Chương: Bốn phong thư của đóa hoa trắng nhỏ | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 05/03/2025
Đúng lúc ấy, một luồng kim quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ lấy Tư Mã Tiên. Chẳng rõ là vị mục sư cường đại phương nào đã chú ý đến tình hình bên này, thi triển thần thuật trị liệu cho gã.
Nữ ma pháp sư nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn gã đầu trọc trước mặt. Bất chợt, nàng túm lấy cổ áo Tư Mã Tiên, áp môi mình lên môi gã.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, lại thêm cơ thể Tư Mã Tiên đang suy yếu, không cách nào né tránh, đành chịu trận.
Khoảnh khắc đó, trong đầu Tư Mã Tiên chỉ còn lại một ý niệm: Đóa hoa nhỏ của gã phải làm sao đây?
Nụ hôn đến nhanh mà đi cũng nhanh, nữ ma pháp sư đột ngột ngẩng đầu, bá đạo tuyên bố:
“Ta mặc kệ hoa trắng nhỏ gì đó, lão nương đã quyết bám lấy ngươi, ngươi có muốn hay không cũng chẳng được!”
“Nhưng… lòng ta đã thuộc về người khác…” Tư Mã Tiên nghiêm túc đáp.
Nữ ma pháp sư khinh thường hừ một tiếng:
“Lão nương chỉ cần thân xác ngươi, không cần tâm.”
“Ta…”
Tư Mã Tiên nghẹn lời, bởi vì gã chẳng biết phải đáp trả thế nào. Nữ nhân này một khi đã hung dữ thì nam nhân khó lòng sánh kịp.
Kỳ thực, bề ngoài gã tuy hào sảng nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế. Gã có thể cảm nhận được phần nào tâm tư của nữ ma pháp sư. Ẩn sau vẻ ngoài mạnh mẽ kia là một nội tâm bất an, sợ hãi chiến tranh.
Nàng chẳng qua chỉ là đang tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc mà thôi.
Chiến tranh đáng chết, thánh chiến chết tiệt!
Nhìn ánh mắt của Tư Mã Tiên, nữ ma pháp sư dần bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi.”
Tư Mã Tiên giơ tay ôm lấy vai nàng:
“Không sao, chịu thiệt là cô nương mà. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tất cả sẽ qua cả.”
Mắt nữ ma pháp sư ươn ướt. Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn gã, nói:
“Nếu đóa hoa nhỏ của ngươi không cần ngươi nữa, vậy thì ta ở bên ngươi, được không? Ta nói thật đấy. Ít nhất thì ngươi cũng là một nam nhân mạnh mẽ.”
Tư Mã Tiên không đáp, tay chợt lóe lên quang mang, một quyển trục da dê xuất hiện trong lòng bàn tay. Ánh mắt gã chợt trở nên dịu dàng.
Nữ ma pháp sư không nói gì thêm. Khi thấy ánh mắt chăm chú của Tư Mã Tiên đổ dồn vào quyển da dê, nàng liền hiểu rằng mình không thể chen chân vào trái tim của nam nhân này.
Tư Mã Tiên cẩn thận mở quyển da dê ra, ngắm nhìn.
Quyển trục da dê tổng cộng có bốn tờ, mỗi tờ đều được giữ gìn cẩn thận, không hề bị hư hại chút nào.
Tờ thứ nhất:
“Tên khốn, ngươi biết rõ ta không muốn nghe ngươi gọi ta là đóa hoa nhỏ, vậy mà vẫn cứ gọi. Ta ghét ngươi, ghét cái tên đầu trọc nhà ngươi chết đi được! Nhưng nếu ngươi dám chết ở chiến trường, ta sẽ vĩnh viễn hận ngươi. Ngươi phải sống mà lăn về đây cho ta. Mặc kệ bao lâu đi nữa. Còn nữa, phải hồi âm cho ta. Nếu trong ba tháng không nhận được thư của ngươi, lão nương sẽ lập tức kết hôn với kẻ khác, cho ngươi chết không nhắm mắt!”
Tư Mã Tiên vẫn còn nhớ rõ cảm giác rối bời khi đọc được lá thư đầu tiên này. Nàng đã hồi âm cho gã, nàng muốn gã sống sót trở về. Nàng nói nếu không thấy gã hồi âm thì sẽ lấy người khác. Nàng đang quan tâm đến gã! Ngay
Chính hắn cũng chẳng rõ, phong thư kia khi ấy lại mang đến cho gã động lực và can đảm lớn lao nhường nào. Nhưng gã có thể khẳng định, nếu không có bốn quyển da dê ấy, gã chắc chắn chẳng thể nào thuận lợi đột phá cấp bảy đến vậy.
Phong thư thứ hai:
“Còn sống là còn hy vọng.”
Đúng vậy, phong thư thứ hai chỉ vỏn vẹn một câu nói. Bởi lẽ khi Tư Mã Tiên hồi âm cho đóa bạch hoa nhỏ của gã, trên đó viết rằng: nàng quan tâm ta như vậy, có phải chăng là thích ta? Ta có cơ hội hay không?
Phong thư thứ ba:
“Có phải chàng cảm thấy ta rất dữ dằn? Nếu chàng không sợ ta đánh chàng, mắng chàng, đợi thánh chiến kết thúc hãy mang đồ ăn tới gặp ta. Nếu phải lựa chọn giữa ta và Liệp Ma Đoàn của chàng, chàng sẽ chọn ai?”
Khi nhận được phong thư thứ ba, Tư Mã Tiên rối bời thật lâu. Tâm tình tốt đẹp bị sự nóng nảy thay thế. Suốt một thời gian, gã biểu hiện trên chiến trường cực kỳ bạo lực. Gã hồi âm cho Phong Linh Nhi chỉ vỏn vẹn ba chữ: Liệp Ma Đoàn.
Đúng vậy, gã thích Phong Linh Nhi, vừa gặp đã yêu, thậm chí là thích đến mức hết thuốc chữa. Nhưng mối tình này chẳng thể nào lay chuyển được tín ngưỡng của gã.
Phong thư thứ tư của Phong Linh Nhi rất nhanh đã tới, cũng chính là bức thư cuối cùng.
“Ta phát hiện mình đã bắt đầu thật sự thích chàng. Bởi vì ta thích người đàn ông kiên định giữ vững mục tiêu. Hãy luyện tập cho cơ bắp rắn chắc thêm chút, đừng có hái hoa bắt bướm. Nói không chừng mấy ngày nữa ta sẽ tới thăm chàng. Nếu chàng còn sống, ta sẽ cho chàng một cơ hội vậy.”
Khu Ma quan, Thích Khách Thánh Điện.
Thân hình nhỏ nhắn trên không trung xoay một vòng, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Chỉ là khi vừa chạm đất, chân nàng không vững, liên tiếp lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vững. Lưỡi hái to lớn trong tay vung ra, nhắm thẳng vào hư không trước mặt.
Đinh!
Lại là một tiếng giòn vang, chỉ là lần này thanh âm càng thêm kéo dài. Thải Nhi toàn thân chấn động mạnh, lưỡi hái đã vuột khỏi tay bay ra xa, còn chính nàng cũng lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Một luồng sáng lạnh lẽo lặng lẽ xuất hiện trước mặt nàng, chỉ thẳng vào cổ họng, khiến da thịt nàng khẽ run rẩy.
Ánh sáng lạnh thu lại, vang lên thanh âm già nua:
“Rất tốt, có thể chống đỡ công kích của ta lâu đến một canh giờ, chỉ vì hao hết linh lực mới không thể chống đỡ thêm. Trong hàng ngũ cấp bảy, kỹ năng chiến đấu của con đã là độc nhất vô nhị tại Thích Khách Thánh Điện.”
Thải Nhi chống tay xuống đất đứng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi làm nũng nói với Thánh Nguyệt:
“Ông cố, ông quá nghiêm khắc rồi. Con mệt muốn chết.” Nói xong, nàng nhặt lưỡi hái to lớn rơi bên cạnh lên.
Hiển nhiên đây không phải là Lưỡi Hái Tử Thần của nàng, mà chỉ là một thanh lưỡi hái được chế tạo từ sắt thép với kích cỡ tương tự. Dù sao trong quá trình sử dụng Lưỡi Hái Tử Thần, Thải Nhi rất có thể sẽ không khống chế được sức mạnh của nó.
Thánh Nguyệt khẽ thở dài, lắc đầu.
Thải Nhi nghi hoặc nhìn ông.
“Ông cố, người sao vậy? Chẳng phải người vừa khen con học nhanh, kỹ năng tốt hay sao?”
Thánh Nguyệt mỉm cười, tiến đến xoa đầu nàng:
“Đúng là thực lực hiện tại của con không tệ, nhưng con lại thiếu một thứ mà thích khách cần phải có.”
“Là thứ gì ạ?”
“Sát khí.”
Thải Nhi ngây người:
“Vậy làm sao con luyện được sát khí?”
Thánh Nguyệt đáp:
“Sát khí của thích khách đến từ nội tâm, được bồi dưỡng từ nhỏ. Con mất đi ký ức, cũng đánh mất luôn sát khí ban đầu. Khi chiến đấu, khoảnh khắc thích khách mạnh nhất chính là lúc từ trạng thái tĩnh lặng bất chợt bộc phát sát khí mãnh liệt, vận dụng kỹ năng công kích, giáng cho kẻ địch một đòn trí mạng.”
Thải Nhi giậm chân:
“Vậy giờ con bồi dưỡng cũng không muộn mà. Nhưng ông cố không cho con ra chiến trường, không giết địch thì làm sao nuôi dưỡng được sát khí!”
Trong mắt Thánh Nguyệt lộ ra vẻ mâu thuẫn, khẽ thở dài:
“Ta không nỡ! Năm đó khi con còn bé, ta đã đưa con đến trước Luân Hồi kiếm để chịu thử thách. Lúc ấy lòng ta sắt đá, mặc kệ cha mẹ con van nài. Nhưng vật đổi sao dời, lần này con mất trí nhớ, tuy rằng đánh mất sát khí nhưng cũng tìm lại được sự ngây thơ chất phác, tìm lại được niềm vui. Ông cố thật không đành lòng để con trở về bộ dạng trước kia. Nếu không có chiến tranh thì tốt biết bao. Ta chỉ mong con có thể vĩnh viễn sống trong vui vẻ.”
Thải Nhi mở to mắt:
“Nhưng chẳng phải ông cố đã nói con là Luân Hồi Thánh Nữ, thì phải gánh vác sứ mệnh của Luân Hồi Thánh Nữ sao? Hơn nữa con còn phải trợ giúp cho Hạo Thần! Suốt một năm qua huynh ấy không đến thăm con, thật là…”
Thánh Nguyệt mỉm cười:
“Con bé ngốc, điều này không thể trách cậu ta. Hạo Thần gánh vác trách nhiệm nặng nề hơn con nhiều, chịu áp lực cũng lớn hơn. Nếu con muốn tốt cho cậu ấy, sau này hãy làm một người vợ hiền, trợ thủ đắc lực cho cậu ấy. Ta tin rằng, chỉ cần cho hai đứa đủ thời gian, với thiên phú của các con, tương lai không xa nhất định có thể dẫn dắt đại quân liên minh chúng ta phản công ma tộc.”
Ánh mắt Thải Nhi dần ảm đạm. Một năm qua, không biết nàng đã bao nhiêu lần cố gắng tìm lại ký ức, nhưng đều vô vọng. Dù nàng có nỗ lực thế nào cũng không thể nhớ ra. Thậm chí, đến cả dấu vết để truy tìm ký ức cũng không có.
Khu Ma quan là nhà của nàng. Sau khi trở về đây, sự bàng hoàng trong lòng nàng dần tan biến nhờ có ông cố và cha mẹ quan tâm. Sự thật chứng minh, ở lại đây là lựa chọn đúng đắn nhất của nàng. Trừ việc không thể gặp Long Hạo Thần, một năm nay nàng sống rất vui vẻ và thỏa mãn. Chẳng những thực lực trước kia đã hồi phục hoàn toàn, tu vi còn tiến bộ vượt bậc, nội linh lực vượt qua hai vạn, thẳng tiến cấp tám.
“Ông cố, chúng ta tiếp tục luyện tập đi ạ. Dù cho sát khí của con không đủ, chỉ cần có đủ sức mạnh thì cũng không sao. Hơn nữa, vấn đề sát khí có thể được bù đắp thông qua Lưỡi Hái Tử Thần! Mỗi khi nắm lấy Lưỡi Hái Tử Thần, con cảm thấy mình như biến thành một người khác, mọi nỗi sợ hãi đều tan biến.”
Thánh Nguyệt khẽ gật đầu:
“Không vội, con hãy hồi phục linh lực trước đã. Thải Nhi, e rằng không lâu nữa con thật sự phải ra chiến trường, lão phu sẽ luôn bên cạnh con. Con có bằng lòng không? Nếu con không muốn, lão phu sẽ không ép buộc. Nhưng nếu con muốn tương lai trợ giúp cho Long Hạo Thần, vậy thì đây là lựa chọn duy nhất của con.”
Thải Nhi không chút do dự đáp:
“Thái gia gia, con đồng ý, con muốn giúp đỡ chàng ấy!”
Thánh Nguyệt lại xoa đầu nàng, lòng tràn ngập yêu thương. Trong lòng lão có chút rối bời, dường như so với trước kia Thải Nhi lạnh lùng với lão còn khó chịu hơn.
Ngự Long quan, Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Ánh sáng vàng lấp lánh, Long Hạo Thần bước ra một bước. Quang mang hư ảo xung quanh đều thu liễm hết, cuối cùng hắn đã trở về thế giới hiện thực. Rốt cuộc đã ra khỏi Huyễn Động. Ngay chính hắn cũng không biết, từ lúc vào Huyễn Động đến giờ, tổng cộng đã trôi qua bao lâu. Nhưng khi trở lại thế giới hiện thực, hắn có cảm giác phấn chấn hẳn lên, toàn thân như được thay da đổi thịt vậy.
Quang nguyên tố nhu hòa, vui vẻ nhấp nháy xung quanh người hắn. Long Hạo Thần quả thực đã biến hóa rất lớn. Hắn cao lên rất nhiều, bờ vai càng thêm rộng, nhưng không phải loại cơ bắp khoa trương. Toàn thân cho người ta cảm giác rất dịu dàng, nhu hòa. Dù là đường nét khuôn mặt hay đường cong cơ bắp đều tựa như tác phẩm điêu khắc của thần linh!
Mái tóc dài màu vàng xõa xuống hai bên gò má, hơi che đi khuôn mặt tuấn tú mà tràn ngập quang minh. Thân hình cao lớn chỉ đứng đó đã cho người ta cảm giác như một cây cột chống trời.
Đôi mắt hắn tựa như hai viên thủy tinh màu vàng, ngay cả con ngươi cũng là màu hoàng kim. Nhưng ánh mắt lại cực kỳ dịu dàng, chỉ khi vô tình chăm chú nhìn mới khiến người ta cảm thấy khí thế không dám nhìn thẳng.
Hai tay dang ra, hít sâu một hơi, trên mặt Long Hạo Thần lộ ra nụ cười dịu dàng. Ta đã trở về, Kỵ Sĩ Thánh Điện.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, Long Hạo Thần nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một kỵ sĩ mặc Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp xuất hiện trước mặt hắn, hướng hắn hành kỵ sĩ lễ.
“Xin chào ngài, Long Hạo Thần tiên sinh.”
“Xin chào.” Long Hạo Thần vội vàng đáp lại kỵ sĩ lễ.
“Xin đi theo ta.” Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ xoay người đi ra ngoài.
Có kỵ sĩ dẫn đường, Long Hạo Thần trở lại gian phòng lúc trước hắn mới vào tổng điện Kỵ Sĩ Thánh Điện thì ở lại.
“Xin chờ trong chốc lát. Điện chủ đại nhân có dặn, khi tiên sinh xuất quan thì ngài ấy sẽ nhanh chóng triệu kiến tiên sinh. Ta cũng sẽ thông báo cho mẫu thân của tiên sinh.”
“Tốt, cảm ơn.”
Bí Ngân Cơ Tòa kỵ sĩ rời đi, Long Hạo Thần ngồi trên giường, có cảm giác không chân thật. Giường đệm không mềm mại nhưng gian phòng lại có cảm giác ấm áp như gia đình.
Chìm đắm trong tu luyện lâu như vậy, cuối cùng đã trở lại. Hắn không kìm được…
Hắn nằm vật xuống giường, uể oải duỗi thẳng thân thể. Cảm giác thư thái, dễ chịu tột cùng lan tỏa khiến từng tế bào trong cơ thể hắn như reo vui, rên rỉ thỏa mãn.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài đã vọng lại tiếng bước chân dồn dập. Cánh cửa bật mở, một bóng hình yểu điệu xông thẳng vào.
“Hạo Thần!” Giọng nói tràn ngập niềm vui sướng của Bạch Nguyệt vang lên. Bà vội vã lao tới bên Long Hạo Thần, ôm chầm lấy đứa con trai vừa nhỏm dậy.
Vòng tay mẫu thân ấm áp, thơm ngát. Long Hạo Thần ôm chặt lấy mẹ.
“Mẹ.”
Giọng hắn run rẩy. Được tựa vào lòng mẹ, cảm giác thật bình yên, dễ chịu. Nhưng giờ phút này, điều hắn nghĩ đến nhiều nhất lại là trọng trách trên vai. Vì để mẹ có cuộc sống tốt đẹp hơn, vì sự an toàn của mẹ, và cũng vì mỗi người mẹ trong Thánh Điện Liên Minh, với tư cách là Thủ Hộ Kỵ Sĩ, hắn chỉ có thể dốc toàn lực ngăn cản bước tiến xâm lược của ma tộc.
“Sao con đi lâu vậy? Sao lại tu luyện lâu đến thế? Một năm rưỡi rồi! Con có biết mẹ nhớ con đến nhường nào không?” Bạch Nguyệt nức nở.
Phu quân bà một đi không trở lại, đến nay bặt vô âm tín. Khó khăn lắm mới gặp được con trai, đứa con lại tiến vào bế quan, chuyến đi này kéo dài đến một năm rưỡi. Nếu không nhờ có Dương Hạo Hàm và cha chồng luôn an ủi, nói rằng Long Hạo Thần không gặp chuyện gì, chỉ e bà đã sớm không kìm được mà đi tìm hắn. Có thể nói, hiện tại con trai chính là chỗ dựa duy nhất của bà. Nếu Long Hạo Thần có mệnh hệ gì, Bạch Nguyệt không biết mình còn đủ can đảm để sống tiếp hay không.
Quang nguyên tố dịu dàng từ người Long Hạo Thần tỏa ra, rót vào trong cơ thể mẹ. Hơi ấm lan tỏa khiến tâm tình kích động của Bạch Nguyệt dần bình ổn trở lại.
Bà buông lỏng vòng tay, nhìn con trai đăm đăm.
“Hạo Thần, con gầy đi nhiều quá, nhưng tinh thần rất tốt. Con trai mẹ là tuấn tú nhất.”
Long Hạo Thần mỉm cười, cố nén không để nước mắt trào ra.
“Con vẫn luôn như vậy mà! Mẹ, lần này con sẽ không bế quan nữa, con sẽ ở lại Ngự Long Quan, ở bên cạnh mẹ, có được không?”
“Tốt quá, nhưng mà…” Nước mắt Bạch Nguyệt không kìm được tuôn rơi. “Nhưng con thật sự có thể ở bên cạnh mẹ sao?”
Long Hạo Thần im lặng. Hắn không thể. Hắn nhất định phải ra trận giết địch, vì nhân loại mà chiến đấu. Căn bản không thể luôn ở cạnh Bạch Nguyệt, làm bạn cùng mẹ. Nhưng vì để những người mẹ khác trong Thánh Điện Liên Minh có thể đoàn tụ cùng con cái, với tư cách Thủ Hộ Kỵ Sĩ, quang minh chi tử, thần quyến giả, hắn nhất định phải gánh vác càng nhiều, rất nhiều trách nhiệm.
Cửa mở, Dương Hạo Hàm tóc bạc như tuyết bước vào. Nhìn hai mẹ con, ông không lên tiếng. Lúc trước ở ngoài cửa, ông đã nghe thấy cuộc đối thoại của Long Hạo Thần và mẹ, ông thực sự không nỡ phá vỡ sự ấm áp trong khoảnh khắc này của họ.
“Dương gia gia.” Long Hạo Thần đứng dậy định hành lễ với Dương Hạo Hàm.
Dương Hạo Hàm phất tay áo, một luồng lực nhu hòa nâng hắn lên, không để hắn cúi người.
“Hài tử ngoan, cuối cùng ngươi cũng tu luyện xong, thật khiến chúng ta sốt ruột. Lần này ngươi bế quan một năm, trước đừng vội, hãy ở cạnh mẹ ngươi đi, ta cho ngươi nghỉ mười ngày.”
“Đa tạ ngài.” Long Hạo Thần không khước từ.
Mười ngày, chẳng tính là dài, nhưng có lẽ là khoảng thời gian duy nhất hắn có thể ở bên mẫu thân, vậy nên hắn không chối từ.
“Mẫu thân, trù phòng ở đâu? Hài nhi nấu cơm cho người. A, phải rồi, chẳng phải lúc trước người có hỏi về Thải Nhi ư? Giờ hài nhi kể người nghe được không? Thải Nhi thật là mỹ lệ lắm, sau này hài nhi nhất định sẽ cưới nàng làm con dâu của người.”
Bạch Nguyệt rốt cuộc nín khóc, mỉm cười.
“Tiểu tử này, còn chưa đầy hai mươi tuổi đã muốn cưới vợ. Nhưng cũng tốt, chừng nào thì dẫn Thải Nhi tới cho ta xem mặt.”
Long Hạo Thần theo bản năng nhìn về phía Dương Hạo Hàm, trong mắt lộ vẻ dò hỏi.
Dương Hạo Hàm không chỉ là điện chủ Kỵ Sĩ Thánh Điện, mà còn là minh chủ Liên Minh Thánh Điện, địa vị trong Liên Minh Thánh Điện hết sức quan trọng. Sau khi Long Hạo Thần xuất quan, điều hắn muốn biết nhất là khi nào có thể hội họp cùng đồng bạn, khi nào thì lại được xông pha chiến trường.
Dương Hạo Hàm mỉm cười nói.
“Mọi việc cứ đợi qua mười ngày rồi hẵng tính. Liên minh đều đã có sắp xếp cho các ngươi. Ngươi có thể yên tâm, hiện tại bằng hữu của ngươi đều bình an.”
Nghe ông nói vậy, Long Hạo Thần thở phào, vẻ mặt cũng giãn ra nhiều.
“Mẫu thân, hài nhi đi làm cơm cho người, nấu canh được không?”
Bạch Nguyệt mỉm cười đáp.
“Hạo Thần, kỳ thật ta muốn uống nhất, chính là canh rau dại con nấu khi còn bé.”
Ngày tháng ấm áp trôi qua thật nhanh. Mười ngày nay, Long Hạo Thần luôn ở bên cạnh mẫu thân. Nấu cơm cho người, xoa bóp cho người, mỗi ngày trò chuyện cùng người, tỉ mỉ chu đáo chăm sóc người.
Bạch Nguyệt không hề ngốc nghếch, bà đương nhiên hiểu sau mười ngày này, chỉ sợ nhi tử khó có thời gian ở bên mình. Dù lòng tràn ngập lưu luyến không nỡ, nhưng bà vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hưởng thụ mười ngày có nhi tử kề cận.
“Đi đi Hạo Thần, không cần lo lắng cho ta. Ta sẽ luôn chờ con tại Ngự Long quan. Con là nhi tử của Phán Xét và Thẩm Phán Thần Ấn kỵ sĩ Long Tinh Vũ, con là quang minh chi tử được Quang Minh Nữ Thần ban ân. Ta sẽ không ích kỷ trói buộc con bên người. Nhưng con nhất định phải hứa với ta, dù thế nào cũng phải bảo vệ mình thật tốt. Chỉ có bảo vệ chính mình mới bảo vệ được người khác. Phụ thân con đã mất tích lâu như vậy, ta không thể mất cả con.”
Ngấn lệ nhìn mẫu thân, Long Hạo Thần lòng đau như cắt. Mười ngày nay, há chẳng phải là sự hưởng thụ xa xỉ với hắn? Nếu những ngày bình yên như vậy có thể kéo dài mãi thì tốt biết bao? Nhưng hắn biết đây là điều không tưởng. Trừ phi ma tộc bị tiêu diệt, nếu không, với thân phận quang minh chi tử, hắn không thể an ổn ở bên cạnh mẫu thân.
Lùi ra sau hai bước, Long Hạo Thần không dám nhìn thẳng vào mắt mẫu thân, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất, hướng mẫu thân dập đầu ba cái thật mạnh, rồi mau chóng đứng dậy rời đi. Hắn sợ ở lại lâu sẽ thật sự không thể rời xa người.
Ra khỏi phòng mẫu thân, Long Hạo Thần thở hổn hển. Dù là lúc trùng kích bình cảnh cấp tám hắn cũng không thấy thống khổ như bây giờ.
Yên lặng gần mười phút, hắn mới miễn cưỡng đè nén được nỗi đau trong lòng. Ít nhất trong thời gian ngắn chắc hắn chưa rời khỏi Ngự Long quan, vẫn còn có thể thỉnh thoảng gặp mặt mẫu thân. Hắn chỉ có thể tự an ủi mình như thế.