Chương 1080: Tâm Kiếm thuật? Ma Kiếm thuật! | Ta cos bi dong ky

Ta cos bi dong ky - Cập nhật ngày 14/02/2025

“Đại sư huynh.”

Trong màn đêm tĩnh mịch, một già một trẻ, hai bóng người ngự không mà đến. Từ Tiểu Thụ cất tiếng gọi trước.

Hắn vốn định gọi thẳng bằng danh xưng “Đại thúc” như trước kia. Nhưng ngẫm lại, thân phận đại sư huynh Tham Nguyệt Tiên Thành của vị này đã rõ, lại là đệ tử duy nhất của Bát Tôn Am.

Mà bản thân mình lại học được “Thập Đoạn Kiếm Chỉ” từ Bát Tôn Am, coi như là nửa đệ tử của người. Thêm vào đó, giao tình giữa Bát Tôn Am và Tang lão…

Bất luận là theo Tham Nguyệt Tiên Thành xưng hô Tiếu Không Động là “Đại sư huynh”, hay trên ý nghĩa thực tế “Đại sư huynh”, gọi như vậy, hẳn là thích hợp hơn so với “Đại thúc”.

Đương nhiên, cách gọi này cũng càng thể hiện sự thân mật giữa hai người, có lợi cho việc gắn kết quan hệ với một vị đại bảo tiêu như vậy.

“Các ngươi đã tới…”

“Gặp qua Tị Nhân tiên sinh.”

Ánh mắt Tiếu Không Động rời khỏi hai bóng dáng trên con phố dài ánh trăng, thu về phía Từ Tiểu Thụ cùng Mai Tị Nhân. Trước là hướng Tị Nhân tiên sinh gật đầu chào hỏi, sau mới nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, trong mắt lộ ra ý cười.

“Tiếng ‘Đại sư huynh’ này của ngươi, là bởi vì quan hệ Tham Nguyệt Tiên Thành, hay là quan hệ lão sư?”

“Đều có cả, nhưng phần nhiều, là bởi vì tự thân đại sư huynh ngươi… Đương nhiên, không tính những lời này, gọi như vậy cũng thân thiết hơn đại thúc xa lạ nhiều, không phải sao?” Khóe môi Từ Tiểu Thụ khẽ nhếch. Kỳ thực trong lòng hắn nghiêng về vế sau mà Tiếu Không Động nói hơn, nhưng vẻ đẹp mông lung khẳng định đẹp hơn vẻ đẹp chân thực, có một số việc, không nói ra đối với mọi người đều tốt.

Tiếu Không Động chăm chú nhìn Từ Tiểu Thụ một chút, sâu trong đáy mắt hiện lên chút cảm xúc phức tạp.

Trong đó vừa có tiếc nuối vì thân phận đệ tử “duy nhất” được lão sư tán thành của mình mất đi, lại vừa có vui mừng giống như tìm được đệ đệ thất lạc nhiều năm.

Nhưng không thể nghi ngờ, tiếng “Đại sư huynh” này của Từ Tiểu Thụ, hắn rất hưởng thụ.

“Tính ngươi có lương tâm, không uổng công ta giúp ngươi nhiều lần như vậy…”

Tiếu Không Động hừ một tiếng, thu liễm suy nghĩ, liếc mắt nhìn Tị Nhân tiên sinh trên mặt không lộ ra nửa điểm cảm xúc, khẽ nhíu mày nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, hỏi: “Tâm Kiếm thuật, tu luyện thất bại?”

Từ lúc Từ Tiểu Thụ nhập định, đến khi hắn kiềm chế hai đại Thái Hư, chưa đến nửa canh giờ…

Nghiêm khắc mà nói, là bốn mươi lăm phút!

Tiếu Không Động tính toán tỉ mỉ, dù có hành động, vẫn luôn theo dõi thời gian.

Mà trong bốn mươi lăm phút ngắn ngủi này, Từ Tiểu Thụ còn tẩu hỏa nhập ma một lần.

Muốn nói hắn có thể khôi phục tỉnh táo, không phải là bởi vì Tị Nhân tiên sinh nhúng tay, mà là dựa vào chính mình, thậm chí còn tu thành Tâm Kiếm thuật, Tiếu Không Động tuyệt đối không tin.

Năm vực không tồn tại hạng người có thiên tư trác tuyệt đến vậy!

Bốn mươi lăm phút, so với ghi chép nửa canh giờ của lão sư còn bất thường hơn!

Càng không nói đến Từ Tiểu Thụ tu theo lưu phái của Tị Nhân tiên sinh, độ khó tu tập Tâm Kiếm thuật, tăng lên gấp bội!

“Thành công.” Từ Tiểu Thụ cười nói.

“Thành công không cần nản lòng, dù sao cũng là lần đầu tiên, ngươi nên tham chiếu Tị Nhân tiên sinh, mà không phải ta và lão sư, dù sao lưu phái khác biệt, Tị Nhân tiên sinh ghi chép là bảy ngày, ta cảm thấy ngươi có lẽ có tư chất phá vỡ…” Tiếu Không Động không hề nghĩ ngợi tìm lời an ủi, kết quả nói đến một nửa, đột ngột dừng lại.

“Ngươi nói cái gì, thành công?” Hắn trợn to mắt, tràn đầy vẻ không thể tin, thậm chí còn quay đầu nhìn Tị Nhân tiên sinh, lại phát hiện khóe miệng Tị Nhân tiên sinh lúc này đã không nhịn được, bắt đầu hơi nhếch lên.

“Ân.” Từ Tiểu Thụ không lộ vẻ gì gật đầu.

“Chúc mừng, chúc mừng…”

Tiếu Không Động vô thức khen hai câu, mới tìm lại được suy nghĩ, không thể tin được tất cả những điều này, hỏi: “Ngươi tu thành Tâm Kiếm thuật? Vậy thực sự nên chúc mừng, tốc độ này rất nhanh, có chút nhanh… Ân, huống chi là ngươi từ trạng thái tẩu hỏa nhập ma đi ra, thực sự cực kỳ đáng chúc mừng…”

Lặp lại hai lần “Nên chúc mừng”, nghĩ đến mình đã là “Đại sư huynh”, phải thể hiện chút uy nghiêm “huynh trưởng như cha” trước mặt Từ Tiểu Thụ.

Tiếu Không Động nghiêm mặt, thu lại tất cả tạp niệm, dùng giọng điệu của người từng trải mang theo chút giáo huấn, khuyên nhủ:

“Nhưng cũng không thể cao hứng quá sớm, ngươi phải biết, Tị Nhân tiên sinh bảy ngày không chỉ tu thành Tâm Kiếm thuật, còn sáng tạo ra ‘Trước Mắt Thần Phật hỗn độn hình thái’.”

“Ngươi tuy rằng dùng không đến nửa canh giờ liền lĩnh ngộ Tâm Kiếm thuật, nhưng có lẽ hai tuần, ba tuần nữa, cũng không tìm ra được ‘Trước Mắt Thần Phật… ân, hỗn độn hình thái’ của riêng ngươi.”

Tiếu Không Động nói xong, gật đầu thật mạnh, tựa hồ đang bù đắp cho tâm linh bị đả kích của mình.

“Ta tìm được rồi.” Từ Tiểu Thụ sắc mặt không đổi, lại lên tiếng.

“Tìm được không sao, từ từ tìm là được… Hả? Ân? A?” Tiếu Không Động lại vô thức buột miệng an ủi một câu, giây tiếp theo thất thần.

Hắn chuyển mắt, lần nữa quét về phía Tị Nhân tiên sinh, lại phát hiện lão nhân gia đã mỉm cười phe phẩy quạt giấy, trên mặt quạt có mấy chữ to rồng bay phượng múa dưới ánh trăng chiếu rọi đặc biệt chói mắt:

“Ngươi có phải hay không ngốc?”

Sắc mặt Tiếu Không Động lúc trắng lúc xanh, rốt cục ý thức được dường như có chuyện đáng sợ gì đó, trên người Từ Tiểu Thụ, dưới sự giám sát của Tị Nhân tiên sinh, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình rời đi, đã phát sinh!

“Ngươi tu thành Trước Mắt Thần Phật, hỗn độn hình thái?” Hắn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Từ Tiểu Thụ, thanh âm trầm xuống, “Bốn mươi lăm phút?!”

Từ Tiểu Thụ lại gật đầu, lúc này hắn không kiềm chế tâm tình, nụ cười rạng rỡ: “Ta cũng không biết cái đó có tính là hỗn độn hình thái hay không, có lẽ phải hỏi lão sư một chút.”

Lão sư… Phản ứng đầu tiên của Tiếu Không Động là lão sư là ai, ngay sau đó liền ý thức được, Từ Tiểu Thụ thiên tư như vậy, Tị Nhân tiên sinh không thể không tại chỗ thu đồ.

Chết tiệt, ta đã bỏ lỡ cái gì!

Giờ khắc này, Tiếu Không Động chỉ muốn hung hăng cho hai đại Thái Hư kia một kiếm, để bù đắp cho việc mình bị “điệu hổ ly sơn”, bỏ lỡ cơ hội chứng kiến một hạng ghi chép trọng đại bị phá vỡ mang tính lịch sử.

Nhưng rất nhanh, khi ánh mắt hắn hạ xuống trên mặt Tị Nhân tiên sinh, lực chú ý cũng theo đó đặt vào trọng điểm thực sự trong lời nói của Từ Tiểu Thụ.

“Không biết có tính là hỗn độn hình thái hay không…”

Lẩm bẩm lặp lại một câu, Tiếu Không Động có chút sững sờ nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh, trong giọng nói đã thêm chút kinh dị:

“Tị Nhân tiên sinh, ngài nói cho ta biết, ý của Từ Tiểu Thụ là, hắn vượt qua hỗn độn hình thái, trực tiếp quan tưởng ra hoàn toàn thể ‘Trước Mắt Thần Phật’?”

Ban đầu Tiếu Không Động cho rằng Từ Tiểu Thụ quan tưởng ra thứ còn không bằng “hỗn độn hình thái” của “Trước Mắt Thần Phật”.

Sau đó hắn lại tưởng tượng, với thái độ của tiểu tử kia, rõ ràng là muốn làm cho mình kinh hãi trước, nếu như thế, rất có thể đúng như mình suy đoán.

Chỉ là… điều này cũng quá kinh người!

Mai Tị Nhân khép lại quạt giấy, trong đầu lóe lên hình ảnh mình trong thế giới tinh thần của Từ Tiểu Thụ tẩu hỏa nhập ma, cùng với ngoại trừ ý tưởng Kiếm Thần Cô Lâu Ảnh, một mảnh nguyên thủy hỗn độn, tràn ngập tận thế tai nạn, tràn lan vô tận ma khí nội cảnh thế giới.

“Lão hủ, cũng không rõ lắm…” Hắn do dự, cuối cùng vẫn đưa ra một đáp án nước đôi.

Muốn nói “Trước Mắt Thần Phật” của Từ Tiểu Thụ hoàn toàn thành hình, ngoại trừ ý tưởng Kiếm Thần quan tưởng ra được, thế giới tinh thần của hắn lại rối tinh rối mù.

Muốn nói “Trước Mắt Thần Phật” của Từ Tiểu Thụ không thành hình, hắn quan tưởng ra ý tưởng Kiếm Thần, ngay cả mình không đề phòng cũng trúng chiêu, suýt chút nữa mê thất trong đó.

Rốt cuộc đây tính là hoàn toàn thành hình, hay là hỗn độn hình thái?

Trong lúc nhất thời, Mai Tị Nhân cũng không nghĩ ra.

Là vế trước thì tốt.

Nếu thật sự là vế sau…

Yết hầu Mai Tị Nhân không tự giác trượt xuống, lần đầu tiên cảm thấy nhận thức của mình hết sức có hạn, tựa hồ tất cả tiêu chuẩn đáp án, đặt trên người Từ Tiểu Thụ, đều biến thành không biết.

“Ngay cả ngài cũng không biết?”

Tiếu Không Động ngây dại, rung động khi thấy Tà lão thể hiện “Tà Thần chi lực”, đều kém xa rung động mà câu trả lời vừa rồi của Tị Nhân tiên sinh mang lại.

Hắn nghiêng đầu, lại nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, ánh mắt phảng phất đang dò xét một quái vật xuất thế bất ngờ, cuối cùng khóe môi động đậy mấy lần, không thể hỏi ra thêm vấn đề.

Có lẽ, thêm bao nhiêu vấn đề cũng không thể giải thích nghi hoặc của mình, không bằng trực tiếp để Từ Tiểu Thụ ra tay xem thử… Tiếu Không Động không quên trước khi ra tay, Tị Nhân tiên sinh tự nhủ.

“Một cái, cũng không cần thả đi!”

Trong đó vừa có sự tức giận của Tị Nhân tiên sinh đối với hai vị Thái Hư kia, vừa có ý để hai người này làm đá mài kiếm cho Từ Tiểu Thụ sau khi tu thành kiếm.

Tiếu Không Động không thể ngờ tới chính là… Tiểu Thụ từ một khối nguyên phôi thành kiếm, chỉ dùng bốn mươi lăm phút!

Quá nhanh.

Suy nghĩ một chút, hắn chỉ xuống hai vị Thái Hư còn bị vây ở phố dài phía dưới, nói ra những lời không khác biệt lắm so với lão kiếm tiên Mai Tị Nhân.

“Đi thôi.”

“Ta vây khốn bọn hắn, tiêu hao một chút sức chiến đấu của bọn hắn, kế tiếp là đến lượt ngươi thử kiếm.”

Từ Tiểu Thụ khẽ gật đầu, ánh mắt hướng xuống phố dài phía dưới, nhìn thấy đám quái vật màu tím đen tan rã thành một vũng, cùng lão yêu ở phía xa, đang chạy nước rút qua lại trong mấy con phố.

Đều đánh người ta nổ thành nguyên tương, chơi hỏng thành bộ dạng này, lại chỉ nói là tiêu hao một chút sức chiến đấu của bọn hắn…

Cổ kiếm tu, quả nhiên đều là những người hết sức khiêm tốn…

Thu lại suy nghĩ muốn trêu chọc, Từ Tiểu Thụ rõ ràng, đây là kết quả Tiếu Không Động dùng “Huyễn Kiếm Thuật” thế giới, áp chế mạnh mẽ hai đại Thái Hư.

“Đó là cái gì?”

Lão yêu chạy nước rút qua lại, Từ Tiểu Thụ có thể lý giải, nhưng đoàn hải dương màu tím đen kia, Từ Tiểu Thụ không hiểu ra sao, từ đó còn có thể cảm nhận được một loại lực lượng đáng sợ, vị cách dường như rất cao.

“Tà Thần chi lực.” Ánh mắt Tiếu Không Động thêm mấy phần ngưng trọng, hất đầu nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh, mong muốn tìm tòi đến cùng.

Từ Tiểu Thụ cũng quay đầu lại.

Mai Tị Nhân khẽ nheo mắt, ngữ khí trầm trọng hơn, nói: “Xác thực, là ‘Tổ Nguyên chi lực’ khí tức…”

Tổ Nguyên chi lực!

Con ngươi Từ Tiểu Thụ chấn động.

Đây là ý gì, để một quái vật nắm giữ Tổ Nguyên chi lực ở đó không quản, để ta đi đánh?

Ta vừa mới tu luyện ra Tâm Kiếm thuật “Trước Mắt Thần Phật”, nhưng trên bản chất, cũng chỉ là một tông sư…

Các ngươi là biến thái sao?

Nào có ai để người ta thử kiếm như vậy?

“Chỉ là khí tức…” Mai Tị Nhân phát giác được cảm xúc của Từ Tiểu Thụ, cười nói, “So với Rừng Kỳ Tích lần trước, lực lượng ba động tàn lưu của Đằng Sơn Hải mà ngươi nói, yếu hơn không biết bao nhiêu lần, lường trước đây là vị Thái Hư kia tùy tiện mượn dùng lực lượng, không tính là Tổ Nguyên chi lực chân chính.”

Vậy cũng hẳn là rất mạnh… Phản ứng đầu tiên của Từ Tiểu Thụ là lùi bước, dù sao cẩn thận an toàn, ngay sau đó hồi tưởng lại lời Quỷ Nước nói.

Là phong hiểm, cũng là cơ duyên!

Nắm giữ Tâm Kiếm thuật Trước Mắt Thần Phật, cũng đồng nghĩa với việc mình lập tức đã là kiếm đạo vương tọa danh xứng với thực.

Mà vương tọa, liền dính đến đại đạo chi tranh.

Đại đạo chi tranh, không tiến ắt lùi.

Có Tiếu Không Động và Tị Nhân tiên sinh hộ pháp, mình đi xuống, còn có thể xảy ra ngoài ý muốn?

Từ Tiểu Thụ suy nghĩ rõ ràng, rút ra kiếm đá, suy nghĩ một chút, lại thu thanh kiếm đá này lại, sợ làm hỏng, tiếp theo rút ra Hữu Tứ Kiếm cùng Viêm Mãng, lúc này mới trịnh trọng đáp:

“Vậy ta xuống dưới thử xem.”

“Cẩn thận viên ‘Hắc Âm Chi Nhãn’ kia.” Tiếu Không Động nhìn chằm chằm vào ánh mắt chìm nổi trong hải dương màu tím đen, phát ra lực lượng tà dị, nhắc nhở một chút.

Đây là lực lượng ngay cả hắn cũng cảm thấy tim đập nhanh, nhưng có Tị Nhân tiên sinh ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề.

Từ Tiểu Thụ gật đầu, lại nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh, muốn xem vị lão sư này sẽ đưa ra đề nghị hay ý kiến hay gì.

Mai Tị Nhân gõ nhẹ quạt giấy vào lòng bàn tay, lại chưa từng dặn dò chuyện liên quan đến chiến đấu, chỉ mỉm cười nói: “Huyễn Kiếm Thuật, là kiếm thuật chủ tu của Hựu Đồ nhất mạch, lần này xuống dưới, thuận tiện thể ngộ một chút thế giới huyễn cảnh nơi này.”

Từ Tiểu Thụ khẽ nhíu mày.

Huyễn Kiếm Thuật…

Tị Nhân tiên sinh đây là một vạn phần yên tâm về mình, không cảm thấy chiến đấu tiếp theo sẽ nguy hiểm? Hắn dựa vào cái gì cho rằng ta có năng lực một mình địch nổi Thái Hư nắm giữ Tổ Nguyên chi lực… ân, khí tức?

Sắc mặt Tiếu Không Động thì cổ quái, liếc Tị Nhân tiên sinh một cái không dấu vết.

Nghe ý tứ này, Tị Nhân tiên sinh đây là dự định để Từ Tiểu Thụ phân rõ giới tuyến với mạch của mình?

Không được!

Tiểu sư đệ của ta vừa mới nhận, muốn học Huyễn Kiếm Thuật, lão sư không có thời gian, Tị Nhân tiên sinh không sở trường đạo này, ta lại có thể.

Chỉ cần Từ Tiểu Thụ mở miệng… Không, không cần chờ hắn mở miệng, ta hiện tại liền có thể biểu thị chân nghĩa sáng lập thế giới giả tưởng của Huyễn Kiếm Thuật cho hắn.

Cái này so với cổ kiếm tu khác chỉ tu da lông, chỉ tập “Thời Không Nhảy Vọt”, chỉ cầu trau chuốt, hoàn thiện kiếm đạo tu kiếm phương thức của bản thân, mạnh hơn rất nhiều.

Dù sao, phương pháp này mới là phương pháp tu luyện căn bản duy nhất, chỉ hướng cảnh giới thứ hai “Thế Giới Thứ Hai” của Huyễn Kiếm Thuật.

Suy nghĩ xuất hiện, được lão sư cho phép, Từ Tiểu Thụ trong lòng đã nắm chắc.

“Vậy ta đi xuống.”

Nhớ kỹ nhìn ta, ta cực kỳ sợ hãi… Không đợi đáp lại, Từ Tiểu Thụ nhảy lên, rơi vào con phố dài trong phương huyễn cảnh thế giới này.

Mục tiêu của hắn không phải lão yêu còn đang chạy nước rút qua lại, mà là phiến hải dương màu tím đen nhìn đã thấy cực kỳ quỷ dị, tràn đầy khí tức kinh dị.

Đây, hiển nhiên mới có tính khiêu chiến, cũng là mục tiêu thứ hai Tị Nhân tiên sinh để cho mình xuống dưới học tập!

“Huyễn Kiếm Thuật…”

Trong lòng lẩm nhẩm ba chữ này, từ trên không trung rơi xuống đường dài, Từ Tiểu Thụ căn bản không dám phân tâm đi thể ngộ cái gọi là “chủ tu chi đạo của Hựu Đồ nhất mạch” mà Tị Nhân tiên sinh nói.

Trên không trung có Tị Nhân tiên sinh, Tiếu Không Động làm bạn, hắn nhìn xuống phiến hải dương màu tím đen này, chỉ cảm thấy quỷ dị, nhưng không sợ hãi nhiều.

Lúc này một mình rơi xuống phía trên đại dương tà dị này, Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy bản thân hóa thành thuyền cô độc trong hải dương gió bão, ngay cả tinh thần đều chịu ảnh hưởng của tà niệm, sắp chìm đắm trong phiêu diêu.

“Nhận gây ảo ảnh, bị động giá trị, +1.”

“Nhận tà hóa, bị động giá trị, +1.”

Tà hóa? Đây hình như là lần đầu tiên xuất hiện từ ngữ liên quan đến ô nhiễm tinh thần trong cột thông tin? Từ Tiểu Thụ suy nghĩ.

“Gây ảo ảnh” là ảnh hưởng của Huyễn Kiếm Thuật của Tiếu Không Động, không ảnh hưởng toàn cục, Từ Tiểu Thụ chủ yếu vẫn lo lắng phiến hải dương này, liệu có tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho mình hay không.

Nghĩ như vậy, hắn lại liếc nhìn hai người trên không trung, cắn răng một cái, liền đem thân thể đang trôi nổi trên biển màu tím đen chìm xuống, để mắt cá chân nhàn nhạt chìm vào trong dòng chảy quỷ dị do tà niệm ngưng tụ này.

“Oanh!”

Chỉ trong nháy mắt, Từ Tiểu Thụ có tiếp xúc thực chất với hải dương màu tím đen cảm thấy thế giới tinh thần bị oanh kích như sấm sét và xâm lấn quỷ dị, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, dục vọng nguyên thủy bùng nổ, như dã thú hung hãn lao tới.

“Rống!”

Hắn gầm lên một tiếng, hai mắt trong nháy mắt đỏ thẫm, toàn thân phun ra tà khí màu tím đen, như muốn bị hải dương màu tím đen đồng hóa.

Trong đó màu đen là nhiều nhất, hiển nhiên là Từ Tiểu Thụ không chống đỡ nổi trùng kích của “Tà Thần chi lực khí tức”, tiến vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

“Cái này…” Trên không trung, Tiếu Không Động thấy giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tị Nhân tiên sinh.

“Thật không sao? Ta cảm giác ngay cả ta cũng không chịu nổi tinh thần công kích cấp độ này, Từ Tiểu Thụ mới vừa lĩnh ngộ Tâm Kiếm Thuật!” Tiếu Không Động đầy mắt lo lắng.

“An toàn.” Mai Tị Nhân mỉm cười, toàn thân tản ra khí chất lão tiền bối vững vàng, từng trải qua sóng to gió lớn, không mảy may thay đổi vì dị biến của Từ Tiểu Thụ.

An toàn?

Cái này mà còn “an toàn”?

Tiếu Không Động kinh ngạc, thầm nghĩ Tị Nhân tiên sinh ngài thật không phải là bị đoạt xá, kỳ thật muốn mưu hại Từ Tiểu Thụ?

Mai Tị Nhân quay đầu, không cẩn thận liền thoáng nhìn ngân nguyệt do Huyễn Kiếm Thuật cấu tạo ra phía sau Tiếu Không Động, khóe môi hắn co lại, nhanh chóng dời ánh mắt, tình ý sâu xa nói:

“Chỉ là tẩu hỏa nhập ma, không đáng nói.”

“Từ Tiểu Thụ tu là ‘Tâm Kiếm Thuật’, nhưng có lẽ, gọi là ‘Ma Kiếm Thuật’, sẽ càng thêm chuẩn xác.”

Quay lại truyện Ta cos bi dong ky

Bảng Xếp Hạng

Chương 33: Vỏ kiếm tức mộ! Ai có thể ngang hàng ?

Tuyết Trung - Tháng 2 20, 2025

Chương 32: Gánh lên thiên địa

Tuyết Trung - Tháng 2 20, 2025

Chương 31: Ngàn năm không có lớn khí tượng

Tuyết Trung - Tháng 2 20, 2025