Chương: Chung kết bắt đầu (1) | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 03/03/2025
“Các thí sinh đã đến đông đủ, vậy nghi thức phân tổ bắt đầu. Tất cả số người dự thi đều giống như vòng loại. Về phương thức của trận chung kết, chắc hẳn lão sư của các ngươi đã cho biết, lão phu không nói nhiều nữa. Hiện tại bắt đầu rút thăm. Cứ mỗi mười người làm thành một tổ. Sau khi rút thăm xong, các ngươi trực tiếp đến sân đấu bên cạnh để tiến hành vòng đấu thứ nhất.”
Trong khi ông ta nói chuyện, một viên thủy tinh cầu to lớn từ từ dâng lên từ bục. Thủy tinh cầu có bán kính khoảng một mét, bên trong trống rỗng chứa sáu mươi viên cầu nhỏ màu da cam, dường như trên mỗi viên cầu đều có khắc chữ.
Gần thủy tinh cầu có sáu cột thủy tinh rỗng, trên đỉnh đánh dấu theo thứ tự một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
Không biết lão giả làm động tác gì, sáu mươi viên cầu nhỏ màu da cam trong thủy tinh cầu đột nhiên rung động kịch liệt. Ngay sau đó, từng viên cầu nhỏ chui ra khỏi thủy tinh cầu, lao tới sáu cây cột, mắt thường khó mà phân biệt được.
Mọi người ngồi ở cự ly xa, căn bản không nhìn rõ chữ trên viên cầu nhỏ. Nhưng trừ Thải Nhi, những thí sinh ngồi trong phòng họp đều trừng mắt nhìn cột thủy tinh, mong xem được số của mình.
Rất nhanh, tất cả sáu mươi viên cầu nhỏ đều đã vào trong cột thủy tinh, vừa vặn mỗi cột đủ mười viên.
Lão giả trên bục nhàn nhạt nói:
“Bản tọa là Phó điện chủ của Chiến Sĩ Thánh Điện, Đường chủ Cuồng Chiến Đường, Nhâm Ngã Cuồng. Việc rút thăm do Phó điện chủ của các Đại Thánh Điện ở tầng hai tiến hành giám sát. Nếu không có vấn đề gì khác, bản tọa tuyên bố kết quả rút thăm.”
Trên tầng hai, thanh âm nhu hòa vang lên:
“Tất cả đều bình thường, Nhâm điện chủ xin hãy đọc.”
Nhâm Ngã Cuồng mỉm cười, hướng về phía tầng hai gật đầu, sau đó đi đến một cây cột thủy tinh. Không thấy ông có động tác gì, bên trong mười viên cầu nhỏ màu cam hồng đã nhảy ra ngoài, xếp thành một hàng lơ lửng trên không trung.
“Chung kết tổ thứ nhất, địa điểm so đấu ở Thánh Minh sân Kỵ Sĩ. Danh sách tổ thứ nhất là: Kỵ sĩ số 1, Chiến sĩ số 2, Chiến sĩ số 67…”
Nghe tới Kỵ sĩ số 1, Long Hạo Thần liếc mắt nhìn Dương Văn Chiêu. Hiển nhiên Dương Văn Chiêu ở tổ thứ nhất. Hắn rất mong mình cũng có tên trong tổ thứ nhất, nhưng sự đời không như ý nguyện, tổ thứ nhất thủy chung không có tên hắn.
“Đã đọc xong thí sinh của tổ thứ nhất. Mời đứng dậy, nhân viên công tác sẽ đưa các người đến sân đấu để bắt đầu vòng thứ nhất.”
Nhóm người Dương Văn Chiêu chậm rãi đứng lên, đi theo nhân viên công tác dẫn đường. Trước khi rời đi, gã còn cố ý liếc nhìn Long Hạo Thần và Thải Nhi, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối. Giống như Long Hạo Thần muốn cùng gã khiêu chiến, chính gã cũng muốn dựa vào sức mình toàn lực khiêu chiến với Thải Nhi.
“Chung kết tổ thứ hai, địa điểm so đấu ở Thánh Minh sân Ma Pháp. Danh sách tổ thứ hai như sau: Kỵ sĩ số 98, Thích khách số 1, Mục sư số 18, Ma pháp sư số 1…”
Nghe tới số 98, Lý Hinh lộ vẻ khẩn trương và hưng phấn. Nhìn một hồi, nàng nhỏ giọng nói với Long Hạo Thần:
“Đệ đệ, đệ nghĩ Thích khách số 1 sẽ là ai? Thích khách ngũ giai nha! Ta có cơ hội không?” Đồng thời nàng còn liếc nhìn Lâm Hâm, Ma pháp sư số 1 không phải là y sao.
Long Hạo Thần lắc đầu, nói:
“Tỷ tỷ, tỷ nhất định làm được, yên tâm đi.”
Thải Nhi ngồi bên cạnh, vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ trừ khi ở một mình cùng Long Hạo Thần, còn bình thường nàng luôn như thế này.
Khi Nhâm Ngã Cuồng tuyên bố tổ thứ hai cùng nhân viên công tác đi đến sân Ma Pháp, Lý Hinh vội vàng đứng dậy. Mà phía Long Hạo Thần, không chỉ có Lâm Hâm đứng lên, Thải Nhi cũng đứng dậy.
“Ta đi trước.” Thải Nhi khẽ nói với Long Hạo Thần.
“A?” Long Hạo Thần rõ ràng nhớ tổ vừa nãy chỉ gọi tên một Thích khách, là Thích khách số 1.
Thanh âm nhẹ nhàng của Thải Nhi vang bên tai hắn:
“Khi chiến đấu phải cẩn thận, đừng để bị thương nữa. Sau khi trận đấu kết thúc, ta sẽ chờ ngươi.”
“Oa, Thải Nhi muội muội, thì ra muội là Thích khách số 1. Đến, ta dẫn muội đi.” Lý Hinh tính tình sảng khoái, nhiệt tình, không hề khách sáo kéo gậy trúc của Thải Nhi đi ra ngoài. Thải Nhi hơi khựng lại, nghĩ tới đó là tỷ tỷ của Long Hạo Thần thì ngoan ngoãn đi theo nàng ấy.
Lâm Hâm xoa trán, cười khổ nói:
“Thật đau đầu! Xem ra may mắn không phải lúc nào cũng đứng về phía ta.” Tổ thứ hai này thực lực tổng thể so với tổ thứ nhất mạnh hơn nhiều. Y có tin tức linh thông hơn những người dự thi khác. Thích khách số 1 thế nhưng lại là hạt tử thiếu nữ mới ngồi bên cạnh, điều này y không hề nghĩ tới. Nghe nói vị này chính là người duy nhất đạt tới ngũ giai trong Thích Khách Thánh Điện, đã từng trong một trận đấu đồng thời khiêu chiến mười một đối thủ khác, sau cùng không ai dám cùng nàng đụng độ. Đây là loại thực lực cao cỡ nào?
Còn có Mục sư số 18, đó chính là đệ nhất vòng loại của Mục Sư Thánh Điện!
Trong lúc Lâm Hâm âm thầm buồn bực, Long Hạo Thần cũng trông thấy cái đầu trọc chói sáng đằng trước đứng dậy. Dáng người cao to hoàn toàn không giống như Mục sư, sải bước đi theo nhân viên công tác ra ngoài.
Đa số những thí sinh trong lòng đều có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Khỏi phải nói, tổ thứ hai này quả thật là tổ tử thần. Thích khách số 1, Ma pháp sư số 1, Lục Đại Thánh Điện có hai số 1 đều ở cùng một tổ, mấy người khác cũng không hề yếu.
Hưng phấn nhất phải kể đến mấy người trong Thích Khách Thánh Điện. Bọn họ không cùng tổ với Thải Nhi, tâm tình không sướng mới là lạ.
“Chung kết tổ thứ ba, sân Chiến Sĩ. Danh sách như sau: Triệu hồi sư số 1, Ma pháp sư số 2, Kỵ sĩ số 97, Chiến sĩ số 23, Thích khách số 13, Thích khách số 16, Thích khách số 18, Thích khách số 24…”
Tổ này trong số mười người thế nhưng có tới bốn Thích khách. Hơn nữa nghe ra thì tổ này cũng không hề yếu. Nhân vật thần bí số 1 của Linh Hồn Thánh Điện sẽ xuất hiện trong tổ này, còn có Ma pháp sư số 2.
Khi bốn Thích khách đứng dậy đi theo nhân viên công tác, nguyên bản sắc mặt vui mừng nháy mắt trở nên khó coi.
Không sai, bọn họ không chung tổ với Thải Nhi, nhưng mà, họ trông thấy ai? Kia không phải là người ngồi cạnh Nhất Hào đại tỷ ư?
Tuy rằng Kỵ Sĩ Thánh Điện và Thích Khách Thánh Điện đều phong tỏa tin tức, nhưng mười Thích khách đứng đầu không ai không phải là tuấn kiệt trẻ tuổi, sau lưng cũng có thực lực chống đỡ. Bọn họ mơ hồ biết được mấy hôm trước hai Đại Thánh Điện đột nhiên quan hệ căng thẳng, bởi vì Nhất Hào đại tỷ ám sát một thí sinh của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Nguyên nhân lại là vì một thí sinh khác của Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Không cần phải nói, chính là vị trước mắt này, Kỵ sĩ số 97.
Nhìn Long Hạo Thần với khuôn mặt tuấn tú có thể nói là tuyệt mỹ để hình dung, mấy vị Thích khách càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Trong lòng thầm kêu gào, muốn bọn họ thắng Kỵ sĩ số 97 này, thậm chí làm tổn thương hắn, e rằng…
Long Hạo Thần đương nhiên không biết đám Thích khách đang nghĩ cái gì, chỉ là đi theo nhân viên công tác, đồng thời quan sát thí sinh cùng tổ.
Làm hắn chú ý nhất là hai nàng gái. Nàng gái với dáng người nhỏ xinh, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn hắn, bộ dáng yếu đuối mảnh mai, thỉnh thoảng tò mò nhìn các thí sinh trong tổ, ngẫu nhiên trên mặt biểu lộ mấy phần thẹn thùng. Nàng mặc áo choàng pháp sư màu xanh, thoạt nhìn khá kỳ dị.
Một nàng gái khác thì cao hơn rất nhiều, ít nhất là hơn một mét bảy, tóc đen cột cao gọn gàng, mặt mày như họa, nhìn qua dịu dàng. Nhưng sau lưng cô cõng một tấm Thuẫn Bài còn to lớn hơn cả bản thân, cho nên nàng chỉ có thể cõng Thuẫn Bài mà đi.
Thuẫn Bài trừ bỏ đỉnh đầu, dọc theo hai bên là lưỡi dao mỏng hội tụ cùng một chỗ tạo thành mũi nhọn, chính diện Thuẫn Bài tựa như một thanh kiếm sắc bén to lớn.
Thuẫn Bài dày nhất sợ là khoảng một thước, chính diện có chín lỗ thủng to cỡ nắm tay, bên trong rỗng, không biết có tác dụng gì.
Thuẫn Bài này nặng cỡ bao nhiêu? Long Hạo Thần là Kỵ sĩ nhìn vào còn thấy khiếp sợ, nhưng thiếu nữ cõng Thuẫn Bài lại nhẹ nhàng như không.
Phủ chấp chính Thánh Minh cách sân Thánh Minh không xa, rất nhanh bọn họ đã tới sân Chiến Sĩ.
Lại lần nữa tiến hành rút thăm xác nhận thứ tự thi đấu. Chia tổ kéo dài tới chín ngày, mỗi ngày có năm trận đấu, mười thí sinh dự thi phải đấu với những người khác nhau. Cuối cùng thứ tự sẽ dựa theo số trận thắng mà tính. Hai người đứng đầu, người thứ ba nếu như thắng nhiều trận thì sẽ có cơ hội được chọn.
Bởi vì là thi đấu vòng tròn, nên rút thăm không quá quan trọng. Sau khi hoàn thành rút thăm đơn giản, giai đoạn chung kết vòng đấu thứ nhất bắt đầu.
Liệp Ma Đoàn trận đấu chung kết thậm chí so với vòng loại càng lạnh lẽo hơn. Khán đài quan sát trận đấu thiếu rất nhiều người. Chỉ có sáu người, nhưng các thí sinh không biết rằng, sáu người này chính là người của Lục Đại Thánh Điện, phụ trách giám sát quá trình thi đấu, đảm bảo công bằng trong trận đấu.
Trước khi chính thức tiến vào trận đấu, mười người nhóm Long Hạo Thần trong tay đều có một phần danh sách. Bên trên không ghi số mà chỉ có tên của bọn họ. Đối thủ thứ nhất của Long Hạo Thần là người trong Thích Khách Thánh Điện, tên Tinh Tuyền. Nghe có vẻ nữ tính nhưng trên thực tế là một thanh niên nhỏ gầy, bộ dáng hơi chút tiểu nhân.
“Trận thứ nhất, Long Hạo Thần đối đầu Tinh Tuyền. Vào sân.” Giai đoạn chung kết các trọng tài đều là cường giả thất giai. Xem quần áo của vị trọng tài này, chắc là Chiến Vương thất giai của Chiến Sĩ Thánh Điện.
Tay trái cầm Thuẫn Bài, tay phải cầm kiếm, Long Hạo Thần chậm rãi đi vào trong sân. Tổ bọn họ nhiều nhất chính là người của Thích Khách Thánh Điện, tổng cộng bốn người. Mục Sư Thánh Điện có hai người, bốn Thánh Điện khác đều chỉ có một người. So với tổ thứ hai, Long Hạo Thần cảm thấy vận khí của mình không tồi, có cơ hội chen chân vào hai vị trí đứng đầu.
“Bởi vì sân đấu không thích hợp cho Thích khách phát huy, cho nên trong sân sẽ dựng lên bốn cây cột để hỗ trợ vài người, bảo đảm công bằng so tài.”
Cũng không biết sử dụng cơ quan như thế nào, trong sân từ từ dâng lên những trụ đá thô to, cao khoảng năm mét mới ngừng lại. Bốn cây cột cần phải hai người mới ôm hết, đối với Thích khách mà nói thì đem lại lợi ích rất lớn. Nếu không, trong sân thi đấu bằng phẳng, năng lực né tránh và ẩn nấp của bọn họ khó mà phát huy.
Vóc người nhỏ gầy, Tinh Tuyền đảo mắt nhìn Long Hạo Thần, đề cao cảnh giác. Trong lòng gã thầm kêu khổ. Vì sao lại để gã gặp phải hắn đầu tiên? Có thể đổi người không, chí ít có thể nhìn phản ứng của Nhất Hào đại tỷ đã. Thôi, cứ thử rồi tính sau.
“Trận đấu bắt đầu!”
Theo tiếng trọng tài hô to, Tinh Tuyền không tiến mà ngược lại còn thụt lùi, nháy mắt biến thành bóng đen, biến mất sau một cây cột. Đối với một Thích khách ưu tú, điều quan trọng nhất là vĩnh viễn không để địch nhân phát hiện vị trí cụ thể của mình.
Long Hạo Thần đứng yên không đuổi theo, hào quang màu vàng từ từ dâng lên, vòng quanh thân hắn, lập lòe ánh sáng nhu hòa. Đây là Súc Thế.
Trong tổ thứ ba này, chỉ có một mình hắn là Kỵ sĩ. Bởi vậy những thí sinh khác không biết phương pháp chiến đấu của hắn. Kỹ năng Súc Thế này rất hiếm thấy, trong Kỵ Sĩ Thánh Điện không phải ai cũng biết, huống chi là người bên ngoài Thánh Điện. Trừ người số 2 của Ma Thánh Điện và nữ Chiến sĩ có Thuẫn Bài cường đại, những người khác đều mang vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Long Hạo Thần đang làm cái gì.
Long Hạo Thần sau khi phát động Súc Thế, động tác có thay đổi. Tay trái Quang Diệu Thuẫn Bài che ở trước ngực, tay phải quang kiếm chĩa xéo xuống đất. Hai chân một trước một sau, làm ra tư thế sẵn sàng phản ứng với mọi đột biến.
Tinh Tuyền ẩn núp sau cây cột, lập tức thay đổi vị trí của mình, đồng thời quan sát hành động của Long Hạo Thần.
Tuy gã không biết kỹ năng Súc Thế, nhưng trực giác của Thích khách rất cao. Gã có thể cảm giác được Long Hạo Thần đang biến đổi, càng lúc càng trở nên nguy hiểm kinh người. Khỏi cần suy đoán, chắc chắn hắn đang sử dụng kỹ năng càng kéo dài thời gian thì uy lực càng lớn.
Có thể tham gia chung kết, không ai là kẻ yếu. Tinh Tuyền đã không còn quan tâm Nhất Hào đại tỷ nghĩ thế nào, bản năng chiến đấu thúc giục gã trong thời gian ngắn phải đưa ra phản ứng.
Thân hình chợt lóe, gã từ không trung vọt tới cây cột bên phải, phía sau lưng Long Hạo Thần. Khi gã phóng lên có thể thấy hai tay và bên hông xuất hiện màng cá. Đây là đặc thù trang bị của Thích khách, tên gọi Phong Dực, có thể trong cự ly ngắn tạo ra hiệu quả bay lượn. Lúc công kích kẻ địch thì có thể dùng để thay đổi phương hướng, là trang bị mà các Thích khách dưới lục giai rất thích dùng.
Ẩn Khí, là kỹ năng mà Thích khách phải tu luyện. Tinh Tuyền tựa như mảnh lá, không hề phát ra âm thanh, tiếp cận phía sau lưng Long Hạo Thần. Cả quá trình chẳng những nhanh chóng, mà còn không hề phát ra tiếng gió.
Long Hạo Thần giữ nguyên động tác Súc Thế, vầng sáng hoàng kim quanh thân càng lúc càng mạnh.
Tinh Tuyền tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ là trong nháy mắt đã đến sau lưng Long Hạo Thần, rướn người, trong hai tay xuất hiện dao găm đen, tuyệt đối không thể dùng tay không chạm vào. Dao găm bên trái đâm hướng lưng Long Hạo Thần, dao găm bên phải thì hướng tới sau gáy hắn.
Đương nhiên, nếu như Long Hạo Thần không phản ứng kịp thì gã cũng sẽ không cắt cổ hắn. Đây chẳng qua là một trận đấu, không phải quyết chiến sinh tử.
Ngay khi Tinh Tuyền rút ra hai thanh dao găm, Long Hạo Thần hành động.
Chân trái hắn đạp lên trước nửa bước, chỉ có nửa bước, đầu hơi nghiêng, toàn thân hướng về bên trái. Đồng thời, chân trái hắn điểm nhẹ, thân thể nhanh nhẹn xoay lại, từ vị trí lưng hướng Tinh Tuyền biến thành mặt đối mặt.
Động tác cắt cổ của Tinh Tuyền đương nhiên thất bại, mà dao găm đâm hướng lưng Long Hạo Thần thì chỉ sượt qua áo giáp, phát ra tia lửa, không hề đâm trúng người.
Lá chắn trùng kích, Long Hạo Thần gần như là khi trọng tâm không ổn định đã phóng ra kỹ năng này.
Chỉ thấy Quang Diệu Thuẫn Bài màu hoàng kim lan tràn, một tầng quang mang chói mắt từ Thuẫn Bài bành trướng, hóa thành lá chắn lớn chừng hai mét, trực tiếp đụng phải Tinh Tuyền.
Ngũ giai!
Trong khoảnh khắc, Tinh Tuyền đã phán đoán ra tu vi của Long Hạo Thần.
Có thể đem lá chắn trùng kích sử dụng với uy lực đến mức này, như vậy chỉ có một cách giải thích, hắn đã đạt tới ngũ giai. Nhưng gã không có thời gian suy nghĩ gì khác, thân thể trên không trung nháy mắt cuộn lại, linh lực phóng ra, đồng thời trong tay hai thanh dao găm chém về phía trước, cùng lúc đâm vào Quang Diệu Thuẫn Bài.
Một tiếng rầm vang lên, cả người Tinh Tuyền bay ra ngoài. Long Hạo Thần tu vi không ngờ đã tới cảnh giới ngũ giai, linh lực thi triển thành lá chắn trùng kích không phải Tinh Tuyền có thể ngăn chặn, huống chi còn thêm vào hiệu quả của Súc Thế. Giống như một cú đấm đánh vào ruồi bọ. Ruồi bọ làm sao có thể chịu được?
Nhưng, Thích khách có ưu thế của Thích khách. Trong thời gian ngắn, tuy Tinh Tuyền chịu trùng kích khá mạnh, nhưng nhờ đan dược đã hóa giải hầu hết xung lực. Tuy rằng hai tay tê liệt, nhưng ít ra không bị thương ở chân.
Đột kích, kỹ năng ngũ giai của Kỵ sĩ.
Long Hạo Thần không động thì thôi, đã động thì tựa gió, xâm lược như lửa. Một kích đẩy lùi Tinh Tuyền, đồng thời cả người nhanh như điện xẹt, hướng tới đối thủ đột kích. Quang kiếm vung lên, một luồng sáng hoàng kim nháy mắt chém ra. Đó đích thị là Quang Trảm Kiếm.
Lúc này Tinh Tuyền đang ở giữa không trung, không có chỗ mượn lực, lại thêm bị Thuẫn Bài đánh cho toàn thân tê dại, muốn trốn tránh, nói thì dễ hơn làm? Nếu trúng ngũ giai Quang Trảm Kiếm của Long Hạo Thần, như vậy gã liền thua.
Tinh Tuyền bằng vào tu vi đã chứng minh với những người xem, có thể vào chung kết đều không phải là người bình thường. Đối mặt với cục diện bất lợi như thế này, tay trái gã mạnh vung lên, xương sườn và màng cá của Phong Dực biến lớn. Thân thể mượn Phong Dực biến chuyển, nguy hiểm tránh được một kiếm Quang Trảm của Long Hạo Thần. Hai chân chạm đất liền nhảy lên, chớp mắt biến mất sau cột đá.
Long Hạo Thần trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng hắn không đuổi theo. Hắn ngừng chân lại, tựa như lần trước, tiếp tục Súc Thế. Thoạt nhìn hắn dáng vẻ thong dong, dường như không hề gấp gáp.
Tinh Tuyền núp sau cột đá, thở hồng hộc. Khó trách, khó trách hắn có thể trở thành bạn của Nhất Hào đại tỷ, cường giả ngũ giai a!
Cùng cấp bậc Thích khách mà gặp Kỵ sĩ thì lép vế, huống chi tu vi hai bên cách biệt quá xa. Lần đối chiến này gã chịu không ít thiệt thòi. Hơn nữa nhìn Long Hạo Thần với bộ dáng nhàn nhã, căn bản không bị gã ảnh hưởng.
Nếu không thể trực tiếp đối đầu, vậy du đấu có lẽ là cách hay. Nghĩ như vậy, Tinh Tuyền càng không chủ động xuất hiện. Ta không tấn công ngươi, cho dù ngươi tích tụ linh lực mạnh cỡ nào, ngươi không tìm thấy chỗ ta ẩn thân thì có ích gì?
Nghĩ xong, Tinh Tuyền thay đổi vị trí, thật sự bất động.
Long Hạo Thần tựa hồ không sợ sẽ không tìm ra đối thủ, không hề đình chỉ Súc Thế, ngược lại còn khép hờ đôi mắt.
Sân đấu bao trùm một trạng thái yên tĩnh.
Nhưng mà, trọng tài không hề ngăn cản kiểu thi đấu này tiếp tục tiến hành. Thân là cường giả thất giai Chiến Vương, gã đương nhiên biết rõ kỹ năng Súc Thế. Một khi Long Hạo Thần hoàn tất Súc Thế, nếu vẫn không công kích, như vậy linh lực sẽ tự tản ra, thế thì sẽ thua trận đấu này.
Vị trọng tài này muốn nhìn xem Long Hạo Thần có thể làm gì. Gã không rõ là, vì cái gì Long Hạo Thần không nhúc nhích, ngược lại còn dùng kỹ năng Súc Thế. Cách làm này đối với hắn có lợi ích gì?
Núp trong chỗ tối, Tinh Tuyền chằm chằm quan sát tình trạng của Long Hạo Thần. Gã càng quan sát càng thấy bất an. Long Hạo Thần cả thân thể bởi vì Súc Thế mà biến thành vầng sáng chói mắt. Quang nguyên tố mạnh đến khủng bố, tùy thời có khả năng bùng nổ công kích không gì sánh kịp. Tinh Tuyền hiện tại không có lựa chọn nào khác. Gã chỉ có thể ẩn trốn, không ngừng sử dụng kỹ năng Thích khách là Ẩn Khí, không cử động.
Hơn nữa, sao gã thấy Long Hạo Thần nhắm mắt lại, bộ dáng tựa như Thải Nhi nhắm mắt chuẩn bị đột kích, thì gã làm sao dám lơ là?
Thời gian từng giây trôi qua, Long Hạo Thần Súc Thế liên tục hai phút.
Nhìn thì hai phút dường như rất ngắn ngủi, nhưng trong sân đấu mà yên lặng hai phút, như vậy là bất bình thường.
Ngay lúc này, Long Hạo Thần rốt cuộc cũng động. Quanh thân hắn vầng sáng biến mất, hắn vung quang kiếm lên cao.
Quang mang nóng bức bạo xuất, gần như chỉ là trong nháy mắt, quang kiếm của hắn đã biến thành màu trắng.
Thánh kiếm.
Bởi vì Súc Thế cho hắn linh lực to lớn nồng hậu, lúc này sử dụng Thánh kiếm thì đỡ mất một khoảng thời gian tích súc.
Long Hạo Thần liếc mắt nhìn một cây cột, dường như đã xác định mục tiêu.
Tinh Tuyền thở ra một hơi, Long Hạo Thần nhìn cây cột ngược với hướng của gã. Tuy Long Hạo Thần lộ ra thực lực cường đại, nhưng nếu Súc Thế một kích thất bại, như vậy gã vẫn còn có cơ hội thắng. Tốt nhất là đánh ngang tay, như vậy sẽ không sợ làm Nhất Hào đại tỷ bất mãn.
Ngay lúc Tinh Tuyền còn đang tính toán, quang kiếm trong tay Long Hạo Thần đã chém ra. Quang mang trắng nóng bức biến hóa thành đao phong. Khiến Tinh Tuyền hoảng sợ là Long Hạo Thần tuy nhìn về phương khác, đao phong lại bức thẳng tới chỗ gã.
Không thể nào, làm sao hắn tìm được mình? Đây là điều duy nhất Tinh Tuyền nghĩ. Nhưng mà, giờ thì gã làm sao dám núp ở chỗ đó nữa. Ai biết cột đá có rắn chắc hay không. Long Hạo Thần Thánh kiếm quang trảm đều khiến Chiến Vương cảm giác được uy áp, huống hồ là Tinh Tuyền. Cảm giác đè ép trầm trọng khiến gã vô thức sợ hãi.
Hai chân đạp cây cột, cả người Tinh Tuyền bay ra, muốn thoát khỏi công kích của Long Hạo Thần.
Nhưng mà vào lúc này, trong mắt Long Hạo Thần đột nhiên lóe lên tia sáng hồng. Tinh Tuyền phóng đi không xa, chợt toàn thân xuất hiện một tầng ánh sáng hồng.