Chương: Lại đến Khu Ma quan | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
Nghe Thải Nhi hỏi, Hiệp Ẩn Số Bốn cười lớn:
“Đồng ý ư? Sao có thể? Nếu đồng ý thì Ma Thần Hoàng lại chẳng phái tinh binh của Thần Hoàng thứ hai đến đánh lén?”
“Đối với điều kiện Ma Thần Hoàng đưa ra, liên minh có hai luồng ý kiến. Ý kiến thứ nhất đến từ những người đứng đầu Kỵ Sĩ Thánh Điện, Thích Khách Thánh Điện chúng ta và Chiến Sĩ Thánh Điện. Bọn họ một mực phản đối việc giao nộp Long Hạo Thần, không có đường lui. Đặc biệt là Kỵ Sĩ Thánh Điện, bên đó tuyên bố, nếu liên minh cuối cùng quyết định giao nộp Long Hạo Thần, Kỵ Sĩ Thánh Điện sẽ rời khỏi liên minh.”
“A?” Nghe Hiệp Ẩn Số Bốn nói vậy, Long Hạo Thần bỗng cảm thấy máu nóng dồn lên não, tâm tình kích động khiến thân thể hắn không kìm được mà run khẽ. Kỵ Sĩ Thánh Điện vì hắn mà muốn rời khỏi liên minh ư?
Hiệp Ẩn Số Bốn nói tiếp:
“Phản ứng của Chiến Sĩ Thánh Điện cũng kịch liệt không kém Kỵ Sĩ Thánh Điện. Khâu Vĩnh Hạo điện chủ trực tiếp đập bàn, trợn mắt trong hội nghị. Nói đến thì Diệp Vô Hàm điện chủ của Kỵ Sĩ Thánh Điện là minh chủ liên minh chúng ta, vốn không cần phải tỏ thái độ quyết liệt như vậy, đều tại Khâu Vĩnh Hạo điện chủ ép buộc. Khâu Vĩnh Hạo điện chủ tại hội nghị đã nói, nếu Kỵ Sĩ Thánh Điện chuẩn bị từ bỏ cậu, vậy Chiến Sĩ Thánh Điện sẽ dốc toàn lực nhận nhiệm vụ bảo vệ cậu. Sau đó là Thích Khách Thánh Điện chúng ta, Thánh Nguyệt điện chủ nói, cậu là cháu rể của lão, kẻ nào muốn giao nộp cậu thì phải bước qua xác lão trước đã.”
Nói đến đây, vẻ mặt Hiệp Ẩn Số Bốn có chút kỳ lạ. Khi họp, ông là đại biểu Thích Khách Thánh Điện có mặt, còn nhớ rõ tình cảnh quái dị lúc ấy.
Đại biểu Lục Đại Thánh Điện vừa an tọa, còn chưa kịp thảo luận, Khâu Vĩnh Hạo điện chủ của Chiến Sĩ Thánh Điện đã là người đầu tiên lên tiếng. Sau đó minh chủ đại nhân lập tức tuyên bố Long Hạo Thần là người thừa kế duy nhất của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Nếu liên minh quyết định cuối cùng là giao nộp Long Hạo Thần, vậy Kỵ Sĩ Thánh Điện sẽ rời khỏi liên minh. Lại thêm Thánh Nguyệt tỏ thái độ, lúc ấy toàn trường rơi vào tĩnh lặng đến quỷ dị. Tiếp đó Thánh Nguyệt Hiệp Giả đại nhân nhảy dựng, làm ba đại thánh điện hệ ma pháp ngây ra.
Vốn Hiệp Ẩn thích khách còn có chút xem thường việc này. Chẳng qua chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi thôi ư? Cho dù hắn có thiên phú bẩm sinh cỡ nào, cho dù liên minh không định giao hắn ra, thì mấy vị điện chủ cũng không cần phải kích động đến thế chứ.
Nhưng hôm nay gặp mặt, tâm trạng ông đã thay đổi hoàn toàn. Đúng vậy! Một người mang theo một Liệp Ma Đoàn cấp Soái, cứng rắn cản trở cả quân đoàn Ma Thần Hoàng thứ hai đánh lén Khu Ma Quan, hơn nữa còn khiến quân số địch giảm đi một phần năm, tổn thất vượt quá một phần ba. Đoàn trưởng Liệp Ma Đoàn như vậy, sao không khiến mấy vị điện chủ quan tâm cho được? Cho thiếu niên này đủ thời gian, tương lai hắn nhất định sẽ trở thành truyền kỳ của liên minh.
Nghe lời Hiệp Ẩn Số Bốn, Long Hạo Thần không chỉ cảm động, mà giờ đây trong lòng hắn như bùng cháy một ngọn lửa, chưa từng có giây phút nào khiến tâm tình hắn kiên định đến thế. Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, vì hắn, ba vị điện chủ lại quan tâm, che chở đến vậy. Chỉ có dốc sức phục vụ liên minh, mới có thể báo đáp ân tình sâu nặng này!
Hiệp Ẩn Số Bốn nói tiếp:
“Ba vị điện chủ vừa tỏ thái độ, không khí cả hội nghị liền biến đổi. Vốn dĩ có nhiều cao tầng của thánh điện chưa quen biết cậu, lần này thanh danh cậu lan xa rồi. Tiếp đó, điện chủ Ma Pháp Thánh Điện ra mặt, trấn an ba vị điện chủ. Điện chủ Ma Pháp Thánh Điện nói, mọi người hãy bình tĩnh, trước hết cần cẩn thận phân tích điều kiện của Ma Thần Hoàng. Đầu tiên, Ma Thần Hoàng lấy một người làm điều kiện, chuẩn bị phát động thánh chiến, việc này quả thực không bình thường.
“Có hai khả năng, thứ nhất chính là y vốn đã muốn khai chiến, chẳng qua kiếm cớ mà thôi. Còn cậu đã bị ma tộc nhắm tới, chúng ta càng không thể giao ra. Khả năng thứ hai là sự tồn tại của cậu uy hiếp đến sự thống trị của ma tộc. Chỉ có như vậy, Ma Thần Hoàng mới coi trọng đến mức này. Bất luận là loại tình huống nào, chúng ta đều không thể giao cậu ra. Bởi vậy, ba vị điện chủ hoàn toàn không cần kích động, đây gọi là quan tâm tất loạn.”
Nghe Hiệp Ẩn Số Bốn nói vậy, Long Hạo Thần và đồng bạn xem như trút được gánh nặng. Nếu liên minh đã đồng lòng, vậy thì Long Hạo Thần dĩ nhiên an toàn.
Hiệp Ẩn Số Bốn mỉm cười nói:
“Sau đó cuộc họp càng thêm thú vị. Long Hạo Thần, lai lịch của cậu hoàn toàn bị phơi bày. Kỵ Sĩ Thánh Điện không thể nào che giấu những việc liên quan đến cậu, dù sao việc này quan hệ tới toàn liên minh. Nửa sau cuộc họp ngược lại biến thành hội thảo luận về tất cả tình hình của cậu.”
Hàn Vũ hỏi:
“Vậy liên minh quyết định sắp đặt đoàn trưởng như thế nào?”
Hiệp Ẩn Số Bốn đáp:
“Lúc ấy không có nói rõ, là mấy vị điện chủ âm thầm bàn bạc, tình huống cụ thể ta không rõ. Chỉ là bên trên truyền lệnh, một khi phát hiện các ngươi trở về thì trước tiên đưa đến biên quan gần đó. Chắc là chờ các ngươi gặp Thánh Nguyệt điện chủ thì sẽ biết đáp án, ít nhất không phải chuyện xấu.”
Trong quá trình bay đến liên minh, Hiệp Ẩn Số Bốn lại một lần nữa nhận ra đội Liệp Ma Đoàn này khác biệt so với bình thường. Trừ Long Hạo Thần, linh lực của những người khác vốn không đủ để phi hành trong thời gian dài như vậy. Nhưng đó là chưa tính đến việc Hàn Vũ hỗ trợ tiếp sức! Bay được nửa đường, khi mọi người tiêu hao gần hết linh lực, y trực tiếp phát động năng lực Quang Chi Thủ Hộ của mình, trong khoảnh khắc ngắn ngủi giúp đồng bạn hồi phục toàn bộ linh lực, ngay cả Hiệp Ẩn Số Bốn cũng được hưởng lợi từ tác dụng cường đại của Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô.
Kiến thức của Hiệp Ẩn Số Bốn uyên bác cỡ nào, dĩ nhiên nhìn ra đây là linh lô phụ trợ hiếm có. Hơn nữa, ông chưa từng nghe qua loại linh lô này. Vốn ông chỉ hứng thú với Long Hạo Thần, lần này lại càng thêm tò mò với cả đội. Đúng vậy! Dưới trướng tướng mạnh không có binh hèn. Long Hạo Thần bản thân thực lực kinh người, đồng bạn của hắn sao có thể kém cỏi? Nhưng trong lòng ông có một nghi vấn không nói ra. Đám Long Hạo Thần nói là sử dụng quyển trục thổ hệ, nhưng qua quan sát, trong đội của hắn thì Ma Pháp Thánh Điện không phải thổ hệ, nói chính xác thì đội hắn không có ai là thổ hệ cả.
Khu Ma quan vẫn hùng vĩ như xưa, nhưng so với trước kia khi Long Hạo Thần đến, lúc này Khu Ma quan càng thêm náo nhiệt. Trong thành người qua kẻ lại tấp nập, cảnh tượng phồn hoa. Những người bận rộn gần như đều liên quan đến việc phòng thủ thành trì. Đám Long Hạo Thần thậm chí còn trông thấy thủ vệ đang vận chuyển vũ khí hạng nặng.
Tựa như Ma Đạo Pháo nhắm thẳng vào tường thành mà oanh tạc.
Từ tin tức chính xác mà Hiệp Ẩn Số Bốn mang về, lòng Long Hạo Thần có chút trĩu nặng. Thông minh, lanh lợi như hắn, lại trải qua bao phen sóng gió, nếu đến giờ còn không đoán ra được vì sao Ma Thần Hoàng lại lấy hắn ra làm điều kiện áp chế Thánh Điện liên minh, thì hắn quả thực không xứng với danh xưng thần quyến giả.
“Hạo Nguyệt, huynh đệ tốt của ta, rốt cuộc lai lịch của mi là gì? Ở thế giới của mi, mi bị bọn chúng gọi là Thiên Tru, là nỗi kinh hoàng tột độ. Lần này, ngay cả Ma Thần Hoàng cũng phải kiêng dè mi, không tiếc phát động thánh chiến. Tiềm lực của mi thực sự khủng bố đến vậy sao?”
Đúng vậy, Long Hạo Thần có thể khẳng định, Ma Thần Hoàng phát động trận thánh chiến này tuyệt đối không phải vì hắn, cho dù hắn có là thần quyến giả đi chăng nữa.
Trong lịch sử đối đầu giữa nhân loại và ma tộc, thần quyến giả không phải chưa từng xuất hiện. Ví dụ như năm đó, con trai của Luân Hồi, chẳng phải chính là thần quyến giả đó sao? Một thần quyến giả không thể nào khiến toàn bộ ma tộc dậy sóng, bởi vì không đáng.
Nhớ lại từng sự việc xảy ra liên quan đến Hạo Nguyệt, đáp án dần hiện rõ trong tâm trí Long Hạo Thần. Lần đầu tiên đối diện ma thần là tại Khu Ma Quan, khi ấy có ba vị ma thần xếp hạng chót nhất. Lần đó, Long Hạo Thần mơ hồ nhớ rõ trước khi mình hôn mê, dường như đã nghe thấy tiếng rống của Hạo Nguyệt. Có lẽ chính nó đã uy hiếp đám ma thần, nên hắn và nhạc phụ tương lai Thánh Linh Tâm mới có thể cùng nhau trở về Khu Ma Quan, thoát chết trên chiến trường.
Không lâu sau, lần đầu tiên hắn gặp Ma Thần Hoàng, khi ấy y tới là vì Hạo Nguyệt. Lúc đó Hạo Nguyệt mới chỉ có ba cái đầu. Tuy hắn không biết vì sao tinh thần truy tra của Ma Thần Hoàng mất hiệu lực, nhưng xét theo tình hình hiện tại thì rất rõ ràng. Lúc ấy Ma Thần Hoàng đã biết tương lai Hạo Nguyệt sẽ đem đến tai họa cho ma tộc, cho nên mới vội vàng chạy tới Khu Ma Quan.
Những sự việc tiếp theo càng rõ ràng trong ký ức của Long Hạo Thần. Không chỉ một lần gặp ma tộc cường đại, Hạo Nguyệt gào thét, phóng thích ra khí thế màu tím khiến đám ma tộc phải rút lui, trong đó có cả A Bảo. Điều cuối cùng chứng minh suy đoán của Long Hạo Thần là đúng, chính là lần hành động tại Thâm Uyên đầm lầy. Hắn làm sao có thể ngờ được, điều mà nhân loại không thể làm được trong suốt sáu ngàn năm qua lại bị Hạo Nguyệt thực hiện. Lần đầu tiên phá hủy một Trụ Ma Thần của ma tộc.
Khó trách Ma Thần Hoàng lại coi trọng Hạo Nguyệt đến vậy. Sự tồn tại của Hạo Nguyệt đích thực uy hiếp đến gốc rễ của ma tộc. Nếu để hắn và Hạo Nguyệt trưởng thành, vậy thì trong tương lai không xa, có lẽ ma tộc sẽ bị hủy diệt trong tay hắn và Hạo Nguyệt. Nếu quả thật có ngày như vậy thì tốt biết bao.
Đối với Hạo Nguyệt, Long Hạo Thần chưa từng nghi ngờ. Hắn và Hạo Nguyệt là một thể, trong người chảy chung một dòng máu. Long Hạo Thần có thể khẳng định, ở phương diện quang hệ, hắn tăng tiến vượt bậc đương nhiên là nhờ thể chất thần quyến giả, nhưng về phương diện ngoại linh lực, sức mạnh vượt xa đồng bạn, phần lớn là nhờ Hạo Nguyệt. Chưa kể đến việc mỗi khi Hạo Nguyệt tiến hóa, hắn cũng được hưởng lợi theo, linh lực tăng lên đáng kể.
Đương nhiên hắn không thể nào giao nộp Hạo Nguyệt. Cho dù có chết, hắn cũng phải bảo vệ Hạo Nguyệt an toàn. Dù rằng nếu hắn thực sự chết đi, dưới tác dụng của…
… Khế ước, chỉ sợ Hạo Nguyệt sẽ một lòng đi theo hắn.
Nhưng giờ phút này, tâm tình Long Hạo Thần lại vô cùng nặng nề, khó chịu. Nói gì thì nói, thánh chiến do ma tộc phát động đều là bởi hắn và Hạo Nguyệt. Đại quân ngàn vạn của ma tộc va chạm với mấy trăm vạn quân nhân loại, thảm cảnh sẽ khốc liệt đến mức nào? Không biết bao nhiêu chiến sĩ, bao nhiêu bách tính vô tội sẽ ngã xuống vì chiến tranh. Thánh chiến dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng khi bản thân trở thành ngòi nổ, trong lòng hắn lại trĩu nặng một gánh trách nhiệm.
Hiệp Ẩn Số Bốn trực tiếp đưa đám người Long Hạo Thần tới một gian phòng họp trong Thích Khách Thánh Điện, sau đó vội vàng đi bẩm báo.
Không còn người ngoài, mọi người theo bản năng đều đổ dồn ánh mắt về phía Long Hạo Thần. Tâm tình mỗi người đều có chút phức tạp, duy chỉ có Thải Nhi là mơ hồ.
Khi bước chân vào Thích Khách Thánh Điện, sắc mặt nàng khẽ biến. Thải Nhi cảm thấy nơi này có chút gì đó rất quen thuộc.
“Đại ca, sẽ không có việc gì chứ?” Lâm Hâm lo lắng nhìn Long Hạo Thần.
Đại quân ma tộc xâm lăng, Ma Thần Hoàng phát động thánh chiến, tin tức này đả kích quá lớn đối với Liệp Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất. Huống chi, bản thân Long Hạo Thần còn là trung tâm của cơn bão tố, các đồng bạn của hắn sao có thể không lo lắng?
Long Hạo Thần không chút do dự lắc đầu, nói:
“Sẽ không có chuyện gì. Chúng ta chỉ cần nghe theo sự sắp đặt của liên minh là được. Các ngươi cũng đã nghe Hiệp Ẩn Số Bốn tiền bối nói rồi đó, hiện tại ta chỉ muốn chiến đấu vì liên minh.”
“Đúng vậy, chiến đấu vì liên minh!” Trong mắt Tư Mã Tiên lóe lên những tia lửa, dường như không nhịn được muốn lập tức xông ra chiến trường.
Những người khác cũng khẽ gật đầu, ổn định lại tinh thần. Long Hạo Thần chính là linh hồn của đội này, tuy không thể nói trong quá khứ khi làm nhiệm vụ hắn chưa từng phạm sai lầm, nhưng số lần đó cực kỳ ít ỏi. Chỉ cần hắn có thể bình thản cho rằng không có chuyện gì, tâm tình của những người khác cũng sẽ bình tĩnh hơn.
Kỳ thực, lúc này tâm trạng Long Hạo Thần sao có thể không phức tạp? Chỉ có hắn mới hiểu rõ Ma Thần Hoàng thật sự phát động thánh chiến là bởi vì hắn và Hạo Nguyệt. Nếu hắn đứng ra, có lẽ thánh chiến này sẽ kết thúc. Nhưng hắn có thể làm như vậy không? Đáp án đương nhiên là không. Đây là chiến tranh giữa hai dân tộc, dù không có hắn làm mồi lửa, với sự phát triển không ngừng của nhân loại, thánh chiến này sớm muộn cũng sẽ đến. Hơn nữa, tuy Long Hạo Thần là quang minh chi tử nhưng hắn cũng quý trọng sinh mạng của mình! Quan trọng hơn, kẻ cần phải bỏ mạng để kết thúc thánh chiến không phải hắn, mà là đồng bạn, là huynh đệ tốt của hắn, Hạo Nguyệt. Long Hạo Thần dù có lương thiện và sáng sủa đến đâu thì hắn vẫn chỉ là một con người. Hắn cũng có lòng ích kỷ, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn Hạo Nguyệt đi chịu chết? Điều này tuyệt đối không thể. Nhưng hắn cũng không muốn thấy liên minh đổ máu trong đại chiến!
Cho nên, giờ phút này lòng hắn vô cùng hỗn loạn. Hắn đã nghĩ kỹ, bất kể liên minh đưa ra kết luận cuối cùng thế nào, dù là giao hắn ra ngoài, hắn cũng sẽ giơ hai tay tán thành quyết định đó. Hơn nữa, hắn đã quyết tâm đem bí mật về việc Hạo Nguyệt có thể uy hiếp ma tộc bẩm báo cho liên minh, tất cả đều do liên minh quyết định.
Đưa ra quyết định này, bản thân Long Hạo Thần vô cùng thống khổ. Nhưng đồng thời, tâm tình hắn cũng nhẹ nhõm hơn. Ít nhất hắn có thể đối mặt với chính mình. Tình…
Tình huống tệ nhất chính là việc Thánh Điện liên minh sẽ giao hắn ra. Nếu thật sự đến bước đường đó, hắn thà rằng cùng Hạo Nguyệt tử chiến một trận.
Hiệu suất của Hiệp Ẩn Số Bốn quả nhiên rất cao, không gian xung quanh chợt vặn vẹo, ánh mắt Long Hạo Thần bỗng trở nên sắc bén, tập trung nhìn vào một điểm, tay phải khẽ nhúc nhích rồi lập tức trở lại bình thường. Cùng lúc đó, một bóng dáng màu xám từ giữa không trung bước ra. Đó chẳng phải là điện chủ Thích Khách Thánh Điện, Hiệp Giả Thánh Nguyệt hay sao?
Thánh Nguyệt vừa hiện thân liền nhìn thấy Long Hạo Thần, cũng nhận ra hắn vừa rụt tay lại, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kỳ lạ. Ngay sau đó, đương nhiên ông ta tìm kiếm Thải Nhi.
Khi ánh mắt Thải Nhi giao nhau với Thánh Nguyệt, thân thể nàng đột nhiên run rẩy, con ngươi như nứt ra một khe hở, ngây ngốc nhìn Thánh Nguyệt, cả người có chút cứng đờ.
Thánh Nguyệt cứ ngỡ là do cháu cố nhìn thấy mình nên mới như vậy, nên không chú ý đến Thải Nhi nữa. Ánh mắt ông ta lại đặt trên người Long Hạo Thần. Nhưng ông ta không nói lời nào, nâng bàn tay to lớn lên, chộp thẳng về phía đầu Long Hạo Thần.
Thánh Nguyệt là cường giả cỡ nào chứ? Năm ngón tay vừa giương ra, sát khí lạnh lẽo lập tức bộc phát. Nhiệt độ trong phòng họp giảm xuống nhanh chóng, áp lực khủng bố trong nháy mắt bao trùm lấy Long Hạo Thần.
Ai có thể ngờ được Hiệp Giả đại nhân này vừa xuất hiện liền ra tay? Hơn nữa tốc độ của Thánh Nguyệt lại nhanh đến kinh người. Gần như khi vừa nâng cánh tay lên thì đã đến trước mặt Long Hạo Thần. Một trảo này của ông ta, những người khác thậm chí còn không có cơ hội phản ứng.
Long Hạo Thần phản ứng cực nhanh. Khi ánh mắt Thánh Nguyệt lần nữa tập trung vào người hắn, hắn lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Vốn đang ngồi trên ghế, giờ phút này hắn cũng không đứng dậy, bởi vì không kịp. Chân phải đạp mạnh lên bàn, cả người cùng ghế dựa lùi nhanh về phía sau, đồng thời ngón tay phải chỉ thẳng về phía trước, ngón tay như đao chĩa vào không trung.
Có thể thấy rõ, trong nháy mắt này, ngón trỏ và ngón giữa của Long Hạo Thần đều biến thành màu vàng thủy tinh. Một tiếng kêu chói tai vang lên, kiếm khí trực tiếp xuất hiện giữa không trung. Không chỉ có vậy, thân thể Long Hạo Thần chợt lóe sáng, một tầng quang mang màu da cam đã bao phủ lấy hắn.
Phụt
Kiếm quang màu vàng đâm thẳng vào lòng bàn tay Thánh Nguyệt, chuẩn xác không sai lệch, khiến cho một trảo của Hiệp Giả đại nhân khựng lại. Khi năm ngón tay tiếp tục chụp xuống thì lại trúng ngay Thuẫn Tường do Nhật Nguyệt Thần Oa thuẫn tạo ra.
Kỹ năng Thuẫn Tường của Long Hạo Thần là thuấn phát, lại thêm một chiêu tràn ngập kiếm ý, cho nên tay phải Thánh Nguyệt trực tiếp xẹt qua Thuẫn Tường. Quang mang màu da cam của Nhật Nguyệt Thần Oa thuẫn chợt lóe sáng, bị đẩy trượt ra sau nhưng không thể gây tổn thương đến Long Hạo Thần.
Sự phối hợp giữa đoàn đội được thể hiện rõ ràng vào giây phút này. Tuy mỗi người đều không rõ vì sao Thánh Nguyệt lại tấn công Long Hạo Thần, nhưng bọn họ đã cùng Long Hạo Thần chiến đấu rất nhiều lần. Cho nên, bên này Long Hạo Thần vừa có hành động, những người khác lập tức phát động theo.
Tư Mã Tiên vung tay phải lên, Quang Chi Đại Lực Hoàn mang theo tiếng rít sắc bén bay về phía Thánh Nguyệt, hơn nữa còn chặn trước mặt ông ta, không cho ông ta tiếp tục tấn công Long Hạo Thần.
Phượng gáy vang rền, Lâm Hâm không chút do dự, Tâm Diễm Hỏa Diễm liền phát động. Bọn họ đối mặt chính là Hiệp Giả cấp chín, há có thể không dốc toàn lực?
Xích Huyết Chi Cuồng Phóng của Hàn Vũ đã cuồng bạo chém ra, ba đường kiếm ảnh quét thẳng xuống phía dưới Thánh Nguyệt, lại quét ngang hai lượt.
Cự Linh Thần tấm thuẫn của Vương Nguyên Nguyên bay vút ra, công kích trực tiếp đâm thẳng vào cổ Thánh Nguyệt, cùng Hàn Vũ một trên một dưới, lại thêm Tư Mã Tiên ở chính diện, có thể nói là bịt kín mọi đường lui của Thánh Nguyệt.
Càng khiến Thánh Nguyệt kinh hãi, khi đám người này hành động, áp lực bùng nổ, long uy khủng bố của Nghịch Thiên Ma Long trong chớp mắt lan tràn khắp phòng họp. Đừng nói nơi đây, chỉ e toàn bộ Thích Khách Thánh Điện đều cảm nhận được long uy này.
Chỉ duy Thải Nhi bất động. Nàng hiện tại hoàn toàn ngây dại, ngơ ngẩn đứng đó, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Thánh Nguyệt không hổ là Hiệp Giả, điện chủ Thích Khách Thánh Điện. Đối mặt vòng vây của đám thanh niên, tuy trong lòng kinh ngạc nhưng phản ứng không hề chậm trễ.
Chân hơi bước lên nửa bước, thân hình chợt lóe, đầu tiên tránh thoát Quang Chi Đại Lực Hoàn trước mặt, sau đó tay phải xẹt qua. Cùng lúc đó, thân thể bay lên, hai chân cùng đá ra, tấn công về phía Hàn Vũ và Vương Nguyên Nguyên.
Đám thanh niên này chẳng qua tu vi chỉ cấp sáu, Thánh Nguyệt là cấp chín. Bởi vậy, tuy không xem thường, nhưng ông ta cũng không dốc hết sức. Cho nên chỉ đơn giản vận chuyển linh lực, dựa vào bản năng chiến đấu.
Nhưng Thánh Nguyệt không ngờ hôm nay bản thân lại quá sơ suất. Ông ta thật sự đã coi thường thực lực của Liệp Ma Đoàn số sáu mươi tư cấp Suất, đặc biệt là uy lực Quang Chi Đại Lực Hoàn của Tư Mã Tiên.
Theo Thánh Nguyệt nghĩ, tuy vũ khí này thoạt nhìn nặng nề, nhưng linh lực của Tư Mã Tiên kém xa mình, nhất định sẽ bị đánh bay, đồng thời mượn lực phản chấn, hai chân đá văng công kích của hai người kia, lại đối phó Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô xông tới thì không thành vấn đề.
Nhưng khi tay phải vừa chạm vào Quang Chi Đại Lực Hoàn, Thánh Nguyệt liền biết mình sai lầm. Thứ vũ khí cồng kềnh này còn kinh khủng hơn cả trong tưởng tượng.
Trong tiếng nổ chói tai, Thánh Nguyệt chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại đẩy tay mình ra. Đó chính là Phấn Toái, hấp thu tam trọng bạo phá của Quang Chi Đại Lực Hoàn.
Nếu chỉ như vậy, lấy linh lực hơn mười vạn của Thánh Nguyệt cũng chưa chắc bị tổn thương. Nhưng quan trọng là khi Quang Chi Đại Lực Hoàn phát động, Tư Mã Tiên đã sử dụng Tử Huyễn Thần Lôi linh lô. Bởi vậy, lúc tay phải Thánh Nguyệt va chạm, tia chớp tím bỗng bùng phát, trực tiếp lan truyền khắp toàn thân.
Tử Huyễn Thần Lôi linh lô muốn tổn thương Thánh Nguyệt có linh lực cao như vậy thì không thể, nhưng tia điện sinh ra cảm giác tê liệt thì lại có hiệu quả.
Đối với cường giả cấp bậc như Thánh Nguyệt, trong chiến đấu, lão ta sẽ không làm ra hành động vô nghĩa. Cho nên, dù Tử Huyễn Thần Lôi linh lô chỉ khiến lão ta ngưng trệ không đến một giây, nhưng đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của lão.
Hai chân đá ra khựng lại giữa không trung, sau đó va chạm với Xích Huyết Chi Cuồng Phóng và Cự Linh Thần Thuẫn.
Thánh Nguyệt dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ là người phàm, mà thứ lão ta va chạm lại là hai bộ trang bị cấp truyền kỳ.
Vương Nguyên Nguyên và Hàn Vũ bị đánh bay, nhưng bản thân Thánh Nguyệt cũng không dễ chịu. Một bên là không gian, một bên là quang minh điên cuồng. Hai loại thuộc tính cường đại, được trang bị cấp truyền kỳ tăng phúc, tàn phá khiến thân thể vốn đã tê dại của lão ta càng thêm trì trệ.
Ngay lúc này, Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô đã xông tới. Ánh lửa nóng rực chợt dâng lên, bùng nổ, uy lực khủng bố gần như nuốt trọn lấy Thánh Nguyệt.
Tâm Diễm Phượng Hoàng, đây chính là kỹ năng duy nhất của hợp thành linh lô, hơn nữa mỗi lần Lâm Hâm thi triển xong sẽ bị phản phệ cực lớn. Năm đó khi y mới có được kỹ năng này, đã nhờ vào nó mà ngăn cản được Cương Thi Vương cấp tám, thậm chí còn gây tổn thương cho nó.
Hiệp Giả Thánh Nguyệt đương nhiên không thể so sánh với Cương Thi Vương, nhưng vấn đề nằm ở chỗ có dụng tâm hay không! Lâm Hâm ngày càng khống chế tốt hỏa nguyên tố, bởi vậy khi ra tay, nhiệt độ của Tâm Diễm Phượng Hoàng được ẩn giấu kín kẽ, va chạm xong liền bộc phát.
“Lũ nhóc các ngươi!” Thánh Nguyệt quát lên một tiếng, quang mang xám lấp lánh bỗng bùng phát, sự sắc bén như cắt đứt yết hầu của Lam Hỏa Phượng Hoàng Linh Lô. Uy lực khủng bố chợt lóe lên rồi biến mất, tất cả trở lại bình thường.
Mỗi cước một người, bao gồm cả Long Hạo Thần vừa mới kết thúc Thuẫn Tường bảo hộ, mấy gã thiếu niên đều bị Thánh Nguyệt đá văng ra ngoài, hơn nữa còn va vào nhau chồng chất.
Nhưng Thánh Nguyệt không truy kích, bởi vì lão ta đang mang vẻ mặt kỳ quái đối diện với Nghịch Thiên Ma Long gần như chiếm hơn phân nửa phòng họp, hai bên còn cảnh giác nhìn nhau.
“Anh Nhi, thu lại đi. Hiệp Giả đại nhân không có ác ý.” Tuy Long Hạo Thần bị đá đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn vội vàng lên tiếng.
Long uy của Nghịch Thiên Ma Long quá mạnh, nếu khiến Thích Khách Thánh Điện hiểu lầm không đáng có thì không hay.
Quang mang đen chợt lóe, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thánh Nguyệt, Nghịch Thiên Ma Long trước một giây còn hung hãn, ngay sau đó đã biến thành một con heo ục ịch, ngọ nguậy trong ngực Trần Anh Nhi, thậm chí còn khiêu khích liếc lão ta một cái.
Khóe mắt và miệng Thánh Nguyệt cùng co giật, nhịn không được lại mắng.
“Lũ nhóc các ngươi, có cần ác đến vậy không? Lão tử là ma tộc chắc?”
Lúc này bộ dạng của Thánh Nguyệt Hiệp Giả đại nhân khiến người ta có chút không dám nhìn thẳng. Y phục trên người nhiều chỗ cháy đen, ngay cả tóc cũng bị đốt mất một mảng, má trái nóng đỏ. Hình dạng thật đúng là chật vật!
Hiện tại Thánh Nguyệt hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui xuống, thầm mắng bản thân rảnh rỗi quá đi thử thách làm cái gì! Giờ thì tự chuốc lấy nhục! Lũ nhóc này cũng không thèm nể mặt lão ta!
… Xin nương tay.
Đương nhiên, ngoài miệng lão ta sẽ không nói những lời như vậy. Lão oán hận trừng mắt nhìn đám người Long Hạo Thần đang cố gượng dậy, giận dữ quát:
“Lũ ranh con các ngươi to gan thật! Dám động thủ với lão tử? Tốt! Tốt lắm! Lão tử phải hảo hảo giáo huấn các ngươi một phen!”
Long Hạo Thần vội vàng cười nịnh, tiến lên phía trước, hướng Thánh Nguyệt hành lễ vãn bối, nói: “Ông cố bớt giận, xin hãy tha cho chúng con lần này, chúng con không hề cố ý.”
Thánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
“Thằng nhãi ranh ngươi là kẻ tệ hại nhất. Ngươi có biết ngươi đã làm chúng ta hao tổn tâm lực đến nhường nào không? Ta ra tay dạy dỗ ngươi một chút thì có gì là không được? Nhìn đám nghiệt súc các ngươi xem, ai nấy đều phản ứng nhanh nhạy. Chẳng lẽ ta và các ngươi có thâm cừu đại hận gì sao?”
Nhìn bộ dạng thảm hại của Thánh Nguyệt, dĩ nhiên mọi người đều hiểu được vị Hiệp Giả đại nhân này chỉ là đang thử Long Hạo Thần mà thôi. Muốn cười nhưng lại không dám, ai nấy đều cúi gằm mặt, không dám hé răng.
“Hừ, hừ, lông cánh cứng cáp rồi chứ gì?” Thánh Nguyệt giơ tay gõ lên đầu Long Hạo Thần, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt nhưng không dám kêu ca.
Hắn cũng không ngờ Thánh Nguyệt lại sơ sẩy đến vậy, mới đó đã bị bọn họ làm cho khó xử, nếu không cho lão ta trút giận thì e rằng không xong.
Thánh Nguyệt trong lòng buồn bực vô cùng! Bởi vì lão phát hiện mình không thể trút giận. Hơn nữa, sau khi bình tĩnh lại, lão thầm chấn động. Cho dù lão có chút sơ ý, nhưng dù sao cũng là cường giả cấp chín! Hơn mười vạn linh lực bày ra đó, đám nhóc này lại có trang bị gì chứ! Ra tay gần như toàn là cấp truyền kỳ, chẳng lẽ bọn họ mới thăng cấp Liệp Ma Đoàn cấp Soái không lâu, lấy đâu ra nhiều trang bị tốt như vậy. Đặc biệt là Long Hạo Thần, vừa rồi tấm thuẫn của hắn có màu cam, là cấp sử thi sao?
Thực lực của đám người Long Hạo Thần thật sự khiến Thánh Nguyệt chấn kinh đến đảo điên. Phải biết rằng lần trước lão gặp đám thanh niên này, bọn họ cùng lắm cũng chỉ được coi là nhân tài mới nổi, vậy mà lần này lại có thể giáng cho lão một đòn phủ đầu. Điều này không thể dùng hai chữ “tiến bộ” để giải thích, mà phải là “phi thăng” mới đúng.
“Ngươi cấp bảy rồi?” Thánh Nguyệt cố kìm nén cơn giận, theo bản năng hỏi Long Hạo Thần.
Lão còn nhớ rõ vừa rồi Long Hạo Thần lấy tay làm kiếm, đánh ra một luồng kiếm khí, đó rõ ràng là cảnh giới của Diệu Quang Thể.
Long Hạo Thần gật đầu: “Dạ đúng, ông cố.”
Thánh Nguyệt càng thêm kinh ngạc. Suy đoán là một chuyện, xác nhận lại là một chuyện khác. Long Hạo Thần mới bao nhiêu tuổi? Tuyệt đối chưa tới hai mươi. Lần trước gặp mặt, hắn mới mười bốn hay mười lăm tuổi? Chỉ mới vài năm ngắn ngủi đã đạt tới cấp bảy! Thảo nào tên Ma Thần Hoàng kia lại quyết bắt cho bằng được Long Hạo Thần. Cấp bảy, thật sự là cấp bảy sao? Lúc mình đạt cấp bảy thì bao nhiêu tuổi? Hình như là ba mươi lăm thì phải?
Ánh mắt lão lần nữa lướt qua mọi người, vẻ mặt Thánh Nguyệt đã khôi phục vẻ lạnh lùng. Đương nhiên, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú kia phối với bộ dạng chật vật thì có chút… Dĩ nhiên đám người Long Hạo Thần không ai dám cười thành tiếng.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
“Không có việc gì, là ta sai người mô phỏng long uy của Nghịch Thiên Ma Long!” Thánh Nguyệt hét lớn một tiếng.
Lão phu không thể để thuộc hạ nhìn thấy bộ dạng này, còn mặt mũi nào nữa?
Nghe tiếng của Thánh Nguyệt, bên ngoài bỗng trở nên tĩnh lặng.
Thánh Nguyệt chăm chú nhìn Long Hạo Thần hồi lâu, gật gù nói:
“Không tệ, xem ra các ngươi đã trưởng thành rất nhiều, thực lực cũng tăng tiến không ít. Rốt cuộc các ngươi cũng đã trở lại. Chắc Hiệp Ẩn Số Bốn đã nói rồi, thánh chiến bắt đầu.”
Long Hạo Thần gật đầu, nói:
“Thái gia gia, việc này là do con, con nguyện ý mặc cho liên minh xử lý.”
“Xử lý?” Giọng Thánh Nguyệt bỗng cao lên vài phần. “Xử lý con khỉ! Cái gì mà việc do ngươi? Ngươi có tư cách sao? Rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện cho mình? Muốn tìm đánh thì cứ nói thẳng. Thánh chiến giữa ma tộc và liên minh há lại do một tiểu bối như ngươi có thể quyết định?”
Tuy lời Thánh Nguyệt nói khó nghe, tràn ngập răn dạy, nhưng trong lòng Long Hạo Thần lại cảm thấy ấm áp. Tất nhiên hắn có thể nghe ra trong giọng nói của Thánh Nguyệt tràn đầy sự che chở.
Long Hạo Thần hít sâu một hơi, nói:
“Thái gia gia, thật sự là bởi vì con. Người hãy nghe con nói, chuyện này rất quan trọng với liên minh. Mặc kệ liên minh quyết định ra sao, con sẽ không nửa lời oán than, nhưng con không thể giấu giếm liên minh. Con tin tưởng liên minh sẽ có quyết định chính xác.”
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Long Hạo Thần, Thánh Nguyệt đột nhiên phát hiện tình huống dường như không đơn giản như mình tưởng tượng. Lão nhíu mày, nâng tay lên, một luồng khí tức sắc bén, lãnh liệt nhanh chóng khuếch tán, bao trùm cả phòng họp.
“Ngươi muốn nói gì?” Thánh Nguyệt nhíu chặt chân mày.
Long Hạo Thần nói:
“Thái gia gia, con có thể khẳng định, Ma Thần Hoàng phát động thánh chiến đích thực là bởi vì con. Điểm này, ngay cả đồng bạn của con đều không biết là vì sao. Nhưng là người trong cuộc, con biết rõ. Biết được sắp bắt đầu thánh chiến, trong lòng con rất khó chịu. Con thật sự không muốn bởi vì mình mà khiến sinh linh đồ thán. Nhưng chuyện này có liên quan đến đồng bạn thân thiết nhất của con, con không thể giao nó ra. Cho nên con xin liên minh đưa ra quyết định cuối cùng. Dù liên minh xử lý ra sao, con đều bằng lòng chấp nhận.”
Nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy, không chỉ Thánh Nguyệt sắc mặt khó coi, mà Liệp Ma Đoàn số sáu mươi tư cấp suất trừ Thải Nhi đang ngây người, mấy người khác đều giật mình trợn to mắt. Khi họ biết thánh chiến là bởi vì Ma Thần Hoàng muốn có Long Hạo Thần thì cũng tràn ngập nghi hoặc, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân. Lúc này nghe ý Long Hạo Thần muốn nói, trận thánh chiến này thật sự có liên quan đến hắn.
Cơ quai hàm Thánh Nguyệt rõ ràng nhúc nhích, thanh âm của lão trở nên nhu hòa:
“Hài tử, đừng vội. Thái gia gia tin tưởng nhân cách của con. Con nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì thì thái gia gia đều đứng về phía con. Không ai có thể động vào cháu cố của ta. Hơn nữa, con càng phải nhớ kỹ, những gì con vừa nói tuyệt đối đừng nói ra cho bất kỳ ai khác. Cho dù là ở trong liên minh, cũng không phải tất cả mọi người đều giống chúng ta. Hiện tại hãy nói điều con muốn nói đi. Chỉ cần thái gia gia có thể làm được gì, ta nhất định sẽ dốc sức giúp các ngươi.”
“Vâng.” Nhìn ánh mắt quan tâm của Thánh Nguyệt, Long Hạo Thần khẽ gật đầu.
Lúc này, trong lòng hắn dâng lên một cỗ xúc động muốn rơi lệ. Thánh Nguyệt chính là ông cố của Thải Nhi, khoảnh khắc này, hắn thực sự cảm nhận được tình thân ấm áp từ vị Hiệp Giả tính tình nóng nảy kia. Tình thân, vĩnh viễn là nơi mềm yếu nhất trong trái tim Long Hạo Thần.
“Bẩm ông cố, khi rời khỏi liên minh, chúng con tổng cộng đã nhận mười sáu nhiệm vụ tru sát. Chưa đầy nửa năm, chúng con đã hoàn thành toàn bộ. Trong số đó, khó khăn nhất chính là nhiệm vụ diệt trừ Xà Ma Thần An Độ Man Li, kẻ đứng cuối trong số bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc.”
Thánh Nguyệt lại lần nữa chấn kinh.
“Cái gì? Ý con là, các ngươi đã đánh chết một Ma Thần? Xà Ma Thần An Độ Man Li?”
Long Hạo Thần gật đầu xác nhận.
“Phần lớn là nhờ may mắn…”
Sau đó, hắn thuật lại chi tiết việc mình và đồng đội làm cách nào biết được Xà Ma Thần đang ở Thâm Uyên đầm lầy, rồi kể về cuộc chạm trán trong đầm lầy. Hắn thuật đến đoạn cả đội nhờ vào việc Vua Sâm Chu và An Độ Man Li lưỡng bại câu thương, thừa cơ hội đó mà diệt trừ được hắn.
“Tốt lắm! Có thể dưới tình huống Ma Thần có Trụ Ma Thần bảo vệ mà vẫn đánh chết được hắn, ngay cả Liệp Ma Đoàn cấp Đế cũng chưa chắc làm được. Tuổi bình quân của các ngươi chỉ mới đôi mươi mà đã có thành tựu như vậy, quả thực là phúc phận của liên minh!”
Dù Thánh Nguyệt có khó tính đến đâu, nghe Long Hạo Thần kể xong cũng không kìm được vỗ bàn khen ngợi. Đám thiếu niên này vào sinh ra tử, ở độ tuổi đó đã có thể diệt trừ một Ma Thần, thành tựu này thực sự quá to lớn.