Chương: Bạo Lực Mục Sư (1) | Thần ấn vương toạ
Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 03/03/2025
Lâm Hâm vỗ đùi cái đét, dứt khoát: “Đánh cuộc!”
Hắn dường như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Long Hạo Thần, nói: “Long huynh đệ, tuy chúng ta mới gặp lần đầu, nhưng ta tin vào nhãn lực của bản thân. Ta đánh cuộc một phen.”
Long Hạo Thần lắc đầu: “Lâm Hâm, ta không đánh bạc.”
Lâm Hâm cũng lắc đầu: “Không phải để ngươi đánh bạc với ta, mà là tự ngươi đánh cuộc với chính mình. Ở đây có ba bình đan dược, ngươi cứ cầm lấy. Mỗi bình đều có một tờ giấy ghi rõ cách dùng…” Vừa nói, hồng quang trên tay hắn lại lóe lên, ba bình đan dược hiện ra trong lòng bàn tay. Vẫn là bình thủy tinh. Mỗi bình có mười viên đan dược to cỡ hạt đậu, nhưng màu sắc mỗi viên lại khác nhau.
Long Hạo Thần không vội cầm ba bình đan dược, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Lâm Hâm.
Lâm Hâm than nhẹ một tiếng: “Huynh đệ, ta đối với những viên đan dược này không phải là cho không. Vẫn là câu nói kia, ta hy vọng ngươi đáp ứng thỉnh cầu vừa rồi của ta. Cho ta một lời hứa.”
Long Hạo Thần giật mình nhìn hắn: “Ngươi bỏ được đan dược giá trị cao như thế, chỉ vì một lời hứa của ta, ngươi…”
Lâm Hâm khẽ mỉm cười: “Cho nên mới nói là đánh cuộc nha. Ta tin tưởng ánh mắt của mình, hơn nữa, nếu như đánh cuộc này thành công, vẫn là ta buôn bán có lời.”
“Những thứ này đều là tâm huyết của ta, so với thuốc tăng lực còn tốt hơn một chút, hơn nữa chưa bao giờ bán ra bên ngoài. Tại phương diện luyện đan, ta rất có lòng tin. Nói thật với ngươi, ta không muốn chỉ làm một ma dược sư, mục tiêu lớn nhất của ta là có thể đi khắp đại lục, tìm kiếm những di tích thần bí. Và tâm nguyện lớn nhất là trở thành một thành viên của Liệp Ma Đoàn.”
“Tại chế luyện ma dược, ta rất có thiên phú. Nhưng ở ma pháp phương diện, ta còn kém rất xa. Ta tương đối am hiểu một chút ma pháp phụ trợ, nhưng tính công kích lại không cao. Cho nên, dù linh lực của ta thập phần đầy đủ, nhưng sức chiến đấu vẫn rất hữu hạn. Lần này ta ghi danh tại Liệp Ma Đoàn thi tuyển, ở nội bộ Ma Pháp Thánh Điện, ta có lòng tin đạt được một danh ngạch. Nhưng đến trận chung kết, Lục Đại Thánh Điện đều cùng thi đấu, ta sợ là không làm được gì.”
“Chính bởi vì sức chiến đấu của ta có hạn nên ta cần một đoàn đội cường đại. Nếu như ngươi có thể ở trong trận chung kết đạt được một trong ba vị trí đầu, thì có thể lựa chọn thêm một đồng đội. Ngươi chỉ cần hứa đem cơ hội này cho ta, ba bình đan dược này sẽ là của ngươi. Nếu như cuối cùng vạn nhất ngươi không vào được ba vị trí đầu, thì cũng chỉ là ta thua cuộc mà thôi.”
“Thực lực của ngươi, ta thoáng có thể nhìn ra một ít, nhưng chỉ bằng vào tu vi hiện tại của ngươi, muốn xông vào ba vị trí đầu chỉ sợ còn có chút khó khăn. Nhưng nếu có thêm những viên đan dược của ta thì lại khác. Nói không chừng thật sự sẽ có cơ hội. Long huynh đệ, chúng ta đều cho nhau một cơ hội, ý ngươi thế nào?”
Đúng lúc này, Hạo Nguyệt theo chân Long Hạo Thần bước tới. Thạch cầu bị Long Hạo Thần thu vào trong nhẫn không gian đã được một thời gian, tâm tình của nó đã bình tĩnh hơn nhiều. Nó thập phần nhân tính hóa, dùng hai chân trước…
Sau khi cố gắng chống đỡ đứng thẳng dậy, hắn hít hà ba bình đan dược của Lâm Hâm. Đoạn, quay sang Long Hạo Thần, khẽ gật đầu.
Cùng lúc đó, trong đầu Long Hạo Thần vang lên ý niệm của Hạo Nguyệt: “Người này không ác ý, có thể tin tưởng.”
Hạo Nguyệt truyền cho Long Hạo Thần một loại trực giác. Dù Long Hạo Thần không rõ trực giác đó từ đâu mà có, nhưng trước đó ở chiến trường, hai lần Long Hạo Thần đoán được địch nhân đánh lén, lần thứ hai phát hiện Địa Khắc tộc ẩn hình, thực chất đều nhờ Hạo Nguyệt. Long Hạo Thần tự thấy bản thân vẫn chậm một nhịp mới có thể nhận ra.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Long Hạo Thần nhận lấy ba bình đan dược từ tay Lâm Hâm, trịnh trọng nói.
Lâm Hâm tuy ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng có chút xót xa. Giá trị của ba bình đan dược này hắn hiểu rõ hơn ai hết, cơ hồ chiếm đến một phần ba tài sản của hắn. Hắn quyết định như vậy, quả thật bởi vì nhãn lực của chính mình, đầu tiên là Long Hạo Thần cùng Hạo Nguyệt thần bí, tiếp đến là tâm tính của Long Hạo Thần. Phối hợp với Động Sát Thuật quan sát, Lâm Hâm liều đánh cược ván này.
Có lẽ, trong đám người tham gia Liệp Ma Đoàn thi tuyển còn có kẻ mạnh hơn Long Hạo Thần, nhưng qua mấy lần liên tiếp sử dụng Động Sát Thuật, Lâm Hâm rốt cục phát hiện, trong cơ thể Long Hạo Thần có Thánh Dẫn Linh Lô huyền bí. Một Kỵ Sĩ có Thánh Dẫn Linh Lô thủ hộ, đối với đội ngũ ma pháp sư mà nói, ý nghĩa chính là sinh mệnh thủ hộ! Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không tìm được những thanh niên tinh nhuệ nhất trong Đại Thánh Điện.
Đương nhiên, Lâm Hâm cũng có tính toán riêng. Hắn nắm bắt một trọng điểm, đó chính là tuổi tác của Long Hạo Thần. Chỉ mới dưới hai mươi lăm tuổi đã có thể tham gia Liệp Ma Đoàn thi tuyển, cho dù lần này trượt, năm năm sau thì thế nào? Hiện tại đã là tứ giai, năm năm sau Long Hạo Thần có thể đạt tới tu vi bậc nào? Đến lúc đó, tranh một vị trí trong Top 3 hẳn không vấn đề. Hơn nữa, năm nay hắn mới chỉ mười tám tuổi, năm năm sau vẫn nằm trong phạm vi thi tuyển của Liệp Ma Đoàn.
Hắn không hề hay biết quyết định của mình lúc này trọng đại thế nào. Lâm Hâm cả đời luyện chế vô số đan dược, nhưng giá trị cao nhất lại chính là ba bình trước mắt này. Khoảnh khắc hắn quyết định, vận mệnh chi thần đã đứng về phía hắn.
Phía ngoài, buổi đấu giá vẫn tiếp tục, không thiếu tinh phẩm, bất quá mọi người đều không còn hứng thú. May thay, hai người đã tìm được lối ra, rời khỏi Thánh Minh Phách Mại Tràng.
“Long huynh đệ, hẹn gặp lại tại Thánh Minh. Cùng nhau cố gắng.” Lâm Hâm không dây dưa, hai tay hơi khép lại sau gáy ôm lấy mái tóc lục xõa dài, hướng Long Hạo Thần nở một nụ cười tiêu sái, rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Lý Hinh có chút trách móc: “Đệ đệ, ngươi hơi vội vàng. Chúng ta còn không biết hắn là ai!”
Long Hạo Thần khẽ mỉm cười, đáp: “Hắn có lẽ không phải người xấu, trực giác của Hạo Nguyệt mách bảo ta có thể đáp ứng hắn.”
Tiểu Quang cùng Tiểu Hỏa đồng loạt gật gù, sau đó liền cắn ống quần…
Long Hạo Thần lui ra ngoài, hiển nhiên, bọn chúng vẫn còn vương vấn về quả cầu đá thần bí kia.
Lý Hinh và Lâm Giai Lộ đưa mắt nhìn nhau, không nói thêm lời nào. Dù sao, Lâm Hâm có thế nào đi nữa cũng là một ma dược sư, Long Hạo Thần có được một bằng hữu như vậy cũng chẳng có gì là xấu.
Trở về tửu điếm, Long Hạo Thần vừa đóng cửa phòng, Hạo Nguyệt liền không nhịn được mà nhảy nhót liên hồi.
Long Hạo Thần bất đắc dĩ nói: “Ngươi nôn nóng quá rồi.” Vừa dứt lời, một tầng kim quang nhu hòa từ thân hắn khuếch tán ra, chính là Linh Quang Tráo. Trong khoảnh khắc, Linh Quang Tráo đã bao phủ toàn bộ gian phòng.
Nói về phòng ngự, Linh Quang Tráo thật sự chẳng ra làm sao, nhưng với năng lực ngăn cách âm thanh, hơi thở cùng năng lượng thì lại cực kỳ hữu dụng.
Sau khi hoàn thành Linh Quang Tráo ngăn cách, Long Hạo Thần mới lấy quả cầu đá trong giới chỉ ra đưa cho Hạo Nguyệt.
Tiểu Quang và Tiểu Hỏa liếc nhìn nhau, bất chợt, Tiểu Quang mạnh mẽ há miệng, một ngụm lớn nuốt trọn quả cầu đá.
Phải biết rằng, quả cầu đá này to bằng đầu người, Hạo Nguyệt tuy cao hai thước, nhưng đầu thì không thể xem là quá lớn. Cưỡng ép nuốt vào như vậy, cổ Tiểu Quang cũng phồng lên, vất vả mãi mới đưa được quả cầu đá vào trong bụng.
“Cứ như vậy mà ăn sao?” Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Tiểu Quang và Tiểu Hỏa.
“Ô ô, ô ô ô ô…” Tiểu Hỏa hướng Long Hạo Thần phát ra liên tiếp những tiếng nức nở. Bọn chúng không nói được, nhưng lại có thể thông qua khế ước truyền đạt ý nghĩ của mình cho Long Hạo Thần.
Trong lòng Long Hạo Thần chợt kinh hãi, “Cái gì? Các ngươi muốn trở về thế giới của mình?”
Tiểu Hỏa đã truyền cho hắn tin tức như vậy, hơn nữa, Tiểu Hỏa còn nói cho Long Hạo Thần biết, có thể trong một khoảng thời gian ngắn bọn chúng sẽ không trở về được, không cách nào được Long Hạo Thần triệu hồi. Về phần khoảng thời gian này là bao lâu, chính bọn chúng cũng không rõ.
Kể từ khi Hạo Nguyệt đi theo Long Hạo Thần, vẫn luôn không muốn quay về không gian kia, lúc này hiển nhiên là do quả cầu đá nên mới xuất hiện biến hóa.
Long Hạo Thần nhìn bọn chúng, có chút không nỡ gật đầu, nói: “Xem ra, quả cầu đá này đối với các ngươi thật sự rất quan trọng. Đã như vậy, các ngươi hãy trở về đi. Bên ta không cần lo lắng, tham gia Liệp Ma Đoàn thi tuyển cũng sẽ không có nguy hiểm gì.”
Kỳ thật, sắp tham gia thi đấu, Long Hạo Thần hiện tại cần nhất chính là sự trợ giúp của Hạo Nguyệt vào những thời điểm mấu chốt. Mặc dù tu vi của Hạo Nguyệt không cao, nhưng Tiểu Quang và Tiểu Hỏa có thể sử dụng nhiều loại ma pháp, phối hợp với Long Hạo Thần trong chiến đấu lại cực kỳ ăn ý, đối với hắn là một sự trợ giúp không hề nhỏ.
Nhưng Long Hạo Thần cũng không muốn bởi vì bản thân mà khiến Tiểu Quang và Tiểu Hỏa thất vọng, hắn cũng có thể cảm nhận được Tiểu Quang và Tiểu Hỏa
Hỏa cầu có một sự khát khao mãnh liệt đối với viên thạch cầu nọ.
Trong mắt Tiểu Quang và Tiểu Hỏa thoáng hiện vẻ bối rối, hiển nhiên chúng cũng biết lúc này không nên rời khỏi Long Hạo Thần. Hai cái đầu nhỏ dụi dụi vào đùi Long Hạo Thần, hừ hừ nức nở vài tiếng. Nhưng ánh mắt kiên định của chúng không hề thay đổi, rõ ràng là đã hạ quyết tâm.
Những đường vân màu tím trên lưng Hạo Nguyệt dần dần sáng lên, hóa thành một tầng tử quang nhàn nhạt bao phủ lấy thân thể nó. Nhìn Long Hạo Thần thật sâu, tử quang thu liễm, trong nháy mắt, thân thể Hạo Nguyệt lập tức thu nhỏ lại như biến mất, trở về không gian vốn có của nó.
Nhìn nơi Hạo Nguyệt biến mất, Long Hạo Thần gắng gượng kìm nén cảm xúc trong lòng, suýt nữa quên mất việc lấy ra ba bình đan dược Lâm Hâm đưa cho từ trong giới chỉ. Mở nắp bình, hắn lấy ra những tờ giấy bên trong.
Vừa xem xét, ánh mắt Long Hạo Thần nhất thời trợn to, nóng rực lên. Phản ứng đầu tiên của hắn là, đây là thật sao?
Ba tờ giấy đều ghi rất đơn giản. Tờ thứ nhất ghi đại ý, người dưới ngũ giai mỗi ngày phục dụng một viên khi tu luyện, có thể tăng thêm mười điểm linh lực.
Tờ thứ hai ghi, bất luận trong tình huống nào, phục dụng có thể hồi phục hai trăm điểm linh lực trong vòng mười giây.
Tờ thứ ba ghi, sau khi dùng lập tức tăng toàn bộ sức chiến đấu lên hai mươi phần trăm. Thời gian tăng là ba mươi giây, sau ba mươi giây sẽ rơi vào trạng thái suy yếu trong vòng mười hai canh giờ.
Cho dù Long Hạo Thần không biết đây có phải là đan dược tứ giai tốt nhất hay không, nhưng cũng nhìn ra được giá trị của chúng.
Ân tình này tựa hồ quá lớn, vô luận là vì lời hứa với Lâm Hâm hay là vì tăng tu vi để đi tìm cha mẹ, mình nhất định phải nỗ lực cố gắng.
Nghĩ tới đây, Long Hạo Thần theo tờ giấy của bình đan dược thứ nhất, lấy ra một viên bỏ vào miệng, khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Long Hạo Thần cùng bốn người còn lại lên đường, đi thẳng tới Thánh Thành. Trải qua một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, tinh thần mọi người đều phấn chấn. Kỳ thi tuyển Liệp Ma Đoàn sắp bắt đầu, trong lòng bọn họ đều có những tính toán và mong đợi riêng, nhưng không nghi ngờ gì, tất cả đều thập phần cố gắng.
Trải qua hai ngày đường nữa, Thánh Thành xa xa đã ở trong tầm mắt, đám người Long Hạo Thần thả chậm tốc độ, thong thả tiến về phía trước. Thời gian dự thi còn một ngày rưỡi, bọn họ cũng không cần phải gấp gáp.
Đang đi, bỗng nhiên có thanh âm hấp dẫn sự chú ý của đám người Long Hạo Thần.
“Lâu nay ta đã sớm không vừa mắt tên trọc kia rồi. Vừa lúc còn chưa tới Thánh Thành, ta thấy ngươi cũng không cần đi tham gia thi tuyển nữa, giao Hào Bài của ngươi ra đây, ngươi có thể quay về Tu Thành. Một tên mục sư còn không biết trị liệu như ngươi, còn vọng tưởng làm đội trưởng?”
“Các ngươi muốn tạo phản sao?” Một thanh âm hùng hậu vang lên.
Thanh âm đột ngột này sở dĩ hấp dẫn sự chú ý của Long Hạo Thần là bởi vì thanh âm đầu tiên nghe rất quen thuộc.
Xuyên qua một rừng cây nhỏ, Long Hạo Thần, Lý Hinh bọn họ thấy được hai bên đang tranh cãi.
Phía sau rừng cây có tổng cộng sáu người, Long Hạo Thần phán đoán không sai, trong đó quả nhiên có một người quen, chính là Quỷ Vũ, kẻ mà hắn từng chạm mặt trên Kỵ Sĩ thánh sơn.
Lúc này, Quỷ Vũ đang cưỡi trên lưng Xích Giáp Địa Long hỏa hồng sắc, tay phải nắm trường mâu, dáng vẻ cao cao tại thượng.
Sáu người này chia làm hai nhóm, Quỷ Vũ ở một bên có thêm năm người. Bên kia, lại chỉ có một mình một người.
Đó là một gã tráng hán đầu trọc, vóc người cực kỳ cao lớn, ít nhất phải hơn hai thước, lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn. Cái đầu trọc lóc bóng loáng, mày kiếm mắt hổ, mũi thẳng mồm vuông, tướng mạo đường hoàng.
Nhưng điều khiến đám người Long Hạo Thần tò mò chính là, tráng hán đầu trọc này lại mặc một bộ trường bào màu trắng. Đây chẳng phải là cầu nguyện chi bào mà các Mục Sư thường mặc hay sao? Liên tưởng đến những lời vừa nghe được, sắc mặt năm người Long Hạo Thần nhất thời trở nên đặc sắc. Một tên thoạt nhìn còn vạm vỡ hơn cả chiến sĩ, kỵ sĩ, lẽ nào lại là một vị Mục Sư?
Không sai, chính là một Mục Sư, chẳng phải trong tay hắn đang cầm một thanh ma trượng đó sao? Nếu thứ đó mà cũng có thể gọi là ma pháp trượng thì quả thực không thể đỡ nổi.
Tay phải tráng hán đầu trọc nắm một cây gỗ dài chừng một trượng, thô như cánh tay, màu ngăm đen, nhìn không ra chất liệu. May thay, trên đỉnh cây gỗ còn khảm một viên bảo thạch tỏa ra hào quang nhàn nhạt màu vàng kim. Nếu không, hẳn sẽ bị nhầm lẫn với côn sắt mất.
Bởi vì đám người Long Hạo Thần vừa mới xuyên qua rừng cây phía trước ở sườn một ngọn núi nhỏ, vậy nên, bọn họ có thể thấy rõ ràng sáu người này, còn đối phương thì không thấy được bọn họ.
Năm người đối diện Mục Sư đầu trọc hiển nhiên do Quỷ Vũ cầm đầu, Quỷ Vũ trỏ trường mâu về phía Mục Sư đầu trọc, quát: “Tư Mã Tiên, giao Hào Bài ra đây rồi cút về đi, bọn ta sẽ tha cho ngươi. Loại như ngươi, đến Thánh Thành cũng chỉ làm cho Tu Thành của chúng ta mất mặt.”
Mục Sư đầu trọc, ánh mắt sắc lạnh như dao, quát lớn: “Lão tử chính là không giao, đám thỏ đế các ngươi làm gì được ta?”
Quỷ Vũ cười một tiếng âm hiểm: “Vậy thì đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra, lên!”
Vừa dứt lời, hắn thúc Xích Giáp Địa Long gầm lên một tiếng, bốn vó tung bay, hung hãn lao về phía Mục Sư đầu trọc. Cùng đi với hắn có một gã chiến sĩ xông lên từ bên phải, ba người còn lại, hai gã Ma Pháp Sư bắt đầu niệm chú ngữ, còn một gã thân hình nhỏ thó, che mặt đen, tựa hồ là thích khách, thân hình chợt lóe, liền vòng ra từ mặt bên. Thoạt nhìn, năm người này phối hợp với nhau hết sức ăn ý.
Thấy cảnh này, trên mặt Long Hạo Thần nhất thời toát ra một tia tức giận. Bất luận đôi bên ai đúng ai sai, năm người này vây công một gã Mục Sư, loại hành động hèn hạ này đã khiến hắn thập phần khinh bỉ. Đúng lúc hắn định xông ra hỗ trợ, thì bị Lý Hinh bên cạnh kéo lại.
“Đệ đệ, nhìn kỹ rồi hãy hành động. Đệ không thấy Mục Sư kia một bộ dáng không hề sợ hãi sao? Hẳn là hắn có vài phần năng lực tự vệ.”