Chương: Kiếm chém Trụ Ma Thần! | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 06/03/2025
Khoảnh khắc này, Long Hạo Thần rốt cuộc đã hiểu ánh tím kia là gì. Đó chính là ý niệm hủy diệt! Nếu nói nguyên tố Quang của hắn là thuần khiết nhất trên Thánh Ma đại lục, vậy thì khí thế hủy diệt từ Hạo Nguyệt chính là thứ cao cấp nhất trong các loại ý niệm hủy diệt.
Hủy diệt có phải là một loại thuộc tính hay không? Long Hạo Thần không rõ, nhưng hắn hiểu rằng khí thế hủy diệt này không có bất cứ loại thuộc tính nào hiện nay có thể so sánh được.
Các thành viên của Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cũng chăm chú nhìn Long Hạo Thần. Cảm nhận của mỗi người lại khác nhau. Khi Long Hạo Thần bị sáu luồng sáng tím của Hạo Nguyệt bao phủ, cả người hắn tỏa ra một thứ ánh sáng vàng tím khó tả.
Sự uy nghiêm đó tựa như thần linh hiện ra trước mặt các tín đồ, tựa như quân vương ngạo nghễ đứng trước thần dân của mình. Trong sự uy nghiêm ấy ẩn chứa sự kiêu ngạo và sức mạnh không gì sánh kịp.
Giờ phút này, mọi thứ của Long Hạo Thần đều biến thành sắc tím vàng, nhưng khác với màu sắc lúc đầu khi hắn dung hợp thân thể cùng Hạo Nguyệt. Màu tím vàng này hoàn toàn thuộc về hắn, dù là linh lực hay linh cánh.
Long Hạo Thần có thể cảm nhận được, hắn chỉ mới cảm nhận sơ qua về ý niệm hủy diệt thuần khiết mà khủng bố này. Thế nhưng, dù chỉ là vậy, hắn phát hiện dường như lực lượng của mình đã biến đổi hoàn toàn. Điều khiến hắn hơi e sợ là nguyên tố Quang trong người không phải dung hợp với ý niệm hủy diệt để tạo ra sắc tím vàng, mà là bị ý niệm hủy diệt cưỡng ép bao trùm.
Thần Quyến Giả Quang Minh Nữ Thần, không ngờ nguyên tố Quang của con trai quang minh lại không hề có chút giãy giụa nào. Ý niệm hủy diệt này rốt cuộc ở đẳng cấp nào? Có lẽ nó không phải là linh lực chân chính, không có công kích thực chất, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Nhưng nó tồn tại, lại có áp lực cao không thể chạm tới. Uy hiếp của Ma Thần Hoàng mang tính thực chất hơn, nhưng Long Hạo Thần mơ hồ cảm thấy, dù là Ma Thần Hoàng nếu so sánh với ý niệm hủy diệt này thì chưa chắc đã chiếm được ưu thế. Đương nhiên, đây chỉ là so sánh ở phương diện ý niệm.
Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đã sớm nằm trong tay Long Hạo Thần, kiếm quang tím vàng lấp lóe, thân kiếm phát ra những tiếng ù ù khe khẽ.
Mỗi lần Long Hạo Thần sử dụng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán để chiến đấu, hắn đều cảm nhận rõ sự vui sướng, phấn khởi của thần kiếm trong trận chiến. Nhưng giờ phút này, khi ý niệm hủy diệt rót vào, Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện tiếng ù ù của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán không phải là hưng phấn mà là run rẩy.
Kiếm quang tím vàng không thuộc đẳng cấp thần khí, nhưng nó dường như có một thuộc tính đặc biệt, thuộc tính hủy diệt, hoàn toàn áp chế Trụ Ma Thần.
“A!!!!” Long Hạo Thần hét lớn một tiếng, hai tay giơ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán cao quá đầu. Thoáng chốc, trên người hắn phát ra ánh sáng tím vàng nồng đậm, giây phút này Hạo Nguyệt ngừng lại việc rót ánh sáng tím.
Trong chớp mắt, Long Hạo Thần chỉ thấy máu trong cơ thể sục sôi, dường như có một vài thứ đang sinh ra sự dung hợp kỳ diệu.
Kiếm ý khủng bố khiến sau lưng Long Hạo Thần huyễn hóa ra một bóng ảo quái dị. Bóng ảo này chính là hắn nhưng lại có một đôi mắt khác hẳn.
Đôi mắt tràn ngập sự lạnh lẽo, lạnh lẽo có tà mị, càng có vô tận kiêu ngạo và cao quý nhìn xuống chúng sinh.
Xoẹt!!!
Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán chém về phía trước, mang theo kiếm quang tím vàng mỹ lệ ngang nhiên chém vào bề mặt Trụ Ma Thần của Báo Ma Thần.
Phập!
Mũi kiếm đâm vào Trụ Ma Thần, xuyên thủng.
Cũng ngay giây phút này, bóng ảo sau lưng Long Hạo Thần biến mất, giống như đã dung hợp vào người hắn.
Lực lượng chưa từng có bùng phát từ trong người Long Hạo Thần, hắn chỉ thấy toàn thân như đang bốc cháy, một lần nữa rống lên.
“A!!! A!!!! A!!!!”
Sắc tím vàng nhanh chóng lan tràn, Trụ Ma Thần thứ năm mươi bảy vốn có màu đỏ nhanh chóng biến thành màu đồng. Ngay sau đó, những vết rạn bắt đầu xuất hiện từ chỗ Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán đâm vào, lan tràn ra xung quanh.
Hạo Nguyệt sáu đầu, mười hai con mắt nhìn chằm chằm Long Hạo Thần. Trong mắt chúng lộ ra ánh sáng khát khao. Giây phút này, Long Hạo Thần cảm nhận rõ ràng một loại lực lượng kỳ lạ thuận theo Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán nhập vào người. Lực lượng này trong nháy mắt hòa nhập vào sức mạnh của chính hắn, chỉ thoáng chốc, lại xuất hiện cảm giác dung hợp trước đó. Ánh sáng tím vàng trên người hắn theo đó mà trở nên ẩn hiện.
Oành!
Trụ Ma Thần vỡ nát, hóa thành vô số ánh sáng tím vàng bay tứ tán. Nhưng tựa như không có thực thể, chỉ có linh lực khủng bố quét về phía xung quanh.
Hạo Nguyệt một lần nữa rống gầm, ánh tím hiện ra, dư chấn linh lực do Trụ Ma Thần bị tổn hại bỗng chốc bị ức chế, Long Hạo Thần theo đó rơi từ trên trời xuống.
Hạo Nguyệt ngoái đầu nhìn các thành viên của Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, hướng về phía họ gầm lên. Cùng lúc đó, trên đầu Tiểu Quang lóe lên ánh sáng vàng quấn lấy Long Hạo Thần kéo về phía mình.
Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi không dám chậm trễ, nhanh chóng leo lên lưng Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt ngửa đầu gầm lên một tiếng, sáu luồng hơi thở bắn ra đánh về phía đỉnh đại sảnh. Bốn chân đạp đất, đôi cánh to lớn giang ra mang theo mọi người bay lên trời, mạnh mẽ như lúc đến, cứng rắn đánh vỡ nóc đại sảnh chặn đường bay lên trời cao. Trong tiếng vô số Báo Ma tức giận gầm rú, nó bay về phương xa.
Long Hạo Thần nằm trên lưng Hạo Nguyệt tựa như mất đi thần trí, nhưng tay phải vẫn nắm chặt Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, trên người lấp lóe ánh tím vàng.
Thải Nhi vội vàng muốn dìu hắn nhưng Tiểu Quang đột nhiên quay đầu, gầm về phía Thải Nhi.
“Ngươi không muốn ta chạm vào anh ấy?” Thải Nhi nghi hoặc hỏi.
Tiểu Quang gật đầu với nàng rồi quay đầu lại, đôi cánh to lớn bỗng vỗ đập, tốc độ tăng nhanh, bay về hướng xa.
Đương nhiên Thải Nhi hiểu rõ tình cảm giữa Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt, lúc trước nó để hắn phá hủy Trụ Ma Thần hiển nhiên là có ý định riêng, nó sẽ không hại Long Hạo Thần.
Mọi người đều đã trải qua vô số lần chiến đấu, tuy trận chiến vừa rồi khiến lòng họ dậy sóng, nhưng đều biết rõ bây giờ điều quan trọng nhất là gì. Họ khoanh chân ngồi trên lưng Hạo Nguyệt, cố gắng hồi phục linh lực, để tùy lúc ứng biến. Tuy nói đại quân ma tộc vì thánh chiến mà đều đã lên tiền tuyến, nhưng nơi này dù sao cũng là lãnh địa của ma tộc, tùy thời có khả năng sẽ lại gặp phải đại quân ma tộc.
Ánh sáng tím vàng trên người Long Hạo Thần vẫn luôn nhấp nháy, kỳ thực hắn không hề mất đi thần trí. Long Hạo Thần chỉ là mất đi quyền khống chế thân thể. Hắn cảm thấy cơ thể mình có một chút biến hóa kỳ lạ, đang thay đổi. Sự thay đổi này không phải là linh lực. Bởi vì sau khi hắn đánh vỡ Trụ Ma Thần, linh lực đã lại hồi phục thành thuộc tính quang minh.
Chẳng lẽ đây là do huyết mạch của mình và Hạo Nguyệt dung hợp sâu thêm? Long Hạo Thần thầm nghĩ. Bây giờ việc hắn có thể làm là thả lỏng tinh thần và thể xác, để sự dung hợp tự nhiên tiếp tục. Nhưng điều khiến hắn không rõ là tại sao sự dung hợp này lại sinh ra khi hắn hấp thụ được một phần lực lượng của Trụ Ma Thần.
Lần này Hạo Nguyệt bay một thời gian rất dài, nó luôn bay về hướng nam, kéo dài khoảng bốn tiếng đồng hồ mới chậm rãi đáp xuống một lòng chảo trong núi.
Nhẹ nhàng đáp xuống, tấm lưng rộng rãi của Hạo Nguyệt đột nhiên chấn động mạnh, hất văng mọi người xuống. Nó không thèm nhìn các thành viên của Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, Tiểu Quang phát ra một vòng sáng vàng quấn lấy người Long Hạo Thần, cẩn thận đặt xuống mặt đất trước mặt.
Sáu cái đầu to thò tới bên cạnh Long Hạo Thần, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi đôi mắt của sáu cái đầu này đều lộ vẻ lo lắng, không biết là đang lo điều gì.
Đặc biệt là Tiểu Quang, cảm xúc của nó có chút không ổn định, trong miệng còn phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp.
Thời gian trôi qua từng phút giây, tròn sáu tiếng đồng hồ sau thì ánh tím vàng trên người Long Hạo Thần mới rút đi hết, dường như mọi thứ đã trở lại bình thường.
Bởi vì có Hạo Nguyệt sáu đầu canh giữ, các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi không ai có thể tới gần hắn, không biết tình trạng của hắn ra sao. Người sốt ruột nhất đương nhiên là Thải Nhi. Nếu không phải nàng biết chắc Hạo Nguyệt sẽ không làm gì có hại cho Long Hạo Thần, nàng đã sớm mạnh mẽ xông tới.
“Ư.” Trong miệng Long Hạo Thần phát ra tiếng rên khẽ, lật người ngồi dậy. Nhưng động tác đầu tiên của hắn là ngơ ngác nhìn Hạo Nguyệt, ánh mắt tràn ngập khó hiểu.
Mấy tiếng đồng hồ này có thể nói là Long Hạo Thần hoàn toàn không biết thân thể mình đã biến hóa ra sao. Bây giờ hắn chỉ thấy mọi thứ đã trở lại bình thường, mình vẫn là mình, linh lực cũng vẫn là linh lực cũ. Không tăng mạnh cũng không yếu đi, dường như không có gì thay đổi. Nhưng hắn tiềm thức hiểu rõ rằng người mình nhất định đã có biến đổi, hơn nữa sự biến dị này có liên quan đến Hạo Nguyệt, chắc chắn là thay đổi tốt.
“Hạo Nguyệt, rốt cuộc ta làm sao vậy?” Long Hạo Thần nghi hoặc hỏi.
Hạo Nguyệt nhẹ lắc đầu với hắn, sáu cái đầu to cùng lúc lắc lư có chút buồn cười. Nhưng trong mắt nó, sự thân thiết và dịu dàng làm Long Hạo Thần mềm lòng.
Sáu cái đầu cúi thấp đưa tới bên cạnh Long Hạo Thần, nhẹ nhàng cọ vào người hắn. Long Hạo Thần vuốt ve từng cái đầu.
“Ta biết chắc ngươi làm vậy là vì tốt cho ta. Nhưng tại sao ngươi không chịu cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao?” Long Hạo Thần không chỉ một lần hỏi về lai lịch và năng lực của Hạo Nguyệt, nhưng mỗi lần nó chỉ đáng thương nhìn hắn, không chịu nói ra.
Lúc này cũng vậy, đặc biệt là Tiểu Quang, thò đầu cọ xát vào người Long Hạo Thần, nhưng hắn trông thấy trong mắt nó thoáng lướt qua một tia lo âu.
“Tiểu Quang, ngươi đang lo sợ điều gì?” Long Hạo Thần nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Quang một lần nữa lắc đầu, sau đó ánh mắt bỗng trở nên kiên quyết, ánh mắt uy nghiêm lướt qua đỉnh đầu của năm cái đầu khác, phát ra tiếng gầm.
Năm cái đầu kia cũng không chút do dự gầm lên, giống như đang thề thốt điều gì đó.
Long Hạo Thần hoàn toàn không hiểu chúng nó định làm gì. Hình như Tiểu Quang đang tuyên bố điều gì đó, còn buộc chúng nó phải đồng ý. Chẳng lẽ có liên quan đến mình?
Lúc này Long Hạo Thần đầu óc mờ mịt. Sau khi Tiểu Quang nhận được đáp án chắc chắn của mấy cái đầu kia, biểu tình của nó thả lỏng, ánh mắt nhu hòa nhìn chằm chằm Long Hạo Thần. Một ý niệm hiện ra trong lòng hắn.
‘Chủ nhân, dù là khi nào thì chúng ta cũng sẽ bảo vệ người an toàn. Chúng ta vĩnh viễn không phản bội người.’
Vừa dứt lời, không đợi Long Hạo Thần truy hỏi thì Hạo Nguyệt đã hóa thành một đoàn sáng tím biến mất trước mặt hắn, không ngờ là đã truyền tống đi mất.
Sẽ không phản bội mình? Sao Hạo Nguyệt có thể phản bội mình được? Nhưng ý nghĩa của câu nói đó là gì? Thoáng chốc Long Hạo Thần thấy nhức đầu. Cùng với sự tăng cao của thực lực, dường như Hạo Nguyệt ngày càng trở nên bí ẩn.
“Đại ca, cậu không sao chứ?” Hạo Nguyệt vừa đi, mấy thành viên của Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đều xông tới, vẻ mặt ân cần nhìn hắn.
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
“Tôi không sao, chắc là Hạo Nguyệt đã dung nhập một ít lực lượng của nó vào tôi. Tình hình cụ thể nó không chịu nói, nhưng chắc chắn không phải là việc xấu.”
Nghe hắn nói vậy thì mọi người đều thở phào, biểu tình thả lỏng, sự hưng phấn bị đè nén lúc trước bộc lộ ra.
“Đại ca, chúng ta thật sự đã giải quyết được một Ma Thần! Bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc đã bị chúng ta xử lý mất mấy cái rồi? Không tính những Trụ Ma Thần chưa bị hủy thì đã có hai. Đây là Trụ Ma Thần thứ năm mươi bảy, chỉ sợ chúng ta đã có hơn trăm vạn công huân vào túi rồi. Rốt cuộc bây giờ chúng ta có bao nhiêu công huân nhỉ?” Dù là Hàn Vũ bình thường trầm ổn thì lúc này cũng không kiềm được mà nhảy cẫng lên.
Long Hạo Thần cười ha ha bảo.
“Tôi cũng không biết có bao nhiêu công huân, nhưng tôi cảm thấy chắc là chúng ta nên tra hỏi ai đó đã.”
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt mọi người bỗng chốc tập trung vào tên đầu trọc. Ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc, nhưng đa số là hưng phấn.
“Hì hì hì hì.” Tư Mã Tiên đắc ý cười mấy tiếng, vỗ vai Lâm Hâm đứng cạnh, nói. “Có dược ca, chẳng phải danh ngôn của ông là ‘ca có dược’ ư? Sau này ta cũng có danh ngôn, ‘ca có tiền’!”
Lâm Hâm vẻ mặt tò mò hỏi.
“Tiền ở đâu ra?”
Tư Mã Tiên cười ha hả nói.
“Ta thì không có tiền nhưng ta được bao nuôi! Vợ ta có!”
“Cái gì, ông có vợ hả?” Lần này mọi người đều bị hấp dẫn, trố mắt ra.
Vương Nguyên Nguyên vèo một tiếng rút ra Huyết Tinh Phong Bạo, hùng hổ nói.
“Lão trọc đúng là phải bị tra hỏi. Thánh chiến hai năm, chúng ta ngày nào cũng ra sống vào chết, hắn thì hay quá ha, chẳng những kiếm được vợ còn bỏ súng đổi pháo. Không mau khai thật ra!”
Tư Mã Tiên lại cười lớn tiếng nhưng không mở miệng, vẻ mặt đáng đánh.
Thải Nhi nâng lên Lưỡi Hái Tử Thần.
“Có muốn bị đánh hội đồng không?”
“Á…đừng nha, phó đoàn trưởng, tôi nói là được chứ gì? Các người còn nhớ năm đó ở Thánh Thành, đóa hoa trắng nhỏ không?”