Chương: khiến Long Hạo Thần làm Ma Thần Hoàng? | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 06/03/2025

Chính vì cần kéo dài thời gian, Long Hạo Thần không phản bác Ma Thần Hoàng nữa, ngược lại còn tỏ vẻ tò mò hỏi:

“Giữa ngươi và ta còn có cơ hội gì để nói?”

Ma Thần Hoàng mỉm cười đáp:

“Tất nhiên là có. Có lẽ ngươi không biết, lần đầu tiên ta thấy ngươi, trực giác mách bảo ta rằng, một ngày nào đó ngươi sẽ trưởng thành đến mức khiến ta phải nhìn thẳng. Nếu ta nhớ không lầm thì lần đó là tại khu Ma quan. Khi ấy ngươi còn yếu ớt chẳng khác nào con kiến, nhưng ta có thể cảm nhận được thiên phú và thể chất của ngươi. Nếu muốn giết ngươi, lúc đó ta chỉ cần nhấc tay là đủ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ với mấy kẻ Ma Thần Chi Vẫn là có thể ngăn cản được ta sao?”

Những lời của Ma Thần Hoàng khiến Long Hạo Thần chấn động. Không ngờ y đã để ý tới hắn từ lúc ở khu Ma quan? Điều này khiến hắn kinh hãi. Đó đích thực là lần đầu tiên hắn gặp Ma Thần Hoàng! Khi đó hắn chỉ là một Săn Ma Giả dự bị, đang nhận thử thách tại khu Ma quan, cũng là lần đầu giáp mặt Ma Thần Hoàng. Chẳng ai ngờ Ma Thần Hoàng lại chú ý tới một Săn Ma Giả nhỏ bé như hắn. Từ việc Ma Thần Hoàng có thể nói ra lần đầu tiên hai bên gặp mặt là tại khu Ma quan, Long Hạo Thần tin lời của y. Đúng vậy, lúc đó nếu Ma Thần Hoàng muốn giết hắn thì quả thực quá dễ dàng.

“Lý do ta không giết ngươi tất nhiên không phải vì lòng từ bi, mà là ta muốn bồi dưỡng ngươi, giúp ngươi chân chính trưởng thành. Mục đích cuối cùng là muốn ngươi trở thành một trong những người thừa kế hoàng vị của ta. Tất nhiên, lúc đó dù ngươi có chút vị trí trong lòng ta, nhưng vẫn xếp sau A Bảo.”

Lời vừa thốt ra, Ngự Long quan xôn xao, những tiếng khinh thường, chửi mắng liên tục vang lên. Người duy nhất không mở miệng là Long Tinh Vũ. Ánh mắt y bỗng trở nên dữ tợn, nhìn Ma Thần Hoàng phía xa, đôi tay siết chặt theo bản năng, dường như tùy thời sẽ lao ra liều mạng với Ma Thần Hoàng.

“Ngươi đang nói mớ sao? Ngươi là hắc ám, ta là quang minh.”

Trong lòng Long Hạo Thần cực kỳ nghi hoặc, Ma Thần Hoàng lại nói muốn hắn kế thừa hoàng vị của y? Đây chẳng phải là nói nhảm sao? Nhưng nhớ tới việc Ma Thần Hoàng từng đánh chết hắn trong tháp Tinh Ma, Long Hạo Thần lại cảm thấy có chút không đúng. Với thân phận và địa vị của Ma Thần Hoàng, tuyệt đối sẽ không nói những lời vô nghĩa.

Ma Thần Hoàng khẽ cười:

“Hắc ám và quang minh là gì? Khi quang minh cháy hết thì chính là hắc ám. Ngươi đã phế A Bảo, hiện tại ta đích thực không còn người thừa kế thích hợp. Nếu ngươi chịu từ bỏ thân phận nhân loại, quy thuận ma tộc, vậy ngươi chính là người thừa kế thứ nhất cho hoàng vị của ta. Nếu ngươi chịu giao ra thần vị của Tự Nhiên Nữ Thần, ta thậm chí có thể trực tiếp truyền ngôi cho ngươi, đồng thời ra lệnh ngừng tất cả các hành động chiến tranh với nhân loại. Dựa vào lực lượng Nghịch Thiên Ma Long Trụ của ta, việc chuyển hóa ngươi từ quang minh thành hắc ám không phải là chuyện khó.”

Sự chấn động lan truyền khắp Ngự Long quan. Ai mà ngờ được Ma Thần Hoàng đến Ngự Long quan lại nói ra những lời như vậy. Y chiêu hàng Long Hạo Thần, cách chiêu hàng càng khiến người ta kinh sợ tột độ.

Long Hạo Thần chỉ cần trả giá bằng thần vị, là có thể trở thành Ma Thần Hoàng đời mới, đồng thời thánh chiến sẽ ngừng lại hoàn toàn. Chuyện này là sao? Thật không thể tưởng tượng nổi. Không ai ngờ rằng, khi Long Hạo Thần, chủ tịch Liên Bang Thánh Điện của nhân loại, đối mặt với Phong Tú, Ma Thần Hoàng và cũng là Trụ Ma Thần thứ nhất của ma tộc, lại xảy ra khúc nhạc dạo như thế.

Long Hạo Thần cũng giật mình, ngây người. Hắn rất nghi ngờ Ma Thần Hoàng đã phát điên, hoàn toàn không hiểu ý của y.

Khiến mình trở thành Ma Thần Hoàng, còn đem quang minh chuyển hóa thành hắc ám, giao ra Dạ Tiểu Lệ, y không sợ mình trở thành Ma Thần Hoàng rồi sẽ triệt để hủy diệt ma tộc ư? Nhưng nhìn bộ dạng bình tĩnh của y, đâu giống như chỉ thuận miệng nói.

“Điều kiện thật hấp dẫn.” Tuy Long Hạo Thần thầm giật mình, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Hắn là chủ tịch Liên Bang Thánh Điện, là người thống trị tối cao trong lòng toàn thể nhân loại. Đối mặt với Ma Thần Hoàng, nếu hắn rối loạn, chắc chắn sẽ khiến sĩ khí của cả Ngự Long quan tuột dốc, lấy gì để đối đầu với Ma Thần Hoàng đây?

“Nhưng mà, bệ hạ không thấy việc châm ngòi ly gián như vậy không có tác dụng gì sao? Tương lai Thánh Ma đại lục sẽ chỉ có nhân loại, không có ma tộc. Nếu đã vậy thì còn cần gì đến Ma Thần Hoàng? Bệ hạ muốn chiến thì cứ chiến, loại đối thoại nhảm nhí này không cần nói tiếp.”

Kỳ thực, lời phản bác của Long Hạo Thần có phần yếu ớt, nhưng kết hợp với giọng điệu bình tĩnh và khí thế cường đại, nó lại trở nên rất thuyết phục.

Ma Thần Hoàng mỉm cười, tất nhiên y đã nhìn ra được sự dao động trong lòng Long Hạo Thần.

“Ta cho ngươi ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày sau hãy cho ta câu trả lời, không thần phục thì chỉ có chết. Vẫn là câu nói kia, ta có thể giết ngươi lần đầu tiên thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai. Trước lợi ích của tộc ta, tất cả đều là hư ảo.”

Ánh sáng vàng đen thu lại, bóng dáng Ma Thần Hoàng nhạt nhòa trên không trung rồi biến mất. Nghịch Thiên Ma Long Trụ tỏa ra sắc vàng đen từ từ rút đi.

Ba ngày? Trên mặt Long Hạo Thần cũng lộ ra nụ cười. Kéo dài thời gian, thật tốt! Chẳng phải hắn đang hy vọng kéo dài thời gian đó sao?

Hơn nữa, Long Hạo Thần hiểu ẩn ý của Ma Thần Hoàng. Giống như hắn hy vọng chiến thắng từ Đông Nam quan và Vạn Thú quan, Ma Thần Hoàng cũng mong chờ tin tức từ hai nơi đó truyền tới. Một khi hai đường đại quân ma tộc thật sự đánh vào được Đông Nam quan và Vạn Thú quan, vậy thì Ngự Long quan cũng sẽ rơi vào nguy cơ trùng trùng.

Nhưng Long Hạo Thần không rõ tại sao Ma Thần Hoàng không cưỡng ép tấn công? Nếu y và các cường giả thuộc hạ dốc sức công kích, đó sẽ là một mối uy hiếp cực kỳ khủng bố đối với Ngự Long quan, tất cả lá bài của Long Hạo Thần sẽ phải lật lên hết. Nhưng có thể chống đỡ được bao lâu thì hắn không biết. Theo như Dạ Tiểu Lệ nói, cho dù hắn dốc hết sức cũng rất khó chiến thắng Ma Thần Hoàng. Tuy nhiên, không phải là không có một chút cơ hội nào.

Quay về Ngự Long quan, Long Hạo Thần trước tiên mở hội nghị quân sự, nói ra phỏng đoán của mình về việc Ma Thần Hoàng đang chờ đợi tình hình chiến đấu ở Đông Nam quan và Vạn Thú quan.

“Chắc hẳn Ma Thần Hoàng đã dự cảm được trong Ngự Long quan của chúng ta có lực lượng uy hiếp được y, cho nên mới tạm thời án binh bất động. Y đang chờ chúng ta tự loạn trước.” Long Hạo Thần trầm giọng nói.

Long Thiên Ấn gật đầu:

“Ta công nhận điều đó, nhưng lý do y đưa ra cũng vụng về thật, lại muốn ngươi đi làm Ma Thần Hoàng, không biết có phải y tu luyện đến mức đầu óc có vấn đề rồi không?”

Lời vừa thốt ra, mọi người có mặt đều lộ vẻ tươi cười.

Long Hạo Thần nói:

“Mặc kệ thế nào, ba ngày này rất quý giá đối với chúng ta. Tính toán thời gian, tối đa thêm một ngày nữa, chiến tranh ở Đông Nam quan và Vạn Thú quan sẽ bắt đầu. Thắng bại ở đây có liên quan rất lớn đến chiến tranh ở hai nơi kia, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.”

Dương Hạo Hàm nói:

“Ngự Long quan đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, cho dù Ma Thần Hoàng có cường công phá quan ải cũng không dễ dàng.”

Long Hạo Thần mỉm cười nói:

“Trận thánh chiến này chỉ vừa mới bắt đầu, hai mươi bốn tiếng quan sát động tĩnh bên phía ma tộc. Tuy nói Ma Thần Hoàng cho chúng ta thời gian ba ngày, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.”

Từng mệnh lệnh được sắp xếp nhanh chóng. Long Hạo Thần không hề chú ý, ngồi ở vị trí dựa lưng vào phía sau, phụ thân của hắn, Long Tinh Vũ, sắc mặt không được tốt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Long Hạo Thần, Ma Thần Hoàng ra lệnh đóng trại cách Ngự Long quan năm mươi mét, thậm chí còn ra lệnh cho tất cả ma thần thu lại khí thế của Trụ Ma Thần. Nếu không có tầm nhìn đặc biệt tốt, từ phía Ngự Long quan khó có thể thấy được những túp lều cách xa năm mươi mét.

Hiện tại tâm trạng của Ma Thần Hoàng không tệ. Tuy A Bảo bị trọng thương, nhưng y đã dùng lời lẽ mập mờ để thăm dò, và cho rằng Hạo Nguyệt thật sự đã chết. Mất đi mối lo ngại, y trở lại dáng vẻ trí tuệ thường ngày. Y ra lệnh toàn quân cảnh giác, nghỉ ngơi tại chỗ. Đồng thời, y ra lệnh cho A Gia Lôi Tư phụ trách liên lạc với Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp và Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo ở hai cánh quân kia. Có tin tức gì từ hai cánh quân đó phải lập tức báo lại ngay.

Không ai biết được tâm trạng thật sự hiện nay của Ma Thần Hoàng, cho dù là người thân cận nhất với y cũng không thể.

Tựa vào tháp, Ma Thần Hoàng Phong Tú nheo mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Lãnh Tiêu?” Y đột nhiên nhắc đến tên con gái mình, sau đó khẽ lắc đầu.

“A Bảo tuy bảo thủ nhưng nhìn chung có tầm nhìn đại cục không tệ, lại chịu được khổ, thiên phú cũng kế thừa huyết thống hoàng tộc tốt đẹp. Huyết thống của Lãnh Tiêu không thuần chính như A Bảo, dòng máu của mẫu thân con bé không đủ tinh thuần. Hơn nữa con bé hữu dũng vô mưu, không thể làm nên việc lớn, thật khiến ta khó xử!”

Nói rồi, Ma Thần Hoàng từ từ ngồi dậy, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Long Hạo Thần hôm nay cách y năm mươi mét nhìn nhau.

Một nụ cười bí ẩn xuất hiện nơi đáy mắt Ma Thần Hoàng.

“Hay cho Long Hạo Thần, nhờ vào uy lực của siêu thần khí, chắc hẳn đã đạt tới tu vi gần cấp chín bậc tám. Nếu còn che giấu thủ đoạn nào nữa, chắc chắn có thể vượt trên cấp chín bậc tám. Năm nay hắn chưa tới ba mươi tuổi, A Bảo so với hắn thì mọi mặt đều kém xa. Dù huyết thống của hắn cũng không đủ tinh thuần, thậm chí còn không bằng Lãnh Tiêu, nhưng mặt khác, huyết thống của hắn lại cực kỳ tinh thuần! Nếu cuối cùng hắn chịu thần phục, để ta giúp hắn chuyển đổi huyết thống và thuộc tính, tương lai ngàn năm sau của ma tộc chắc chắn sẽ càng phồn thịnh hơn hiện nay. Hắn là kẻ duy nhất có khả năng vượt qua ta trong tương lai. Thậm chí, những thần vị ta cần nhất thì hắn đều có.”

“Tốt lắm, tốt lắm, không còn Austin Griffin ngăn trở, còn ai thích hợp làm người nối nghiệp của ta hơn hắn? Trên thế giới này không có chuyện gì ta muốn mà không làm được. Chủ tịch Liên Bang thì tính là gì? Khi Liên Bang Thánh Điện sụp đổ, bị đại quân đánh vào bên trong, hắn bị kiềm chế tại đây không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân bị tàn sát, tất nhiên sẽ phải lựa chọn.”

Lầm bầm đến đây, Ma Thần Hoàng đứng thẳng dậy, mắt lóe lên tia sáng, sự tự tin và kiêu ngạo toát ra từ ánh mắt y.

“Chàng trai, ta và ngươi cùng chơi trò chơi này, giống như lúc trước ta đã nói, ta cho ngươi phần quang vinh này.”

Trong lúc Long Hạo Thần ở Ngự Long quan cùng Ma Thần Hoàng đấu trí đấu dũng, thì ở phương nam xa xôi, chiến tranh cũng sắp bắt đầu.

Dù là Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp hay Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo đều nhận được nghiêm lệnh của Ma Thần Hoàng. Yêu cầu của Ma Thần Hoàng rất đơn giản, không tiếc trả giá, dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào nội bộ Liên Bang Thánh Điện, toàn diện cướp bóc.

Không sai, chỉ có cướp bóc mà không phải giết chóc.

Đối với nhân loại, ma tộc là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, tiêu diệt mới hả dạ. Nhưng đối với ma tộc, mỗi một nhân loại là tài nguyên cực kỳ quan trọng. Dùng tốt, một nhân loại chăm chỉ làm việc có thể nuôi sống một đến hai ma tộc. Hơn nữa, tuy ma tộc không ưa gì sự yếu đuối của nhân loại, nhưng không thể không thừa nhận nhân loại có tính sáng tạo, tâm sáng tay khéo. Tất cả những khí cụ do nhân loại chế tạo đều rất được chào đón trong ma tộc. Bởi vậy, cho dù là Tử Linh Ma Thần và Địa Ngục Ma Thần ham thích giết chóc, khi đối mặt với một đám nhân loại không dám phản kháng, họ cũng sẽ lựa chọn bắt nhân loại về ma tộc thay vì giết chết.

Từ khi kế thừa vị trí ma thần, Tát Mễ Cơ Nạp chưa từng nhận được mệnh lệnh quan trọng nào từ Ma Thần Hoàng. Từ thái độ ra lệnh của Ma Thần Hoàng, gã liền biết, nếu nhiệm vụ này gã không thể hoàn thành, sợ rằng sẽ trở thành Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc tiếp theo, hơn nữa không có khả năng sống sót.

Nhìn từ góc độ nào đó, Tát Mễ Cơ Nạp cho rằng mình không thể thất bại, đồng thời, đây là một cơ hội quan trọng của gã. Công việc béo bở như vậy, nếu không nhét đầy túi tiền riêng thì gã không phải là Tử Linh Ma Thần. Cướp bóc gì đó tất nhiên gã sẽ nộp lên, nhưng cũng sẽ giữ lại một phần, đó là chuyện thường tình, cho dù Ma Thần Hoàng có biết cũng sẽ không so đo với gã. Các tộc ma tộc phát triển thiếu thốn nhất là gì? Chính là tài nguyên! Có những tài nguyên này, Ác Ma tộc chắc chắn sẽ có bước tiến dài. Dựa vào ưu thế về số lượng và thực lực, chỉ cần có thể vượt qua Nguyệt Ma Thần và Tinh Ma Thần về mọi mặt, tương lai thứ hạng của gã chắc chắn sẽ tăng cao.

Giống như Tát Mễ Cơ Nạp đã nói với Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo và Hoa Lợi Phất, Ma Thần Hoàng vì tương lai A Bảo kế vị, chắc chắn sẽ đối phó với Nguyệt Ma Thần và Tinh Ma Thần. Thậm chí rất có thể sẽ khiến hai đại chủng tộc này phải thay người. Khi đó chính là lúc gã thăng cấp. Tu vi bản thân gã kém xa Nguyệt Ma Thần và Tinh Ma Thần, nhưng điều đó cũng có nghĩa là gã sẽ không ảnh hưởng đến việc A Bảo khống chế ma tộc trong tương lai. Đến lúc đó, gã chính là thuộc hạ được Ma Thần Hoàng mới trọng dụng.

Chính vì những nguyên nhân đó, lần xuất chinh này có thể nói là Tát Mễ Cơ Nạp đã dốc hết sức, toàn bộ tinh nhuệ của Ác Ma tộc đều xuất động. Thêm vào đó là tinh anh của các tộc khác, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía Đông Nam quan.

Trăm vạn binh tinh nhuệ của ma tộc chia làm hai đường, gã thống lĩnh đội quân này, mục tiêu hướng tới Đông Nam quan với khoảng cách gần nhất. Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo và Hoa Lợi Phất thì dẫn năm mươi vạn tinh nhuệ khác tấn công Vạn Thú quan. Bởi vì Vạn Thú quan tương đối khó công kích, cho nên số lượng ma thần tập trung ở đó nhiều hơn một chút.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự tự tin của Tát Mễ Cơ Nạp. Gã đã tính toán kỹ lưỡng, dựa vào ưu thế về khoảng cách, dù thế nào gã cũng phải vượt lên trước Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo và Hoa Lợi Phất, xông vào bên trong Liên Bang Thánh Điện. Như vậy, không những có cơ hội tốt hơn để cướp bóc, mà công lớn số một sẽ thuộc về Trụ Ma Thần thứ tư là gã.

Một đường hành quân vội vã, cuối cùng Đông Nam quan đã hiện ra trong tầm mắt. Từ xa, tòa hùng quan to lớn vắt ngang trước mặt.

Ánh mắt Tát Mễ Cơ Nạp lóe lên tia hung ác, trầm giọng quát:

“Truyền lệnh, toàn quân nghỉ ngơi, hai tiếng đồng hồ sau phát động tổng tấn công!”

Nghe gã dặn dò câu này, bốn Ma Vương thuộc hạ đều kinh hãi. Phải biết rằng, bọn chúng đã hành quân gấp rút suốt một chặng đường dài, vì tốc độ quá nhanh, cho dù là ma tộc cường tráng cũng khó lòng chịu nổi. Nhưng theo ý của Tát Mễ Cơ Nạp, không cho thuộc hạ có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ mà đã muốn công thành, như vậy có phải là quá vội vàng không? Hơn nữa, điều này chắc chắn sẽ làm tăng thêm tổn thất!

“Tộc trưởng, có nên để người bên dưới nghỉ ngơi một lát không?” Ma Vương xếp hạng nhất dò hỏi.

Tát Mễ Cơ Nạp lạnh lùng liếc gã, nói:

“Nghỉ ngơi? Các ngươi mệt lắm sao?”

“Không, không phải.” Ma Vương sợ hãi vội đáp.

Bọn chúng ở trước mặt Tát Mễ Cơ Nạp cũng giống như gã ở trước mặt Ma Thần Hoàng vậy.

“Ý của ta là hành quân gấp, quân đội chắc chắn đã mệt mỏi rã rời, nếu bây giờ tấn công, chỉ sợ sẽ tổn thất lớn hơn.”

Tát Mễ Cơ Nạp lạnh nhạt nói:

“Tổn thất không phải là tộc nhân của ta, ta cần gì phải lo lắng? Ngay cả các ngươi đều không đoán được chiến thuật của ta, chẳng lẽ nhân loại có thể đoán được sao? Đánh bất ngờ cần phải đánh vào lúc đối phương không chuẩn bị, mới có thể dùng thời gian ngắn nhất công phá Đông Nam quan, mục tiêu thẳng tiến Thánh thành. Ta nói cho các ngươi biết, nếu tụt lại phía sau đám Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo và Hoa Lợi Phất, chúng ta không những mất mặt, mà đồ tốt cũng sẽ bị chúng cướp hết. Truyền lệnh của ta, đánh vài quan ải rồi tùy tiện cướp bóc, tất cả những gì cướp được đều thuộc về mình. Các ngươi hiểu phải làm thế nào rồi chứ?”

Bốn Ma Vương nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Từ lời nói của Tát Mễ Cơ Nạp, tất nhiên chúng đã hiểu được ẩn ý. Tổn thất lớn hơn cũng không phải là tộc nhân của Ác Ma tộc. Trong năm mươi vạn đại quân, Ác Ma tộc của bọn chúng chỉ chiếm một phần năm. Để các chủng tộc khác làm vật hy sinh, công lớn chắc chắn sẽ thuộc về Ác Ma tộc. Hơn nữa, lần này đến đây đều là tinh nhuệ của Ác Ma tộc, không giống như lần thánh chiến trước chỉ là đánh cho có. Đông Nam quan từ trước đến nay không phải là cửa ải mạnh nhất của nhân loại.

Bốn Ma Vương lập tức đi xuống sắp xếp. Tát Mễ Cơ Nạp là chủ soái, cho dù các ma thần đi cùng có bất mãn cũng không dám biểu đạt ra, ai bảo gã là một trong năm Trụ Ma Thần cột trụ của ma tộc?

Đại quân do Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp thống lĩnh vừa xuất hiện, tất nhiên phía Đông Nam quan đã phát hiện.

Khâu Vĩnh Hạo thống lĩnh các cao tầng của Chiến Sĩ Thánh Điện, cùng với các tướng lĩnh quân đội của Lục Đại Thánh Điện, tụ tập trên đầu tường Đông Nam quan, ngắm nhìn về phía xa.

Khẽ gật đầu, Khâu Vĩnh Hạo mạnh mẽ vung nắm đấm:

“Đến, chúng đã thật sự đến! Tình báo hoàn toàn chính xác. Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, lần này nhất định phải cho ngươi nếm mùi lợi hại của Đông Nam quan ta!”

Trong chiến tranh, tình báo luôn là yếu tố hàng đầu. Tình báo chính xác hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến thắng bại của trận chiến. Khâu Vĩnh Hạo không chỉ nhận được thông tin chính xác về thời gian đối phương đến, mà còn có cả số lượng ma thần, thứ hạng, sự phân bố quân đội của mỗi chủng tộc trong đại quân. Tình báo này tất nhiên đến từ tổ chức của Nguyệt Dạ.

Ba ngày trước, để ứng phó với đại quân ma tộc do Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp thống lĩnh, Đông Nam quan đã sớm chuẩn bị sẵn sàng về mọi mặt. Tất nhiên, Tát Mễ Cơ Nạp không hề hay biết rằng tình hình đại quân của gã đã sớm bị bán đứng. Hết cạm bẫy này đến cạm bẫy khác đang chờ gã sập vào.

Thời gian hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Đối với đại quân ma tộc từ xa đến, hai tiếng đồng hồ vốn không đủ để chúng hồi phục hoàn toàn. Tối đa cũng chỉ là ăn một chút, nghỉ ngơi một lát. Nhưng cho dù là ở ma tộc, quân lệnh như núi, hơn nữa sự thống trị của ma tộc còn nghiêm khắc hơn. Đối với binh lính không tuân theo mệnh lệnh, kết cục chỉ có một, đó là chết.

Bởi vậy, dù bên dưới có tiếng oán than ngập trời, trước mệnh lệnh của Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, đại quân ma tộc vẫn hoàn tất việc tập kết.

Tát Mễ Cơ Nạp nhìn Đông Nam quan phía xa, tay phải vung lên trước mặt, nói:

“Tấn công, kẻ đầu tiên xông vào Đông Nam quan sẽ được trọng thưởng một trăm nô lệ nhân loại!”

Đối với ma tộc, cách tính tài sản tốt nhất chính là tài nguyên, nô lệ nhân loại luôn là tài nguyên quý giá nhất trong giới quý tộc ma tộc. Cho dù là đám ma thần cũng không phải là ngoại lệ.

Vốn dĩ các ma thần khác có chút bất mãn với việc Tát Mễ Cơ Nạp sắp đặt Ác Ma tộc ở phía sau, nhưng khi nghe gã nói câu này, nghĩ tới nguồn tài nguyên phong phú trong nhân loại, các tướng lĩnh ma tộc lập tức đốc thúc những kẻ mệt mỏi, thống lĩnh đại quân xông về phía Đông Nam quan.

Tất nhiên, Tát Mễ Cơ Nạp không thể nào cho năm mươi vạn đại quân cùng lúc công thành. Nhưng gã đã thống lĩnh quân đội nhiều năm, dù có để các chủng tộc khác làm vật hy sinh cũng sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.

Đợt tấn công thứ nhất, năm vạn đại quân ma tộc tràn vào cuộc chiến. Tường thành chính diện của Đông Nam quan không quá rộng, năm vạn ma tộc đã là số lượng lớn nhất mà cuộc chiến có thể chứa đựng.

Xông lên trước nhất là Cuồng Ma tộc và Cầm Ma tộc. Hai chủng tộc này đều không có ma thần bảo vệ, bởi vậy sự sống chết của chúng tất nhiên không có nhiều người quan tâm. Nhưng không thể nghi ngờ, sức chiến đấu của hai chủng tộc này không hề tầm thường. Lần này, đại quân ma tộc tinh nhuệ không hề nương tay, vốn không mang theo những quân hy sinh như Song Đao Ma.

Đi theo Cuồng Ma và Cầm Ma tấn công còn có tộc Ma Nhãn Thuật Sĩ. Ba chủng tộc cộng lại, số lượng vừa đúng năm vạn. Đất trống bằng phẳng, chúng ùa về phía Đông Nam quan một cách dày đặc.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, có thể thấy đại quân ma tộc giống như châu chấu ập đến Đông Nam quan.

Khâu Vĩnh Hạo lạnh lùng nhìn đại quân phía xa, nâng tay phải lên:

“Bắt đầu!”

Âm thanh trầm thấp ngâm xướng ma pháp vang lên trên đầu tường Đông Nam quan. Nguyên tố dao động nồng đậm tràn ngập. Cho dù là ma pháp sư, mục sư hay triệu hoán sư, mỗi người đều được chia cho ít nhất hai khối ma tinh.

Khi xác định lần này là trận thánh chiến then chốt của Liên Bang Thánh Điện với ma tộc, thậm chí là cơ hội tốt nhất để diệt trừ ma tộc, Liên Bang Thánh Điện đã không tiếc vốn liếng, sử dụng tất cả tài nguyên.

Đại phòng đấu giá Thánh Minh gần như đã cống hiến tất cả trang bị, ma tinh dự trữ, chỉ nhận lại từ Liên Bang Thánh Điện một tờ phiếu nợ mà thôi.

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương 1057: Quỳnh lâu ngọc vũ

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 7, 2025

Chương 1056: Trấn Linh Vực Ỷ Thiên Phong

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 7, 2025

Chương 1055: Thuấn di

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 7, 2025