Chương: Kỵ Thích nhất thể | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025

Bọn người trẻ tuổi nhất thời cứng họng, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi kinh hãi. Nội linh lực hơn hai vạn ba nghìn, đây quả là một con số khủng bố đến mức nào. Bảy người Long Hạo Thần gộp lại liệu có nổi một vạn hay không còn chưa chắc. Huống chi, linh lực há có thể so sánh dễ dàng như vậy?

Thánh Nguyệt đưa mắt nhìn Thải Nhi.

“Kẻ hồ đồ nhất chính là con. Không sai, con sử dụng loại lực lượng kia đúng là có thể tạo ra uy hiếp đối với hắn. Nhưng như vậy cũng sẽ bức hắn phải dốc toàn lực đối phó. Lão phu xuất hiện không phải để giúp hắn mà là để giúp con. Có lẽ con có thể khiến hắn bị thương, nhưng chắc chắn con sẽ phải bỏ mạng.”

Thải Nhi vẫn đứng im lặng ở đó, không nói lời nào, nàng dường như không mấy thân thiết với vị tằng tổ phụ này.

“Long Hạo Thần, ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói.” Thánh Nguyệt lạnh lùng chuyển ánh mắt về phía Long Hạo Thần vẫn còn đang suy yếu.

Nghe đến đây, Thải Nhi rốt cuộc cũng có phản ứng, thân hình hơi khẽ động.

Thánh Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, bước ra một bước, thoáng chốc đã cách xa ba mét.

Long Hạo Thần thu hồi trang bị vũ khí, sải bước đuổi theo Thánh Nguyệt.

Cao Anh Kiệt nhìn mọi người, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên ý cười.

“Tuy rằng ta đã ức chế thực lực, nhưng hôm nay các ngươi có thể ép ta phải lấy Bí Ngân Cơ Tọa ra phòng ngự, cũng đủ để tự hào rồi. Một ngày nào đó, các ngươi rồi sẽ đạt đến trình độ như ta, thậm chí còn vượt xa ta. Được rồi, hãy nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chúng ta xuất phát.”

Lúc này Trần Anh Nhi mới hoàn hồn, nhảy dựng lên đi tới bên cạnh Thải Nhi.

“Thải Nhi tỷ, tỷ thật lợi hại! Chiêu vừa rồi gọi là gì vậy, uy phong quá đi mất.”

Thải Nhi không nói gì, chỉ lắc đầu rồi ngồi phịch xuống đất, lặng lẽ khôi phục linh lực đã tiêu hao. Ngoại trừ Long Hạo Thần, nàng đối với ai cũng đều lạnh nhạt, hơn nữa rất ít khi nói chuyện. Đây là bản tính tự nhiên của nàng chứ không phải cố ý làm ra vẻ.

Trần Anh Nhi bị mất mặt, bèn làm mặt quỷ với Thải Nhi rồi chạy đi tìm Vương Nguyên Nguyên.

Long Hạo Thần đi theo Thánh Nguyệt tới rìa sân đấu. Thánh Nguyệt dừng bước, xoay người nhìn hắn.

“Long Hạo Thần.” Gọi tên thiếu niên trước mặt, Thánh Nguyệt không biết nên mở lời thế nào.

Thiếu niên tuấn tú, có thể nói là xinh đẹp này, có rất nhiều phẩm chất đặc biệt mà bạn bè đồng trang lứa không có được. Thậm chí còn có thể chất quang minh trong truyền thuyết. Cho dù là Thánh Nguyệt cũng khó mà bắt bẻ được khuyết điểm nào. Nhưng trong lòng ông vẫn có chút không thoải mái. Mặc kệ thế nào, chính hắn đã cướp đi tằng tôn nữ của ông.

“Hiệp Giả đại nhân.” Long Hạo Thần hướng Thánh Nguyệt thi lễ kỵ sĩ.

Thánh Nguyệt trầm ngâm một lúc rồi mới chậm rãi nói.

“Con bé Thải Nhi từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều khổ cực. Ta không biết vì sao con bé lại coi trọng ngươi như vậy, cũng không hiểu ngươi có điểm gì hấp dẫn nó. Nhưng ngươi là một kỵ sĩ, ta hy vọng tương lai khi cùng con bé chiến đấu, hãy bảo vệ nó thật tốt.”

Long Hạo Thần nghiêm nghị đáp.

“Ta từng thề sẽ bảo vệ Thải Nhi cả đời, dùng cả sinh mệnh này để bảo vệ nàng.”

Thánh Nguyệt chăm chú nhìn hắn, sắc mặt hơi dịu lại.

“Hãy dùng hành động để chứng minh cho ta thấy. Còn nữa, vừa nãy ngươi cũng đã thấy năng lực của ta rồi…”

Thải Nhi thi triển. Nhớ kỹ, trừ phi gặp phải tình huống sinh tử tồn vong, uy hiếp đến tính mạng của con bé, bằng không tuyệt đối không được để nó sử dụng năng lực kia. Bởi vì năng lực đó sẽ khiến con bé phải chịu tổn thương cực lớn. Ngươi đã rõ chưa?”

Long Hạo Thần chấn động. Mới nãy, khi Thải Nhi bộc phát sát khí, ngay cả Cao Anh Kiệt đều cảm thấy khủng bố, Long Hạo Thần làm sao không kinh hãi? Hắn không ngờ Thải Nhi lại mạnh mẽ đến vậy, thậm chí khiến bản thân phải ngước nhìn. Lúc này bình tâm suy nghĩ lại, đúng vậy! Thải Nhi chỉ mới có tu vi ngũ giai, làm sao có thể phát động năng lực mạnh mẽ đến thế? Thì ra là phải trả một cái giá rất lớn.

Nàng nói bởi vì trận chiến này là lần đầu tiên cùng ta kề vai sát cánh, nên không muốn thua. Thải Nhi ơi là Thải Nhi, tuy ta thề sẽ bảo vệ nàng một đời, nhưng từ trước tới nay, nàng luôn vì ta mà trả giá quá nhiều!

Thánh Nguyệt thấy vành mắt Long Hạo Thần hơi đỏ, biết hắn đã nghe lọt tai.

“Đi đi. Nhớ kỹ, mặc kệ là ngươi hay Thải Nhi, đối với liên minh mà nói, tầm quan trọng đều có thể so sánh với thần khí. Thân là đoàn trưởng Săn Ma Đoàn, vĩnh viễn đừng để bản thân và đồng đội lâm vào tình thế nguy hiểm. Bình an trưởng thành đến tuổi hai mươi, mới là việc quan trọng mà ngươi và Thải Nhi cần làm. Đến lúc đó, các ngươi đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình.”

“Cảm ơn Hiệp Giả đại nhân đã dạy bảo.” Long Hạo Thần lần nữa hướng Thánh Nguyệt hành lễ.

Thánh Nguyệt cười nhạt, lắc đầu.

“Về sau cứ gọi ta là ông cố như Thải Nhi đi.” Nói xong câu đó, ông ta lại lần nữa thi triển năng lực thần long thấy đầu không thấy đuôi. Một chân bước vào hư không, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Long Hạo Thần quay lại ngồi bên cạnh Thải Nhi. Mới nãy hắn tiêu hao linh lực cũng khá lớn, cần thời gian để hồi phục.

Không tới một canh giờ, mọi người lần lượt đứng dậy. Cao Anh Kiệt dường như đã hoàn toàn khôi phục, vết thương lúc trước do Long Hạo Thần tạo ra, một chút dấu vết cũng không nhìn ra.

“Xuất phát.”

Đối với vị đầu lĩnh tướng mạo bình thường nhưng thực lực mạnh mẽ này, các thành viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đều thừa nhận.

Thực lực của người ta bày ra rành rành ở đó, cấp bảy, đây chính là cường giả cấp bảy chân chính.

Rời khỏi sân kỵ sĩ, tại cửa khẩu có một chiếc xe ngựa vô cùng to lớn đang chờ bọn họ. Dùng từ “to lớn” để hình dung chiếc xe ngựa này một chút cũng không hề quá đáng. Xe ngựa rộng chừng ba mét, chiều dài hơn năm, sáu mét. Phía trước có tám con ngựa kéo, hai xa phu phụ trách đánh xe.

Mỗi một Tân Săn Ma Đoàn đều được hưởng đãi ngộ giống nhau. Dù sao trong đám không phải ai cũng có tọa kỵ, đâu thể đi bộ được, hiệu suất quá thấp.

Ngay lúc mọi người chuẩn bị lên xe, đột nhiên có một bóng người từ xa chạy tới.

Mọi người đều là cường giả cấp năm, đương nhiên linh cảm không hề yếu, đều theo bản năng dừng bước, nhìn về phía người tới.

Đó là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, gần bằng Vương Nguyên Nguyên, nhưng dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn hơn. Khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào, đôi mắt linh động tràn ngập vẻ u oán. Mái tóc vàng ngắn ngủn thoạt nhìn gọn gàng, nàng bĩu môi trông vô cùng đáng yêu.

“Chú sư phụ, ngài cứ như vậy bỏ mặc con, tự mình chạy mất sao?” Người đến bước tới.

Chặn đứng trước mặt Cao Anh Kiệt, nàng giang hai tay cản đường.

Thấy nàng, khuôn mặt vốn cương nghị của Cao Anh Kiệt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

“Hiểu Tuyết, đừng nghịch nữa, mau trở về đi. Chú phải đi làm nhiệm vụ. Xong việc chú sẽ về. Con ở nhà chăm chỉ tu luyện.”

“Không cần, con muốn đi cùng chú. Con cũng là kỵ sĩ cơ mà.” Thiếu nữ tên Hiểu Tuyết kiên quyết nhìn Cao Anh Kiệt chằm chằm.

Cao Anh Kiệt sa sầm mặt.

“Hiểu Tuyết, con không nghe lời là chú giận thật đấy. Con lớn rồi, không còn nhỏ nữa, không thể lúc nào cũng bám theo chú!”

Mắt Hiểu Tuyết đỏ hoe.

“Cha mẹ đều đi cả rồi, lẽ nào cả chú cũng không cần con sao? Con chỉ muốn đi theo chú, ở nhà một mình, Hiểu Tuyết sợ lắm.” Càng nói giọng nàng càng nghẹn ngào. Rõ ràng nàng không hề giả bộ, vẻ đáng thương và sợ hãi nơi đáy mắt không thể nào che giấu. Khuôn mặt nàng tuy lớn tuổi hơn Long Hạo Thần và Thải Nhi, nhưng xét về tâm tính thì còn nhỏ hơn họ nhiều.

Nghe nàng nói vậy, Cao Anh Kiệt không thể giữ vẻ mặt nghiêm nghị được nữa, mày cau lại, thở dài một tiếng.

“Thôi được rồi, vậy con đi theo đi. Để ta giới thiệu mọi người.”

Gã vừa nói vừa áy náy nhìn các đội viên của Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ.

“Cô bé này tên là Sử Hiểu Tuyết, Trừng Giới kỵ sĩ cấp bốn bậc năm.”

Long Hạo Thần tò mò hỏi.

“Cấp bốn bậc năm? Với tu vi của cô ấy thì hẳn có thể tham gia thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn, nhưng hình như ta chưa từng gặp cô ấy.”

Sử Hiểu Tuyết nghe vậy bĩu môi nói.

“Hừ, tại chú không cho ta tham gia, nếu không, ta qua vòng đấu loại dễ như trở bàn tay.”

Cao Anh Kiệt thở dài, nói.

“Cha mẹ con bé là thành viên Săn Ma Đoàn, là đồng đội của ta, trong một trận chiến đã hy sinh. Chỉ còn lại một mình con bé, sao ta nỡ để nó gia nhập Săn Ma Đoàn đối mặt với nguy hiểm? Chỉ mong con bé có thể bình an ở lại Thánh Minh. Từ khi cha mẹ qua đời, con bé mắc một chứng bệnh kỳ lạ, rất nhát gan, không thể rời xa ta. Thật xin lỗi mọi người, có thể cho phép ta mang con bé cùng tham gia hành động lần này không? Mọi người yên tâm, con bé tuyệt đối không gây chuyện, ta sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của nó.”

Vừa nghe cha mẹ Sử Hiểu Tuyết đều đã mất, lại nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, mọi người sao có thể không đồng ý? Mang theo Sử Hiểu Tuyết, từ buồn bã chuyển sang vui vẻ, nàng leo lên xe ngựa.

Thùng xe khá rộng rãi, còn có lương khô chuyên dụng chuẩn bị cho họ. Nhưng rộng rãi đến mấy, một khi có thêm Hạo Nguyệt thì thùng xe lại có chút chật chội.

Hạo Nguyệt thân dài tới bốn mét, dù cho nó cố gắng cuộn tròn lại, vẫn chiếm cứ một khoảng không gian lớn. Hàn Vũ đã đưa Tà Nhãn trở về không gian. Nhưng Hạo Nguyệt thì khác, trừ phi nó muốn, Long Hạo Thần tuyệt đối không ép buộc nó. Dù sao hắn đã tận mắt chứng kiến hoàn cảnh ác liệt và kẻ địch cường đại trong thế giới của nó. Hắn đơn giản giải thích với đồng bạn, đương nhiên mọi người đều đồng ý để nó ở lại.

Dưới sự điều khiển của xa phu, tám con ngựa tung vó kéo xe hướng ra ngoài.

Ngoài thánh thành.

Cao Anh Kiệt ngồi ở rìa xe, Sử Hiểu Tuyết ngồi cạnh bên. Nếu để ý kỹ sẽ thấy ánh mắt nàng rất ít khi rời khỏi Cao Anh Kiệt, đối với những người khác thì hầu như không buồn để tâm.

“Tốt lắm, nhân đây chúng ta hãy tổng kết trận chiến vừa rồi. Tự các ngươi hãy nói, trong trận vừa rồi chỗ nào làm tốt, chỗ nào sai lầm.” Cao Anh Kiệt trầm giọng nói.

Trận đấu trước khi xuất phát với đội viên Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đương nhiên không chỉ vì trận đánh cược bất khả thi. Chẳng những gã cần nghiệm chứng năng lực mọi người, mà đồng thời dưới áp lực gã tạo ra, mọi người cố gắng phô diễn thực lực, sau đó cơ bản hiểu rõ lẫn nhau.

Trần Anh Nhi, cô gái này thần kinh có phần thô, lập tức đắc ý nói:

“Trừ Thải Nhi ra thì ta là lợi hại nhất. Ta đã triệu hồi ra ma thú cấp tám cường đại trợ chiến, chúng ta mới có cơ hội thắng.”

Tư Mã Tiên cười gian nói:

“Anh Nhi muội muội, nếu để ngươi làm lại lần nữa, liệu có thể triệu hồi ma thú cấp tám không?”

Trần Anh Nhi sắc mặt suy sụp, ngập ngừng nói:

“Thì chắc là… sẽ có cơ hội.”

Cao Anh Kiệt chuyển tầm mắt hướng Long Hạo Thần:

“Hạo Thần, cậu là đoàn trưởng, cậu nói đi.”

Long Hạo Thần gật đầu, nói:

“Trước nói về ưu điểm. Ưu điểm của chúng ta không rõ ràng, chủ yếu là hiện tại mỗi người hầu như đều có khả năng bộc phát năng lực công kích vượt xa bản thân. Lam Vũ, Quang Phù Dung của ta, Cự Linh Thần tấm thuẫn của Vương Nguyên Nguyên, Thánh Quang Chùy mà Tư Mã Tiên kết hợp cuồng hóa, Anh Nhi triệu hồi Sinh Linh Môn. Còn có công kích đặc biệt của Thải Nhi. Hàn Vũ và Lâm Hâm thì nghiêng về loại hình phụ trợ. Nhưng trong chiến đấu, bọn họ cũng đem lại tác dụng khá lớn.”

Vừa rồi hắn đều cẩn thận quan sát năng lực của mọi người, lúc này nói ra lưu loát, rõ ràng.

“Có được năng lực siêu việt bản thân, khiến chúng ta khi đối diện địch nhân có thể dễ dàng phát động công kích vượt ngoài dự liệu của kẻ địch. Tổng thể thực lực đoàn đội nếu có thể phát huy, ta tin tưởng chúng ta nhất định là Tân Săn Ma Đoàn mạnh nhất.”

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều gật gù. Trải qua trận chiến vừa rồi, người biểu hiện bắt mắt nhất chính là Thải Nhi. Nhưng Long Hạo Thần là trụ cột của cả đội, không thể bỏ qua năng lực của hắn. Thánh Dẫn Linh Lô và phòng ngự bản thân hắn có tác dụng như cột trụ vững chắc. Nếu không phải hắn kiềm chế Cao Anh Kiệt, cho dù gã không dốc toàn lực đối phó, thì mọi người khó có cơ hội thi triển kỹ năng mạnh nhất của mình. Long Hạo Thần cuối cùng tung ra một kích khiến mọi người ấn tượng khắc sâu. Lam Vũ, Quang Phù Dung có lực công kích mạnh mẽ, thậm chí còn lưu lại vết thương trên Bí Ngân Cơ Tọa chiến khải, có thể thấy công kích mạnh đến mức nào. Bởi vậy, mọi người đối với đoàn trưởng Long Hạo Thần càng lúc càng tín phục, thực lực dù sao cũng là đứng đầu. Ngay cả Vương Nguyên Nguyên vốn hơi không cam tâm, sau khi thấy tác dụng to lớn của Lam Vũ, Quang Phù Dung và Thánh Dẫn Linh Lô, trong lòng cũng không khỏi bội phục.

Trong lòng y không khỏi dâng lên mấy phần bội phục đối với Long Hạo Thần. Dù không rõ tuổi thật của Long Hạo Thần, nhưng có thể thấy rõ trong đội, hắn, Thải Nhi và Trần Anh Nhi là ba người nhỏ tuổi nhất. Hắn và Thải Nhi lại càng kinh người, ở độ tuổi này đã đạt tới cấp năm, tiền đồ tương lai quả thực khó mà lường được.

Cao Anh Kiệt gật đầu.

“Nói về khuyết điểm đi.”

Long Hạo Thần lên tiếng.

“Khuyết điểm rất rõ ràng. Thứ nhất, chúng ta chưa quen thuộc lẫn nhau, đối với thời gian phóng thích kỹ năng, uy lực, hiệu quả và phương thức chiến đấu đều không nắm rõ. Trong tình huống như vậy, chúng ta khó có thể hành động nhất trí, cũng không cách nào phát huy toàn bộ năng lực bản thân. Sự ăn ý cần phải thông qua quá trình không ngừng luyện tập và chiến đấu mới có thể tăng cường. Sau này chúng ta sẽ chú ý về phương diện này. Khuyết điểm thứ hai là tính bất ổn. Điểm này chủ yếu nằm ở phía Anh Nhi. Sinh Linh Môn của Anh Nhi là ma pháp triệu hoán cường đại, nhưng cô ấy lại không thể khẳng định được mình sẽ triệu hoán ra thứ gì. Bởi vậy, trong chiến đấu, ta khó có thể tính toán năng lực của cô ấy vào trong kế hoạch. Một khi cô ấy triệu hoán ra ma thú cường đại, nếu phối hợp không tốt, sẽ mang đến hiệu quả ngược lại. Ví như trước đó, Tà Nhãn Lĩnh Chủ công kích đã ảnh hưởng đến ma pháp của Hạo Nguyệt.”

Trần Anh Nhi thè lưỡi.

“Nếu triệu hoán ra ma thú có thực lực quá mạnh, muội cũng không cách nào hoàn toàn khống chế được.”

Cao Anh Kiệt nhíu mày.

“Trần Anh Nhi, ta biết cô có thể triệu hoán Sinh Linh Môn thì nhất định phải có bí mật gì đó. Bí mật là của riêng cô, ta không tiện hỏi nhiều. Nhưng hiện tại cô là một thành viên trong đội, tính cả Hàn Vũ thì cô chính là một phần bảy sức mạnh của đội. Đối với toàn đội, mỗi người đều quan trọng như nhau. Cho nên, nếu muốn đoàn đội phát triển tốt hơn, cô cần phải sớm ổn định được khả năng triệu hoán của mình.”

Trần Anh Nhi ngẩn người, lẩm bẩm.

“Chuyện này chỉ sợ phải đợi đến khi muội đạt cấp bảy, mới có thể chân chính khống chế được Sinh Linh Môn.”

Cao Anh Kiệt nói.

“Còn có một cách, chính là mau chóng có được bản mệnh triệu hoán thú. Lấy tình huống trước mắt của các người, chờ cô đến cấp bảy chỉ sợ phải mất mười năm. Chẳng lẽ trong mười năm này cô đều phải dựa vào đồng bạn bảo vệ hay sao? Đối với một đoàn đội, điều này có thể mang đến tai họa cho mọi người.” Ngữ khí của gã dần trở nên nghiêm khắc.

Sắc mặt Trần Anh Nhi tái nhợt, chậm rãi cúi đầu, không nói lời nào.

Kỳ thật những người khác cũng hiểu rõ tình huống của cô. Nhưng đoàn đội mới thành lập, lại thêm cô còn là một cô bé, ai cũng không tiện nói gì, sợ ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết. Do Cao Anh Kiệt, với tư cách lĩnh đội, cũng có thể coi là người ngoài, nói ra những lời này là thích hợp nhất.

Đây cũng là sự thật, cho dù là Lâm Hâm không thể phát động công kích, cũng có thể dựa vào ma pháp lực khống chế và ma pháp phóng thích ưu tú của mình để phụ trợ phòng ngự. Nhưng một khi Sinh Linh Môn của Trần Anh Nhi không thể triệu hoán ra ma thú cường đại, cô sẽ chỉ là gánh nặng cho toàn đội. Thậm chí, dù có…

Đoạn văn trên đã có cú pháp và ngữ pháp tiếng Việt tốt, tuy nhiên có thể trau chuốt và điều chỉnh một chút để văn phong mượt mà và phù hợp với thể loại tiên hiệp hơn:

“Triệu hoán ra, nếu không thể khống chế tốt, chưa chắc đã là điềm lành cho cả đội. Bởi vậy, có thể nói, hiện tại nha đầu này là nhân tố bất ổn nhất trong đội.”

Ánh mắt nghiêm nghị của Cao Anh Kiệt quét qua mọi người, trầm giọng nói:

“Các ngươi phải ghi nhớ kỹ. Các ngươi là một chỉnh thể, một tập thể hoàn chỉnh. Hết thảy đều phải lấy lợi ích tập thể làm trọng. Nếu một người xảy ra vấn đề, sẽ liên lụy đến tất cả mọi người. Trong chiến đấu, các ngươi cần nương tựa lẫn nhau, mỗi người một nhiệm vụ, dù phải dốc hết chút sức lực cuối cùng, cũng phải hoàn thành phần trách nhiệm của mình.”

“Trong ba tháng này, ta sẽ cố gắng truyền thụ tất cả kinh nghiệm cho các ngươi. Có thể lĩnh hội được bao nhiêu, phát huy được bao nhiêu, thì phải xem bản lĩnh của các ngươi. Tiếp theo, ta sẽ phân tích sơ lược tình huống của từng người trong Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ.”

“Ta đã nói về Trần Anh Nhi, nha đầu này là nhân tố khó lường trong đội. Nhưng các ngươi là đồng đội, trong chiến đấu, mỗi người đều có nghĩa vụ bảo vệ nàng. Sau này khi nàng trưởng thành, ắt sẽ trở thành một thành viên trọng yếu của đoàn.”

Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía ma pháp sư duy nhất trong đội, đáy mắt Cao Anh Kiệt rõ ràng ánh lên một tia kỳ dị.

“Lâm Hâm, ngươi có biết không? Ngươi là ma pháp sư ưu tú nhất mà ta từng thấy trong lứa tuổi này.”

“A?” Lâm Hâm ngẩn người, có chút không quen với lời khen đột ngột. Y vốn tưởng Cao Anh Kiệt xem thường mình vì không biết ma pháp công kích.

Cao Anh Kiệt trầm giọng nói:

“Trận chiến với ta là lần hợp tác đầu tiên của các ngươi. Nhưng lần này, trừ ma thú của Long Hạo Thần ra, người phối hợp ăn ý nhất với hắn chính là ngươi. Nguyên tố hộ thuẫn của ngươi luôn có thể xuất hiện kịp thời trên người hắn, hơn nữa, cũng là nguyên tố hộ thuẫn, nhưng lực phòng ngự ngươi tạo ra còn mạnh hơn cả ma thú của Long Hạo Thần. Nếu ta không nhìn lầm, ngươi dựa vào lực khống chế của bản thân để cải tiến nguyên tố hộ thuẫn, tạo ra hiệu quả tương tự như cộng hưởng. Pháp trượng của ngươi hẳn là làm từ thuần túy Hỏa Vân Tinh. Tuy nó giúp ngươi tăng phúc không nhỏ, nhưng nếu bản thân ngươi không có thiên phú trác tuyệt, thì không thể nào liên tục phát động ma pháp phòng ngự với tốc độ nhanh chóng như vậy.”

“Tuy không nên dò hỏi bí mật của người khác, nhưng trong số các ngươi, ta tò mò nhất là vì sao ngươi không tu luyện bất kỳ ma pháp công kích nào. Ta biết ngươi còn là một Ma Dược Sư. Dưới tình huống phân tâm làm hai việc mà vẫn có thể sử dụng ma pháp phòng ngự xuất sắc đến thế, nếu ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện hoàn chỉnh hệ thống ma pháp, có thể đoán được tương lai Ma Pháp Thánh Điện sẽ vì ngươi mà kiêu ngạo.”

Nghe Cao Anh Kiệt nói, Lâm Hâm trầm mặc. Thanh niên có chút tự bế với mái tóc dài màu xanh nhạt, đôi mắt đột nhiên ảm đạm, nhưng y không nói lời nào, cúi đầu ngồi yên tại chỗ.

Cao Anh Kiệt nhìn y thật sâu, rồi nói:

“Được rồi, trước mắt chúng ta cứ coi như Lâm Hâm chỉ có thể sử dụng ma pháp phòng ngự, rồi từ đó lập ra hệ thống chiến thuật cho các ngươi. Trong đội, tác dụng của Lâm Hâm không hề thua kém Thuẫn chiến sĩ. Hơn nữa, bởi vì hắn thi triển ma pháp, nên tác dụng trong đội thậm chí còn mạnh hơn cả Thuẫn chiến sĩ. Lâm Hâm, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi thật sự không muốn học tập ma pháp công kích, vậy thì tương lai…”

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương: Nhập thể! Huyết khế dung hợp! [1 + 2]

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 4, 2025

Chương 806: Thiên Yêu Biến

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 4, 2025

Chương: Thị Huyết Bối Tháp Phi Ma và cái hộp thần bí

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 4, 2025