Chương: Hạo Nguyệt biến thành giáp, song thần kiếm! [1+2] | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
Không cần Long Hạo Thần ra hiệu, nếu Thải Nhi không thể nắm bắt được thời cơ như vậy, thì một năm qua Thánh Nguyệt dạy dỗ nàng coi như uổng phí.
Lưỡi Hái Tử Thần bất ngờ ập đến, khiến Hệ Nhĩ rốt cuộc cảm nhận được nguy hiểm chết chóc. Trong tiếng rống rung trời, gã dùng đôi tay chống đỡ công kích của Lưỡi Hái Tử Thần.
Bây giờ, Hệ Nhĩ giống như An Độ Ma Li năm đó. Mất đi sức mạnh lớn nhất, gã đối mặt với Tử Thần Thất Tuyệt, lực lượng có thể ngăn chặn là rất có hạn.
Tuy nhiên, trạng thái hiện tại của gã vẫn mạnh hơn An Độ Ma Li một chút, không bị Thải Nhi một chiêu giết chết. Nhưng dù vậy, đôi tay gã vẫn bị Lưỡi Hái Tử Thần sắc bén cắt đứt, bắn ra một trận mưa máu xanh đen, tung tóe khắp nơi.
Hệ Nhĩ điên cuồng rống lên một tiếng, cơ bắp và mạch máu toàn thân đột nhiên nổi rõ, một ngụm máu xanh đen từ miệng gã phun ra, bắn về phía Thải Nhi. Cùng lúc đó, thân thể gã nhanh chóng phình to.
Con thỏ khi bị dồn vào đường cùng sẽ cắn người, gã cưỡng ép thi triển Thiên Ma Giải Thể. Nhưng gã còn chưa kịp phát ra tiếng rống trọn vẹn thì đột ngột ngừng lại, thân thể trên không trung bỗng nhiên đông cứng, ngay sau đó nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tán, không còn một mảnh tay chân nào nguyên vẹn.
Biết rõ ma thần có năng lực ve sầu thoát xác, phân liệt cơ thể, làm sao Long Hạo Thần có thể chỉ sử dụng mỗi Đấu Suất Toàn Viên Kiếm?
Điểm kỳ diệu nhất của Đấu Suất Toàn Viên Kiếm chính là uy lực của chiêu cuối cùng. Kỹ năng cường đại này không chỉ đơn giản dồn đối thủ vào phạm vi công kích của mình. Công kích liên tục tăng mạnh, dù có thể chém nát kẻ địch hay không, thì đến cuối cùng, những lực lượng thông qua mượn lực sẽ ra sao? Đó không phải là sức mạnh của riêng Long Hạo Thần, nếu cứ thế kết thúc Đấu Suất Toàn Viên Kiếm, thì cuối cùng những lực lượng đó chỉ có thể bị lãng phí.
Vậy nên, Long Hạo Thần thông qua quá trình không ngừng lĩnh ngộ Đấu Suất Toàn Viên Kiếm, lại thêm bản thân cảm nhận kiếm ý, đã tạo ra cho mình một chiêu cuối cùng của Đấu Suất Toàn Viên Kiếm phiên bản cường hóa.
Sau khi nhanh chóng xoay tròn chém kẻ địch, tất cả lực lượng và linh lực bản thân Long Hạo Thần đều rót vào song kiếm.
Còn nhớ lúc hắn khiêu chiến với Long Thiên Ấn, cuối cùng đã phóng ra Thập Tự Trảm? Lấy hai thanh trọng kiếm cấp sử thi phát huy ra kiếm kỹ cường đại, dù là cường giả nội linh lực trên hai mươi vạn như Long Thiên Ấn, cuối cùng cũng không thể không phát động Thần Ấn vương tọa mới ngăn cản được.
Hệ Nhĩ sau khi trọng thương vẫn quay lưng về phía Long Hạo Thần, trở thành vật hiến tế đầu tiên của thanh kiếm dung hợp.
Ánh sáng màu xanh và đỏ dung hợp trong không khí, mơ hồ lấp lánh ánh sáng kỳ lạ. Màu đen sâu thẳm xen lẫn một chút điểm sáng xanh, tuy ánh sáng chỉ vụt qua nhưng kiếm ý trong nháy mắt thăng hoa, khiến uy lực của nó hoàn toàn trút lên người Hệ Nhĩ.
Thanh Yêu Kỵ Ma trong nháy mắt tan vỡ, nát tan. Một chiếc Vương Miện Ma Thần xanh đen đột nhiên bay ra, muốn chạy về hướng Trụ Ma Thần.
Long Hạo Thần thân hình chợt lóe, đã chắn trước mặt nó, cái đầu trước ngực hắn đột nhiên sống động, há to miệng nuốt Vương Miện Ma Thần vào bụng. Không thể nghi ngờ, Vương Miện Ma Thần này lại bị Hạo Nguyệt ăn tươi.
Thải Nhi và Long Hạo Thần cùng đáp xuống đất.
“Đến đây.”
Long Hạo Thần vẫy tay về phía Thải Nhi. Linh cánh sau lưng Thải Nhi khẽ động, nàng bay tới bên cạnh hắn.
Ánh sáng vàng chợt lóe, hai người cùng biến mất tại chỗ, màn sáng lúc trước bao phủ mảnh đất chiến trường cũng từ từ nhạt nhòa, tan vỡ.
Long Hạo Thần mang theo Thải Nhi lập tức rời đi là điều tất nhiên. Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ mất mạng, Trụ Ma Thần của gã trong nháy mắt mất đi ánh sáng. Sáu ma thần khác dù không tới đây cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Thế nên chúng không thèm đuổi theo cường giả Thích Khách Thánh Điện nữa, hóa thành sáu luồng sáng bay về hướng chiến trường của Long Hạo Thần và Hệ Nhĩ.
Đáng tiếc, khi chúng tới nơi thì Long Hạo Thần và Thải Nhi đã sớm biến mất không còn dấu vết. Hệ Nhĩ thì còn lại, nhưng chỉ là một đống thịt nát, không có khả năng nói cho chúng biết chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, các cường giả Thích Khách Thánh Điện đa số đã trở lại tường thành Khu Ma quan. Ma thần truy đuổi vẫn rất có hiệu quả, năm thích khách Hiệp Ẩn đã vĩnh viễn nằm lại chiến trường. May mắn họ trốn kịp thời, các Hiệp Giả cấp chín đều trở về. Đó là do Thánh Nguyệt dẫn dắt, họ hợp sức ngăn chặn ma thần truy sát mới tránh cho tổn thất lớn hơn.
Đám ma thần bị đánh lén đều đang trong trạng thái giận dữ, sử dụng Ma Thần Hóa. Ma Thần Hóa của ma thần cấp chín so với ma thần cấp tám là khác nhau một trời một vực!
Thánh Nguyệt dẫn theo các Hiệp Giả cố sức chống cự, mới miễn cưỡng giúp đồng bạn có cơ hội trốn thoát. Thích khách Hiệp Ẩn cấp tám trước mặt ma thần cấp chín Ma Thần Hóa thì yếu ớt như tờ giấy. Không ngừng truy sát, sáu ma thần đã tụ tập lại một chỗ, dốc sức tấn công chủ lực Thích Khách Thánh Điện.
Nếu cứ tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ bên Thích Khách Thánh Điện sẽ có tổn thất lớn. Nhưng ngay lúc đó, Trụ Ma Thần của Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ đã tắt.
Một ma thần chết đối với ma tộc là một việc hệ trọng. Sáu ma thần đang truy sát cường giả Thích Khách Thánh Điện kinh hoàng, lập tức quay trở về, không còn tâm trí giữ chân đám Thánh Nguyệt.
Quá trình chiến đấu của Long Hạo Thần và Hệ Nhĩ nói thì dài dòng, kỳ thực cả trận chiến chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi. Vì sao Long Hạo Thần dốc hết tuyệt chiêu của mình? Là vì đánh nhanh thắng nhanh! Hắn lựa chọn Hệ Nhĩ có sức mạnh yếu nhất, lại thêm một loạt tính toán và thực lực của bản thân đã vượt xa Hệ Nhĩ, cộng thêm sự phối hợp hoàn mỹ với Thải Nhi, rốt cuộc đã đánh chết được gã.
Phần quà này đối với Khu Ma quan không thể không nói là quá lớn. Từ khi Long Hạo Thần đến, tám ma thần trú đóng tại đây đã có hai tên bỏ mạng, hơn nữa ngay cả Vương Miện Ma Thần cũng không thể trốn thoát. Đối với ma tộc mà nói, đây tuyệt đối là tổn thất nặng nề.
Ánh sáng chợt lóe, Long Hạo Thần và Thải Nhi đã xuất hiện trong Tháp Vĩnh Hằng.
Nơi này rất an toàn, hai người vừa xuất hiện ở tầng một Tháp Vĩnh Hằng thì ánh sáng tím lấp lánh, Hạo Nguyệt đã rời khỏi người Long Hạo Thần. Năm cái đầu to ngẩng lên, biểu lộ vẻ hưng phấn mãnh liệt.
Tuy Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt đã lâu không gặp mặt, nhưng kỳ thực hai bên chưa từng cắt đứt liên hệ tâm linh. Khi Long Hạo Thần tỉnh lại khỏi minh tưởng sâu, liền lập tức liên lạc với Hạo Nguyệt. Dường như Hạo Nguyệt cũng luôn bế quan khổ tu. Long Hạo Thần tăng tu vi là một bước tiến lớn, trợ giúp cho Hạo Nguyệt.
Thân thể Hạo Nguyệt càng to lớn thêm vài phần. Bề mặt vảy của nó dần tỏa ra màu tím vàng, tuy không quá rực rỡ nhưng so với trước kia thì đã mang lại cảm giác có chút biến chất.
Vừa tách khỏi người Long Hạo Thần, năm cái đầu to lập tức tới gần hắn, cọ khắp người. Nhiệt tình như đứa con gặp lại phụ thân.
Long Hạo Thần sờ từng cái đầu to của Hạo Nguyệt, đôi tay rõ ràng không đủ dùng, ôm lấy từng cái một. Hơn một năm không gặp chúng, trong lòng hắn rất nhớ nhung.
Tiểu Quang, Tiểu Hỏa, Tiểu Thanh, Tiểu Lam, Tiểu Tứ, sừng trên đầu chúng càng thêm rõ ràng. Bắt mắt nhất là sừng hình bươm bướm trên đầu Tiểu Tứ, tựa như sắp vươn cánh bay, đôi mắt tựa ngọc bích, nhu hòa dịu dàng như thiếu nữ e thẹn.
Thải Nhi đứng một bên nhìn Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt nồng nhiệt ôm nhau, con ngươi vốn vì thực chiến với Tử Chi Thương mà tụ tập sát khí dần tan biến.
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Ở Khu Ma quan đánh chết Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên, một kích trí mạng dù sao cũng là do ông cố của nàng, Hiệp Giả Thánh Nguyệt thực hiện. Thánh Nguyệt chính là cường giả cấp chín thành danh đã nhiều năm, còn là điện chủ Thích Khách Thánh Điện, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa khi đó sự việc xảy ra đột ngột, có nhiều yếu tố ảnh hưởng, An Lạc Tiên không thể phát huy ra hết sức mạnh thì đã bỏ mạng.
Nhưng Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ lại khác! Long Hạo Thần là trực diện đánh bại gã. Thải Nhi khẳng định, dù mình không ra tay chặn Hệ Nhĩ thì chỉ sợ gã cũng khó tránh khỏi cái chết. Uy lực một chiêu cuối cùng của Long Hạo Thần mạnh mẽ đến mức nào, có thể thấy rõ qua việc cơ thể Hệ Nhĩ nổ tung. Độ dày thân thể của ma thần không hề thua kém linh lực bản thân chúng.
Ánh mắt Thải Nhi nhìn Long Hạo Thần, trừ sự dịu dàng thuộc về tình yêu nam nữ còn có sự khâm phục từ tận đáy lòng. Một năm rưỡi nay, nàng không hề nghỉ ngơi một chút nào, luôn khắc khổ tu luyện, trả giá bao nhiêu thì chính nàng hiểu rõ nhất. Nhưng dù vậy, nàng vẫn phát hiện ra chênh lệch giữa mình và Long Hạo Thần không hề được rút ngắn, ngược lại dường như càng xa hơn.
Kỳ thực, chính Long Hạo Thần cũng đã phải cẩn thận lo lắng, tỉ mỉ lên kế hoạch, dốc hết tất cả năng lực, trừ Thần Giáng Thuật.
Hạo Nguyệt dung hợp thay thế vị trí Thần Giáng Thuật, kích phát ra uy lực thật sự của hai thanh thần kiếm. Hai thần kiếm luôn được tẩm bổ trong thiên thạch do Nhã Đình cố gắng giúp đỡ. Tuy chưa kết thúc quá trình tẩm bổ, nhưng rõ ràng phẩm chất của chúng đã được nâng cao. Thế nên, khi Long Hạo Thần dung hợp với lực lượng của Hạo Nguyệt, muốn phát huy hết uy lực của chúng là một việc không hề dễ dàng.
Tất cả đều được hoàn thành theo kế hoạch, trận giết chóc hôm nay, cộng thêm lúc mới đến chiến đấu và thi triển cấm chú, Long Hạo Thần đã đạt được công huân gần một trăm vạn.
Cứ như vậy, hắn mang Thải Nhi rời đi là hoàn toàn danh xứng với thực.
Đừng nói là Thải Nhi, chính Long Hạo Thần cũng khó có thể tin tưởng. Trong cảm nhận của hắn, dường như kẻ địch đã trở nên yếu hơn. Kỳ thực, đây là do một năm rưỡi nay hắn khổ tu, tích lũy thực lực. Một năm minh tưởng sâu, đổi làm người khác chỉ sợ đã sớm phát điên. Loại minh tưởng sâu này còn hơn cả năm đó Thải Nhi hấp thu Luân Hồi kiếm. Khi đó Thải Nhi ít nhất còn có suy nghĩ, còn Long Hạo Thần lại phải khống chế ý nghĩ, dung nhập vào một cảnh giới đặc biệt, không có một phút giây nào được thả lỏng, tựa như một sợi chỉ căng hết cỡ.
Nói theo một cách khác, là con trai quang minh, Thần Quyến Giả, Long Hạo Thần có thể tĩnh tu một năm rưỡi mà không tăng thực lực thì cũng không được. Đương nhiên, hiện giờ hắn có thể đối đầu cũng chỉ là ma thần cấp thấp, đừng quên, hắn mới chỉ hai mươi tuổi!
Hạo Nguyệt và Long Hạo Thần nồng nhiệt một phen mới bình tĩnh trở lại, lập tức truyền ý nghĩ cho Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần lắc đầu nói:
“Không được, hiện giờ chưa phải lúc, chúng ta không thể lộ thân phận ở đây. Hơn nữa còn có những ma thần khác, chúng ta không thể nóng vội. Yên tâm đi, sẽ có lúc cho ngươi đánh một trận thoải mái.”
Hạo Nguyệt đề nghị với Long Hạo Thần chính là xử lý Trụ Ma Thần. Hiện giờ trong tám ma thần ở ngoài Khu Ma quan, có hai Trụ Ma Thần đã mất đi chủ nhân, là thời điểm tốt nhất để phá hủy chúng. Đừng nói Hạo Nguyệt tự mình đề nghị, chính Long Hạo Thần cũng không phải chưa từng có ý định đó. Ma thần tổng cộng chỉ có bảy mươi hai tên, truyền thừa của Xà Ma Thần đã kết thúc. Có thể nói, mỗi khi tiêu diệt một ma thần là sẽ lung lay một phần căn cơ của ma tộc.
Nhưng Long Hạo Thần vẫn rất lý trí, khi nghĩ tới cảnh Khu Ma quan hoang tàn lúc mới đến, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, khi Ma Thần Hoàng biết hắn và Hạo Nguyệt xuất hiện ở bên này, nhất định sẽ lập tức xông tới, Khu Ma quan lấy gì để ngăn cản Ma Thần Hoàng? Đến lúc đó, cả Khu Ma quan sẽ chìm trong biển máu, thậm chí cả Thích Khách Thánh Điện cũng có thể bị hủy diệt. Tuy rằng Long Hạo Thần không biết vì sao cho đến nay Ma Thần Hoàng, Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần, ba cường giả mạnh nhất ma tộc vẫn chưa hành động, nhưng ít nhất Liên Minh Thánh Điện vẫn còn chống đỡ được tình hình trước mắt. Có lẽ Ma Thần Hoàng sợ thực sự lưỡng bại câu thương.
Cho nên, lần này tuy rằng đã đánh chết hai ma thần, nhưng vẫn chưa thể xử lý Trụ Ma Thần của chúng. Long Hạo Thần tuyệt đối không thể lộ thân phận tại biên cương.
Long Hạo Thần mỉm cười nhìn Thải Nhi, nói:
“Chúng ta hồi phục linh lực xong sẽ nhanh chóng trở về, đừng để ông cố lo lắng.”
Hạo Nguyệt không ở lại đây mà trực tiếp truyền tống trở lại thế giới của mình. Năng lực của nó dường như đã mạnh hơn. Long Hạo Thần mơ hồ cảm giác hình như Hạo Nguyệt đã tới bình cảnh, tùy thời có thể đột phá. Thân thể khổng lồ của nó có chút mập mạp, nếu lần nữa tiến hóa thì nó sẽ có được năng lực như thế nào?
Nghĩ tới đây, Long Hạo Thần không kìm được có chút mong chờ. Hạo Nguyệt có thể hủy diệt Trụ Ma Thần, nó càng mạnh thì càng trợ giúp lớn cho những hành động trong tương lai.
Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ đã chết, đối với ma tộc thì sự đả kích này là cực kỳ to lớn.
Trong lều lớn của quân doanh ma tộc, sáu ma thần với khuôn mặt khác nhau, mang khí thế mạnh mẽ, sắc mặt ai nấy đều trầm trọng. Cả căn lều đều tràn ngập một bầu không khí áp lực.
“Chúng ta không thể bỏ qua!” Một tiếng gầm giận dữ phá vỡ sự tĩnh lặng trong lều.
Người nói lời này là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, sau lưng mọc đôi cánh, đỉnh đầu có sừng trâu, mặt màu xám, chính là Dực Ngưu Cuồng Ma Tái Cộng.
Khó trách gã lại giận dữ như vậy. Mấy năm nay, gã luôn cùng Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên và Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ trấn giữ bên ngoài Khu Ma quan. Hiện giờ An Lạc Tiên và Hệ Nhĩ đều đã chết trận, sao gã có thể không nảy sinh cảm giác “thỏ chết cáo khóc” (thương xót đồng loại)?
Nghe lời gã nói, biểu tình của mấy ma thần khác nhau. Trong sáu ma thần, người ngồi ở vị trí chủ tọa là một ma thần có hình dạng giống như phụ nữ nhân loại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Váy dài màu hồng, tóc hồng, cùng với đôi mắt hồng hút hồn người. Làn da trắng nõn nà, diện mạo đẹp đến cực điểm, dáng người bốc lửa, cao hơn một mét tám, nếu so với phụ nữ nhân loại thì có thể xem là khá cao ráo. Hơn nữa tay chân thon dài, phần ngực váy cực ít vải, lộ ra khe sâu hun hút. Đôi gò bồng đảo cao ngất như tùy thời có thể xé toạc lớp vải.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt các ma thần khác không dám nhìn thẳng ả, thậm chí ánh mắt không dừng lại trên người ả quá lâu.
Đây chính là ma thần xếp hạng thứ mười hai trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, Tình Ma Thần Tây Địch. Thứ hạng trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc cực kỳ quan trọng. Có thể tiến vào mười hai thứ hạng đầu, có thể tưởng tượng được thực lực của ả. Ả cũng là thống soái tối cao của đại quân ma tộc bên ngoài Khu Ma quan. Tất cả ma thần tại đây đều nghe theo sự điều khiển của ả. Tuy bề ngoài ả là nữ giới, nhưng không có một ma thần nào không phục ả.
Tây Địch vẻ mặt lạnh lùng càng thêm xinh đẹp, không nóng vội tỏ thái độ, chỉ nhìn về phía Dực Ngưu Cuồng Ma Tái Cộng.
Tái Cộng bị ả liếc nhìn một cái, lửa giận bừng bừng trong nháy mắt liền xẹp xuống, hậm hực ngồi xuống.
Tây Địch lạnh giọng nói:
“Những người khác cũng nói đi, có suy nghĩ gì.”
“Ta đồng ý với lời của Tái Cộng, chuyện này không thể bỏ qua. Nhân loại có gan dám đánh lén chúng ta, không cho chúng một bài học nhớ đời, chẳng phải chúng sẽ càng thêm huênh hoang sao? An Lạc Tiên và Hệ Nhĩ đều đã chết, nếu chúng ta không làm gì, ai cũng không chịu đựng nổi sự trách phạt của bệ hạ.”
Người lên tiếng là ma thần ẩn mình trong bóng tối, hình dạng tựa như một gã đàn ông nhỏ gầy. Long Hạo Thần và Thải Nhi chắc hẳn rất quen thuộc với ma thần này, bởi vì lúc trước gã đã xuất hiện cùng lúc với An Lạc Tiên ở trên tường thành, đánh lén Thải Nhi. Chẳng qua, cuối cùng gã không những trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang, đem Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên chôn vùi ngoài Khu Ma quan.
Trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, gã xếp hạng thứ bốn mươi lăm, cai quản Địa Miễn tộc, Bái Ân.
Tây Địch nheo mắt lại, nói:
“Đã thống kê số lượng thương vong chưa?”
“Đã thống kê xong.” Dực Ngưu Cuồng Ma Tái Cộng lập tức tiếp lời. “Thương vong thảm trọng, trên cấp sáu chết hơn một ngàn bốn trăm. Dưới cấp sáu bị thương hơn ba ngàn.”
Cho dù ma tộc có rất nhiều cường giả thì tổn thương như vậy cũng đã là rất lớn. Đặc biệt là những ma tộc trên cấp sáu, không phải dễ dàng bồi dưỡng được.
Nghe gã nói vậy, đáy mắt Tây Địch lộ ra một tia lạnh lùng. Ả chậm rãi đứng dậy, hai ngọn đồi trước ngực khẽ lay động.
“Sáng sớm mai, tổng tấn công. Lần này không công phá được Khu Ma quan thì quyết không bỏ qua!”
Ả đã thực sự nổi giận. Tuy ả không muốn thừa nhận, nhưng Ẩn Ma Thần nói không sai, đã có hai ma thần bỏ mạng, không dễ báo cáo lên trên. Kể từ khi thánh chiến bắt đầu đến nay, đây là lần đầu tiên ma thần cấp cao bị tổn thương.
“Tây Địch, chúng ta có nên bàn bạc kỹ hơn không?” Ngồi ở phía đối diện, một ma thần dáng người vạm vỡ trầm giọng nói. “Ý của bệ hạ là không ngừng tiêu hao sinh lực của nhân loại, chứ không phải muốn phá quan.”
Tây Địch lạnh lùng liếc nhìn gã:
“Sao? Ngươi có ý kiến?”
Ma thần kia khựng lại, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Với diện mạo nữ giới mà có thể thống lĩnh đại quân uy hiếp Khu Ma quan, nếu Tây Địch không có thủ đoạn thì làm sao có thể trấn áp được đám ma thần?
“Làm theo lời ta.”
“Vâng.” Mấy ma thần khác đứng dậy, xoay người rời đi.
Khu Ma quan.
Thánh Nguyệt sốt ruột cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, Long Hạo Thần và Thải Nhi đã cùng nhau trở lại.
Hành động lần này đối với Khu Ma quan có thể nói là thành công. Dù cuối cùng có tổn thất mấy thích khách cấp Hiệp Ẩn, nhưng đã gây ra thương vong nặng nề cho ma tộc. Cường giả trên cấp sáu của ma tộc bị họ ám sát ít nhất là một phần năm. Hơn nữa, tuy họ không biết bên phía Long Hạo Thần và Thải Nhi đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ đã thấy rõ ánh sáng của Trụ Ma Thần của Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ tắt ngấm.
Chẳng lẽ Long Hạo Thần đã giết chết một ma thần? Thánh Nguyệt không dám tin tưởng đây là sự thật. Nói gì thì nói, Long Hạo Thần cũng chỉ mới có tu vi cấp tám, nhưng ông cũng không dám khẳng định. Lúc trước Long Hạo Thần thi triển ra cấm chú mạnh mẽ đến mức nào thì ông đã tận mắt chứng kiến. Rõ ràng, không thể dùng tiêu chuẩn của cường giả cấp tám bình thường để phán đoán hắn.
Long Hạo Thần và Thải Nhi sau khi hồi phục linh lực ở Tháp Vĩnh Hằng đã lập tức quay trở về Khu Ma quan. Họ xuất hiện ở giữa không trung liền ẩn giấu thân thể. Thải Nhi là ẩn thân, còn Long Hạo Thần thì đã mặc sẵn một chiếc áo choàng to lớn, dùng tinh thần lực vặn vẹo không gian xung quanh, che giấu sự tồn tại của mình. Thải Nhi ôm cánh tay hắn, bay trở về. Đây là lợi thế của việc phối hợp đồng đội, nếu không, để che giấu thân phận, nói không chừng Long Hạo Thần còn phải ở trên mặt đất tìm cách trở về.
“Hai đứa thật sự đã giết Hệ Nhĩ?” Thánh Nguyệt trợn to mắt nhìn Long Hạo Thần và Thải Nhi đứng trước mặt mình.
Thải Nhi le lưỡi, lùi lại một bước, không có chút nghĩa khí nào chỉ về phía Long Hạo Thần, nói:
“Đều là anh ấy sắp đặt, chủ yếu là anh ấy ra tay, con chỉ công kích một lần thôi.”
Thánh Nguyệt lập tức nhìn về phía Long Hạo Thần. Nơi này không chỉ có một mình ông, bên cạnh còn có các Hiệp Giả và đám Hiệp Ẩn của Thích Khách Thánh Điện.
Sau khi trở về, họ đã lập tức tập trung lại một chỗ, vì Long Hạo Thần và Thải Nhi vẫn chưa trở về, Thánh Nguyệt không cho họ giải tán. Tất cả đều chờ tin tức của Long Hạo Thần và Thải Nhi, nếu thời gian lâu hơn một chút nữa, nói không chừng họ sẽ lại xông vào quân doanh ma tộc để tìm hai người.
Long Hạo Thần gật đầu, nói:
“Cũng có thể xem là may mắn. Thanh Yêu Kỵ Ma Hệ Nhĩ xếp hạng thứ bảy mươi trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, lại bị chúng tôi đánh lén nên mới giết chết được gã. Vương Miện Ma Thần đã bị đồng bạn ma thú của tôi nuốt mất.”
Đồng bạn ma thú mà hắn nói dĩ nhiên là Hạo Nguyệt, nhưng trong lòng các cường giả thích khách thì lại là Tinh Vương.
Nghe hắn giải thích đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cả đám lãnh đạo Thích Khách Thánh Điện nhìn nhau, không nói nên lời.
Thanh Yêu Kỵ Ma xếp hạng áp chót thì dễ đối phó sao? Họ đã giằng co với ma thần này không phải một, hai ngày. Nhờ vào Trụ Ma Thần tăng phúc, sức chiến đấu của Hệ Nhĩ đủ đạt tới trình độ cấp chín, còn có một loạt năng lực bảo mệnh. Với sức bật cao siêu như đám thích khách, đã mấy năm nay đều không thể giết được hắn, vậy mà Long Hạo Thần lại có thể miêu tả một cách nhẹ nhàng như vậy. Hắn đã làm thế nào để thành công?