ta sẽ được bế chắt sớm hay sao? Không được, không được, chắt gái của Thánh Nguyệt ta đây phải được cưới hỏi đàng hoàng rồi mới sinh con được.”
“Ông cố, ông nói gì kỳ vậy!” Khuôn mặt kiều diễm của Thải Nhi đỏ như quả cà chua, lóe người một cái đã đến bên cạnh Thánh Nguyệt, túm lấy râu ông giật giật.
“Cháu ngoan, đừng có kéo, chỉ còn có mấy sợi thôi, ông cố còn cần chúng để giữ hình tượng. Con bé ngốc, ông đây là vì muốn tốt cho con thôi! Ông cố sợ con bị nó bắt nạt chứ bộ!”
Lần này đến lượt Long Hạo Thần kinh ngạc. Trừ chính hắn ra, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Thải Nhi thân thiết với người khác, dù đó là ông cố của nàng. Long Hạo Thần nhớ rõ, trước khi mất trí nhớ, nàng rất bài xích ông.
Lúc này, nhìn hai ông cháu thân thiết yêu thương nhau, Long Hạo Thần đột nhiên cảm thấy mình thật ích kỷ. Chẳng phải bây giờ Thải Nhi rất tốt hay sao, ít nhất thì nàng đã mất đi sự u ám, lại còn có được tình thân.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng. Đúng vậy! Yêu nàng là phải nghĩ cho nàng, chứ không phải chỉ nghĩ cho riêng mình.
Bởi vì Thải Nhi mất trí nhớ mà sinh ra khúc mắc, rốt cuộc cũng đã được hóa giải. Hắn đứng sang một bên, mỉm cười không nói.
“Thằng nhóc hư kia, cười cái gì? Ta nói cho ngươi biết, không ở lại chỗ này đủ ba tháng thì hai đứa đừng hòng rời đi! Ta đã nhận được thư của thằng nhóc Long Thiên Ấn, một trăm vạn công huân, thiếu một điểm cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Lại đây, để ta kiểm tra công huân hiện tại của ngươi xem nào!”
Nhìn Thánh Nguyệt với vẻ mặt gian xảo, Long Hạo Thần xụ mặt xuống:
“Ông cố, đừng như vậy mà, ba tháng dài quá.”
Thánh Nguyệt hừ một tiếng, nói:
“Dài ư? Ta thì lại thấy ngắn ngủn. Ba tháng mà có thể gom đủ một trăm vạn công huân thì coi như ngươi có bản lĩnh.”
Long Hạo Thần bất đắc dĩ nói:
“Nhưng mà ông cố, như vậy không công bằng. Hôm nay người đã hứa sẽ giúp con, vậy có tính là giúp đỡ không?”
Thánh Nguyệt hơi đắc ý nói:
“Không sai, ta có hứa, nhưng ngươi định dùng lời hứa đó ngay bây giờ sao? Đừng tưởng ta không biết Long Thiên Ấn và Dương Hạo Hàm đang tính toán chuyện gì. Bây giờ ngươi dùng lời hứa này, sau này sẽ không dùng được nữa đâu, hãy suy nghĩ cho kỹ.”
“Con…” Long Hạo Thần thầm bực mình nhưng không có cách nào khác.
Thánh Nguyệt hừ một tiếng, nói:
“Có phải muốn nói ta là cáo già không?”
Long Hạo Thần cười khổ lắc đầu, nói:
“Con đâu có dám! Người là trưởng bối, con chỉ muốn nói gừng càng già càng cay. Người lợi hại thật. Nhưng con sẽ không dùng lời hứa kia, công huân đáng lẽ phải cho con chắc người sẽ không bỏ qua luôn chứ? Hôm nay con đã giúp người giết chết Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên, nói gì thì con cũng có một nửa công sức. Hỏa Diễm Sư Ma là ma thần cấp chín, công huân của gã ít nhất cũng phải trên năm mươi vạn, thậm chí còn cao hơn. Làm phiền người thẩm tra xong rồi chia cho con một nửa. À, còn nữa, thi thể phải tính riêng. Ma tinh Vương Miện Ma Thần của Hỏa Diễm Sư Ma tệ lắm cũng phải bán được trên ba mươi vạn công huân. Nếu con nhớ không lầm thì lúc trước người đã đưa cho con, nhớ là phải tính hết vào đấy nhé!”