Chương: Người thừa kế duy nhất | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025

Nếu không phải quá quý trọng, sao có thể thống khổ đến nhường ấy? Thải Nhi làm sao kiềm chế nổi tâm tình của mình? Nhưng mặc kệ nàng khi ấy oán hận Long Hạo Thần rời bỏ mình đến nhường nào, khoảnh khắc được hắn ôm vào lòng, tất cả oán, tất cả hận đều hóa thành vô tận ái ân. Nước mắt trong mắt nàng không kìm được mà tuôn rơi, nàng đã không thể thoát khỏi vòng tay của Long Hạo Thần. Hai người cứ thế ôm nhau, chẳng nói lời nào. Long Hạo Thần có thể cảm nhận được tâm tình của Thải Nhi, hắn không ngừng viết nhẹ ba chữ sau lưng nàng. Thải Nhi thì không động đậy, chỉ không ngừng rơi lệ. Ôm nàng ngồi xuống giường, đang lúc Long Hạo Thần cúi đầu tìm kiếm môi nàng, dùng ấm áp bao phủ trái tim đang run rẩy kia, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.

“Đoàn trưởng, cậu tỉnh rồi?” Bên ngoài vọng vào thanh âm của Tư Mã Tiên.

Long Hạo Thần vội vàng ngẩng đầu, viết nhẹ mấy chữ sau lưng Thải Nhi.

Tuy trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng Thải Nhi vẫn buông tay. Ngược lại, Long Hạo Thần ôm chặt lấy nàng, cùng nàng đi tới cửa. Bi thương trong lòng Thải Nhi sau một hồi phát tiết rốt cuộc đã vơi đi nhiều, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, khuôn mặt vùi vào hõm vai Long Hạo Thần, không muốn để ai khác nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc của mình.

Long Hạo Thần mở cửa, đập vào mắt là một cái đầu trọc lóc.

“Tư Mã.”

Nhìn thấy Long Hạo Thần, Tư Mã Tiên bỗng vui mừng khôn xiết, mở rộng hai tay định ôm lấy hắn, nhưng ngay sau đó gã nhìn thấy Thải Nhi trong ngực Long Hạo Thần, liền từ bỏ ý định, ngượng ngùng rụt tay lại.

“Đại ca, cậu sao rồi? Không có việc gì chứ? Đan dược của Dược ca có tác dụng phụ gì không?”

Bọn họ đều không ngốc, khi Long Hạo Thần hét lên không cho Liệp ma Đoàn số hai mươi hai cấp hiệu sử dụng Liên Thể Tăng Linh Đan, họ đã đoán ra đan dược có vấn đề, lo lắng cũng từ điểm này mà ra.

Long Hạo Thần lắc đầu, nói.

“Ta không có việc gì, chỉ là thân thể còn cần mấy ngày mới hồi phục. Kinh mạch bị quá nhiều linh lực mở ra, nhưng chỗ bị tổn thương đã được tu bổ, thích ứng mấy ngày là ổn thôi.”

Tư Mã Tiên thở phào, nói.

“Đại ca, Liên Thể Tăng Linh Đan có vấn đề gì không?”

Long Hạo Thần cười khổ nói.

“Là có chút vấn đề, tuy không đến nỗi quá lớn, nhưng cũng không phải thứ mà chức nghiệp giả ngũ giai có thể sử dụng. Lát nữa ngươi nói giúp Lục Hi đoàn trưởng, nếu muốn dùng Liên Thể Tăng Linh Đan thì hãy chờ tới lục giai rồi hẵng tính, còn cần dùng phối hợp với Đại Lực Đan.” Ngẫm nghĩ, hắn trầm ngâm nói. “Chờ thất giai rồi hãy dùng. Dược lực của Liên Thể Tăng Linh Đan mạnh vô cùng, linh lực ùa vào trong người rất khó khống chế.”

Tư Mã Tiên cáu kỉnh nói.

“Ta biết ngay Dược ca làm ra thì thế nào cũng có chuyện mà. Hừ hừ, sau này ta sẽ kiếm hắn tính sổ.”

Long Hạo Thần mỉm cười, lắc đầu nói.

“Cũng không thể nói vậy. Lần này nếu không có Liên Thể Tăng Linh Đan, chỉ sợ chúng ta đều không thể sống sót đến bây giờ. Thực lực của Nguyệt Ma đích thực rất cường đại, chúng ta còn lâu mới có thể đối kháng được.” Nói đến đây, hắn nhịn không được nhớ tới Nguyệt Dạ, cũng nhớ tới kinh nghiệm ở Nguyệt Ma cung. Lần này hắn gặp phải chỉ mới là Nguyệt Ma tuổi trẻ. Nhưng lúc ở Nguyệt Ma cung, hắn đều gặp phải cường giả trong Nguyệt Ma Tộc, bao gồm cả Nguyệt Ma Thần.

Một Nguyệt Ma bình thường đã mạnh như vậy, Nguyệt Ma Thần đứng thứ hai trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần thì còn đáng sợ đến mức nào? Vừa nghĩ đến những điều này, ánh mắt Long Hạo Thần trở nên sắc bén. Mặc dù với tuổi tác hiện tại, hắn có tu vi như vậy đã là được ông trời ưu ái. Nhưng hắn tuyệt đối không thỏa mãn. Đây chính là sự khác biệt giữa người với người, ánh mắt hắn luôn hướng về phía trước.

“Tư Mã, ngươi tới tìm ta còn có việc gì?” Long Hạo Thần ở nơi này đang an ủi Thải Nhi, thực sự không có tâm tư nói nhiều với Tư Mã Tiên. Hơn nữa hiện giờ chiến tranh tạm thời kết thúc, hắn cũng cần nghỉ ngơi.

Tư Mã Tiên lúc này mới giật mình nhớ ra.

“Có chuyện, có chuyện. Thánh kỵ sĩ trưởng sai ta tới báo cho cậu biết, nếu đã tỉnh rồi thì đến phòng họp.”

“Họp? Họp cái gì?” Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn Tư Mã Tiên.

Tư Mã Tiên nhún vai nói.

“Ta cũng không biết, chỉ nói là bảo cậu tới phòng họp lớn của Mục Sư Thánh Điện. Có thể đi ngay bây giờ. Đúng rồi, còn cần mang phó đoàn trưởng cùng đi.”

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

“Được rồi, ta biết rồi. Lập tức qua ngay.” Lúc trước hắn tu luyện chỉ mặc nội y, bây giờ phải thay đồ đã.

Tư Mã Tiên nhìn Long Hạo Thần, lại nhìn Thải Nhi, cười gian nói.

“Rõ rồi, ta hiểu rõ. Đại ca, vậy ta đi về trước.” Nói xong tên này bỏ chạy mất dạng.

Long Hạo Thần có chút bất đắc dĩ đóng cửa lại, hắn cũng không sợ có người hiểu lầm, dù sao mình và Thải Nhi đã thân mật như vậy.

Hắn trước tiên đem việc Hàn Khiếm gọi mình đi họp nói cho Thải Nhi, sau đó thay đồ. Thải Nhi cũng nhân lúc này điều chỉnh cảm xúc, vừa mới khóc xong, cái mũi nhỏ nhắn có chút ửng hồng, nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn thêm phần ngây thơ khiến người ta yêu thương.

Thải Nhi mang khăn che mặt lên. Long Hạo Thần ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng rời khỏi phòng.

Tổng điện Mục Sư Thánh Điện rất lớn, nhưng muốn tìm đến phòng họp lớn cũng không phải việc khó. Bên dưới cái mũi là miệng, tùy tiện hỏi một chút là có thể tìm được ngay. Lúc này không khí trong Mục Sư Thánh Điện thật trầm trọng, người đến người đi nối liền không dứt. Nhìn qua trang phục thì có đủ người của Lục Đại Thánh Điện. Nơi này không chỉ là tổng điện Mục Sư Thánh Điện, mà còn trở thành chấp chính phủ tạm thời của Trấn Nam quan. Tất cả sự việc đều phải thông qua nơi này xử lý, không rối loạn mới là chuyện lạ. Khi Long Hạo Thần tới chỗ phòng hội nghị lớn, thì bên ngoài cửa có hai thủ vệ đứng gác. Thấy Long Hạo Thần mang Thải Nhi đi tới gần, hai người lập tức đưa tay lên ngăn cản.

“Người nào? Nơi này là khu trọng địa hội nghị, không được tới gần. Lãnh đạo đang họp bên trong.”

Long Hạo Thần ôn hòa nói.

“Ta tên Long Hạo Thần, là thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm muốn chúng ta đến đây.”

“Long Hạo Thần?” Nghe thấy ba chữ kia, hai thủ vệ đồng thời chấn động nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên vẻ khó tin.

Thủ vệ bên trái nói.

“Ngươi, ngươi thật sự là Long Hạo Thần? Là Anh Hùng hôm đó đã cứu hàng ngàn đồng chí?”

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

“Anh hùng thì không dám nhận, nhưng ta đúng là Long Hạo Thần.”

Thủ vệ bên phải vẻ mặt không tin nói.

“Không đúng, hắn nhất định là giả. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Sao có thể là Anh Hùng có khả năng đối kháng ma tộc bát giai? Không chừng là giả mạo.”

Nói xong vị thủ vệ này tiến lên định chộp lấy bả vai Long Hạo Thần. Gã nói lý do Long Hạo Thần là giả rất đơn giản, trong lòng họ Long Hạo Thần Anh Hùng là nhân vật như thế nào? Đây chính là Anh Hùng đã dẫn theo Liệp ma Đoàn xông vào trận địa địch, hơn nữa còn ngăn cản được thế công của Nguyệt Ma bát giai! Có thể đối kháng với cường giả bát giai, là thực lực đáng sợ đến nhường nào? Dù có đồng đội hỗ trợ, ít nhất cũng phải trên lục giai. Người trẻ tuổi trước mắt này, đã đủ hai mươi tuổi chưa? Long Hạo Thần bởi vì thời gian vội vàng, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, nhìn qua tựa như một cậu em hàng xóm, nào có dáng vẻ của một Anh Hùng.

Đối phương trực tiếp ra tay khiến Long Hạo Thần trong lòng có chút bất mãn, theo bản năng lùi lại một bước, tay trái vung lên đánh vào tay phải của đối phương. Đồng thời thân thể nửa chuyển động, ôm Thải Nhi tránh sang một bên, để không bị đối phương đánh trúng.

Hai bên nắm tay nhau. Động tác của thủ vệ khá nhanh, trực tiếp bắt lấy tay Long Hạo Thần. Ngay lúc đó, một luồng sáng bỗng lóe lên trên tay trái Long Hạo Thần. Trong quang mang màu vàng, Long Hạo Thần hơi run tay một cái. Thủ vệ vừa mới chộp lấy tay hắn tựa như bị điện giật bắn ngược ra, thân thể cũng lùi về sau một bước.

Hiện tại là thời gian chiến tranh, mọi thứ đều được tận dụng. Hai hộ vệ này cũng là chiến sĩ ngũ giai tạm thời được điều động đến đây. Long Hạo Thần chỉ một tay nhẹ nhàng đánh bật thủ vệ, sắc mặt hai tên thủ vệ bỗng biến đổi.

Có thể tùy tiện đánh bật chiến sĩ ngũ giai, chẳng lẽ hắn đúng thật là…?

Không có tiếp tục ra tay. Thủ vệ lúc trước hỏi Long Hạo Thần nay mở miệng.

“Ngài thật sự là Long Hạo Thần? Đúng rồi, ngài hẳn là đoàn trưởng Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, có thể cho chúng ta kiểm tra lệnh bài của ngài không?”

Long Hạo Thần bất đắc dĩ nói.

“Sớm làm vậy có phải tốt hơn không?” Nói xong hắn lấy ra lệnh bài.

Lần này sắc mặt hai thủ vệ thật sự biến đổi, đặc biệt là thủ vệ vừa mới ra tay với Long Hạo Thần, bước lên vài bước, cung kính trả lại lệnh bài cho Long Hạo Thần, khuôn mặt đỏ bừng.

“Mời Long đoàn trưởng vào.” Hai thủ vệ tránh ra, mời Long Hạo Thần và Thải Nhi tiến vào phòng họp lớn.

Long Hạo Thần đương nhiên sẽ không so đo với họ, người ta cũng chỉ là tận trung với chủ. Bước chậm rãi vào phòng họp, hắn theo bản năng dừng bước.

Cửa phòng họp ở mé bên, tiến vào cửa lớn rồi là một bức bình phong lớn. Bình phong có hình mấy trăm người đang hướng về phía pho tượng điêu khắc cúng bái, bức tượng đó là Quang Minh Nữ Thần.

Đi đến bên cạnh bình phong nhìn vào trong, phòng họp lớn của tổng điện Mục Sư Thánh Điện đúng là lớn thật, quả thực như một tòa đại điện khổng lồ.

Từ bên này nhìn qua, toàn bộ phòng họp có hình chữ nhật. Đỉnh khung cao hơn hai mươi mét, bên trên treo những chiếc đèn thủy tinh hoa lệ. Bên trong có những chiếc ghế nệm dài thoải mái, phía trước có một bục giảng cao khoảng một mét rưỡi. Lúc này trên bục, một đám người đang vây quanh một chiếc bàn dài nói chuyện, hiển nhiên đó là nơi họp.

Đám người này ít nhất cũng phải hơn ba mươi người. Long Hạo Thần liếc mắt liền trông thấy Hàn Khiếm. Điều khiến hắn giật mình là, với thân phận như Hàn Khiếm lại chỉ ngồi ở một bên mà không phải trên ghế chủ tịch, thậm chí vị trí thứ hai cũng không phải.

Ngồi ở ghế chủ tịch là một lão giả tóc trắng, trên người mặc áo choàng màu trắng, nhìn không ra là chức nghiệp gì. Nhưng ông chỉ ngồi ở đó, tự nhiên đã trở thành trung tâm của toàn bộ căn phòng. Dù ông không nói lời nào, dường như không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của ông, thỉnh thoảng lại cung kính nhìn về phía lão giả áo trắng.

Vị này nhất định là thánh giả đại nhân của Mục Sư Thánh Điện? Long Hạo Thần trong lòng thầm nghĩ. Hắn và Thải Nhi ở bên này cách đài chủ tịch rất xa, đang lúc hắn suy nghĩ thì từ hướng đó vọng lại một thanh âm.

“Không phải đã nói là không cho phép quấy rầy chúng ta họp sao?” Thanh âm này thuộc về một mục sư mặc áo choàng vàng. Vị mục sư này thoạt nhìn rất trẻ, dường như chỉ khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt nghiêm túc có chút giận dữ.

Long Hạo Thần vội vàng ôm Thải Nhi từ sau bình phong bước ra, tuy khoảng cách còn rất xa, nhưng lại hướng về phía đài chủ tịch hành lễ, nói.

“Đoàn trưởng Liệp ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu Long Hạo Thần tiến đến báo cáo. Là thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân gọi ta đến họp.”

Nghe thấy ba chữ Long Hạo Thần, tất cả mọi người ở trên đài đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, trong đó bao gồm cả lão giả tóc bạc.

Không cần hỏi, những người này tuyệt đối là cao tầng trong Trấn Nam quan, ánh mắt họ nhìn Long Hạo Thần cũng rất khác biệt. Có kinh ngạc, có cảm thán, càng nhiều là tán thưởng. Bọn họ đều đã nghe qua sự tích của Long Hạo Thần, lúc này tận mắt trông thấy, không khỏi kinh ngạc trước tuổi tác của hắn.

Lão giả tóc trắng mỉm cười hướng về phía Long Hạo Thần gật đầu. Ánh mắt ôn hòa của ông mang đến cho người ta cảm giác như gió mát thổi qua, hơn nữa còn là một sự ấm áp thực sự. Cảm giác ấm áp thoải mái này thậm chí còn khiến Long Hạo Thần cảm thấy dường như thân thể bớt đau nhức hơn.

Hàn Khiếm mỉm cười, đứng dậy hướng Long Hạo Thần và Thải Nhi vẫy tay nói.

“Tới đây đi.”

“Vâng.” Long Hạo Thần đáp một tiếng, vội vàng mang Thải Nhi đi qua, vừa chạy sắc mặt hắn cũng biến đổi liên tục. Hội nghị quan trọng như vậy, sư tổ gọi chúng ta tới đây làm gì? Mình và Thải Nhi nào có tư cách tham dự loại hội nghị như thế này! Không cần hỏi cũng có thể đoán ra, bọn họ nhất định đang thảo luận về việc Trấn Nam quan đối phó với ma tộc như thế nào.

Hàn Khiếm đứng dậy, đợi Long Hạo Thần và Thải Nhi lên đến đài chủ tịch, ông từ sau chỗ ngồi đi ra. Cùng ông đứng lên còn có một người mà Long Hạo Thần và Thải Nhi quen biết, chính là phó điện chủ Thích Khách Thánh Điện Ảnh Tùy Phong. Lần này viện quân chính là do ông và Hàn Khiếm cùng lĩnh đội.

Hàn Khiếm trước tiên khom người hành lễ với lão giả áo trắng, sau đó mỉm cười nói.

“Lăng lão, các vị, ta xin giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là Long Hạo Thần, cũng là tiểu Anh Hùng trong lần đại chiến này. Hạo Thần, vết thương của ngươi thế nào rồi?”

Long Hạo Thần vội vàng hướng mọi người hành lễ kỵ sĩ đúng tiêu chuẩn, chẳng qua hắn còn đang ôm Thải Nhi, động tác ít nhiều có chút quái dị, cung kính nói.

“Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, vết thương của ta đã không có việc gì.”

Hàn Khiếm thở dài một tiếng, nói.

“Thằng bé này! Ta phải nói ngươi thế nào đây. Từ góc độ của một kỵ sĩ mà nói, ngươi đã làm rất đúng. Nhưng từ góc độ toàn bộ liên minh đại lục mà nói, ngươi đã quá lỗ mãng. Các vị, tuy Long Hạo Thần tuổi còn nhỏ, nhưng hắn đã có một vị trí hết sức quan trọng ở Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Vì để bồi dưỡng hậu bối, cho nên lần này ta mới gọi hắn tới nghe hội nghị, ta xin lỗi mọi người.”

Vị mục sư trung niên lúc trước quát hỏi sắc mặt trầm xuống, nói.

“Lão Hàn, đây dường như không hợp với quy củ. Cống hiến của vị tiểu huynh đệ này chúng ta sẽ không quên, nhưng lần hội nghị này rất quan trọng.”

Hàn Khiếm nhìn thẳng người này, nghiêm mặt nói.

“Lăng huynh, Hạo Thần không chỉ là đoàn trưởng Liệp ma Đoàn cấp hiệu, mà đồng thời, hắn còn là nhân tuyển duy nhất cho vị trí điện chủ đời tiếp theo của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Chỉ cần hắn có thể sống sót, như vậy, điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện đời tiếp theo nhất định sẽ là hắn, không có bất kỳ ai khác nữa.”

Hàn Khiếm vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Đây là khái niệm gì? Nhân tuyển duy nhất? Cậu bé này mới bao nhiêu tuổi?

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương 857: Cố chủ

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 4, 2025

Chương: Chân thân ma long [1-3]

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 4, 2025

Chương 856: Thời cuộc dây dưa

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 4, 2025