Chương: Cuộc chiến mười sáu cường | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025
Vừa nói, y vừa lấy ra một vật tựa như vòng tay, chĩa về phía Long Hạo Thần đang đứng. Ánh sáng lập tức lóe lên, vài món trang bị thình lình xuất hiện.
Chẳng cần đoán, vòng tay này có công dụng tương tự nhẫn Mạc Vong Ngã. Tuy loại vòng tay trữ vật này hiếm thấy, nhưng Hàn Khiếm thân là Thánh Kỵ Sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện, sở hữu vật này cũng chẳng có gì lạ.
Trang bị ư?
Mất đi rồi mới biết quý trọng. Long Hạo Thần đã mất sạch trang bị, cảm giác bất đắc dĩ khắc sâu trong lòng. Vừa nghe có trang bị để dùng, hai mắt hắn lập tức sáng rỡ, không kìm được vội nhìn xem mấy món trang bị kia.
Đó là một bộ giáp trụ, một thanh kiếm và một tấm khiên.
Ba món trang bị này đều mang sắc bạc, nhàn nhạt tỏa ra hơi thở quang minh, cảm giác như cùng cấp bậc với khôi giáp và kiếm quang của hắn lúc trước. Cùng lắm thì thoạt nhìn có vẻ cứng cáp hơn một chút.
Nhưng dù vậy cũng đủ khiến Long Hạo Thần mừng rỡ. Sau khi mất đi tấm khiên và kiếm quang, hắn từng đi dò hỏi giá cả của ma pháp trang bị, mỗi món đều hơn một ngàn kim tệ, khiến người ta chùn bước. Có thể gom góp được một bộ, hắn đã rất mãn nguyện.
Dạ Hoa mỉm cười nói:
“Bộ trang bị này tên là Thánh Linh sáo trang, gồm Thánh Linh thuẫn và Thánh Linh kiếm. Riêng lẻ thì chúng chỉ là trang bị cấp bậc ma pháp, nhưng ưu điểm là khi tổ hợp lại có thể sinh ra Thánh Linh quang hoàn. Nó căn cứ theo ý niệm của ngươi mà khống chế quân đội phe ta. Phạm vi bao phủ của quang hoàn đạt tới hai mươi mét, có thể hình thành một tầng Thánh Linh hộ thể bên ngoài. Lực phòng ngự so được với Thánh Quang Tráo, duy trì quang hoàn này trong mười mấy phút chỉ tiêu hao năm điểm linh lực. Đây là một bộ trang bị không tồi dành cho Thủ Hộ kỵ sĩ, có tác dụng không nhỏ đối với đoàn đội. Cho nên, nếu có đủ bộ trang bị này thì tương đương với trang bị Linh Ma cấp, so với Linh Quang bao tay lão sư đưa cho ngươi còn tốt hơn một chút.”
“Thật tốt quá!” Long Hạo Thần hưng phấn ngồi xổm xuống, trước tiên cất Thánh Linh kiếm và Thánh Linh thuẫn vào trong nhẫn Mạc Vong Ngã, sau đó không chút do dự mặc vào Thánh Linh giáp.
Dạ Hoa trên mặt hiện lên ý cười, đứa trẻ này quả thực bản tính thuần chân, không hề chê bai lễ vật Thánh Kỵ Sĩ trưởng tặng cho chỉ là trang bị cấp ma pháp. Trong mắt hắn tràn ngập hưng phấn chắc chắn không phải giả bộ.
“Lão sư, nếu người có gặp sư tổ, xin hãy thay đệ tử cảm tạ ông ấy. Đệ tử sẽ dựa vào bộ trang bị này, vì Kỵ Sĩ Thánh Điện của chúng ta mà làm nên vinh quang.”
Long Hạo Thần vốn tuấn tú, nay mặc giáp bạc càng thêm anh tuấn. Thánh Linh giáp không quá nặng, phẩm chất so với áo giáp cũ của hắn tốt hơn một chút. Hơn nữa còn có cả mũ giáp, có thể che kín khuôn mặt, phòng ngự càng thêm toàn diện.
Dạ Hoa vỗ vai hắn, nói:
“Tốt lắm, ngươi cùng tỷ tỷ Hinh Nhi của ngươi đến sân Thánh Minh đi. Từ hôm nay trở đi không chỉ là đấu loại. Mỗi người đều chỉ có một cơ hội duy nhất, lão sư chúc ngươi chiến thắng, mã đáo thành công, tranh thủ ba thứ hạng đầu.”
“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Long Hạo Thần tay phải đặt lên ngực, hướng Dạ Hoa làm một lễ kỵ sĩ tiêu chuẩn.
Hắn vừa dứt lời, hai thầy trò đều bật cười. Bên kia, Hạo Nguyệt chiếm đoạt giường của Long Hạo Thần, co rúc một chỗ, chậm rãi nâng ba cái đầu to lên, lắc lư thân mình.
Đoạn văn trên đã được viết theo cú pháp và ngữ pháp tiếng Việt chuẩn, văn phong tiên hiệp. Tuy nhiên, ta có thể tinh chỉnh một chút để câu văn mượt mà và tự nhiên hơn, đồng thời tăng thêm phần hấp dẫn:
“Thể hình kềnh càng của nó vừa đặt xuống, chiếc giường lập tức rên lên răng rắc.”
“Mi không thiếu phần đâu.” Long Hạo Thần mỉm cười với nó.
Khoác lên mình bộ giáp mới, Long Hạo Thần phấn chấn vô cùng, ngay cả bữa sáng cũng không nỡ cởi ra. No nê xong xuôi, Dạ Hoa dùng ánh mắt tiễn hắn và Lý Hinh cùng nhau đến Thánh Minh tràng. Phụ trợ không có tư cách dự khán, Long Hạo Thần đành để Hàn Vũ ở lại khách điếm tu luyện.
Trên đường đi, Long Hạo Thần hỏi Lý Hinh: “Tỷ, mấy ngày nay Thải Nhi thế nào rồi? Nàng ấy không giận đệ chứ?”
Lý Hinh bật cười:
“Nhìn bộ dạng nhăn nhó của đệ kìa, còn chưa rõ ràng quan hệ đã lo lắng cho người ta như vậy, sau này chắc chắn là kẻ sợ vợ.”
Long Hạo Thần đỏ mặt, vội vàng thanh minh:
“Tỷ à, bọn đệ chỉ là bằng hữu bình thường thôi!”
Lý Hinh cười đáp:
“Rồi rồi, bằng hữu bình thường. Vậy thì đệ tự mình đi mà hỏi thăm tình hình của nàng ấy.”
Long Hạo Thần lập tức cuống quýt, níu tay Lý Hinh:
“Tỷ, đệ sai rồi, mau nói cho đệ biết đi.”
Lý Hinh liếc hắn một cái:
“Lòi đuôi rồi nhé. Thôi được, thôi được, tỷ tỷ đảm bảo hôm nay đệ sẽ được gặp nàng ấy.”
Mặc cho Long Hạo Thần gặng hỏi thế nào, Lý Hinh vẫn nhất quyết không chịu tiết lộ khi nào thì gặp được Thải Nhi. Chẳng mấy chốc, hai tỷ đệ đã đến Thánh Minh tràng.
Trận chung kết mười sáu người đứng đầu được tổ chức ở kỵ sĩ tràng. Tất cả sáu mươi thí sinh đều có thể đến quan chiến. Hai người vừa tới cửa liền đụng mặt người quen.
Hai nam tử từ xa đi tới, đang giao thẻ dự thi ở lối vào. Đó chính là Dương Văn Chiêu và Hoàng Nghị. Xem ra hai người này đã sớm quen biết nhau.
“Dương huynh, Hoàng huynh, hai vị mạnh khỏe.” Dù là đối thủ cạnh tranh, nhưng đã chạm mặt, Long Hạo Thần vẫn chủ động chào hỏi.
Dương Văn Chiêu thấy hắn liền biến sắc, làm ra vẻ khổ sở:
“Ta không khỏe! Hiện tại ta chỉ cầu mong lúc rút thăm đừng đụng phải ngươi!” Nói xong, gã vội vàng bước vào.
Nhìn bộ dạng như gặp quỷ của gã, Long Hạo Thần ngơ ngác. Hắn ta bị làm sao vậy? Đây là cường giả hôm đó không cần tọa kỵ đã chiến thắng ta sao? Chẳng lẽ hắn không ngờ sẽ gặp phải ta?
Dương Văn Chiêu đương nhiên không sợ Long Hạo Thần. Nếu đối đầu trực diện, gã tự tin có thể quyết chiến với Thải Nhi. Nhưng cái đáng sợ của thích khách không phải ở chiến trường chính diện. Gã thực sự không muốn bị một thích khách cấp cao như Thải Nhi để mắt tới. Nhất là khi ngay cả gia gia cũng không trách móc chuyện ngày hôm đó, đủ thấy thế lực sau lưng cô gái thích khách kia khủng bố cỡ nào.
Hoàng Nghị thấy Long Hạo Thần thì ngược lại rất vui mừng, mỉm cười chào hỏi hắn.
“Hoàng huynh, trận đấu hôm đó ta có việc bận không tới xem được, huynh và Vương Nguyên Nguyên, rốt cuộc ai thắng?” Long Hạo Thần tò mò hỏi.
**Giải thích các thay đổi:**
* **”Thể hình kềnh càng”** thay cho “thể hình nặng nề” để tăng tính hình tượng.
* **”Chiếc giường lập tức rên lên răng rắc”** thay cho “giường phát ra thanh âm răng rắc” để câu văn sinh động hơn.
* **”Mi không thiếu phần đâu”** thay cho “Sẽ không thiếu phần mi” để câu nói ngắn gọn, tự nhiên hơn.
* Thêm các từ “vô cùng”, “không nỡ”, “xong xuôi”, “đành” để tăng cảm xúc
* **”Thanh minh”** thay cho “giải thích” để phù hợp với văn phong.
* **”Bằng hữu”** thay cho “bạn” để phù hợp với văn phong.
* **”Cuống quýt”, “níu tay”** thay cho “khẩn trương, kéo tay” để tăng tính biểu cảm.
* **”Nhất quyết không chịu tiết lộ”** thay cho “đều không chịu nói” để nhấn mạnh sự kiên quyết.
* **”Chẳng mấy chốc”** thay cho “Không lâu sau” để câu văn mượt mà hơn.
* **”Đụng mặt”** thay cho “***ng” để tự nhiên hơn.
* **”Nam tử”** thay cho “người nam”
* **”Xem ra”**
* **”Hai vị”** thay cho “hai người” để tăng tính trang trọng.
* **”Gặng hỏi”** thay cho “hỏi” để nhấn mạnh sự nài nỉ.
* **”Ngơ ngác”** thay cho “sững sờ” để diễn tả đúng trạng thái hơn.
* **”Đối đầu trực diện”**, thay cho cụm từ “chính diện đối mặt”.
* Thay đổi 1 số từ ngữ khác cho mượt mà.
* Thêm “Trên đường đi” để liên kết mạch truyện.
Những thay đổi này tuy nhỏ nhưng giúp đoạn văn trở nên trau chuốt, mượt mà và hấp dẫn hơn, đồng thời vẫn giữ nguyên được nội dung và văn phong tiên hiệp.
Hoàng Nghị hơi đắc ý nói:
“May mắn cả thôi. Vương Nguyên Nguyên quả thực rất mạnh, chính diện giao đấu ta chưa chắc đã thắng được cô ta, nên đành dùng chút kỹ xảo. Ta và đồng bạn tinh linh liên hợp thi triển phép thuật. Thừa dịp cô ta khảm bảo thạch phát động Cự Linh Thần thuẫn, ta đã hoàn thành Thổ Lãng Thuật. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói, suốt trận đấu ta đều dựa vào Thổ Lãng Thuật để chạy trốn, cuối cùng tiêu hao hết linh lực của cô ta mới miễn cưỡng giành chiến thắng. Ta cũng phải cảm tạ ngươi, nếu không phải cô ta vừa bắt đầu đã dùng Cự Linh Thần thuẫn hao tổn nhiều linh lực, so đấu bình thường thì đúng là chưa biết thắng bại sẽ về tay ai.”
Nghe y nói vậy, Long Hạo Thần đã hiểu ra. Hoàng Nghị đã lợi dụng suy nghĩ của Vương Nguyên Nguyên. Cô gái kia quả thực rất mạnh, việc cô ta không thể tiến vào mười sáu người mạnh nhất, Long Hạo Thần cảm thấy có chút đáng tiếc.
“Hừ! Đồ không biết xấu hổ.”
Đang lúc bọn họ nói chuyện, sau lưng vang lên thanh âm tức giận. Hai người ngoái đầu nhìn lại, chẳng phải Vương Nguyên Nguyên đó sao? Bên cạnh cô là Trần Anh Nhi.
Trần Anh Nhi sắc mặt khó coi, tiểu la lỵ nhanh chóng tiến lên vài bước đối diện Long Hạo Thần, vung nắm tay nhỏ hùng hổ nói:
“Ngươi coi thường ta ư? Trận cuối cùng lại không thèm đến!”
Long Hạo Thần bất đắc dĩ đáp:
“Đương nhiên là không phải. Hôm đó đúng dịp ta có việc. Cho ta xin lỗi.”
Trần Anh Nhi thè lưỡi, chưa kịp nói gì đã bị Vương Nguyên Nguyên nổi giận dùng ánh mắt giết chết Hoàng Nghị lôi đi hướng sân đấu. Hiển nhiên trải qua khoảng thời gian đấu vòng loại, hai cô gái này đã trở nên thân thiết.
Hoàng Nghị lòng còn run sợ nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên Nguyên cõng Cự Linh Thần thuẫn, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Ta thật mong khi rút thăm đừng bắt trúng cùng tổ với cô ta. Chiến sĩ không giỏi phòng ngự bằng thuẫn, lại còn dễ xúc động như vậy, thật sự là sợ cô ta.”
Lý Hinh vỗ vai Long Hạo Thần, nói:
“Vào thôi, thời gian không còn sớm nữa.”
“Chờ một chút –”
Một tiếng gọi dồn dập vang lên, hai tỷ muội xoay người nhìn lại, lại gặp phải người quen. Người kia chẳng phải là tuyệt đỉnh vô song, ma pháp sư không biết công kích Lâm Hâm đó ư?
“Chúc mừng, chúc mừng. Chúc mừng hai tỷ muội đồng thời tiến vào mười sáu người mạnh nhất.” Lâm Hâm vẻ mặt tươi cười chạy tới.
Lý Hinh sắc mặt không tốt nói với y:
“Chúc mừng cái gì, chúng ta không nhận nổi lời chúc của ngươi.”
Lâm Hâm á khẩu, cười nịnh nói:
“Có chuyện gì vậy, Lý Hinh tỷ, ta đâu có làm gì sai!”
Lý Hinh tức giận nói:
“Ngươi không làm cái gì? Ngươi không biết một chút ma pháp công kích nào, còn lừa đệ đệ của ta đồng ý nếu tiến vào ba hạng đầu thì sẽ tuyển ngươi nhập đội. Chẳng lẽ ngươi không biết một ma pháp sư cường đại có tầm quan trọng cỡ nào trong đội ngũ sao?”
Khi cô thốt ra lời này, Hoàng Nghị đứng bên cạnh trước hết trợn tròn mắt.
“Cái gì? Ngươi không biết ma pháp công kích?” Y nắm chặt vai Lâm Hâm, sắc mặt so với Lý Hinh còn khó coi hơn.
Lâm Hâm hất tay y ra:
“Không biết ma pháp công kích thì sao chứ? Bản tọa có dược.”
Trước kia, hắn chính là dựa vào lực khống chế ma pháp cực đỉnh của bản thân, cộng thêm đan dược mà đánh bại Hoàng Nghị, đoạt lấy ngôi vị đệ nhất vòng loại Ma Pháp Thánh Điện.
Giờ Hoàng Nghị nghe y không biết công kích, sắc mặt tốt mới là lạ.
Long Hạo Thần giữ chặt Lý Hinh đang muốn tranh luận cùng Lâm Hâm, lạnh nhạt nói:
“Tỷ, đừng như vậy. Nếu không phải có nguyên nhân, Lâm Hâm đã chẳng cho đệ đan dược. Đan dược của y quả thật trợ giúp đệ rất lớn, chúng ta nên cảm ơn y. Lâm huynh yên tâm, nếu ta tiến vào ba hạng đầu, nhất định sẽ giữ lời hứa.”
“Vậy Thải Nhi tính sao?” Lý Hinh buột miệng.
Long Hạo Thần ngây người. Đúng rồi! Thải Nhi, Thải Nhi cũng vào sáu mươi. Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn tái nhợt. Nếu mình tiến vào ba hạng đầu, chỉ có thể chọn Lâm Hâm, vậy Thải Nhi phải làm sao?
Hắn còn nhớ rõ lời hứa không lâu trước đây. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Lâm Hâm nhìn Long Hạo Thần có chút thất thần, trong lòng lập tức lạnh lẽo, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, khẽ lắc đầu nhưng không nói gì, vỗ vai Long Hạo Thần. Nghĩ đến cô gái kia tuy mạnh nhưng mắt không thấy đường, y cũng không biết nên nói gì.
Lý Hinh thấy sắc mặt Long Hạo Thần không tốt, vội vàng an ủi:
“Hiện tại còn chưa tới lúc nghĩ những chuyện này, chờ khi nào đệ đứng ba hạng đầu rồi tính.”
Long Hạo Thần hơi yên lòng, gật đầu nói:
“Chúng ta vào trước đi.”
Hôm nay sân kỵ sĩ hiển nhiên long trọng hơn nhiều. Tuy tình hình trong sân không thay đổi, nhưng trên khán đài toàn là người, rõ ràng có rất nhiều người đến xem. Không cần nói, chắc chắn là cao tầng các đại thánh điện.
Lúc này, tại khu vực dành cho sáu mươi thí sinh đứng đầu tham gia thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn, đã có hơn bốn mươi thí sinh đến, đều ngồi ở khu nghỉ ngơi. Mười sáu thí sinh mạnh nhất tham gia thi đấu thì ngồi ở hàng ghế đầu.
Tuy những người khác không cần dự thi, nhưng họ vẫn đến xem trận đấu. Một là hy vọng có thể học hỏi cách chiến đấu và kinh nghiệm của các cường giả trong top mười sáu. Đồng thời, quan trọng hơn là, đợi kết thúc đấu loại, sẽ tiến hành bốc thăm tổ đội. Ai không hy vọng hiểu rõ năng lực của người có khả năng trở thành đội trưởng tương lai của mình?
Long Hạo Thần vừa vào khu nghỉ ngơi liền tìm người, rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào hắn, nhất là kỵ sĩ và những thí sinh tổ thứ ba.
Tìm được rồi. Long Hạo Thần làm như không thấy ánh mắt người khác nhìn mình, hắn rất nhanh tìm ra mục tiêu.
Thải Nhi ngồi ở góc hàng đầu, gậy trúc tựa vào vai. Cả người tĩnh lặng, trong mắt Long Hạo Thần lại toát lên vẻ thuần khiết xinh đẹp.
Bởi vì khi lấy được Lam Vũ, Quang Phù Dung, hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong…
Đã lâu không gặp Thải Nhi, lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác nhớ nhung. Thấy nàng lẳng lặng ngồi đó, hắn vội vàng nói qua loa với Lý Hinh vài câu rồi nhanh chân bước tới.
Thải Nhi vốn đang yên lặng, chợt nhận ra tiếng bước chân quen thuộc của hắn. Nàng hơi cúi đầu, hai tay vô thức siết chặt cây gậy trúc.
“Thải Nhi.” Long Hạo Thần khẽ gọi, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Ừm.” Thải Nhi đáp khẽ một tiếng, rồi mím môi, không nói thêm lời nào.
“Thải Nhi, mấy ngày nay ta đến Thánh Minh tàng bảo các, đêm qua mới trở về.”
“Ừm.” Thải Nhi lại đáp một tiếng.
“Thải Nhi, hôm nay muội làm sao vậy?” Long Hạo Thần không giấu được sự nghi hoặc trong lòng, hỏi.
Lần này Thải Nhi thậm chí còn không thèm “ừ” một tiếng, chỉ lặng yên ngồi đó. Thế nhưng, vành tai nàng đã ửng hồng.
Long Hạo Thần tuy mấy ngày nay không có mặt, nhưng Lý Hinh đã kể cho Thải Nhi biết hắn đi đâu, làm gì. Đương nhiên Thải Nhi sẽ không lo lắng. Nhưng cái ôm hôm đó của Long Hạo Thần đã khiến nàng hiểu lầm. Mỗi lần nghĩ lại, mặt nàng đều đỏ bừng, tim đập rộn ràng. Giờ đây nghe thấy giọng nói của Long Hạo Thần, làm sao nàng có thể không ngượng ngùng?
Long Hạo Thần nào biết tâm tư thiếu nữ, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ khổ sở.
“Thải Nhi, muội giận ta sao? Ta… ta đâu có làm gì sai! Nếu muội giận, xin hãy nói cho ta biết lý do, được không? Để ta sửa đổi.”
Lý Hinh ngồi bên cạnh không nhịn được, che miệng cười trộm. Đôi uyên ương nhỏ này thật thú vị. Thải Nhi rõ ràng là đang thẹn thùng, tức giận nỗi gì? Không chừng hôm đó hai người này đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng cảm nhận được tình cảm thuần khiết giữa họ, trong lòng Lý Hinh không khỏi có chút hâm mộ. Nàng thầm nghĩ, đến khi nào mới có một người quan tâm mình như đệ đệ quan tâm Thải Nhi đây?
Long Hạo Thần không phải lo lắng quá lâu. Đang lúc hắn không hiểu ra sao, một bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn lặng lẽ vươn ra nắm lấy tay hắn.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, Long Hạo Thần ngẩn người, sau đó an tâm. Mọi lo âu tan biến, hắn vui vẻ ngồi thẳng người. Dù có ngốc nghếch trong chuyện tình cảm đến đâu, hiện tại hắn cũng biết Thải Nhi không hề trách hắn.
Trong giai đoạn đấu loại quan trọng này, đương nhiên sẽ không có ai đến trễ. Chẳng mấy chốc, sáu mươi thí sinh đã tề tựu đông đủ. Long Hạo Thần ngồi ở hàng ghế đầu, không quen biết nhiều người. Ngoại trừ hắn, Lý Hinh và Thải Nhi, chỉ có Hoàng Nghị và Dương Văn Chiêu, cùng với hai kỵ sĩ mà hắn chưa từng giao đấu. Hiển nhiên hai người này cũng là cường giả cấp năm trong giai đoạn vòng loại.
Long Hạo Thần quan sát xung quanh, hàng ghế đầu có mười sáu người. Trong đó, Kỵ Sĩ Thánh Điện chiếm tới năm ghế, còn Ma Pháp Thánh Điện lại không có một ai. Có thể thấy được, trong Lục Đại Thánh Điện, Kỵ Sĩ Thánh Điện đứng đầu không phải là không có lý do.
Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn về phía Thải Nhi, nghi hoặc hỏi.
“Thải Nhi, hàng ghế đầu này dường như chỉ dành cho người tham gia trận đấu loại hôm nay, muội…”
Lý Hinh rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
“Chàng ngốc, có khi đệ thật là khờ không thể tả! Ai nói Thải Nhi không thể tham gia?”
“Gia đấu ư? Nàng ấy là thủ lĩnh tổ thứ hai của bọn ta.”
“A?” Long Hạo Thần kinh ngạc trợn tròn mắt, suýt chút nữa buông lỏng bàn tay nhỏ bé kia.
Thải Nhi hơi ngẩng đầu, khẽ nói:
“Chàng chưa từng hỏi ta! Ta vốn là một thích khách.”
Tin tức này đối với Long Hạo Thần mà nói tuyệt đối chấn động. Hắn đương nhiên biết Thải Nhi là một thích khách, nhưng nàng lại không nhìn thấy gì! Nàng không thấy gì mà vẫn đạt được thành tích đứng đầu tổ thứ hai. Điều này có ý nghĩa gì đây? Bỗng nhiên Long Hạo Thần cảm thấy có chút mờ mịt.
“Các vị, hoan nghênh đã tới sân Kỵ Sĩ.”
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ trong sân đấu truyền đến.
Khi Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thánh Kỵ Sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện, Hàn Khiếm, không biết từ khi nào đã đứng trong sân, đang hướng về phía bên này nói chuyện. Tuy ông không hề sử dụng bất cứ pháp khí khuếch đại thanh âm nào, nhưng mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Đầu tiên, ta xin chúc mừng các thí sinh đã tiến vào vòng mười sáu người mạnh nhất. Vào được vòng này có nghĩa là các ngươi có thể nhận được một phần thưởng từ liên minh. Sau khi cuộc thi kết thúc, có thể tới Thánh Minh tàng bảo các chọn một bí kỹ thích hợp với các ngươi. Mỗi khi các ngươi vượt qua một vòng đấu loại, phần thưởng cũng sẽ tăng lên. Những thí sinh khác không tiến vào vòng mười sáu người, các ngươi không cần nản lòng, có thể thông qua vòng loại vào được sáu mươi người, đã chứng minh sự ưu tú của các ngươi. Tương lai, các ngươi sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong Săn Ma Đoàn.”
“Thánh Điện Liên Minh chúng ta chưa bao giờ làm những việc hình thức, cho nên ta cũng không dài dòng. Tiếp theo, những người đã vào vòng mười sáu người hãy đi vào sân, tiến hành rút thăm. Bắt đầu từ giờ khắc này, vận khí trở thành nhân tố trọng yếu, quyết định việc các ngươi có thể tiếp tục tiến bước hay không. Mà ta luôn cho rằng, vận khí cũng là một phần của thực lực.”
Thải Nhi lặng lẽ rút tay ra, cầm gậy trúc đứng dậy. Long Hạo Thần biết trước mặt nhiều người thì nàng ngượng ngùng, xấu hổ không muốn hắn dìu, nên hắn im lặng không nói gì. Các thí sinh ngồi ở hàng ghế thứ nhất nối đuôi nhau đi vào trong sân đấu.
Bốn mươi thí sinh khác tuy không cần tham gia thi đấu cá nhân nữa, nhưng tâm tình cũng khẩn trương không kém. Không cần nói, mỗi một trận đều là cuộc quyết đấu giữa những cường giả, dĩ nhiên trận chiến sẽ cực kỳ đặc sắc. Hơn nữa, còn có quan hệ đến việc chọn lựa tổ đội sau này, bọn họ muốn xem cuối cùng ai có năng lực áp chế quần hùng, trở thành người đứng trên đỉnh cao nhất.
Khi nhân viên công tác lần nữa kiểm tra số báo danh xác nhận thân phận, mười sáu người đứng vây quanh Hàn Khiếm thành một vòng tròn. Lúc này có thêm năm vị trưởng lão đi đến đứng bên cạnh Hàn Khiếm.
Năm người này bao gồm đường chủ Hiệp Khách đường của Thích Khách Thánh Điện, người quản lý ba mươi sáu vị Hiệp Ẩn thích khách mạnh nhất Thích Khách Thánh Điện, phó điện chủ Ảnh Tùy Phong.
Phó điện chủ Ma Pháp Thánh Điện, Thánh Ma đạo sư, đoàn trưởng Ma Đạo Đoàn, Lâm Thần. Đương nhiên Long Hạo Thần sẽ không biết, vị lão giả này chính là ông nội của Lâm Hâm.
Phó điện chủ Ma Pháp Thánh Điện, Hồng Y giáo chủ, điện chủ Tế Tự điện, Nhược Thủy.
Thủy.
Nhâm Ngã Cuồng, phó điện chủ Thánh Điện Chiến Sĩ, đường chủ Cuồng Chiến đường, cường giả cấp Chiến Đế.
Người cuối cùng là một lão ẩu khoác hắc bào thêu kim sắc phù văn. So với vẻ dịu dàng của Nhược Thủy, bà ta lại toát lên khí thế bá đạo, nhãn thần trầm tĩnh. Dáng người tuy không cao, nhưng khi bước vào, bà ta lại mang đến cảm giác áp bách lớn nhất, tựa như hồng hoang mãnh thú, khiến người ta phải kinh hãi.
Vị này chính là Tam Thủy, phó điện chủ Linh Hồn Thánh Điện, đường chủ Linh Huyễn Đường, triệu hoán sư cấp Linh Đế.
Có lẽ tu vi của Tam Thủy lão ẩu không phải mạnh nhất trong sáu vị phó điện chủ, nhưng bà ta tuyệt đối là kẻ đáng sợ nhất, như mọi người vẫn cảm nhận.
Hàn Khiếm mỉm cười nói:
“Chư vị, chúng ta bắt đầu chứ?”
Năm người còn lại gật đầu đồng ý.
Tuy có sáu người, nhưng thực chất chỉ có năm người giám sát, việc rút thăm do một mình Hàn Khiếm đảm nhiệm.
Quả cầu phát sáng quen thuộc lại xuất hiện, từ từ bay lên, mở rộng giữa không trung, biến thành một vòng hào quang màu vàng. Khi nó hạ xuống, vừa vặn cách ly mười sáu thí sinh và sáu vị phó điện chủ. Các phó điện chủ ở bên trong, mười sáu thí sinh đứng bên ngoài vòng sáng.
Hàn Khiếm tay lóe hào quang, vòng sáng bỗng chốc chiếu rọi rực rỡ.
“Các ngươi hãy đặt một tay lên vòng sáng, chuẩn bị rút thăm. Yên tâm, tiểu tổ thứ nhất sẽ chỉ đấu với tiểu tổ thứ hai.”
Theo lời Hàn Khiếm, mọi người đặt tay lên vòng sáng.
Năm vị phó điện chủ bên trong từ từ nhắm mắt, dùng tinh thần lực khổng lồ cảm thụ quá trình rút thăm.
Kẻ khẩn trương nhất lại là Hàn Khiếm. Là phó điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, đương nhiên ông ta hy vọng thí sinh của thánh điện mình có thể tiến càng sâu càng tốt. Lần này Kỵ Sĩ Thánh Điện có tới năm người lọt vào mười sáu cường, quả là chuyện xưa nay chưa từng có. Trước mặt các thánh điện khác, Hàn Khiếm có thể nói là nở mày nở mặt. Nếu năm người này có thể tiến vào bát cường, vậy thì tốt đẹp biết bao!
Bắt đầu rút thăm.
Ánh sáng vàng nhu hòa khi mười sáu bàn tay chạm vào lập tức lóe sáng, nhanh chóng xoay chuyển, nháy mắt nhuộm thân thể mười sáu thí sinh thành một màu vàng kim.
Dần dần, từng đạo hào quang lóe lên, ánh sáng vàng trên mỗi thân thể bắt đầu biến đổi, chủ yếu là độ dày mỏng khác nhau.
Ong–
Ánh sáng dần nhạt, mười sáu thí sinh nhìn hào quang quanh thân mình.
Năm vị phó điện chủ bên trong vòng sáng đồng thời mở mắt. Ngoại trừ Nhược Thủy, bốn vị phó điện chủ còn lại ít nhiều lộ vẻ vui mừng trên nỗi đau của kẻ khác. Sắc mặt Hàn Khiếm thì cực kỳ khó coi.
Sự thật đã chứng minh, dù năm vị phó điện chủ không giám sát, cũng chẳng kẻ nào dám nghi ngờ tính công bằng của lần rút thăm này.
Năm thí sinh Kỵ Sĩ Thánh Điện lại bắt cặp thành hai đôi. Nói cách khác, bất luận kết quả thi đấu thế nào, Kỵ Sĩ Thánh Điện tối đa chỉ có ba người tiến vào vòng bát cường.
Hai kỵ sĩ cấp năm xa lạ kia đã bắt cặp với nhau, ánh sáng vàng đậm nhạt trên người họ hoàn toàn tương đồng. Mà đôi còn lại, chính là hai tỷ muội Long Hạo Thần và Lý Hinh.
Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Lý Hinh, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Hắn không thể nào ngờ được, vận khí của bản thân vẫn “khiến người ta câm nín” như cũ. Xác suất một phần tám, vậy mà vẫn rút trúng tỷ tỷ.
Thánh Ma đạo sư Lâm Thần ho khan một tiếng, vỗ vai Hàn Khiếm nói:
“Hàn huynh quả không hổ danh là Quang Minh sứ giả, lần rút thăm này cực kỳ công bằng, Ma Pháp Thánh Điện chúng ta hoàn toàn công nhận.”
Ảnh Tùy Phong, người thân thiết với Hàn Khiếm nhất, cười lớn một cách bất nhã:
“Lão Hàn, Kỵ Sĩ Thánh Điện các ngươi đúng là mạnh thật, nhưng vận khí thì, chậc chậc…”
Hàn Khiếm mặt mày tái mét, hung hăng trừng mắt nhìn lão.
Chiến Đế Nhâm Ngã Cuồng cười nói:
“Ảnh tử, ngươi đừng nói vậy. Kết quả rút thăm như thế kỳ thực cũng có lợi cho kỵ sĩ. Ít nhất trong bát cường bọn họ đã chắc chắn chiếm hai suất, cơ hội tiến thẳng vào ba hạng đầu chẳng phải rất cao sao?”
Tam Thủy, vị triệu hoán sư cấp Linh Đế, hừ lạnh một tiếng:
“Mấy người các ngươi, ngoài việc hả hê trên nỗi đau của kẻ khác thì còn biết làm gì? Có bản lĩnh thì các ngươi cũng đưa năm người vào vòng mười sáu cường thử xem. Lão Hàn, đa tạ nhé! Linh Hồn Thánh Điện chúng ta không có cơ hội ‘gà nhà đá nhau’, quả thực vận khí không tệ.”
Trừ Kỵ Sĩ Thánh Điện, lần thi đấu tuyển chọn này Linh Hồn Thánh Điện là nổi bật nhất. Ngoại trừ Trần Anh Nhi, kẻ không biết mình sẽ triệu hồi ra thứ gì nhưng có thể sử dụng Sinh Linh Môn, còn có ba triệu hoán sư ưu tú lọt vào vòng mười sáu cường, trong đó có hai người đạt cấp bốn. Có thể thấy được sự cường đại của triệu hoán sư. Lúc nãy rút thăm, ba vị triệu hoán sư đều đối đầu với thí sinh của các thánh điện khác, bảo sao khuôn mặt âm trầm của Tam Thủy nay lại đặc biệt vui vẻ.
Hàn Khiếm trong lòng nhỏ máu! Còn chưa bắt đầu đấu loại, Kỵ Sĩ Thánh Điện đã tương đương mất đi hai người! Nhưng trước mặt nhiều tiểu bối như vậy, lão không thể nào nổi giận, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Nhìn xem các ngươi kìa, toàn một bộ dáng tiểu nhân đắc chí. Các ngươi nhìn Nhược Thủy người ta mà xem, trấn định tự nhiên biết bao.”
Nhược Thủy bất đắc dĩ thở dài:
“Ta không trấn định cũng không được! Mục Sư Thánh Điện chúng ta không một ai lọt vào vòng mười sáu cường. Cho nên kết quả rút thăm thế nào cũng chẳng liên quan đến ta.”
“A…”
Hàn Khiếm nghẹn lời, hung dữ quát:
“Tất cả trở về khu nghỉ ngơi! Dựa theo sắc độ ánh sáng trên người, từ nhạt đến…”
Tuyệt vời! Đây là bản viết lại theo văn phong tiên hiệp, giữ đại từ nhân xưng và ngữ pháp tiếng Việt chuẩn:
… đậm bắt đầu khai chiến. Tổ thứ nhất lưu lại sân đấu.”
Dứt lời, lão hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi thẳng về phía đài chủ tịch. Vầng hào quang vàng óng khổng lồ cũng từ từ dâng lên, nhập vào đỉnh khung.
“Tỷ, đệ…” Long Hạo Thần muốn ngỏ lời cùng Lý Hinh.
Nhưng Lý Hinh lại mỉm cười, lắc đầu:
“Đệ đệ ngốc, có gì phải bận lòng? Chẳng lẽ tỷ gặp người khác thì có thể tiến xa hơn sao? Tỷ vào được thập lục cường là nhờ có Thải Nhi tương trợ. Tỷ đã mãn nguyện lắm rồi. Vốn dĩ tỷ còn chẳng dám mơ đến việc lọt vào sáu mươi vị trí đầu. Rút thăm gặp đệ, kỳ thực đối với tỷ mà nói lại là tốt nhất. Dù có thua, cũng có thể đưa đệ tiến nhập bát cường, đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao?”
“Nhưng mà…” Long Hạo Thần còn muốn nói thêm, lại bị Lý Hinh cắt ngang.
“Ngốc ạ, ‘nhưng mà’ cái gì? Chẳng lẽ đệ nghĩ tỷ cấp bốn có thể thắng được đệ cấp năm? Hay là Mân Côi của tỷ thắng được Hạo Nguyệt tiểu quái vật? Nó cũng đã tiến hóa rồi nha.”
Đa số các thí sinh khác đã lui về khu nghỉ ngơi, Thải Nhi vẫn đứng cạnh Long Hạo Thần, lắng nghe hai tỷ đệ trò chuyện.
“A, này, hình như tổ thi đấu thứ nhất không phải là các ngươi?” Một thanh âm có chút bất đắc dĩ vang lên.
Long Hạo Thần và Lý Hinh đồng loạt quay đầu. Chỉ thấy Dương Văn Chiêu và một nữ triệu hoán sư đang nhìn hai người với vẻ kỳ quái. Ánh sáng vàng trên người họ nhạt nhất. Nữ triệu hoán sư mặc áo choàng ma pháp, lúc này hơi cúi đầu nên không rõ dung nhan.
“A, xin lỗi.” Long Hạo Thần hướng gã gật đầu, vội vàng cùng Lý Hinh và Thải Nhi quay trở lại khu nghỉ ngơi.
Hắn không biết rằng Dương Văn Chiêu cũng thở phào một hơi. Ít ra y không có đụng độ Long Hạo Thần hoặc Thải Nhi. Cho dù không có bóng ma tâm lý lúc trước, hai đối thủ này đều là những kẻ khó đối phó nhất.
“Thải Nhi, đối thủ của muội là ai?” Lý Hinh hỏi Thải Nhi đang đi bên cạnh Long Hạo Thần.
Thải Nhi lắc đầu:
“Muội không nhìn thấy sắc màu, không biết được.”
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Long Hạo Thần bỗng dâng lên cảm giác tự trách mãnh liệt. Hắn chỉ lo nghĩ đến việc mình và Lý Hinh rút thăm trúng nhau, mà quên mất Thải Nhi không thể nhìn thấy. Hắn tràn ngập áy náy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
“Không cần lo lắng, ta đi tìm nhân viên công tác hỏi thử xem.”
Trong lúc Long Hạo Thần đi hỏi nhân viên công tác, trận thi đấu thứ nhất của vòng thập lục cường tiến bát cường đã bắt đầu.
Dương Văn Chiêu vẫn không triệu hoán tọa kỵ, một đôi trọng kiếm chia ra hai bên, nhanh như chớp xông về phía nữ triệu hoán sư. Trong trận đấu giữa kỵ sĩ và triệu hoán sư, hai bên phải cách xa năm mươi mét. Nữ triệu hoán sư nắm một cây ma trượng màu xanh biếc, mau chóng ngâm xướng chú ngữ, đồng thời dưới chân không ngừng lùi nhanh về phía sau.
Dương Văn Chiêu lao tới với tốc độ cực nhanh, nhưng dù vậy, khi hắn mới chỉ chạy được khoảng hai mươi mét, thì nữ triệu hoán sư đối diện đã hoàn thành lần triệu hoán đầu tiên.
**Những thay đổi chính:**
* **Thay đổi từ ngữ:** Thay thế các từ ngữ hiện đại bằng các từ ngữ mang phong cách tiên hiệp (ví dụ: “bắt đầu thi đấu” -> “khai chiến”, “khó xử” -> “bận lòng”, “giúp đỡ” -> “tương trợ”, “nhân viên công tác” -> “nhân viên công tác”).
* **Thay đổi cấu trúc câu:** Điều chỉnh một số cấu trúc câu để tạo cảm giác cổ xưa, trang trọng hơn (ví dụ: “Nói xong câu đó” -> “Dứt lời”).
* **Giữ nguyên đại từ nhân xưng:** Vẫn sử dụng “tỷ”, “đệ”, “muội” để giữ văn phong tiên hiệp.
* **Mô tả chi tiết hơn:** Thêm một số chi tiết mô tả để làm cho câu văn sinh động hơn (ví dụ: “phất tay áo”, “vầng hào quang vàng óng”).
* Thêm tính từ vào các danh từ mang nghĩa trừu tượng, hoặc chưa rõ nghĩa. (ví dụ: “lần triệu hoán” -> “lần triệu hoán đầu tiên”)
* Chuyển một vài câu cảm thán thành câu trần thuật. (Ví dụ: “Đệ đệ ngốc, làm gì vậy chứ!” -> “Đệ đệ ngốc, có gì phải bận lòng?”)
* Chuyển đổi một vài câu ở ngôi kể thứ nhất thành ở ngôi kể thứ ba. (ví dụ: “tôi đi tìm” -> “ta đi tìm”).
* Làm rõ nghĩa một số câu (ví dụ: “không biết” -> “không biết được”).
* Thêm các trạng từ chỉ mức độ cho một vài động từ, tính từ (ví dụ: “rất mau” -> “cực nhanh”).
* Thêm liên từ “rằng” vào một số câu tường thuật.
Bản viết lại này vẫn giữ được nội dung chính của đoạn văn gốc, nhưng đã được điều chỉnh để phù hợp hơn với văn phong tiên hiệp, đồng thời đảm bảo ngữ pháp tiếng Việt chuẩn.
Đầu tiên.
Từ đỉnh pháp trượng, một luồng sáng xanh biếc bắn ra. Khoảnh khắc chạm đất, vòng sáng xanh lan tỏa khắp nơi. Bỗng chốc, từ mặt đất, những dây mây thô to trồi lên, nhanh chóng lan tràn. Đây chính là một Thực Vật triệu hoán sư.
Lúc này, nếu không muốn ngạnh kháng đám dây mây, Dương Văn Chiêu chỉ còn cách đi đường vòng. Nhưng gã nào chịu, cứ thế xông thẳng về phía trước. Hai thanh trọng kiếm được bao phủ bởi ánh sáng vàng chói mắt, tốc độ dưới chân càng thêm nhanh, biến xung phong thành đột kích. Song kiếm vung lên, hai đạo Quang Trảm Kiếm đồng thời bắn ra, xẹt nhanh trên mặt đất.
Dây mây tuy cứng cáp, nhưng trước Quang Trảm Kiếm vẫn yếu ớt như thường, vô số dây mây bị chém đứt trong nháy mắt.
Sức mạnh của Dương Văn Chiêu lúc này hoàn toàn bộc phát. Gã ngang nhiên xâm nhập vào giữa đám dây mây, không hề dùng thêm kỹ năng nào, đôi trọng kiếm múa may kín kẽ. Bất cứ dây mây nào bén mảng tới gần vùng kiếm quang đều lập tức bị chém nát. Tốc độ của gã tuy có chậm lại đôi chút, nhưng thế công như chẻ tre, xuyên phá trận địa dây mây.
Đúng lúc này, nữ triệu hoán sư đã hoàn thành ma pháp triệu hoán đợt hai.
Đối diện với thế xung phong của Dương Văn Chiêu, vị triệu hoán sư này không hề tỏ ra kinh hoàng. Lần này, một luồng sáng xanh đậm tràn ra. Bỗng chốc, từ lòng đất, những tảng lớn bụi gai vươn lên. Chúng không chỉ cản đường mà còn bao trùm lấy thân hình Dương Văn Chiêu.
Tiếng leng keng vang lên, thế xông lên của Dương Văn Chiêu bị chặn đứng. Những bụi gai xanh thoạt nhìn còn mỏng manh hơn cả dây mây, nhưng lại cứng rắn tựa sắt thép, khiến gã không thể nhanh chóng đột phá. Gã đành phải từng bước tiến lên.
Lúc này, Long Hạo Thần đã hỏi xong nhân viên công tác, xác định đối thủ của Thải Nhi là một triệu hoán sư khác. Hắn bị tình hình chiến đấu trên sân hấp dẫn.
Long Hạo Thần không hề biết gì về triệu hoán sư. Cách thức chiến đấu của triệu hoán sư thì hắn chỉ mới thấy qua Sinh Linh Môn của Trần Anh Nhi.
Người đang giao đấu với Dương Văn Chiêu hiển nhiên mạnh hơn Trần Anh Nhi rất nhiều. Liên tiếp thi triển hai ma pháp triệu hoán mà tốc độ không hề chậm trễ.
Đinh!
Đúng lúc này, Dương Văn Chiêu đột nhiên khựng lại, một thanh âm va chạm mạnh mẽ vang lên, thân thể gã hơi loạng choạng.
Thị lực của Long Hạo Thần rất tốt, hắn thấy rõ ràng, một sợi gai màu đỏ dài chừng một thước bắn ra từ lưỡi kiếm của Dương Văn Chiêu. Hẳn là nó vừa đánh lén gã.
Bởi vì khu nghỉ ngơi ở phía trên, Long Hạo Thần có thể nhìn thấy nữ triệu hoán sư vẫn đứng ở trung tâm đám dây gai, không hề dựa vào dây gai bảo hộ mà lùi lại. Bên cạnh cô ta là một gốc thực vật kỳ dị, cao ngang thân người.
Gốc thực vật này chi chít gai góc, trên đỉnh có một đóa hoa đỏ khổng lồ. Vừa nãy, chính từ thân thể nó đã phóng ra sợi gai màu đỏ kia.
Long Hạo Thần biết rõ thực lực của Dương Văn Chiêu, một sợi gai có thể đẩy lui gã, lực công kích chắc chắn không hề nhỏ.
Long Hạo Thần tập trung tinh thần, cẩn thận quan sát. Hắn có thể nhìn thấy…
Vật quái dị kia toàn thân run rẩy dữ dội, gai góc màu đỏ sậm nhanh chóng ngưng tụ lại, không ngờ tập trung thành một thể, hóa thành cây thước phóng ra mũi nhọn, nhắm thẳng Dương Văn Chiêu mà bắn tới. Giỏi cho chiêu thức này! Triệu hoán thực vật còn có diệu dụng như vậy ư? Long Hạo Thần phen này coi như được mở rộng tầm mắt.
Đinh!
Âm thanh va chạm chói tai lại vang lên. Nó một lần nữa chặn đứng thân hình Dương Văn Chiêu, đồng thời dây gai xung quanh với tốc độ kinh hoàng từ bốn phương tám hướng quấn lấy Dương Văn Chiêu. Xem ra, triệu hoán sư này đang chiếm thế thượng phong. Nữ triệu hoán sư không ngừng lẩm nhẩm chú ngữ, bên cạnh ả, một thực vật hình trái đậu dần dần sinh trưởng. Trái đậu to lớn vô cùng, so với bông hoa trên đỉnh còn lớn gấp mấy lần. Chẳng rõ chúng làm cách nào vây khốn Dương Văn Chiêu, thân cây từ từ cong xuống gần sát mặt đất, bỗng nhiên vung mạnh. Mỗi trái đậu đều bắn ra ba quả đậu màu xanh to cỡ đầu người, tựa như đá tảng ném về phía Dương Văn Chiêu.