Chương: Hạo Nguyệt tam đầu (1) | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Hai mắt cốt long lấp lánh hỏa diễm ma trơi, khí thế bừng bừng sánh ngang cường giả cửu giai của đại lục Thánh Ma. Trên lưng nó, một nam tử thân khoác trọng giáp uy nghi ngự tọa.
Nam tử này thân cao hơn hai thước, vững vàng ngồi nơi giao nhau giữa cổ và lưng cốt long. Tay phải hắn nắm một thanh trọng kiếm, chiều dài thậm chí vượt quá thân mình. Quang mang tím lịm bao phủ lấy trọng kiếm, chói lòa cả một phương.
Giữa không trung xám xịt bỗng nhiên nứt toạc, một thân ảnh mảnh khảnh hiện ra. Y phục đen tuyền che kín thân thể y, chỉ lộ ra hai điểm hỏa diễm đỏ rực lập lòe nơi mũ trùm.
“Đúng vậy, chúng ta đều đến chậm. Vừa nhận được tin tức của tiểu Thi Vu, ta liền tức tốc tới ngay, rốt cuộc vẫn muộn mất một bước.” Thì ra y chính là chủ nhân của thanh âm sắc nhọn kia.
“Một năm trước, khi phát hiện ra Áo Tư Đinh Cách Lý, nó chỉ vừa mới trọng sinh. Vì trốn tránh chúng ta truy sát, nó đã sử dụng thiên phú với cái giá là sau đó sẽ suy yếu vô cùng, tốc độ tiến hóa cũng giảm sút. Nhưng cớ sao trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nó lại có thể mọc ra cái đầu thứ ba? Cứ theo đà này, e rằng không tới một trăm năm, thiên phạt thuở ban sơ sẽ lại giáng xuống. Tử Linh Thẩm Phán Kỵ Sĩ, ngươi có cách nào tìm ra nó không?”
Tử Linh Thẩm Phán Kỵ Sĩ lạnh lùng đáp:
“Ngay cả bản thân ngươi là Vu Yêu Vương còn không thể tiến vào thế giới khác tìm kiếm, ta làm sao có thể. Nhưng mỗi lần tiến hóa, nó đều phải quay về không gian nơi nó sinh ra, chúng ta có thể chờ đợi tại đây.”
Vu Yêu Vương lạnh giọng nói:
“Những kẻ khác đang làm gì? Chẳng lẽ bọn chúng nghĩ lần này Áo Tư Đinh Cách Lý sẽ giống như sáu lần trọng sinh trước, dễ dàng bị chúng ta tiêu diệt ư? Nó đã mọc ra cái đầu thứ ba, càng ngày càng khó đối phó. Chúng ta nhất định phải triệu tập đại hội các quân chủ vong linh, liên hợp lại tìm đối sách.”
“Được. Về việc này ta đồng ý với ngươi. Áo Tư Đinh Cách Lý từ khi cưỡng ép phá tan trụ phong ấn, gây ra cảnh trời long đất lở, bản thể của nó đã diệt vong. Dựa vào sức mạnh thiên phạt ban cho, nó tối đa chỉ có thể trọng sinh chín lần. Chỉ cần lần này chúng ta diệt được nó, lại kiên trì thêm hai ngàn năm, nó sẽ vĩnh viễn không thể tái sinh. Khi đó, biết đâu chúng ta có thể mở ra con đường thông tới thế giới khác, vĩnh viễn rời khỏi chốn tràn ngập hủy diệt và tịch mịch này.”
Vu Yêu Vương hơi kinh ngạc:
“Không ngờ kẻ lạnh lùng nhất như ngươi cũng sợ tịch mịch.”
“Chẳng lẽ ngươi không sợ?” Tử Linh Thẩm Phán Kỵ Sĩ hừ lạnh một tiếng, cốt long khổng lồ dưới thân đột ngột xoay mình, hắc ám nồng đậm từ thân thể nó phát ra. Ngay sau đó, gã biến mất. Vu Yêu Vương chăm chú nhìn một lát, nơi đó bỗng xuất hiện một bong bóng tím khổng lồ, nhất thời thôn tính cả một ngọn núi. Thân thể Vu Yêu Vương hòa vào không trung xám xịt, tan biến không dấu vết.
…………………………..
Cảm giác chân chạm đất khiến Long Hạo Thần chấn động toàn thân, theo bản năng nhìn lại chính mình. Hắn phát hiện sắc tím dưới làn da lúc này đã hoàn toàn biến mất.
…biến mất, dung nhập vào sâu trong cơ thể hắn. Tác dụng phụ của Bạo Linh Đan dường như cũng tan biến, không cần đến hai mươi bốn canh giờ để tiêu hao.
Sắc tím quanh thân Long Hạo Thần dần nhạt đi, hắn kinh ngạc phát hiện bốn phía tối đen như mực, cảnh vật lại có chút quen thuộc. Nơi này là…?
“Hạo Thần.” Một thanh âm mừng rỡ vang lên. Ngay sau đó, Long Hạo Thần nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc.
Cộp, cộp, cộp…
Dưới sự dìu đỡ của Lý Hinh, nàng và Thải Nhi từ phía xa nhanh chóng bước tới.
Lúc này Long Hạo Thần mới kịp phản ứng, bản thân đã trở lại Thánh Thành. Khi hắn cúi đầu xuống, chợt nhìn thấy một vật thể khổng lồ nằm dưới chân mình, nó hơi cảnh giác trừng mắt về phía Thải Nhi.
Đây… đây là Hạo Nguyệt ư?
Long Hạo Thần bỗng chốc ngây người.
Vật thể dưới chân hắn có thể nói là cực kỳ to lớn. Tứ chi tráng kiện, thân dài vượt quá bốn mét, so với Hạo Nguyệt nguyên bản càng thêm to khỏe. Nếu nói Hạo Nguyệt trước kia là một con thằn lằn khổng lồ, thì hiện tại nó giống như một con cá sấu, hơn nữa còn mọc ra tới ba cái đầu.
Đúng vậy, chính là ba cái đầu. Trừ bỏ Tiểu Quang và Tiểu Hỏa, Long Hạo Thần còn thấy một cái đầu thứ ba với đôi mắt màu xanh lục. Nhưng cũng giống như Tiểu Quang và Tiểu Hỏa, ánh mắt nó tràn ngập vẻ thân mật đối với Long Hạo Thần.
Thấy Long Hạo Thần nhìn chúng nó, ba cái đầu to lập tức nhích lại gần, cọ tới cọ lui trên người hắn.
“Hạo Nguyệt, không sao cả. Thải Nhi là bằng hữu của ta.” Long Hạo Thần không rảnh quan sát biến hóa của Hạo Nguyệt, vội vàng tiến lên hai bước, mặt tràn đầy áy náy đón Thải Nhi.
“Thải Nhi, thành thật xin lỗi, ta… ta lại lỡ hẹn.” Hắn không hề tìm bất cứ lý do khách quan nào. Trời đã tối như vậy, rõ ràng là Thải Nhi và Lý Hinh đều đã đứng đây chờ hắn trở về!
Trong lòng Long Hạo Thần cảm thấy ấm áp vô cùng, hốc mắt nóng lên. Loại cảm giác được người khác quan tâm này chính là điều mà hắn khao khát nhất.
Thải Nhi không hề trách cứ hắn, theo bản năng nhấc tay nắm lấy tay Long Hạo Thần, một luồng linh lực nhu hòa truyền vào trong cơ thể hắn.
Long Hạo Thần không hề phòng bị Thải Nhi, đồng thời một tay khác đè lên cái đầu to của Hạo Nguyệt.
Thải Nhi khẽ nói:
“May mắn là ngươi không bị thương. Nhưng vì sao linh lực lại tiêu hao nhiều như vậy, ngươi không sao chứ?” Nàng không thể nhìn thấy sắc mặt hiện tại của Long Hạo Thần, nhưng từ kết quả dò xét trong cơ thể hắn và lắng nghe hơi thở, có thể đoán được hắn không gặp chuyện gì lớn, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi.
Long Hạo Thần đáp:
“Ta không sao. Hạo Nguyệt gặp chút nguy hiểm, ta đi giúp nó. Thải Nhi, ta…”
Thải Nhi khẽ lắc đầu.
“Không sao, ta không trách ngươi, bình an trở về là tốt rồi.” Theo như nàng biết, đồng bạn ma thú của nàng chắc hẳn sinh sống trong núi sông, không phải là kẻ địch nên mới triệu hoán Long Hạo Thần. Nàng không suy nghĩ nhiều.
Bên cạnh, Lý Hinh nghi hoặc hỏi:
“Long Hạo Thần, đây là Hạo Nguyệt sao? Sao nó lại lớn như vậy, ủa, còn mọc thêm một cái đầu nữa? Thật kỳ quái!”
Long Hạo Thần ra hiệu im lặng, khẽ nói:
“Chắc là do Hạo Nguyệt tiến hóa. Đi thôi, trời đã tối rồi, chúng ta về trước rồi nói sau.”
Long Hạo Thần bình an trở về, Thải Nhi cũng yên lòng. Lý Hinh và Long Hạo Thần trước tiên đưa nàng về chỗ ở, sau đó mới mang theo Hạo Nguyệt cùng nhau trở về chỗ của mình.
Phòng ngủ không lớn, giờ Hạo Nguyệt đã to gấp đôi, ba người bước vào liền cảm thấy có chút chật chội. Nhưng dù nói thế nào nó cũng không chịu ra ngoài ngủ. Ba cái đầu quấn quýt bên cạnh Long Hạo Thần, trong mắt tràn ngập cảm kích và thân thiết, tựa như đứa con quấn lấy cha mình.
“Được rồi, được rồi. Ngươi gặp nguy hiểm thì ta đương nhiên phải đi cứu chứ? Không cần áy náy.” Long Hạo Thần vuốt ve ba cái đầu của Hạo Nguyệt, mỉm cười nói.
Lại nói, trận chiến với Thi Vu và đại quân khô lâu, đến giờ vẫn còn khiến tim hắn đập nhanh, nhưng hắn tuyệt không hối hận. Hắn là Thủ Hộ kỵ sĩ, Hạo Nguyệt là người nhà của hắn, đương nhiên hắn phải bảo vệ nó.
Lúc này Long Hạo Thần mới có thời gian cẩn thận quan sát những thay đổi của Hạo Nguyệt sau khi tiến hóa.
Có thể nói, lần tiến hóa này đã khiến Hạo Nguyệt hoàn toàn biến đổi. Thân thể to lớn gấp đôi, tráng kiện hơn rất nhiều. Khi đứng đã cao khoảng một mét rưỡi, tứ chi to khỏe, móng vuốt sắc bén. Ba cái đầu ngẩng cao, có vài phần uy phong.
Vảy trên thân nó cũng biến đổi, mỗi một chiếc vảy đều có hình trứng, nhưng phía trên lại nhô ra hình thoi, thể hiện độ dày và cứng cáp. Thân thể vẫn là màu đen, nhưng ánh sáng chiếu rọi mơ hồ phản chiếu sắc tím đậm. Phần lưng nhô ra cũng lớn hơn, dường như phát triển theo hình thể của nó.
Ba cái đầu của Hạo Nguyệt là biến hóa rõ ràng nhất. Đầu góc cạnh rõ ràng, hai bên đều nhô ra một cục, dường như là sừng, chỉ là không quá rõ ràng. Đôi mắt to hơn, miệng hình tròn cũng biến thành hơi dài. Quan trọng nhất là tất cả đều lớn hơn một vòng.
Bởi vì có khế ước liên kết, Long Hạo Thần có thể cảm nhận rõ ràng Hạo Nguyệt đã trở nên mạnh mẽ, cường đại hơn trước kia rất nhiều. Nếu như đối đầu trực diện, chỉ sợ chính hắn cũng khó lòng thắng được nó. Rõ ràng đây là dấu hiệu ma thú đã tiến vào cảnh giới lục giai!
Tiến hóa như vậy cũng quá đáng sợ đi? Từ khi Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt ký kết khế ước đến nay, tổng cộng chưa tới một năm. Lần đầu tiên nó tiến hóa là nhờ máu của Long Hạo Thần. Lần thứ hai tiến hóa là do tự thân nó. Chắc hẳn có liên quan đến viên đá kia.
Đây không phải điểm chính, quan trọng là mỗi lần Hạo Nguyệt tiến hóa, thực lực đều tăng lên vượt bậc. Khi biến thành hai đầu, nó đã từ ma thú nhị giai…
Hạo Nguyệt thăng lên tứ giai. Lúc này biến thành ba cái đầu, từ tứ giai lên lục giai. Mặc kệ là từ phụ thân hoặc lão sư, Long Hạo Thần đều chưa từng nghe nói có ma thú nào tiến hóa với tốc độ nhanh như vậy.
Hơn nữa, Long Hạo Thần kinh ngạc phát hiện, phía cổ của cái đầu mắt xanh mới mọc, lại nhô ra một khối u. Phía bên kia, Tiểu Hỏa cũng nhô ra một khối u tương tự. Như vậy là trong lần tiến hóa này, hai bên cổ nó đều có một khối u nhô lên. Chẳng lẽ nó còn có thể mọc ra thêm hai cái đầu nữa? Nếu đúng như vậy, nó sẽ tiến hóa thành thứ gì đây?
Đối với Hạo Nguyệt, Long Hạo Thần càng lúc càng hiếu kỳ.
Hạo Nguyệt cảm nhận được suy nghĩ của Long Hạo Thần, ba cái đầu đồng loạt nhìn hắn. Tiểu Quang trước tiên tiến tới, vươn lưỡi to liếm mặt hắn, xem như giúp Long Hạo Thần rửa mặt.
“Ha ha, đừng liếm nữa, nhột quá!”
Tiểu Hỏa và cái đầu mới lập tức hùa theo, ba cái đầu cùng Long Hạo Thần đùa giỡn.
Long Hạo Thần cũng nhận được tin tức do Hạo Nguyệt truyền lại. Đúng là nó sẽ còn biến hóa, nhưng trình độ sẽ không khác biệt lớn như lần này. Dù sao ma thú từ lục giai tiến hóa lên thất giai so với từ tứ giai lên lục giai khó khăn hơn rất nhiều. Hạo Nguyệt không nói gì thêm liên quan đến vấn đề tiến hóa. Long Hạo Thần chỉ có thể cảm giác được Hạo Nguyệt nói với hắn, bất luận sau này nó biến thành dạng gì, hắn vĩnh viễn là người nhà, là đồng bạn, là huynh đệ, thậm chí là phụ thân của nó.
Sắc trời đã tối đen, khi Long Hạo Thần tắm rửa xong, tiến nhập trạng thái tu luyện, Hạo Nguyệt đã say giấc nồng. Tuy nó đã hoàn thành tiến hóa, nhưng thân thể lại vô cùng yếu ớt. Hiển nhiên, quá trình tiến hóa đã tiêu hao hết năng lượng của nó, muốn hồi phục đến trạng thái tốt nhất còn cần thêm thời gian.
Hạo Nguyệt cũng cho Long Hạo Thần biết cái đầu mới của nó có thuộc tính phong, Long Hạo Thần đặt tên cho nó là Tiểu Thanh, tương xứng với màu mắt của nó.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Khi ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, đánh thức Long Hạo Thần, hắn từ từ thanh tỉnh khỏi trạng thái tu luyện. Trong quang mang ấm áp, đáy mắt hắn xuất hiện một tia nhu hòa. Trong đầu hắn không tự giác nhớ tới thế giới hắc ám và hỏa diễm.
So sánh với nó, đại lục Thánh Ma tựa như thiên đường!
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ánh nắng, trong lòng Long Hạo Thần chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc.
Hạo Nguyệt chiếm giường của Long Hạo Thần, tướng ngủ bất nhã. Bởi vì giường không đủ dài, thân thể nó cuộn tròn lại, cái đuôi còn bị Tiểu Quang ngậm trong miệng. Trong mắt người khác, có lẽ sẽ cảm thấy nó có bộ dạng hung dữ. Nhưng trong mắt Long Hạo Thần, chúng nó đều thật ngây thơ.
Đi tới bên giường, khẽ hôn lên ba cái đầu, Long Hạo Thần không đánh thức bọn nó, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, rửa mặt súc miệng, rồi dùng bữa sáng. Hôm nay hắn còn phải tham gia thi đấu.
Khi Long Hạo Thần vừa rời khỏi phòng ngủ, ba cái đầu của Hạo Nguyệt đồng loạt mở mắt nhìn nhau. Ba đôi mắt với ba màu sắc khác nhau đều tràn ngập cảm giác ấm áp, khóe miệng cong lên, rồi lại nhắm mắt, hô hấp trở nên đều đều.
Long Hạo Thần vươn vai một cái, cảm thấy nội linh lực vẫn còn chút yếu ớt. Đêm qua trở về đã khuya, tu luyện trong chốc lát không đủ để linh lực của hắn khôi phục hoàn toàn. Nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn, lực lượng cũng tăng lên đáng kể.
Xem ra, hắn phải tìm cơ hội thử nghiệm ngoại linh lực mới được. Bữa sáng hắn dùng chung với Lý Hinh và Dạ Hoa. Tuy Dạ Hoa không thể xem trận đấu, nhưng y vẫn có mặt. Ít nhất y muốn đợi Long Hạo Thần tham gia hết các trận đấu, chính thức gia nhập Liệp Ma Đoàn rồi mới trở lại Hạo Nguyệt thành.
“Hinh nhi nói Hạo Nguyệt đã trở về, còn tiến hóa?” Dạ Hoa khẽ hỏi Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần gật đầu.
Dạ Hoa hơi tò mò hỏi:
“Nó tiến hóa đến trình độ nào? Chẳng lẽ là nhờ thứ kia lần trước ngươi nói?”
Long Hạo Thần đáp:
“Chắc là vậy. Bằng không đệ tử cũng không nghĩ ra nó làm cách nào trong thời gian ngắn ngủi lại tiến hóa lần nữa. Lão sư, đệ tử cảm thấy Hạo Nguyệt rất khác biệt. Lần tiến hóa này, nó đã đạt tiêu chuẩn ngang bằng ma thú sơ lục giai. Hơn nữa còn có thêm một thuộc tính.”
Dạ Hoa mỉm cười nói:
“Đối với ngươi mà nói coi như là chuyện tốt. Hạo Nguyệt càng mạnh thì trợ giúp cho ngươi càng lớn. Nó có thể trở về khi trận chung kết bắt đầu, sẽ giúp ngươi rất nhiều. Thi đấu sau này ngươi sẽ càng thoải mái.”
Long Hạo Thần cười ha hả nói:
“Hiện tại Hạo Nguyệt còn hơi yếu, trước khi nó hoàn toàn hồi phục, đệ tử sẽ không để nó cùng tham gia thi đấu. Lão sư, thời gian không còn sớm, đệ tử cùng tỷ tỷ xuất phát.”
Dạ Hoa gật đầu.
Long Hạo Thần và Lý Hinh từ biệt Dạ Hoa, đi về phía đại sân Thánh Minh. Nhìn bóng lưng bọn họ, Dạ Hoa khẽ thở dài:
“Thằng bé Hạo Thần này cái gì cũng tốt, chỉ là đối với người bên cạnh quá mềm lòng, quá trọng tình thân.”
Sân đấu chiến sĩ.
Khi Long Hạo Thần đi vào sân, hắn mới nhớ tới tình hình rút thăm đấu vòng tròn ngày hôm qua. Hôm nay hắn phải đối mặt với địch thủ, dường như là thí sinh số 2 đến từ Ma Pháp Thánh Điện. Một vị Ma Đạo Sư ngũ giai. Không cần phải nói, đây sẽ lại là một trận đánh khốc liệt.
Ngày hôm qua hắn rời đi sớm, dĩ nhiên không biết kết quả các trận sau, vào cửa hỏi thăm một chút, đối thủ hôm nay của hắn cũng chiến thắng trong trận đấu hôm qua. Giống như hắn, đã đánh bại một thích khách.
Ở khu nghỉ ngơi tìm vị trí ngồi xuống, Long Hạo Thần đảo mắt một vòng, hấp dẫn hắn chú ý nhất vẫn là hai nàng gái trong tổ.
Triệu hoán sư la lỵ với bộ dáng rầu rĩ không vui, dường như vẫn còn để bụng chuyện ngày hôm qua triệu hồi ra một con cừu nhỏ khiến nàng xấu hổ.
Vương Nguyên Nguyên thì ngồi bên cạnh lau Thuẫn Bài to lớn, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Yêu thương, tựa như vuốt ve da thịt người tình.
Long Hạo Thần đương nhiên sẽ không cho rằng vị triệu hoán sư la lỵ kia chỉ có thể triệu hoán ra một con cừu đơn giản. Thứ nhất, nàng chắc chắn là vị triệu hoán sư số 1, như vậy chứng tỏ tu vi của nàng đã đạt tới ngũ giai. Thứ hai, nàng có thể lọt vào chung kết, chứng tỏ ít nhất nàng cũng phải nằm trong top 10 vòng loại của Linh Hồn Thánh Điện.
Hôm qua, khi Sinh Linh Môn xuất hiện, Long Hạo Thần không tài nào quên được cảm giác chấn động đó. Tuy rằng chỉ có một con cừu khôi hài xuất hiện, nhưng Sinh Linh Môn lẽ nào chỉ có thể triệu hoán cừu? Chỉ sợ là không đơn giản như vậy.
Không suy nghĩ nhiều thêm, Long Hạo Thần lập tức ngồi xuống nhắm mắt, tiến nhập trạng thái minh tưởng. Đêm qua tiêu hao linh lực quá lớn, tuy cảm giác suy yếu nhờ Hạo Nguyệt tiến hóa mà biến mất, nhưng nội linh lực cạn kiệt vì Bạo Linh Đan thì không thể thay đổi. Hắn phải tận dụng mọi thời cơ để khôi phục một chút nội linh lực. Đối thủ lát nữa của hắn, là số 2 Ma Pháp Thánh Điện, chắc chắn cũng là một vị cường giả ngũ giai.
Dạ Hoa từng dạy Long Hạo Thần, ma pháp sư tu vi càng cao, thực lực tổng thể càng tăng cường gấp bội. Đơn giản mà nói, ma pháp sư nhị giai khẳng định không phải đối thủ của chiến sĩ nhị giai. Nhưng khi ma pháp sư đạt tới ngũ giai, cho dù mười chiến sĩ đồng cấp cũng chưa chắc có thể đối phó.
Ma pháp sư có lực công kích cường đại và năng lực khống chế chiến trường. Một ma pháp sư ưu tú là sức chiến đấu chủ yếu nhất, cũng là hỏa lực bộc phát trong đoàn đội.
Trận đấu thứ nhất là cuộc so tài giữa hai thích khách. Thích khách đối đầu thích khách, quan trọng là tốc độ và khả năng khống chế, hầu như ai đâm trúng đối thủ trước thì sẽ giành được phần thắng cuối cùng. Bởi vậy, trận đấu này kết thúc rất nhanh. Thậm chí người khác còn không nhìn rõ bọn họ thắng như thế nào, thì trận đấu đã kết thúc.
“Trận thứ hai, Hoàng Nghị đối đầu Long Hạo Thần, ra sân.”
Thanh âm trọng tài đánh thức Long Hạo Thần khỏi trạng thái tu luyện. Bên kia, một ma pháp sư luôn trầm lặng cũng chậm rãi đứng dậy. Dáng vẻ của y cũng tuấn tú, đường nét trên mặt thậm chí còn nhu hòa tương tự Long Hạo Thần. Dáng người cao hơn Long Hạo Thần một chút, không khoa trương gây chú ý như Lâm Hâm, nhưng từng động tác lại phảng phất theo một quỹ tích nhất định.
Con ngươi Long Hạo Thần co rút, xem ra đối thủ này không dễ đối phó! Từ trên người Hoàng Nghị, hắn có cảm giác tương tự như khi Dương Văn Chiêu phát ra uy hiếp, chỉ là không mãnh liệt bằng Dương Văn Chiêu.
“Chiến đấu giữa kỵ sĩ và ma pháp sư, để đảm bảo công bằng, hai bên hãy cách xa khoảng năm mươi mét.” Trọng tài chỉ huy Long Hạo Thần và Hoàng Nghị giữ khoảng cách xong, mới tuyên bố. “Trận đấu bắt đầu!”
Lần này Long Hạo Thần không lựa chọn Súc Thế nữa. Chiến đấu với ma pháp sư, cần phải không ngừng tiếp cận, so với lực công kích mạnh mẽ và khả năng khống chế chiến trường, thân thể ma pháp sư khá yếu ớt. Một khi bị kỵ sĩ tiếp cận, thắng bại coi như đã định.
Xông lên. Long Hạo Thần chạy nhanh, tay trái nắm Quang Diệu Thuẫn Bài, tay phải cầm hỏa kiếm. Kiếm quang của hắn trong trận đấu hôm qua với Thi Vu đã đánh mất, bởi vậy nói chính xác thì hiện giờ hắn chỉ có một thanh kiếm.