Chương: Khác biệt? Đùi… [1-3] | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025

Quang hệ, đúng là quang hệ. Nhưng quang hệ giờ chỉ còn lại mỗi Long Hạo Thần. Chẳng lẽ, hắn đã chuyển đổi giới tính?

Nhìn đôi chân dài miên man kia, ánh mắt mọi người đều ngây dại, con ngươi trợn tròn, miệng há hốc, suýt chút nữa đã thốt lên thành tiếng.

May mắn thay, đôi chân thon thả ấy không hề trần trụi hoàn toàn. Từ trong luồng sáng xanh biếc, đôi chân kia lộ ra đến đầu gối, rồi từ đó trở lên được che phủ bởi một chiếc chiến váy màu vàng kim vừa vặn. Dù vậy, cảnh tượng này cũng đủ khiến người ta phải suy tư miên man. Giữa lúc mọi người còn đang ngơ ngác nhìn chăm chú, một mỹ nhân với vóc dáng cao ráo bước ra.

Nàng có dáng người thon thả, cao chừng hơn một mét bảy, tương tự như Vương Nguyên Nguyên, vẻ đẹp tràn ngập ánh sáng khiến người ta cảm thấy thần thánh, không thể nào khinh nhờn.

Bộ chiến váy vàng kim liền thân bao bọc lấy những vị trí trọng yếu trên cơ thể mềm mại của nàng. Tuy nhiên, nó vẫn để lộ ra hai cánh tay, đôi chân dài, bộ ngực đầy đặn, cùng một viên bảo thạch màu trắng ngà hình thoi. Trên trán nàng cũng có một viên bảo thạch vàng hình thoi tương tự.

Gương mặt xinh đẹp thuần khiết điểm thêm một nụ cười nhạt, tay phải nàng nắm chặt một cây pháp trượng vàng dài hai mét. Trên đỉnh pháp trượng là một viên bảo thạch vàng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Nàng đẹp, một vẻ đẹp thần thánh không chút tì vết. Đôi chân trắng nõn nà không hề chạm đất, mà lơ lửng cách mặt đất nửa thước, càng tôn lên dáng vẻ cao ráo, thon thả của nàng.

Cảm nhận được ánh mắt ngây ngốc của mọi người, thiếu nữ mỉm cười.

“Không nhận ra ta rồi sao?”

“Cô, cô là…” Lâm Hâm giật mình lên tiếng.

Pháp trượng trong tay phải thiếu nữ lóe sáng, thân hình nàng hơi nghiêng về phía trước. Thoáng chốc, ba đôi cánh bỗng nhiên xòe rộng ra từ sau lưng nàng, tựa như cánh hoa đột ngột nở rộ, mỗi cánh đều trong suốt như cánh ve nhưng lại lớn hơn rất nhiều. Khi chúng xòe ra trong khoảnh khắc, dưới chân thiếu nữ xuất hiện thêm một vầng hào quang tỏa ra ánh sáng mặt trời. Ánh sáng vàng dịu nhẹ bao quanh thân thể nàng, từ từ dâng lên.

“Nhã Đình!”

Mọi người đồng thanh kêu lên, ngơ ngác nhìn Nhã Đình trước mặt.

Đây, đây chính là Quang nguyên tố tinh linh mà bọn họ, dưới sự chỉ huy của Long Hạo Thần, đã cướp được từ tay ma tộc sao? Đây, đây là sự thật sao?

Cũng khó trách bọn họ lại chấn động đến vậy, lúc này Nhã Đình thoạt nhìn gần như không khác gì một nhân loại. Nếu nàng đáp xuống đất, thu lại đôi cánh, quả thật chính là một thiếu nữ thực sự!

Nàng đâu còn giống như một thể năng lượng, mà đã là một con người thực thụ rồi.

Vương Nguyên Nguyên không nhịn được tiến lại gần, nhéo nhẹ vào tay Nhã Đình, mềm mại, ấm áp, mịn màng, xúc cảm thật tuyệt vời.

“Ngươi, ngươi đã biến thành người rồi sao?”

“Nói chính xác thì là biến thành tinh linh. Hơn nữa, có lẽ là một tinh linh biến dị.” Giọng nói của Long Hạo Thần vang lên, ngay sau đó, hắn từ trong ánh sáng bước ra.

So với những người khác, hắn gần như không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không hề có vẻ mệt mỏi. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Nhã Đình có chút kỳ lạ.

Nhã Đình lúc này, có thể nói là kết quả của sự hợp thành linh lô. Cũng có thể nói là nhờ vào những kỳ ngộ mà biến hóa.

Mộng Huyễn Thiên Đường không nghi ngờ gì chính là nơi thích hợp nhất cho tinh linh sinh sống. Cơ duyên trùng hợp, Nhã Đình đã hấp thu được một lượng lớn sức sống và quang nguyên tố.

Nhã Đình đã triệt để chữa lành mọi vết thương, hấp thu nguyên tố, thậm chí còn thực sự có được sinh mệnh.

Đương nhiên, nàng sẽ không hóa thành nhân loại. Xét theo một khía cạnh nào đó, nàng vẫn là một thể năng lượng, chẳng qua là năng lượng ngưng tụ quá mức, tạo ra hiệu quả như thực thể. Như lời Long Hạo Thần đã nói, giờ đây nàng là một tinh linh chân chính, chứ không phải nguyên tố tinh linh.

So với Nhã Đình, Thánh Dẫn Linh Lô yếu thế hơn nhiều. Năng lực dựng dục của nó đã bị Nhã Đình hấp thu, ngay cả Lam Vũ, Quang Phù Dung vỡ nát trước kia cũng dung nhập vào trong Nhã Đình. Sau này khi nó tự chữa trị xong, nếu Long Hạo Thần muốn sử dụng thì cũng do Nhã Đình cung cấp.

Điều Long Hạo Thần lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, năng lực Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô, sau khi linh lô hợp nhất, đã bị tách ra, trở thành một phần năng lực của Nhã Đình.

Nói chung, quá trình hợp nhất này mang lại lợi ích cho Nhã Đình.

Đương nhiên, Nhã Đình vẫn là linh lô của Long Hạo Thần, khế ước không hề thay đổi, chỉ là có thêm một phần liên hệ tâm linh trực tiếp. Khác với trước kia, hiện giờ Nhã Đình đã là một cá thể độc lập, có suy nghĩ, có trí tuệ, hơn nữa còn trở thành một ma pháp sư quang hệ chân chính. Tất cả những gì mà một ma pháp sư quang hệ đồng cấp có thể làm, nàng đều làm được, thậm chí còn làm tốt hơn. Còn về thực lực của nàng tăng lên bao nhiêu, thì phải xem Long Hạo Thần.

Đối với Nhã Đình, nàng rất hài lòng với sự biến hóa này, cho nên ánh mắt nhìn Long Hạo Thần cũng trở nên kỳ quái. Đây cũng chính là điều khiến Long Hạo Thần đau đầu nhất. Hắn không hy vọng vì sự biến hóa của Nhã Đình mà khiến Thải Nhi mất vui. Hắn có thể coi Nhã Đình như bằng hữu, nhưng tuyệt đối không có tình cảm nào khác.

“Đẹp quá, nếu không phải đã có Hinh nhi thì ta đã yêu nàng mất rồi.” Lâm Hâm chẳng hề xấu hổ mà thốt lên, phối hợp với hình dạng chật vật của y, khiến người ta buồn cười.

Long Hạo Thần nói với Nhã Đình.

“Biến trở về kích cỡ ban đầu đi.”

Nhã Đình bĩu môi nói.

“Nhưng mà chủ nhân, như vậy sẽ làm suy yếu thực lực của ta.”

Long Hạo Thần cười khổ nói.

“Nhưng nàng vẫn nên thu nhỏ lại đi, nếu gặp lúc cần nàng phát huy hết sức, thì lại biến lớn là được.”

Nhã Đình tiến hóa khiến nàng có năng lực giao tiếp ngôn ngữ với nhân loại.

“Được rồi.” Nhã Đình có chút bất mãn gật đầu.

Dưới ánh nhìn tiếc nuối của đám đàn ông, ánh sáng thu lại, rất nhanh, nàng biến trở về kích cỡ nhỏ, hơn nữa còn thu nhỏ triệt để, chỉ còn cao hơn một thước, ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần.

Mặc dù nàng đã thu nhỏ, nhưng việc ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần vẫn khiến hắn có chút không được tự nhiên. Chẳng qua hắn vừa mới vì ích kỷ mà khiến Nhã Đình làm chuyện nàng không muốn, nên không tiện yêu cầu thêm điều gì.

Quay người lại, nhìn sương mù xanh, ánh mắt Long Hạo Thần biến khẩn trương, lầm bầm.

“Chỉ còn lại Thải Nhi.”

Đúng vậy, cho đến bây giờ, trừ Thải Nhi thì những người khác đều đã đi ra. Còn về tình huống của Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi, bởi vì bọn họ bị thương nặng, tạm thời…

Chuyện thời không, không tiện hỏi han. Có lẽ quá trình hợp thành linh lô đã gặp trắc trở.

Nhã Đình chẳng rảnh rang, nàng ngồi trên vai Long Hạo Thần, liên tục thi triển ma pháp trị liệu lên người Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi. So về năng lực trị liệu, nàng vượt trội hơn hẳn Hàn Vũ và Trương Phóng Phóng. Việc nàng có thể thi triển ma pháp trực tiếp lên người khác đồng nghĩa với việc Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu sau này sẽ không còn lo thiếu vắng mục sư.

Thời gian chầm chậm trôi, sắc mặt Long Hạo Thần càng lúc càng khó coi. Hai tay hắn vô thức siết chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Thải Nhi, nàng không được xảy ra chuyện! Nhất định phải thành công!”

Giờ đây hắn bắt đầu hối hận. Hối hận vì đã quyết định gia tăng thêm một linh lô cho Thải Nhi. Nếu chỉ đơn thuần dung hợp Luân Hồi Linh Lô và Thiên Kích Linh Lô, có lẽ nàng đã dễ dàng vượt qua hơn.

Đang lúc Long Hạo Thần lo lắng tột độ, đột nhiên, một thanh âm yêu kiều vang vọng trong tâm trí hắn.

“Đồ ngốc, lo lắng rồi chứ gì. Đáng đời nhà ngươi. Ta đưa ngươi đến chỗ nàng, nàng không thể tự mình rời đi, cần ngươi dìu nàng.”

Đó là thanh âm của Dạ Tiểu Lệ. Long Hạo Thần mừng rỡ, vội vàng gật đầu.

Ánh sáng xanh biếc lấp lánh bao quanh thân thể hắn, rồi ngay lập tức, Long Hạo Thần biến mất. Nhã Đình bị ánh sáng xanh đẩy ra, không thể cùng Long Hạo Thần di chuyển.

Khi tầm mắt hắn khôi phục, hắn nhận ra mình đã trở lại hồ nước xanh biếc nơi từng diễn ra quá trình dung hợp linh lô. Trong hồ không phải nước mà là năng lượng sinh mệnh thuần túy. Bất kể lúc nào ngâm mình trong đó đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Theo lời Dạ Tiểu Lệ, đây dĩ nhiên không phải nơi hắn từng ở, mà là nơi Thải Nhi tiến hành hợp thành linh lô. Nhưng Thải Nhi đang ở đâu?

Dù trong lòng nóng như lửa đốt, Long Hạo Thần vẫn giữ được sự bình tĩnh, không vội vàng tìm kiếm. Hắn chậm rãi nhắm mắt, vận dụng tinh thần lực cường đại khuếch tán cảm giác, dò tìm tung tích Thải Nhi.

Không gian xanh biếc này dường như vô tận, nhưng tinh thần lực của Long Hạo Thần rất nhanh đã cảm nhận được giới hạn của nó. Ngay sau đó, một hơi thở sinh mệnh yếu ớt xuất hiện trong cảm giác của hắn.

Không chút do dự, hắn mở to mắt, theo hướng cảm giác dẫn dắt, nhanh chóng tiến về nơi có hơi thở sinh mệnh.

Là Thải Nhi.

Tiến đến gần, Long Hạo Thần liếc mắt liền nhận ra Thải Nhi. Lúc này, thân thể nàng chìm hoàn toàn trong chất lỏng xanh ngọc, chỉ có khuôn mặt nổi trên mặt nước, tái nhợt đến đáng sợ. Nếu không có hơi thở sinh mệnh cực kỳ yếu ớt, nàng thậm chí giống như một thi thể trôi nổi.

“Thải Nhi!” Long Hạo Thần đau lòng thét lên, vội vàng lao tới ôm nàng vào lòng.

Ôm nàng vào lòng, hắn lập tức ngây người.

Trong tay hắn là da thịt mịn màng, dù đang ở trong chất lỏng xanh ngọc, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy như bị điện giật.

Hắn và Thải Nhi tuy ở bên nhau đã lâu, nhưng hai người tuổi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ vẫn còn mơ hồ. Hơn nữa, Long Hạo Thần cũng e sợ…

Vì đã làm tổn thương nàng, hắn luôn giữ thái độ khách khí, lễ độ, cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở những cái ôm hôn, chưa từng một lần thực sự ***ng chạm da thịt nàng.

Giờ phút này, tuy hắn chưa đưa Thải Nhi ra khỏi mặt nước, nhưng vẫn cảm nhận được tấm thân trần trụi của nàng. Khoảnh khắc đối diện không chút ngăn cách này, đối với hắn, là lần đầu tiên.

Tuy nhiên, sự ngỡ ngàng của Long Hạo Thần chỉ kéo dài trong chớp mắt. Dẫu trong lòng có chút xao xuyến, ngượng ngùng, nhưng an nguy của Thải Nhi mới là điều hắn quan tâm hơn cả.

Cắn mạnh đầu lưỡi, cảm giác đau đớn giúp tinh thần hắn thanh tỉnh đôi chút. Hắn chậm rãi truyền linh lực quang minh nhu hòa vào cơ thể Thải Nhi. Quang hệ, đúng là quang hệ. Nhưng quang hệ giờ chỉ còn lại Long Hạo Thần. Lẽ nào, hắn đã thay đổi?

Nhìn đôi chân dài miên man, ánh mắt mọi người đều sững sờ, con ngươi trợn tròn, miệng há hốc, suýt chút nữa đã thốt thành lời.

May mắn thay, đôi chân thon thả ấy không hoàn toàn lõa lồ. Từ trong luồng sáng xanh, đôi chân lộ ra đến quá đầu gối chừng hai mươi centimet thì chiến váy màu vàng vừa vặn che phủ phần còn lại. Dù vậy, cảnh tượng ấy cũng đủ khiến người ta suy nghĩ miên man. Giữa lúc mọi người còn đang ngơ ngác nhìn chăm chú, một mỹ nhân dáng người cao ráo bước ra.

Nàng có dáng người thon thả, cao chừng hơn một mét bảy, ngang ngửa Vương Nguyên Nguyên, vẻ đẹp tràn ngập ánh sáng khiến người ta cảm thấy thần thánh không thể mạo phạm.

Bộ chiến váy vàng liền thân bao bọc lấy những vị trí quan trọng nhất trên cơ thể mềm mại của nàng. Thế nhưng, nó vẫn để lộ ra hai cánh tay, đôi chân dài, bộ ngực, cùng viên bảo thạch màu trắng ngà hình thoi. Trên trán nàng cũng có một viên bảo thạch vàng hình thoi.

Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết ẩn hiện nụ cười nhạt, tay phải nàng nắm chặt pháp trượng vàng dài hai mét. Trên đỉnh pháp trượng đính viên bảo thạch vàng tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Nàng đẹp, một vẻ đẹp thần thánh không chút tì vết. Đôi chân trắng nõn nà không trực tiếp chạm đất, mà lơ lửng cách mặt đất nửa mét, càng tôn lên dáng vẻ cao ráo, thon thả của nàng.

Cảm nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, thiếu nữ mỉm cười.

“Không nhận ra rồi sao?”

“Cô, cô là…” Lâm Hâm giật mình lên tiếng.

Pháp trượng trong tay phải thiếu nữ lóe sáng, thân hình hơi nghiêng về phía trước. Thoáng chốc, ba đôi cánh đột nhiên bung ra từ sau lưng nàng, tựa như cánh hoa đột ngột nở rộ, mỗi cánh đều trong suốt như cánh ve sầu nhưng lớn hơn rất nhiều. Khi chúng mở rộng trong khoảnh khắc, dưới chân thiếu nữ xuất hiện thêm một vầng hào quang tỏa ánh sáng thái dương. Ánh sáng vàng dịu nhẹ bao quanh thân thể nàng, từ từ dâng lên.

“Nhã Đình!”

Mọi người cùng đồng thanh kêu lên, ngây người nhìn Nhã Đình trước mặt.

Đây, đây chính là Quang nguyên tố tinh linh mà bọn họ dưới sự chỉ huy của Long Hạo Thần đã đoạt lại từ tay ma tộc ư? Đây, đây là sự thật sao?

Cũng khó trách bọn họ lại chấn động đến vậy, Nhã Đình lúc này thoạt nhìn gần như không khác gì nhân loại. Nếu nàng đáp xuống đất, thu lại đôi cánh, quả thực chính là một thiếu nữ thực sự!

Nàng đâu còn giống một thực thể năng lượng, mà đã là một con người thực sự rồi.

Vương Nguyên Nguyên không kìm được tiến lại gần, nhéo vào tay Nhã Đình, cảm giác mềm mại, ấm áp.

Áp sát, mịn màng, xúc cảm thật tốt.

“Ngươi… ngươi biến thành người rồi ư?”

“Nói chính xác thì là biến thành tinh linh. Hơn nữa, chắc hẳn là một tinh linh biến dị.” Giọng Long Hạo Thần vang lên, ngay sau đó, hắn từ trong ánh sáng bước ra.

So với mấy người trước, hắn gần như không có gì biến hóa, cũng không lộ vẻ mỏi mệt. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn Nhã Đình có chút kỳ quái.

Nhã Đình lúc này, có thể nói là kết quả của việc hợp thành linh lô. Cũng có thể nói là nhờ kỳ ngộ mà biến hóa.

Mộng Huyễn Thiên Đường, không nghi ngờ gì, chính là nơi thích hợp nhất cho tinh linh sinh sống. Cơ duyên trùng hợp, Nhã Đình hấp thu được lượng lớn sinh lực và quang nguyên tố, triệt để chữa lành vết thương của mình, hơn nữa chân chính có được sinh mệnh.

Đương nhiên, nàng sẽ không biến thành nhân loại. Theo một ý nghĩa nào đó, lúc này nàng vẫn là thể năng lượng. Chẳng qua là năng lượng ngưng tụ quá mức tập trung, sinh ra hiệu quả như thực thể. Giống như Long Hạo Thần đã nói, hiện tại nàng là một tinh linh chân chính, chứ không phải nguyên tố tinh linh.

Thánh Dẫn Linh Lô so với Nhã Đình thì yếu thế hơn nhiều. Năng lực dựng dục của nó cũng bị Nhã Đình hấp thu, ngay cả Lam Vũ, Quang Phù Dung đã vỡ nát hiện tại cũng dung nhập vào trong Nhã Đình. Đợi sau này nó tự chữa trị xong, Long Hạo Thần muốn sử dụng cũng do Nhã Đình cung cấp.

Việc Long Hạo Thần lo lắng nhất vẫn là xảy ra, năng lực Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô theo linh lô hợp thành mà bị tách ra, trở thành một phần năng lực của Nhã Đình.

Nói tổng thể, quá trình hợp thành có ích cho Nhã Đình.

Đương nhiên, Nhã Đình vẫn là linh lô của Long Hạo Thần, khế ước không thay đổi, còn có thêm một phần liên hệ tâm linh trực tiếp. Khác với lúc trước, hiện nay Nhã Đình đã là một cá thể độc lập, có suy nghĩ, có trí tuệ, hơn nữa trở thành một ma pháp sư quang hệ chân chính. Tất cả những gì ma pháp sư quang hệ đồng cấp có thể làm, nàng đều làm được, thậm chí còn tốt hơn. Còn về thực lực của nàng tăng lên bao nhiêu, thì phải xem Long Hạo Thần.

Đối với Nhã Đình mà nói, nàng rất thỏa mãn với biến hóa này, cho nên ánh mắt nhìn Long Hạo Thần cũng trở nên kỳ quái. Điều này cũng làm cho Long Hạo Thần đau đầu nhất. Hắn không hy vọng bởi vì Nhã Đình biến hóa mà khiến Thải Nhi mất vui. Hắn có thể xem Nhã Đình như bằng hữu, nhưng tuyệt đối không có biến đổi khác.

“Đẹp quá, nếu không phải đã có Hinh nhi, ta đã yêu nàng mất rồi.” Lâm Hâm chẳng hề xấu hổ nói, phối hợp với hình dạng chật vật của y, khiến người ta buồn cười.

Long Hạo Thần nói với Nhã Đình:

“Biến trở về kích cỡ nguyên bản đi.”

Nhã Đình chu môi nói:

“Nhưng mà chủ nhân, như vậy sẽ làm suy yếu thực lực của ta.”

Long Hạo Thần cười khổ nói:

“Nhưng nàng vẫn nên biến nhỏ trở lại đi, nếu gặp lúc cần nàng phát huy hết sức, nàng lại biến lớn là được.”

Nhã Đình tiến hóa khiến nàng có năng lực giao lưu ngôn ngữ với nhân loại.

“Được rồi.” Nhã Đình có chút bất mãn gật đầu.

Dưới ánh nhìn tiếc nuối của đám đàn ông, ánh sáng thu lại, rất nhanh, nàng biến đổi.

Nguyên văn:

> Trở lại kích cỡ nhỏ, hơn nữa là thu nhỏ triệt để, biến trở về chỉ cao hơn thước, ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần.
>
> Mặc dù cô biến nhỏ, nhưng ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần vẫn làm hắn có chút không được tự nhiên. Chẳng qua hắn vừa mới bởi vì ích kỷ mà khiến Nhã Đình làm chuyện cô không muốn, không tiện yêu cầu thêm điều gì.
>
> Quay người lại, nhìn sương mù xanh, Long Hạo Thần ánh mắt biến khẩn trương, lầm bầm.
>
> “Chỉ còn lại Thải Nhi.”
>
> Đúng vậy, cho đến bây giờ, trừ Thải Nhi thì những người khác đều đã đi ra. Về tình huống của Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi, bởi vì bọn họ bị thương nặng, tạm thời không thể hỏi thăm. Có lẽ đã thất bại hợp thành linh lô.
>
> Nhã Đình thì không rảnh rỗi, ngồi trên đầu vai Long Hạo Thần, phóng ra từng cái ma pháp trị liệu rơi trên người Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi. Nói về năng lực trị liệu, cô so với Hàn Vũ và Trương Phóng Phóng thì đáng tin hơn nhiều. Có thể đem ma pháp thi triển trên thân người khác, có nghĩa là Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu sau này không thiếu mục sư nữa.
>
> Thời gian trôi qua từng phút giây, sắc mặt Long Hạo Thần biến ngày càng khó coi. Hai tay không tự giác nắm chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Thải Nhi, cô không thể có chuyện gì! Cô nhất định phải thành công!
>
> Hiện tại hắn bắt đầu hối hận. Hối hận vì sao tăng thêm một linh lô cho Thải Nhi làm gì. Nếu chỉ là dung hợp Luân Hồi Linh Lô và Thiên Kích Linh Lô, có lẽ nàng sẽ nhẹ nhàng chút.
>
> Đang lúc Long Hạo Thần vô cùng sốt ruột thì đột nhiên, một thanh âm yêu kiều vang lên trong đầu hắn.
>
> ‘Tên ngu ngốc, lo lắng rồi chứ. Đáng đời. Ta mang ngươi đi đến chỗ nàng, nàng đã không thể đi ra, cần ngươi mang nàng.’
>
> Đây là thanh âm của Dạ Tiểu Lệ. Long Hạo Thần thầm mừng, vội vàng gật đầu.
>
> Ánh sáng xanh lấp lánh, lại vòng quanh thân thể hắn, ngay sau đó, Long Hạo Thần đã biến mất. Nhã Đình thì bị ánh sáng xanh bắn ra, không thể cùng Long Hạo Thần đi chung.
>
> Khi tầm mắt hắn lại biến rõ ràng, phát hiện mình trở lại hồ xanh biếc lúc dung hợp linh lô. Trong hồ không phải nước mà là thuần túy năng lượng sinh mệnh. Mặc kệ lúc nào ngâm trong đó đều cảm thấy thoải mái vô cùng.
>
> Dựa theo lời Dạ Tiểu Lệ, đây dĩ nhiên không phải nơi lúc trước hắn ở, mà là chỗ Thải Nhi tiến hành hợp thành linh lô. Nhưng Thải Nhi đã ở đâu chứ?
>
> Tuy lòng Long Hạo Thần sốt ruột, nhưng coi như trầm ổn, không mù quáng lục tìm. Hắn chậm rãi khép lại đôi mắt, dựa vào tinh thần lực cường đại khuếch tán cảm giác, tìm kiếm tung tích Thải Nhi.
>
> Không gian xanh biếc này như không có tận cùng, nhưng Long Hạo Thần tinh thần lực rất nhanh cảm giác được biên giới của nó. Ngay sau đó, một hơi thở sinh mệnh yếu ớt xuất hiện trong cảm giác của hắn.
>
> Không chút do dự, hắn mở to mắt, theo cảm giác chỉ dẫn mau chóng đi tới nơi có hơi thở sinh mệnh.
>
> Là Thải Nhi.
>
> Đi tới gần đó, Long Hạo Thần liếc mắt liền nhìn thấy Thải Nhi. Lúc này thân thể nàng hoàn toàn ngâm trong chất lỏng xanh ngọc. Chỉ có khuôn mặt nổi trên

Bản đã chỉnh sửa:

Nhã Đình thu nhỏ thân hình, triệt để trở về kích cỡ chỉ hơn thước, ngồi trên vai Long Hạo Thần.

Dù nàng đã thu nhỏ, việc ngồi trên vai vẫn khiến Long Hạo Thần có chút không tự nhiên. Chẳng qua, hắn vừa ích kỷ khiến Nhã Đình phải làm điều nàng không muốn, nên không tiện yêu cầu gì thêm.

Long Hạo Thần quay người, nhìn làn sương xanh, ánh mắt trở nên khẩn trương, lẩm bẩm:

“Chỉ còn Thải Nhi.”

Đúng vậy, đến giờ phút này, trừ Thải Nhi, những người khác đều đã ra ngoài. Về phần Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi, do bị thương nặng, tạm thời chưa thể hỏi han. Có lẽ, việc hợp thành linh lô đã thất bại.

Nhã Đình không hề nhàn rỗi, ngồi trên vai Long Hạo Thần, liên tục thi triển ma pháp trị liệu lên người Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi. Về năng lực trị liệu, nàng đáng tin hơn Hàn Vũ và Trương Phóng Phóng nhiều. Việc có thể thi triển ma pháp trực tiếp lên người khác, chứng tỏ Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu sau này không lo thiếu mục sư.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sắc mặt Long Hạo Thần càng lúc càng khó coi. Hai tay hắn bất giác nắm chặt, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Thải Nhi, nàng không thể xảy ra chuyện! Nhất định nàng phải thành công!

Giờ đây, hắn bắt đầu hối hận. Hối hận vì đã thêm một linh lô cho Thải Nhi. Nếu chỉ dung hợp Luân Hồi Linh Lô và Thiên Kích Linh Lô, có lẽ nàng đã nhẹ nhàng hơn.

Đang lúc Long Hạo Thần vô cùng sốt ruột, đột nhiên, một thanh âm yêu kiều vang lên trong đầu hắn:

“Tên ngốc, lo lắng rồi chứ gì? Đáng đời! Ta sẽ đưa ngươi đến chỗ nàng, nàng không thể tự mình ra ngoài, cần ngươi mang nàng đi.”

Đó là thanh âm của Dạ Tiểu Lệ. Long Hạo Thần mừng rỡ, vội vàng gật đầu.

Ánh sáng xanh lấp lánh bao quanh thân thể hắn, rồi Long Hạo Thần biến mất. Nhã Đình bị ánh sáng xanh đẩy ra, không thể cùng hắn đi.

Khi tầm mắt Long Hạo Thần trở lại rõ ràng, hắn phát hiện mình đã quay lại hồ nước xanh biếc nơi dung hợp linh lô. Trong hồ không phải nước mà là năng lượng sinh mệnh thuần túy. Dù ngâm mình lúc nào cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Theo lời Dạ Tiểu Lệ, đây không phải nơi hắn ở lúc trước, mà là chỗ Thải Nhi tiến hành hợp thành linh lô. Nhưng Thải Nhi đang ở đâu?

Tuy trong lòng nóng như lửa đốt, Long Hạo Thần vẫn giữ được sự trầm ổn, không tìm kiếm một cách mù quáng. Hắn chậm rãi nhắm mắt, dùng tinh thần lực cường đại khuếch tán cảm giác, tìm kiếm tung tích Thải Nhi.

Không gian xanh biếc này dường như vô tận, nhưng tinh thần lực của Long Hạo Thần nhanh chóng cảm nhận được biên giới. Ngay sau đó, một hơi thở sinh mệnh yếu ớt xuất hiện trong cảm giác của hắn.

Không chút do dự, hắn mở mắt, theo sự chỉ dẫn của cảm giác, nhanh chóng tiến về nơi có hơi thở sinh mệnh kia.

Là Thải Nhi!

Đến gần, Long Hạo Thần liếc mắt liền thấy Thải Nhi. Lúc này, thân thể nàng chìm hoàn toàn trong chất lỏng xanh ngọc, chỉ có khuôn mặt nổi lên trên.

Mặt nước tái nhợt đến dọa người, tựa hồ như có một thi thể đang trôi nổi. Nếu không nhờ chút hơi thở sinh mệnh cực kỳ yếu ớt kia, nàng thậm chí chẳng khác nào một khối thi thể lạnh lẽo.

“Thải Nhi!” Long Hạo Thần đau đớn thét lên một tiếng, vội vàng nhào tới ôm nàng vào lòng.

Vừa ôm lấy, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Trong tay hắn là da thịt mịn màng, cho dù đang chìm trong chất lỏng màu xanh ngọc, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm non mềm ấy. Long Hạo Thần cảm thấy toàn thân như bị điện giật.

Hắn và Thải Nhi tuy ở bên nhau đã lâu, nhưng cả hai tuổi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ vẫn còn mơ hồ. Hơn nữa, Long Hạo Thần cũng sợ làm tổn thương nàng, nên luôn giữ lễ, nhiều nhất cũng chỉ là ôm hôn mà thôi. Chứ chưa bao giờ thực sự ***ng chạm da thịt của nàng.

Giờ khắc này, mặc dù hắn chưa ôm Thải Nhi ra khỏi mặt nước, nhưng cũng có thể cảm nhận được nàng không một mảnh vải che thân. Đối diện nhau không chút ngăn cách thế này, đối với hắn mà nói, là lần đầu tiên.

Chẳng qua, Long Hạo Thần ngơ ngẩn cũng chỉ trong chớp mắt. Tuy trong lòng hắn có chút kỳ quái và ngượng ngùng, nhưng an nguy của Thải Nhi mới là điều quan trọng nhất.

Cắn mạnh đầu lưỡi, trong cơn đau nhói, tinh thần hắn thanh tỉnh đôi chút. Hắn từ từ rót linh lực quang minh nhu hòa vào cơ thể Thải Nhi.

Hắn rót linh lực vào rất chậm, sợ sẽ làm tổn thương Thải Nhi. Khi thân thể Thải Nhi không có linh lực, hắn cũng thông qua liên hệ linh lực mà cảm nhận được một ít trạng thái của nàng.

Tình huống của Thải Nhi quả thực rất xấu. Mạch máu xuất hiện nhiều chỗ tổn hại nghiêm trọng, có vài mạch máu thậm chí còn đứt đoạn, chỉ còn một tia sức sống xanh nhạt kỳ dị liên kết, miễn cưỡng duy trì chúng dính liền với nhau.

Dùng cụm từ “thập tử nhất sinh” để hình dung Thải Nhi bây giờ còn chưa đủ. Nếu không phải được ngâm trong hồ nước xanh này, e rằng nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.

Càng cảm nhận được Thải Nhi nguy hiểm bao nhiêu, lòng Long Hạo Thần càng run rẩy bấy nhiêu, nhưng linh lực hắn phát ra lại càng thêm cẩn thận.

Thánh Quang Tráo nhẹ nhàng nở rộ, bao phủ cả hắn và Thải Nhi.

Long Hạo Thần không phải không biết ma pháp trị liệu mạnh hơn, thực sự là bởi vì tình trạng của Thải Nhi quá mức yếu ớt, hắn không dám sử dụng ma pháp tiêu hao linh lực cực lớn để chữa trị cho nàng. Hắn chỉ dám thật cẩn thận, từng chút một chữa trị thân thể nàng. Việc này tuyệt đối không thể nóng vội, nếu không, rất có khả năng sẽ phản tác dụng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng dần chữa trị xong các mạch máu bị tổn thương. Tuy không thể nói là hoàn toàn chữa khỏi, nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo mỗi mạch máu đều được nối liền với nhau. Hắn thầm cảm tạ Dạ Tiểu Lệ. Trong cơ thể Thải Nhi tuy mạch máu tổn thương nghiêm trọng, nhưng nhờ có Mộng Huyễn Thiên Đường chăm sóc, các mạch máu bị tổn hại đều được sức sống nhu hòa miễn cưỡng giữ nguyên vị trí. Chẳng những bảo vệ sinh mệnh của Thải Nhi, mà còn giúp hắn dễ dàng chữa trị hơn.

Thánh Quang Tráo không ngừng sưởi ấm thân thể Thải Nhi. Cùng với mạch máu dần liền lại, linh lực của Thải Nhi cũng dần hồi phục, từng tia bắt đầu vận chuyển trong cơ thể. Mạch máu cũng có thể tự hấp thu sức sống xung quanh và ma pháp trị liệu hệ quang của Long Hạo Thần để tự chữa trị. Thải Nhi đang dần hồi phục.

… Hồi phục.

“Ưm…” Một lúc sau, một tiếng rên khẽ vang lên, thân thể mềm mại khẽ run rẩy, đôi mắt từ từ mở ra.

Nhưng Long Hạo Thần lại lần nữa ngây ngẩn. Bởi vì Thải Nhi run rẩy, xúc cảm mềm mại trên tay khiến hắn không kìm được mà run lên, tay phải vô tình trượt xuống vòng eo nhỏ nhắn, lướt qua nơi căng tròn mềm mại. Tay hắn khẽ ấn vào, dù hắn có không hiểu chuyện này thì cũng biết mình đang chạm vào đâu! Ngay lúc này, đôi mắt đẹp kia cũng mở ra, đồng thời cảm nhận được bàn tay to nóng rực của hắn. Bốn mắt giao nhau, ánh mắt cả hai đều ngơ ngẩn.

“Anh…” Thanh âm Thải Nhi run rẩy, nhỏ xíu, một tầng sắc hồng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, lan từ khuôn mặt xuống cổ, rồi xuống dưới mặt nước.

“Ta… ta…” Long Hạo Thần không biết phải giải thích thế nào. Hắn dời tay ra không được mà không dời tay ra cũng không xong. Cảm giác co dãn kia khiến hắn không muốn dừng lại.

Thải Nhi khẽ cắn môi đỏ, nghiêng đầu đi, hai tay ôm lấy thắt lưng Long Hạo Thần, khiến thân thể mình càng thêm gần hắn, không dám nhìn thẳng vào hắn. Nàng có thể cảm nhận được tim mình đang đập loạn nhịp, trong lòng kinh hoảng. Nhưng trừ kinh hoảng và xấu hổ, càng nhiều hơn là thỏa mãn.

Thải Nhi trải qua nhiều chuyện khiến lòng nàng tràn ngập bóng tối và cô độc. Nhưng sau khi gặp Long Hạo Thần, tâm nàng không ngừng biến đổi. Mỗi khi nàng gặp phải nguy hiểm hay khó khăn, chàng ngốc của nàng luôn là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh. Theo Long Hạo Thần thì vốn dĩ phải như vậy, nhưng trong lòng Thải Nhi, đây là điều khiến nàng hạnh phúc nhất.

Sau khi trải qua nỗi thống khổ khi hợp thành linh lô, từ trong hôn mê tỉnh lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là hắn. Tiếp xúc thân mật khiến lòng nàng tràn ngập xấu hổ. Nhưng sau đau đớn, lại được gặp người mình yêu đầu tiên, còn có gì khiến người ta thỏa mãn hơn? Cho nên trong lòng nàng một chút cũng không trách Long Hạo Thần. Hơn nữa nàng rất tin tưởng Long Hạo Thần không phải hạng người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Trong thân thể, quang nguyên tố nhu hòa còn chưa tan đi đã đủ chứng minh, vừa rồi hắn đang chữa trị cho nàng. Có lẽ, có lẽ hắn vừa lúc chữa trị ở chỗ đó…

Khi một người thật lòng yêu một người, dù cho người đó có làm sai điều gì, cũng sẽ suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp.

Nhưng khi nàng xoay người, lại cho Long Hạo Thần một cảm giác khác biệt. Bàn tay từ phía trên trượt xuống mông, Long Hạo Thần chỉ cảm thấy ý chí của mình đang phải chịu thử thách còn đáng sợ hơn cả lần hợp thành linh lô. Cả người hắn cứng đờ. Tuyệt đối đừng quên, hắn chính là một tiểu xử nam hừng hực lửa thanh xuân! Hơn nữa còn phát dục nhanh hơn bạn bè cùng lứa, cũng trưởng thành hơn nhiều.

“Đồ ngốc, còn không mau đưa ta y phục.” Thải Nhi vùi mặt vào hông hắn, nhỏ giọng nói.

“A, a.” Nghe giọng Thải Nhi, Long Hạo Thần vội vàng lấy ra y phục của mình từ Giai Điệu Vĩnh Hằng. Không đợi hắn phải phiền muộn nên giúp nàng mặc y phục như thế nào, Thải Nhi đã tự nhiên đứng dậy khỏi mặt nước.

Nàng làm động tác rất nhanh, thân thể mềm mại khẽ xoay người, y phục của Long Hạo Thần đã bao kín thân thể mềm mại của nàng. Chẳng qua vì là y phục của hắn, nên có phần rộng thùng thình.

Dĩ nhiên, xiêm y kia cũng chẳng thể che khuất hoàn toàn cặp đùi ngọc ngà. Dù nơi yếu hại đã được che kín, nhưng cảnh xuân thấp thoáng ấy lại càng tăng thêm vẻ bí ẩn khôn lường, dụ hoặc khó cưỡng.

Long Hạo Thần ngây người nhìn nàng. Thị lực của hắn vốn cực tốt! Dù Thải Nhi chỉ vận y phục trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng những gì nên thấy, không nên thấy, dường như hắn đều thu hết vào đáy mắt.

Hiện tại hắn không dám nhúc nhích, sợ rằng ngọn lửa dục vọng trong lòng sẽ bùng lên, càng không dám có hành động thân mật nào với Thải Nhi. Lúc này hắn tựa như củi khô tẩm dầu, tùy thời có thể bốc cháy dữ dội.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, ánh mắt ngơ ngác của hắn, Thải Nhi chỉ lén liếc một cái, lập tức nép sau lưng hắn.

“Không được nhìn lén.”

“Ừ, ừ.” Long Hạo Thần miễn cưỡng đáp lời, nhưng yết hầu khẽ động, động tác nuốt nước bọt kia đã tố cáo hắn.

Đùi Thải Nhi không giống Nhã Đình.

Long Hạo Thần chấn động phát hiện, ý nghĩ ấy lại xuất hiện trong đầu mình.

Nhã Đình tuy rằng xinh đẹp, đôi chân dài càng thêm thẳng tắp, bóng loáng, không chút tì vết. Nhưng so với Thải Nhi thì vẫn kém xa. Chân Thải Nhi càng thêm nõn nà, tràn ngập hương thơm thiếu nữ thanh tân. Quan trọng nhất là, khi ngắm nhìn đôi chân nàng, dù Long Hạo Thần có chút ngượng ngùng nhưng lại không hề có ám ảnh tâm lý nào.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Thanh âm mềm mại của Thải Nhi vang lên sau lưng.

Long Hạo Thần có chút cứng nhắc xoay người, chợt thấy Thải Nhi đã thay lại bộ hắc y quen thuộc. Phong tình kiều diễm lúc trước đã được che giấu, nàng cũng đưa y phục của Long Hạo Thần tới trước mặt hắn.

Thở phào một hơi, Long Hạo Thần nhận lấy y phục. Nhưng khi hắn chạm vào đầu ngón tay Thải Nhi, ngọn lửa trong lòng lại khó kiềm chế, kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi môi mềm mại. Tay hắn có chút thất thố lại đặt vào vị trí lúc trước, cách lớp vải vóc không cẩn thận nhéo nhẹ hai cái.

Con trai của Quang Minh không phải thánh nhân! Mà cho dù là thánh nhân, cũng có lúc không nhịn được! May mắn thay, vẫn còn cách lớp y phục. Phi lễ chớ nhìn…

Bởi vì Thải Nhi bị thương khá nặng, Long Hạo Thần chỉ có thể tạm thời giúp nàng ổn định, cho nên dù lòng hắn bốc hỏa cũng chỉ dám phóng túng một chút, liền mang theo Thải Nhi trở lại Mộng Huyễn Thần Điện.

“Nhã Đình, cô giúp Thải Nhi tiếp tục trị liệu.”

Long Hạo Thần nói với Nhã Đình đang lơ lửng trên không trung, dường như bất mãn vì bị hắn bỏ quên.

Lúc này Thải Nhi còn rất yếu, không phát hiện ra sự khác lạ của Nhã Đình.

Long Hạo Thần chuyển hướng Trương Phóng Phóng nói:

“Trương huynh, làm phiền huynh chờ ở đây một chút, ta cần đưa đồng bạn đi. Phương pháp này là bí mật cực lớn của đội chúng ta, xin Trương huynh đừng hỏi, cũng đừng tiết lộ ra ngoài.”

Trương Phóng Phóng gật đầu, mỉm cười nói:

“Yên tâm.” Vừa nói, y vừa đi tới trước mặt Vương Nguyên Nguyên. “Đánh ngất ta đi.”

Vương Nguyên Nguyên ngây ngẩn.

Trương Phóng Phóng nhìn sâu vào mắt nàng.

“Chỉ khi nào không thấy, không nghe, không cảm nhận được gì, mới thực sự giữ kín được bí mật, chẳng phải vậy sao?”

Long Hạo Thần vội can ngăn:

“Trương huynh, không cần phải thế…”

Lời còn chưa dứt, Vương Nguyên Nguyên đã vung tay chém vào gáy Trương Phóng Phóng. Y mềm nhũn, được Vương Nguyên Nguyên dìu đỡ nằm xuống đất.

Lâm Hâm không nhịn được buột miệng:

“Nguyên Nguyên, muội thật sự ra tay được a!”

Vương Nguyên Nguyên liếc xéo y:

“Muốn thử không?”

“Không, không cần.” Lâm Hâm vội xua tay lia lịa.

Vương Nguyên Nguyên nhìn Trương Phóng Phóng đang hôn mê, trong lòng thầm hừ một tiếng, ai bảo ngươi dám quấy rối tâm ta, đáng đời.

Thời gian không còn nhiều, Long Hạo Thần không dám chậm trễ, đành để Trương Phóng Phóng, Thải Nhi và Nhã Đình lại đây. Hắn vận Giai Điệu Vĩnh Hằng, truyền tống đồng bạn rời đi. Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi thương thế đã hoàn toàn ổn định, chỉ là còn đang say ngủ. Thực tế vết thương của họ không nghiêm trọng bằng Thải Nhi, chỉ cần liên tục trị liệu, thêm thời gian điều dưỡng là được.

Ánh sáng vàng chợt lóe, Long Hạo Thần lại xuất hiện trong Mộng Huyễn Thiên Đường. Cảm thụ được quang nguyên tố biến hóa trong không khí, đáy mắt hắn ánh lên một tia vui mừng.

Sau khi thức tỉnh thể chất thần quyến giả, lực khống chế quang nguyên tố của hắn rõ ràng tăng lên rất nhiều. Thậm chí càng dễ dàng khống chế Giai Điệu Vĩnh Hằng. Hơn nữa hiện tại hắn đang ở Mộng Huyễn Thần Điện, mà không phải Mộng Huyễn Thiên Đường, bởi vậy khi truyền tống không hao phí nhiều linh lực.

Đánh thức Trương Phóng Phóng, để Nhã Đình quay về trong thân thể mình, ba người Long Hạo Thần mới đi ra khỏi Mộng Huyễn Thần Điện.

Thời gian ba ngày không dài cũng không ngắn. Nhưng bất kể là liên minh thánh điện hay ma tộc đều chờ đợi đến sốt ruột. Dù sao lần này tiến nhập Mộng Huyễn Thần Điện, đều là những nhân vật trọng yếu của cả hai bên.

Bên ma tộc, tiến vào là mười vị người thừa kế thực lực cường hãn thuộc lứa tuổi trẻ. Bên liên minh thánh điện cũng là mười săn ma giả, bao gồm cả con trai quang minh và Luân Hồi Thánh Nữ. Cho nên hai bên không thể không khẩn trương.

Khi bọn họ thấy trong thần điện màu xanh biếc có bóng người đi ra, Lăng Tiếu và Hoàng Thước đều đồng loạt đứng bật dậy, nhanh chóng tiến về phía mép hồ. Cường giả hai bên cũng giương cung bạt kiếm đối diện nhau. Một khi xuất hiện bất kỳ biến hóa gì, có lẽ sẽ bùng nổ một trận chiến long trời lở đất.

Long Hạo Thần đi trước nhất, thấy hắn xuất hiện, Hàn Khiếm chỉ cảm thấy mình như mất hết sức lực, theo bản năng quay người nhìn về hướng Kỵ Sĩ Thánh Điện. Sau đó, ông mới nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào để ngăn cản ma tộc đánh úp.

Theo sau Long Hạo Thần là Thải Nhi, tiếp đó mới là Trương Phóng Phóng. Ảnh Tùy Phong và Lăng Tiếu đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Bất kể thế nào, quan trọng nhất là con trai quang minh và Luân Hồi Thánh Nữ đều còn sống trở về. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của họ, chắc hẳn đã thu hoạch được không ít.

Tuy nhiên, sắc mặt Lăng Tiếu rất nhanh liền trở nên khó coi. Bởi lẽ, bước ra khỏi Mộng Ảo Thần Điện, cũng chỉ có ba người bọn họ.

Về phía ma tộc, Hoàng Thước thống lĩnh cấm vệ quân Hắc Long, sắc diện càng thêm phần khó coi. Kẻ đầu tiên bước ra lại là nhân loại, đối với gã mà nói, đây quả thực không phải tin tốt lành gì.

Rất nhanh sau đó, ba người Long Hạo Thần được Lăng Tiếu đích thân tiếp dẫn, hướng về phía liên minh thánh điện.

“Những người khác còn chưa ra ngoài sao?” Lăng Tiếu hỏi Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần thở dài một tiếng, khẽ cúi đầu. Vẻ mặt hắn đã nói cho Lăng Tiếu biết rất nhiều điều.

Sắc mặt Lăng Tiếu bỗng chốc hóa xanh mét. Đây chính là đám săn ma giả của Săn Ma Đoàn cấp Súy! Điều này có nghĩa là sẽ có bảy Săn Ma Đoàn có nguy cơ phải giải tán. Trách nhiệm này, dĩ nhiên sẽ do Mục Sư Thánh Điện bọn họ gánh vác.

Long Hạo Thần lạnh lùng nhìn về phía ma tộc, trầm giọng nói:

“Mười tên ma tộc tiến vào đều là những kẻ ức chế tu vi, trong đó không thiếu cường giả cấp tám, ngoại linh lực đều vượt quá hai vạn. Dưới tình huống như vậy, chúng ta căn bản không phải đối thủ của chúng.”

“Cái gì?” Lăng Tiếu thất thanh kinh hô.

Hàn Khiếm kéo tay áo Long Hạo Thần, ý bảo hắn đừng nói nữa. Không cần nghi ngờ, lần này Mục Sư Thánh Điện phải gánh vác trách nhiệm cực lớn. Lần hợp tác với ma tộc này chính là do bọn họ chủ đạo.

Long Hạo Thần quay đầu nhìn Hàn Khiếm, gật đầu với sư tổ, ý bảo bản thân đã hiểu rõ.

Hơi thở Lăng Tiếu rõ ràng có chút hỗn loạn. Các cường giả nhân loại bên liên minh thánh điện cũng đều rục rịch, tùy thời có thể ra tay.

Bên phía Hoàng Thước hiển nhiên không hề sợ hãi. Có Nghịch Thiên Ma Long tộc dẫn đầu, chúng tự thấy tổng thể thực lực tuyệt đối vượt xa nhân loại trước mắt, có đánh nhau cũng không e ngại. Chẳng qua, Hoàng Thước vẫn cố gắng ức chế sát khí trong lòng. Bởi vì gã cảm nhận rõ ràng, mấy ngày nay có một cỗ khí thế cường đại ẩn tàng trong trận địa đối phương. Uy áp khủng bố tùy thời trấn áp gã, dường như chỉ cần gã có bất kỳ động tác nào, sẽ lập tức gặp phải đả kích hủy diệt.

Nên biết, Hoàng Thước không phải cường giả cấp chín tầm thường, thực lực của gã đã đạt tới đỉnh cao cấp chín. Tổng sản lượng linh lực tiếp cận ba mươi vạn, trong ma tộc là cường giả hiếm có, là phụ tá đắc lực chân chính của Ma Thần Hoàng. Ngay cả gã đều chịu áp lực cực lớn, có thể thấy được thực lực của vị cường giả đối phương đáng sợ đến mức nào. Có người như vậy tồn tại, một khi bộc phát chiến đấu, ma tộc nhất định tổn thất thảm trọng. Hơn nữa, dù sao đây cũng là lãnh địa của nhân loại.

Long Hạo Thần lớn tiếng nói:

“Chẳng qua, ma tộc cũng đồng dạng phải trả một cái giá rất đắt. Lần này bọn chúng tiến vào tuy rằng đều là cường giả, nhưng cũng có một số kẻ là người thừa kế ma thần. A Bảo dẫn đầu càng là người thừa kế của Ma Thần Hoàng, bọn chúng cũng đồng dạng không có lợi lộc gì.”

Nói xong, hắn lật tay, một đoàn lửa xanh đen bùng cháy trong lòng bàn tay.

Ngọn lửa này hiển nhiên không phải do Long Hạo Thần, kẻ có thuộc tính quang minh, phóng ra. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chỉ thấy một viên tinh thạch hình vương miện xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đó chính là ma tinh Vương Miện Truyền Thừa.

Nguyên văn đoạn trích đang sử dụng đại từ nhân xưng theo hướng trung lập (ngôi thứ ba số ít “gã”, “hắn”, và ngôi thứ ba số nhiều “họ”). Để chuyển sang văn phong tiên hiệp, ta sẽ thay đổi một số từ ngữ và cách diễn đạt, nhưng vẫn giữ đại từ nhân xưng như vậy, tập trung vào việc miêu tả nội tâm và khí thế nhân vật:

**Chỉnh sửa:**

Ma tinh vừa hiện, cường giả Thánh Điện liên minh thảy đều thất sắc kinh hô, đồng thời càng thêm tin tưởng vào những lời Long Hạo Thần vừa thốt ra.

Phía đối diện, sắc diện Hoàng Thước kịch biến, trở nên khó coi vô cùng. Ma tinh này lai lịch ra sao, gã há lại không nhận ra? Trong số Ma tộc cường giả tiến nhập Mộng Huyễn Thiên Đường lần này, chủ nhân viên ma tinh tuy không phải kẻ mạnh nhất, nhưng thực lực tổng thể đủ để xếp vào năm vị trí đầu. Không ngờ lại vẫn lạc trong tay Long Hạo Thần, điều này thực nằm ngoài dự liệu của gã! Nhân tộc cùng Ma tộc khác biệt, chỉ thoáng nhìn qua, gã đã đoán được đại khái tuổi tác của hắn.

Kim quang lấp lánh, đáy mắt Long Hạo Thần lộ ra hàn ý thấu xương, nhìn thẳng vào Hoàng Thước, không chút e dè.

“Ít ra, ba người bọn ta còn sống rời khỏi Mộng Huyễn Thiên Đường, còn các ngươi…” Hắn cố ý ngưng lại, bỏ lửng câu nói.

Hoàng Thước dù có trầm ổn đến đâu, lúc này tâm thần cũng không khỏi chấn động, ánh mắt hướng về phía Mộng Huyễn Thần Điện xa xa, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch.

Phải biết, những kẻ tiến vào đó lần này đều là truyền nhân của tứ đại Ma Thần đứng đầu Ma tộc! Vì thu hoạch linh lô, Ma Thần Hoàng còn ban mật lệnh. Nếu tất cả truyền nhân đều vẫn lạc tại Mộng Huyễn Thiên Đường, đối với Ma tộc mà nói, đó là đả kích không gì sánh nổi. Thậm chí, căn cơ Ma tộc có thể vì thế mà lung lay.

Trong tay Long Hạo Thần đã xuất hiện một chiếc Vương Miện Truyền Thừa, ai dám chắc hắn không còn chiếc nào khác? Hơn nữa, nghe giọng điệu của hắn, e rằng đám A Bảo trong Mộng Huyễn Thiên Đường tình huống không mấy khả quan.

“Nói, bọn chúng rốt cuộc thế nào?” Hoàng Thước gầm lên một tiếng. Khí thế lãnh liệt bỗng nhiên bùng phát. Áp lực khủng bố cơ hồ trong nháy mắt đạt đến đỉnh phong. Ngay cả vùng đất Mộng Huyễn Thiên Đường vốn tràn ngập hơi thở thiên nhiên, lúc này cũng bị hắc ám bao trùm.

Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng, kim quang trong tay chợt lóe, một cây pháp trượng màu trắng ngà xuất hiện trong lòng bàn tay. Ánh sáng vàng nhu hòa lan tỏa, dễ dàng ngăn cản hắc ám khí tức, hơn nữa bao phủ phe mình trong một tầng ánh sáng mông lung.

Ông có chút hiểu ý đồ của Long Hạo Thần, trầm mặc không nói, để mặc hắn tự do phát huy. Cường giả Thánh Điện liên minh đã đồng loạt phóng xuất vũ khí, tùy thời chuẩn bị tiến nhập trạng thái chiến đấu.

Áp lực Hoàng Thước mang đến không thể làm khó Long Hạo Thần, trên mặt hắn ngược lại nở một nụ cười nhạt.

“Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết?”

Hoàng Thước lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

“Nếu bọn chúng có mệnh hệ gì, chúng ta nhất định san bằng Trấn Nam quan, không tiếc trả giá cùng nhân loại các ngươi tử chiến đến cùng.” Lời gã nói ra, chém đinh chặt sắt, không chút do dự.

Chủng tộc khác thì gã không rõ, nhưng tình huống Nghịch Thiên Ma Long tộc, gã hiểu tường tận.

Hiện tại, trong Nghịch Thiên Ma Long tộc, Ma Thần Hoàng Phong Tú chỉ có hai người con, A Bảo và Lãnh Tiêu, lần này đều tiến vào Mộng Huyễn Thiên.

**Thay đổi và giải thích:**

* **”Bật thốt kinh ngạc” -> “thất sắc kinh hô”:** Tăng tính biểu cảm, phù hợp văn phong tiên hiệp.
* **”Khẳng định…là sự thật” -> “thêm tin tưởng…vừa thốt ra”:** Mượt mà hơn, tự nhiên hơn.
* **”Sắc mặt…biến” -> “sắc diện…kịch biến”:** Tăng tính nghiêm trọng, nhấn mạnh sự thay đổi.
* **”thuộc về ai” thành “lai lịch ra sao”.**
* **”Chết trong tay” -> “vẫn lạc trong tay”:** “Vẫn lạc” trang trọng hơn, thường dùng trong bối cảnh tiên hiệp khi nói về cái chết của nhân vật quan trọng.
* **”Không bao giờ nghĩ tới” -> “nằm ngoài dự liệu”:** Ngắn gọn, súc tích hơn.
* **”Liếc mắt một cái” -> “thoáng nhìn qua”:** Tinh tế hơn.
* **”Biểu lộ tia băng lãnh” -> “lộ ra hàn ý thấu xương”:** Tăng tính hình tượng, nhấn mạnh sự lạnh lùng.
* **”Đám A Bảo” thay vì “A Bảo bọn họ”**.
* **”Kiềm không được tinh thần hỗn loạn” -> “tâm thần không khỏi chấn động”:** Nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn thể hiện sự xáo trộn nội tâm.
* **”Nói, bọn họ ra sao rồi?” -> “Nói, bọn chúng rốt cuộc thế nào?”:** “Bọn chúng” thể hiện sự khinh miệt của Hoàng Thước.
* **thay “trả giá” bằng cụm “không tiếc trả giá”.**
* **”Chém đinh chặt sắt” -> “chém đinh chặt sắt, không chút do dự”:** Thêm chi tiết để nhấn mạnh sự quyết liệt.
* Thêm các từ ngữ mang tính chất tiên hiệp: “thảy đều”, “há lại”, “cơ hồ”, “vẫn lạc”, “mệnh hệ”.
* Thay thế hoặc loại bỏ, một số hư từ, liên từ (ví dụ: “Đương nhiên”, “thì”).
* Lời thoại được chỉnh sửa, nghe tự nhiên và phù hợp với tính cách nhân vật.

Những thay đổi này giúp đoạn văn mang đậm chất tiên hiệp hơn, tập trung vào miêu tả nội tâm, khí thế và hành động của nhân vật, đồng thời sử dụng ngôn ngữ trau chuốt, giàu hình ảnh.

Đường theo gã thấy, với thực lực của A Bảo, dù có xảy ra chuyện gì trong Mộng Huyễn Thiên Đường đi nữa thì cũng không thể nào gặp vấn đề. Không tàn sát hết đám nhân loại đã là nương tay, chắc chắn sẽ thu hoạch cực lớn trong chuyến đi này. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến ma tộc chịu trả cái giá lớn như vậy, chỉ để giành lấy danh ngạch tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường.

Nhưng gã tuyệt đối không ngờ được, tình thế lại biến hóa quỷ dị đến thế. Nhân loại thương vong thảm thiết, vào mười thì chỉ còn ba người sống sót trở ra. Hơn nữa nhìn dáng vẻ Thải Nhi thì dường như rất suy yếu. Nhưng quan trọng là, đến tận bây giờ, bên ma tộc vẫn chưa có một ai đi ra!

Khuyết điểm lớn nhất của ma tộc trong lần hành động này là không hiểu rõ Mộng Huyễn Thiên Đường. Tất cả hiểu biết chỉ thông qua Ma Thần Hoàng tự suy đoán và một ít tiên tri của Tinh Ma Thần. Bất luận thế nào, ít nhất thì A Bảo, Lãnh Tiêu và cả con gái Nguyệt Ma Thần hiện tại đều chưa trở ra.

Bên Nguyệt Ma Thần còn dễ nói, Nguyệt Dạ lần này có thể nói là nhờ liên quan đến A Bảo mới giành được một suất. Nhưng Nghịch Thiên Ma Long tộc thì không được! Đương kim Ma Thần Hoàng tuy chưa đến tuổi già, nhưng năng lực sinh dục của y đã giảm sút, gần như không thể có con nữa. Trong tình huống như vậy, nếu Lãnh Tiêu và A Bảo đều bỏ mạng trong Mộng Huyễn Thiên Đường, đối với Nghịch Thiên Ma Long tộc mà nói, đó chính là tai họa diệt tộc.

Từ trước đến nay, tộc trưởng Nghịch Thiên Ma Long tộc đều là Ma Thần Hoàng, truyền thừa huyết mạch Nghịch Thiên Ma Long thuần khiết nhất, chưa từng có tiền lệ Ma Thần Hoàng đến từ huyết mạch khác. Hơn nữa hiện tại A Bảo đã dựng được uy vọng trong Nghịch Thiên Ma Long tộc, nếu lần này bọn họ đều chết hết, Ma Thần Hoàng nhất định sẽ cực kỳ giận dữ. Gã là thống lĩnh dẫn đội, nếu nói không bị giận chó đánh mèo là điều không tưởng.

Bởi vậy lúc này mắt Hoàng Thước đã đỏ ngầu. Tất cả sự trầm ổn đều tan biến trước hiện thực tàn khốc. Gã đã chuẩn bị sẵn sàng tử chiến, thà rằng chết tại đây còn hơn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Ma Thần Hoàng.

Ánh sáng nhạt lóe lên, đáy mắt Long Hạo Thần lộ ra tia lạnh lẽo.

“Muốn biết tin tức của bọn họ không phải là không thể. Ta có thể nói cho ngươi biết, trong số bọn họ không phải ai cũng chết, vẫn có kẻ sống sót. Nhưng cớ sao ta phải nói rõ tình hình cho ngươi chứ?”

Long Hạo Thần nói rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí không có biểu cảm thừa thãi. Nhưng sau khi nghe hắn nói câu này, bất kể là Hàn Khiếm hay Lăng Tiếu, trên mặt đều hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.

Đứa trẻ này quả thực quá thông minh. Bọn họ đương nhiên nhìn ra được, nếu Hoàng Thước thật sự bị bức ép, nhất định sẽ liều chết tại đây. Ma tộc đương nhiên sẽ thương vong thảm trọng, nhưng chẳng lẽ nhân loại sẽ nhẹ nhàng? Nên nhớ, đây không phải là thủ vệ Trấn Nam quan, có bình chướng thiên nhiên để dựa dẫm. Lần này ma tộc tiến đến đa số là cường giả cấp chín. Dù chỉ mới vượt qua ngưỡng cửa cấp chín, không có bất kỳ vũ khí nào phụ trợ, ma tộc cũng không phải dễ đối phó. Đây chính là lấy cấm vệ quân Hắc Long dẫn đầu!

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương 876: Phương Đình

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 5, 2025

Chương: Kiếm ý và bí mật

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 5, 2025

Chương 875: Một thể

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 5, 2025