Chương: Các ngươi thắng | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 06/03/2025
Thải Nhi nhìn Long Hạo Thần đắm đuối, nói:
“Thì sao chứ? Tim thiếp ở cùng một chỗ với chàng, thiếp có thể cứu sống chàng, vậy là đủ rồi. Thiếp nguyện ý chết vì chàng. Trừ thiếp ra, chẳng lẽ ở đây còn có trái tim thứ hai sao? Thiếp chỉ xin ngài hồi sinh chàng.”
Y Lai Khắc Tư im lặng, ánh mắt vô cùng mâu thuẫn, chỉ là Thải Nhi quá tập trung vào Long Hạo Thần nên không hề hay biết.
“Nếu năm đó ta gặp nàng cũng giống như ngươi thì tốt biết mấy. Có lẽ tất cả mọi việc đã không xảy ra. Hoặc có lẽ ta đã sớm đi theo nàng. Dù chết cùng một nấm mồ thì ta cũng sẽ hạnh phúc ra đi.”
Thanh âm thì thào của Y Lai Khắc Tư đánh thức Thải Nhi. Nàng ngẩng đầu lên, kiên quyết nói:
“Xin ngài hãy dùng tim của thiếp.”
Y Lai Khắc Tư đột ngột ngắt lời nàng:
“Cô nương, đừng vội. Chúng ta hãy đánh cuộc đi. Nếu ngươi thắng thì ta sẽ giúp ngươi hồi sinh hắn, nếu ngươi thua thì phải từ bỏ hắn, một lòng một dạ kế thừa lực lượng của ta. Tuy ta không thích tịnh hóa thuộc tính của ngươi nhưng ta thích tính cách của ngươi.”
“Thiếp không đánh cuộc.” Thải Nhi lắc đầu nguầy nguậy. “Những việc liên quan đến chàng, thiếp sẽ không đánh cuộc, bởi vì thiếp không thể thua.”
Y Lai Khắc Tư lạnh lùng nói:
“Việc này không theo ý ngươi.”
Giờ phút này, y mới hiện ra uy nghiêm của Tử Linh Thánh Pháp Thần, Trường Miên Thiên Tai.
Chỉ thấy y vung tay lên, Thải Nhi cảm thấy toàn thân căng cứng, hoàn toàn không thể khống chế cơ thể, thậm chí Lưỡi Hái Tử Thần cũng bị ức chế quay trở lại trong người.
Ánh sáng vàng lôi kéo, nàng tới bên cạnh Y Lai Khắc Tư. Ngay sau đó, xung quanh bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo, mọi thứ biến hóa kỳ lạ. Tất cả đều từ hư ảo biến thành thực chất.
Thải Nhi giật mình phát hiện mình chẳng những không thể di chuyển, mà thậm chí còn không thể phát ra tiếng. Cho dù một chút linh lực cũng không có cách nào khống chế, dường như linh hồn đều đã đông cứng lại.
Y Lai Khắc Tư lơ lửng bên cạnh nàng, từng tầng sáng vàng không ngừng toát ra từ người y. Ngay bên cạnh Long Hạo Thần, không ngờ lại có thêm một Thải Nhi khác. Một Thải Nhi với lồng ngực bị mở toang, có lỗ máu, đã mất đi trái tim.
Ngay sau đó, ngón trỏ tay phải y chỉ về phía thân thể Long Hạo Thần. Chỉ thấy vết thương trước ngực hắn nhanh chóng khép lại. Ánh sáng vàng nồng đậm dao động, Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp trên người hắn được cởi xuống. Dưới ánh nhìn kích động của Thải Nhi, làn da trắng bệch của Long Hạo Thần dần dần có chút máu.
Tất cả đều quá kỳ diệu. Y Lai Khắc Tư chỉ nhấc tay một cái dường như đã hồi sinh cho Long Hạo Thần.
Giọng Y Lai Khắc Tư vang lên trong đầu Thải Nhi:
“Ta khiến hắn tạm thời sống lại, tất cả đều như khi còn sống. Ngươi thử đoán xem, nếu hắn biết ngươi dùng trái tim mình để cứu sống hắn, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?”
Thải Nhi đang hưng phấn bỗng chốc như bị tạt một gáo nước lạnh. Nàng liều mạng muốn thoát khỏi sự trói buộc của Y Lai Khắc Tư, nhưng vị Tử Linh Thánh Pháp Thần, Trường Miên Thiên Tai từng đem đến hiểm họa cho toàn nhân loại, thậm chí khiến nhân loại suýt diệt vong, há có thể dễ dàng chống lại được? Nàng không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Hạo Thần dần hồi phục sự sống, thân thể khẽ run rẩy.
Thật lạnh. Long Hạo Thần chỉ thấy mình như đang ngâm trong nước đá, lạnh đến mức toàn thân run lên. Đầu óc chết lặng dần nhúc nhích, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn không ngừng rùng mình, dường như bị cái lạnh giá làm cho bừng tỉnh.
Trong mắt hắn là một mảnh vàng rực. Quang nguyên tố nồng đậm khiến khí lạnh quanh người hắn dường như giảm đi vài phần.
Đây, đây là nơi nào? Địa ngục ư?
Long Hạo Thần theo bản năng đưa tay ấn lên ngực mình. Hắn kinh ngạc phát hiện lỗ hổng trước ngực đã biến mất. Dường như có một trái tim đang đập, như có máu chảy xuôi trong người. Nhưng tu vi cường đại của hắn thì không còn sót lại chút gì, cảm giác suy yếu ập đến.
“Ngươi đã tỉnh?” Thanh âm già nua hấp dẫn sự chú ý của Long Hạo Thần. Hắn ngước mắt liền thấy cỗ quan tài khổng lồ và linh hồn lơ lửng trên không trung.
“Ngài là ai? Đây là đâu?” Long Hạo Thần phản xạ hỏi.
Lúc này tinh thần hắn còn đang mờ mịt, chỉ là người dần bớt lạnh hơn. Quang nguyên tố tinh thuần trong không khí khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, nội linh lực hình như cũng vì có Quang nguyên tố rót vào mà từ từ hồi phục, coi như ấm áp hơn một chút.
“Đây là tầng thứ bảy của tháp Vĩnh Hằng, chắc hẳn ngươi đã biết ta là ai rồi chứ.” Y Lai Khắc Tư bình thản nói.
Long Hạo Thần kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại.
“Cái gì? Đây là tầng thứ bảy của tháp Vĩnh Hằng? Vậy, vậy ngài là…sao tôi lại tới đây được!”
Y Lai Khắc Tư chỉ về phía bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói:
“Là cô ta mang ngươi tới.”
Long Hạo Thần theo ngón tay y nhìn sang. Ngay sau đó, thân thể hắn đông cứng, miệng há to, mắt trợn tròn. Hắn bỗng phát hiện mình không thể phát ra một chút âm thanh nào, toàn thân như bị đóng đinh đứng đó không nhúc nhích.
Đó, đó là Thải Nhi, lồng ngực bị mở toang, máu tươi đầy đất.
Thải Nhi đã mất đi sự sống, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thải Nhi, Thải Nhi, Thải Nhi của ta sao lại thành ra thế này.
Giữ nguyên tư thế cứng ngắc này trong khoảng nửa chén trà, Long Hạo Thần vẫn không hề động đậy.
Thanh âm của Y Lai Khắc Tư vang lên bên tai hắn:
“Cô ta đeo Giai Điệu Vĩnh Hằng của ta cho ngươi, cõng xác ngươi vượt qua thử thách khó khăn từng tầng để đi đến đây. Cô ta nói ngươi là truyền nhân của ta, muốn ta hồi sinh ngươi. Ngươi nên biết mình chết như thế nào, ngươi đã mất đi trái tim, cho dù dùng Vong Linh ma pháp của ta, muốn hồi sinh cho ngươi cũng cần có một trái tim còn sống. Cho nên cô ta đã đưa tim mình cho ngươi.”
“Không!!!” Long Hạo Thần ngửa đầu bi thương thét gào.
Bùm! một tiếng, hắn quỳ xuống đất, nhào tới bên Thải Nhi, ôm chặt lấy thân thể mềm mại, nước mắt tuôn trào.
Xác Thải Nhi lạnh lẽo như vậy, lạnh buốt tựa như băng ngàn năm. Long Hạo Thần chỉ thấy máu trong người mình tại khoảnh khắc này như đông cứng lại.
“Sao em lại ngốc như vậy, sao em lại ngốc như thế chứ! Thải Nhi, chẳng lẽ em cho rằng, em chết rồi anh có thể một mình sống sao?”
Long Hạo Thần đột nhiên xoay người nhìn Y Lai Khắc Tư:
“Tiền bối, tôi cầu xin ngài hãy đem trái tim trả lại cho cô ấy. Chắc chắn ngài có cách, đúng không? Cầu xin ngài hãy hồi sinh cô ấy!”
Y Lai Khắc Tư lạnh lùng nói:
“Ngươi cho rằng đây là trò đùa sao? Di chuyển trái tim là có thể tuần hoàn chắc? Huống chi dù ta có làm được, ngươi mất đi trái tim thì vẫn sẽ chết.”
Nói đến đây, giọng y đột nhiên trở nên nhu hòa:
“Người đã chết rồi, cô ta dùng trái tim mình để hồi sinh ngươi, là hy vọng tim cô ấy có thể hòa làm một với ngươi, như vậy các ngươi có thể không bao giờ phải tách ra. Chẳng lẽ ngươi không hiểu nỗi khổ tâm của cô ấy sao? Ngươi là đệ tử do ta chọn, đã đến đây, cũng nên kế thừa lực lượng từ ta rồi. Nơi nào chẳng có hoa thơm cỏ lạ? Ưu tú như ngươi, tương lai chắc chắn sẽ tìm được một cô gái còn tốt hơn cô ta. Hơn nữa chỉ có sống sót mới có thể báo thù. Nếu ngươi không chết, cô ta sẽ không vì muốn hồi sinh ngươi mà phải chết. Ngươi nên đi tìm kẻ đã giết ngươi để báo thù mới đúng, chứ không phải ở đây yếu hèn bi thương.”
“Đứng dậy đi, nhận lấy truyền thừa của Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư ta. Khi ngươi rời khỏi đây, ngươi sẽ là cường giả mạnh nhất thế giới nhân loại. Đến lúc đó, mọi thứ đều nằm trong quyền sinh sát của ngươi. Dù ngươi muốn bao nhiêu nữ nhân cũng đều được. Đợi ngươi báo thù cho cô ta xong, hãy dùng xác của kẻ thù để tế bái cô ta.”
Long Hạo Thần ôm xác Thải Nhi, quay đầu nhìn Y Lai Khắc Tư, ánh mắt hắn thật bình thản. Dường như hắn đã bị Y Lai Khắc Tư thuyết phục, sự điên cuồng lúc trước đều đã được giấu đi, cảm xúc theo đó cũng bình tĩnh trở lại.
Ôm xác Thải Nhi, hắn chậm rãi đứng dậy, lầu bầu:
“Nếu như hai chúng ta chỉ có một người được sống, như vậy cô ấy chết rồi cũng tốt.”
Đáy mắt Y Lai Khắc Tư xuất hiện một tia sáng lạ lùng, quay đầu nhìn Thải Nhi chân chính đang ở bên cạnh mình. Long Hạo Thần không nhìn thấy, nhưng y lại thấy. Thanh âm lạnh lùng của y vang vọng bên trong linh hồn Thải Nhi:
“Nhìn thấy chưa, đây chính là người đàn ông mà ngươi nguyện ý trả giá bằng cả sinh mạng vì hắn.”
Nhưng Y Lai Khắc Tư đã thất vọng. Bởi vì từ trong mắt Thải Nhi, y chỉ thấy bi thương và tình yêu sâu đậm vô tận. Dường như nàng không hề nghe thấy những lời tuyệt tình của Long Hạo Thần.
“Ngươi còn chưa hiểu rõ sao?” Y Lai Khắc Tư có chút tức giận chất vấn Thải Nhi.
Thải Nhi khẽ lắc đầu, không thèm nhìn Y Lai Khắc Tư:
“Thiếp hiểu rõ, là ngài không hiểu mới đúng. Bởi vì ngài vốn không hiểu chàng ấy.”
Y Lai Khắc Tư hừ lạnh:
“Không hiểu ư?”
Y chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía Long Hạo Thần, trầm giọng nói:
“Ngươi nói đúng, cô ta đã chết, là vì muốn cứu ngươi. Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận lấy lực lượng truyền thừa của ta chưa?”
Long Hạo Thần khẽ lắc đầu:
“Truyền thừa lực lượng của ngươi? Điều đó với ta lại có ý nghĩa gì? Ngươi là đao phủ. Rõ ràng có thể chất con trai quang minh, lẽ ra phải đem đến ánh sáng cho thế giới nhân loại, nhưng cuối cùng lại lựa chọn trở thành đao phủ hắc ám. Ta không thèm khát thứ lực lượng dơ bẩn của ngươi!”
“Còn sống thống khổ hơn là chết. Nếu ta có thể cùng Thải Nhi sống đến khi đầu bạc răng long, vậy ta sẽ cố gắng chết muộn hơn cô ấy một chút. Nếu vậy thì lúc cô ấy chết, ta sẽ ở bên cạnh bầu bạn, đưa tiễn. Nếu ta chết trước mặt cô ấy, vậy khi sinh mệnh cô ấy đi đến tận cùng, sẽ cô đơn biết bao.”
“Lực lượng gì chứ, báo thù gì chứ? Mọi thứ đều không còn quan trọng với ta. Có lẽ ta còn có rất nhiều trách nhiệm, nhưng sao ta có thể để Thải Nhi của ta phải chờ đợi.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn chuyển hướng về phía tay trái của mình:
“Xin lỗi, Nhật Nguyệt Thần Oa, ta đã khiến ngươi phải thất vọng rồi. Ta không thể đem ánh sáng đến cho nhân loại. Dù là con trai quang minh, dù ta tự nhận trong lòng không chút tạp chất, nhưng ta vẫn có một điểm yếu vĩnh viễn không thể thay đổi. Hãy để ta làm theo ý mình một lần, ích kỷ một lần vì bản thân. Thải Nhi, em đi chậm thôi, anh đến đây.”
Tay trái ôm Thải Nhi, hắn cúi đầu, hôn sâu lên bờ môi của nàng. Hắn nâng lên tay phải, chút linh lực vừa mới hồi phục đều ngưng kết trên bề mặt bàn tay, đột nhiên vỗ xuống đỉnh đầu mình.
“Không được chết!” Y Lai Khắc Tư không kìm được hét to, linh hồn chớp mắt bay tới trước mặt Long Hạo Thần, chộp lấy cánh tay hắn.
Long Hạo Thần ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn y:
“Ngươi có tư cách gì ngăn cản ta?”
Không biết vì sao, dù có lực lượng linh hồn cường đại như Y Lai Khắc Tư, nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của Long Hạo Thần liếc qua, chợt đánh rùng mình, không thể thốt ra lời phản đối hắn.
“Cút đi!” Long Hạo Thần nổi giận gầm lên, mạnh mẽ vùng ra.
Y Lai Khắc Tư lại dùng sức tóm chặt lấy tay hắn:
“Chẳng lẽ trên thế giới này không có thứ gì khiến ngươi lưu luyến sao? Chẳng qua vì tình yêu nam nữ mà muốn chết, đáng giá sao?”
Long Hạo Thần khinh thường cười:
“Nghe ngươi nói vậy, chắc ngươi vốn không hiểu cái gì là yêu. Yêu đến sâu đậm sẽ trở nên bình thản, yêu càng sâu thì càng nồng. Không còn cô ấy, tim ta đã chết, bất cứ vương vấn nào trên thế gian này đều không còn ý nghĩa gì với ta. Thế giới này đối với ta đã không còn sắc màu, đừng cản trở ta đi tìm Thải Nhi nữa. Ngươi cho rằng kéo lại tay ta thì ta không chết được ư?”
Nói xong, đôi mắt Long Hạo Thần bỗng trở nên sáng ngời. Có thể mơ hồ thấy trong con mắt hắn dường như có ngọn lửa vàng hừng hực cháy.
“Thằng khốn, ngươi điên rồi!” Y Lai Khắc Tư tức đến ói máu, rống lên, đồng thời chỉ một ngón tay vào giữa trán Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần bị y chỉ một cái liền bay ra ngoài, nặng nề đập vào vách tường tầng thứ bảy của tháp Vĩnh Hằng.
Nếu Y Lai Khắc Tư hành động chậm một giây, linh hồn Long Hạo Thần sẽ bốc cháy, khi đó đừng nói là Vong Linh pháp sư, cho dù là thần linh cũng không thể hồi sinh hắn.
Đập vào vách tường rồi bật ngược trở lại, Long Hạo Thần vẫn ôm chặt lấy Thải Nhi. Tay phải lại nâng lên, hắn chẳng chút do dự vỗ về phía đầu mình.
Điên cuồng, Y Lai Khắc Tư từ trong ánh mắt bình thản của Long Hạo Thần cảm nhận được sự điên cuồng chưa từng có, bi thương đến mức tâm đã chết, có lẽ đây mới là ý nghĩa chân chính trong ánh mắt của hắn.
“Cô ấy còn sống.”
Bốn chữ đơn giản so với bất cứ sự ngăn cản nào lại càng có hiệu quả hơn. Tay phải Long Hạo Thần khựng lại trên đỉnh đầu, hắn cúi đầu nhìn về phía Thải Nhi, vẫn không thấy một chút sự sống nào.
Nhưng cùng lúc đó, lại vang lên thanh âm như khóc như than:
“Hạo Thần.”
Thải Nhi trong ngực Long Hạo Thần hóa thành từng điểm sáng vàng rồi biến mất. Bên cạnh Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư xuất hiện một Thải Nhi còn sống. Thân hình chợt lóe lên, nàng vọt vào vòng tay hắn, cao giọng khóc rống.
Thân thể Thải Nhi ấm áp, nước mắt của nàng chốc lát đã thấm ướt vạt áo Long Hạo Thần. Đôi tay nàng mạnh mẽ ôm siết lấy hắn.
“Thải Nhi, Thải Nhi, Thải Nhi, Thải Nhi, Thải Nhi…” Long Hạo Thần không ngừng gọi tên nàng. Hắn muốn khóc nhưng không thể chảy ra giọt lệ nào. Niềm vui mất đi rồi lại có được khiến linh hồn chết lặng của hắn rốt cuộc cũng xuất hiện chút ánh sáng. Ôm nàng thật chặt, quai hàm hắn run run, tiếng kêu tràn ngập nghẹn ngào.
Nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, Tử Linh Thánh Pháp Thần, Trường Miên Thiên Tai Y Lai Khắc Tư khô khan nói:
“Các ngươi thắng.”