Chương: Ma đô tâm thành | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Hàn Đạo hiển nhiên đã nói ra tiếng lòng của những kẻ cận chiến. Nhìn ánh mắt nóng bỏng của bọn họ, Long Hạo Thần mỉm cười gật đầu:
“Được, ta sẽ hướng dẫn các ngươi tu luyện. Sau khi nghỉ ngơi hồi phục một thời gian, chúng ta sẽ trở về liên minh.”
Bỗng chốc, tất cả đều tập trung tinh thần học tập Quang Chi Đãng Dạng. Lòng cảm kích đối với Long Hạo Thần, cũng được chôn sâu vào trong tim mỗi người.
Việc cả nhóm cùng học bí kỹ, lại còn là bí kỹ do cá nhân tự lĩnh ngộ, trong lịch sử Thánh Điện Liên Minh e rằng chưa từng xuất hiện.
Vào thời điểm này, ngộ tính của mỗi người hoàn toàn bộc lộ.
Qua một ngày, Hàn Vũ dẫn đầu lĩnh ngộ ảo diệu của Quang Chi Đãng Dạng. Kẻ thứ hai là Tư Mã Tiên. Tuy Tư Mã Tiên là mục sư, nhưng gã là bạo lực mục sư. Gã gần như cùng Hàn Vũ trước sau lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Quang Chi Đãng Dạng. Lại nói, gã là mục sư, việc lĩnh ngộ kỹ năng do kỵ sĩ tự sáng tạo ra khó khăn hơn Hàn Vũ nhiều, nhưng gã chỉ chậm hơn Hàn Vũ một chút.
Long Hạo Thần thấy vậy không khỏi bật cười. Một người khi mất đi vài thứ thì sẽ có được vài thứ. Tư Mã Tiên không học được ma pháp trị liệu, nhưng khi học tập về phương diện công kích lại có thiên phú.
Trái lại, bên Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, ba kẻ làm nghề cận chiến còn chưa tìm ra manh mối, Lý Hinh cũng vậy.
Long Hạo Thần ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hiểu rõ. Ngộ tính của một người có quan hệ rất lớn với nội linh lực bẩm sinh và thuộc tính. Tư Mã Tiên và Hàn Vũ sở dĩ có thể lĩnh ngộ, chủ yếu là vì nội linh lực bẩm sinh của họ được thiên phú áp chế cộng hưởng lên cao tới tám mươi, hơn nữa hai người này lại là quang thuộc tính. Lĩnh ngộ của bản thân đều được xây dựng dựa trên điều kiện quang thuộc tính, nên khi học, họ dễ dàng hơn người khác nhiều.
Liên tiếp ba ngày, Điển Yên và Hàn Đạo trước sau suy sụp, từ bỏ việc lĩnh ngộ Quang Chi Đãng Dạng. Lý Hinh và Vương Nguyên Nguyên tuy vẫn không thể hiểu thấu, nhưng hai nàng này hiếu thắng, không từ bỏ, mỗi ngày đều rèn luyện.
Bọn họ truy cầu uy lực công kích lớn của Quang Chi Đãng Dạng. Hơn nữa, Long Hạo Thần đã dốc túi truyền dạy, bọn họ đều quyết tâm, mặc kệ thế nào cũng không từ bỏ.
Đương nhiên, kiên trì không thể hoàn toàn bù đắp chênh lệch về ngộ tính. Cuối cùng họ có thể học được kỹ năng này hay không thì rất khó nói. Nhưng nỗ lực thì sẽ có hy vọng.
Lục Hi lạnh nhạt đứng ngoài quan sát, trải qua nhiều chuyện như vậy, gã thầm cảm thán. Xem ra Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ của mình làm sao cũng không thể theo kịp đám người Long Hạo Thần.
Trừ phi về sau có kỳ ngộ nào đó, có lẽ còn chút cơ hội.
Đến nay đã nghỉ ngơi được bảy ngày. Hàn Đạo từng lặng lẽ dò xét phía trước, Sợ Hãi Bi Khiếu Động đã bị đại quân Ác Ma tộc triệt để khống chế. Gã không dám tiếp cận quá sâu, nhưng đã truyền tin tức cho mọi người biết, Sợ Hãi Bi Khiếu Động ít nhất đã xuất hiện ba vị Ác Ma lĩnh chủ, hơn nữa còn có khả năng xuất hiện kẻ mạnh hơn Ác Ma lĩnh chủ. Hiển nhiên, việc tổn thất trước sau cả trăm tên kỵ binh Đại Ác Ma đã khiến Ác Ma Tộc thật sự nổi giận. Hơn nữa, chúng cũng quyết tâm chiếm lấy Sợ Hãi Bi Khiếu Động.
Lục Hi một mình tìm đến Long Hạo Thần.
“Long đoàn trưởng, hiện tại bên ngoài có đại quân Ác Ma tộc, nhưng hẳn là…”
… Chuyện này không ảnh hưởng đến chúng ta. Điển Yên và Dịch Quân đã khôi phục gần như hoàn toàn. Ngoại trừ tổn thất về trang bị, hai đoàn đội chúng ta hiện tại cơ bản vẫn duy trì trạng thái sung mãn, có lẽ nên trở về?”
Long Hạo Thần gật đầu, đáp:
“Không sai, nơi này không thích hợp để ở lâu. Nhưng tỷ tỷ và Nguyên Nguyên vẫn còn đang lĩnh ngộ Quang Chi Đãng Dạng. Nếu hiện tại cắt ngang, e rằng sau này họ sẽ không còn cơ hội lĩnh hội. Chúng ta muốn bình an trở về liên minh, tốt nhất là đi theo lộ tuyến của Nguyệt Ma tộc như lúc đến.”
Lục Hi ngẩn người:
“Ý cậu là đi tìm hội trưởng thương đoàn Nguyệt Dạ?”
Long Hạo Thần gật đầu:
“Đúng vậy, cô ta đã bị Thải Nhi hạ cấm chế, không sợ giở trò gì. Nếu có cô ta yểm hộ, chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực khi trở về liên minh.”
Lục Hi nói:
“Nhưng nếu như vậy vẫn có nguy hiểm. Lỡ như Nguyệt Dạ không màng tất cả mà quyết định bại lộ chúng ta, chẳng phải là…”
Long Hạo Thần đáp:
“Điểm này ta cũng đã nghĩ đến, tuy khả năng cực nhỏ nhưng không thể không đề phòng. Ta định một mình đến Nguyệt Ma tộc, Nguyệt Dạ từng cho ta địa chỉ, Nguyệt Ma cung ở bên cạnh Ma Thần cung trong hành tỉnh trung ương. Ta sẽ đi tìm cô ta để thăm dò thử, nếu mọi chuyện bình thường thì sẽ quay lại đón mọi người, như vậy cũng an toàn hơn. Hơn nữa, Hạo Nguyệt và ta có huyết khế truyền tống, dù gặp phải nguy hiểm, ta chạy thoát cũng không thành vấn đề.”
Lục Hi nhìn sâu vào Long Hạo Thần, cười khổ nói:
“So với đoàn trưởng như cậu, ta thật sự là phế vật.”
Long Hạo Thần vỗ vai gã, nói:
“Lục đoàn trưởng, đừng nói như vậy. Nếu không có anh, chúng ta cũng không thể đi đến được hiện tại. Chúng ta là thành viên của một đội, lần này ở trong ma tộc có thể thu hoạch được chút ít đều là công lao của mỗi người. Chúng ta là một tập thể đoàn kết, mọi người cần anh trị liệu. Cứ quyết định như vậy, tối nay ta sẽ lên đường. Bên này giao cho anh. Hiện tại Thải Nhi mất đi tứ cảm, nàng lại không thể cùng Hạo Nguyệt truyền tống, cho nên ta sẽ để nàng ở lại đây. Nếu bên này có nguy hiểm, Hạo Nguyệt sẽ lập tức báo cho ta biết, truyền tống ta trở lại.”
Lục Hi gật đầu:
“Cậu cứ yên tâm đi, ta sẽ che giấu thật kỹ.”
Hai đoàn trưởng trao đổi đơn giản, đã xác định được phương hướng hành động tiếp theo của đội.
Long Hạo Thần trở lại bên cạnh Thải Nhi, khẽ nắm lấy tay nàng, viết ra quyết định của mình trong lòng bàn tay nàng.
Thải Nhi tựa vào người hắn, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng khều vào lòng bàn tay hắn:
‘Sớm trở về.’
Không dây dưa, không khăng khăng đòi đi cùng, đây chính là Thải Nhi, vĩnh viễn suy nghĩ cho Long Hạo Thần.
Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cảm nhận thân thể mềm mại, Long Hạo Thần mấy ngày nay sắc mặt căng thẳng cũng được thả lỏng đôi chút. Hắn đã quyết định, lần này trở về, trước khi Thải Nhi khôi phục lại tứ cảm, hắn sẽ không dẫn đội làm nhiệm vụ, mà sẽ ở lại…
Thánh thành cùng nàng đã vượt qua những ngày gian khổ ấy.
“Lâm Hâm, lại đây một lát.” Long Hạo Thần gọi Lâm Hâm đang nỗ lực luyện chế đan dược ở phía xa.
Lâm Hâm hầu như lúc nào cũng mang theo dụng cụ luyện dược bên mình. Để y có thể yên tâm luyện chế, Long Hạo Thần đã đặc biệt dành cho y một không gian yên tĩnh.
Nghe Long Hạo Thần gọi, Lâm Hâm vội vàng chạy tới.
“Đoàn trưởng, mấy ngày nay hiệu quả không tệ. Tuy lần này chúng ta gặp không ít nguy hiểm, nhưng thu hoạch được tài liệu tốt còn nhiều hơn so với trước kia ta lấy về. Chỉ là nơi này đơn sơ, ta chưa có tâm tư nghiên cứu dược lý. Nhưng ít nhất cũng có thể luyện chế một ít đan dược như trước kia. Ta chủ yếu tập trung chế Đại Hồi Linh Đan, hôm nay chắc là có thể ra một lò. Ta nghĩ bảy, tám viên không thành vấn đề.”
Như Long Hạo Thần đã nói, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, mỗi người đều có tác dụng không thể thiếu. Đan dược của Lâm Hâm mỗi khi đến thời điểm mấu chốt đều phát huy tác dụng trọng yếu, mọi người đều thấy rõ.
Đương nhiên Bạo Linh Đan và Thị Huyết Đan cũng có tác dụng, chỉ là hiện giờ đoàn đội cần nhất lại là Đại Hồi Linh Đan. Dù sao hai loại đan dược kia vẫn còn mấy viên. Chế tạo nhiều Đại Hồi Linh Đan có thể chia cho Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, đương nhiên thứ này cần bọn họ dùng công huân để đổi. Một viên là một trăm công huân, đây là giá cả do Lâm Hâm định ra. Nghe y nói thì đây đã là giá thấp nhất rồi.
Lâm Hâm tuyệt đối có bản chất gian thương. Cuối cùng y không có lấy công huân của Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, điều kiện cho mỗi người ba viên Đại Hồi Linh Đan là, Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ mất đi tư cách thu hoạch thi thể tất cả ma thú. Trong đó cũng bao gồm thi thể ma thú đã thu hồi. Thi thể ma thú trong trữ vật của nhóm Lục Hi trừ ma tinh ra, tất cả đều bị Lâm Hâm dùng cách này đổi lấy.
Có lời thì đúng là được lợi, nhưng lời nhiều ít thì chỉ có Lâm Hâm tự biết.
Long Hạo Thần gật đầu nói:
“Ta gọi anh lại không phải hỏi tình huống luyện chế đan dược, phương diện này chúng ta không ai hiểu, tự anh quyết định đi.”
Lâm Hâm ngẩn ra, nghi hoặc nói:
“Đoàn trưởng, vậy còn có chuyện gì?”
Long Hạo Thần nhìn những người khác cách đó không xa, thấp giọng nói:
“Ta muốn hỏi anh cùng tỷ tỷ của ta có chuyện gì? Mấy ngày nay hai người là lạ.”
“A?” Lâm Hâm giật nảy mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên, mặt chợt đỏ bừng như tôm luộc.
“Thật sự có chuyện?” Long Hạo Thần kinh ngạc.
“Không, không có.” Lâm Hâm cuống quýt giải thích: “Ta và Lý Hinh tỷ có thể có chuyện gì chứ? Tuyệt đối không có, thật sự không có.”
Long Hạo Thần bực bội nói:
“Anh nói dối không giỏi chút nào. Nên lấy gương soi đi, mặt anh còn đỏ hơn cả thiếu nữ. Không nói chứ gì, tốt, ta cũng không miễn cưỡng. Anh đi đi, lát nữa ta sẽ hỏi tỷ tỷ, nếu để ta biết anh khi dễ tỷ ấy, hừ hừ.”
Lâm Hâm cười khổ nói:
“Đoàn trưởng, đoàn trưởng vĩ đại, xin hãy buông tha cho ta. Quá mất mặt, ta không muốn nói.”
Sắc mặt Long Hạo Thần trầm xuống.
“Lâm Hâm, tỷ ấy trách mắng anh, là tỷ ấy không đúng. Nhưng hai đội chúng ta dù sao bây giờ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, cần phải tương trợ, tín nhiệm lẫn nhau, ta không hy vọng trong lòng anh có khúc mắc gì. Nếu không, khi chúng ta gặp nguy hiểm, rất có thể sẽ dẫn đến hậu quả đoàn diệt. Anh hiểu chưa?”
Lâm Hâm thực sự nhịn không nổi nữa.
“Đại ca, không nghiêm trọng như vậy. Ta không có ghi hận Lý Hinh tỷ! Ta, ta…”
Long Hạo Thần nhìn thẳng y, chờ nghe giải thích.
Lâm Hâm liếc nhìn mấy người kia, cuối cùng vẫn giậm chân nói:
“Thôi được, ta nói cho cậu biết. Ta bị tỷ của cậu chiếm tiện nghi, nàng ấy cưỡng hôn ta.”
“A?” Long Hạo Thần có nằm mơ cũng không ngờ tới kết quả này. Tiếng kêu kinh ngạc hơi lớn, khiến mấy người khác nhìn sang bên này.
“Đại ca, nhỏ giọng chút, nếu không ta không thể nói rõ ràng.” Lâm Hâm lúng túng, mặt đỏ bừng.
Sắc mặt Long Hạo Thần trở nên khó coi.
“Lâm Hâm, chúng ta không để ý ngươi tự kỷ, nhưng không đến mức độ này chứ? Sao tỷ ta có thể cưỡng hôn ngươi được? Người ta là con gái đó, ngươi đang vu oan trong sạch của người ta.”
“Ta, ta, ta…” Lâm Hâm dở khóc dở cười nói. “Đại ca, chẳng lẽ ta còn có thể lừa cậu sao? Nếu không phải cậu, ta có thể gia nhập Liệp Ma Đoàn sao? Cậu nghe ta nói rõ ràng.”
Y thực sự không còn cách nào giấu diếm nữa, bèn ghé sát tai Long Hạo Thần, kể lại đầu đuôi hiểu lầm giữa mình và Lý Hinh, rồi việc Lý Hinh tìm tới y, sau đó hai người đã như thế như vậy.
Nghe y kể xong, ánh mắt Long Hạo Thần trở nên mê man, nhìn Lý Hinh ở không xa đang nỗ lực luyện tập, bỗng chốc không nói nên lời.
“Chuyện này là sao chứ? Tỷ, tỷ ấy cũng quá mạnh bạo đi.”
Lâm Hâm sợ Long Hạo Thần không tin mình, còn bắt chước động tác của Lý Hinh lật tay nắm sau gáy mình, nói:
“Đại ca, cậu xem, khi đó Lý Hinh tỷ đã làm như vậy, một tay ôm sau đầu ta, nàng ấy là kỵ sĩ! Ta chỉ là ma pháp sư, cho dù muốn giãy dụa cũng không được! Sau đó thì…”
Nhìn vẻ mặt bi phẫn của y, Long Hạo Thần bực bội nói:
“Là ngươi chiếm được tiện nghi mới đúng chứ? Tỷ ta là con gái, lại còn là nụ hôn đầu, ngươi được lợi rồi còn có gì không vừa lòng?”
Lâm Hâm nhỏ giọng:
“Đại ca, ta không phải không hài lòng. Nhưng mà, nhưng mà kỳ thật ta không có được lợi! Ta cũng là nụ hôn đầu tiên!”
“A?” Long Hạo Thần vẻ mặt không tin nhìn y. “Anh mà còn có nụ hôn đầu tiên? Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Cô bé trong phòng đấu giá kia hận không thể nuốt chửng ngươi. Nếu nói ngươi là lãng tử đa tình ta còn tin, chứ nụ hôn đầu tiên? Ta thấy một vạn nụ hôn cũng không còn.”
Lâm Hâm bi thương nhìn trời.
“Đại ca, ta nói thật đó. Ta chỉ là có chút tự kỷ nhưng vẫn giữ mình trong sạch.”
“Ta trong sạch. Nếu ta thật sự cùng nữ tử nào làm ra chuyện tai tiếng, người ta cũng sẽ không tha cho ta. Hơn nữa tuy ta lớn tuổi hơn cậu, nhưng hiện tại chưa tới hai mươi tuổi, ta không có trưởng thành sớm như vậy! Nếu ta mỗi ngày đều gái gú thì còn có thể trở thành Ma Dược Sư ưu tú hay sao?”
Long Hạo Thần sắc mặt quái dị nhìn y, một lúc sau dò hỏi:
“Vậy ngươi định làm sao đây? Coi như không từng xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hâm bực bội nói:
“Đây là nụ hôn đầu tiên của ta, là lần đầu tiên, sao có thể coi như không xảy ra? Hơn nữa còn là bị cưỡng đoạt. Ta, ta…”
Long Hạo Thần vò đầu, nói:
“Được rồi, ngươi cứ tiếp tục chế thuốc đi. Việc này ta cũng không có cách nào, tự ngươi giải quyết đi. Ta chỉ có một yêu cầu, không được tổn thương tỷ ta, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Lâm Hâm khẽ gật đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói:
“Kỳ thật ta cũng thích nữ tử lớn tuổi hơn mình. Hinh tỷ cũng khá xinh đẹp. Đại ca, nếu ta theo đuổi Hinh nhi tỷ tỷ thì có cơ hội hay không?”
“Đừng hỏi ta, ta cũng không biết đâu. Nhưng nếu ngươi thử thì có năm mươi phần trăm, không thử thì một phần trăm cũng không có. Nếu ngươi thật lòng, vậy hãy cứ thử xem. Hôm nay buổi tối ta đi điều tra Nguyệt Ma tộc để tìm đường lui cho chúng ta. Ngươi có thể tĩnh tâm suy nghĩ xem.”
Lâm Hâm nói:
“Mấy ngày nay ta luôn nghĩ điều này. Không biết vì sao, từ sau khi bị Hinh tỷ cưỡng hôn, ta đột nhiên phát hiện nàng ấy càng lúc càng đẹp. Ta cũng muốn chủ động truy đuổi, nhưng không biết nên nói sao đây. Ta không có kinh nghiệm, đại ca, chỉ ta được không?”
Long Hạo Thần bực mình nói:
“Ta sao dạy ngươi được? Ngươi không có kinh nghiệm, chẳng lẽ ta có?”
Lâm Hâm chẳng chút do dự nói:
“Đương nhiên cậu có kinh nghiệm, Thải Nhi cường hãn cỡ nào! Thế mà đều bị cậu lừa vào tay, sao không có kinh nghiệm được?”
“Cút…” Long Hạo Thần một cước đạp bay Lâm Hâm vẻ mặt cười xấu xa, ôm Thải Nhi không thèm để ý đến y.
Theo thời gian tiếp xúc tăng lên, Long Hạo Thần càng hiểu rõ Lâm Hâm. Mặc kệ là bộ dáng, tính cách hay năng lực và gia đình, y rất xứng với Lý Hinh. Nếu y thật lòng thật dạ, cũng không phải chuyện xấu. Mọi thứ vẫn nên xem duyên phận, hắn không muốn dính vào. Hắn tin tưởng tỷ tỷ sẽ nắm chắc.
Mặt trời ngả về tây, đêm tối dần khống chế đất đai, Long Hạo Thần lặng lẽ rời khỏi sơn cốc đi hướng phương xa.
Sợ Hãi Bi Khiếu Động ở phạm vi trung ương hành tỉnh Ma tộc, hắn đọc địa đồ đã ghi rõ phương hướng. Từ mé sơn mạch vòng qua, tiếp đó chạy thẳng tới chính giữa trung tâm trung ương hành tỉnh.
Cùng với tu vi tăng cao, tổng thể năng lực của Long Hạo Thần đều có tăng phúc cực lớn. Tuy không cưỡi Hạo Nguyệt nhưng chính hắn ở hoang dã dốc sức chạy thì tựa như cưỡi ngựa.
Lúc này hắn đã mang lên ma đồng của Nguyệt Ma tộc, mặc bộ quần áo ban đầu Nguyệt Dạ đưa cho, theo bóng đêm bay hướng mục tiêu.
Đêm nay trăng thanh gió mát, sao trời lấp lánh, vầng trăng tròn tỏa ánh sáng huyền ảo, mông lung mà dịu dàng tuyệt mỹ.
Tuy Long Hạo Thần đã rời đi, nhưng tâm hắn vẫn luôn hướng về Thải Nhi. Hắn hạ lệnh cho Hạo Nguyệt phải luôn kề cận bảo vệ nàng, không được rời nửa bước. Nếu có bất trắc, hắn có thể lập tức quay về bên cạnh Thải Nhi. Hắn thề sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng nữa.
Long Hạo Thần một đường phi nhanh, không hề cô đơn. Trong lòng hắn ôn lại toàn bộ quá trình thực hiện nhiệm vụ, sơ bộ tổng kết.
Không thể phủ nhận, nhiệm vụ lần này ngay từ đầu đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Vốn định mượn nhờ đám thương nhân, nào ngờ lại gặp phải phiền phức lớn. Tiếp đó là liên tiếp những trận chiến đấu. Tuy nhiên, xét về tổng thể, bọn họ vẫn còn may mắn, ít nhất là cho đến giờ vẫn chưa có ai phải bỏ mạng.
Chiến đấu gian khổ tôi luyện ý chí và năng lực của con người. Long Hạo Thần tin rằng, chỉ cần lần này bọn họ có thể bình an trở về, bất kể là Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu hay Liệp Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, cả hai đội đều sẽ có bước tiến vượt bậc.
Hơn nữa, thu hoạch lần này cũng vô cùng to lớn, săn giết được rất nhiều cường giả Ma Tộc. Hắn nhẩm tính sơ qua, chỉ riêng Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu của bọn họ, thông qua việc đánh chết Ma Tộc, tổng số công huân đã vượt qua một vạn, cụ thể bao nhiêu thì hắn chưa tính ra, nhưng một vạn chắc chắn là con số bảo thủ.
Thực lực càng mạnh, trả giá càng nhiều. Long Hạo Thần và Thải Nhi chính là minh chứng rõ ràng nhất. Thải Nhi thì khỏi phải bàn, trong tình huống một chọi một, nàng dùng thực lực ngũ giai đánh chết Ác Ma lĩnh chủ thất giai, khiến Long Hạo Thần một lần nữa phải kinh ngạc trước sự khủng bố của Luân Hồi Linh Lô. Về phần Long Hạo Thần, hắn cũng đã thể hiện được sức mạnh của một người lãnh đạo. Bất kể là trên phương diện thống soái hay làm trụ cột cho toàn đội, hắn gần như đều hoàn thành một cách xuất sắc. Có thể nói, trong nhiệm vụ lần này, người thu hoạch được nhiều nhất chính là hắn.
Mấy ngày nghỉ ngơi, Long Hạo Thần đã dùng bảo thạch để kiểm tra nội linh lực của mình. Hiện tại, hắn đã là Đại Địa kỵ sĩ bậc chín, nội linh lực đạt tới ba ngàn bảy trăm. Hơn nữa, Thánh Dẫn Linh Lô có dấu hiệu tiến hóa, cộng thêm Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình và vòng cổ Giai Điệu Vĩnh Hằng không rõ cấp bậc, Long Hạo Thần tự tin rằng, chỉ cần có một nơi yên tĩnh để tập trung tu luyện, không quá hai tháng, hắn có thể đột phá bình cảnh, trở thành Huy Diệu kỵ sĩ.
Nên biết, từ khi hắn đột phá ngũ giai đến nay, tính ra vẫn chưa đến nửa năm, tốc độ tu luyện này ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Tuy nhiên, những thứ đó vẫn chưa phải là thu hoạch lớn nhất, lợi ích lớn nhất chính là Trường Miên Vĩnh Hằng. Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa biết tòa tháp Vĩnh Hằng kia sẽ mang đến cho hắn điều gì, nhưng nó là do một Tử Linh pháp sư thần cấp để lại, tòa tháp cao kỳ dị kia e rằng có thể sánh ngang với thần khí.
Nhất định phải sống sót trở về! Long Hạo Thần siết chặt nắm tay. Chỉ cần còn sống, lần sau nhận nhiệm vụ xâm nhập Ma Tộc, hắn sẽ có năng lực phi hành.
Từ Sợ Hãi Bi Khiếu Động đến mục tiêu của hắn khoảng bốn trăm dặm. Với tốc độ hiện tại, hắn có thể đến nơi trước khi trời sáng.
Trung ương hành tỉnh Ma Tộc có diện tích bao la, địa hình bằng phẳng, tổng diện tích gần như chiếm một phần mười khu vực Ma Tộc thống trị, cũng là khu vực lớn nhất.