Chương: Nộ sát | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Long Hạo Thần ngự trên lưng Hạo Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt đám kỵ binh Đại Ác Ma đang dần hiện rõ. Sát khí ngút trời, trước nay chưa từng có, không ngừng bùng nổ. Cảm nhận được thân thể mềm mại của Thải Nhi phía sau, trái tim hắn quặn thắt từng cơn.
Chưa bao giờ hắn căm hận đến tột cùng như lúc này. Càng nhìn đám kỵ binh Đại Ác Ma kia, lửa giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội.
Vì hắn, lại là vì hắn mà Thải Nhi phải chịu trọng thương. Dù có phải đổ đến giọt máu cuối cùng, hắn cũng quyết không để lũ ma tộc kia làm tổn hại đến nàng dù chỉ một sợi tóc. Hắn phải giết, phải diệt sạch toàn bộ ma tộc!
Kẻ địch ngày một áp sát. Dù không thi triển kỹ năng tăng cường thị lực, nhưng với nhãn lực tuyệt vời, Long Hạo Thần đã có thể phân biệt rõ ràng thực lực của từng tên.
Ba mươi kỵ binh Đại Ác Ma, số lượng không đổi. Dẫn đầu là một tên Ác Ma thống lĩnh cấp sáu, không có cường giả Ác Ma tộc nào khác. Hiển nhiên, đám kỵ binh này là lực lượng dự bị cho đội quân trước, có nhiệm vụ tiếp ứng và ứng biến, nhận được tín hiệu của Ác Ma lĩnh chủ nên mới tới đây.
Một luồng khói vàng bắt đầu lượn lờ quanh thân Long Hạo Thần. Bất chợt, một tia sáng chói lòa bùng lên, tựa như ngọn hải đăng rực rỡ giữa màn đêm.
Đám kỵ binh Đại Ác Ma hiển nhiên cũng đã phát hiện. Ánh sáng vàng rực tràn ngập hơi thở quang minh kia, đối với chúng chẳng khác nào Long Hạo Thần nhìn thấy linh lực hắc ám.
Súc Thế.
Long Hạo Thần có thể cảm nhận rõ ràng Dịch Thái Linh Lực trong cơ thể đang bị áp súc với tốc độ kinh hoàng. Tay trái hắn cắm Thánh Linh kiếm xuống mặt đất, hai tay nắm chặt Lam Vũ, Quang Phù Dung. Toàn thân hắn chìm vào một trạng thái huyền diệu.
Tu vi tăng tiến, Súc Thế cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước. Linh lực cường đại không ngừng được áp súc, thông qua hai tay hắn điên cuồng rót vào Lam Vũ, Quang Phù Dung.
Ba cái đầu to lớn của Hạo Nguyệt cũng đồng thời ngâm xướng chú ngữ. Mỗi đầu một loại chú ngữ khác nhau, tiết tấu kỳ diệu không hề ảnh hưởng đến quá trình Súc Thế của Long Hạo Thần, ngược lại còn mang đến một cảm giác hòa hợp đến lạ thường.
Lúc này, cái động phía sau lưng Long Hạo Thần đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Chỉ có Lý Hinh đứng ở cửa động, trong mắt không ngừng dao động, lộ rõ vẻ hối hận và áy náy. Nhưng hai tay nàng vẫn nắm chặt thanh kiếm, không hề buông lỏng.
Trong động, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Long Hạo Thần. Nhìn thân hình không quá cao lớn kia, bọn họ lại cảm nhận được khí thế “nhất tướng công thành vạn cốt khô”*.
Mặc dù chỉ có một mình Long Hạo Thần nghênh địch, nhưng kỳ lạ thay, bất kể là thành viên của Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu hay Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, tất cả đều cảm thấy an tâm lạ thường. Dường như chỉ cần có Long Hạo Thần ở đó, sẽ không ai có thể làm hại đến bọn họ.
Mỗi người đều đang cố gắng hồi phục linh lực của mình. Lục Hi chỉ cần khôi phục được một chút linh lực, liền lập tức thi triển ma pháp trị liệu. Năng lực trị liệu chủ yếu tập trung vào Điển Yên đang hôn mê. Điển Yên bị thương rất nặng. Chính diện hứng chịu một kích gần vạn linh lực của Ác Ma thống lĩnh, đối với gã mà nói, chẳng khác nào bị núi cao ***ng vào người. Tấm thuẫn vỡ nát không nói, xương hai tay đều gãy, thậm chí cả xương ngực và xương sườn cũng bị tổn thương, nội tạng xô lệch. Nếu không nhờ Lục Hi kịp thời cứu chữa, chỉ sợ gã đã vỡ nội tạng mà chết ngay tại chỗ.
(*: Ý nói một vị tướng muốn thành công thì phải trải qua rất nhiều trận chiến, rất nhiều người phải chết.)
“Long Hạo Thần, cẩn thận, bọn chúng có kỹ năng liên thể linh lực!” Lý Hinh hướng Long Hạo Thần quát lớn.
Trước sau hai lần bọn họ đã đối mặt với kỵ binh Đại Ác Ma. Lần đầu là do Hạo Nguyệt tạo ra hỗn loạn nguyên tố bác ly, khiến kỵ binh Đại Ác Ma không kịp phát huy thực lực. Lần thứ hai vừa rồi, cũng nhờ Thải Nhi cường đại, quấy nhiễu công kích của kỵ binh Đại Ác Ma, lại xử lý được Ác Ma lĩnh chủ, trụ cột vững chắc của địch.
Nếu khi ấy Ác Ma lĩnh chủ không e sợ sát khí sắc bén của Thải Nhi, đổi lại nó đứng đầu nhận linh lực liên thể, thì căn bản không ai có thể đỡ nổi một chiêu.
Giờ khắc này, bọn họ lần thứ ba đối mặt kỵ binh Đại Ác Ma, không còn Thải Nhi quấy nhiễu, cũng chẳng có Hạo Nguyệt thi triển ma pháp. Đối đầu đám kỵ binh Đại Ác Ma chỉ có một mình Long Hạo Thần, liệu hắn có thể chiến thắng?
Sau lưng Ác Ma thống lĩnh, hơn mười kỵ binh Đại Ác Ma bày trận chỉnh tề, sẵn sàng thi triển linh lực liên thể. Hai mươi kỵ binh Đại Ác Ma còn lại chia thành hai đội, từ hai bên vòng lại tạo thành thế ba mặt giáp công. Lực áp bách cường đại không ngừng dâng lên. Xem ra Long Hạo Thần dường như không có khả năng chính diện chống đỡ.
Đúng lúc này, Hạo Nguyệt động. Thân thể to lớn mang theo Long Hạo Thần lao thẳng về phía Ác Ma thống lĩnh đang trong trạng thái linh lực liên thể.
Ác Ma thống lĩnh là cường giả cấp sáu của ma tộc, kiến thức uyên bác. Thấy quanh thân Long Hạo Thần dâng lên cường độ linh lực quang nguyên tố, nó đã đoán được linh lực của nhân loại này tuyệt không bằng mình. Huống chi nó đang trong trạng thái linh lực liên thể.
Nhe răng cười, Ác Ma thống lĩnh cưỡi Ma Mã Mộng Yểm xông thẳng tới Long Hạo Thần. Sau lưng nó, mười kỵ binh Đại Ác Ma đều chĩa trường mâu ra trước, linh lực đỏ sậm liên kết, tựa như một thể thống nhất theo sau Ác Ma thống lĩnh xông lên.
Phải biết rằng đám kỵ binh Đại Ác Ma chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Ác Ma tộc. Kinh nghiệm huấn luyện trên chiến trường, trình độ tương đương với Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn của nhân loại. Dựa vào kỹ năng linh lực liên thể, chúng từng khiến liên minh thánh điện nếm không ít trái đắng. Mỗi khi ***ng độ chúng trên chiến trường, liên minh thánh điện chỉ có thể lựa chọn phái cường giả đối phó.
Long Hạo Thần chỉ có một mình, hắn chỉ cưỡi Hạo Nguyệt, hơn nữa còn đứng trên lưng Hạo Nguyệt. Đối diện Ác Ma thống lĩnh, ánh lửa đỏ sậm điên cuồng dâng lên, gần như chiếu sáng cả phạm vi vài chục mét vuông. So sánh thanh thế hai bên, Long Hạo Thần rõ ràng yếu thế hơn nhiều. Nhưng Hạo Nguyệt vẫn xung phong, tràn đầy khí thế. Miệng nó đã ngừng niệm chú, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy, sáu con mắt của ba cái đầu Hạo Nguyệt lúc này đã hoàn toàn biến thành màu tím. Vảy trên người cũng hiện lên một tầng màu tím dao động.
Khoảng cách hai bên ngày càng thu hẹp, từ một trăm mét xuống năm mươi mét, rồi ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét, mắt thấy đã tiến vào cự ly công kích của nhau.
Đúng lúc này, ba cái đầu của Hạo Nguyệt đồng thời rống lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Chợt, từ ba cái đầu của Hạo Nguyệt phóng ra một chùm tia sáng tím đậm.
Toàn trường chấn động.
Hạo Nguyệt rống lớn, thân thể vốn đang bừng bừng lửa đỏ của Ác Ma thống lĩnh bỗng run rẩy, linh lực khổng lồ quanh thân biến mất. Đám kỵ binh Đại Ác Ma và Ma Mã Mộng Yểm sau lưng nó ngã nghiêng ngả như say rượu, còn đâu dáng vẻ linh lực liên thể?
Ánh sáng vàng xé gió lao vút đi, không khí bị áp súc phát ra tiếng nổ lớn, rồi dừng ngay bụng con Ma Mã Mộng Yểm dưới thân Ác Ma thống lĩnh. Một luồng sáng vàng như cố định giữa không trung.
“Sát!” Long Hạo Thần gầm lên giận dữ.
Hạo Nguyệt ***ng mạnh vào Ác Ma thống lĩnh. Kỳ lạ thay, dù thân thể Ác Ma thống lĩnh có thêm một sợi chỉ vàng nhưng vẫn bất động. Đến khi Hạo Nguyệt đánh tới, trường mâu trong tay cùng thân thể nó, và cả con Ma Mã Mộng Yểm đột nhiên rung chuyển, giống như những Ác Ma thống lĩnh từng chết dưới tay Long Hạo Thần, bị một kiếm chém làm đôi.
Nếu nói cái chết trước đó của Ác Ma thống lĩnh dưới tay Long Hạo Thần là do sức mạnh suy yếu, thêm ma pháp hạn chế của Dịch Quân và Phòng Ngự Hỏa Hoàn của Lâm Hâm, tạo cơ hội cho Long Hạo Thần đánh lén thành công, thì lần này hoàn toàn không có may mắn. Đây là chính diện chém giết. Ác Ma thống lĩnh đang sung mãn, lại có linh lực liên thể, thế mà không đỡ nổi một chiêu của Long Hạo Thần.
Không ai rõ Hạo Nguyệt rống lên là năng lực gì, nhưng khi nó cõng Long Hạo Thần xẹt qua mười kỵ binh Đại Ác Ma sau lưng Ác Ma thống lĩnh, để lại chỉ là thi thể la liệt, bao gồm cả Ma Mã Mộng Yểm, thậm chí không còn một thi thể nào nguyên vẹn. Đám kỵ binh Đại Ác Ma hoàn toàn không có sức phản kháng.
Sau tiếng rống, Hạo Nguyệt thu lại toàn bộ hơi thở, màu mắt trở lại bình thường, không phóng ra ma pháp, lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng hành động của nó đã đủ.
Nó giúp Long Hạo Thần cắt đứt linh lực liên thể của Ác Ma thống lĩnh, quyết định cục diện trận chiến.
Bị Hạo Nguyệt ảnh hưởng, Ác Ma thống lĩnh không kịp thi triển kỹ năng, trong nỗi kinh hoàng tột độ đã bị Tu La trảm chém làm hai.
Tiếp theo là một cuộc đồ sát. Long Hạo Thần chỉ sử dụng vài kỹ năng: Xung Phong, Đột Kích, Thiểm Điện Thứ, Thập Tự Trảm.
Mấy kỹ năng cấp thấp của Trừng Giới kỵ sĩ trong tay hắn lại phát huy uy lực khủng khiếp. Có Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình hỗ trợ phía sau, việc sử dụng những kỹ năng ít tiêu hao linh lực này không ảnh hưởng gì đến Long Hạo Thần. Súc Thế Tu La trảm khiến hắn chỉ còn vài trăm linh lực, nhưng tốc độ hồi phục linh lực siêu nhanh, đủ để đối phó với những kẻ địch còn lại. Đừng quên, tu vi hiện tại của Long Hạo Thần đã gần đạt cấp sáu.
Mọi người trong động say mê nhìn cảnh tượng trước mắt. Thân ảnh vàng tung hoành giữa sườn núi, kim quang lấp lánh, máu thịt kẻ địch văng tung tóe. Hơn nữa, sau lưng hắn còn cõng Thải Nhi đã mất đi tứ cảm.
Chỉ một mình hắn, với sự trợ giúp của tọa kỵ, lại tàn sát kỵ binh Đại Ác Ma cường đại. Ác Ma thống lĩnh cấp sáu bị chém chết trong nháy mắt. Điều này vượt xa phạm trù của kỵ sĩ cấp năm.
Chợt cảm nhận được sát khí lạnh lẽo toát ra từ Long Hạo Thần, các thành viên của Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu ai nấy đều phấn chấn. Trái lại, Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ đa phần lại cảm thấy hổ thẹn.
Thời gian ở chung càng lâu, Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ càng nhận rõ sự chênh lệch to lớn với Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu. Long Hạo Thần và Thải Nhi, đôi tình nhân này, tựa như hai cột trụ vững chắc, phát huy uy lực địch vạn quân. Các thành viên khác cũng sở hữu năng lực không hề tầm thường, mấu chốt chính là bọn họ cực kỳ đoàn kết.
Cuộc tàn sát chỉ diễn ra vỏn vẹn trong mười phút. Long Hạo Thần không để một tên nào chạy thoát, tên kỵ binh Đại Ác Ma cuối cùng đã vong mạng dưới Thánh Linh kiếm Cô Chú Nhất Trịch của hắn.
Nhìn qua, Long Hạo Thần dường như vẫn còn sung mãn, Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình cũng luôn tận lực giúp hắn hồi phục.
Long Hạo Thần không để Thải Nhi xuống, vung giọt máu cuối cùng trên thân kiếm, cùng Hạo Nguyệt quay về cửa động.
Tuy Long Hạo Thần không có ma pháp trị liệu quần thể, nhưng không có nghĩa là Hạo Nguyệt không biết. Một chiêu Thánh Quang Phổ Chiếu tràn ngập khắp ngõ ngách trong động.
“Mọi người chuẩn bị xuất phát, ta thu dọn chiến trường, chúng ta phải rời khỏi nơi này.” Thanh âm Long Hạo Thần có chút khàn đặc. Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài, đem từng thi thể kỵ binh Đại Ác Ma và Ma Mã Mộng Yểm thu vào Giai Điệu Vĩnh Hằng.
Không sai, bản thân Giai Điệu Vĩnh Hằng là một món ma khí trữ vật. Còn về không gian bên trong nó lớn bao nhiêu, ngay cả Long Hạo Thần với tinh thần lực hiện tại cũng không thể dò xét được.
Thông qua trận chiến này, Long Hạo Thần càng cảm nhận rõ ràng một điều. Mỗi khi hắn giết chết một tên kỵ binh Đại Ác Ma, linh hồn của đối phương lập tức bị Giai Điệu Vĩnh Hằng hút đi. Hơn nữa, linh hồn của kẻ địch vừa mới chết càng nồng đậm hơn so với những thi thể mà Long Hạo Thần hấp thu trước đó. Đã không thể ngăn cản, hắn chỉ đành làm như không hay biết gì. Về năng lượng linh hồn, hắn thực sự hoàn toàn mù mịt.
Nhờ vào Giai Điệu Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần thu dọn chiến trường với tốc độ cực nhanh. Khi hắn quay trở lại trước mặt đồng bạn, trừ Điển Yên vẫn còn hôn mê, những người khác ít nhất đã hồi phục được khả năng hành động.
Lâm Hâm dường như đã thoát khỏi cơn xúc động, thấy Long Hạo Thần dễ dàng quét sạch chiến trường, còn thu hết thi thể của hai đoàn kỵ binh Đại Ác Ma và Ma Mã Mộng Yểm, y trừng lớn mắt, xoay lưng lại với mọi người, hướng Long Hạo Thần làm một động tác tay.
Long Hạo Thần liếc y một cái, trầm mặc gật đầu.
“Tình huống mọi người thế nào?” Long Hạo Thần hỏi.
Hàn Vũ đáp:
“Trừ Điển Yên trọng thương ra, những người khác đều không có vấn đề gì, nhưng muốn tiếp tục chiến đấu thì e rằng hơi khó. Ta, Vương Nguyên Nguyên và Tư Mã Tiên đều đã dùng Thị Huyết Đan, Bạo Linh Đan, sợ rằng đang trong giai đoạn yếu ớt nhất. Heo con Mạch Đâu của Trần Anh Nhi cũng bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn không thể hấp thu ma tinh để tham gia chiến đấu.”
Lục Hi nói tiếp.
“Tình hình bên ta tốt hơn một chút. Hàn Đạo và Lý Hinh vẫn còn sức tái chiến. Dịch Quân thiêu đốt sinh mệnh, đã rơi vào hôn mê, cần linh lực tự hồi phục. Ta cần thêm sáu canh giờ nữa mới có thể thi triển trị liệu. Điển Yên ít nhất phải được ta trị liệu bảy ngày sau mới miễn cưỡng ra trận được. Bạch Hiểu Mặc không khác gì ta, cũng cần sáu canh giờ hồi phục linh lực.”
Trận chiến này, tuy hai đội Săn Ma Đoàn không ai bỏ mạng, nhưng có thể nói là bị đánh cho tàn phế. Kẻ chân chính còn sức chiến đấu chỉ có Long Hạo Thần, Lý Hinh và Hàn Đạo ba người mà thôi. Thải Nhi bị trọng thương so với Điển Yên càng thảm thiết hơn, mất đi tứ cảm, phải bảy tháng sau mới có thể hồi phục.
Long Hạo Thần gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Ta sẽ để Hạo Nguyệt cõng Điển Yên và Dịch Quân, chúng ta lập tức xuất phát, xuống núi, tiến sâu vào trong. Không có Sợ Hãi Bi Khiếu Động làm mục tiêu rõ ràng, trong núi chúng ta càng dễ dàng ẩn thân, đợi mọi người hồi phục năng lực rồi sẽ thử quay về.”
Lục Hi gật đầu, ánh mắt nhìn Long Hạo Thần có chút chần chừ.
Long Hạo Thần biết gã đang nghĩ gì.
“Quá trình ta ở trong Sợ Hãi Bi Khiếu Động đã được ghi hình lại hết rồi. Nơi này không phải chỗ chúng ta có thể an toàn tìm kiếm. Đợi dàn xếp xong xuôi, ta sẽ đem bảo thạch truy tầm ra cho mọi người xem.”
Bảo thạch truy tầm ghi được hình ảnh không thể giả mạo. Ít nhất trong số bọn họ không ai có năng lực này, cần phải có luyện kim thuật cường đại mới được.
Nghe Long Hạo Thần nói vậy, Lục Hi bỗng chốc có chút ngượng ngùng, hướng Long Hạo Thần gật đầu.
Long Hạo Thần nói:
“Đi ngay thôi, vừa nãy ta thu thi thể của địch nhân, ba phần ma tinh thuộc về các ngươi.”
Lục Hi cắt ngang:
“Không cần, chúng ta không có ra chút công sức nào.”
Long Hạo Thần lắc đầu, giọng điệu hắn cứng rắn thêm mấy phần:
“Hiện tại chúng ta là một đội, tất cả phân phối dựa theo lời đã định trước. Không có các ngươi, đồng bạn của ta cũng sẽ không chống được đến lúc ta trở lại. Cứ như vậy đi, đi thôi.”
Thải Nhi bị linh lô phản phệ dẫn đến Long Hạo Thần tâm tình cực kỳ nóng nảy, bớt đi sự ôn hòa thường ngày, nhiều thêm mấy phần bá đạo. Nhưng thực lực và năng lực của hắn bày ra đó, lời hắn nói chỉ khiến mọi người cảm thấy đó là điều đương nhiên, thậm chí khiến Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ thầm cảm kích. Nhiều Ma Mã Mộng Yểm và kỵ binh Đại Ác Ma như vậy, ma tinh một phần ba cũng là một số lượng không nhỏ.
Mọi người lại lần nữa lên đường. Tuy bọn họ đa số còn rất yếu, lại có thương binh. Nhưng đã là chức nghiệp giả, thân thể cường độ vượt xa người thường. Dưới ánh bình minh, mười ba người không rời khỏi sơn mạch này, ngược lại theo Long Hạo Thần chỉ dẫn càng xâm nhập rừng sâu. Liên tục vượt qua hai tòa núi mới dừng lại ở nơi mọc chút ít bụi cây.
Đây là một sơn cốc, có khe hở vách đá thiên nhiên, vừa lúc để bọn họ trú đóng. Chờ bọn họ ổn định xong thì bầu trời đã sáng tỏ.
Lục Hi trở thành người bận rộn nhất, vừa liên tục hồi phục linh lực, vừa bận rộn vì mọi người chữa trị.
Long Hạo Thần thoáng an lòng khi thấy Thải Nhi dần cử động được. Lúc này, hắn tựa lưng vào vách đá, cách không xa cửa hang, để Thải Nhi tựa vào lòng mình.
Thải Nhi yên lặng vô cùng, mắt không thấy, miệng không thể nói, tai chẳng thể nghe, mũi không ngửi được, nhưng dường như nàng chẳng bận tâm, chỉ nép mình trong ngực Long Hạo Thần.
Những người khác đều đang nghỉ ngơi, Hàn Đạo phụ trách canh gác. Long Hạo Thần nắm lấy tay Thải Nhi, chậm rãi dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay nàng. Hắn kể lại toàn bộ quá trình trong Sợ Hãi Bi Khiếu Động, không bỏ sót một chữ.
Thải Nhi tuy không nghe được nhưng vẫn cảm nhận được. Nàng dường như rất thích thú với cảm giác này, mặc cho Long Hạo Thần gãi nhè nhẹ trong lòng bàn tay, cứ thế tựa vào ngực hắn, tựa như heo con Mạch Đâu nép vào lòng Trần Anh Nhi vậy.
“Lâm Hâm, lại đây chút, ta có lời muốn nói.” Lý Hinh đột nhiên vẫy tay gọi Lâm Hâm, ý bảo y đi theo mình.
Lâm Hâm ngẩn ra, nhíu mày, nhưng vẫn theo Lý Hinh đi sâu vào trong khe núi. Long Hạo Thần chỉ liếc nhìn họ một cái đầy nghi hoặc, rồi không nói gì. Trong lòng hắn, Lý Hinh tuyệt đối là người đáng tin. Hắn hiểu rõ tính cách của vị tỷ tỷ này hơn ai hết. Hơn nữa, hắn không biết chuyện xảy ra trong động, nên tiếp tục viết chữ trong lòng bàn tay Thải Nhi.
Những người khác đều đang tu luyện, không ai chú ý đến tình hình bên này.
Khe núi rất sâu, kéo dài vào trong núi hơn hai trăm mét, từ trên cao nhìn xuống tựa như một sợi chỉ, tạo thành một kỳ quan.
Lý Hinh cứ đi thẳng về phía trước, mãi đến khi bóng dáng mọi người khuất sau vách núi mới dừng bước.
Lâm Hâm sắc mặt lạnh nhạt đứng sau lưng nàng, tay vuốt mái tóc dài màu xanh, tết thành bím, tựa người vào vách đá, nói:
“Gọi ta đến làm gì? Muốn giết người diệt khẩu sao?”
Lý Hinh cáu kỉnh nói:
“Ngươi là nam nhân, để tóc dài như vậy làm gì, còn thắt bím, nhìn nghiêng còn giống nữ nhân hơn cả ta!”
Lâm Hâm bĩu môi:
“Đây là đẹp trai, hiểu không hả? Không hiểu thì đừng nói lung tung.”
Lý Hinh khinh thường:
“Đẹp trai cái đầu ngươi, bao giờ ngươi lớn lên đẹp được như Long Hạo Thần thì hãy nói!”
Cơ mặt Lâm Hâm co giật:
“Cô gọi ta tới chỉ để đả kích ta thôi sao? Đoàn trưởng đúng là đẹp hơn ta, nhưng mà, hình như cậu ta còn giống con gái hơn ta ấy chứ?”
Lý Hinh đột nhiên trầm mặc, nhìn Lâm Hâm rất lâu, không nói lời nào.
Lâm Hâm cảm thấy không khí có chút quái dị, nghi hoặc nhìn nàng.
“Xin lỗi.” Lý Hinh hơi cúi đầu. “Lúc trước là ta sai rồi, ta không nên không biết rõ chân tướng đã quát mắng ngươi, không nên khơi gợi lại quá khứ đau xót của ngươi.”
Thân hình Lâm Hâm hơi run rẩy, đáy mắt xẹt qua một tia đau xót không thể xóa nhòa. Y cũng hơi cúi đầu, hất bím tóc ra sau.
“Không có gì, rồi cũng sẽ có người hỏi thôi, nói ra, tâm lý của ta cũng thoải mái hơn một chút.” Lâm Hâm chua xót nói.
Lý Hinh chậm rãi bước đến bên cạnh y.
“Sai thì phải chịu phạt, nếu không, cậu cứ mắng ta đi, hoặc đánh ta cũng được. Ta đều chịu đựng.” Nàng nghiêm mặt, đứng chắn trước Lâm Hâm, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ nghĩa khí hiên ngang.
Khóe miệng Lâm Hâm giật giật.
“Đại tỷ à, đừng làm loạn nữa được không? Ta đánh thắng nổi cô sao?”
“Ta sẽ không đánh trả!” Lý Hinh vội vàng nhấn mạnh.
“Chỉ vậy thôi? Ta đi đây.” Lâm Hâm bực dọc nói, đoạn xoay người, toan bỏ đi ngược lại con đường cũ.
Lý Hinh giậm chân.
“Ta ghét cảm giác mắc nợ người khác. Cậu không đòi lại, làm sao ta có thể đối mặt với đồng bạn của cậu?”
“Đủ rồi!” Lâm Hâm mạnh mẽ xoay người, phẫn nộ quát. “Ta đánh mắng cô thì có ích gì? Cô nói không sai, ta là kẻ nhu nhược, ta không có can đảm học tập ma pháp công kích. Cho dù ta có đánh cô, mắng cô, chẳng lẽ tâm bệnh của ta, nỗi đau xót trong lòng ta có thể vơi bớt sao? Ư…”
Lời nói của Lâm Hâm chợt ngừng lại, đôi mắt vốn đã to nay càng trợn tròn.
Nếu có người ở đây, ắt sẽ chứng kiến một cảnh tượng vô cùng quái dị.
Một kỵ sĩ tuấn tú lúc này tay ghì sau gáy ma pháp sư, ép thân thể y sát vào vách đá, sau đó, vụng về hôn lên môi y.
Trong óc Lâm Hâm hỗn loạn. Đôi môi nóng bỏng của Lý Hinh tựa như dung nham hòa tan hết thảy phẫn nộ và bi thương trong lòng y. Lúc này y chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, trước mắt trắng xóa, cả người dán vào vách đá, tựa như hóa thành pho tượng.
Khuôn mặt nàng đã đỏ bừng, hệt như một con Mai Khôi Độc Giác Thú. Tuy nàng không thở hổn hển, nhưng bộ ngực tròn trịa không ngừng phập phồng, đủ thấy tâm tình nàng lúc này chẳng hề bình tĩnh.
“Như vậy đã được chưa?” Lý Hinh hung dữ nói, nhưng nhìn thế nào cũng thấy có chút thẹn thùng.
“Cậu không chịu đánh chửi lại, lão nương lại không có tiền như cậu, cũng chẳng có đồ quý giá gì để bồi thường. Vậy được rồi đi, ta không nợ cậu!” Nói xong câu đó, nàng lảo đảo bỏ đi, đi được vài bước dường như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại liếc Lâm Hâm vẫn đang đứng như pho tượng, tức giận quát. “Chết tiệt, đừng có làm cái bộ dạng như mình chịu thiệt thòi lắm, đây là nụ hôn đầu của lão nương đó!”
Nói đoạn, nàng vớ lấy hòn đá nhỏ ném về phía Lâm Hâm, trúng ngay chân y, rồi xoay người bỏ chạy.
Lâm Hâm cứng ngắc nghiêng đầu, nhìn theo bóng lưng Lý Hinh khuất dần, sắc mặt tái nhợt bỗng ửng hồng.
“Mình… mình bị cường hôn?” Y sờ lên môi, nơi đó cảm giác nóng bỏng dường như vẫn còn lưu lại.
Không biết qua bao lâu, y vịn vách đá loạng choạng bước ra ngoài.
Vừa lúc Trần Anh Nhi đi tới, vẻ mặt nghi hoặc nhìn y.
“Có dược ca làm sao vậy? Chắc không phải bị sốt chứ? Mặt hồng quá vậy?”
“Ta không sao.” Lâm Hâm sờ mặt mình nóng ran, biểu tình ngơ ngác tìm chỗ ngồi xuống, quét mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lý Hinh đâu.
Tròn ba ngày, hai đội Săn Ma Đoàn đã gần hồi phục sức chiến đấu, đương nhiên trong đó không bao gồm Điển Yên và Dịch Quân. Hai người, một kẻ tiêu hao cực lớn,
… Cần không ngừng điều dưỡng, những kẻ khác thì trọng thương chưa lành. Nhưng cũng coi như có thể cử động, chỉ là chưa thể nghênh địch mà thôi.
Hai ngày nay, giữa Lý Hinh và Lâm Hâm giữ một khoảng cách nhất định, nhưng cũng nhịn không được mà thường xuyên liếc trộm đối phương. Kẻ khác không mù, đương nhiên có thể cảm giác được bầu không khí kỳ quái giữa hai người. Chẳng qua hiện tại đang ở nơi nguy hiểm, mỗi người đều đang nỗ lực hồi phục sức mạnh, chẳng ai rảnh rỗi quan tâm.
Bọn họ chỉ nghĩ rằng Lý Hinh đã quở trách Lâm Hâm nên quan hệ giữa hai người có chút gượng gạo, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, Lâm Hâm thường không hiểu vì sao mà mặt lại đỏ ửng.
“Mọi người đều lại đây đi.” Long Hạo Thần đứng bên cạnh Thải Nhi, cao giọng hô.
Mọi người lập tức nhìn hắn, tụ tập xung quanh.
“Ba ngày nay trừ Thải Nhi, Điển Yên và Dịch Quân ra, những người khác đã tạm thời hồi phục. Tin tưởng mọi người đều rất tò mò ta ở Sợ Hãi Bi Khiếu Động đã nhìn thấy những gì, trong động rốt cuộc có thứ gì. Giờ ta cho mọi người xem.”
Trong lòng có chút hổ thẹn nhưng Long Hạo Thần không thể nào đem bí mật của Trường Miên Vĩnh Hằng nói ra. Nếu hắn làm vậy, chưa chắc đã là chuyện tốt cho đồng bạn. Nói không chừng còn mang đến cho họ phiền phức lớn.
Nghe Long Hạo Thần nói vậy, mọi người tò mò nhìn hắn, đồng thời còn có vài phần kính nể.
Làm đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, là người duy nhất tiến vào động dò xét, có thể nói, nếu Long Hạo Thần muốn che giấu những gì mình phát hiện, các thành viên Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ căn bản không thể nói gì. Không có Long Hạo Thần, bọn họ sớm đã chẳng còn mạng. Nhưng Long Hạo Thần lại vô tư thẳng thắn, muốn đem những gì mình tìm kiếm bày ra. Việc này có ý nghĩa hắn không hề nghĩ đến việc nuốt trọn công huân của nhiệm vụ.
Khi Long Hạo Thần rót linh lực vào, bảo thạch truy tầm phóng ra hình ảnh. Thế giới tối đen của Trường Miên Vĩnh Hằng hiện ra trong mắt mọi người.
Không thể không nói bảo thạch truy tầm là bảo bối hiếm có. Thứ này ghi chép không chỉ hình ảnh, mà ngay cả thanh âm cũng ghi lại.
Mắt thấy Long Hạo Thần xuất hiện, bắt đầu điều tra tình huống Sợ Hãi Bi Khiếu Động.
Bởi vì toàn bộ hình ảnh rất dài, nên hắn dùng linh lực khống chế, đồng thời giải thích quá trình.
Khi Long Hạo Thần bắt đầu chịu tiếng kêu to xâm nhập, cảnh vật xung quanh thân thể hắn kịch liệt dao động linh lực. Mọi người hít một ngụm khí lạnh. Tuy rằng họ không chân chính cảm thụ, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra Long Hạo Thần đã phải chịu áp lực lớn đến nhường nào.
Bên trong Long Hạo Thần phóng ra Thánh Quang Tráo, tại lúc này, hắn đột nhiên tạm dừng hình ảnh.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn trầm giọng nói.
“Có thể nói kết quả tìm kiếm không được lý tưởng. Ta cũng không biết hình ảnh này cuối cùng có thể cho chúng ta được đánh giá hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nhưng ta ở trong Sợ Hãi Bi Khiếu Động, sau khi nghe xong tiếng kêu to thì đã lĩnh ngộ được một kỹ năng. Nếu chúng ta đã cùng nhau tới đây, nỗ lực xuất sinh nhập tử hoàn thành…
“Nhiệm vụ lần này, ta nguyện ý chia sẻ kỹ năng này cho các vị cùng nhau học tập, coi như không uổng công mọi người đi chuyến này. Còn việc có thể lĩnh ngộ được hay không, còn phải xem cơ duyên của mỗi người.”
Lời Long Hạo Thần nói ra tạo nên chấn động không nhỏ, đặc biệt là sáu thành viên của Săn Ma Đoàn số 4 cấp Sĩ, ánh mắt họ nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lục Hi hầu như không chút do dự nói:
“Long đoàn trưởng, không cần như vậy. Kỹ năng tự sáng tạo không cần phải chia sẻ với bất kỳ ai, đây là năng lực thuộc về riêng cậu!”
Nếu là tình huống khác, có lẽ Long Hạo Thần cũng sẽ không muốn chia sẻ năng lực mà bản thân hắn không dễ dàng lĩnh ngộ được. Nhưng bởi vì bí mật của Trường Miên Vĩnh Hằng, hắn có vài phần áy náy với Săn Ma Đoàn số 4 cấp Sĩ, góc thiện lương trong lòng thôi thúc hắn làm ra hành động bồi thường này.
Long Hạo Thần mỉm cười nói:
“Ta lĩnh ngộ năng lực này cũng không phải ai cũng có thể học được. Nó tương đối thích hợp với những chiến sĩ cận chiến hơn. Lục đoàn trưởng không cần từ chối, ta đã nói ra, dĩ nhiên sẽ làm được. Tiếp theo xin mọi người chú ý, ta sẽ đem toàn bộ quá trình lĩnh ngộ nói ra, mọi người có thể học được hay không thì phải xem bản thân mình. Ta đặt tên cho kỹ năng này là Quang Chi Đãng Dạng.”
Nói xong, một Thánh Quang Tráo từ thân thể Long Hạo Thần phóng ra, hắn nói với Lý Hinh:
“Tỷ, công kích Thánh Quang Tráo đi, chậm một chút, để mọi người xem rõ ràng.”
Lý Hinh có chút cảm thán liếc nhìn Long Hạo Thần, khuyết điểm lớn nhất của đệ đệ chỉ sợ là quá mức thẳng thắn, đây là kỹ năng tự sáng tạo a!
Nhưng cô vẫn làm theo lời Long Hạo Thần. Trong mắt cô, khí chất lãnh đạo của Long Hạo Thần ngày càng mạnh mẽ. Nếu hắn đã muốn làm vậy, đương nhiên là có lý do của hắn.
Trọng kiếm hỏa hồng đè lên Thánh Quang Tráo. Lý Hinh thúc đẩy linh lực, động tác chậm rãi cắt hướng Thánh Quang Tráo.
Khi trọng kiếm vừa chạm tới Thánh Quang Tráo, đột nhiên vang lên tiếng vù vù khiến Lý Hinh trợn to mắt. Lát sau, trọng kiếm không ngờ trượt ra, căn bản không thể cắt vào trong Thánh Quang Tráo của Long Hạo Thần.
Mọi người đều tập trung quan sát, họ thấy rất rõ ràng. Khi linh lực của Lý Hinh xâm nhập vào Thánh Quang Tráo, toàn bộ Thánh Quang Tráo hiện ra cảm giác chấn động kịch liệt. Kiếm trong quá trình chấn động bị trượt ra, điều này đã hoàn toàn vượt qua lực phòng ngự của Thánh Quang Tráo.
Long Hạo Thần nói:
“Kỹ năng Quang Chi Đãng Dạng này là ta ở trong tiếng kêu của Sợ Hãi Bi Khiếu Động lĩnh ngộ được. Tiếng kêu vì sao lại mang đến cho chúng ta trùng kích mạnh mẽ đến vậy? Là bởi vì sóng âm chấn động ở tần số cao. Mà nếu như chúng ta có thể dùng linh lực mô phỏng chấn động tần số cao thì sao? Vì vậy, Quang Chi Đãng Dạng xuất hiện. Nó có thể đồng thời tác dụng lên cả hai kỹ năng công kích và phòng ngự. Khi phóng ra linh lực tương đương, nó có thể tăng mạnh năng lực công phòng của ta…”
Tiếp đó, Long Hạo Thần không chút giấu diếm, nói ra toàn bộ lý giải của mình về Quang Chi Đãng Dạng. Hơn nữa, hắn còn nhiều lần phóng thích, phô diễn uy lực của Quang Chi Đãng Dạng cho mọi người xem.
Giống như Long Hạo Thần đã nói, Quang Chi Đãng Dạng không phải thích hợp với bất cứ chức nghiệp nào, chỉ có những người cận chiến mới có thể sử dụng được. Mỗi người đều nhận thức rõ ràng điều này.
Biết rõ kỹ năng này mang đến tác dụng cường đại, Hàn Đạo cảm nhận được, nếu có thêm Quang Chi Đãng Dạng kèm theo, sẽ sản sinh ra lực công kích khủng bố. Điển Yên, với thân phận Thuẫn chiến sĩ, lại cảm thụ được chỗ tốt của việc đề cao lực phòng ngự.
Bảo thạch truy tầm phóng hết hình ảnh, Long Hạo Thần giải thích cảm giác của bản thân. Hình ảnh Trường Miên Vĩnh Hằng xuất hiện, mãi đến khi có oán linh nhào về phía Long Hạo Thần mới dừng lại.
“Khi đó ta chỉ thấy trong óc như bị đâm, dường như oán linh muốn xâm chiếm thân thể ta. Đúng lúc này, Hạo Nguyệt chạy tới, dựa vào linh hồn trùng kích đuổi đi hai oán linh. Tiếp đến ta rơi vào hôn mê, chờ khi tỉnh lại thì tòa tháp đã biến mất. Từ đầu đến cuối, ta không hiểu được nó rốt cuộc là cái gì. Năng lực ghi nhớ của bảo thạch truy tầm hình như cũng bị ảnh hưởng, không có ghi lại sự việc sau khi ta hôn mê. Nhưng ta có thể khẳng định, cho dù tòa tháp cao còn tồn tại, cũng không phải loại tu vi như chúng ta có thể đối mặt.”
Đoạn nói này Long Hạo Thần đã sớm suy nghĩ kỹ càng, lúc này nói ra tuy trong lòng có chút áy náy, nhưng nghĩ đến việc Tử Linh pháp sư gây ra đả kích mạnh đối với nhân loại, hắn vẫn cứng rắn giải thích bằng lời lẽ nửa thật nửa giả.
Nghe hắn nói xong, kỳ lạ thay không một ai chất vấn. Hình ảnh xuất hiện uy lực của tiếng kêu to, bọn họ tự nhận không có khả năng xuống tới đáy động, không có khả năng làm tốt như Long Hạo Thần. Nhiệm vụ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Hàn Đạo hơi ngượng ngùng nói:
“Long đoàn trưởng, nếu đã vậy, khi chúng ta giao hình ảnh ra cũng coi như hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Vậy nên kỹ năng của cậu có thể hay không…”