Chương 1087: Mạnh nhất hồn linh? Hư không tướng quân! | Ta cos bi dong ky
Ta cos bi dong ky - Cập nhật ngày 14/02/2025
Ngươi đang nói những lời quỷ quái gì vậy!
Ba người còn lại ở đây, tim cùng nhau đập rộn lên.
Từ động tác, thần thái, đến ngôn ngữ của Từ Tiểu Thụ, cho bọn hắn cảm giác, gia hỏa này không hề nói dối, hắn thật sự nhìn thấy thứ vốn không nên bị người khác trông thấy.
Nhưng, ở nơi này có vị nào không phải cao thủ về linh hồn?
Quỷ bà đương nhiên không cần phải nói, dù nàng không dám tự xưng là người có cảnh giới đăng phong tạo cực về linh hồn, nhưng lúc này “Thực Thân Hồn Độn” lực lượng vẫn còn tích góp trong linh hồn thể, trong thời gian ngắn, nàng có thể bộc phát ra công kích linh hồn cơ hồ tiếp cận Dị bộ thủ tọa.
Điều này kéo theo, tự nhiên là linh giác tăng cường, nhưng Quỷ bà lần này vẫn như cũ không nhìn thấy gì cả.
Mai Tị Nhân, Tiếu Không Động cũng giống như vậy.
Với tư cách là những người đều tu tập “Quỷ Kiếm Thuật”, riêng phần mình đều nắm giữ “Quỷ Kiếm Thuật” cảnh giới thứ nhất “Ngự Hồn Quỷ Thuật” đại năng, có “Quỷ ký” thức, trên đời này có quỷ vật gì mà không nhìn thấy?
Thế nhưng, Từ Tiểu Thụ hiện tại chỉ vào, nói xong, trong mắt bọn hắn, cũng chỉ có không khí!
“Đừng làm rộn.” Mai Tị Nhân nhíu mày, cho rằng đây là Từ Tiểu Thụ đang hù dọa Quỷ bà, “Bây giờ không phải lúc nói đùa.”
“Bị kinh sợ, bị động giá trị, +1.”
Từ Tiểu Thụ ngược lại tự dọa mình.
Hắn cho rằng hắn trông thấy, kỳ thật ba người ở đây cũng có thể trông thấy, không ngờ, có vẻ như hắn mới là kẻ đặc biệt?
“Ta, ta không có nói đùa…” Từ Tiểu Thụ vô thức rụt mấy bước, lùi về phía sau Tị Nhân tiên sinh, “Các ngươi, thật sự không thấy được?”
Mai Tị Nhân sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Ngươi thấy được cái gì?”
Từ Tiểu Thụ nuốt nước miếng, không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: “Không lẽ nào, lão sư các ngươi có thể triệu hồi linh, chỉ có đất cát, cỏ rêu, bụi bặm, những ‘Linh’ nhỏ yếu này thôi sao?”
“…” Mai Tị Nhân nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh siết chặt quạt giấy, kìm nén xúc động muốn cho Từ Tiểu Thụ một cái bạt tai, “Ngươi có ý gì!”
Tiếu Không Động đột nhiên nhìn bốn phía, cảm thấy gió đêm có chút lạnh, vầng trăng trên đỉnh đầu trực tiếp bị hắn hoán đổi thành mặt trời.
Quỷ bà lúc này mới cảm thấy khá hơn một chút, ấm áp, loại đồ vật mờ mịt nhìn không thấy kia, dường như biến mất.
“Không có…” Từ Tiểu Thụ cũng ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm sau lưng Quỷ bà, lại quét bốn phía một vòng, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tiếu Không Động, “Đại sư huynh, ngươi thử biến lại thành mặt trăng xem?”
Bị câu nói này làm cho lạnh cả tim, nhưng nhìn Tị Nhân tiên sinh, Tiếu Không Động chỉ có thể bất đắc dĩ cắn răng, đem huyễn cảnh thế giới chuyển về ban đêm.
Mặt trăng, mọc lên.
Tay Từ Tiểu Thụ lúc này khẽ run rẩy, chỉ vào sau lưng Quỷ bà, kinh hãi hét lên: “Chính là cái này a, các ngươi nhìn không thấy? Được, ta đi, bọn chúng lại đi ra!”
Bọn… nó…?
Lần này, Mai Tị Nhân thân thể cũng khẽ run rẩy, rốt cục nhịn không được, “phì” một tiếng cho Từ Tiểu Thụ một quạt, “Đừng nói nhảm!”
Tim Quỷ bà thật lạnh thật lạnh, cảm giác tu luyện linh hồn một đạo sau bao năm mất đi cảm xúc kinh dị, giờ khắc này lại tìm về được.
Ánh mắt Tiếu Không Động đảo nhanh, con ngươi trong hốc mắt trên dưới trái phải vận động không quy tắc, ngay cả “Quỷ ký màu đỏ” ở mi tâm cũng hiện ra, vẫn như trước không tìm được gì.
Từ Tiểu Thụ hít sâu một hơi.
Hắn thật sự không có nói đùa, không đáng!
Hắn cũng rốt cục xác định những thứ quỷ quái này, chỉ có mình hắn có thể trông thấy!
“Cánh tay, đùi, còn có khối thịt, lớn như vậy…” Từ Tiểu Thụ trên không trung khoa tay múa chân vẽ một vòng tròn lớn, rùng mình nói:
“Đây rõ ràng là thân thể không trọn vẹn của cự nhân…”
“Còn có tàn binh khí chi linh, nhưng triệu hồi không được linh của chúng, giống như bị năm tháng phong hóa, hiện tại chỉ còn lại vết tích… Nhưng cũng lớn, đây rõ ràng là vũ khí của chúng…”
“Còn có vị này….”
Nói xong ánh mắt hắn dừng lại, tại Quỷ bà vẻ mặt trắng bệch, ánh mắt Từ Tiểu Thụ tập trung vào phía sau nàng, yết hầu khẽ động.
“Vị này… Phải hình dung như thế nào đây…”
Xoẹt một cái.
Hắn còn chưa bắt đầu hình dung, Quỷ bà bỗng nhiên biến mất tại vị trí ban đầu, đổi sang chỗ khác đứng vững.
Khóe môi Từ Tiểu Thụ co lại, ánh mắt đi theo chuyển tới, hắc hắc một tiếng nói: “Ngươi, ngươi giẫm lên đầu nó….”
Quỷ bà:? ? ?
Nàng thật sự cảm thấy Từ Tiểu Thụ đang hù dọa mình!
Nhưng giờ khắc này, nàng cũng thật sự không ngăn được nội tâm sợ hãi, khẽ dời sang bên cạnh một bước.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ liền đổi xanh: “Nói, cự nhân! Ngươi bây giờ giẫm lên con ngươi của người ta, ngươi thật là không khách khí a!”
Biểu lộ của Quỷ bà trong nháy mắt mất khống chế, “A” một tiếng kêu quái dị sau đó bay lên không, đi đến bên cạnh Tiếu Không Động cách đó không xa.
Trời đất bao la, nàng lại cảm thấy không có chỗ dung thân!
Chuyện này quá kinh khủng!
Từ Tiểu Thụ, rốt cuộc đã thấy cái gì?
“Nói!” Mai Tị Nhân hít một ngụm khí lạnh, nặng nề nói.
“Nói không rõ ràng, ta trực tiếp vẽ cho các ngươi xem…” Từ Tiểu Thụ dùng sức chớp mắt.
Tỉnh táo lại, tay hắn khẽ động, “Hội họa tinh thông” liền đem trên con đường dài này, từ khi mở ra “Quỷ ký” về sau nhìn thấy tất cả hình tượng, đều vẽ ra.
Mai Tị Nhân, Tiếu Không Động, Quỷ bà ba người, trong sự gấp gáp cùng khó hiểu, liền thấy cuối phố dài từ xa tới gần, bắt đầu từ linh lực dựng lên một bức tranh tràn ngập khí tức rách nát.
Vết máu khô cạn màu đen rải đầy đường đi, thiết lập âm u làm nhạc nền.
Bức tranh tiến lên, phố dài bỗng nhiên xuất hiện nửa cái đầu cự nhân cao mấy trượng, trước người nó cắm một thanh đại kiếm gãy, cũng cao vô cùng.
Lại tiến lên, các loại chi thể gãy, khí quan của cự nhân, ngổn ngang lộn xộn, hoặc bày trên phố dài, hoặc treo trên tường thành cổ, phía trên những tàn binh, kinh khủng mà quỷ dị.
Bức tranh phân nửa, từ dưới chân mấy người xuyên qua, Quỷ bà nhìn thấy mình vừa rồi giẫm qua cái đầu lâu của người khổng lồ kia, cùng ánh mắt của nó…
Lại kéo dài, ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên ngưng trọng, bởi vì vị trí kia, chính là nơi Từ Tiểu Thụ nói “vị kia đặc biệt” ở…
Bức tranh dừng lại ở đó, lãng phí rất nhiều thời gian, mới sinh động phác họa ra một cự nhân cao khoảng một trượng.
Nó mang trên mình bộ khôi giáp to lớn màu đỏ như máu, bên trên điêu khắc đường vân cổ xưa phức tạp, cùng các loại vết kiếm, vết đao chém qua lưu lại dấu ấn.
Người khổng lồ này không đứng, nó nửa quỳ trên đường dài, đầu đội mũ giáp huyết sắc ngẩng lên nhìn trời, tựa hồ thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng hốc mắt, hiện nay chỉ còn hai đoàn quỷ hỏa âm u.
Ngực nó còn cắm một thanh đại kiếm khổng lồ, chuôi kiếm cao bằng hắn, cổ xưa loang lổ, nhưng là binh khí không bị đứt gãy hiếm hoi ở đây, chỉ là trên thân kiếm mấp mô, tràn đầy thương tổn do chiến đấu.
Bức tranh kết thúc, biến mất ở phía bên kia phố dài.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trọng kiếm đâm thủng ngực, nửa quỳ ngẩng đầu của vị tướng quân cự nhân làm cho rung động, bởi vì dù chỉ là tranh vẽ, Từ Tiểu Thụ đã hoàn mỹ tái hiện lại “ý” của nó.
“Bán Thánh khí tức!”
Mai Tị Nhân ánh mắt ngưng lại, không thể tin được trong bối cảnh nơi mấy người đang đứng, còn ẩn giấu một hình tượng kinh dị mà huyết tinh như vậy.
Nhắc tới là Từ Tiểu Thụ tự mình phán đoán ra…
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn tưởng tượng lực có thể phong phú đến mức này, còn có thể phác họa ra bức tranh phố dài mỹ lệ hùng hồn như vậy?
“Nó là thật?”
Tiếu Không Động không thể tin được tất cả những điều này, đây chính là trong huyễn cảnh thế giới của hắn a!
“Chân thực tồn tại.” Từ Tiểu Thụ lại vô cùng chắc chắn gật đầu, đây chính là thứ hắn nhìn thấy, không thể nào phạm sai lầm, mà biểu hiện của Tiếu Không Động cũng không đến mức là huyễn thuật do hắn tạo ra.
“…..” Ba người trong sân cùng nhau im lặng.
Rất lâu sau, Tiếu Không Động mới rốt cục nhịn không được mắng lên: “Từ Tiểu Thụ, ngươi có bệnh sao? Nơi này còn có nhiều thi thể như vậy, ngươi thấy, ngươi không hoảng hốt?”
Từ Tiểu Thụ vai buông thõng, hai tay không khỏi ôm lấy đầu, âm lượng cũng theo đó tăng lên không ít: “Ta nghĩ đến đám các ngươi đều nhìn thấy a, các ngươi đều không hoảng hốt, vậy ta hoảng cái gì?”
Tiếu Không Động: “….”
Ngươi nói rất có lý!
Lúc này trong đầu hắn không khỏi lại hiện ra ý nghĩ xuất hiện khi cầm “Bán Thánh vị cách” cùng “Ma Thần đại thương” ở Ngủ Say Cốc.
Truyền thuyết trên Hư Không đảo, đã từng phát sinh qua chiến tranh giữa Cự Nhân tộc và Ma Thần…
Hiện tại xem ra, những điều này, có lẽ không phải truyền thuyết?
“Nó là cái gì?” Từ Tiểu Thụ không nhìn những hài cốt người khổng lồ kia, đơn độc chỉ vào vị cự nhân linh mặc huyết sắc khôi giáp kia hỏi.
Không có người trả lời, ngay cả Tiếu Không Động đối với những bí ẩn này cũng chỉ là biết một chút.
Quỷ bà lại càng không cần phải nói, hắn đối với sự tồn tại của hài cốt cự nhân đã cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy nơi này trước đây rất lâu khẳng định đã phát sinh qua những thứ mà với vị cách của hắn căn bản không thể tiếp xúc.
Bức tranh phố dài mà Từ Tiểu Thụ vẽ ra, trong mắt nàng, rung động mang đến cơ hồ tương xứng với Huyết Giới!
Trầm ngâm một hồi, Mai Tị Nhân tựa hồ như nghĩ đến điều gì, chậm rãi nói: “Hư không tướng quân!”
“Cái gì là ‘Hư không tướng quân’?” Từ Tiểu Thụ hiếu kỳ, hỏi ra câu nói này đồng thời, hắn đột nhiên nhìn thấy “Hư không tướng quân” ở xa xa, dường như bỗng nhúc nhích.
XXX!
Vừa rồi không phải ảo giác a?
Nó, nó động? Nó còn sống?
“Bị kinh sợ, bị động giá trị, +1.”
Nhưng Từ Tiểu Thụ nhìn thấy, ba người còn lại vẫn không nhìn thấy.
Mai Tị Nhân nói tiếp: “Hư không tướng quân, tục truyền chỉ có ba vị, tại thời kỳ Viễn Cổ, chính là tướng quân thống lĩnh Cự Nhân tộc trên Hư Không đảo, sau trận chiến dịch kia, những cự nhân còn lại, liền trở thành hư không tùy tùng ngày nay.”
So với hư không tùy tùng còn mạnh hơn?
Tiếu Không Động, Quỷ bà gần như đồng thời trợn tròn mắt.
Hư không tùy tùng trong mắt bọn hắn đã không dễ trêu chọc.
Có lẽ Bán Thánh đánh nhau dễ dàng, nhưng dưới Bán Thánh, cơ hồ không có cách nào đối phó với loại quái vật to lớn, ngay cả thánh lực cũng có thể thôn phệ kia.
“Hư không tướng quân” mà Từ Tiểu Thụ vẽ ra, còn mạnh hơn?
“Lộc cộc.”
Những người khác còn không cần lên tiếng hỏi “chiến dịch” ra sao, Từ Tiểu Thụ đã không nhịn được nuốt nước bọt, cướp lời nói: “Nó, nó động…”
“? ? ?” Ba người còn lại lông tóc dựng đứng, giống như mèo bị kích thích.
“Vẽ ra!” Mai Tị Nhân như lâm đại địch.
Mặc dù không biết Từ Tiểu Thụ học được loại họa kỹ này ở đâu, nhưng giờ phút này, đây là cách tốt nhất để kết nối giữa “thấy được” và “không thấy được”.
Ánh mắt của tất cả mọi người gấp gáp quét tới, ngay sau đó liền thấy Từ Tiểu Thụ điều khiển kiệt tác “Hư không tướng quân” của hắn, khẽ run lên.
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch…”
Giờ khắc này, tiếng tim đập trong sân gần như át cả tiếng của nhau.
Nhưng mà đợi đã lâu, Tiếu Không Động đều mỏi mắt chờ mong, Từ Tiểu Thụ vẫn không có động tác tiếp theo.
“Vẽ đi!” Hắn thúc giục.
Từ Tiểu Thụ cổ rụt lại, yếu ớt chỉ về phía trước: “Ta cũng muốn vẽ a, nhưng nó chỉ động có một chút như vậy, ta đã vẽ ra rồi….”
“Nhận nguyền rủa, bị động giá trị, +3.”
Không thể không nói, trong bầu không khí kinh dị quỷ dị này, Từ Tiểu Thụ đơn giản chính là chất điều hòa tốt nhất, dù sao giờ phút này sợ hãi của Tiếu Không Động đã tan biến không ít, chỉ hận không thể trói gô tiểu tử này treo ngược lên đánh cho một trận.
“Rời khỏi nơi này trước.” Mai Tị Nhân không rảnh giáo huấn Từ Tiểu Thụ, hắn nghĩ tới một vài điều.
Linh hồn chi lực có cường đại hay không, xác thực có liên quan đến tiên thiên.
Có người trời sinh linh cảm đã mạnh, có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy, Từ Tiểu Thụ không có chút nào bất ngờ chính là loại người này.
Nhưng đôi khi nhìn thấy, cũng không nhất định tốt hơn là không nhìn thấy.
Bởi vì một số tồn tại, một khi ngươi phát hiện nó, nhân quả cũng liền bắt đầu thành lập, tỷ như diện thánh.
“Mặt không biết” và “diện thánh” cùng một đạo lý, phần lớn thời gian ngươi không chiếm được kết quả tốt, kết cục chỉ có bi thương, bởi vì “Thánh, không cho khinh nhờn”… Không biết, cũng thế!
Mà theo như Từ Tiểu Thụ miêu tả, vị “Hư không tướng quân” kia có Bán Thánh vị cách là không thể chối cãi.
Mai Tị Nhân lại nghĩ, một tồn tại cường đại như vậy mà thành ra thế này, mục nát không biết bao nhiêu năm tháng, vẫn như cũ có Bán Thánh khí tức có thể cho Từ Tiểu Thụ miêu tả ra.
Vậy khi còn sống, nó đáng sợ đến mức nào?
Không thể trêu chọc!
“Đi trước.” Mai Tị Nhân liếc Tiếu Không Động một chút, nhận được cái gật đầu khẳng định của hắn, liền muốn mang theo Từ Tiểu Thụ cùng rời đi.
Không ngờ, lúc này Từ Tiểu Thụ lại không nhúc nhích, trong ánh mắt thậm chí còn lộ ra vẻ “không nỡ”.
Trừng mắt một cái, Mai Tị Nhân thoáng hiểu rõ ý nghĩ to gan của tiểu tử này, hắn luôn luôn có tư duy không đi cùng với hai chữ “bình thường”!
“Đừng làm loạn!”
“Dù nó còn có ‘Linh’ ở tầng thứ này, cũng không phải thứ ngươi bây giờ có thể khế ước.”
Mai Tị Nhân trực tiếp một quạt giấy đánh xuống.
Nhưng Từ Tiểu Thụ tránh được, còn quay đầu, trịnh trọng nói: “Lão sư, tin ta, ta so với ngươi càng tiếc mạng.”
“Lão hủ làm sao có thể tin ngươi!” Mai Tị Nhân giận dữ.
Đây là đang đùa với tính mạng!
Hắn không thể trông thấy thứ Từ Tiểu Thụ thấy, làm sao có thể đảm bảo an toàn cho học sinh này?
Mà để một người mới sơ nhập “Quỷ Kiếm Thuật” đi khế ước “Linh” của một tồn tại kinh khủng như vậy, đừng nói thành công, Mai Tị Nhân bây giờ nghĩ đến, chỉ có một trăm kiểu chết của Từ Tiểu Thụ.
“Lão sư…” Từ Tiểu Thụ nắm lấy tay Tị Nhân tiên sinh, ánh mắt trong veo, không mang theo nửa điểm tạp chất, chỉ nghiêm túc nhìn nhau, không nói thêm lời nào.
Tiểu tử ngươi… Mai Tị Nhân tròng mắt lạnh lẽo, chỉ thiếu chút nữa là mắng lên tiếng, nhưng nhìn ánh mắt của Từ Tiểu Thụ, cuối cùng hắn chỉ còn lại bất đắc dĩ.
Từ Tiểu Thụ, đúng là một kẻ xúc động, hắn ngay cả Bán Thánh cũng dám trêu đùa.
Nhưng hắn xác thực lại rất có tự mình hiểu biết, thủ đoạn cũng mạnh đến mức có thể lấy tu vi tông sư, đem Bán Thánh đều trêu đùa đến xoay quanh.
“Ngươi có nắm chắc?” Mai Tị Nhân liếc mắt về phía xa “Hư không tướng quân”, thấp giọng hỏi.
“Ít nhất, ta có thể biết tử kỳ của mình ở đâu…” Từ Tiểu Thụ không trả lời thẳng, “Dù sao không phải hiện tại!”
Hắn không nhìn Tị Nhân tiên sinh nữa, mà là lấy ra Thánh Đế vảy rồng.
“Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm….”
“Ta khế ước thứ này nguy hiểm bao lớn, có chết hay không, mau trả lời!”
Từ Tiểu Thụ điên cuồng lặp đi lặp lại mấy ý niệm này trong lòng, muốn để Thánh Đế vảy rồng thấy rõ nội tâm của mình, sớm dự đoán được nguy hiểm.
“Thình thịch!”
Thánh Đế vảy rồng vang lên.
Có tiếng tim đập, hơn nữa rất nặng.
Nhưng không nặng bằng lần va chạm siêu tuyệt khi diện thánh, cũng không nhanh bằng tần suất siêu tuyệt khi đó.
Điều này có nghĩa là…
“Nguy hiểm, cùng kỳ ngộ cùng tồn tại!”
Ném lại câu nói này, Từ Tiểu Thụ không quản Mai Tị Nhân và Tiếu Không Động nữa, trong ánh mắt rung động của Quỷ bà, đi tới trước mặt bức chân dung hư không tướng quân.
Hắn không ngồi xuống, bởi vì ngay cả đứng, hắn cũng thấp hơn hư không tướng quân đang nửa quỳ.
Nhưng chính là trong bối cảnh phố dài kinh dị, quỷ dị như vậy, Từ Tiểu Thụ vẫn hung hãn không sợ chết đưa tay ra, đưa tới trước mặt vị đại tướng quân khoác huyết sắc khôi giáp, trước ngực cắm đại kiếm, trong mắt thiêu đốt quỷ hỏa âm lãnh kia.
“Hắc, hư không tướng quân, đừng quỳ nữa, đi theo ta đi.”