Chương: Ba cái linh lô [1-3] | Thần ấn vương toạ

Thần ấn vương toạ - Cập nhật ngày 04/03/2025

Nghe đến bốn chữ “Vương miện truyền thừa”, thanh niên áo đen rốt cuộc biến sắc, mặt mày âm trầm nói:

“Ngươi giết ai?”

Long Hạo Thần thấy y biến sắc, không nhanh không chậm mỉm cười đáp:

“Chính là tên to con nhất trong số các ngươi. Nếu ta đoán không sai, chắc hắn là một trong những kẻ thừa kế của Ác Ma Quân Chủ, Tát Mễ Cơ Nạp? Vậy còn ngươi? Có thể trở thành đầu lĩnh lần này, chắc thân phận còn cao hơn tên kia. Tát Mễ Cơ Nạp là Ma Thần Trụ thứ tư, như vậy thân phận của ngươi chỉ có thể là kẻ thừa kế của Ma Thần Hoàng. Ta nên xưng hô thế nào đây? Nhưng mà tên của ngươi trẻ con thật, A Bảo.”

“Ngươi thật thông minh, nhưng kẻ thông minh thường chết rất nhanh.” A Bảo bước ra một bước, quanh thân khuếch tán một tầng sáng xanh bao phủ lấy Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần mắt sáng ngời, trong phút chốc giơ cao Quang Vũ và Lam Phù Dung quá đầu, đáy mắt lóe lên tia sáng. Quang mang vàng đậm bỗng chốc hóa thành nhát chém sắc bén nhất, bộc phát Tu La Trảm.

Tiếng kêu to chói tai vang lên. Sau khi không ngừng tu luyện, Long Hạo Thần phát ra không đơn giản chỉ là Tu La Trảm, mà còn dựa vào thánh kiếm, thêm Quang Chi Đãng Dạng tăng cường. Tuy lúc này hắn không có thời gian tích súc, nhưng uy lực của Tu La Trảm vẫn có thể dùng từ “khủng bố” để hình dung.

Đặc điểm lớn nhất của Tu La Trảm không phải tổng số công kích, mà là độ sắc bén. Nó tập trung tất cả lực công kích vào ngọn gió, đồng thời kiềm chế tất cả năng lượng xung quanh. Thanh âm xé rách bộc phát trên không trung, mặc dù Long Hạo Thần cảm nhận được lực cản, nhưng lực công kích mạnh mẽ của Tu La Trảm vẫn đem đến tác dụng lớn. Vòng lớn linh lực hắc ám đan xen chợt bị chém làm hai nửa. Cùng lúc đó, Long Hạo Thần sử dụng lại chiêu cũ, đôi cánh vàng sau lưng bỗng vỗ đập, cả người tăng tốc độ nhanh nhất, tiếp nối chiêu Tu La Trảm, Tu La Thứ nháy mắt phát động.

Liên chiêu của hắn nhìn như đơn giản, nhưng không biết đã luyện qua bao nhiêu lần, liên kết cực kỳ chặt chẽ. Đặc biệt là từ khi đạt đến tu vi cấp sáu, dựa vào linh cánh gia tốc, uy lực của một kích kia đương nhiên sẽ tăng đến cực độ.

Cho dù ngươi có ngoại linh lực hai vạn thì sao, có thể ngăn được Tu La Thứ tập trung tất cả lực công kích vào một điểm bùng nổ?

“Ừm?” Nhìn Tu La Thứ cường thế bộc phát, A Bảo cũng hơi ngẩn ra. Vốn trong mắt y, đối thủ cực nhỏ bé chỉ có chút thông minh đột nhiên trở nên khó gặm.

Tuy nhiên, y không quá để tâm. Đối diện với Tu La Thứ của Long Hạo Thần, đáy mắt y lóe lên một tầng sáng tím mông lung. Đôi mắt đen đột nhiên biến thành màu tím, dùng phương thức Long Hạo Thần không thể tưởng tượng được nghênh đón công kích của Tu La Thứ.

Y chỉ nâng tay phải lên, ngón trỏ điểm về phía trước. Trong chớp mắt, ngón trỏ của hắn đã hoàn toàn biến thành màu tím trong suốt. Có thể thấy quanh tay y, từng tầng sáng tím chui vào trong. Uy lực này làm cho Quang Chi Đãng Dạng trong không khí xuất hiện một loạt dấu vết rạn nứt.

Phập!

Tu La Thứ và ngón trỏ của A Bảo va chạm, quang và ám, hai loại linh lực tương phản đột nhiên bùng nổ.

Long Hạo Thần chỉ cảm thấy Tu La Thứ dường như đâm trúng một tầng bình phong không thể vượt qua. Lực phản chấn cực đại hoàn toàn nuốt hết lực công kích của hắn. Năng lượng hắc ám khủng bố đột ngột tàn phá quét tới thân thể hắn.

Nhưng bên kia A Bảo cũng không thoải mái gì. Hiển nhiên y đã xem thường một kích của Long Hạo Thần. Tu La Thứ có thể nói là kỹ năng đơn thể mạnh nhất hiện nay của Long Hạo Thần. Chỉ luận về cường độ công kích thì còn vượt qua cả Quang Vũ Song Long Dẫn. Một kích này sao có thể dễ dàng ngăn cản?

Huống chi, Quang Vũ và Lam Phù Dung vốn là vũ khí khá ghê gớm, mặc dù chưa tiến hóa đến trình độ cấp truyền thuyết. Nhưng sự sắc bén kết hợp với Tu La Thứ, vẫn bộc phát ra lực công kích cực mạnh.

Tiếng nổ đì đùng vang vọng trong không khí. Trong tiếng kêu rên, A Bảo bỗng chốc lùi ra sau, tay phải theo đó gãy xương. Tu La Thứ mang đến linh lực sắc bén cũng khiến sắc mặt y biến đổi, toàn thân bộc phát vầng sáng tím đậm, thế này mới ép được linh lực sắc bén ra khỏi thân thể.

Từ cách ứng phó với nhất kích tuyệt sát của Long Hạo Thần có thể thấy, thực lực của A Bảo đã vượt xa Thanh niên Ác Ma, mấu chốt đương nhiên là y có ngoại linh lực trên hai vạn.

Long Hạo Thần cũng là lần đầu tiên biết, ngoại linh lực đạt tới trình độ nhất định sẽ khủng bố như vậy. Nhưng công kích của hắn không vì vậy mà đứt đoạn. Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Long Hạo Thần, tiếng rồng ngâm to rõ vang lên. Tu La Thứ tuy rằng bị đẩy lui, nhưng Quang Vũ và Lam Phù Dung trong tay hắn nháy mắt biến thành hai con rồng quang và thủy lao thẳng tới đối thủ.

Long Hạo Thần suy nghĩ rất đơn giản, đối diện với đối thủ mạnh như vậy, dựa vào tiêu hao là không thể chiến thắng. Đối phương giết mình chỉ là vấn đề thời gian. Cơ hội duy nhất của hắn là bộc phát sức bật trong chốc lát, đem toàn bộ kỹ năng và át chủ bài ra hết, ít nhất phải trọng thương đối thủ.

Ở trong Mộng Huyễn Thiên Đường, tốc độ hồi phục linh lực của Long Hạo Thần nhanh hơn người khác không biết bao nhiêu lần. Coi như là A Bảo, Long Hạo Thần cũng có nắm chắc linh lực của mình hồi phục mạnh hơn y. Dưới tình huống như vậy, hắn không sợ nhất chính là so kè tiêu hao. Nếu có thể khiến A Bảo bị thương, như vậy cứ tiếp tục tiêu hao, mình chưa chắc không có cơ hội.

A Bảo quả nhiên không nghĩ tới Long Hạo Thần còn đánh nữa, hơn nữa lại là một đòn cực mạnh.

Long Hạo Thần phun ra một ngụm máu tươi, không phải bị công kích của A Bảo gây tổn thương, mà là do hắn liên tiếp bộc phát kỹ năng mạnh nhất của mình, kinh mạch có chút chịu không nổi mới phun huyết. Nhưng dưới tình huống như vậy, Quang Vũ Song Long Dẫn rốt cuộc vẫn bị hắn phóng ra.

Trong tiếng gầm kịch liệt, A Bảo lần nữa kêu rên, thân thể lùi xa. Hơn nữa hai con rồng nhỏ màu xanh và vàng quấn chặt lấy thân thể y.

Long Hạo Thần đứng nguyên tại chỗ, không cho mình cơ hội thở dốc, sương mù vàng bỗng chốc dâng lên quanh người hắn, Súc Thế!

Toàn bộ nội linh lực của hắn chỉ khoảng sáu ngàn, nay liên tục công kích ba lần, tiêu hao hơn năm ngàn linh lực. Cũng chính là nói, linh lực còn dư không đủ để phóng ra Tu La Thứ thứ hai.

Nhưng trong Mộng Huyễn Thiên Đường, có Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình trợ giúp, Long Hạo Thần lại thật sự có năng lực phóng ra Tu La Thứ lần thứ hai.

Quang Phạt đã thay thế Quang Vũ và Lam Phù Dung, Long Hạo Thần nhịn không được phun ra một ngụm máu. Bởi vì hắn đã đem năng lực Súc Thế tăng tới cực hạn. Trong không khí, thậm chí có thể thấy từng đoàn sương mù vàng tập trung hướng về phía Long Hạo Thần, không hồi phục linh lực cho hắn, mà trực tiếp nhập vào thân thể hắn, biến thành lực lượng tích súc cho Tu La Thứ.

Tên này là kẻ điên! Đây là ý niệm duy nhất trong lòng A Bảo.

Từ khi Long Hạo Thần phát động Tu La Trảm, công kích liên tục không hề tạm dừng, hơn nữa hầu như mỗi lần công kích, đều lấy thân thể có khả năng thừa nhận cực hạn để phóng ra. Không cho mình cơ hội thở dốc nửa phần. Có thể nói, từ Quang Vũ Song Long Dẫn bắt đầu, hắn đang dùng hết lực lượng của mình. Hơn nữa là trực tiếp thương tổn bản thân, cho dù có năng lực Linh Hồn Xiềng Xích sinh mệnh cùng chung, đều không thể chia sẻ cách chiến đấu tự ngược như vậy.

Không chỉ thế, một đoàn sáng đỏ xuất hiện trên người A Bảo, chính là kỹ năng Tỏa Định của Trừng Giới kỵ sĩ. Quang mang đỏ tương tự cũng xuất hiện trên người Long Hạo Thần, kỹ năng Hy Sinh phát động.

Liều mạng! Nhưng đây cũng là thời cơ tốt nhất mà hắn tìm được để liều mạng.

Cho dù với thực lực như A Bảo, đều nhịn không được vì Long Hạo Thần ở trạng thái liều mạng mà bỡ ngỡ. Loại công kích điên cuồng không quan tâm hậu quả này, thật sự có thể trọng thương y.

Ngay lúc này, A Bảo không giữ lại thực lực nữa. Khí thế áp bách tràn ngập hơi thở xa xưa từ người y bùng nổ. Vốn linh lực đen mà y phóng ra giờ biến thành màu tím đen, ngay cả hai mắt cũng triệt để biến thành tím đen.

Một đôi cánh rồng đen từ sau lưng y giãn ra, làn da trắng tràn đầy vảy rồng tím đậm. Hai tay dùng sức kéo, ngang nhiên phá hỏng trói buộc của Quang Vũ Song Long Dẫn.

Trong khi y lôi kéo, thì Tu La Thứ mà Long Hạo Thần tích súc cũng đồng thời phát động.

Tiếng kêu to chói tai, không khí xung quanh kịch liệt vặn vẹo. Dưới tác dụng của kỹ năng Hy Sinh, một kích kia của Long Hạo Thần trực tiếp xé rách không khí. Càng thêm quái dị là, xung quanh người hắn bỗng mất đi linh lực dao động. Trong nháy mắt này tất cả đều sinh ra cảm giác quái dị.

Linh lực kiềm chế, hoàn toàn tập trung vào một điểm.

A Bảo sắc mặt vốn đã trầm trọng lại càng thêm khó coi. Tay phải lật ra, một thanh kiếm nhảy vào lòng bàn tay y, mũi kiếm chỉ về phía trước, trực tiếp nghênh hướng Tu La Thứ của Long Hạo Thần.

Đinh!

Trong tiếng nổ điếc tai, A Bảo lần nữa kêu rên. Y rốt cuộc phun ra một ngụm máu tím đen, toàn thân phóng ra tia sáng tím, dưới sự công kích của Long Hạo Thần, nhưng lại trực tiếp bay xa hơn mười mét. Thanh kiếm dài trong tay nứt rạn, cứ như vậy vỡ nát.

Long Hạo Thần hoàn thành một kích kia, cũng rơi xuống đất, thở hồng hộc. Hắn ném vào miệng một viên Đại Hồi Linh Đan, khí thế toàn thân theo tốc độ kinh người rút lui.

Mắt A Bảo đã thiêu đốt lửa giận. Bị thương, chính mình lại liên tiếp hai lần bị thương bởi một nhân loại xa xa không bằng mình. Nếu hắn là người điên, vậy cứ để hắn điên cuồng mà chết đi.

Thân thể A Bảo bỗng biến cường tráng, hai tay hoàn toàn biến thành vuốt rồng. Từng đạo điện xẹt tím đen quấn quanh người y.

Nhưng cũng trong khoảnh khắc này, một luồng sát ý băng lãnh bỗng chốc xuất hiện trong không khí. Xung quanh theo đó biến thành ảm đạm, dường như trong nháy mắt này, Mộng Huyễn Thiên Đường đột nhiên biến thành màu xám.

Một bóng đen lặng yên không tiếng động xuất hiện bên người Long Hạo Thần, trầm lặng nhìn A Bảo ở không xa. Tay trái nàng chậm rãi nâng lên, sau lưng nàng, quang mang xám to lớn dần biến thành chân thật. Đó là hình dáng một thanh kiếm, sát ý điên cuồng bỗng chốc tăng lên đến đỉnh điểm.

“Có lẽ, ta không thể chiến thắng ngươi, nhưng ta có thể kéo ngươi cùng chết chung.” Thanh âm băng lãnh của Thải Nhi vang vọng trong không khí. Nàng không nhìn Long Hạo Thần, nhưng sát khí đã tăng lên tới trạng thái cao nhất.

Luân Hồi Linh Lô và Luân Hồi Kiếm bộc phát ra sát khí cho người ta cảm giác hủy thiên diệt địa. Cho dù là Long Hạo Thần cũng rõ ràng cảm giác được Luân Hồi Linh Lô của Thải Nhi hẳn là đã xuất hiện biến hóa, sát khí so với lúc trước càng thêm thực chất.

Vốn sát khí của Luân Hồi Linh Lô tứ tán xung quanh, nhưng lần này lại trực tiếp nhốt chặt lấy A Bảo, và cũng chỉ tập trung vào một mình y.

“Bảo ca, cẩn thận, đó là Luân Hồi Linh Lô và Luân Hồi Kiếm!” Nguyệt Dạ hét lên, sau đó cô và Lãnh Tiêu cùng với hai cường giả ma tộc mau chóng xuất hiện sau lưng A Bảo.

Trong bốn người, ma pháp sư mặc áo cam lúc trước cực kỳ kiêu ngạo lúc này sắc mặt uể oải, thoạt nhìn là đã bị trọng thương nặng. Một người khác tiến vào nơi này trực tiếp xuất hiện sau lưng A Bảo, cũng chính là người đứng thứ hai trong mười ma tộc vào đây. Đó là một thanh niên mặc áo choàng tím. Hiển nhiên chính gã đã ra tay, đánh chết một ma pháp sư của Liệp Ma Giả, suýt nữa đã cải biến tình thế.

Thải Nhi xuất hiện, cùng lúc đó sau lưng Long Hạo Thần hiện ra các thành viên của Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu. Cùng họ còn có Trương Phóng Phóng. Nhưng không hơn.

Chính là nói, một chiến sĩ Liệp Ma Giả khác đã chết trong trận chiến đó.

Long Hạo Thần và A Bảo chiến đấu bộc phát ra linh lực mạnh cỡ nào, đám ma tộc có thể cảm thụ được thì đương nhiên Thải Nhi cũng phát hiện.

Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đã đến đúng lúc, mới trọng thương ma pháp sư áo cam, đồng thời thay đổi tình thế. Dựa vào năng lực phối hợp cực mạnh, cho Trương Phóng Phóng tạm thời thay thế vị trí vốn có của Long Hạo Thần. Bọn họ thật sự đã đánh lui đối thủ, hội hợp với phía A Bảo.

Tình huống bên Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu còn đỡ chút, Long Hạo Thần thì có chút kiệt sức, đối thủ của hắn chắc chắn không yếu.

Nhưng cảm giác phía ma tộc thì hoàn toàn khác. Bọn họ đều rất rõ ràng A Bảo có thực lực mạnh bao nhiêu. Thế mà y lại bị thương bởi Long Hạo Thần.

Nguyệt Dạ đương nhiên là người rung động mạnh nhất. Cô từ nhỏ đã quen biết A Bảo. Trong lòng cô, nếu nói trong đám người trẻ tuổi cô sùng bái ai nhất, vậy A Bảo nhất định là xếp hạng nhất.

Hơn nữa cô rất rõ ràng tu vi của Long Hạo Thần là cấp bậc gì. Theo cô thấy thì hai người vốn không có gì phải so sánh.

Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của cô.

Tuy Long Hạo Thần đã kiệt sức, nhưng A Bảo lại bị thương, bị thương bởi Long Hạo Thần? Hơn nữa lại là dưới tình huống một đối một?

Xét về nhân số thì bên Long Hạo Thần có hơn tám người, mà bên ma tộc cũng có năm người, chỉ là trong đó một người bị thương, A Bảo cũng chịu thương tích. Nhưng xét về tổng thể thì thực lực hai bên không cách biệt nhiều lắm, rất có khả năng ma tộc vẫn chiếm chút ưu thế.

Ánh mắt hư vô của A Bảo lúc này biến thành ngưng tụ, nhìn đôi cánh đen dần mở rộng sau lưng Thải Nhi, cảm thụ sự lạnh lẽo không gì sánh được, sát khí khủng bố tùy thời bộc phát. Đôi mắt dần híp lại, đôi vuốt rồng phát ra tiếng rốp rốp quái dị.

“Chúng ta đi.” A Bảo nhàn nhạt nói.

“Bảo ca!” Lãnh Tiêu không cam lòng kêu lên.

A Bảo lạnh lùng liếc cô một cái, hai cánh sau lưng giang ra, nhẹ nhàng vỗ đập, dán sát đất lướt đi.

Mấy người khác không dám nói gì nữa. Nguyệt Dạ sâu lắng nhìn Long Hạo Thần và Thải Nhi, vội vàng đuổi theo sau A Bảo.

Sát khí bỗng chốc tan đi, lúc này Long Hạo Thần chậm rãi đứng dậy, sắc mặt tuyệt không có bởi vì kẻ địch rời đi mà thả lỏng, ngược lại càng thêm trầm trọng.

“Nếu nơi này không phải là Mộng Huyễn Thiên Đường, chỉ sợ chúng ta đã tiêu rồi.” Long Hạo Thần thì thào nói một câu.

Tư Mã Tiên thấp giọng hỏi:

“Đại ca, tên đó mạnh như vậy?”

Long Hạo Thần gật đầu, nói:

“Rất mạnh, lần này ma tộc chắc là đã áp chế thực lực để tiến vào đây. Bản thân A Bảo có thực lực ít nhất là cấp tám, thậm chí là cấp chín. Ngoại linh lực của hắn cao đến hai vạn. Kỹ năng của ta trừ Tu La Trảm và Tu La Thứ ra, hầu như không thể phá vỡ phòng ngự thân thể của hắn. Chắc hắn sợ Luân Hồi Linh Lô của Thải Nhi. Người co được giãn được, tuyệt không hành động theo cảm tính, về sau nhất định là kẻ địch lớn. Hơn nữa hắn có khả năng là một trong những người kế vị của Ma Thần Hoàng.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều biến sắc. Người thừa kế của Ma Thần Hoàng là loại thân phận thế nào chứ?

Trần Anh Nhi có chút không phục nói:

“Thì sao chứ? Còn không phải bị chúng ta đuổi đi?”

Thải Nhi bình thản nói:

“Hắn có thể bị Long Hạo Thần tổn thương, bị chúng ta đuổi đi, là vì hắn sợ chết hơn chúng ta. Làm người thừa kế của Ma Thần Hoàng, người thống trị tương lai của ma tộc, hắn không muốn mạo hiểm. Nếu không, hôm nay chúng ta có lẽ đã toàn bộ chết tại đây. Dù có dùng hết lực lượng của Luân Hồi Linh Lô, ta chỉ có sáu phần nắm chắc cùng hắn chết chung. Chúng ta đối diện với hắn, tựa như lúc đó sáu vị tiền bối Ma Thần Chi Vẫn đối diện với Ma Thần Hoàng vậy.”

Trương Phóng Phóng đi tới trước mặt Long Hạo Thần, vẻ mặt cảm kích nói:

“May mắn các người đã đúng lúc đuổi tới, nếu không hôm nay chúng ta đều đã chết tại đây. Chúng ta vẫn là quá xem thường những người ma tộc lần này tiến vào. Theo ta biết, trừ hai người vừa rồi, trong số mười người chúng ta tiến vào thì đã có ba người chết trận. Linh lô bị ma tộc thu vào hơn bảy cái.”

Y tuyệt không hỏi vì sao thành viên nhóm Long Hạo Thần lại xuất hiện trong Mộng Huyễn Thiên Đường, chỉ nói ra những tin tức mình biết.

Long Hạo Thần nhíu mày, nói:

“Đi thôi, chúng ta trước hết thu lấy ba linh lô, chôn cất thi thể ma thú đã rồi hãy nói tiếp.”

Mọi người quay lại chiến trường lúc trước, Liệp Ma Giả ma pháp sư và chiến sĩ đã chết rất thảm. Long Hạo Thần thu thi thể họ vào Giai Điệu Vĩnh Hằng, chuẩn bị sau khi rời khỏi đây sẽ giao cho đội của họ. Nên biết, một Liệp Ma Giả chết là đả kích trí mạng cho đoàn đội, có khả năng đội Liệp Ma Đoàn đó sẽ bởi vậy mà giải tán. Huống chi lần này tiến vào hầu như toàn là những trụ cột trong đội. Ma tộc gặp phải họ đương nhiên chẳng chút nương tay hạ sát thủ, ngược lại cũng giống vậy.

Nhưng xem tình hình hiện tại, hiển nhiên là nhóm Liệp Ma Giả rơi vào thế yếu.

Nhưng hiện tại có nói gì cũng đều đã muộn. Ai nghĩ tới ma tộc lại đặt cược lớn như vậy, đều phái tới những người thừa kế của mấy vị ma thần đứng tốp đầu trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần, hơn nữa còn dùng bí pháp áp chế thực lực để tiến vào.

Vùi lấp thi thể của vài con ma thú đã chết, thậm chí không động vào ma tinh của chúng. Tiếp đó Long Hạo Thần mới mang đồng bạn đi tới ba tòa linh lô.

Tình cảnh kỳ dị xuất hiện, chỉ thấy Nhã Đình từ từ bay lên ngang bằng với ba cái linh lô, thì thào niệm vài câu chú ngữ. Quang mang vàng nhạt quấn lấy ba linh lô, bỗng chốc, toàn thân các linh lô tản ra vầng sáng nhu hòa, đi theo Nhã Đình tới trước mặt Long Hạo Thần.

Đối diện với ba linh lô, ánh mắt mọi người đột nhiên trở nên nóng bỏng. Long Hạo Thần chuyển hướng Trương Phóng Phóng, nói:

“Trương huynh, anh chọn trước một cái đi.”

“A? Ta?” Trương Phóng Phóng giật mình nhìn Long Hạo Thần.

Nếu nói y không mơ ước ba cái linh lô này thì là không thể nào, nhưng trước đó y đã áp chế dục vọng xuống tận đáy lòng. Người ta Long Hạo Thần thần thông quảng đại có thể đem toàn đội vào đây, này không phải là vấn đề thực lực mà là có bí ẩn. Hơn nữa nếu không phải có người của Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu ở đây, chính mình chỉ sợ muốn sống cũng khó khăn. Đương nhiên y sẽ không dám mơ ước cái gì. Trận đấu vừa nãy, y đã tận mắt thấy các thành viên của Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu phối hợp ăn ý, và có thực lực mạnh mẽ. Tuy trừ Long Hạo Thần và Thải Nhi ra, những người còn lại chưa đột phá cấp sáu, nhưng bọn họ phối hợp lại thì mạnh vô cùng. Y tuyệt không ngờ tới, Long Hạo Thần lại để y chọn lựa trước tiên.

Long Hạo Thần nói:

“Linh lô là do Trương huynh phát hiện trước. Nếu không có Trương huynh, chúng ta chưa chắc có thể đuổi đi đám ma tộc. Trương huynh không nên khách sáo, mời.”

Trương Phóng Phóng hít sâu một hơi, bản năng nhìn mấy người đứng cạnh Long Hạo Thần. Đối với lời của Long Hạo Thần, không ai lên tiếng phản đối, thậm chí vẻ bất mãn cũng không có.

Sau khi giãy dụa nội tâm trong chốc lát, sắc mặt Trương Phóng Phóng trở lại bình tĩnh, thành khẩn nói:

“Long huynh đệ, cảm ơn. Nhưng mà, ta không thể nhận. Ta không phủ nhận, ta cũng rất khát vọng linh lô. Nhưng trận chiến vừa rồi nếu không phải có các người gia nhập, ta đã không còn mạng sống. Các người là ân nhân cứu mạng của ta, lúc này sao ta có thể lấy linh lô mà các người vất vả giành lại được?”

“Trương huynh…” Long Hạo Thần còn muốn nói gì đó đã bị Trương Phóng Phóng nâng tay ngăn cản.

Y nghiêm mặt nói:

“Long huynh, ta nói thế này được không, ta chỉ có một yêu cầu nhỏ, hy vọng có thể trong hành động kế tiếp cùng các người một chỗ. Nếu chúng ta may mắn có thể tìm thấy linh lô nữa, thì cho ta được không? Ba cái này, ta thật sự không cần.”

Lời này vừa nói ra, các thành viên của Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu nhìn Trương Phóng Phóng lộ ra vài phần kinh ngạc và khâm phục. Đối diện với sức hấp dẫn của linh lô, không phải ai cũng có thể từ bỏ. Tuy y cũng có đề nghị sau này nếu gặp linh lô thì sẽ lấy, nhưng ai có thể bảo đảm còn có linh lô cho họ gặp được?

Long Hạo Thần không phải là loại người già mồm cãi láo, hơn nữa thời gian không đợi người. Hơi suy tư một chút, hắn nói:

“Được rồi, nếu đã vậy thì ta không khách sáo. Lâm Hâm, linh lô màu đỏ thuộc về anh. Tư Mã, linh lô màu tím thoạt nhìn có quang mang rất cuồng bạo là của anh. Nguyên Nguyên, cô hấp thu linh lô màu bạc. Lập tức bắt đầu đi, chúng ta sẽ giúp các người thủ hộ.”

Các thành viên của Liệp Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu đối với mệnh lệnh của Long Hạo Thần không chỉ là tin tưởng, mà càng nhiều là tín phục. Sau khi nghe xong, không ai nhiều lời, ba người lập tức đi ra, bắt đầu hấp thu ba linh lô.

Bởi vì là tạm thời hấp thu, không thể trực tiếp sử dụng. Bởi vậy chỉ trong chốc lát ba người đã hoàn thành dung hợp.

Lâm Hâm và Vương Nguyên Nguyên còn đỡ chút, vẻ mặt vui mừng. Tư Mã Tiên vừa mới dung hợp linh lô xong, nhịn không được kêu lên một tiếng:

“Sướng quá! Giật chết!”

Long Hạo Thần mỉm cười nói:

“Linh lô mà Lâm Hâm dung hợp tên là Tâm Diễm, là một hỏa diễm có nhiệt độ cực cao. Bản thân không thể giúp ma pháp sư tu luyện linh lực, cũng không kèm theo bất cứ kỹ năng gì. Nhưng có thể khiến hỏa hệ ma pháp sư phóng ra hỏa diễm đạt đến trình độ phẩm chất cực cao. Nhiệt độ cũng rất kinh khủng. Tâm Diễm Linh Lô thoạt nhìn tác dụng không quá lớn, nhưng từ vị trí trong năm hạng đầu của bảng linh lô ma pháp sư có thể hấp thu, thì có thể thấy được tác dụng thực tế của nó rất mạnh.”

“Linh lô của Nguyên Nguyên là linh lô thuộc tính không gian hiếm thấy, rất hợp với cô ấy. Cũng là thực dụng nhất trong số các linh lô thuộc tính không gian đã biết. Tâm Diễm của Lâm Hâm nếu như độ thực dụng còn có khả năng phản phệ hỏa diễm, thì linh lô này tuyệt đối không có nguy hiểm. Linh lô này gọi là Thời Không Môn. Nói đơn giản chính là thuấn di. Nếu ta không nhớ lầm thì Thời Không Môn có số lần sử dụng trong ngày tùy theo cự ly mà dao động. Hơn nữa đối với chiến sĩ không gian, có được linh lô này rồi, học tập các kỹ năng khác của không gian hệ sẽ có tác dụng phụ trợ rất cao. Nguyên Nguyên và Lâm Hâm vận may không tệ.”

“Đại ca, còn ta? Cậu để ta hấp thu linh lô này là vì cái gì? Giật ta cao trào!” Tư Mã Tiên vẻ mặt vừa đau vừa sướng.

Long Hạo Thần cười nói:

“Không phải anh muốn một linh lô có sức bộc phát cao sao? Đây đúng như anh mong muốn. Linh lô này là linh lô hiếm có, rất ít thấy. Thuộc tính là lôi, bất cứ ai đều có thể hấp thu.” Nói đến đây, hắn nhìn Trương Phóng Phóng một cái.

Vốn hắn định để Trương Phóng Phóng chọn linh lô này. Mà hai linh lô càng thích hợp với Vương Nguyên Nguyên và Lâm Hâm thì hắn không thể đưa ra. Đặc biệt là cái của Vương Nguyên Nguyên, linh lô thuộc tính không gian với trình độ hiếm thấy có thể so sánh với ba linh lô đứng đầu hiện nay.

“Linh lô của Tư Mã Tiên gọi là Tử Lôi. Không có kỹ năng chủ động, nhưng có năng lực bị động rất mạnh. Chỉ cần thân thể anh chịu đựng được. Kích phát linh lô này rồi, tất cả công kích của anh đều mang theo lôi điện cực mạnh. Cụ thể mạnh tới trình độ nào thì đến lúc đó anh tự thử là biết ngay. Nhưng ta phải nhắc nhở anh, chính là bởi vì Tử Lôi Linh Lô này bá đạo, cho nên khi anh chân chính tiếp nhận khảo nghiệm chỉ sợ sẽ khó khăn hơn, anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Đôi mắt Tư Mã Tiên lóe sáng ngời:

“Tốt quá, ta thích.”

Đừng nhìn gã biểu hiện hào sảng, kỳ thật tâm tư lại rất tỉ mỉ. Tuy Long Hạo Thần không nói ra uy lực chân chính của Tử Lôi Linh Lô là gì, nhưng gã có thể đoán ra chút ít. Cho dù là trong các thuộc tính hiếm hoi, thì sức bật của lôi cũng là mạnh nhất.

Liên tục có được bốn tòa linh lô, lúc này tâm tình Long Hạo Thần đã thả lỏng rất nhiều. Đây đều là những bảo vật hiếm có! Là thứ tốt thật sự. Chỉ riêng bốn cái linh lô này cũng đủ khiến họ không uổng công đi chuyến này. Huống chi vẫn còn thời gian, liệu có hay không còn linh lô nào chưa bị người lấy đi thì rất khó nói.

Mọi người lần nữa hành động, thêm một Trương Phóng Phóng, hiện tại họ có tám người. Cho dù gặp phải ma tộc cũng có sức đánh một phen. Đương nhiên điều kiện là đám ma tộc không tập trung lại một chỗ.

Thời gian dần trôi qua, trên đường đi tới, họ không gặp được linh lô nào khác. Long Hạo Thần cũng chưa có cảm giác gì, chỉ gặp qua mấy thi thể ma thú. Đều làm giống như trước, chôn cất chúng.

Màn đêm buông xuống, không gian trong Mộng Huyễn cũng không khác gì bên ngoài, chia ra ban ngày và đêm tối. Tám người tụ tập cùng một chỗ, tìm đến nơi ẩn khuất nghỉ ngơi.

Ngày đầu tiên họ tiến vào Mộng Huyễn Thiên Đường đã trôi qua, mà đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Theo tin tức Lăng Tiếu cung cấp thì hai ngày sau vẫn còn cơ hội, nhưng càng lúc sẽ càng nguy hiểm.

Quay lại truyện Thần ấn vương toạ

Bảng Xếp Hạng

Chương: Nước mắt của Huyết Tinh nữ chiến thần

Thần ấn vương toạ - Tháng 3 5, 2025

Chương 210::

Tiên Công Khai Vật - Tháng 3 5, 2025

Chương 941: Ma cấm đại trận

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 5, 2025