Chương: Giằng co tại Ngự Long quan | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 06/03/2025

Thánh chiến đã không thể tránh khỏi, cuộc chiến giữa nhân loại và ma tộc vừa mới bắt đầu.

Sau khi sơ lược thu dọn chiến trường, Long Hạo Thần cùng các đồng bạn biến mất ở phía chân trời. Trận chiến này, tổng cộng hai mươi Hắc Long cấm vệ quân, bao gồm cả thống lĩnh Hoàng Thước, đã bỏ mình.

Long Hạo Thần không chút dừng chân, dẫn theo đồng đội cấp tốc hướng về Ngự Long quan. Đồng thời, hắn lệnh cho Thải Nhi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo mũi nhọn quân đoàn đã đi trước, ra lệnh cho bọn họ dốc toàn lực tăng tốc chạy về Ngự Long quan.

Tuy đã tiêu diệt được tiên phong của ma tộc, nhưng tâm tình Long Hạo Thần không hề thoải mái. Đây mới chỉ là bắt đầu, tin tức Nguyệt Dạ đã chứng thực là chính xác, cũng chứng minh sự chuẩn xác trong tin tức của nàng. Ma Thần Hoàng quả thực đã dẫn gần hai trăm cường giả ma tộc cấp chín đến để lấy mạng hắn. Giờ đây, hắn chỉ có thể lựa chọn rút lui, nhanh chóng trở về Ngự Long quan, dựa vào lực lượng hùng quan để phòng thủ.

Muốn hoàn toàn đánh bại ma tộc tuyệt đối không thể chỉ bằng một trận chiến. Thứ Long Hạo Thần cần chính là chờ đợi, cùng với sự kiên trì.

Khi Ma Thần Hoàng trông thấy A Bảo, sắc mặt y khó coi đến mức suýt chút nữa thổ huyết.

Bộ dạng của A Bảo thực sự quá thảm hại, y thậm chí không phi hành trên không trung mà lại lơ ngơ đi bộ. Lúc này, y chẳng khác nào một nhân loại bình thường, bước chân loạng choạng. Ngay giây phút A Bảo bị Long Hạo Thần đánh bại, Ma Thần Hoàng đã cảm nhận được, nhưng phong ấn trong người A Bảo không bị mở ra, y cho rằng Long Hạo Thần và A Bảo lưỡng bại câu thương, bởi vì y không nghĩ ra được lý do gì mà Long Hạo Thần lại không giết A Bảo.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy con trai mình một thân một mình đi trong chốn hoang dã, Ma Thần Hoàng Phong Tú mới biết mình đã sai. Y quá hiểu rõ A Bảo. Nếu A Bảo cùng Long Hạo Thần lưỡng bại câu thương, A Bảo tuyệt đối sẽ không có biểu hiện này, A Bảo nhất định sẽ tìm mọi cách trị thương và nhanh chóng truyền tin cho y. A Bảo bây giờ chẳng khác nào một cái xác không hồn. Trên mặt A Bảo đã không còn vẻ bá khí và tự tin như trước kia, ánh mắt ngơ ngác, bước chân chậm chạp tựa như một con rối gỗ.

“Bốp!”

Ma Thần Hoàng giáng một bạt tai đánh bay A Bảo, nếu không phải Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư vội vàng ôm lấy y, tay phải của y đã vỗ xuống.

A Bảo bị bạt tai đánh văng ra xa mấy chục mét, thân thể nặng nề đập xuống đất, miệng y ọc ra từng đợt máu tím cùng cục máu đông, rồi rơi vào hôn mê. Ma Thần Hoàng vô cùng kinh ngạc, y ra tay tất nhiên có chừng mực. A Bảo là người kế vị của y, là con trai ruột, bạt tai nhìn như dùng sức nhưng kỳ thực đa phần chỉ là lực lượng thân thể mà thôi. Nhưng tình huống của A Bảo rõ ràng không đơn giản như vậy!

Không đợi Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư khuyên can, Ma Thần Hoàng đã nhoáng người tới bên cạnh A Bảo, vẫy tay về phía y. Thân thể A Bảo từ từ trôi nổi đến trước mặt Ma Thần Hoàng. Một tầng sáng tím bao phủ hai cha con vào trong.

Một lát sau, ánh sáng tím tan đi, A Gia Lôi Tư thấy rõ ràng, tia sáng đen vàng trong mắt Ma Thần Hoàng chớp lóe ba lần. Y hiểu, đây là biểu hiện Ma Thần Hoàng giận dữ đến cực điểm.

Trong phút chốc, dù là Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần hay hai mươi vị ma thần khác đều câm như hến, không dám thở mạnh.

Ma Thần Hoàng nhìn về phía A Gia Lôi Tư, trầm giọng nói.

“A Bảo, phế rồi.”

“Cái gì?” Dù A Gia Lôi Tư đã đoán được tình hình của A Bảo không ổn, nhưng khi hai chữ “phế rồi” thốt ra từ miệng Phong Tú, y vẫn kinh hãi tột độ.

A Bảo là người thừa kế duy nhất hiện tại của Ma Thần Hoàng! Từ khi tu vi của A Bảo đột phá cấp chín, Ma Thần Hoàng đã bắt đầu trải đường cho y kế vị.

Sao A Bảo có thể bị phế chứ? Không chỉ A Gia Lôi Tư, tất cả ma thần đều chấn kinh biến sắc. Vị thái tử điện hạ này mang theo hai mươi Hắc Long cấm vệ quân đi, giờ chỉ còn lại một mình, còn bị phế. Vậy đám Hắc Long cấm vệ quân đâu? Cường giả đệ nhất chủng tộc ma tộc lẽ nào không bảo vệ nổi thái tử của mình? Huống chi thực lực của A Bảo đâu có yếu! Vậy mà chẳng thể an toàn rút lui.

“Tại sao lại như vậy? Thái tử điện hạ và ngài huyết mạch tương liên, khi cần thiết có thể mượn dùng lực lượng của ngài cơ mà!” A Gia Lôi Tư khó hiểu hỏi.

Ma Thần Hoàng Phong Tú lạnh lùng đáp:

“Hắn đã đóng liên hệ huyết mạch giữa ta và hắn, sử dụng Thiên Ma Giải Thể đại pháp xong còn bị trọng thương. Cho dù ta đích thân trị thương cho hắn, ít nhất trong vòng hai mươi năm cũng không thể khôi phục như trước, cả đời này vĩnh viễn không thể tu luyện đến cảnh giới của ta. A Tư Mạc Đức.”

“Bệ hạ!” Trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, Long kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức xếp hạng thứ ba mươi hai nhanh chóng bước ra khỏi hàng, cung kính đáp.

Lúc trước gã từng khiến Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức chịu thiệt lớn, hơn nữa còn tiêu diệt Săn Ma Đoàn của họ. Chính Long Hạo Thần đã cứu hai người khỏi tay gã, nhưng cũng vì thế mà rơi vào cạm bẫy của Ma Thần Hoàng và Tinh Ma Thần.

“Ngươi mang hắn về Tâm thành, sau đó dẫn Lãnh Tiêu đến gặp ta.” Nói rồi, Ma Thần Hoàng đưa A Bảo tới tay A Tư Mạc Đức, tia sáng đen vàng lại lóe lên trong mắt.

A Tư Mạc Đức cẩn thận nhận lấy A Bảo, các ma thần có mặt đều im lặng. Chúng hiểu ẩn ý trong lời Ma Thần Hoàng, là cắt đứt khả năng kế thừa ngôi vị của A Bảo! Ma Thần Hoàng có một con trai một con gái, gọi Lãnh Tiêu đến chẳng phải là muốn nàng ta giẫm lên A Bảo, trở thành người thừa kế Ma Thần Hoàng đời sau ư?

Đích thực cho dù Lãnh Tiêu bẩm sinh không bằng A Bảo, nhưng thời gian hai mươi năm đủ để nàng ta bỏ xa A Bảo. Huống chi Ma Thần Hoàng giận dữ không chỉ vì thực lực.

“Phụ hoàng…”

Đúng lúc A Tư Mạc Đức chuẩn bị xoay người rời đi, A Bảo tỉnh lại sau cơn hôn mê. Trải qua Ma Thần Hoàng chữa trị, vết thương của y miễn cưỡng đã ổn định, ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Phong Tú lạnh lùng nhìn con trai mình:

“Ngươi khiến ta quá thất vọng.”

Khóe miệng A Bảo lộ vẻ cay đắng:

“Phụ hoàng, ta thua rồi, thua Long Hạo Thần. Cho dù sử dụng Thiên Ma Giải Thể đại pháp cộng thêm lực lượng Nghịch Thiên Ma Long Trụ, cũng không thể chiến thắng hắn.”

Ma Thần Hoàng khẽ động lòng:

“Kể lại toàn bộ quá trình đi, còn nữa, đám Hoàng Thước đâu?”

Hai mắt A Bảo thất thần, cất lời:

“Ta không rõ đám Hoàng Thước đã đi đâu. Khi đó trong mắt ta chỉ có Long Hạo Thần, đối thủ duy nhất là Long Hạo Thần. Ta đã vận hết lực lượng của Nghịch Thiên Ma Long Trụ…”

“… Cuối cùng, Long Hạo Thần nhờ ta chuyển lời tới phụ hoàng, rằng hắn chờ ngài tới. Thời đại hắc ám sáu ngàn năm phải kết thúc. Hắn còn nói không giết ta là để trả lại nhân tình năm xưa tại Tinh Ma Tháp, khi ngài không xuống tay với đồng đội của hắn.”

Ma Thần Hoàng chậm rãi hít sâu một hơi, sắc vàng đen trong con ngươi dần thu lại. Đáy mắt y thoáng dao động một loại cảm xúc đặc biệt, vừa phức tạp lại vừa giằng xé.

A Gia Lôi Tư vẫn luôn lặng lẽ quan sát Ma Thần Hoàng, các ma thần khác lại càng không dám quấy rầy y.

Mãi một lúc sau, Ma Thần Hoàng phất tay với Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức. A Tư Mạc Đức hiểu ý, ôm lấy A Bảo xoay người rời đi. Gã thực sự không muốn đứng trước mặt Ma Thần Hoàng thêm nữa, áp lực quá lớn.

“Đáng tiếc.” Chẳng ngờ Ma Thần Hoàng không hề nổi giận, ngược lại còn thở dài một tiếng.

“Bệ hạ tiếc cho A Bảo ư? Kỳ thực thái tử điện hạ vẫn có khả năng hồi phục. Đợi sau khi chiến tranh kết thúc, thần nguyện dốc sức giúp bệ hạ chữa trị cho thái tử.” Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư lên tiếng.

Ma Thần Hoàng lắc đầu đáp:

“Ta tiếc không phải hắn. A Bảo tính tình bảo thủ, không đủ tầm nhìn đại cục, đó luôn là nhược điểm trí mạng của hắn. Ta vốn định từ từ bồi dưỡng, nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi cơn ác mộng trong lòng, mới dẫn đến cơ sự ngày hôm nay. Hắn đã không còn tư cách trở thành chủ nhân tương lai của ma tộc. Điều ta tiếc là giữa ta và Long Hạo Thần, mâu thuẫn đã hoàn toàn không thể hóa giải, nếu không thì…”

Nói đến đây, Ma Thần Hoàng im bặt. A Gia Lôi Tư khẽ rùng mình, nghĩ tới một khả năng. Bởi vì y chợt nhớ tới lời Ma Thần Hoàng từng nói trong Tinh Ma Tháp.

Ma Thần Hoàng vung tay lên:

“Xuất phát! Ta muốn xem xem Long Hạo Thần làm cách nào để kết thúc thời đại hắc ám!”

Dứt lời, y bước ra một bước giữa hư không, rồi lại đáp xuống long liễn của mình. Ba mươi hai Hắc Long cấm vệ quân phụ trách nâng long liễn.

Đoàn người nghìn kỵ lại tiếp tục lên đường, không cần Ma Thần Hoàng ra lệnh, tất cả đều tăng tốc hướng về phương bắc.

Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư quả không hổ danh là ma thần đứng thứ hai, trong quá trình tiến quân đã liên tục phái tộc nhân Nguyệt Ma tiến trú sáu hành tỉnh thủ phủ phía bắc để khống chế tình hình.

Thoạt nhìn giống như y vượt quyền, nhưng kỳ thực mọi việc đều do Ma Thần Hoàng ngầm ra lệnh, mới khiến y có vẻ quang minh lỗi lạc đến vậy.

Ma Thần Hoàng làm như không hay biết, chỉ im lặng ngồi trên long liễn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Liên Bang Thánh Điện, Đông Nam quan, bộ tác chiến.

Khâu Vĩnh Hạo ngồi trên chủ vị, tuy rằng ông đã truyền chức điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện cho Vương Nguyên Nguyên, nhưng trước mắt, Chiến Sĩ Thánh Điện trên thực tế vẫn do ông cai quản.

Bên tay trái là chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng, tay phải là các cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện.

Thánh Điện.

Từ ánh mắt tôn kính tột cùng của các cường giả Chiến Sĩ Thánh Điện, có thể thấy họ một lòng hướng về chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng. Nguyên nhân rất đơn giản, chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng này đều xuất thân từ chiến sĩ, lại chọn người thừa kế ngay trong Đông Nam quan này, đều là con cháu của các cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện. Hơn nữa, trong chín vị chiến sĩ ấy, tu vi cao nhất là cấp chín bậc bốn, thấp nhất cũng là cấp chín bậc ba. Bất cứ ai trong số họ, ở trong Chiến Sĩ Thánh Điện đều là cường giả tuyệt đối.

Qua thời gian tiếp xúc, từ Khâu Vĩnh Hạo trở xuống, các cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện đều một lòng quy phục chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng. Chín vị cường giả tổ tông này chưa từng cậy thân phận mà làm cao, cũng chưa từng nhúng tay vào bất cứ quyết định trọng đại nào, mọi việc đều nhất nhất nghe theo Khâu Vĩnh Hạo chỉ huy. Đồng thời, họ dốc lòng truyền thụ cho người thừa kế, cũng không tiếc kinh nghiệm tu luyện và chiến đấu mà chỉ dạy cho đám đệ tử trẻ tuổi ưu tú khác trong Chiến Sĩ Thánh Điện, tuyệt đối không giữ riêng cho mình. Chỉ có một số tuyệt học độc môn là được truyền thụ riêng cho người thừa kế.

Có thể đoán chắc rằng, với sự chỉ dạy của chín vị tiền bối này, lứa thanh niên Chiến Sĩ Thánh Điện chắc chắn sẽ trưởng thành vượt xa đời của Khâu Vĩnh Hạo. Chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng được toàn thể cao tầng kính trọng nhất.

“Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp thống lĩnh mười sáu Ma Thần, soái lĩnh năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ của Ma Tộc ngày đêm áp sát. Theo tình báo, khoảng ba ngày nữa chúng sẽ tới Đông Nam quan. Hôm nay mời các vị tới là để bàn bạc đối sách cụ thể.”

Lời của Khâu Vĩnh Hạo khiến không khí trong bộ tác chiến trở nên căng thẳng. Dù đã sớm đoán được Đông Nam quan là nơi gần Ma Đô nhất, Ma Thần Hoàng rất có thể sẽ coi đây là mục tiêu công kích ưu tiên, nhưng khi đại quân Ma Tộc thật sự đến, vẫn khiến cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện không khỏi hồi hộp.

Dù sao trong quá khứ, Đông Nam quan với sự hiện diện của Chiến Sĩ Thánh Điện bị công kích nhiều nhất, cũng là một quan ải có thực lực yếu nhất trong sáu quan. Lần này đại quân Ma Tộc hùng hổ tiến tới, riêng Ma Thần đã có tới mười sáu tên, đủ thấy áp lực đối với Chiến Sĩ Thánh Điện lớn đến nhường nào.

“Tin tức có chính xác không, Khâu điện chủ?” Trong chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng, một lão giả ngồi ở chủ vị trầm giọng hỏi.

Khâu Vĩnh Hạo gật đầu, nói:

“Tin tức rất chính xác, đây là tin do chủ tịch sai người đưa tới, lại thêm dấu hiệu tình báo của chính chúng ta thu thập được, nghiệm chứng hai mặt thì tính tin cậy rất cao. Diệp tiền bối, ngài có đề nghị gì không?”

Lão giả tu vi cấp chín bậc bốn này tên là Diệp Tam Mê. Lão khẽ lắc đầu, nói:

“Bọn ta chỉ phụ trách chiến đấu, còn chiến lược, chiến thuật thì các ngươi tự quyết định. Nhưng ta phải nhắc nhở một câu, bây giờ Chiến Sĩ Thánh Điện đã dung hợp với sáu chức nghiệp, khác hẳn trước kia. Về mặt chiến lược, chiến thuật nên có thay đổi cho phù hợp.”

“Vâng.” Khâu Vĩnh Hạo cung kính đáp.

Hiện tại ông không còn sợ Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp nữa. Giờ đây, trong Đông Nam quan, sáu chức nghiệp giả đã có tới vài chục vạn, lại thêm gần năm mươi vạn đại quân, về số lượng thì không hề thua kém Ma Tộc. Cho dù quân đội này của Ma Tộc…

Tuy cực kỳ tinh nhuệ, nhưng sau thánh chiến lần trước, Đông Nam quan chịu ảnh hưởng từ chính sách của Liên Bang, được kiến thiết phòng ngự càng thêm kiên cố. Lại thêm có chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng trấn giữ, chính diện giao chiến trên bình nguyên với ma tộc thì không thể, nhưng nếu nói đến cố thủ Đông Nam quan, Khâu Vĩnh Hạo lại có lòng tin rất lớn.

Từng mệnh lệnh được nhanh chóng ban ra, theo bố trí chiến lược toàn cục của Long Hạo Thần. Nếu Đông Nam quan gặp phải đại quân ma tộc công kích, mục tiêu chỉ có một, đó là phòng ngự. Cầm chân đại quân ma tộc tại đây, tận lực giảm thiểu tổn thất của bản thân là đủ.

Chiến lược tương tự cũng được sắp xếp tại Vạn Thú quan do Linh Hồn Thánh Điện quản lý. Binh lực chi viện cho Vạn Thú quan không nhiều, nhưng từ trước đến nay, Vạn Thú quan, cùng với Gia Lăng quan do Ma Pháp Thánh Điện trấn giữ, là hai trong số sáu quan ải khó công phá nhất. Thêm vào lần chuyển đổi chức nghiệp này, Vạn Thú quan lại có đầy đủ cả sáu chức nghiệp. Bên cạnh Trần Hoành Vũ cũng có chín vị Anh Hùng Vĩnh Hằng tương trợ, lão tràn đầy tự tin. Chẳng những phải thủ vững, mà thậm chí còn có ý đồ phản công.

Cùng với việc đại quân hai bên nhân loại và ma tộc không ngừng điều động, không khí toàn Thánh Ma đại lục ngày càng trở nên căng thẳng.

Nhưng chiến đấu bùng nổ đầu tiên không phải là do đại quân hai bên va chạm, mà đến từ lực lượng đỉnh cao của ngàn ma tộc do Ma Thần Hoàng thống lĩnh.

Dựa vào thực lực cường đại, chúng gần như quét ngang phân nửa lãnh thổ ma tộc đến ngoài Ngự Long quan, trong khi Tử Linh Ma Thần và Địa Ngục Ma Thần thống lĩnh đại quân ma tộc còn chưa tới các quan ải cần công kích.

Từ xa đã thấy Ngự Long quan ngay trước mắt, ma tộc A Gia Lôi Tư tiến tới bên long liễn của Ma Thần Hoàng, thấp giọng hỏi:

“Bệ hạ, chúng ta lập tức tấn công hay là…?”

Ma Thần Hoàng nhàn nhạt đáp:

“Không vội, chẳng phải Long Hạo Thần cố ý dẫn ta đến đây sao? Tốt thôi, ta trước hết gặp hắn rồi tính. Cứ ở đây đi, kiếm chỗ bằng phẳng mà cắm trại.”

“Vâng.” A Gia Lôi Tư đáp một tiếng, nhanh chóng truyền xuống lệnh của Ma Thần Hoàng.

Đừng nhìn Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư là Trụ Ma Thần thứ hai, nhưng lúc này y chẳng khác nào đại quản gia của toàn quân, ý chí của Ma Thần Hoàng hoàn toàn do y thực hiện.

Nơi đây cách Ngự Long quan còn năm mươi mét.

Trong gió lạnh buốt giá, từng chiếc lều tinh xảo làm từ da trâu già được nhanh chóng dựng lên giữa chốn hoang dã.

Thực lực cường đại quả nhiên hữu dụng, ngay cả dựng lều cũng rất nhanh.

Nếu là trong quân đội bình thường, cường giả cấp bảy đã có địa vị cực cao. Nhưng trong đội ngũ này, cấp tám cũng chỉ có thể chạy vặt. Trong ngàn quân ma tộc không có một kẻ nào cấp bảy, tu vi thấp nhất đều là cấp tám. Một ngàn cường giả cấp tám là lực lượng khủng khiếp đến nhường nào? Lục Đại Thánh Điện của nhân loại cộng lại cũng chưa chắc làm được.

Cấp tám chỉ có thể hai người ở một lều. Chỉ cường giả cấp chín mới có tư cách ở riêng một lều. Lều của các ma thần có màu vàng sậm, tòa lớn nhất dĩ nhiên là của Ma Thần Hoàng.

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương 1045: Thượng Cổ Thần Đài

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 6, 2025

Chương: Long Phượng Hỏa Thần Trụ

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 6, 2025

Chương 1044: Pháp môn

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 6, 2025