Chương: Khúc nhạc dạo thánh chiến | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 06/03/2025
Nghe Thải Nhi đáp lời, ánh mắt Thúc Vịnh Tiêu rốt cuộc cũng trở nên dịu dàng.
“Ngươi hiểu được như vậy cũng coi là tạm ổn. Nhưng ta phải nói cho ngươi rõ, chân lý của thích khách không phải có ba, mà chỉ có một, đó chính là nhất kích tất sát.”
“Tu vi của Thụ Ma Thần vốn không bằng ta, ta có rất nhiều cách để giết gã, thậm chí hoàn toàn không cần phải tiêu hao đến năm mươi phần trăm lực lượng. Vậy tại sao ta lại dốc hết sức đối phó, không tiếc tiêu hao nhiều sức lực mà chỉ dùng một chiêu duy nhất? Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, đây không chỉ là chân lý của thích khách, mà còn là thói quen mà một thích khách chân chính nên có. Công kích của thích khách vĩnh viễn không có lần thứ hai. Nếu không, đó chính là thất bại.”
Thúc Vịnh Tiêu không nói quá nhiều, nhưng chỉ vài câu ngắn gọn đã mở ra cánh cửa đi đến đỉnh cao của thích khách trong lòng Thải Nhi.
Ánh mắt Thúc Vịnh Tiêu nhìn về phía Long Hạo Thần đang phiêu bồng giữa chiến trường, trong mắt có chút biến đổi.
Hắn nhất định đã phát hiện ra công kích của ta. Nếu không, hắn đã chẳng bỏ qua lĩnh vực của Thụ Ma Thần. Nhưng làm sao hắn có thể phát hiện ra được?
Chiến trường rộng lớn với hơn hai mươi vạn người, chớp mắt vạn biến, ngay khi Thúc Vịnh Tiêu đánh chết Thụ Ma Thần, Long Hạo Thần liền hành động.
Ngựa của hắn lóe lên một đoàn sáng xanh biếc. Ngay sau đó, ánh sáng xanh này giữa trời đêm thăm thẳm hóa thành một cột sáng bắt mắt, bắn thẳng về phía Trụ Ma Thần của Thụ Ma Thần.
Ánh sáng xanh biếc giữa không trung vạch ra một luồng sáng rực rỡ, thẳng tắp rơi vào Trụ Ma Thần.
Thoáng chốc, Trụ Ma Thần hóa thành người cây khổng lồ đang giương nanh múa vuốt bỗng cứng đờ, ngay sau đó, với tốc độ kinh người mà héo tàn.
Ánh sáng xanh kéo dài ba giây, khoảnh khắc ánh sáng biến mất, trên người Long Hạo Thần lóe lên một tầng sáng xanh ngọc.
Long Hạo Thần bước ra một bước giữa hư không, trên trán lấp lóe quang văn tím vàng. Một chưởng vỗ vào đỉnh Trụ Ma Thần.
Hình ảnh rung động toàn bộ chiến trường xuất hiện. Trụ Ma Thần của Thụ Ma Thần run lên bần bật, ngay sau đó, từng vết rạn nứt xuất hiện trên bản thể.
Vốn dĩ trong đêm tối, những vết rạn này không nên quá rõ ràng, nhưng chúng nó lại tỏa ra vầng sáng tím vàng, khiến người ta không thể không chú ý.
Trong tiếng ầm vang, Trụ Ma Thần hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tán. Long Hạo Thần vẫn ngạo nghễ đứng trên không trung. Một Thẩm Phán Chi Quang màu trắng ngà khổng lồ bùng phát, phụ trợ cho thân hình kiêu ngạo của hắn, cùng với Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn Vương Tọa bí ẩn mà khủng bố, đem mấy trăm thân vệ của Thụ Ma Thần ở bên dưới Trụ Ma Thần ra chịu thẩm phán.
Đây đã là cây Trụ Ma Thần thứ ba bị hủy diệt trong tay Long Hạo Thần. Hạo Nguyệt còn chưa xuất hiện, nhưng Long Hạo Thần đã có được lực lượng hủy diệt của nó.
Trên chiến trường, quan trọng nhất chính là quân tâm. Khi Thụ Ma Thần chết, Trụ Ma Thần bị hủy, quân tâm của hai mươi vạn đại quân Ma tộc đã bị phá vỡ.
Phía xa, mũi nhọn quân đoàn nhân loại đánh lén trong đêm đen, tối đa chỉ cần mười phút, vòng ma pháp tập thể thứ nhất sẽ oanh kích vào khu trung tâm đại quân Ma tộc. Còn các ma pháp sư Ma tộc thì đang ở dưới uy áp của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn Vương Tọa, không thể nào tụ tập lại để tiến hành phản kích, càng không có khả năng tỏa định những cường giả cấp chín trên không trung.
“Năng lực vừa rồi ta đã tích trữ tốt lắm.” Giọng Dạ Tiểu Lệ vang lên bên tai Long Hạo Thần.
Hạo Thần.
Ngay sau đó, một luồng sáng xanh lục lóe lên từ ngực hắn, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn theo luồng sáng ấy chui ra, đáp xuống vai hắn.
Thân hình cao chừng ba tấc, tinh xảo tựa như pho tượng phỉ thúy điêu khắc, tỏa ra hơi thở sinh mệnh nhu hòa mà không kém phần mạnh mẽ. Đôi mắt xanh đen to tròn lấp lánh ánh sáng trí tuệ.
Đây chính là Dạ Tiểu Lệ hiện tại, cũng là trí tuệ linh lô của Long Hạo Thần.
Quang nguyên tố tinh linh đã tiến hóa thành Quang Tinh Linh Vương, nhưng hắn lại có được một Thần Tinh Linh mới.
“Cô có thể tích trữ kỹ năng sao?” Long Hạo Thần tò mò nhìn Dạ Tiểu Lệ đậu trên vai mình.
Dạ Tiểu Lệ cười hì hì, đáp:
“Ta là trí tuệ linh lô, đương nhiên là lợi hại nhất. Ta không chỉ có thể tích trữ tất cả kỹ năng thuộc tính tự nhiên, mà còn có thể nhờ vào lực lượng của ngươi mà thúc đẩy chúng tiến hóa. Sau này ngươi sẽ dần hiểu rõ ta có bao nhiêu lợi ích đối với ngươi. Ví dụ như kỹ năng lĩnh vực Cai Quản Tiến Trình Sinh Mệnh của ngươi, đã tiến hóa vượt bậc. Ngay cả năng lực Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa dung hợp một phần với ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng của ta mà tiến hóa.”
Long Hạo Thần mỉm cười nói:
“Đợi sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ tìm cho cô một thân thể thích hợp. Ta vẫn thích dáng vẻ nhân loại của cô hơn. Cô cứ như vậy đi theo ta, thật quá ủy khuất.”
Dạ Tiểu Lệ khẽ lắc đầu:
“Cảm tạ hảo ý của ngươi, nhưng ngươi không hiểu. Lúc trước khi ta sinh hoạt trong Mộng Huyễn Thiên Đường tuy rằng rất vui vẻ, nhưng lại vô cùng thiếu cảm giác an toàn. Đi theo ngươi, ta rất vui, đừng đuổi ta đi. Nếu ta thật sự muốn rời khỏi ngươi, cũng không cần ngươi phải giúp ta điều gì.”
Khi một đạo kiếm quang vàng óng khổng lồ chém dài vạn mét, đám ma pháp sư Địa Ngục Ma tộc cấp cao vừa khó khăn tụ tập lại bị chém giết sạch sẽ, đại quân ma tộc rốt cuộc như bị cọng rơm cuối cùng đè ép, bắt đầu tan vỡ.
Mũi nhọn quân đoàn đã tới, tựa như một lưỡi đao sắc bén đâm thẳng từ phía sau. Có Trương Phóng Phóng cùng Trí Tuệ và Tinh Thần Thần Ấn vương tọa dẫn dắt, bọn họ dốc toàn lực công kích.
Long Hạo Thần vẫn lơ lửng trên không trung, khống chế toàn cục. Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi và nhóm Anh Hùng Vĩnh Hằng thì tập trung công kích vào đường tháo chạy của ma tộc. Bọn họ tận lực dựa vào lực công kích cường đại của bản thân, thu gặt đám bại quân ma tộc đang chạy trốn tán loạn, giảm tốc độ chạy trốn của chúng.
Hai mươi vạn đại quân ma tộc này là tinh nhuệ của ma tộc! Nếu có thể kiềm chế chúng tại đây thì tất nhiên sẽ là một đòn đả kích cực lớn đối với ma tộc. Đặc biệt là trong hai mươi vạn đại quân ma tộc này, chủ lực là Ác Ma tộc và Hùng Ma tộc. Hai chủng tộc cường chiến này bình thường trên chiến trường gây ra tai họa vô cùng lớn cho nhân loại.
Trận chiến này thoạt nhìn đám Long Hạo Thần thắng lợi dễ dàng, nhưng kỳ thực bọn họ đã xuất động bao nhiêu cường giả chứ? Gần ba mươi vị cường giả cấp chín, cường giả lĩnh vực hơn hai mươi. Một đội ngũ lực lượng như vậy, cho dù là Ma Thần Hoàng cũng phải cẩn thận đối phó, huống chi là đại quân ma tộc chỉ có một ma thần chỉ huy.
Tuyệt vời! Dưới đây là phiên bản đã được chỉnh sửa, giữ nguyên văn phong tiên hiệp và đại từ nhân xưng, đồng thời cải thiện ngữ pháp và cú pháp tiếng Việt:
“Thống lĩnh ư?
Tất nhiên, đại quân Ma tộc còn chưa phát huy hết sức mạnh. Nếu không phải do trinh sát thất bại, khiến chúng không kịp trở tay, thì Nhân loại muốn công kích ắt phải trả cái giá cực lớn.
Từ đêm tối giết đến rạng đông, mũi nhọn quân đoàn truy kích gần ba trăm dặm, cuối cùng chém giết hơn mười lăm vạn địch, chỉ còn vài vạn tàn quân Ma tộc tháo chạy.
Trong số cường giả Nhân loại, kẻ đồ sát nhiều nhất không phải Ma pháp sư Lâm Hâm chủ công, mà chính là Nhã Đình.
Dù Tâm Viêm Lưu Tinh Vũ có bao phủ phạm vi rộng lớn đến đâu, cũng không thể sánh bằng tốc độ giết chóc của Nhã Đình! Vương Giả Kiếm lĩnh vực của nàng ta trong đại quân Ma tộc đánh đâu thắng đó, không một Ma tộc nào có thể ngăn cản được một đòn công kích. Thanh cự kiếm dài trăm mét quét ngang trong đại quân Ma tộc hỗn loạn, một vòng liền lấy đi sinh mạng của mấy trăm tên. Trận chiến này, chỉ sợ Nhã Đình đã trực tiếp lấy mạng hơn vạn địch nhân. Các Anh Hùng Vĩnh Hằng, dù đã chứng kiến biết bao chuyện kinh thiên động địa, cũng phải trợn mắt há mồm. Năng lực của Nhã Đình quá đặc biệt, tu vi lại cường đại, thêm vào đó bản thân nàng là Tinh Linh, nên không có Anh Hùng Vĩnh Hằng nào chọn nàng để truyền thừa. Thế nhưng, lực sát thương kinh khủng, cùng linh lực gần như vô tận mà nàng thể hiện, đã đem đến chấn động cực lớn cho các cường giả Anh Hùng Vĩnh Hằng.
Tương đối mà nói, đám Anh Hùng Vĩnh Hằng gần như không dốc hết sức, đa phần là hỗ trợ các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, nhường lại hào quang cho những người trẻ tuổi này. Đây cũng là sự lão luyện của nhóm Anh Hùng Vĩnh Hằng. Trên chiến trường, ai có thể nói trước được điều gì? Nếu kẻ địch xuất hiện viện quân, mà viện quân lại đủ mạnh thì sao? Bọn họ phải giữ lại thực lực để tùy cơ ứng biến.
Có thể nói, đây là trận thắng chưa từng có của Nhân loại trước Ma tộc.
Trải qua sáu ngàn năm, Liên Minh Thánh Điện đương nhiên cũng có thể giành được một vài thắng lợi. Nhưng để đề phòng Ma tộc dốc toàn lực trả thù, trong những cuộc đấu tranh với Ma tộc, số lần Nhân loại chủ động xuất kích rất ít, một khi Ma tộc rút lui cũng sẽ không truy đuổi.
Nhưng bây giờ thì khác, Anh Hùng Vĩnh Hằng đã tham chiến, Ma tộc đã hủy diệt hai Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, lại triệu tập hơn năm mươi Ma tộc chuẩn bị dốc sức tấn công, dĩ nhiên Liên Bang không cần phải co đầu rút cổ nữa. Cố gắng hết mức đả kích Ma tộc chính là mục tiêu của mũi nhọn quân đoàn. Đánh đến khi Ma Thần Hoàng cũng phải cảm thấy đau đớn, bọn họ mới xem như đã hoàn toàn hấp dẫn được chủ lực đại quân Ma tộc, hơn nữa đạt tới mục đích cuối cùng là đem quyết chiến tới Ngự Long quan.
Đại chiến kéo dài suốt đêm, cho dù là chức nghiệp giả cũng mệt mỏi rã rời. Long Hạo Thần ra lệnh cho mũi nhọn quân đoàn nghỉ ngơi trong cánh rừng rậm tại biên cảnh Ma tộc, để hậu phương phụ trách trông coi chiến mã. Hàn Vũ dẫn theo đội hậu vệ mang toàn bộ chiến mã tới đây. Hắn triệu tập Quang Chi Thần Hi và các Anh Hùng Vĩnh Hằng mở hội nghị.
Tấm bản đồ da dê nhỏ gọn được mở ra, Long Hạo Thần ngồi xổm xuống đất, chỉ vào một vị trí trên bản đồ:
“Hiện tại chúng ta đang ở vị trí này, trận chiến vừa rồi, chúng ta gần như đã tiêu diệt toàn bộ chủ lực Ma tộc đóng quân bên ngoài Ngự Long quan. Quân ta có đủ Mục sư trị liệu, tổn thất không đáng kể.”
Được, đây là đoạn văn được viết lại theo cú pháp và văn phong tiên hiệp:
Mũi nhọn quân đoàn quả nhiên uy lực, so với dự đoán của Long Hạo Thần còn cường hãn hơn vài phần. Lục Đại Thánh Điện phối hợp hoàn mỹ, lần đầu tiên chứng tỏ ưu thế tuyệt đối của liên hợp tác chiến đa chức nghiệp.
“Đi tiếp về hướng đông, chúng ta sẽ tiến vào Tát Ma hành tỉnh của Ma tộc. Tát Ma tộc vốn là một chủng tộc yếu ớt trong Ma tộc, ngoài khả năng chống chịu giá rét, bọn chúng không có mấy chiến lực. Trong những lần chiến tranh trước kia, đa phần bọn chúng chỉ đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển vật tư cho Ma tộc đóng giữ bên ngoài Ngự Long quan. Hàn Vũ, Ngự Long quan đã có tin tức truyền về chưa?”
Hàn Vũ gật đầu bẩm:
“Tin thắng lợi của chúng ta đã được cấp báo, chắc hẳn Ngự Long quan sẽ nhanh chóng phái người tới thu dọn chiến trường, đoạt lấy chiến lợi phẩm. Kho lương thảo dự trữ của Ma tộc không tệ, đặc biệt là các loại hải sản, được bảo quản rất tốt.”
Long Hạo Thần mỉm cười:
“Tát Ma hành tỉnh là hành tỉnh xa trung ương hành tỉnh nhất trong lãnh địa Ma tộc.”
Lại nói tiếp:
“Tát Ma hành tỉnh cách xa trung ương hành tỉnh nhất trong lãnh địa Ma tộc, trừ phi Ma Thần Hoàng đích thân dẫn Nghịch Thiên Ma Long tộc cùng toàn bộ Ma Thần tới, bằng không, từ trung ương hành tỉnh dẫn đại quân tới chỗ chúng ta, ít nhất cũng phải mất hai mươi ngày. Đột phá được quân phòng thủ bên ngoài Ngự Long quan, ít nhất trong vòng năm, sáu hành tỉnh của Ma tộc hoàn toàn phơi bày trước mắt chúng ta, lực lượng phòng ngự cực kỳ mỏng manh. Hiện tại, điều chúng ta lo ngại nhất là Ma Thần Hoàng bất chấp tất cả, dẫn đại quân tấn công trực diện vào Đông Nam quan và Vạn Thú quan, hai nơi gần trung ương hành tỉnh nhất. Vì vậy, chúng ta nhất định phải khiến Ma Thần Hoàng phải dồn tâm chú ý.”
“Là Trụ Ma Thần đứng đầu Ma tộc, các Trụ Ma Thần khác bị tổn hại, chắc chắn Ma Thần Hoàng có thể cảm ứng được. Trong Liên Bang, chỉ có ta mới đủ sức phá hủy Trụ Ma Thần. Do đó, ta tin rằng khi Ma Thần Hoàng cảm nhận được Thụ Ma Thần vong mạng, ắt sẽ biết ta đang ở Ngự Long quan. Nhưng đại quân Ma tộc bên này đã tan tác, muốn truyền lại tình hình chiến đấu cụ thể, ít nhất cũng mất năm ngày, đây là tính toán lạc quan nhất. Thêm vào đó là gần hai mươi ngày đường, cho nên chúng ta có đầy đủ thời gian. Trong thời gian này, chúng ta phải tận lực khiến Ma Thần Hoàng biết rõ hành động của chúng ta.”
Tiêu Hoắc bèn hỏi:
“Tiểu Long, vậy ngươi định làm thế nào? Chẳng lẽ đồ sát mấy hành tỉnh Ma tộc gần đây?”
Long Hạo Thần lắc đầu:
“Không, đồ sát quá mức tàn nhẫn, mất hết nhân tính. Hơn nữa, trong Ma tộc, kỳ thực chân chính thuần túy chỉ chiếm một phần. Ta từng tiếp xúc với một tổ chức của Ma tộc, tổ chức này do con lai giữa người và Ma tộc lập nên. Bọn họ âm thầm phản kháng Ma Thần Hoàng, còn tích lũy được một phần lực lượng. Ta nghe nói thủ lĩnh của tổ chức này là một Ma Thần cực kỳ trọng yếu trong Ma tộc. Lực lượng này có lẽ không đủ để xoay chuyển cả cục diện, nhưng nếu có thể lôi kéo bọn họ trợ giúp, chúng ta sẽ nắm chắc thắng lợi lớn hơn. Nếu tùy tiện tàn sát, nhất định sẽ khiến tổ chức này không dám tiếp xúc với chúng ta, thậm chí còn dấy lên lòng căm thù, cùng chung chiến tuyến với Ma tộc.”
Thúc Vịnh Tiêu lên tiếng.
Long Hạo Thần buột miệng: “Đây chẳng phải là đánh rắn giập đầu ư?”
Thải Nhi đáp: “E rằng không phải vậy. Mục đích sau cùng của tổ chức kia thực ra là muốn dung nhập vào nhân loại chúng ta. Ta từng tiếp xúc với một thành viên, hắn nói rằng, nếu cuối cùng nhân loại có tấn công ma tộc, bọn họ chỉ hy vọng có thể chừa lại cho những người lai giữa người và ma một vùng đất tự trị, không cần quá lớn. Sau đó, giao lưu với nhân loại, dần dần bị nhân loại đồng hóa.”
Long Hạo Thần hỏi: “Vậy chúng ta nên làm thế nào?”
Hắn đáp: “Chiến tranh vốn tàn khốc, cho dù không tiến hành đồ sát quy mô lớn thì chúng ta nhất định phải tấn công vào chủ lực của ma tộc. Mà muốn trong thời gian ngắn nhất khiến ma tộc tổn thất nặng nề, vậy chúng ta cần phải chia binh. Các ngươi xem.”
Nói rồi, tay phải hắn liên tục chỉ vào vài vị trí trên bản đồ, đều là thủ phủ của mấy hành tỉnh ma tộc gần đây.
“Lực lượng mạnh nhất của các tộc ma tộc, chủ yếu là tài nguyên, đều tập trung tại thủ phủ. Ma tộc thường ngoài mạnh trong yếu, phòng ngự bên ngoài thì lực lượng cường đại, nhưng bên trong lại trống rỗng. Chẳng phải Ma Thần Hoàng đã điều động đi rất nhiều ma thần rồi sao? Chúng ta nhân cơ hội này phá hủy căn cơ của chúng. Vậy nên ta đặt mục tiêu công kích ở sáu thủ phủ hành tỉnh ma tộc gần Ngự Long quan nhất. Chúng ta không cần giết chóc nhiều, nhưng phải cướp lấy hoặc phá hủy tài nguyên mà thủ phủ tích góp, đủ khiến Ma Thần Hoàng sứt đầu mẻ trán.”
“Ma tộc có tổng cộng hai mươi bốn hành tỉnh, sáu hành tỉnh phía bắc này chiếm một phần tư. Theo đặc tính của ma tộc, tài nguyên của chúng đa số tập trung ở mỗi một thủ phủ hành tỉnh. Nếu kế hoạch thành công, Ma Thần Hoàng sẽ rất khó trực tiếp đến Đông Nam quan hoặc Vạn Thú quan, chắc chắn y sẽ lo lắng nhân tố tấn công Liên Bang mà hậu phương không ổn định.”
Đối với chiến lược của Long Hạo Thần, mọi người đều gật đầu tán thành. Kỳ thực trước khi xuất chinh đã có phương án chiến đấu đại khái, lúc này Long Hạo Thần chỉ là nói rõ ràng, chi tiết hơn mà thôi.
Thải Nhi lên tiếng: “Vậy cứ quyết định như thế đi, đợi nghỉ ngơi xong xuôi, chúng ta sẽ chia binh làm sáu đường, xâm nhập vào lãnh thổ ma tộc tác chiến.”
Long Hạo Thần nói: “Sáu tổ phải giữ liên lạc chặt chẽ với nhau. Một khi phát hiện hành tỉnh nào có ma thần trấn giữ thì phải lập tức báo cho ta biết. Ta sẽ cố gắng chạy tới phá hủy Trụ Ma Thần. So với tài nguyên, Trụ Ma Thần càng là gốc rễ, là cơ sở tồn tại của ma tộc.”
Lâm Hâm tiếp lời: “Bây giờ chỉ sợ Ma Thần Hoàng bất chấp tất cả, một sống một còn. Nếu như y không thèm để ý đến hành động của chúng ta, vẫn muốn dẫn đại quân tấn công quan ải Vạn Thú quan, hoặc Đông Nam quan, hơn nữa đột phá xâm nhập vào nội địa Liên Bang chúng ta, đốt nhà giết người cướp của, vậy chúng ta sẽ rất bị động. Quan trọng là, tài nguyên của Liên Bang phong phú hơn ma tộc nhiều, chúng ta có thể cướp thì chúng cũng có thể làm được.”
Long Hạo Thần gật đầu, nói:
“Vấn đề huynh lo lắng, ta đã suy tính kỹ càng, khả năng ấy rất cao. Dù sao Ma Thần Hoàng muốn dẫn đại quân tới cũng cần thời gian. Bởi vậy, ta cho rằng, khả năng lớn nhất là Ma Thần Hoàng sẽ chia binh làm hai đường.”
Mắt Tiêu Hoắc sáng ngời:
“Chia binh hai đường là sao?”
Long Hạo Thần đáp gọn bốn chữ, trùng hợp với suy nghĩ trong lòng Tiêu Hoắc.
Long Hạo Thần nói tiếp:
“Ma Thần Hoàng rất muốn giết ta, chúng ta lại ở phương Bắc gây sóng gió, chắc chắn y sẽ không bỏ qua cơ hội đối phó. Vậy nên ta cho rằng rất có thể y sẽ dẫn một đám ma tộc tinh nhuệ nhất, trong thời gian ngắn nhất tới quyết chiến với chúng ta. Đám ma tộc này rất có thể là một phần trong năm mươi bốn ma thần y triệu tập, cùng một phần Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nguyệt Ma tộc, Tinh Ma tộc. Ma Thần Hoàng có tự tin tuyệt đối vào sức mạnh bản thân, cho nên sẽ không mang quá nhiều cường giả ma tộc tới, rất có thể tổng số lượng không tới một ngàn. Sự thật là dưới tình huống bình thường, lực lượng như vậy đủ để chiến thắng chúng ta, bởi vì Ma Thần Hoàng không biết có các vị tổ tiên tham gia.”
“Binh chia làm hai đường, bên kia mục tiêu Ma Thần Hoàng công kích có khả năng là Đông Nam quan. Có lẽ ma tộc đã thăm dò được chúng ta đang điều binh khiển tướng, nhưng đối với một số bố trí quan trọng nội bộ thì có lẽ không biết chính xác. Chắc chắn sẽ cho rằng Chiến Sĩ Thánh Điện ở Đông Nam quan là nơi quan trọng nhất, chứ không biết chúng ta đã tiến hành bình quân chức nghiệp Lục Đại Thánh Điện. Hơn nữa trước khi xuất phát, chúng ta còn bố trí một phần lực lượng Thích Khách Thánh Điện tiếp viện Vạn Thú quan, Đông Nam quan.”
“Lần này Ma Thần Hoàng triệu tập số lượng đại quân khủng bố, sẽ để lại ít nhất hai mươi ma thần phụ trách chỉ huy đại quân. Nếu chúng ùa hướng Đông Nam quan, đích thực có uy hiếp rất lớn đối với chúng ta. Nhưng Đông Nam quan không dễ dàng bị hạ. Lần trước thánh chiến xong, các quan ải đều tăng cường phòng ngự. Cùng lúc đó, một khi dò ra tình hình cụ thể của đại quân ma tộc, Vạn Thú quan và Gia Lăng quan cách Đông Nam quan gần nhất sẽ trước tiên phái binh viện trợ. Quan trọng nhất là, bây giờ các quan ải đều có chín vị tổ tiên trấn giữ. Một khi quan ải nào bị công kích, lấy thực lực của các tổ tiên, trong vòng ba ngày sẽ chạy tới quan ải đó. Tập trung lực lượng hơn bốn mươi vị tổ tiên, cho dù địch quân cường đại, có hai mươi mấy ma thần thống lĩnh nhưng muốn công phá hùng quan của chúng ta tuyệt đối không dễ, thậm chí rất có thể chịu thiệt lớn.”
Nghe xong phân tích của Long Hạo Thần, mọi người đều chấn động.
Mặt Tiêu Hoắc không thể làm ra biểu tình gì, nhưng sự khen ngợi tán thưởng trong mắt rất rõ ràng. Lòng thầm nghĩ, tiểu Long tuổi nhỏ mà đã có thể trở thành đứng đầu Liên Bang đúng là không chỉ nhờ may mắn! Hắn chẳng những có thiên phú tu luyện, tâm trí còn trầm ổn tỉ mỉ. Có hắn khống chế đại cục Liên Bang, lần này quyết chiến với ma tộc có khả năng thắng rất lớn. Long Hạo Thần đoán trúng suy nghĩ trong lòng, nên Tiêu Hoắc không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn Long Hạo Thần sắp đặt.
Kế sách đã định, giờ là lúc chia quân.
Quân đoàn chủ lực chia làm sáu cánh, do Long Hạo Thần, Thải Nhi, Trần Anh Nhi, Vương Nguyên Nguyên, Hàn Vũ và Trương Phóng Phóng thống lĩnh. Mỗi đạo quân có ba Anh Hùng Vĩnh Hằng trấn giữ. Tư Mã Tiên theo Trần Anh Nhi một tổ. Lâm Hâm theo Vương Nguyên Nguyên một tổ. Đoạn Ức theo Hàn Vũ một tổ. Dương Văn Chiêu theo Trương Phóng Phóng một tổ. Nhã Đình theo Thải Nhi một tổ. Sáu cánh quân cùng lúc xuất phát.
Long Hạo Thần phụ trách mục tiêu nằm giữa sáu hành tỉnh, tiện bề cho hắn tới các hành tỉnh khác phá hủy Trụ Ma Thần.
Tổ của Long Hạo Thần tuy không có đồng đội đi cùng, nhưng thực lực bản thân hắn mạnh nhất, lại có Tiêu Hoắc trợ giúp, xét về tổng thể không hề thua kém năm tổ còn lại.
Vốn quân đoàn chủ lực chỉ có vạn người, nay chia nhỏ càng thêm linh hoạt, tựa như sáu mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào vùng đất phương bắc của ma tộc.
Trận chiến quyết định sự tồn vong giữa Liên Bang Thánh Điện và ma tộc rốt cuộc đã kéo màn.
……
Ma tộc, Ma Hoàng cung.
“Thụ Ma Thần Bố Tùng đã chết, Trụ Ma Thần của hắn cũng bị hủy.” Sắc mặt Ma Thần Hoàng vô cùng khó coi.
Ngay khi Trụ Ma Thần của Thụ Ma Thần bị hủy, y đã lập tức cảm nhận được. Đây đã là Trụ Ma Thần thứ ba bị phá hủy.
Phía dưới, hàng chục ma tộc đứng im lìm, mỗi tên đều toát ra khí thế cường đại. Chúng chính là trụ cột, là những tồn tại mạnh nhất của ma tộc, ma thần!
Chẳng qua, những kẻ hùng bá một phương của ma tộc lúc này không ai dám thở mạnh, lặng lẽ đứng đó, thậm chí kẻ dám ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thần Hoàng chỉ có vài tên đứng hàng đầu.
Thụ Ma Thần Bố Tùng đã chết, gã vốn trấn giữ Ngự Long quan. Trụ Ma Thần bị phá hủy, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là Long Hạo Thần ra tay.
“Bệ hạ, thần đã truyền lệnh, cố gắng thu thập tình báo chính xác nhất có thể. Chỉ là Tát Ma hành tỉnh cách tâm thành quá xa, nhanh nhất cũng phải ba ngày mới có tin tức chính xác.” Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư cung kính bẩm báo.
Y biết rõ điều Ma Thần Hoàng muốn biết nhất lúc này là kẻ phá hủy Trụ Ma Thần là Austin Griffin hay chỉ là Long Hạo Thần dựa vào một phần huyết mạch của Austin Griffin. Nếu chỉ là Long Hạo Thần, vấn đề sẽ nhỏ hơn. Nhưng nếu Austin Griffin không chết, nguy cơ sẽ rất lớn.
Ánh mắt Ma Thần Hoàng vẫn lạnh lùng như cũ. Ma thần chết đi, y không đau lòng, bởi có thể bồi dưỡng lại. Nhưng Trụ Ma Thần mới thực sự là gốc rễ của ma tộc, tựa như trụ cột chống đỡ tòa cao ốc ma tộc. Đã có ba Trụ Ma Thần bị hủy, nhìn qua thì không nhiều, nhưng nếu cứ tiếp diễn thì sao? Mười năm, hai mươi năm nữa? Sẽ có bao nhiêu Trụ Ma Thần bị hủy?
“Ngõa Sa Khắc.” Ma Thần Hoàng hướng ánh mắt về phía Tinh Ma Thần đứng cạnh Nguyệt Ma Thần.
Ngõa Sa Khắc gật đầu, nói:
“Nhận được tin tức, ta sẽ lập tức sử dụng dự ngôn thuật, chỉ cần hướng về việc Austin Griffin có xuất hiện hay không thì chắc chắn sẽ chính xác. Kẻ hủy Trụ Ma Thần…”
“Hắn chắc hẳn là Long Hạo Thần, nhưng chẳng hiểu vì sao, ta lại cảm nhận được hơi thở sinh mệnh trên người hắn, không phải là thể vong linh như trong Dự Ngôn Sinh Mệnh.”
Nghe Ngõa Sa Khắc nói vậy, biểu tình của Ma Thần Hoàng lại trở nên trầm tĩnh, gật đầu nói:
“Vậy mới đúng. Long Hạo Thần đã cứu Dạ Tiểu Lệ, mà Dạ Tiểu Lệ lại chính là phân thân của Tự Nhiên Nữ Thần lưu lại, có thể nói là tồn tại có sức sống mãnh liệt nhất trên đại lục này. Có nàng ta bên cạnh, nói không chừng trái tim của Long Hạo Thần thật sự đã hồi phục. Ít nhất thì nàng ta cũng sẽ mang đến cho Long Hạo Thần hơi thở sinh mệnh vô cùng mạnh mẽ.”
Ngõa Sa Khắc bỗng hiểu ra:
“Thì ra là vậy, thảo nào.”
Trải qua lần Dự Ngôn Sinh Mệnh trước đó, Ma Thần Hoàng càng thêm tin tưởng vào dự ngôn thuật của Ngõa Sa Khắc. Lúc này y đã có phán đoán chính xác, sắc mặt Ma Thần Hoàng cũng dễ coi hơn một chút.
Chỉ cần Austin Griffin năm đó thật sự đã chết, thì chỉ riêng một mình Long Hạo Thần, y cũng không thèm để vào mắt. Nhưng Long Hạo Thần nhất định phải chết. Trên người hắn có một phần huyết mạch của Austin Griffin, một khi để hắn trưởng thành đến mức không thể khống chế, thì đó sẽ là đòn đả kích trí mạng đối với ma tộc.
“Bệ hạ, chúng ta vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ chứ?” Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp cung kính hỏi.
Ma Thần Hoàng chau mày:
“Đã chuẩn bị xong xuôi cả chưa?”
Tát Mễ Cơ Nạp gật đầu, đáp:
“Tối đa ba ngày nữa là đại quân hoàn tất chỉnh đốn, tuy số lượng không thể so với thánh chiến lần trước, nhưng lần này, trăm vạn đại quân được chỉnh hợp đều là tinh nhuệ của các tộc. Có bệ hạ thống lĩnh, chắc chắn sẽ thế như chẻ tre.”
Ma Thần Hoàng gật đầu, nói:
“Tốt lắm, tất cả tạm thời cứ tiến hành theo kế hoạch. A Gia Lôi Tư, trong vòng ba ngày, ta muốn có được tin tức chính xác từ phương bắc.”
“Vâng!” Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư cung kính đáp lời.
“Tất cả giải tán đi, các ngươi hãy tự lo liệu cho tốt.” Ma Thần Hoàng đứng dậy, phất tay áo, đi về phía sau Ma Hoàng cung.
A Bảo đứng bên cạnh y lập tức theo sau. Lại một lần nữa nghe thấy cái tên Long Hạo Thần, nắm tay A Bảo bất giác siết chặt lại.
Ma Thần Hoàng vừa rời đi, đám ma thần có mặt đều yên tĩnh trở lại, sắc mặt cũng không còn căng thẳng như trước. Những ma thần quen thân thì dắt tay nhau rời khỏi Ma Hoàng cung.
Lẽ đương nhiên, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc đi cùng với Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư. Hai ma thần chậm rãi bước ra khỏi Ma Hoàng cung, vẻ mặt có chút trầm trọng.
“Tam đệ, đệ thấy chuyện này thế nào?” A Gia Lôi Tư vừa đi vừa hỏi Ngõa Sa Khắc bên cạnh.
Dù đang ở trong Ma Đô, nhưng hai người vẫn nói chuyện bằng truyền âm. Với tu vi như Ma Thần Hoàng, cũng không cách nào nghe lén được cuộc đối thoại của họ.
Ngõa Sa Khắc chau mày, khẽ lắc đầu.
A Gia Lôi Tư rất hiểu rõ y, trông thấy y làm ra vẻ mặt như vậy, trong lòng thầm chấn kinh:
“Chẳng lẽ đệ cũng không thấy được chút hy vọng nào trong lần hành động này của đại quân sao?”
“Chúng ta? Thực lực tổng thể của nhân loại so với chúng ta chênh lệch không thể đong đếm, lần này bệ hạ lại quyết tâm như thế, lẽ nào chẳng thể đè bẹp được bọn chúng ư?” Ngõa Sa Khắc thở dài, nói.
“Nhị ca, huynh còn nhớ năm đó khi ta thi triển Đại Dự Ngôn Thuật cho Long Hạo Thần và Austin Griffin, ta đã nói gì không? Sự tồn tại của Long Hạo Thần đã uy hiếp đến sự thống trị của tộc ta. Lần đó chính là cơ hội duy nhất.”
Y cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘duy nhất’, khiến A Gia Lôi Tư hít sâu một hơi khí lạnh.
“Ý đệ là bây giờ Long Hạo Thần đã đủ lông đủ cánh?”
Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc gật đầu, nói.
“Theo tin tức truyền về từ phương bắc, rất có thể Long Hạo Thần đã được thủ lĩnh trong sáu Thần Ấn Vương Tọa của Kỵ Sĩ Thánh Điện, Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn Vương Tọa thừa nhận. Thần Ấn Vương Tọa này hơn sáu ngàn năm qua chưa từng có chủ nhân. Từ khi nó giáng thế, đối với nhân loại chỉ có tác dụng tượng trưng mà thôi. Điều này đã đủ chứng minh rất nhiều chuyện, lại thêm kẻ có được nó chính là Long Hạo Thần. Không chỉ thế, ta còn nghi ngờ Austin Griffin chưa chết. Long Hạo Thần có thể dùng cách này sống lại, tại sao Austin Griffin lại không thể? Nếu Austin Griffin đã có thể chuyển sinh, sức sống của nó chắc chắn cực kỳ cường đại. Hơn nữa theo ta nghiên cứu về huyết khế, nếu huyết khế chấm dứt, cho dù chủ phương còn sống thì lực lượng huyết khế cũng sẽ dần yếu đi. Mà Long Hạo Thần có thể dựa vào lực lượng huyết mạch của Austin Griffin phá hủy Trụ Ma Thần của Thụ Ma Thần Bố Tùng, vậy lực lượng huyết mạch của hắn có thể yếu sao? Lại thêm lần này trong dự ngôn thuật của ta, ta cảm nhận được bên cạnh Long Hạo Thần có lực lượng cường đại hỗ trợ.”
Nghe Ngõa Sa Khắc nói mấy lời này, A Gia Lôi Tư chấn kinh.
“Tam đệ, tại sao vừa rồi ở trước mặt bệ hạ, đệ lại không nói gì hết?”
Ngõa Sa Khắc cười nhạt.
“Tại sao ta phải nói? Cho dù ta có nói, bệ hạ liệu có tin không? Ở trước mặt nhiều ma thần như thế, nói không chừng y còn trách ta dao động quân tâm. Ta đã chết một lần, không muốn chết thêm lần nữa.”
Nói đến đây, đáy mắt y lóe lên tia sáng lạnh, không biết đang suy tính điều gì.
Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư cũng im lặng, nhẹ vỗ vai Ngõa Sa Khắc.
“Tam đệ, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, nói không chừng chúng ta sắp phải lên đường.”
Nói xong, y sải bước rời đi.
Nhìn bóng lưng Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc thở dài một tiếng.
“Nhị ca à nhị ca, huynh cho rằng ta không biết gì hết sao? Nếu không phải huynh vì ta thì…”
Lắc mạnh đầu, Ngõa Sa Khắc lại thở dài, xoay người bỏ đi. Trong lúc rời đi, đáy mắt y tràn đầy ưu tư.
Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư quay về Nguyệt Ma cung của mình. Trở về tẩm cung, A Gia Lôi Tư ngồi trên vương tọa mà mình yêu thích nhất, nhắm mắt lại, dường như đang im lặng suy tư.
Chừng mười phút sau, dường như y đã hạ quyết tâm, bỗng đứng dậy đi tới trước giá sách, từ một tầng giữa giá sách lấy ra một cuốn sách không hề bắt mắt.
Bỗng chốc giá sách phát ra tiếng kẽo kẹt, chậm rãi dời sang bên trái. Tiếng động rất nhỏ, chỉ hơn mười giây sau, một cánh cửa liền xuất hiện ở mặt sau giá sách.
Tuyệt vời, đây là bản viết lại theo phong cách tiên hiệp, giữ đại từ nhân xưng và sử dụng cú pháp, ngữ pháp tiếng Việt chuẩn:
Khi y vừa bước vào, giá sách liền tự động khép lại, cuốn sách kia cũng theo đó mà quay về vị trí cũ.
Ánh sáng tím nhạt tỏa ra từ thân thể A Gia Lôi Tư, soi tỏ đường hầm tăm tối. Đi được hơn mười trượng, lại xuống thêm một tầng thang đá, lúc này mới thấy ánh sáng le lói.
“Kẻ nào?” Một giọng nói cố ý trầm thấp vang lên.
“Là ta.” A Gia Lôi Tư nhàn nhạt đáp.
Một bóng đen bao trùm trong hắc bào lặng lẽ hiện ra trước mặt y.
A Gia Lôi Tư cùng hắc y nhân tiến vào một gian mật thất ánh sáng mờ ảo. Bài trí trong phòng vô cùng giản đơn, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và hai chiếc ghế. Trên bàn bày biện chút thức ăn đạm bạc.
A Gia Lôi Tư không ngồi xuống, chỉ đứng yên sau khi vào phòng.
“Tình hình có chút quỷ dị, bây giờ còn chưa thể nói trước được điều gì. Nhưng theo lời Ngõa Sa Khắc, lần này Ma Thần Hoàng hành động e rằng chưa chắc đã thành công. Ngõa Sa Khắc nhấn mạnh, kế hoạch đối phó Long Hạo Thần và Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi của hắn lần trước chính là cơ hội duy nhất. Long Hạo Thần còn sống, nghĩa là cơ hội đó đã vuột mất. Như vậy, rất có thể ma tộc thật sự sẽ suy vong.”
“Lời của Ngõa Sa Khắc có đáng tin cậy chăng?” Hắc y nhân trầm giọng hỏi.
A Gia Lôi Tư gật đầu, đáp:
“Chắc là đáng tin. Năm đó y cũng từng nói như vậy. Hơn nữa, từ trước đến nay, Ngõa Sa Khắc đối đãi với ta rất tốt, ta hoài nghi y đã biết được điều gì đó. Ta cần tìm cơ hội nói chuyện riêng với y mới được.”
“Vậy chúng ta nên làm thế nào?” Hắc y nhân lại hỏi.
A Gia Lôi Tư trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Theo kế hoạch ban đầu của Ma Thần Hoàng, lần này tập kết đại quân là để trực tiếp chỉ huy tây tiến. Phá vỡ Đông Nam quan, nơi cách Ma Đô Tâm thành gần nhất, sau đó tiến thẳng về phía tây, xâm nhập sâu vào lãnh thổ Liên Bang Thánh Điện, đánh thẳng tới Thánh thành. Buộc Liên Bang Thánh Điện phải quyết chiến với chúng ta tại Thánh thành. Đến lúc đó, tất nhiên Long Hạo Thần sẽ phải quay về. Một trận chiến là xong, tại Thánh thành triệt để đánh tan tác nhân loại. Đồng thời lợi dụng cơ hội thánh chiến này để cướp bóc nhân loại, không chỉ cướp đoạt tiền tài mà còn phải bắt thật nhiều người mang về, khiến cho nội tình nhân loại tích lũy mấy ngàn năm nay trở nên trống rỗng. Sau đó, không cần hủy diệt nhân loại, cướp đoạt hết tinh hoa của bọn chúng rồi rút lui. Tất nhiên trong chiến tranh, nhất định phải trừ khử một số cường giả đứng đầu của nhân loại, mà kẻ bị y đặt lên hàng đầu chính là Long Hạo Thần.”
“Đây quả là diệu kế, đơn giản, trực tiếp, lấy thế áp đảo, thực lực tuyệt đối trấn áp nhân loại. Chẳng lẽ Ma Thần Hoàng sau khi nghe tin Thụ Ma Thần bỏ mình liền thay đổi chủ ý?” Hắc y nhân nghi hoặc hỏi.
A Gia Lôi Tư lắc đầu:
“Ít nhất trước mắt y vẫn chưa có ý định thay đổi, kế sách này quả thực có lợi nhất cho ma tộc. Ngươi có biết vì sao Ma Thần Hoàng lại triệu tập hơn năm mươi Ma Thần tại Ma Đô không? Lại còn bắt tất cả mang theo Trụ Ma Thần của mình?”
Hắc y nhân ngẩn người, đáp:
“Chẳng phải là để tập trung lực lượng phát động thánh chiến với Liên Bang Thánh Điện hay sao?”
A Gia Lôi Tư cười lạnh:
“Kẻ khác không biết, lẽ nào ta lại không? Ma Thần Hoàng là đang sợ Long Hạo Thần.”
Được rồi, đây là đoạn văn được viết lại theo cú pháp và văn phong truyện tiên hiệp:
“Hạo Thần. Giờ đây, điều khiến y lo sợ nhất chính là việc Long Hạo Thần kia dẫn theo Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi, xâm nhập sâu vào nội địa ma tộc, chuyên ra tay ám hại các Ma Thần. Nếu quả thực như vậy, e rằng khó lòng mà phòng bị nổi.”
**Giải thích thay đổi:**
* **”Bây giờ” -> “Giờ đây”:** Tạo cảm giác cổ xưa, phù hợp với văn phong tiên hiệp.
* **”y sợ nhất là” -> “điều khiến y lo sợ nhất chính là”:** Dài dòng hơn, nhấn mạnh sự lo lắng, và sử dụng cấu trúc câu phức tạp hơn.
* **”dẫn theo” -> “dẫn theo”:** Giữ nguyên vì vẫn phù hợp.
* **”xâm nhập nội bộ ma tộc” -> “xâm nhập sâu vào nội địa ma tộc”:** Thay “nội bộ” bằng “sâu vào nội địa” để tăng tính hình tượng, nhấn mạnh sự nguy hiểm.
* **”chuyên môn xuống tay với ma thần chúng ta” -> “chuyên ra tay ám hại các Ma Thần”:** Thay “xuống tay với” bằng “ra tay ám hại” để tăng tính chất nghiêm trọng và tàn khốc. Thay “chúng ta” bằng một danh từ chung “các Ma Thần”
* **”Nếu vậy thì khó mà đề phòng” -> “Nếu quả thực như vậy, e rằng khó lòng mà phòng bị nổi”:** Thay đổi cấu trúc câu, sử dụng từ ngữ hoa mỹ hơn (“e rằng”, “khó lòng”, “phòng bị nổi”) để tăng tính bi quan và bất lực.
Những thay đổi này giúp đoạn văn trở nên trau chuốt, phù hợp với văn phong tiên hiệp hơn, đồng thời vẫn giữ nguyên ý nghĩa ban đầu.