Chương 1166: Hỏa đạo bàn! Thủy hệ áo nghĩa! | Ta cos bi dong ky
Ta cos bi dong ky - Cập nhật ngày 15/02/2025
“Muốn chạy ư?”
“Đánh không lại, liền định chuồn sao?”
Tốc độ phản ứng của Từ Tiểu Thụ hiện tại quá nhanh.
Gần như ngay lúc thân thể Vũ Linh Tích khẽ động, nổ thành bọt nước, hắn liền hiểu rõ ý đồ của đối phương.
Dung nhập vào biển sâu, vượt qua không gian, tiến về nơi độ kiếp tìm Khương Bố Y!
“Vũ Linh Tích có thứ diện chi môn, có thể cắt đứt Dạ Kiêu thánh kiếp, tự nhiên cũng có thể cắt đứt thánh kiếp của Khương Bố Y.”
“Hắn còn có hư không tướng quân Tội. Thật sự để hắn đi qua, đó chính là song thánh đấu song thánh, ngược lại biến thành cục diện ngang tài ngang sức.”
“Thế nhưng, không đúng!”
“Khương Bố Y và Thánh Thần Điện Đường căn bản không cùng một phe, Vũ Linh Tích dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy, chỉ cần hắn giúp Khương Bố Y cắt đứt thánh kiếp, liền có thể được hắn viện trợ?”
Từ Tiểu Thụ đã sớm chú ý tới phía xa có thánh kiếp của Khương Bố Y.
Nhưng hắn một mực không để trong lòng, cũng bởi vì hắn tại Cô Âm vách núi dưới biển sâu, đã từng hắt nước bẩn lên người Khương Bố Y.
Nào là kẻ này sinh lòng phản loạn, có ý đồ với Thánh Đế, vân vân.
Còn kéo Tư Đồ Dung Nhân ra làm chứng, vết nhơ này hẳn là không dễ tẩy sạch mới đúng?
Mà cho dù Thánh Thần Điện Đường đã không tin vết nhơ này, cũng không có lý do gì để nhanh chóng hợp tác với Khương Bố Y như vậy!
Bọn hắn, rốt cuộc là lúc nào có liên hệ mật thiết?
“Tuyệt đối có quỷ!”
Nghe giọng điệu chắc chắn của Vũ Linh Tích, rằng Khương Bố Y chắc chắn sẽ giúp hắn, Từ Tiểu Thụ phân tích ra ngay.
Có lẽ, lão Khương đã có nhược điểm nào đó, rơi vào tay Vũ Linh Tích.
Chuyện này, có lẽ đã xảy ra ngay lúc mình không có mặt, đi ra ngoài Tội Nhất Điện đột phá.
Dù sao, Khương Bố Y là bởi vì Tam Kiếp Nan Nhãn, mà cùng song phương thánh kiếp, cùng Vũ Linh Tích dây dưa quan hệ…
Suy nghĩ lóe lên trong chớp mắt.
Với Thánh Đế Lv. 0 “Nhanh Nhẹn”, Từ Tiểu Thụ không chỉ có đầu óc nhanh, mà ý thức chiến đấu cũng nhanh.
Vũ Linh Tích vừa động, đạo bàn không gian dưới chân hắn xoay tròn, cũng theo đó tiến lên một bước.
Một bước này, trong mắt người ngoài, gần như cùng lúc với cử động của Vũ Linh Tích ở phía xa, không chênh lệch thời gian là bao.
Phong Tiêu Sắt đám người còn chưa kịp phản ứng, Thụ gia mà bọn hắn muốn bảo vệ, đã biến mất.
“Nhất Bộ Đăng Thiên!”
Từ Tiểu Thụ cất bước mà ra, dưới sự trợ lực của đạo bàn không gian, trong nháy mắt lóe ra khỏi biển sâu, chặn đường giữa Vũ Linh Tích và thánh kiếp của Khương Bố Y.
Thuộc tính không gian, cộng thêm phản ứng cấp Bán Thánh.
Điều này thực sự quá nhanh!
Nhanh đến nỗi Vũ Linh Tích vốn không sở trường về tốc độ, lại mang áo nghĩa Thủy hệ, chỉ vừa kịp dung nhập vào Thiên Trạch Quốc vỡ thành hai mảnh, mượn nhờ lực đoạn hải di chuyển, trong giây lát ra khỏi biển sâu.
“Tí tách.”
Bọt nước bắn ra, tràn ra đại dương mênh mông, hợp thành hình người, hóa thành bản thể Vũ Linh Tích.
Trận đồ áo nghĩa Thủy hệ lại sáng, Vũ Linh Tích thậm chí phản ứng đầu tiên là kết ấn, muốn xê dịch Thiên Trạch Quốc, tái hiện quá trình vừa rồi, vượt qua một lần nữa, đi đến dưới thánh kiếp của Khương Bố Y.
Nhưng động tác của hắn đột nhiên cứng đờ!
Bởi vì, Từ Tiểu Thụ vốn nên ở phía sau ngàn dặm, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mắt!
Kinh hãi tột độ!
Từ Tiểu Thụ khóe miệng chứa ý cười, cứ như vậy im lặng nhìn Vũ Linh Tích từ biển sâu đi ra, hóa hình, kết ấn. Rồi lâm vào ngây dại.
Hắn phảng phất như sớm đoán được tất cả, tính tới mọi chuyện, sớm bố trí tốt cục ở nơi đây, gậy ông đập lưng ông.
“Ngươi muốn làm gì đây?” Từ Tiểu Thụ nghiêng đầu nhếch miệng, cười đùa hỏi.
“Ta.”
Vũ Linh Tích nghẹn họng nhìn trân trối, cúi đầu nhìn xuống.
Lúc này hắn đã thấy quá rõ, dưới chân Từ Tiểu Thụ giẫm lên, chính là áo nghĩa không gian!
Sở hữu những người xuất hiện ở đây, thật sự là hắn lấy sức một mình, truyền tống tới, không phải vận dụng trận pháp hay gì đó!
“Không thể nào!”
Vũ Linh Tích đã không biết hôm nay mình nói bao nhiêu lần “không thể nào”.
Ấn tượng của hắn về Từ Tiểu Thụ, vẫn dừng lại ở lần gặp mặt với thủy hệ phân thân kia.
Lúc đó Từ Tiểu Thụ, đâu có mạnh như vậy!
Nếu như hắn khi đó có áo nghĩa không gian, với tính cách của hắn, chẳng phải đã hóa thân thành Diệp Tiểu Thiên, tiếp đi tiểu sư muội của hắn rồi sao?
Cho nên, từ trước tới nay, tất cả năng lực mà Từ Tiểu Thụ bày ra, đều là sau lần gặp mặt đó, mới lĩnh ngộ?
Thế nhưng, mới qua bao lâu chứ?
Trong đó, thậm chí mới chỉ qua một trận chiến Khương Bố Y dùng Tam Kiếp Nan Nhãn, dẫn Hoàng Tuyền và Mai Tị Nhân vào thánh kiếp!
“Ngươi, đã đột phá rồi?” Vũ Linh Tích thậm chí bất chấp thân phận địch ta, kinh ngạc lên tiếng, ngay cả hắn cũng hoàn toàn không nhìn ra tu vi trên người Từ Tiểu Thụ!
“Vương tọa Đạo cảnh, cũng chính là cảnh giới lúc ngươi đánh ta.” Từ Tiểu Thụ cười đáp.
“Ngươi đang lừa ta?” Tên gia hỏa này tu luyện kiểu gì vậy?
Lần đầu tiên mình đánh hắn, hắn mới chỉ là tông sư?
Chỉ chớp mắt gặp lại, đã vọt vào vương tọa Đạo cảnh, còn lĩnh ngộ ra áo nghĩa không gian?
Bát Tôn Am tiến cảnh tu vi, cũng không khoa trương như vậy!
Vũ Linh Tích rất muốn bóp chết những suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình, hắn sợ hãi sẽ bị Từ Tiểu Thụ đánh lén.
Nhưng những chuyện xảy ra trước mắt, khiến hắn không thể ngăn bản thân suy nghĩ, không thể ngăn mình hóa thân thành cỗ máy lặp lại ý niệm.
“Không thể nào!”
“Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
“Nhất định là hắn giả vờ, Từ Tiểu Thụ giỏi giả tạo, giỏi đóng vai người khác, Kẻ Bắt Chước cũng rơi vào tay hắn.”
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói như ác ma của Từ Tiểu Thụ lại lần nữa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Vũ Linh Tích.
Vũ Linh Tích mãnh liệt tỉnh thần, đã thấy đối phương cười cười, đột nhiên giơ Hữu Tứ Kiếm lên, một kiếm đâm mạnh tới.
“Ông!”
Áo nghĩa Thủy hệ mở ra.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy trước ngực xuyên ra dị vật, đó là một cánh tay huyết thủy ngưng tụ từ khí huyết của chính hắn.
Vừa mới xuất hiện, huyết thủy thủ liền chộp lấy tay hắn đang nắm Hữu Tứ Kiếm, ý đồ bẻ lệch phương hướng.
Khóe môi Từ Tiểu Thụ nhếch lên, cũng không phản kháng.
“Ba!”
Huyết thủy thủ dùng sức, lại không thể bẻ được cổ tay hắn dù chỉ một chút, ngược lại tự vặn nát chính mình.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy!”
Từ Tiểu Thụ cười lớn không ngừng, sắc mặt điên cuồng.
Thánh Đế Lv. 0 “Cường Tráng”, hắn đứng yên cho Vũ Linh Tích bẻ, Vũ Linh Tích cũng không thể bẻ được hắn!
Ngay sau đó, một tiếng gầm lớn vang lên, kiếm trong tay từ đâm hóa thành bổ, nhắm ngay đầu lâu Vũ Linh Tích, muốn chẻ hắn ra làm hai.
“Không thể nào!”
Vũ Linh Tích hai mắt trợn tròn.
“Huyết thủy tung pháp” của hắn ít nhất có thể kế thừa một nửa lực lượng của địch nhân, dù sao đây cũng là do tinh huyết của địch nhân ngưng tụ thành.
Dù cho thân thể vương tọa có cường hãn đến đâu, dưới cái vặn này, không nói hoàn toàn lệch hướng.
Ít nhất, động tác của Từ Tiểu Thụ cũng phải chịu chút ảnh hưởng, từ đó biến hình, lộ ra sơ hở chứ?
Thế nhưng, một kích này đối với Từ Tiểu Thụ hiện tại mà nói, hoàn toàn mất đi hiệu lực!
“Ngươi, không chỉ là thân thể vương tọa? !”
Hữu Tứ Kiếm bổ xuống đầu, ý thức chiến đấu của Vũ Linh Tích hiển nhiên cũng rất nhanh, vừa kêu lên, vừa phân liệt.
“Cách cách” một tiếng, kiếm rơi xuống trước đó, hư không nứt vang.
Nhưng thân thể Vũ Linh Tích lại chủ động tách ra làm hai, không dám để Hữu Tứ Kiếm chém trúng, tiếp theo hóa thành vô số giọt nước, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Trong đó phần lớn, bắn về hướng, vẫn là nơi Khương Bố Y độ kiếp!
“Chạy?”
Dưới “Nhanh Nhẹn”, ý thức chiến đấu của Từ Tiểu Thụ so với trước kia, cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Giờ phút này, hắn nhìn động tác của Vũ Linh Tích, tựa như đang xem một tên hề thoát thân, biểu diễn thập phần buồn cười, đơn giản khiến người ta bật cười.
“Hỏa đạo bàn!”
“Thiên Nhân Hợp Nhất!”
Trận đồ áo nghĩa dưới chân lại biến đổi, đường vân phức tạp trong nháy mắt phác họa ra màu sắc nóng rực.
“Tầng thứ sáu áo nghĩa trận đồ?”
Ở phía sau vượt qua biển sâu, ý đồ trợ giúp Thụ gia một phần lực, Phong Tiêu Sắt đám người, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Thụ gia, còn nắm giữ áo nghĩa Hỏa hệ?
A, có thể lý giải.
Dù sao hắn đã là nam nhân nắm giữ năm tầng áo nghĩa cảnh giới, thêm một tầng nữa, cũng không cảm thấy kinh ngạc đi.
Hơn nữa, hắn vẫn là truyền nhân của Thánh nô Vô Tụ, Tẫn Chiếu nhất mạch, không phải sao?
Năng lực hắn bày ra trước mắt, đương nhiên.
“Cái rắm!”
Phong Tiêu Sắt đột nhiên thóa mạ lên tiếng, hai mắt hiện ra vẻ ghen ghét đáng sợ, đè thấp thanh âm phát tiết nói:
“Chuyện này mẹ nó căn bản không thể nào! Làm sao có người có thể nắm giữ sáu tầng áo nghĩa cảnh giới? Còn trẻ tuổi như vậy?”
“Hắn đáng chết a!”…
“Tẫn Chiếu Thiên Phần!”
Trên không trung xa xa, chân đạp hỏa đạo bàn, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy Hỏa Thần ý chí phụ thể, trong nháy mắt hiểu rõ mình nên dùng Hỏa hệ như thế nào, để khắc chế Thủy hệ của Vũ Linh Tích.
Lập tức quét mắt qua, trong tầm mắt, bản thể Vũ Linh Tích hóa thành vô số giọt nước, không sót một giọt nào, toàn bộ bốc cháy lên Bạch Viêm.
Đặc thù bị động kỹ Thiên Nhân Hợp Nhất, tác dụng lớn nhất không phải để người ta giẫm ra hỏa đạo bàn cố làm ra vẻ, mà là nó có thể mượn lực lượng thiên đạo, cường đại hóa lực lượng hỏa hệ của bản thân.
“Bụp bụp!”
Tiếng vang rất nhỏ vang lên, giọt nước mà Vũ Linh Tích hóa thân, trong nháy mắt bị bốc hơi hơn phân nửa.
Hắn tựa như mới phản ứng lại, trên không trung lại là trận đồ áo nghĩa Thủy hệ triển khai.
“Thủy đạo nặng, thấm vạn vật, an âm thanh.” Thanh âm này từ bốn phương tám hướng vang lên, trùng trùng điệp điệp, huyền diệu phi phàm.
Một tiếng qua đi, Tẫn Chiếu Bạch Viêm đang thiêu đốt trên giọt nước của Vũ Linh Tích, trong nháy mắt, đều bị dập tắt!
“Chỉ có vậy?”
Từ Tiểu Thụ không sợ hãi mà ngược lại cười, giống như là sớm đoán được màn này, thấy thế lập tức đốt lên Tẫn Chiếu Nguyên Chủng trong khí hải.
Lúc này Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, đã sớm khác xưa, tỏa ra quang mang màu sắc thuộc về Thánh cấp chí bảo.
Dưới trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, dưới sự gia trì lực lượng của Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, Từ Tiểu Thụ lại điểm một cái.
“Tẫn Chiếu Thiên Phần!”
Thức thứ nhất đến từ Tang lão, dùng để đánh Vũ Linh Tích chỉ lo chạy trốn này. Từ Tiểu Thụ đánh đến nghiện!
“Bụp bụp!”
Tiếng vang nhỏ lại nổi lên.
Vượt quá dự kiến của tất cả mọi người.
Ánh sáng so với áo nghĩa Thủy hệ, giống như tiểu vu gặp đại vu, hỏa đạo bàn, mạnh mẽ trên địa bàn của áo nghĩa Thủy hệ, đem nơi đây tất cả nước, lại nhóm lửa!
“Xuy.”
Giọt nước mà Vũ Linh Tích hóa hình lại bị bốc hơi hơn phân nửa, so với lúc ban đầu, đã không đủ một hai phần mười.
Chỉ còn lại không tới mấy trăm giọt nước tụ lại một chỗ, giống như là đang biểu đạt áo nghĩa Thủy hệ viên mãn của Vũ Linh Tích không áp chế được áo nghĩa Hỏa hệ giả kia, mang đến rung động cảm xúc.
Một giây sau, trên trận đồ áo nghĩa Thủy hệ lơ lửng xuất hiện một giọt thánh huyết, “lạch cạch” nổ tung, tụ hợp vào trong đó.
“Cút ngay cho ta!”
Thanh âm táo bạo của Vũ Linh Tích vang lên.
Lực lượng thánh huyết rót vào, áo nghĩa Thủy hệ tỏa ra sức sống, rốt cục có thể ngăn cản hỏa đạo bàn dưới sự gia trì của Tẫn Chiếu Nguyên Chủng các loại lực lượng, lập tức tưới tắt Tẫn Chiếu Bạch Viêm của Từ Tiểu Thụ.
Vũ Linh Tích mang theo những giọt nước còn sót lại, ngay cả tụ hợp cũng không dám, tiếp tục lao nhanh về phía Khương Bố Y ở phương xa.
Phong Tiêu Sắt khẽ động bước chân.
Hàn gia cũng giơ móng vuốt lên.
Mộc Tử Tịch nhìn quanh hai bên, sửng sốt không tìm ra bản thể Vũ Linh Tích ở đâu.
Muốn nàng đối với hàng trăm hàng ngàn giọt nước từng cái thi triển Thần Đọa, đây không phải là công kích quân địch, đó là đang tự tìm đường chết!
“Chiêu này của hắn, không chỉ đối với Từ Tiểu Thụ, mà còn đối với ta?” Mộc Tử Tịch giận dữ vô cùng.
“Chỉ có vậy, chỉ có vậy thôi sao?”
Nhưng Từ Tiểu Thụ không chút hoang mang, đè xuống xúc động muốn ra tay của những người quan sát phía sau.
“Chỉ có vậy mà đã không nhịn được, uống thánh huyết rồi sao?”
Từ Tiểu Thụ nhếch môi, mắt mang mỉa mai.
Hắn ngay cả thánh huyết cũng không cần, trực tiếp đốt lên thánh lực trong khí hải.
Vị cách của ta, ở trên ngươi!
“Đốt cho ta!”
Một tiếng rơi xuống, hỏa đạo bàn dưới chân giống như là bị kích thích, “xoát” một cái khuếch trương đến khoảng cách ngàn dặm xa xa, ngay cả biển sâu phía sau cũng bao phủ vào trong.
Mọi người còn tưởng rằng đây chỉ là dị tượng, tác dụng thực chất không có bao nhiêu.
Bởi vì trận đồ áo nghĩa của Từ Tiểu Thụ vừa mở ra, kéo dài ra, ánh sáng trên đó, liền càng yếu ớt.
Lúc này, đã mờ mịt không thể thấy.
Hắn cái kia rõ ràng không phải là áo nghĩa trận đồ trọn vẹn, lực lượng quả thực không đầy đủ!
Thế nhưng.
“Bụp bụp.”
Bốn phương tám hướng truyền ra dị hưởng thuộc về Tẫn Chiếu Bạch Viêm.
Dưới mắt thường, lại không nhìn thấy nơi nào có Bạch Viêm toát ra, ngay cả giọt nước do Vũ Linh Tích biến thành cũng không.
“Nóng.”
Phong Tiêu Sắt vô thức cào lưng, cảm giác trước mắt nhòe đi, hắn chớp mắt một cái, lúc này mới đột nhiên ý thức được điều gì.
Không tốt!
Không phải mắt ta hoa, cũng không phải ta ngứa.
Là mảnh thiên địa này đều đang vặn vẹo, nơi này tất cả, đều muốn bốc cháy lên!
“Lão già chết tiệt a…”
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy Vũ Linh Tích liều mạng chạy trốn về phía trước, chính là không muốn giao chiến.
Trong đầu hắn, bỗng nhiên xuất hiện hình tượng Tang lão xuất hiện, cứu vớt mình trong Bát Cung.
Lúc đó, Tang lão giẫm lên đôi giày cỏ hở ngón chân, đội chiếc nón lá nghiêng nghiêng.
Hắn nói với mình:
Nguyên tố chi thể, có ba loại kiểu chết!
Từ Tiểu Thụ vô thức đưa tay phải ra, động tác hoàn toàn trùng điệp với bóng dáng trong trí nhớ kia.
Búng tay, khẽ gõ vào hư không.
“Long Dung Giới.”
Oanh!
Thanh âm nhẹ nhàng rơi xuống, hư không tại thời khắc này hoàn toàn vặn vẹo.
Lấy phạm vi bao phủ của hỏa đạo bàn làm ranh giới, trong vòng ngàn dặm nứt ra khe lớn, Bạch Viêm như núi lửa phun trào, bạt không mà lên.
Mê cung tường vây, phế tích Chân Hoàng Điện, Thiên Trạch Quốc bị chia làm hai. Giờ khắc này, toàn diện trở thành chất dẫn cháy của Tẫn Chiếu Bạch Viêm.
Khi tòa thành lũy hình tròn do bạch sắc hỏa diễm đổ bê tông mà thành khép kín trên không trung.
Giọt nước mà Vũ Linh Tích hóa hình, thậm chí còn chưa đi ra ngoài trăm dặm.
Vô số giọt nước, líu lo mà dừng lại.
“Bụp bụp!”
Vài tiếng dị hưởng vang lên.
Chỉ riêng nhiệt độ không gian bố trí, phần giọt nước được dùng để che mắt mọi người, trong nháy mắt bị bốc hơi, chỉ còn lại một điểm cuối cùng.
Một giọt nước định giữa không trung kia, vào lúc này chướng mắt như vậy, giống như là một điểm mực dày đặc duy nhất trên bức tranh trống không.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy!”
“Còn muốn chạy?”
Từ Tiểu Thụ không cần suy nghĩ, liếc mắt liền có thể nhìn ra cái gì mới là bản thể Vũ Linh Tích, lúc này hỏa đạo bàn dưới chân xoay tròn.
“Bụp bụp!”
Ngàn dặm Long Dung Giới, sau khi bị chưng khô không gian, lộ ra đại đạo hỏa hệ trần trụi, hóa thành vô số xiềng xích Bạch Viêm, quấn lên giọt nước duy nhất còn lại trong phương thiên địa này.
“A! !”
Vũ Linh Tích hét thảm một tiếng, bản thể bị đạo tắc hỏa hệ quấn chặt, thiêu đốt mà ra, hóa thành một thân hình giãy dụa đau khổ trong Bạch Viêm.
“Từ, Tiểu, Thụ!”
Hắn dường như rốt cục từ bỏ ý định chạy trốn, dữ tợn nghiêm mặt xoay người lại, muốn chiến đấu.
Ánh sáng của văn tự áo nghĩa Thủy hệ sáng lên.
Trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt của nó, lại đem hỏa đạo bàn của Từ Tiểu Thụ áp chế xuống.
“Chết đi!”
Vũ Linh Tích hung dữ gào thét, gắng gượng chống đỡ Bạch Viêm chi lực gia trì trên thân từ hỏa đạo bàn, Tẫn Chiếu Nguyên Chủng, giữa không trung một chưởng hư nắm.
Đông!
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy trái tim chấn động, giống như là bị người khống chế, lập tức ngừng đập.
Hắn đầy người huyết thủy từ trong thân thể bị tung ra, xuất ra bên ngoài thân.
“Từ Tiểu Thụ!”
Phía sau Mộc Tử Tịch quýnh lên.
Sở trường của Vũ Linh Tích, nàng cũng có nghe thấy.
Khi nàng định ra tay gấp rút tiếp viện, Mộc Tử Tịch lại kinh ngạc nhìn thấy, Từ Tiểu Thụ vốn nên không thể động đậy do bị thao túng toàn thân hàm lượng nước. Đột nhiên mất đi tất cả sinh mệnh lực, hóa thành linh khí tiêu tán!
Mà sau lưng Vũ Linh Tích đang bị vây trong xiềng xích Bạch Viêm, một Từ Tiểu Thụ khác lại xuất hiện.
“Phân thân?”
Mộc Tử Tịch trừng lớn mắt.
Nàng nhớ ra rồi, trong Nguyên Phủ thế giới có rất nhiều linh khí phân thân loại này của Từ Tiểu Thụ.
Nguyên lai, chính là vì dùng vào thời điểm này?
Thế nhưng là…
Từ Tiểu Thụ hoán đổi từ lúc nào?
“Chỉ có vậy? Chỉ có vậy? Chỉ có vậy thôi sao?”
Khi thanh âm khiêu khích cực hạn kia truyền đến bên tai, kinh hãi và lửa giận nổ tung trong đầu Vũ Linh Tích, thậm chí còn lấn át thống khổ truyền đến từ trên thân.
“Ngươi!”
Mãnh liệt quay đầu, phía sau có thêm một ác ma mỉm cười.
“Có thể bị ngươi khống chế một lần, hai lần, ba lần. Chẳng lẽ còn có thể bị ngươi khống chế cả một đời sao?”
“Chiêu này của ngươi, sớm đã dùng nát! Còn muốn có hiệu quả sao?”
Từ Tiểu Thụ cong cánh tay phải lên, trong đầu hiện lên là lời dạy bảo cuối cùng của Tang lão đối với mình.
Nguyên tố chi thể, loại kiểu chết cuối cùng, lực lượng tuyệt đối!
“Lấy niệm hóa hình, phụ chi tại thể; lấy thần nhập niệm, huyễn chi tại hình; thông triệt thiên đạo, dung hội cửu thần huyễn tưởng ở giữa, hư đã là thực, thực chính là hư.”
Tang lão tựa như đang ở trước mắt.
Từ Tiểu Thụ đi ở phía sau.
Tang lão giơ tay lên, ống tay áo cánh tay phải bắt đầu cháy xuyên, tung bay.
Từ Tiểu Thụ cũng giơ cao cánh tay phải lên, tâm niệm vừa động, lực lượng của hỏa đạo bàn, Tẫn Chiếu Nguyên Chủng áp súc lên trên đó.
Trong nháy mắt, ống tay áo từng mảnh cháy xoắn, nhẹ nhàng mà đi.
Mà từng khúc cơ bắp lộ ra trên cánh tay phải, cũng như than gỗ bị đốt cháy trong nháy mắt, trở nên nhăn nheo vô cùng, đen chìm như mực!
“Đây là.”
Vũ Linh Tích con ngươi rung động, nhìn biến hóa trên cánh tay phải Từ Tiểu Thụ, da đầu tê dại, chỉ cảm thấy tử ý cực độ.
Hắn linh niệm quét về phía linh khí phân thân bị mình một chưởng bóp chết, lại chấn động cực độ nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, lớn tiếng chất vấn:
“Làm sao ngươi có thể tránh được!”
“Ta xuất thủ căn bản không có dấu vết, làm sao ngươi có thể làm được ve sầu thoát xác?”
Vũ Linh Tích gào thét vài tiếng, ý đồ át đi thế công của Từ Tiểu Thụ, hắn cũng căn bản không tin mình chỉ khống chế được một Từ Tiểu Thụ giả.
Nhưng đối phương không hề đáp lại, trong nháy mắt, Vũ Linh Tích tự mình hiểu ra tất cả.
“Ý thức chiến đấu!”
Thứ này, ở cùng cảnh giới, trong phần lớn tình huống, sẽ bị bỏ qua.
Tựa như, chính là mấu chốt để Từ Tiểu Thụ thắng mình một bậc lúc này?
Tại Thánh Thần đại lục, bình thường luyện linh sư không luận ý thức chiến đấu, bởi vì rất nhiều người cố gắng cả đời, đều khó mà nhập cảnh, ý thức chiến đấu không chênh lệch là bao.
Mà thật sự có thể làm được nhập cảnh, nói rõ tốc độ phản ứng, cơ bắp ký ức, phương thức chiến đấu các loại của nó, sớm đã tự thành lưu phái, không phải người thường.
Ý thức chiến đấu có ba cảnh, bình thường Thái Hư, căng hết cỡ nhập nhất cảnh.
Vũ Linh Tích khác người thường, dưới nhiều lần rèn luyện, cùng với sự gia trì của áo nghĩa Thủy hệ, có thể vào nhị cảnh.
Nhị cảnh ý thức chiến đấu, gần như dựa vào phản ứng, liền có thể nghiền ép đại đa số người.
Dưới ý thức này, luyện linh sư có thể bắt được càng nhiều chi tiết trong thời gian chiến đấu, làm ra phản ứng tạm thời, phản đoạt tiên cơ.
Vũ Linh Tích cũng là bỗng nhiên mới ý thức tới, Từ Tiểu Thụ so với hắn càng không phải người.
Tốc độ phản ứng, cơ bắp ký ức các loại của hắn, vượt xa mình, điều này có thể nhìn thấy một chút từ những lần hắn gặp chiêu phá chiêu trước đó.
Mà vừa rồi trong nháy mắt, hắn cũng không phải là dự đoán được mình ra tay, mà là dựa vào tốc độ phản ứng cao hơn mình rất nhiều, trong nháy mắt mình ra tay, có phán đoán lưu lại một bộ linh khí phân thân, bản thể biến mất!
“Là.”
“Ngươi nắm giữ một môn đặc thù biến mất phương pháp, còn có một thức thuần di không bị người phát giác!”
“Đây, mới là nguyên lý ve sầu thoát xác của ngươi?”
Vũ Linh Tích suy nghĩ như điên, áp chế thống khổ trên thân, còn đang thử nghiệm dùng ngôn ngữ vặn vẹo ý niệm của Từ Tiểu Thụ, để hắn buông xuống công kích, trả lời mình.
Nhưng thế của Từ Tiểu Thụ vừa súc xong, ý cười trên mặt thu lại, chợt trợn mắt, cánh tay phải cháy đen, bạo lực đâm tới!
“Vô Tụ.”
“Linh Huyết Chi Độn!”
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vũ Linh Tích cũng kết thúc che giấu, đem chiêu liều mạng sử dụng.
Hắn thân thể ngửa ra sau, từ mi tâm bắn ra một điểm máu đen, trực tiếp xuyên qua Bạch Viêm hừng hực đang thiêu đốt trên thân, vọt tới sau đầu.
Điểm máu đen này, lại không thể bị đốt cháy!
“Linh hồn phương diện độn thuật?”
Từ Tiểu Thụ mặt không đổi sắc, chiêu thức trên cánh tay phải cũng chưa từng ngừng lại.
Nhưng đại não hắn, lại giống như chia làm hai nửa, một nửa xử lý công kích, một nửa phân tích ý đồ của Vũ Linh Tích.
“Bạch Viêm xác thực tạm thời còn không đốt được những thứ cụ thể thuộc về linh hồn.”
“Độn thuật này của hắn, lấy linh huyết làm dẫn, bước tiếp theo tất nhiên là đem tinh thần ý chí các loại của bản thân, toàn bộ đạo nhập vào trong đó.”
“Dựa vào cái này hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của Bạch Viêm, thậm chí lợi dụng độn thuật này, xuyên qua Long Dung Giới, bỏ trốn.”
“Bỏ chạy thiên đạo về sau, liền có thể mượn nhờ áo nghĩa Thủy hệ tái tạo nhục thân.”
Trong mắt Từ Tiểu Thụ, thế giới gần như là tạm dừng, động tác của Vũ Linh Tích chậm rãi như vậy.
Hắn thậm chí có thể thấy rõ biến hóa trên thân Vũ Linh Tích.
Từ linh hồn năng lượng, đến tinh thần ý chí, đều như mình đoán, bắt đầu tụ lại về phía linh huyết.
Từ Tiểu Thụ bật cười một tiếng.
Vũ Linh Tích tính toán kỹ hết thảy.
Thay người khác đến, thật có thể cho hắn chạy.
Nhưng “Nhanh Nhẹn” cấp Bán Thánh của mình vừa mới điểm lên, sợ cái gì?
Sợ chính là trong chiến đấu với Bán Thánh, phản ứng không kịp a!
Huống chi, ngươi chỉ là Trảm Đạo nho nhỏ?
“Trước mắt, đều là ma.”
Hai mắt ngưng tụ, khí thế biến đổi.
Động tác trên tay Từ Tiểu Thụ không hề bị ảnh hưởng, cảnh giới thứ nhất của Tâm Kiếm thuật, lại hạ bút thành văn.
“Cái này…”
Phía sau Phong Tiêu Sắt đã hoàn toàn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Hắn một mực chờ đợi thời cơ Thụ gia thất thủ đã đến, vẫn muốn giống như Chu Nhất Viên đi biểu hiện một phen.
Vì, chính là làm sâu sắc ấn tượng của Thụ gia đối với mình, vì hợp tác sau này giữa Thượng Thương Đệ Nhất Lâu và Tuất Nguyệt Hôi Cung phái chủ chiến, mở ra một chút thuận tiện.
Thế nhưng là.
Từ đầu đến cuối, Vũ Linh Tích được xưng là đệ nhất thanh niên thế hệ của đại lục, bị Thụ gia nắm chặt!
Tất cả tính toán, đều yếu hơn Thụ gia không chỉ một bậc!
Ngay cả khi độn thuật cuối cùng muốn sử dụng, Phong Tiêu Sắt muốn hỗ trợ ngăn cản, kết quả phát hiện…
Thụ gia trở tay tế ra một cảnh giới khác của Cổ Kiếm Thuật!
Khí thế kia, dù là chỉ nhắm vào một mình Vũ Linh Tích, Phong Tiêu Sắt ở đó làm sao có thể không nhận ra, là Tâm Kiếm thuật “Trước Mắt Thần Phật”?
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Chín đại kiếm thuật hắn nghiên luyện ba đại?
Mười tám kiếm lưu hắn nắm giữ ba tầng?
“Trước Mắt Đều Là Ma.”
“Đều là ma.”
“Ma.”
Vô tận hồi âm, dập dờn bên tai, lâu mà không dứt.
Khác với rung động cảm xúc của Phong Tiêu Sắt, rung động của Vũ Linh Tích lúc này, là đến từ tinh thần, linh hồn phương diện.
Tất cả của bản thể hắn, còn chưa trốn vào trong linh huyết, hoàn chỉnh độn thuật bỏ chạy.
Kẹt tại khe hở giữa thi triển độn thuật và hoàn thành.
Hắn, bị khống chế?
Cái này đã không thể tính là khe hở a!
Trong mắt người thường, thi triển độn thuật và độn thuật thành hình, trong lúc này căn bản không có khe hở!
Phản ứng của Từ Tiểu Thụ, là nhị cảnh đỉnh phong? Hay là tam cảnh?
Hắn bị đại năng đoạt xá rồi!
“Ông.”
Đầu óc chấn động một tiếng.
Tất cả suy nghĩ của Vũ Linh Tích gãy mất, chỉ cảm thấy linh hồn xoắn ốc thăng thiên, bị ánh mắt của Từ Tiểu Thụ dẫn dắt, dẫn vào một thế giới hoàn toàn mới.
Hắn tiến vào hắc ám.
Hắn thấy được lôi tai, núi lửa, biển động các loại tai nạn tận thế.
Hắn thấy trong thế giới tận thế, có một tòa cổ lâu chín mươi chín tầng trống rỗng rút lên.
“Thế giới rộng lớn như vậy, ta như sâu kiến.”
“Cao lầu nguy nga như vậy, ta giống như hạt bụi.”
Tâm cảnh Vũ Linh Tích phảng phất như thêm một tầng vết nứt, nhìn bóng lưng màu đen trên đỉnh cô lâu, không hiểu sao thấy hèn mọn.
Hắn cảm thấy người cao ngạo như vậy, mới có thể coi là cự nhân chân chính, mới có thể coi là đứng ở đỉnh thế giới.
Mà hạng người lâu la như mình, cho dù nắm giữ áo nghĩa chi lực, bất quá vương tọa mà thôi, khoảng cách phong thánh xưng tổ, còn có khoảng cách không thể vượt qua!
“Một kiếm.”
Điện cô lâu, bóng lưng kiệt ngạo hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn xuống.
Giống như lời hắn nói, một thức tâm kiếm, ngàn vạn ác ma hội tụ, toàn diện chém vào trong tinh thần thể của Vũ Linh Tích, đem ý chí của hắn, hoàn toàn vỡ nát.
Chốc lát huyễn cảnh, cũng là vĩnh hằng.
Thế giới hiện thực, bất quá một cái chớp mắt.
Người đứng ngoài quan sát chỉ có thể thấy.
Một khắc này, sau đầu Vũ Linh Tích tràn ra một giọt linh huyết màu đen, vốn nên bỏ chạy, mà Từ Tiểu Thụ thì giơ cánh tay phải lên, ánh mắt biến đổi.
“Phốc!”
Sau đó, động tác của Vũ Linh Tích đột nhiên bỏ dở, miệng phun máu tươi, “bành” một tiếng, trên thân thể nổ tung vô số ma quỷ.
Biểu lộ của hắn trong nháy mắt che lấp, ánh mắt biến thành huyết hồng, dắt cuống họng khàn khàn cuồng hống, một bộ dáng tẩu hỏa nhập ma.
“Đây là kiếm thuật gì?”
Phong Tiêu Sắt nhìn đến ngây dại!
Nào có “Trước Mắt Thần Phật” như vậy?
Tâm Kiếm thuật là chém ý chí của người, nhưng cũng không đạt tới tình trạng vừa nhìn, khiến người ta tẩu hỏa nhập ma?
Từ Tiểu Thụ tu, là Tâm Kiếm thuật gì vậy?
Nhưng bất kể như thế nào, dưới một thức cường khống này, đường lui của Vũ Linh Tích bị bóp chết.
Hắn ngã xuống, thân thể thậm chí không thể tiếp tục thao túng linh nguyên, đình trệ giữa không trung, “hưu” một tiếng liền rơi xuống.
Từ Tiểu Thụ phản ứng cực nhanh.
“Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ!”
Thân thể Vũ Linh Tích vừa mới hạ xuống.
Cánh tay phải cháy đen mà hắn chờ đợi đã lâu, một kích, liền xuyên qua trái tim đối phương!
“Phốc!”
Ánh mắt tan rã của Vũ Linh Tích vì đau mà lồi ra, há miệng chính là huyết sắc phiêu tán rơi rụng.
Sau Tâm Kiếm thuật “Trước Mắt Đều Là Ma”, hắn thất khiếu chảy máu, trên thân còn có ma khí lượn lờ.
Mặc dù tạm thời nhấc lên chút linh nguyên muốn chống cự, cường độ của Vô Tụ · Xích Tiêu Thủ, cũng đủ để phá nát tất cả phòng ngự của hắn.
“Từ.”
“Từ Tiểu Thụ.”
Vũ Linh Tích banh ra mắt, mím môi thống khổ, trong mắt không thể tin, nhìn cánh tay xuyên ngực mà qua kia, răng môi run rẩy, lại khó nói nên lời.
Từ Tiểu Thụ lẳng lặng nhìn người trên cánh tay phải cúi xuống, vẫn còn có thể duy trì chút ít ý thức.
“Đây chính là áo nghĩa chi lực?”
“Đây chính là tâm cảnh mà Trảm Đạo mới có sau khi vương tọa viên mãn?”
“Ngay cả Tâm Kiếm thuật ‘Trước Mắt Đều Là Ma’, đều không thể trong nháy mắt ma hóa hắn?”
Trong đầu Từ Tiểu Thụ chợt hiện lên hình ảnh Tang lão bị Ái Thương Sinh Tà Tội Cung bắn trúng một tiễn trong Bát Cung, tiếp theo ma khí lượn lờ, khó mà nói nên lời.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt điềm nhiên như không của hắn