Chương: Lãnh tuyệt vô song, nữ vương thích khách | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Chà, chuyện này cũng có thể sao?
Loại thực vật hình trái đậu này cộng lại mọc ra sáu trái, lần này bắn ra tới mười hai hạt đậu xanh.
Hơn nữa, bên cạnh nữ triệu hoán sư kia còn nhanh chóng mọc lên một loại thực vật màu vàng, hình thù có chút quái dị, thoạt nhìn giống như san hô. Nó vừa xuất hiện, lập tức lan tràn ra một làn sương mù màu vàng.
Sương mù này không có lực công kích trực tiếp, nhưng phàm là thực vật nào dính phải nó thì chẳng khác nào được uống thuốc kích thích, điên cuồng sinh trưởng, điên cuồng công kích.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phốc–
Một chuỗi thanh âm quái dị vang lên. Dương Văn Chiêu đương nhiên sẽ không để cho những hạt đậu này bắn trúng, nhưng mỗi một trái đậu bị gã chém nát đều bắn nước tung tóe. Phòng ngự của gã không thể chống thấm nước, cho nên trên người đã dính không ít.
Chất lỏng màu xanh này có mùi thực vật, tuyệt đối không có độc tố nhưng lại vô cùng nhớp nhúa. Sau khi bị dính một ít, Dương Văn Chiêu cảm thấy động tác của mình chậm chạp đi không ít.
Trước kia, hầu như mỗi trận đấu đều là Dương Văn Chiêu xoay đối thủ như xoay dế, có khi nào gã bị người ta nắm trong lòng bàn tay như thế này? Cảm giác hiện tại đối với gã mà nói chẳng những xa lạ, mà còn cực kỳ chán ghét.
Ngồi trên hàng ghế chủ tịch, Hàn Khiếm quay đầu nhìn Tam Thủy Linh Đế ngồi bên cạnh, kinh ngạc nói:
“Cô gái này không tệ! Tốc độ triệu hoán không ngờ lại nhanh như vậy. Pháp trượng trong tay cô bé kia chắc hẳn không phải vật tầm thường.”
Tam Thủy hừ một tiếng, nói:
“Đừng có thua rồi lại tìm cớ. Con bé Hiểu Mạc này trời sinh đã rất thân cận với thực vật, nghe nói còn có huyết thống tinh linh. Pháp trượng cho dù tốt đến đâu cũng cần có người sử dụng.”
“Thua? Chỉ sợ là rất khó.” Hàn Khiếm cười cười lắc đầu. “Cô bé kia tuy rằng không tệ, nhưng muốn thắng trận này thì tuyệt đối không có khả năng. Văn Chiêu chính là nhân tuyển tranh đoạt ngôi vị đệ nhất Kỵ Sĩ Thánh Điện của chúng ta.”
Thánh Ma đạo sư Lâm Thần ngồi bên cạnh Tam Thủy, bỗng nhiên ló đầu ra nói:
“Ủa, ta nhớ không lâu trước đây có nghe nói Kỵ Sĩ Thánh Điện có tuyển thủ bị ám sát trọng thương, không phải là hắn ta chứ?”
Tam Thủy bật cười, cười đến là vui vẻ.
Hàn Khiếm vẻ mặt xấu hổ, bực dọc nói:
“Tiểu Lâm, cố ý gây sự hả? Hừ, ngươi cứ chờ xem.”
Lâm Thần cười cợt đáp:
“Ta sợ quá cơ!”
Ảnh Tùy Phong ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói:
“Cho dù Dương Văn Chiêu có bị thương thì cũng là do người của Thích Khách Thánh Điện làm, ngươi cười cái gì. Theo ta thấy, cuộc thi này tứ cường sợ là không có người của Ma Pháp Thánh Điện các ngươi.”
Lục Đại Thánh Điện, ba đánh cận chiến, ba dùng pháp thuật, giữa bọn họ ít nhiều gì cũng xảy ra cạnh tranh. Đương nhiên là cận chiến đối đầu cận chiến, pháp thuật đấu pháp thuật.
Bên dưới, những người dự thi làm sao có thể nghĩ ra đám người lớn phía trên cũng sẽ cãi nhau, mà Dương Văn Chiêu ở trong sân bỗng nhiên bùng nổ.
Tuyển thủ Triệu Hoán Sư kia so với tưởng tượng của gã còn khó đối phó hơn nhiều. Thảo mộc xung quanh bỗng nhiên trở nên cuồng bạo, lại thêm những sợi dây gai đỏ sẫm không rõ khi nào sẽ bất ngờ đánh úp, càng thêm vào đó là thứ chất lỏng màu xanh lục nhớp nháp toàn thân, khiến Dương Văn Chiêu nổi cơn tam bành.
Ánh sáng vàng rực rỡ từ trên thân Dương Văn Chiêu nháy mắt bùng lên. Giờ phút này, nội linh lực của gã chẳng những khuếch tán ra ngoài, mà còn ngưng tụ thành hình ngọn lửa, kim quang nóng cháy từ trên người gã bạo phát. Chất dịch màu xanh lục dính trên người gã trong khoảnh khắc liền biến mất. Mấy sợi dây gai gần đó vừa xông vào phạm vi hỏa diễm liền bị đốt thành tro tàn.
Quang Minh Hỏa?
Long Hạo Thần giật mình kinh hãi. Kỹ năng này có ghi chép trong chiếc nhẫn truyền thừa của phụ thân hắn. Nhưng hiện tại hắn còn chưa có luyện thành. Theo chú giải của phụ thân, kỹ năng này phải có linh lực cấp năm bậc hai mới có thể thi triển.
Quang (ánh sáng) và hỏa (lửa) vốn là hai thuộc tính không liên quan. Thái Dương Hỏa là quang hỏa diễm nóng rực thuần túy, nhiệt độ cực cao. Lấy Dịch Thái Linh Lực của bản thân làm nhiên liệu bộc phát quang hỏa, trong nháy mắt có thể đốt cháy tất cả hắc ám, ăn mòn vạn vật. Đối với Trừng Giới Kỵ Sĩ mà nói, có tác dụng cực lớn. Kỹ năng này thuộc loại bí kỹ, hơn nữa là tất cả Trừng Giới Kỵ Sĩ cấp năm bắt buộc phải học.
Kỹ năng này uy lực vô cùng to lớn, có chứa công kích, phòng ngự, tiêu trừ hiệu quả xấu, ba loại công hiệu lớn. Nhưng mà nó đồng dạng tiêu hao rất lớn linh lực. Muốn phát ra kỹ năng này ít nhất cần tiêu hao hai trăm Dịch Thái Linh Lực, mỗi giây duy trì liên tục phải tiêu hao ba mươi điểm linh lực. Cho dù là kỵ sĩ cấp năm, lúc sử dụng nó cũng khó mà kiên trì lâu được.
Không cần phải nói, hỏa có lực sát thương cực lớn đối với thực vật. Những bụi gai này tuy chịu sương mù kích động mà trở nên điên cuồng, nhưng trước mặt Quang Minh Hỏa thì chỉ có thể héo tàn.
Dương Văn Chiêu miệng phát ra tiếng rống dài, mũi chân đạp mạnh mặt đất, lần nữa thi triển Đột Kích. Quang minh nóng cháy đem những thực vật gần gã đều thiêu cháy không còn một mảnh. Song kiếm trong tay gã chỉ cần ngăn cản những đợt đánh lén của dây gai đỏ là được. Hơn nữa có quang minh thiêu đốt, uy lực của dây gai cũng giảm sút.
Nữ Triệu Hoán Sư ẩn trong bụi thực vật tỏ ra kinh hoàng. Ả có thể đoán chính xác vị trí của Dương Văn Chiêu, đương nhiên cũng cảm giác được tốc độ Đột Kích của gã.
Một chuỗi chú ngữ tựa như bắp rang nổ ra từ miệng ả, ả chỉ pháp trượng xuống mặt đất. Bỗng chốc, hai cây thực vật tựa như anh đào màu hỏa hồng cấp tốc sinh trưởng, thân thể ả lướt nhanh đi.
Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, không biết từ khi nào thắt lưng ả có một sợi dây mây, đó là khi mới bắt đầu đã triệu hồi ra. Lúc này dây mây kéo ả bay đi, bụi gai dạt ra nhường đường, tốc độ còn nhanh hơn cả Đột Kích của Dương Văn Chiêu.
Lúc ả lướt ngang qua chỗ đó, Dương Văn Chiêu đã xuất hiện ngay chỗ ả vừa đứng, liếc mắt chỉ thấy đám thực vật mọc đầy gai như cũ phun ra trái đậu.
Người đâu? Dương Văn Chiêu ngẩn ra nhưng động tác trong tay không ngừng. Hai thanh trọng kiếm mang theo Quang Minh Hỏa nóng cháy quét về phía đám thực vật.
Những thực vật này tuy rất mạnh nhưng lực phòng ngự khá yếu, tựa như dao nóng cắt bơ, trong nháy mắt tan chảy.
Dương Văn Chiêu tính toán rất rõ ràng, đối thủ của gã chỉ là Triệu Hoán Sư cấp bốn, linh lực hữu hạn, hơn nữa không phải là Dịch Thái Linh Lực. Chỉ cần cố gắng…
Cố gắng phá hủy vật triệu hồi của ả, ả sẽ mất tư cách đối kháng với ngươi.
Ngay khi gã tấn công đám thực vật, hai quả thực đỏ rực, to lớn xuất hiện trong tầm mắt. Chúng căng phồng như trái bí đỏ, lại tiếp tục bành trướng với tốc độ kinh người.
Cảm giác nguy hiểm ập tới, Dương Văn Chiêu vội lui về sau, vung song kiếm, hai đạo Quang Trảm Kiếm hợp thành hình chữ thập chém về phía quả thực đỏ.
Ai, có đôi khi, tay của vài kẻ lại nhanh hơn đầu óc…
Nếu là Long Hạo Thần, có lẽ đã không chém hai nhát kiếm này. Bởi vì đã cảm nhận được nguy hiểm, tránh xa mới là lựa chọn chính xác.
Nhưng Dương Văn Chiêu là một Trừng Giới kỵ sĩ thuần túy, công kích đã thấm sâu vào cốt tủy, cho nên, gã bi thảm…
Ầm Rầm!!!
Một tiếng nổ lớn khiến cả sân đấu kỵ sĩ rung chuyển dữ dội. Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một đám mây đen từ giữa bụi gai bốc lên cao.
Nữ triệu hoán sư đã trốn được rất xa, theo bản năng kéo mũ trùm đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu, thè lưỡi nói:
“Anh đào dã man này uy lực thật là lớn. Chắc sẽ không nổ chết hắn chứ?”
Trên đài chủ tịch phía xa, Hàn Khiếm đứng bật dậy. Không chỉ mình ông, những đại nhân vật khác đều đồng loạt đứng lên. Bởi vì bọn họ biết rõ thân phận thật sự của Dương Văn Chiêu. Lần trước bị Thích Khách Thánh Điện đả thương đã khiến Kỵ Sĩ Thánh Điện gà bay chó sủa, nếu lần này lại gặp chuyện bất trắc, e rằng…
“Tam Thủy!” Hàn Khiếm phẫn nộ gầm lên.
Tam Thủy, khuôn mặt già nua co giật:
“Việc này ta thật sự không biết. Con bé đó khi nào có thể triệu hồi thứ đó? Ta chưa từng dạy cho nó!”
“Khụ khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan liên tục vang lên từ giữa sân, một bóng người chật vật chui ra khỏi bụi gai.
Dáng vẻ của gã khiến người ta buồn cười. Áo giáp vốn sáng loáng nay cháy đen, mũ giáp cũng bị nổ bay, tóc tai quăn queo. Trên cánh tay và thân áo giáp có nhiều chỗ hỏng hóc, lộ ra vết máu, trên mặt lấm lem, chỗ đen chỗ đỏ. Thoạt nhìn chẳng khác nào gã ăn mày.
“Ta… ta…” Dương Văn Chiêu lúc này bực tức đến mức nói không nên lời. Nếu gã không dùng kiếm chém, có lẽ dã man anh đào dù có nổ cũng không thể làm gã bị thương. Nhưng gã đã chém, kích phát vụ nổ. Tuy gã kịp lùi lại, nhưng sức nổ của dã man anh đào quá khủng khiếp. May mắn trên người gã vẫn còn Quang Minh Hỏa bùng cháy, kịp thời vận hết sức vung song kiếm bảo vệ yếu huyệt. Nếu không, chỉ e vụ nổ này đã khiến gã trọng thương.
Dù vậy, lúc này toàn thân gã vẫn đau nhức. Nhìn thiếu nữ đứng đối diện, trong mắt gã tràn ngập phẫn nộ.
Ánh sáng vàng lại lóe lên, một Thánh Quang Tráo dâng lên. Trừng Giới kỵ sĩ không phải chỉ biết chút ít trị liệu, không biết phụ trợ kỹ năng. Thánh Quang Tráo là kỹ năng trị liệu mà mỗi một kỵ sĩ đều phải biết.
Song trọng kiếm tản ra ánh sáng vàng chói mắt, Dương Văn Chiêu hung dữ nhìn nữ triệu hoán sư lộ diện, nhanh chóng xông về phía đối phương.
“Thôi, thôi, ngươi còn có thể đánh nữa ư! Vậy ta nhận thua!” Bạch Hiểu Mạc có chút bất đắc dĩ nói.
Giống như Dương Văn Chiêu đã đoán trước, tu vi của nàng dù sao cũng chỉ là cấp bốn. Một chuỗi ma pháp liên tục khiến linh lực của nàng tiêu hao hơn phân nửa, không còn năng lực bố trí như trước. Nếu đã vậy, chi bằng nhận thua cho rồi.
Đang xông lên chợt khựng lại, Dương Văn Chiêu chỉ cảm thấy ***g ngực nghẹn ứ một hơi. Như vậy mà cũng coi là thắng? Có ai thấy qua kẻ chiến thắng nào chật vật như gã không? Gã mang vẻ mặt bi phẫn, thầm nghĩ, chính mình thật đúng là đại diện cho hai chữ ‘thê thảm’. Có thể bỏ qua được không!
Nhưng người ta đã nhận thua, gã đâu thể tiếp tục xông tới. Gã hối hận vô cùng, hận bản thân không triệu hồi ra tọa kỵ. Dương Văn Chiêu thầm thề, mấy trận đấu sau này sẽ không làm ra vẻ nữa, nhất định phải triệu hồi tọa kỵ, dốc toàn lực mà chiến. Nhìn lại bản thân một thân đen thui, tâm tình gã chẳng khác nào Hàn Khiếm vừa rồi, trong lòng nhỏ máu.
“Dương Văn Chiêu đấu Bạch Hiểu Mạc, Dương Văn Chiêu thắng, tiến vào bát cường.”
Trọng tài đúng lúc tuyên bố, đồng thời kết thúc trận đấu thứ nhất.
Mặc dù nữ triệu hoán sư Bạch Hiểu Mạc thua, nhưng cách chiến đấu kỳ lạ của nàng đã khắc sâu ấn tượng trong lòng mọi người. Chỉ cần là người có đầu óc đều nhận ra, Bạch Hiểu Mạc có lực khống chế triệu hoán thực vật cực mạnh. Nếu có được một đồng đội như vậy, dù là đánh hội đồng hay đơn đả độc đấu đều thu được lợi ích to lớn. Huống chi nàng mới chỉ cấp bốn! Vậy mà đã khiến Dương Văn Chiêu cấp năm chật vật đến thế. Nếu nàng tiến vào cấp năm thì sao? Không biết sẽ cường đại đến mức nào.
Vốn là trận thứ nhất của mười sáu cường, đã khiến những thí sinh chờ đến lượt đều rung động. Những kẻ không thể dự thi mười sáu cường cũng vơi bớt nỗi lòng bất phục. Nhưng trận đấu thứ hai lại khiến bọn họ có chút thất vọng.
Trận thứ hai chính là hai tỷ muội Lý Hinh, Long Hạo Thần. Không cần đánh, vừa vào sân Lý Hinh liền hướng trọng tài bày tỏ nhận thua.
Loại tình huống này dù là mấy đợt tuyển chọn Săn Ma Đoàn mười sáu cường trước đây đều rất hiếm thấy. Dù sao, có thể đi tới bước này đã vô cùng gian nan, mỗi một bước tiến lên, đều chứng tỏ địa vị tại liên minh Săn Ma Đoàn càng cao. Cho dù biết thực lực bản thân không bằng đối thủ, đa số mọi người sẽ chọn gắng gượng chống lại. Tuy nhiên, trong quy định không cấm nhận thua, trọng tài chỉ có thể tuyên bố Long Hạo Thần chiến thắng, tiến vào bát cường.
Đối với việc Lý Hinh nhận thua, Hàn Khiếm ngồi ở khán đài khá hài lòng. Ít ra nàng không tiêu hao sức lực của Long Hạo Thần. Những trận sau y như cũ mỗi ngày tiến hành, nếu ngày trước tiêu hao quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến trận đấu hôm sau.
Trận thứ hai Lý Hinh nhận thua tuyệt không ảnh hưởng đến sự đặc sắc của trận đấu hôm nay. Bốn trận tiếp theo tràn ngập hấp dẫn, không đánh đến phút cuối cùng quyết không dễ dàng chịu thua. Kẻ thắng đều phải trả một cái giá lớn. Dù sao, thí sinh có thể tiến đến tận đây, thực lực cách biệt không quá lớn.
“Thải Nhi, tới phiên muội rồi.” Long Hạo Thần có chút khẩn trương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thải Nhi.
Thải Nhi khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói.
“Ta không sao.”
Vốn Long Hạo Thần muốn đưa nàng vào tận trong sân, nhưng Thải Nhi từ chối. Nàng nắm chặt gậy trúc, một mình chậm rãi tiến vào sân đấu.
Nhìn thấy Thải Nhi, cô gái mù ra trận, những thí sinh quan chiến mang tâm tình khác biệt, cơ bản chia làm hai phe rõ rệt. Một phe đương nhiên lòng đầy nghi hoặc, cô gái mắt không thấy đường lại có thể lọt vào mười sáu hạng đầu? Phe còn lại thì khẩn trương và hưng phấn, bởi vì bọn họ đều từng chứng kiến sự cường đại của Thải Nhi. Đặc biệt là đám thích khách của Thích Khách Thánh Điện, thậm chí còn lớn tiếng hoan hô.
Dựa vào biểu hiện xuất sắc trong vòng loại, Thải Nhi đã được tất cả mọi người công nhận.
Chầm chậm bước vào sân, Thải Nhi từ từ dừng lại. Đối thủ của nàng trước đây chưa từng giao đấu với nàng, trong mắt thoáng hiện vài phần nghi hoặc khó hiểu.
Cô gái này là người của Thích Khách Thánh Điện?
Đối thủ của Thải Nhi là một thanh niên trạc hai mươi tuổi. Vóc dáng bình thường, tay cầm ma pháp trượng màu nâu đỏ. Gã là một trong hai người của Linh Hồn Thánh Điện lọt vào mười sáu hạng đầu, một triệu hoán sư cấp bốn.
Trước trận này, Linh Hồn Thánh Điện biểu hiện khá nổi bật. Tuy Bạch Hiểu Mạc không giành chiến thắng nhưng với khả năng thao túng thực vật đã khiêu chiến Dương Văn Chiêu, kẻ đứng đầu bảng, khiến gã một phen chật vật. Một vị khác, kẻ khống chế thú vật cấp năm, thì lại ung dung tiến vào vòng bát cường. Còn người hiện tại này là thí sinh cuối cùng của Linh Hồn Thánh Điện.
“Thích Khách Thánh Điện Thải Nhi, đối chiến Linh Hồn Thánh Điện Phương Trúc. Do đặc thù chức nghiệp, hai bên giữ khoảng cách bốn mươi mét, trong sân dựng lên bốn cây cột. Hai bên chuẩn bị!”
Trọng tài vừa tuyên bố, bốn cây cột lớn từ mặt đất đồng loạt trồi lên. Thải Nhi và triệu hoán sư tên Phương Trúc đều lùi lại, cho đến khi đạt khoảng cách đúng bốn mươi mét.
Lúc này nếu nói khẩn trương, không ai vượt qua Long Hạo Thần đang ngồi ở khu nghỉ ngơi. Hắn lo lắng dõi theo tình hình trong sân, hận không thể tự mình xông vào thay Thải Nhi thi đấu.
Lý Hinh thấy hắn như vậy, không nhịn được cười nói:
“Đồ ngốc, đừng căng thẳng quá, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Thực lực của Thải Nhi tỷ đã tận mắt chứng kiến, e rằng ngay cả đệ cũng chưa chắc thắng được con bé. Đệ cứ chờ xem.”
“Ừm.” Long Hạo Thần ừ một tiếng, nhưng kỳ thực hắn không hề nghe lọt tai lời Lý Hinh nói. Quan tâm ắt sẽ loạn, mặc kệ người khác nói thế nào, cũng không thể giảm bớt nửa phần khẩn trương trong lòng hắn. Hắn không ngừng nghĩ, Thải Nhi không nhìn thấy đường! Hơn nữa nàng lại yếu đuối như vậy, nếu bị thương thì phải làm sao.
Long Hạo Thần đã suy tính kỹ, nếu Thải Nhi bị đối phương làm tổn thương, cho dù là vi phạm quy tắc thi đấu, hắn cũng sẽ lập tức xông vào giúp nàng chữa trị. Hắn lặng lẽ chuẩn bị sẵn Thánh Quang Tráo.
“Thi đấu bắt đầu!”
Trọng tài tuyên bố, trận đấu thứ bảy của vòng mười sáu chọn tám, cứ thế bắt đầu.
Tuy Phương Trúc chưa từng gặp Thải Nhi, nhưng gã không hề vì đối phương là nữ nhân mà khinh thường.
Gã dám khinh thường một cô nương mù lòa sao? Chỉ riêng việc ả ta có thể, với tu vi cấp bốn, đặt chân đến nơi này, đã cho thấy ả không chỉ có thực lực, mà tâm trí còn vô cùng kiên định và cẩn trọng.
Pháp trượng nâu đỏ trong tay gã chỉ về phía trước, một tiếng chim hót réo rắt vang lên. Một con chim dài chừng một thước, toàn thân màu xanh lam, từ hư không bay ra.
Đây là triệu hoán thuật không cần chú ngữ. Xem ra ma pháp triệu hoán này đã được lưu trữ sẵn trong pháp trượng. Chỉ riêng điểm này đã đủ để khẳng định, pháp trượng của gã ít nhất cũng phải là trang bị cấp linh ma.
Chim xanh lao vút lên không trung, bay nhanh về phía Thải Nhi, ánh sáng xanh nhạt từ thân nó tỏa ra rực rỡ.
Ngay khoảnh khắc trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, Thải Nhi, tay cầm gậy trúc, chậm rãi tiến về phía đối thủ. Tốc độ của nàng không hề nhanh, tựa như đang thong thả dạo bước. Gậy trúc khẽ gõ xuống mặt đất, từng bước chân nàng đều đặn tiến về phía trước, hơi thở điều hòa, chẳng khác nào một cô nương mù lòa tầm thường đang tản bộ.
Gậy trúc gõ trên mặt đất không hề phát ra âm thanh, chỉ để lại những lỗ nhỏ li ti.
Sau khi Phương Trúc phóng ra chim xanh, gã liền bắt đầu lẩm nhẩm chú ngữ. Chú ngữ của triệu hoán sư khác với ma pháp sư. Chú ngữ của họ thường có ngữ tốc cực nhanh, chú trọng tần suất chứ không phải tiết tấu như ma pháp sư. Thanh âm trầm thấp, dồn dập vang lên, pháp trượng nâu đỏ trong tay gã cũng dần tỏa sáng. Khí thế tựa như dã thú từ pháp trượng không ngừng tràn ra.
Thải Nhi mới chỉ tiến được khoảng mười mét thì chim xanh đã bay đến đỉnh đầu nàng. Nó dang rộng đôi cánh, lao nhanh xuống. Trong tiếng kêu chói tai, hai đạo phong nhận (đao gió) rộng chừng một thước, giao nhau chém về phía Thải Nhi.
Bước chân của Thải Nhi không hề dừng lại, nàng vẫn chậm rãi tiến bước. Long Hạo Thần ngồi trong khu nghỉ ngơi suýt chút nữa đã buột miệng kêu lên.
Mắt thấy hai đạo phong nhận sắp chém trúng Thải Nhi, một tình huống quỷ dị xuất hiện.
Dường như Thải Nhi không hề làm gì cả, nhưng trong khoảnh khắc đó, thân thể nàng bỗng trở nên hư ảo. Hai đạo phong nhận cứ thế xuyên qua người nàng, để lại hai hố sâu trên mặt đất phía sau với hai tiếng “phốc, phốc”.
Cũng chính lúc này, gậy trúc trong tay nàng, nhanh như điện xẹt, vung lên không trung. Sát ý âm lãnh mà sắc bén lóe lên.
Chim xanh tuy thân hình không lớn, nhưng ngay khoảnh khắc Thải Nhi ra tay, nó đã cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng vỗ cánh, thực hiện động tác né tránh linh hoạt.
Nhưng gậy trúc trong nháy mắt lại bộc phát ra ba đạo quang ảnh, chiều dài của chúng không ngờ lại vượt quá ba thước.
Phốc–
Gậy trúc lại gõ xuống mặt đất, Thải Nhi vẫn chậm rãi tiến về phía trước, từng bước thu hẹp khoảng cách với gã triệu hoán sư. Hơi thở của nàng không hề thay đổi sau đòn tập kích của chim xanh, dường như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nhưng, liệu đó có thực sự chỉ là ảo ảnh?
Chim xanh bị chia thành tám khối đẫm máu, rơi đều xuống đất, bụi đất bay lên mịt mù. Vừa rồi, khi Thải Nhi vung gậy trúc, nó đã không thể nào tránh khỏi.
Long Hạo Thần, khi thấy Thải Nhi trúng phong nhận, đã kinh hãi kêu lên, nhưng âm thanh đột ngột im bặt. Đối diện Thải Nhi, cách hơn hai mươi mét, Phương Trúc đang…
Hắn vội vàng ngâm tụng chú ngữ, đồng tử trong nháy mắt co rút lại bé xíu. Chú ngữ suýt chút nữa đã bị cắt đứt bởi tình cảnh vừa rồi.
Tật Phong Điểu lại bị giết? Đó chính là ma thú cấp bốn a! Dù không thể đả thương địch thủ, ít nhất cũng có thể quấy rối chứ? Vậy mà từ đầu tới cuối, nó chẳng hề gây ra chút ảnh hưởng nào đối với Thải Nhi. Gậy trúc phóng ra quang ảnh, so với đầu bếp xắt rau củ còn chỉnh tề hơn. Càng khiến Phương Trúc bối rối đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, chính là sát khí lạnh lẽo đến tận cùng trong khoảnh khắc đó.
Giờ khắc này, gã coi như đã nhận ra thực lực của đối thủ trước mặt. Dù đôi mắt nàng không thấy đường, nhưng nàng lại mạnh mẽ đến mức khiến Phương Trúc cảm thấy áp lực khủng bố chưa từng có.
Tốc độ của Thải Nhi vẫn chậm rãi như cũ, nhưng tựa như lúc đấu vòng loại, mỗi bước nàng tiến lên lại khiến áp lực trong lòng Phương Trúc tăng vọt thêm mấy phần.
Tuy nhiên, Phương Trúc quả thực không phải hạng tầm thường. Dưới tình huống như vậy, gã vẫn hoàn thành chú ngữ.
Pháp trượng chỉ về phía trước, ánh sáng nâu đỏ bắn ra hóa thành một cánh cổng tỏa sáng. Ngay sau đó, một tiếng gầm rống vang lên. Một thân hình to lớn tráng kiện từ trong cánh cổng chui ra.
Ma thú cấp sáu, Kim Cương Cự Hùng.
Đối với một Đại Triệu Hoán Sư cấp bốn mà nói, có thể triệu hoán ra ma thú cấp sáu là vượt cấp. Điều này có quan hệ rất lớn đến tinh thần lực và trang bị, nhưng dù vậy, sau khi hoàn thành triệu hoán, sắc mặt Phương Trúc cũng trở nên tái nhợt.
Nói đi cũng phải nói lại, cách tốt nhất để đối phó thích khách chính là lực phòng ngự cường đại cùng với lực lượng mạnh mẽ khó đối phó. Phương Trúc đã lựa chọn một cách vô cùng chính xác.
Kim Cương Cự Hùng vươn hai tay gấu túm lấy Phương Trúc đặt lên vai, sau đó thân thể khổng lồ của nó đứng thẳng lên.
Thân thể nó cực kỳ to lớn, đứng thẳng cao gần bốn mét, tựa như một ngọn núi nhỏ. Thải Nhi từ xa chậm rãi đi tới, tỷ lệ giữa hai bên quả thật là một trời một vực.
Kim Cương Cự Hùng là ma thú cấp sáu, kỹ năng thiên phú chỉ có một, gọi là Đại Địa Hống. Đặc điểm lớn nhất của nó chính là da dày thịt béo, lực phòng ngự và sức mạnh đều cực kỳ đáng gờm.
Nó di chuyển cái chân to bự, nhanh chóng chạy về phía Thải Nhi.
Pháp trượng trong tay Phương Trúc lại chợt lóe hào quang. Một ánh sáng vàng nhu hòa bao phủ lấy Kim Cương Cự Hùng và gã, khiến gã dính chặt trên vai nó, cho dù Kim Cương Cự Hùng có hành động thế nào cũng không thể hất gã văng ra.
Trong lúc này, Thải Nhi đột nhiên hành động.
Đúng như câu “tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy”, khoảnh khắc Thải Nhi di chuyển, bởi vì tốc độ quá nhanh mà tạo ra một loạt tàn ảnh. Vốn dĩ nàng cách Kim Cương Cự Hùng hơn mười mét, vậy mà hầu như chỉ trong nháy mắt đã áp sát nó.
Kim Cương Cự Hùng dưới sự khống chế của Phương Trúc, chân to đạp mạnh xuống đất, trong chấn động kịch liệt, Đại Địa Hống phát động. Địa chấn sắc vàng rung động khắp nơi.
Nhưng Thải Nhi lại một lần nữa cho mọi người thấy được sức mạnh của mình. Nàng không né tránh, không nhảy lên, cũng không lùi bước. Gậy trúc từ dưới vung lên cao, làm ra một động tác…
Chát!
Một đạo ám ảnh lóe lên, nháy mắt sau, một cảnh tượng không tưởng hiện ra. Địa chấn thuật vốn dĩ kinh thiên động địa, thế nhưng lại bị chặn đứng ngay trước mặt Thải Nhi, tựa như bị một nhát chém đứt lìa, hoàn toàn không thể cản trở tốc độ xung phong của nàng. Ngay sau đó, Phương Trúc thậm chí còn không thấy rõ bóng dáng Thải Nhi đâu nữa.
Từ khu nghỉ ngơi, các thí sinh chỉ mơ hồ thấy hai đạo kim quang xẹt qua. Rồi, Kim Cương Cự Hùng với lực phòng ngự khủng bố bỗng quỳ rạp xuống đất, miệng gào thét thảm thiết.
Hai dòng máu tươi bắn ra từ đầu gối nó. Sau đó, một thân ảnh quỷ mị tựa làn khói nhẹ nhàng bay lên từ phía sau.
Một chân nàng đạp lên đỉnh đầu Kim Cương Cự Hùng, đuôi gậy trúc đặt ngay động mạch chủ nơi cần cổ Phương Trúc. Ai nấy đều tin chắc, chỉ cần nàng khẽ động tay, sinh mệnh của Phương Trúc sẽ tan biến trong chớp mắt.
Phương Trúc ngây dại, hoàn toàn ngây dại. Gã chưa từng nghĩ rằng mình lại thảm bại đến thế. Kim Cương Cự Hùng cấp sáu, vậy mà không có lấy một cơ hội đối kháng chính diện với nàng.
Kim Cương Cự Hùng không cam lòng, run rẩy vung tay gấu toan vỗ lên đỉnh đầu. Đáp lại nó, Thải Nhi chỉ khẽ nhún chân.
Phút chốc, từ người Thải Nhi tỏa ra một vầng sáng ám kim, thân thể Kim Cương Cự Hùng chợt cứng đờ, đôi tay thô to vô lực buông thõng, máu tươi từ miệng mũi ồ ạt tuôn ra, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
“Ta… ta chịu thua.” Phương Trúc buông thõng pháp trượng. Gã đã thua, thua một cách thảm bại. Từ đầu đến cuối, gã căn bản không có chút sức lực nào để phản kháng.
Trên khán đài, Linh Đế Tam Thủy ngơ ngác lẩm bẩm:
“Linh lực đó… là thứ gì? Vì sao lại có màu ám kim?”
Ảnh Tùy Phong liếc nhìn bà ta, cười nhạt:
“Ta cũng không biết.”
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Thải Nhi không nói một lời, gõ gậy trúc xuống đất, chậm rãi hướng về khu nghỉ ngơi.
“Thải Nhi thắng.” Trọng tài nuốt nước bọt. Trận chiến này, thoạt nhìn đơn giản, trực tiếp. Trước mặt Thải Nhi, bất luận là Phương Trúc hay triệu hoán thú của gã, đều lộ rõ vẻ vụng về, lúng túng.
Cả khu nghỉ ngơi nhất thời tĩnh lặng, hầu như mỗi người đều cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Nhìn Thải Nhi từ từ đi về phía khu nghỉ ngơi, đám thí sinh nam thở dốc nặng nề.
Tốc độ, lực công kích, cùng sát khí âm lãnh sắc bén kia, tất cả đều khiến bọn họ cảm thấy áp lực nặng nề. Dù không trực tiếp tham chiến, nhưng tâm tình bọn họ thật khó mà bình tĩnh nổi.
Quá mạnh! Thích Khách Thánh Điện lại có một người mạnh đến vậy.
Cổ Dương Văn Chiêu cũng siết chặt nắm đấm, vết thương cũ dường như nhức nhối trở lại. Giờ phút này, gã thực sự hoài nghi, liệu bản thân gã cùng tọa kỵ có thể chống lại được nữ tử này hay không?
Thải Nhi đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người thấy phong cách chiến đấu của thích khách.
Long Hạo Thần ngơ ngác nhìn Thải Nhi trở về bên cạnh, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Hắn cúi xuống. Tuy cổ họng không nghẹn lại, nhưng ánh mắt hắn nhìn Thải Nhi đã mang nhiều biến đổi. Hắn chậm rãi cúi đầu, không nhìn nàng nữa, im lặng tựa hồ đang suy ngẫm điều gì.
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại lặng lẽ luồn vào lòng bàn tay hắn. Thải Nhi không nói, nhưng ngón trỏ linh hoạt khẽ di động trong tay hắn.
Đáy lòng Long Hạo Thần vốn nặng trĩu bỗng nhiên cất cao. Nàng đang viết chữ.
“Làm sao vậy?”
Cảm giác nhồn nhột mang theo bốn chữ này, thêm vào chút kỳ dị lại khiến tâm tình Long Hạo Thần thả lỏng.
Long Hạo Thần kéo tay nàng, viết lên lòng bàn tay trắng nõn mềm mại.
“Cô giỏi như vậy, còn cần ta bảo vệ?”
Tay Thải Nhi khẽ run, lật lại nắm lấy tay hắn, viết.
“Anh hối hận?”
Long Hạo Thần kéo tay nàng, trịnh trọng viết.
“Vĩnh viễn không hối hận.”
Thải Nhi im lặng, siết chặt tay hắn. Một lúc sau, nàng lại viết vào tay hắn.
“Anh bảo vệ không chỉ là thân thể ta, còn có trái tim ta.”
Long Hạo Thần chấn động, trong lòng thầm lặp lại: Anh bảo vệ không chỉ là thân thể nàng, còn có trái tim nàng.
Trong phút chốc, hắn cảm giác có thứ gì đó trong lòng mình bị đâm thủng, tâm tình nháy mắt trở nên vui sướng.
Đúng vậy! Mình phải bảo vệ nàng, nàng mạnh hay yếu thì có liên quan gì? Mình muốn bảo vệ nàng, chẳng lẽ vì nàng mạnh mẽ mà không thực hiện sao?
Thải Nhi lặng lẽ nắm tay hắn, hơi do dự một chút, rồi chậm rãi tựa đầu lên vai hắn.
Khoảnh khắc chạm nhau, trong lòng hai người khẽ rung động. Long Hạo Thần rõ ràng cảm nhận được, tay Thải Nhi trở nên hơi nóng.
Lý Hinh ngồi cạnh Long Hạo Thần, luôn chú ý tới hai người. Khi thấy Thải Nhi tựa vào vai Long Hạo Thần, dường như cô nghe thấy sau lưng có tiếng tròng mắt rơi xuống đất.
Nên biết, các thí sinh lọt vào top mười sáu đều ngồi hàng đầu. Hầu như mọi người đều thấy rõ tình hình.
Lúc này, thậm chí không ai thèm chú ý trận thi đấu thứ tám trong sân, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Long Hạo Thần và Thải Nhi.
Kia, chẳng phải là nữ thích khách cường đại vừa mới trong nháy mắt chiến thắng áp đảo đối thủ sao? Nàng, nàng lại làm ra hành động chim nhỏ nép vào người khác?
Nhìn Thải Nhi khép nép tựa vào người Long Hạo Thần, không biết bao nhiêu người đã điên đảo hình tượng nữ vương thích khách lạnh lùng vô song.
Mười sáu tiến vào tám, thi đấu đã kết thúc.
Tuy nói Kỵ Sĩ Thánh Điện rút thăm không tốt lắm, nhưng vẫn có ba người vào vòng bát cường. Thích Khách Thánh Điện có hai người. Ma Pháp Thánh Điện, Linh Hồn Thánh Điện, Chiến Sĩ Thánh Điện, mỗi thánh điện có một người. Ngày mai là cuộc chiến tám tiến bốn căng thẳng. Hơn nữa, ngày mai rút thăm thi đấu giống hệt hôm nay, không còn hạn chế thứ hạng tiểu tổ, tất nhiên sẽ là cuộc đụng độ đỉnh cao giữa những cường giả.
Lần này, Long Hạo Thần và Thải Nhi không rời đi trước, ngược lại là những người cuối cùng rời khỏi nơi đó. Lý Hinh cũng không quấy rầy bọn họ, lặng lẽ biến mất.
“Ta muốn mời nàng dùng bữa, có được không?” Long Hạo Thần nhỏ giọng hỏi Thải Nhi đang tựa vào người mình. Thân thể hắn có chút căng cứng. Hắn cũng muốn thử ôm lấy vòng eo của nàng, một lần nữa cảm nhận đường cong mảnh khảnh và mềm mại ấy, nhưng chung quy không dám.
Thải Nhi chậm rãi ngẩng đầu, ngồi thẳng người dậy. Sau lớp khăn mỏng, mặt nàng nóng ran, khẽ lắc đầu, nói:
“Không được. Huynh nên sớm trở về. Vòng thi đấu tiếp theo rất quan trọng, huynh phải giữ trạng thái tốt nhất.”
Long Hạo Thần có chút thất vọng, khẽ “ừ” một tiếng.
Vành tai nhỏ nhắn của Thải Nhi hơi nhúc nhích, nàng khẽ nói:
“Sau này vẫn còn thời gian.”
Long Hạo Thần tai thính mắt tinh, nghe vậy liền xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Thải Nhi, ta, ta…”
Thải Nhi khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
“Sao vậy?”
Long Hạo Thần nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói:
“Ta muốn nói, nếu ta đạt được vị trí đệ nhất, có thể cho ta ôm nàng một cái không?”
“A?” Thanh âm Thải Nhi chợt cất cao, khiến Long Hạo Thần sợ tới mức liên tục xua tay:
“Xin lỗi, ta chỉ là rất thích nàng. Coi như ta chưa nói gì, đừng giận nhé!”
Tuy Thải Nhi không nhìn thấy, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được sự cuống cuồng sợ hãi của hắn, khẽ bật cười, gật nhẹ đầu.
“Ừ.” Nàng khẽ đáp, rồi đứng dậy, gậy trúc gõ xuống mặt đất, thân hình nhanh như chớp bay đi xa.
“Thải Nhi, chậm một chút.” Long Hạo Thần sợ nàng va phải vật gì đó mà ngã, vội vàng đuổi theo.
Trên khán đài chủ tịch, tại một góc khuất nào đó.
Hàn Khiếm dùng sức vung tay.
“Tốt, tốt. Tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh không nhỏ. Ảnh, nhìn thấy không? Cô bé kia nép vào người cậu ta đó. Oa ha ha, xem ra đại sự sắp thành!”
“Nép cái đầu ông!” Ảnh Tùy Phong buồn bực nói. “Phát triển hơi nhanh.”
Hàn Khiếm cười tươi rói vỗ vai Ảnh Tùy Phong, nói:
“Huynh đệ, đa tạ nhé! Cảm tạ Thích Khách Thánh Điện các ngươi đã bồi dưỡng ra một người ưu tú như vậy. Ta đây vô cùng cảm kích.”
“Nhưng mà tâm tình của ta lại không được vui vẻ. Tiểu Hàn, đã nhiều năm ngươi trì trệ giữa cấp tám và cấp chín, hôm nay để bổn tọa giúp ngươi kích phát tiềm năng. Tin tưởng lão Dương sẽ không có ý kiến gì.”