Chương: Gặp lại Ma Thần Hoàng | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 06/03/2025
Mười mét, chín mét, tám mét, rồi bảy mét.
Dạ Tiểu Lệ từng bước tiến lại gần Ma Thần Hoàng. Y dường như sợ hãi sẽ khiến cô hoảng sợ, nên đứng yên bất động tại chỗ, chỉ vươn tay phải ra, lặng lẽ chờ đợi.
Năm mét, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn lại năm mét, chỉ cần Dạ Tiểu Lệ tiến lên hai bước nữa thôi là tay Ma Thần Hoàng đã có thể chạm vào người cô. Lúc này, ánh mắt cô càng trở nên mờ mịt, dường như không còn nhìn rõ mọi vật trước mắt, hoặc có lẽ đang chìm đắm trong một trạng thái khác.
Lại một bước nữa, khoảng cách càng được rút ngắn, đáy mắt Ma Thần Hoàng bắt đầu lộ vẻ hưng phấn. Đạt đến cảnh giới của y, đã có rất ít điều khiến y khao khát. Nhưng trở thành một vị thần chân chính là mục tiêu lớn nhất của y. Huống chi còn có thể thoát khỏi thống khổ do thần linh phản phệ. Bởi vậy, trong mắt y mới lộ ra cảm xúc chân thật đến thế.
Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này, tâm thần Ma Thần Hoàng đột nhiên chấn động. Y theo bản năng tiến lên một bước, vươn tay phải định chộp lấy Dạ Tiểu Lệ.
Cũng trong chớp mắt đó, đôi mắt mờ mịt của Dạ Tiểu Lệ bỗng trở nên trong suốt, trong sự tỉnh táo ấy tràn đầy oán hận.
Một thân ảnh trắng muốt đột nhiên hiện ra trước mặt Dạ Tiểu Lệ, trên người hắn thậm chí còn mang theo hơi thở sự sống đặc biệt của cô.
Cú chộp của Ma Thần Hoàng tất nhiên rơi vào thân thể trắng muốt này. Thứ y chộp được chỉ là một nắm tay.
Ánh sáng rực rỡ khó tả bỗng tỏa ra từ ngực cái bóng đó. Ma Thần Hoàng chỉ cảm thấy mình đang đối diện với bầu trời sao vô biên vô hạn. Mỗi một vì sao đều nở rộ ra thứ ánh sáng rực rỡ nhất. Ánh sáng vô biên vô tận, lực lượng cường đại như muốn chiếu sáng tất cả bóng tối.
Bởi vì tất cả xảy ra quá đột ngột, thêm vào việc Ma Thần Hoàng sắp thành lại bại nên tâm thần có chút lơ là. Thế nên y không kịp phản kích, chỉ đành buông tay đang nắm lấy đối phương, hai tay giao nhau chắn trước người.
Ánh sáng trắng mãnh liệt bùng phát, hình thành một quả cầu ánh sáng trắng khổng lồ chắn giữa người vừa đến và Ma Thần Hoàng.
Trên đôi tay đang giao nhau của Ma Thần Hoàng, ma văn màu tím chuyển động, hắc ám thuần túy không hề nhường bước, không ngờ lại hoàn toàn chặn được Vĩnh Hằng Quang trùng kích. Ánh sáng trắng không tìm được chỗ phát tiết, chỉ có thể xông thẳng lên trên, như diều gặp gió, gần như trong thoáng chốc đã đánh vào phong ấn do Ma Thần Hoàng bày ra. Trong tiếng nổ vang rền, nhanh chóng khuếch tán đến tận cùng phong ấn.
Với thực lực cường đại như Ma Thần Hoàng, thế mà phong ấn do y bày ra lại bị trùng kích đến mức xuất hiện rất nhiều vết rạn. Vết rạn nhanh chóng lan rộng, thoạt nhìn như tùy thời có thể tan vỡ.
Lúc này Ma Thần Hoàng đã nhìn rõ thân ảnh màu trắng kia. Đó là một người đàn ông toàn thân bao phủ trong giáp trắng, đầu đội mũ quan, mặt bị che khuất bởi mặt nạ. Khí thế mạnh mẽ đến mức chính y cũng không kiềm được mà tim đập nhanh. Khủng khiếp nhất là lĩnh vực của đối phương, lực lượng hắc ám của Ma Thần Hoàng đã tu luyện đến cực độ, chẳng những thuần túy, mênh mông mà còn có uy áp chí cao vô thượng. Nhưng khi đối mặt với ánh sáng trắng trong suốt trên người đối phương, hắc ám của y chẳng những không chiếm được ưu thế mà dường như còn bị áp chế. Đây rõ ràng là sự chênh lệch về lĩnh vực.
Đáy mắt Ma Thần Hoàng tràn ngập chấn kinh. Người trước mắt rõ ràng là một nhân loại! Nhưng trong nhân loại từ khi nào lại xuất hiện cường giả như vậy? Coi như là đoàn trưởng Săn Ma Đoàn Ma Thần Chi Vẫn Trần Cuồng thì thực lực vẫn còn kém xa người này!
Trọng kiếm trong suốt giơ ngang, trong khoảnh khắc, ánh nắng trên trời bỗng trở nên ảm đạm. Không ngờ giữa ban ngày lại có hiện tượng chuyển sang đêm.
“Ma Thần Hoàng, chúng ta lại gặp mặt. Có lẽ lần sau gặp lại sẽ là lúc chúng ta quyết định thắng thua.”
Giọng nói quen thuộc mà lạnh lẽo vang lên bên tai Ma Thần Hoàng, y không dám tin tưởng, người run lên bần bật, thậm chí còn quên cả việc đánh trả.
“Là ngươi?” Ma Thần Hoàng tràn ngập rung động nhìn cường giả nhân loại mặc giáp trắng trong suốt. Thậm chí trong mắt y còn lộ ra vẻ hoảng sợ, theo bản năng lùi lại nửa bước.
Người đột nhiên xuất hiện trước mặt Dạ Tiểu Lệ, cố gắng xoay chuyển tình thế, chẳng phải là người sở hữu Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, chủ tịch nhiệm kỳ thứ nhất của Liên Bang Thánh Điện, Huy Hoàng và Lãnh Tụ Thần Ấn kỵ sĩ, Long Hạo Thần đó sao?
Cảm nhận được Dạ Tiểu Lệ truyền đến nguy hiểm, Long Hạo Thần sau khi giải quyết xong vấn đề Hạo Nguyệt muốn giết Vong Linh Thẩm Phán kỵ sĩ và Vu Yêu Vương liền lập tức chạy tới đây ngay.
Không gian xuyên qua cần thời gian, huống chi Long Hạo Thần còn ở trong một thế giới khác, cho nên mới đến trễ một chút. May mắn với tu vi của hắn, thêm vào Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa bảo vệ, việc nhanh chóng xuyên qua thế giới khác không gây nguy hiểm cho hắn.
Kỳ thực Dạ Tiểu Lệ đã sớm cảm nhận được mối liên hệ đặc biệt giữa mình và hắn, cũng cảm giác được Long Hạo Thần đang trên đường quay về, lộ ra sức mạnh. Tuy cô chỉ mới cảm nhận được cường độ linh hồn của Long Hạo Thần mà thôi. Nhưng cô biết rõ, cường độ linh hồn có liên quan rất lớn đến tu vi bản thân, nên Dạ Tiểu Lệ mới chậm rãi đi về hướng Ma Thần Hoàng. Đó không phải vì cô bị thuyết phục, không phải vì rơi vào mờ mịt, mà chẳng qua là muốn mê hoặc Ma Thần Hoàng, tranh thủ thời gian cho Long Hạo Thần xuyên qua thế giới khác!
Long Hạo Thần rốt cuộc cũng đã đuổi tới kịp lúc. Khoảnh khắc hắn xuất hiện, Dạ Tiểu Lệ chỉ cảm thấy thân thể mình như kiệt sức. Hắn đã đánh lui Ma Thần Hoàng. Không ngờ hắn lại có thể đánh lui được Ma Thần Hoàng! Cho dù là trong tình huống Ma Thần Hoàng không chuẩn bị, nhưng trên thế giới này, có được bao nhiêu người làm được điều đó?
“Là ta.” Long Hạo Thần nhàn nhạt nói.
Hắn nâng tay trái lên, Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn lấp lánh chín sắc màu chắn ngang ngực.
Trong quá trình Long Hạo Thần trưởng thành, người khiến hắn kiêng dè nhất chính là Ma Thần Hoàng. Coi như là tất cả Vong Linh Vương trong thế giới đỏ đen của Hạo Nguyệt cộng lại, ở trong lòng Long Hạo Thần cũng không nguy hiểm bằng Ma Thần Hoàng. Bởi vậy, sau khi đánh lui Ma Thần Hoàng, hắn không chút chần chờ dẫn động lực lượng của Nhật Nguyệt Thần Thạch, kích phát uy lực siêu thần khí của Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn.
Lúc này Ma Thần Hoàng đã hoàn toàn rối loạn, y không bao giờ ngờ nổi chuyện mới rồi mình còn đang suy nghĩ lại lập tức mở ra ngay trước mắt.
Long Hạo Thần còn sống, hắn thật sự còn sống. Từ hơi thở và bộ giáp thần kỳ trên người hắn thì có thể nhìn ra được, tuyệt đối không phải hắn bị vong linh pháp sư khống chế. Huống chi lúc này hắn còn lộ ra sức mạnh, chính Ma Thần Hoàng cũng cảm nhận được uy hiếp lớn lao.
“Sao ngươi không chết?” Ma Thần Hoàng tràn đầy khó hiểu hỏi. Đối với y, sự sống chết của Long Hạo Thần dường như còn quan trọng hơn cả việc Dạ Tiểu Lệ mang đến thần vị cho y.
Long Hạo Thần bình thản nói:
“Tại sao ta phải chết? Ngươi đã giết ta một lần, nhưng ta tin ngươi sẽ không có cơ hội lần thứ hai. Hẹn gặp lại, ta tin rằng không lâu sau, trên chiến trường chúng ta sẽ gặp nhau. Đến khi đó ta sẽ thỉnh giáo bệ hạ.”
Nói rồi, trên Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn, ánh sáng chín sắc bỗng bùng nổ, hóa thành một cột sáng thẳng tắp đánh về phía Ma Thần Hoàng.
Đừng nhìn Nhật Nguyệt Thần Oa tấm thuẫn chỉ có thể phát huy tác dụng lớn nhất khi trăng trời giao nhau, nhưng cũng chính vì sự tích góp này, mà khi nó phát động uy lực siêu thần khí thì đủ sánh ngang với công kích mạnh nhất của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa.
Ma Thần Hoàng nổi giận gầm lên:
“Không được đi!”
Chỉ thấy y duỗi tay phải ra, long văn kỳ lạ xuất hiện trên nắm tay. Ngay sau đó, ngang nhiên đánh vào ánh sáng chín sắc của siêu thần khí.
Bạo tạc bùng phát trong khoảnh khắc này. Phong ấn của Ma Thần Hoàng bùng phát khủng bố, trong chớp mắt đã vỡ nát. Lực lượng khủng bố gần như trong giây lát đã quét sạch cả khu rừng rậm.
Nhưng siêu thần khí đúng là siêu thần khí! Tuy tu vi của Ma Thần Hoàng cường đại, nhưng bùng phát trong chớp mắt vẫn là rơi vào thế yếu. Thân thể y bị đánh bay xa mấy ngàn mét. Tại khu vực bạo tạc, thân thể Long Hạo Thần và Dạ Tiểu Lệ đã hoàn toàn biến mất.
Ma Thần Hoàng chỉ mơ hồ trông thấy khi ánh sáng chín sắc đánh về phía y, trên người Long Hạo Thần bay ra một đoàn sáng màu xanh, bao phủ lấy Dạ Tiểu Lệ vào trong. Ngay sau đó, thân thể Dạ Tiểu Lệ đã biến mất. Long Hạo Thần lóe lên ánh sáng tím, trong giây phút bùng phát cũng biến mất, xuyên qua không gian.
Sắp có được thần vị nhưng lại thất bại, điều đó không đả kích bao nhiêu với Ma Thần Hoàng, đả kích lớn nhất chính là sự xuất hiện của Long Hạo Thần.
Khi linh lực và tất cả dao động đã hoàn toàn tĩnh lặng, Ma Thần Hoàng bỗng nhiên phát hiện, sâu trong tâm mình đã sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Long Hạo Thần không chết, phải chăng Austin Griffin cũng không chết? Chẳng lẽ là Austin Griffin đã hồi sinh hắn? Không, tuyệt đối không thể. Mới rồi hắn sử dụng lực lượng chẳng có chút liên quan nào đến Austin Griffin.
Nhưng hắn chỉ mất tích có vài năm, tại sao tu vi lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Bộ giáp trên người hắn không lẽ chính là Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa trong Kỵ Sĩ Thánh Điện không ai được thừa nhận? Còn có tấm thuẫn kia không ngờ cũng là siêu thần khí.
Long Hạo Thần có hai bộ siêu thần khí, đúng là đã có tư cách khiêu chiến với mình!
Ma Thần Hoàng hít sâu một hơi, cố gắng để tâm tình rối loạn bình tĩnh trở lại. Y cần phải suy nghĩ, cần phải suy nghĩ thật cẩn thận.
Ngẩng đầu lên nhìn về hướng Trấn Nam quan, y cảm giác được cường giả bên đó đã phát hiện ra động tĩnh, đang chạy tới.
Nếu như y có được Dạ Tiểu Lệ thì chắc chắn sẽ trực tiếp ra tay giết chết những nhân loại đang tiến đến này. Nhưng bây giờ y không muốn lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa. Tay phải vung lên trước mặt, một luồng sáng tím bềnh bồng hiện ra trước mặt y. Ma Thần Hoàng lóe người, trực tiếp nhập vào tia sáng tím, xuyên qua không gian.
So sánh với Ma Thần Hoàng đang hoảng loạn thất thố, Dạ Tiểu Lệ lại có một cảm xúc khác. Bởi vì cô chấn kinh phát hiện ra, mình đã đi tới một thế giới tỏa ra hơi thở sự sống không hề kém cạnh gì so với Mộng Huyễn Thiên Đường.
Cỏ xanh mê người, cây xanh rợp bóng, nhìn qua một sắc xanh vô biên vô hạn, dâng lên hơi thở sự sống đối với cô như có thể dùng mắt thường mà trông thấy!
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Dạ Tiểu Lệ vui mừng cảm giác được tất cả thực vật xung quanh dường như đều đang chào hỏi cô.
Dù đây là đâu thì cô cũng cảm thấy nó thật thân thiết, hơi thở thiên nhiên rất nhanh đã khiến cô dung nhập vào trong.
Là thần vị Tự Nhiên Nữ Thần để lại nhân gian, có thể nói bản thân cô chính là một phần của Tự Nhiên Nữ Thần. Tuy thế giới có khác nhau nhưng hơi thở sinh mệnh thì lại giống hệt.
“Hoan nghênh đến với thế giới Y Tư Đốn, cô bé đáng yêu.” Thanh âm hùng hồn vang lên.
Ngay sau đó, một bóng xanh từ trong ánh sáng xanh bay ra, khuôn mặt tươi cười nhìn cô.
Bóng xanh kỳ thực cao không kém gì Dạ Tiểu Lệ, cô có thể cảm nhận được gã cường đại, càng cảm nhận được hơi thở sinh mệnh đậm đặc trên người gã.
“Thế giới Y Tư Đốn? Đây là một thế giới khác sao?” Dạ Tiểu Lệ kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ đây là một thế giới thiên nhiên khác?
Y Tư Đốn vương gật đầu, nói:
“Đối với ngươi thì có thể coi đây là một thế giới khác. Ta rất thích hơi thở của ngươi, cực kỳ giống với hơi thở của chủ nhân ta, tuy có yếu hơn nhiều. Nhưng ngươi xem này, mọi thứ ở nơi đây đều rất thích ngươi. Ta là Y Tư Đốn vương, vua của Y Tư Đốn. Ngươi có thể ở lại đây.”
“Y Tư Đốn vương nói đúng đấy, cô có thể ở lại.” Thân hình chợt lóe lên, Long Hạo Thần cởi bỏ Vĩnh Hằng giáp, xuất hiện bên cạnh Dạ Tiểu Lệ, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Dạ Tiểu Lệ nhìn Y Tư Đốn vương, rồi lại nhìn Long Hạo Thần.
“Đây rốt cuộc là đâu?”
Long Hạo Thần nói:
“Đây là thế giới tồn tại bên trong Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa, cũng có thể gọi là thế giới Y Tư Đốn. Nơi này chỉ có hơi thở thiên nhiên và sinh mệnh, ta tin rằng cô sẽ rất thích, có phải không?”
Dạ Tiểu Lệ ngẩng đầu nhìn Long Hạo Thần, khẽ nói:
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Long Hạo Thần mỉm cười nói:
“Không cần phải nói cảm ơn, người nên cảm ơn phải là ta mới đúng. Nếu không có cô giúp đỡ thì ít nhất ta đã chết hai lần rồi.”
Dù là năm đó Thải Nhi thức tỉnh bị vây công, hay là sau đó Long Hạo Thần bị Ma Thần Hoàng đánh chết, đều là Dạ Tiểu Lệ đã giúp đỡ mới có thể giúp hắn sống sót. Đặc biệt là lần thứ hai, nếu không có Dạ Tiểu Lệ chỉ điểm, chưa chắc Thải Nhi đã có thể tới được Tháp Vĩnh Hằng xin Y Lai Khắc Tư hồi sinh cho hắn.
Năm đó Long Hạo Thần và Dạ Tiểu Lệ gặp nhau ở Mộng Huyễn Thiên Đường, bởi vì hơi thở vong linh pháp sư trên người hắn đều bị Dạ Tiểu Lệ nhận ra được. Dù sao hắn cũng là con trai của quang minh, cuối cùng Dạ Tiểu Lệ vẫn quyết định ký kết khế ước với Long Hạo Thần. Tên của khế ước là trông coi lẫn nhau. Khế ước khiến cho họ có thể cảm ứng được hơi thở của nhau, một khi bên nào xuất hiện nguy hiểm, bên còn lại có thể trợ giúp cho đối phương.
Dạ Tiểu Lệ hai lần giúp đỡ Long Hạo Thần đều là trị liệu và ổn định vết thương. Đó là bởi vì cô không hiểu chiến đấu, mà Long Hạo Thần lần này, vào giây phút Dạ Tiểu Lệ nguy cấp nhất thì rốt cuộc hắn cũng đã đáp lại sự trợ giúp của cô, hơn nữa còn mang cô tới một nơi an toàn.
Trong mắt Dạ Tiểu Lệ lộ ra một tia buồn bã, nhìn thế giới Y Tư Đốn xung quanh, cô đột nhiên nói một câu khiến Long Hạo Thần chấn kinh:
“Nơi này có tốt hơn đi chăng nữa thì cũng không phải là nhà của ta. Ta không thuộc về thế giới này. Long Hạo Thần, ta phải làm linh lô của ngươi.”