Chương: Địa Ngục Giáng Thế | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025

“Đại ca, đây là các huynh đệ của đệ.” Lâm Hâm tự hào chỉ về phía năm trăm ma pháp sư khoác áo choàng ma pháp hỏa diễm, đứng nghiêm trang trên tường thành Gia Lăng quan.

Sau hai ngày tĩnh dưỡng, thân thể Lâm Hâm rốt cuộc cũng khôi phục như thường. Tâm kết được cởi bỏ, cảm xúc được giải tỏa, tinh thần lực của y dường như còn tăng tiến thêm vài phần.

Là đoàn trưởng Ma Pháp Sư đoàn số một, đương nhiên y không thể nghỉ ngơi quá lâu. Vừa khôi phục tinh thần, y liền lập tức trở về cương vị.

Đám người Long Hạo Thần đã đến được vài ngày, trừ lần được Lý Chính Trực triệu kiến, thì không hề nhận được bất kỳ mệnh lệnh hay ủy thác nào từ Ma Pháp Thánh Điện. Nói cách khác, bọn họ hoàn toàn tự do.

Lâm Hâm hiện tại dù sao cũng là đoàn trưởng Ma Pháp Sư đoàn số một, y nhiệt tình mời, ba người Long Hạo Thần liền theo y và Lý Hinh lên tường thành Gia Lăng quan. Với địa vị hiện tại của Lâm Hâm ở Gia Lăng quan, việc giúp bọn họ có được thân phận chứng quả thực dễ như trở bàn tay.

Đầu tường Gia Lăng quan, tuyến phòng thủ đầu tiên đều là những chiến sĩ thân hình cao lớn, khôi ngô, toàn thân mặc giáp trụ. Những chiến sĩ này là viện binh từ Chiến Sĩ Thánh Điện, phía sau họ là các ma pháp sư.

Số lượng ma pháp sư trên tường thành Gia Lăng quan khiến người ta không khỏi cảm thán. Trong tầm mắt, Long Hạo Thần nhìn thấy ít nhất phải hơn hai ngàn ma pháp sư. Hơn nữa, dựa vào thuộc tính khác nhau, bọn họ thuộc các Ma Pháp Sư đoàn khác nhau, màu sắc áo choàng cũng hoàn toàn khác biệt, rất dễ phân biệt.

Từ trên tường thành nhìn ra xa, tám Trụ Ma Thần sừng sững trong đại doanh ma tộc, tựa như thất tinh củng nguyệt, vây quanh Trụ Ma Thần chính giữa to lớn khác thường. Ánh sáng tím đen nồng đậm không ngừng tỏa ra từ Trụ Ma Thần này, bên trong ánh sáng tím đen ấy, mơ hồ có thể thấy được những bộ mặt dữ tợn.

Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ đã đến, Trụ Ma Thần thứ năm của ma tộc. Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp trấn giữ ngoài Ngự Long quan, còn Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ thì ở tại đây, có thể thấy ma tộc coi trọng Gia Lăng quan đến mức nào.

Thánh chiến đã bắt đầu từ lâu, bên có số lượng thương vong ít nhất chính là Gia Lăng quan. Không chỉ nhân loại thương vong ít, mà ma tộc cũng tương tự. Bởi vì phần lớn thời gian đều là ma pháp sư hai bên đối chọi. Không ai dễ dàng phá vỡ kết giới phòng ngự của đối phương, huống chi còn dựa vào địa thế và pháp trận nơi này. Mã Nhĩ Ba Sĩ thậm chí đã từng đích thân ra tay vài lần, nhưng vẫn không thể chiếm được ưu thế, lần nào cũng đành công cốc mà quay về.

Các ma pháp sư hỏa hệ của Ma Pháp Sư đoàn số một đều vô cùng hiếu kỳ nhìn nhóm người Long Hạo Thần. Long Hạo Thần toàn thân nhung trang, Kim Tinh Cơ Tọa chiến giáp là bắt mắt nhất. Nhưng bọn họ kỷ luật nghiêm minh, tuyệt đối không hề có bất kỳ thanh âm bàn tán nào.

Lâm Hâm hạ giọng hỏi Long Hạo Thần:

“Đại ca, khi nào chúng ta xuất phát? Đến Đông Nam quan tìm Nguyên Nguyên?”

Từ Gia Lăng quan đi về hướng nam chính là địa phận của Chiến Sĩ Thánh Điện. Sau khi gặp lại Long Hạo Thần, Lâm Hâm so với hắn còn sốt ruột muốn hội hợp cùng đồng bạn hơn.

Long Hạo Thần mỉm cười đáp:

“Không vội, chúng ta đã tới Gia Lăng quan, chi bằng góp chút sức, giao chiến vài trận rồi hãy đi. Xem chúng ta có thể làm được gì để cống hiến cho Gia Lăng quan hay không.”

Đương nhiên, việc hắn quyết định tạm thời ở lại còn có ẩn ý khác. Lời nói của Long Thiên Ấn

Lý Chính Trực đã khiến hắn hiểu sâu sắc tầm quan trọng của việc dung hợp Lục Đại Thánh Điện. Hy vọng này, tất cả đều gửi gắm nơi Long Hạo Thần. Muốn chân chính dung hợp Lục Đại Thánh Điện, trước hết hắn phải hiểu rõ sáu thánh điện. Mà chiến trường, đương nhiên là nơi thích hợp nhất để tìm hiểu.

“Gia Lăng quan chúng ta phòng thủ vững chắc, không cần đám người ngoài như các ngươi nhúng tay.” Một thanh âm lạnh lùng từ phía xa vọng lại.

Long Hạo Thần cùng mọi người quay đầu nhìn, thấy một nam một nữ, xung quanh có vài chục ma pháp sư vây quanh, đang tiến đến. Đó chính là Hiên Viên Viêm và Đàm Hoàn.

Đàm Hoàn đi trước, Hiên Viên Viêm theo sau nửa bước. Cả hai đều mặc trang bị ma pháp sư, trên người tỏa ra ma pháp ba động mãnh liệt.

Lâm Hâm nhìn thấy bọn họ, ban đầu có chút ngây ngẩn, sau đó lại bị những lời kia chọc giận, tiến lên một bước, lạnh lùng quát:

“Các ngươi vừa nói cái gì?”

Hiên Viên Viêm nhìn Lâm Hâm, rõ ràng lộ ra vẻ ghen tỵ. Biểu tình của Đàm Hoàn có chút quái dị, nhanh chóng liếc nhìn Lý Hinh đứng bên cạnh Lâm Hâm, lạnh giọng nói:

“Gia Lăng quan phòng ngự không cần người ngoài. Lâm Hâm, ngươi là đoàn trưởng Ma Pháp Sư đoàn số một, lại dám dẫn người ngoài lên thành, ta nhất định sẽ cáo tội ngươi lên thánh điện.”

Lâm Hâm nhướng mày, ánh mắt nhìn Đàm Hoàn có chút phức tạp:

“Hoàn Tử tỷ, cần gì phải như vậy.”

Tiếng “Hoàn Tử tỷ” này khiến thân thể Đàm Hoàn khẽ run rẩy, nhưng rất nhanh liền áp chế cảm xúc:

“Lâm đoàn trưởng, xin tự trọng. Ta là đoàn trưởng Bạo Phong quân đoàn, không phải tỷ tỷ gì của ngươi. Ta ra lệnh cho ngươi lập tức bảo đám người này xuống thành, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Bạo Phong quân đoàn không lệ thuộc vào mười Ma Pháp Sư đoàn thông thường, mà trực thuộc điện chủ Ma Pháp Thánh Điện Lý Chính Trực. Sau khi tu vi Đàm Hoàn đột phá cấp bảy, Lý Chính Trực đã giao Ma Pháp Sư đoàn có toàn ma pháp sư hệ phong trên cấp bảy cho cô chỉ huy. Xét về địa vị, Bạo Phong quân đoàn hiển nhiên cao hơn mười quân đoàn thông thường, cho nên nói Đàm Hoàn là trưởng quan của Lâm Hâm cũng không sai.

Lâm Hâm sắc mặt hết đỏ lại trắng, nhưng đối diện với Đàm Hoàn, dường như y không thể làm gì khác.

Long Hạo Thần vỗ vai y, mỉm cười nói:

“Thôi Lâm Hâm, nếu Gia Lăng quan không cần chúng ta hỗ trợ, vậy thì chúng ta xuống trước vậy.”

Nói xong, hắn gọi Thải Nhi và Hàn Vũ, xoay người đi xuống thành.

“Ngươi đứng lại.”

Đàm Hoàn đột nhiên lên tiếng.

Long Hạo Thần quay người lại:

“Đàm Hoàn đoàn trưởng gọi ta?”

Đàm Hoàn gật đầu, trong mắt lộ ra tia sắc bén, trầm giọng nói:

“Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng đã đến Gia Lăng quan, không biết có thể mời Thánh kỵ sĩ trưởng chỉ giáo cho, cùng ta so tài một trận?”

“Ta đấu với ngươi.” Không đợi Long Hạo Thần mở miệng, Thải Nhi đã không nhịn được nữa, sát khí mạnh mẽ như thực chất từ trên người nàng bùng phát.

Vẫn bị đè nén, nhưng Thải Nhi thì không thể nhẫn nhịn. Bị đối phương lấn lướt, khi dễ, cơn giận dữ trong lòng nàng sớm đã bùng phát.

Sát khí mạnh mẽ từ Thải Nhi tỏa ra khiến đám ma pháp sư biến sắc. Trừ Đàm Hoàn và Hiên Viên Viêm, những ma pháp sư phía sau đều phải liên tục lùi lại vài bước, vội vàng vận dụng linh lực mới miễn cưỡng ngăn được sát khí xâm nhập.

Đàm Hoàn và Hiên Viên Viêm đều thất sắc. Hiên Viên Viêm từng chứng kiến Thải Nhi bộc phát năng lực khi phá giải phong ấn nên còn đỡ, nhưng Đàm Hoàn thì chấn kinh tột độ. Sát khí từ người Thải Nhi quá mức cô đọng, bá đạo và cường đại. Trước khi nàng thi triển lại không hề để lộ ra chút nào, tu vi này quả thực không thể xem thường!

Long Hạo Thần vội đè lại bả vai Thải Nhi.

“Thôi, Lục Đại Thánh Điện vốn là một nhà. Lực lượng của chúng ta nên phát tiết trên người kẻ địch, không phải nội đấu. Chúng ta đi.” Nói xong, chàng kéo Thải Nhi xoay người đi xuống thành.

Lý Hinh nhìn chằm chằm Đàm Hoàn, rồi chạy theo đám Long Hạo Thần.

Lâm Hâm siết chặt nắm tay, nhìn Đàm Hoàn, sắc mặt liên tục biến đổi.

Hiên Viên Viêm đứng một bên cười lạnh nói:

“Lâm Hâm, sau này đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa. Nếu không, chúng ta sẽ tố cáo ngươi lên trên.”

“Cút đi, nơi này có chỗ cho ngươi chen miệng vào ư?” Lửa giận đang ức chế trong lòng Lâm Hâm chớp mắt bùng cháy. Y không làm gì được Đàm Hoàn, nhưng đối với Hiên Viên Viêm thì chẳng chút kiêng dè.

“Ngươi…” Hiên Viên Viêm tính tình vốn nóng nảy, bị Lâm Hâm mắng liền giận dữ. Pháp trượng trắng trong tay chỉ thẳng về phía trước, một mũi tên ánh sáng vàng bắn thẳng về phía Lâm Hâm.

Trong mắt Lâm Hâm lộ ra vẻ khinh thường, ánh sáng xanh lóe lên, trước người y bỗng chốc tỏa ra một tầng sóng gợn như nước. Mũi tên ánh sáng vừa tới cách y hai mét liền trực tiếp bị phân giải thành nguyên tố. Ngay sau đó, tiếng phượng hoàng thánh thót vang lên từ người Lâm Hâm. Ngọn lửa xanh tựa núi lửa phun trào, khiến nhiệt độ không khí xung quanh tăng lên cực nhanh. Ngọn lửa ngưng tụ trên đỉnh đầu Lâm Hâm, kết thành hình phượng hoàng, đối diện với Hiên Viên Viêm. Trong mắt y lộ rõ sát khí, dường như thật sự muốn giết người.

“Đủ rồi, dừng tay!” Đàm Hoàn giận dữ quát, chắn ngang giữa hai người, sau đó quát Hiên Viên Viêm: “Chúng ta đi!” Nói xong, cô xoay người rời đi trước.

Lại nói, dù là Hiên Viên Viêm hay Lâm Hâm đều không làm gì được Đàm Hoàn. Hiên Viên Viêm trừng mắt nhìn Lâm Hâm đang bừng bừng lửa giận, mắt liên tục lóe lên những tia sắc bén, tức giận hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Ngọn lửa xanh dần thu lại, Lâm Hâm giận dữ vung tay lên không trung, tàn lửa văng khắp nơi.

Phía bên kia, Lý Hinh đi theo ba người Long Hạo Thần xuống dưới thành.

“Hạo Thần.”

“Tỷ, đệ không sao.” Long Hạo Thần đương nhiên hiểu Lý Hinh đang muốn an ủi mình.

Lý Hinh thở dài, nói:

“Nói đi cũng phải nói lại, Lâm Hâm cũng rất khó xử. Mâu thuẫn giữa hắn, Đàm Hoàn và Hiên Viên Viêm có liên quan rất lớn tới tỷ.”

“A?” Long Hạo Thần có chút tò mò nhìn nàng. “Ta thấy Lâm Hâm dường như rất tôn trọng Đàm Hoàn, nhưng cô ta lại cứ châm chọc hắn.”

Hai ngày trước, Long Hạo Thần mới gặp gỡ điện chủ Lý Chính Trực, lại là Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Với thân phận của Đàm Hoàn tại Ma Pháp Thánh Điện, dù thế nào cũng không nên làm khó hắn như vậy. Lúc trước Long Hạo Thần đã chú ý, khi Đàm Hoàn nói với bọn họ mấy lời này, ánh mắt luôn hướng về Lâm Hâm. Sự giận dữ đó hiển nhiên có liên quan rất lớn tới Lâm Hâm, bọn họ càng giống như bị vạ lây.

Lý Hinh nói:

“Chuyện này nói ra cũng chỉ là hiểu lầm. Lâm Hâm từ nhỏ đã sinh sống tại Gia Lăng quan. Đàm Hoàn lớn hơn hắn vài tuổi, Lâm Hâm luôn gọi cô ta là Hoàn Tử tỷ. Từ nhỏ Đàm Hoàn đã luôn chăm sóc hắn, đối xử với hắn rất tốt. Lâm Hâm thuở nhỏ mất cha mẹ nên rất mực yêu quý Đàm Hoàn. Theo tuổi tác dần lớn, thân tình cũng dần biến thành một loại cảm tình khác. Nhưng tuổi tác hai người cách biệt quá xa, Lâm Hâm lại thề không tu luyện ma pháp công kích, Đàm Hoàn khuyên nhủ hắn rất nhiều lần mà vẫn không được.”

“Sau đó, gia gia của Lâm Hâm bị điều đến Thánh thành. Vốn Lâm Hâm không định đi theo gia gia, nhưng Đàm Hoàn và Hiên Viên Viêm đính hôn khiến hắn đau khổ, để lại một phong thư cho cô ta rồi cùng gia gia tới Thánh thành, từ đó bặt vô âm tín.”

“Trong thư Lâm Hâm bày tỏ hết cảm tình của mình đối với Đàm Hoàn, xem như trút bỏ nỗi lòng. Sau khi đến Thánh thành, hắn cố gắng nghiên cứu ma dược, dần buông bỏ đoạn tình cảm này. Rồi hắn đi theo các ngươi, trở thành thợ săn ma. Nhưng hắn không biết, sau khi Đàm Hoàn xem thư hắn để lại, đã nhận ra tình cảm của mình. Cô ta cũng thích Lâm Hâm. Cho nên cô ta xin điện chủ Lý Chính Trực ra mặt hủy bỏ hôn ước. Bởi vì chuyện này quá mức nhạy cảm, Lý điện chủ đã yêu cầu cô ta bế quan tu luyện. Một là để tăng tiến tu vi, hai là để tránh cho cô ta bị dư luận đàm tiếu. Đợi khi Đàm Hoàn kết thúc bế quan muốn đi tìm Lâm Hâm thì hắn đã trở thành thợ săn ma, đi theo các ngươi chấp hành nhiệm vụ. Sự việc cứ thế kéo dài. Đến khi bọn họ trùng phùng tại Gia Lăng quan, Lâm Hâm và tỷ đã ở bên nhau.”

Nghe Lý Hinh kể, ba người Long Hạo Thần nhìn nhau. Hàn Vũ biểu tình quái dị nói:

“Là vì yêu mà sinh hận?”

Lý Hinh cười khổ nói:

“Coi như là vậy đi. Cho nên ta cảm thấy Đàm Hoàn khá đáng thương. Dù cô ta làm gì thì ta và Lâm Hâm đều cố gắng nhường nhịn. Vốn dĩ khi chúng ta trở lại Gia Lăng quan, ai cũng biết đó chỉ là hiểu lầm. Dù sao lúc Lâm Hâm và ta ở bên nhau thì lẽ ra cô ta đã kết hôn với Hiên Viên Viêm. Chuyện này không thể nói rõ là ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là do ý trời. Ban đầu thái độ của Đàm Hoàn đối với chúng ta còn tốt, nhưng sau khi Lâm Hâm vì ta mà quyết định tu luyện ma pháp công kích, cách cư xử của Đàm Hoàn liền thay đổi hẳn, cứ chĩa mũi nhọn về phía hắn. Hơn nữa, dường như cô ta cho rằng mình không thể ở bên Lâm Hâm là do hắn gia nhập Săn Ma Đoàn. Các ngươi là đồng đội cùng đoàn với Lâm Hâm, thái độ vừa rồi của cô ta chắc hẳn cũng vì chuyện này.”

Hàn Vũ cười khổ nói.

“Thì ra chúng ta chỉ là vạ lây!” Long Hạo Thần thốt lên.

Lý Hinh thở dài: “Đàm Hoàn bị tổn thương tình cảm, thật đáng thương. Hy vọng sau này có cơ hội hóa giải chuyện này.”

“Chỉ sợ là rất khó. Tâm kết của nàng ấy quá sâu, trừ phi tỷ chịu nhường bước. Nhưng Lâm Hâm đã trả giá vì tỷ quá nhiều, tỷ đã…” Nói đến đây, nữ kỵ sĩ anh dũng, hiên ngang không khỏi đỏ mặt. Trải qua bao nhiêu biến cố, làm sao nàng có thể không yêu Lâm Hâm sâu đậm cho được? Một nam nhân vì một nữ nhân mà từ bỏ cố chấp nhiều năm, tình sâu nghĩa nặng như vậy, hỏi sao nàng không cảm động?

Đúng lúc này, trong Gia Lăng quan đột nhiên vang lên tiếng hú dài sắc nhọn. Không khí cả tòa hùng quan bỗng chốc căng thẳng tột độ.

Lý Hinh biến sắc: “Ma tộc công thành! Tỷ phải trở về giúp Lâm Hâm, Hạo Thần, các ngươi trước tiên hãy về thánh điện nghỉ ngơi đi!”

Long Hạo Thần trầm giọng đáp: “Chống lại ma tộc là trách nhiệm của tất cả mọi người. Đi thôi, chúng ta cùng lên. Tin rằng lúc này Đàm Hoàn đang bận chỉ huy, không rảnh để ý đến chúng ta.” Vừa nói, hắn vừa bước nhanh lên tường thành.

Chịu nhục mà không oán hận, không vì thể diện của Thánh kỵ sĩ trưởng mà từ bỏ việc chống lại ma tộc. Ý chí của Long Hạo Thần khiến Lý Hinh thầm khen ngợi, lần nữa gặp lại, đệ đệ so với trước kia đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Khi mọi người lại leo lên đầu tường Gia Lăng quan, thoáng chốc cảm nhận được dao động của nguyên tố ma pháp vô cùng nồng đậm. Nguyên tố này không phải do các pháp sư phóng thích, mà đến từ chính Gia Lăng quan.

Long Hạo Thần thấy rõ ràng, trên mặt tường thành, cứ cách năm mươi mét lại có một pháp trận hình tròn đường kính ba mét lóe sáng. Pháp trận này có màu trắng ngà, nguyên tố nhu hòa từ trên mặt đất tỏa ra vầng sáng trắng nhạt, lan tràn đến mọi ngóc ngách của tường thành.

Long Hạo Thần cảm nhận được những pháp trận này có hiệu quả tụ linh. Đạp vào pháp trận, tốc độ hấp thu nguyên tố ma pháp ít nhất tăng lên mười phần trăm. Hơn nữa, pháp trận dường như không hạn chế thuộc tính, bất cứ nguyên tố nào cũng đều có tác dụng tăng độ ngưng tụ.

Nhìn từ xa, ngoài thành Gia Lăng quan, trên không trung mây đen dày đặc. Tám Trụ Ma Thần ở phương xa tỏa ra khí tức hắc ám đậm đặc. Tốc độ tiến quân của đại quân ma tộc không hề nhanh, có thể thấy từng tầng khí tức hắc ám không ngừng từ trong quân ma tộc bốc lên rót vào mây đen trên trời.

Trung tâm của đám mây đen chính là Địa Ngục Ma Thần Trụ, là do Địa Ngục Ma liên hợp thi pháp. Tuy cự ly còn xa, nhưng áp lực cường đại đã ập thẳng vào đầu tường thành.

Không khí bên ngoài Gia Lăng quan cũng theo đó bắt đầu xuất hiện những gợn sóng vặn vẹo, chính là kết giới đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Đám người Long Hạo Thần có thể đột phá kết giới xâm nhập vào là nhờ Thải Nhi dùng Lưỡi Hái Tử Thần phá vỡ bề mặt, chỉ xé ra một khe hở nhỏ, hơn nữa bọn họ nhanh chóng tiến vào trong. Còn va chạm trên diện rộng lại là một tình huống khác. Nhờ có kết giới ngăn cản, không một chút hơi thở hắc ám nào có thể xâm nhập vào bên trong Gia Lăng quan.

Trên tường thành, ánh sáng nguyên tố ma pháp bắt đầu lóe sáng, chủ yếu tập trung năm thuộc tính Phong, Thủy, Hỏa, Thổ, Quang Minh. Mười quân đoàn bình thường với năm đội trấn giữ, lại thêm chiến sĩ che chắn phía trước, đã lấp kín cả Gia Lăng quan.

Đám người Long Hạo Thần nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Hâm. Lúc này, Lâm Hâm đã chỉ huy các ma pháp sư bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.

Bọn họ ngâm xướng một ma pháp cấp năm, chuyên dùng để áp súc linh lực bản thân. Ma tộc còn cách khá xa, chưa tới phạm vi thi triển ma pháp.

Ma pháp của ma pháp sư có hạn chế về khoảng cách, phải trong phạm vi nhất định mới phát huy uy lực lớn nhất. Ma pháp sư càng mạnh, khoảng cách này càng xa.

Long Hạo Thần phát hiện các ma pháp sư trong Ma Pháp Sư đoàn đều cứ sáu người một tổ, hợp thành trận sao sáu cánh. Theo tiếng chú ngữ, tay họ nâng cao pháp trượng, nguyên tố cùng thuộc tính tụ tập ở giữa, nhanh chóng ngưng tụ linh lực.

Đây là liên hợp thi pháp.

Với độ mẫn cảm nguyên tố của Long Hạo Thần, hắn có thể cảm nhận được sự liên hợp thi pháp này không chỉ tăng uy lực ma pháp, mà còn có thể tăng khoảng cách công kích. Chắc chắn đây là do Ma Pháp Thánh Điện chuyên môn nghiên cứu. Không hổ là thánh điện cường đại sánh ngang với Kỵ Sĩ Thánh Điện!

Lâm Hâm không tham gia vào ma pháp trận. Khi y thấy đám Long Hạo Thần quay lại bên cạnh, y rất mừng rỡ.

“Đại ca…”

Lâm Hâm muốn nói gì đó nhưng bị Long Hạo Thần cắt ngang.

“Trước hết dốc sức nghênh địch, bọn ta sẽ nghe theo huynh chỉ huy.”

“Tốt.” Trải qua hai năm tôi luyện, Lâm Hâm đã khác xưa rất nhiều, rõ ràng ít ỷ lại Long Hạo Thần hơn.

Tốc độ đại quân ma tộc tiến lên tuy chậm, nhưng cho người ta cảm giác vững chãi như bàn thạch. Mỗi bước tiến tới, trận hình càng thêm củng cố. Khí lưu đen trên không trung dần bao phủ đại quân ma tộc. Từ trên tường thành, không thể nhìn rõ hình dạng của chúng.

Nguyên tố ma pháp trên Gia Lăng quan cũng dao động ngày càng mãnh liệt. Tựa như ma thú cổ đại cực kỳ mạnh mẽ, tùy thời có thể phát ra công kích kinh thiên động địa.

Hai bên đều tạo ra áp lực khủng khiếp. Dù là nhân loại hay ma tộc, tất cả đều chờ đợi tới điểm giới hạn, cũng là giao điểm khoảng cách công kích của đối phương.

Nếu từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy màu sắc hai bên khác biệt rõ ràng. Bên ma tộc là màu đen pha lẫn tím. Gia Lăng quan thì rực rỡ vầng sáng bảy màu. Thiên uy khổng lồ, dù là cường giả cấp chín nhìn vào cũng thấy bản thân thật nhỏ bé.

Lâm Hâm đứng cạnh Long Hạo Thần, nhỏ giọng nói:

“Vòng va chạm đầu tiên là kịch liệt nhất, hai bên tích lũy toàn bộ lực lượng đối đầu, nhưng sẽ không gây ra thương vong. Tuy nhiên, không bên nào dám khinh thường, phải dốc toàn lực đối phó. Nếu không, bị đối thủ chiếm ưu thế, sẽ bị áp chế hoàn toàn. Kết thúc va chạm đầu tiên, ma tộc bắt đầu công thành, đó mới là lúc chiến tranh thật sự bắt đầu. Tâm Diễm Hỏa Diễm của ta khá đặc biệt, không thể cùng bọn họ liên hợp thi pháp. Đợi đến khi địch nhân công thành, ta mới bắt đầu công kích.”

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương 973: Cầu sống

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 6, 2025

Chương: Tử Thần, Thải Nhi!

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 6, 2025

Chương 972: Lân phiến

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 6, 2025